Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 113




Trong đại sảnh, lời củaThủy nhi vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn nàng, Phượng Lan Dạ mang vẻmặt nghi hoặc, không biết Thủy nhi là có ý gì. Triệu Thừa tướng Lỗ tướng quâncủa Lâm Phong quốc thì mang vẻ mặt kíchđộng, bởi vì nếu Thủy nhi tiểu thư đáp ứng, bọn họ coi như đã hoàn thành chuyệnhoàng thượng giao phó, tại sao có thể không kích động chứ?

"Thủy nhi tiểu thư,chỉ cần là ngươi nói ra, chúng ta nhất định sẽ đáp ứng."

Triệu Thừa tướng đã sớmgật đầu như bằm tỏi rồi, bất quá Thủy nhi không có để ý đến hắn, mà là trựctiếp đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ, nàng nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của tỷ tỷ,nên sớm cười ôm chầm lấy Phượng Lan Dạ, kéo nàng qua một bên đi nói nhỏ thươnglượng.

"Tỷ tỷ, ta là nghĩnhư vậy, ngươi xem, Âu Dương Dật kia có phải quá ghê tởm hay không? Tuy nói lầntrước đã chỉnh hắn, nhưng sau đó lại bị hắn chạy thoát, ta cũng lười đi LâmPhong quốc. Nhưng lần này không giống với lúc trước, là Lão Tử của hắn mời tađi, ta vừa vặn sẽ trả thù được hắn. Nhân tiện cũng có thể kiếm thêm một chútbạc. Như thế này đi, ta theo chân bọn họ đòi năm vạn lượng bạc, ngươi thấy nhưthế nào?"

Thủy nhi nói xong thìcười hì hì, thấy Phượng Lan Dạ không có tỏ thái độ gì, lập tức vươn tay ôm cổPhượng Lan Dạ nói: "Tỷ tỷ,tỷ tỷ, ngươi hãy đáp ứng cho ta đi."

Thật ra thì Thủy nhi cùngPhượng Lan Dạ tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, nhưng thứ nhất là nàng ấy vócdáng nhỏ nhắn, hơn nữa tính cách lại tương đối đơn thuần, không giống với tínhcách trầm ổn lạnh lùng của Phượng Lan Dạ, cho nên liền giống như tiểuhài tử. Giờ phút này lại đang ôm lấy cổ Phượng Lan Dạ làm ầm ĩ, nên Phượng LanDạ cũng không có biện pháp a, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

"Tiểu hỗn đản nhàngươi, cần phải coi chừng một chút, nơi đó là Lâm Phong quốc, không phải làThiên Vận hoàng triều, đó chính là địa bàn của Âu Dương Dật."

"Ta còn sợ hắn sao?Hắn tuy là thái tử, bất quá ta lại là do hoàng thượng mời đến."

Thủy Ninh thấy Phượng LanDạ đồng ý, lập tức xoay người nhìn về Lâm Phong quốc TriệuThừa tướng cùng Lỗ tướng quân.

"Tốt, ta đáp ứng.Nhưng mà đến lúc chuyện hoàn thành rồi, các ngươi phải cho ta năm vạn lượngbạc."

"Năm vạnlượng?"

Triệu Thừa tướng cùng Lỗtướng quân ngây ngẩn cả người, công phu sư tử ngoạm cũng không lợi hại như vậy,nàng ta đi bất quá chỉ để cho thái tử nạp phi, thế nhưng lại dám mở miệng đòinăm vạn lượng. Nghĩ tới đây thần sắc trên mặt họ liền biến hóa, sau đó nhìn vềThủy Ninh, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé của nha đầu này vẫn kiên trì.

"Nếu các ngưoi cựtuyệt, như vậy mời về đi."

Triệu Thừa tướng cùng Lỗtướng quân ở trước mặt hoàng đế đã lập quân lệnh trạng, một văn một võ có thểtính là rường cột nước nhà rồi, kết quả ngay cả tiểu nha đầu này cũng đối phókhông được, sau này làm sao dám đặt chân lêntriều đình. Cho dù mời được tiểu nha đầu này về, với năm vạn lượng bạc này, cũnglàm cho người khác cười rớt răng hàm, cho nên Triệu Thừa tướng liền cười cườithương lượng.

"Thủy cô nương,ngươi xem có thể giảm một íthay không?"

"Ngươi tưởng đangmua thức ăn hả, còn cò kè mặc cả! Xin hỏi thái tử các ngươi khôngđáng giá sao? Nếu để cho hắn biết, ở trong mắt của các ngươi hắn ngay cả nămvạn lượng cũng không bằng, ta nghĩ. . . . . ."

Thủy Ninh rất chân thànhuy hiếp, Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân lập tức khóe miệng co giật, khuônmặt hắc tuyến. Làm sao hai người bọn họ lúc trước còn cho là nha đầu này có vẻmặt đơn thuần, rõ ràng chính là hồ ly mà! Nếu làm không tốt thì sẽ gà bay trứngvỡ rồi, cuối cùng đành phải cắn răng gật đầu một cái. Dù sao hoàng thượng nói,chỉ cần tiểu nha đầu này chịu đi đến, bất kể cái gì cũng có thể đáp ứng, hơnnữa chỉ khi nào thái tử nạp phi rồi, nàng mới có thể lấy được năm vạn lượng.Nói như vậy, cũng coi như công đức viên mãn rồi, cho nên cuối cùng Triệu Thừatướng nghiêm túc gật đầu.

"Tốt."

Thủy Ninh vừa nghe xongliền lộ ra một nụ cười, nhìn về phía Đinh Đương nói: "Đinh Đương, chuẩn bịgiấy mực tới đây, để cho bọn họ giấy trắng mực đen viết ra , như vậy mới khôngthể chối cãi."

Đinh Đương lập tức cườigật đầu đi qua lấy giấy và bút mực đem tới, bày ở trên bàn.

Phượng Lan Dạ làm tư thếxin mời nói: "Triệu Thừa tướng, xin chấp bút."

Triệu Trực thật hết chỗnói rồi, những nữ nhân này quá sức tinh tường, trong lòng hắn quả thật có chútý nghĩ ăn quỵt, nhưng mà không nghĩ đến chuyện này lại bọn họ đoán được. Lầnnày hắn muốn chối cải cũng không xong rồi, chỉ đánh bất đắc dĩ đi qua chấp bútgiấy trắng mực đen viết xuống. Phượng Lan Dạ nhận lấy, sau đó ngẩng đầu lênnhìn về phía Lỗ tướng quân đang đứngim bất động trong đại sảnh..

"Làm phiền Lỗ tướngquân làm nhân chứng, ký tên vào."

Lỗ tướng quân lúc trướccòn cho rằng mình may mắn, may là hắn không có liên quan gì, đến lúc đó trêntriều đình một số quan viên hỏi tới, là do chủ ý của Triệu Thừa tướng, hắn sẽkhông có chuyện gì. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hai người một cũng chạy khôngthoát, hơn nữa đối mặt với ánh mắt lãnh ngạo của Tề vương phi kia,làm cho ngườita không thể có tư tưởng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, đành phải ngoan ngoãn đitới ký tên.

Triệu Thừa tướng vừa nhìnLỗ tướng quân cũng ký tên, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút.

Hai người kí tên xongliền nhìn về phía Thủy Ninh.

"Thủy cô nương,chúng ta lập tức lên đường đi."

Thủy Ninh đang muốn gậtđầu, Phượng Lan Dạ lập tức đưa tay ngăn cản nói: "Chờ một chút, các ngươivề trước đi, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa Thủy nhi đi đến phủ Thừa Tướng củaLâm Phong quốc."

"A, tại sao khôngcùng đi?"

Triệu Thừa tướng cùng Lỗtướng quân vẻ mặt như không hiểu, theo chân bọn họ cùng đi, có thể bảo vệ antoàn của nàng a!

Thủy Ninh cũng không hiểutỷ tỷ tại sao lại muốn để nàng một mình đi, bất quá nếu nàng ấy đã nói như vậynhất định là có dụng ý của nàng, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Phượng Lan Dạ đang cầmgiấy mực trong tay, nghe Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân hỏi, liền ngửa mặtlên, trên gương mặt âm lãnh khinh bạc mở miệng: "Năm ba ngày sau ta sẽphái người đưa nàng đi, các ngươi đi trước, nàng sẽ đi theo sau đó. Hơn nữa tahi vọng hai người các ngươi lập tức ra khỏi thành, tối hôm qua Thụy Vương Phủxảy ra chuyện, các ngươi xuất hiện lúc này, nếu như rơi vào lỗ tai của người cótâm địa xấu, ta sẽ bảo vệ không được các ngươi, đến lúc đó còn liên lụy Tềvương phủ chúng ta."

Phượng Lan Dạ nói cũngkhông sai, Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân trong lòng hiểu rõ, mặc dù cóchút không cam lòng, nhưng lời đã định, tại saoThủy cô nương không thể cùng đivới bọn họ chứ? Bất quá Tề vương phi đã nói rõ, hơn nữa cũng hợp lý, bọn họ đâucó lý do để lưu lại a, nếu chẳng may xảy ra sự tranh chấp với Thiên Vận hoàngtriều, đến lúc đó sẽ gây ra hiểu lầm, bọn họ tới đây cũng không phải là vì khơidậy sự chiến tranh của hai nước a.

Triệu Thừa tướng lập tứcôm quyền nói: "Tốt, lão phu ở Lâm Phong quốc xin đợi Thủy cô nương."

"Ừ, nàng sẽ tớitrước phủ Thừa Tướng tìm ngươi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,gọi người đang đứng ngoài cửa: "Tích quản gia, tiễn khách."

Tích đan lập tức vọt vào,hướng về Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân cúi đầu nói: "Hai vị xinmời."

Từ đầu tới đuôi hắn cũngkhông biết hai người trước mắt là ai, bất quá nếu Vương Phi đã mở miệng để chobọn họ đi, thì không không có đạo lý không tiễn.

Đoàn người đi ra khỏiphòng khách, trong đại sảnh, chỉ có Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh, Đinh Đương bangười, Thủy Ninh chạy đến bên cạnh Phượng Lan Dạ, lôi kéo tay nàng nói:"Tỷ tỷ, tại sao lại muốn năm ba ngày sau mới để cho ta đi ?"

Phượng Lan Dạ không nói chuyện,ánh mắt như có điều suy nghĩ, Thủy nhi cùng Âu Dương Dật xem như cũng có duyên,đã như vậy, sao nàng không cho bọn hắn một cơ hội? Âu Dương Dật kia mặc dù cólúc rất hèn hạ, bất quá nói thật lòng, hắn cũng là một nam nhân quyết đoán,trong phủ thái tử thậm chí một nữ nhân cũng không có, Ngay cả hoàng thượng vàhoàng hậu cũng đối với hắn không có biện pháp. Nếu hắn thật sự thích một nữnhân, như vậy người đàn bà kia nhất định sẽ vô cùng được hắn sủng ái. Mà nànglưu lại Thủy nhi, là muốn trị lành chấm đỏ trên mặt của nàng. Nếu Âu Dương Dậtthật sự thích Thủy nhi, như vậy nàng có thể tìm được chỗ nương thân cho Thủynhi, quan trọng nhất là nàng cũng có chỗ đểmượn hơi một người có thực lực.

Âu Dương Dật sẽ trở thànhhoàng đế Lâm Phong quốc, Thủy nhi nếu gả cho hắn, đến lúc đó nàng ấy sẽ đượcsắc phong làm Quận chúa, chính là hai nước kết thân. Cũng giống như Lâm Phongquốc cùng Thiên Vận hoàng triều chính là đám hỏi chi hôn, hai nước sẽ vĩnh viễngiao hảo. Mà hai nước giao hảo tốt, như vậy các quốc gia khác cũng không dámvọng động. Tương lai thiên hạ có mấy chục năm sẽ không có chiến tranh. Nếu nhưvậy, cớ sao mà không làm đây? Chuyện này người người cũng đều vui vẻ.

Dĩ nhiên điều kiện đầutiên là Âu Dương Dật phải yêu Thủy nhi, nếu như không, nàng sẽ vô tình làm hạiThủy nhi.

Phượng Lan Dạ trong lòngsuy nghĩ một phen, tất nhiên sẽ không để cho Thủy nhi biết, nàng vươn tay vuốtve mặt Thủy nhi một chút.

"Tỷ tỷ muốn trị lànhchấm đỏ trên mặt ngươi, không muốn để cho ngươi bị cười nhạo."

Nàng thật không đành lòngđể cho Thủy nhi bị người khác cười nhạo, mặc dù những người đó không nói, nhưngnhìn nàng với ánh như vậy, sẽ làm lòng nàng bị tổn thương, nhưng ở bên ngoàiThủy nhi lại không có biểu hiện gì, càng thể hiện rõ nàng thực sự không dễchịu.

"Tỷ tỷ, cám ơnngươi."

Thủy nhi dùng sức ômPhượng Lan Dạ, mặc dù nàng cùng tỷ tỷ không cùng chung huyếtthống, nhưng tỷ tỷ đối với nàng rất tốt a. Chữa hết độc cho nàng, mang nàngtới kinh thành, bây giờ cònmuốn trị tốt chấm đỏ trên mặt nàng, cho dù cả đời này nàng phụng bồi tỷ tỷ cũngthật cao hứng a.

"Tốt lắm, nha đầungốc, không cần nói tạ ơn, Thủy nhi nhớ tỷ tỷ là được."

"Ừ, ta sẽ, Thủy nhivĩnh viễn sẽ không quên tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn phụng bồi tỷ tỷ ."

Thủy Ninh dùng sức gậtđầu, cũng thề ở trong lòng, sau này vĩnh viễn sẽ không rời đi tỷ tỷ, vĩnh viễnkhông phản bội nàng.

Phượng Lan Dạ vừa bựcmình vừa buồn cười, đưa tay điểm trán nàngnói: "Ngươi a, tỷ tỷ không có nói để ngươi cả đời phụng bồi ta, Thủy nhisẽ có hạnh phúc của Thủy nhi, đây là ngân lượng của ngươi."

Phượng Lan Dạ đem thư camkết của Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân đưa cho Thủy nhi, ai biết Thủy nhigiống như là bị lửa nóng liền đẩy ra và nói: "Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì? Đâylà đưa cho ngươi a!"

"A?"

Phượng Lan Dạ mở to haimắt, nàng ta tặng năm vạn lượng cho nàng? Nha đầu này, thôi được rồi, tạm thờigiữ lấy đợi đến lúc đám cưới của nàng đem ra làm lễ vật mừng cũng được.

"Chúng ta đi thôi,tỷ tỷ còn chưa có ăn sángđâu."

"Tỷ tỷ, ta cũng vậy,đi, chúng ta cùng đi ăn."

Thủy nhi cười híp mắt lôikéo Phượng Lan Dạ, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Phía sau ĐinhĐương cy4ng cười híp mắt theo hai người, trong lòng rất cảm động, Thủy nhi tiểuthư đối với chủ tử rất dựa dẫm, nàng thẳng thắn, chính trực, đơn thuần, khiếncho chủ tử vốn luôn lạnh nhạt cũng lòng mềm, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Sauk khi ăn sáng xong,Phượng Lan Dạ đắp mặt cho Thủy Ninh, để nàng nằm ở trong phòng.

Còn mình thì dẫn ĐinhĐương ra khỏi Tuyển viện, lặng lẽ đi đến hậu viện của Vương Phủ.

Hậu viện của Tề vương phủmột mãnh yên lặng, mấy tên thị vệ đang canh ngoài cửa đều là nhất đẳng cao thủcủa Tề vương, hơn nữa ở chỗ tối còn ẩn nấp không ít người. Thị vệ canh ngoàicửa nhìn thấy Vương Phi đi tới, lật đật hành lễ.

"Vương Phi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,dẫn Đinh Đương đi vào.

Hậu viện của Vương phủ đãlâu không có người ở, có chút hoang vu, không nghĩ tới hôm nay lại để cho ThụyVương ở chỗ này trị thương.

Vừa đi vào cửa, liền thấybùn đất xây tường, làm thành một vòng sân khéo léo, trên tường đất trồng rấtnhiều thực vật. Lúc này sinh trưởng một màu xanh biết bò đầy tường, ở trong giónhẹ nhàng lắc lư, khắp nơi một màu xanh ngắt. Ngay chính giữa Tiểu viện có mộthồ cá, lúc này bên cạnh ao có người đang cho cá ăn, tựa hồ rất vui mừng, sắcmặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấnlãng lãnh mị của hắn.

Hắn chính là người tốihôm qua bị trọng thương Nam Cung Duệ, hắn đã tỉnh lại, thân thể cũng không cógì đáng ngại. Chẳng qua là hắn bị chứng nhiệt rất nghiêm trọng, phải mau sớmtrị liệu, nếu chẳng may bị hôn mê lần nữa, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Nam Cung Duệ ngẩng đầulên thấy Phượng Lan Dạ đi tới, đứng lên cười mở miệng.

"Ngươi đã tới."

Phượng Lan Dạ gật đầu,thấy khí sắc hắn không tệ, cũng không có bởi vì trên người có bệnh, liền thở dàithở ngắn, hoặc là tiều tụy đáng thương, ngược lại hắn rất thản nhiên, tựa hồ đãsớm đem sinh tử không để ý tới, thật khiến người ta bội phục.

"Hôm nay có khỏekhông?"

Hai người vừa nói chuyện,vừa cùng nhau đi vào. Phía sau Đinh Đương cùng hai thị vệ đi theo sát, nhưngcũng không dám có chút bất cẩn nào, nếu như ThụyVương ở Tề vương phủ xảy ra chuyện gì thì họ có thể bị phiền toái.

Một nhóm ba người đi vàobên trong, Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Duệ phân ra chủ khách mà ngồi vào chỗcủa mình, Đinh Đương sau khi dâng trà lên liền đứng ở phía sau.

"Ta tới đây giúpngươi bắt mạch, kiểm tra một chút chứng nhiệt kia có nghiêm trọng không, để kêđơn thuốc."

Phượng Lan Dạ nâng chungtrà lên, nhẹ vén nắp trà, thổi một tầng bọt ở phía trên, nhấp nhẹ một ngụm, mộtđộng tác đơn giản, nhưng lại giống như nước chảy mây trôi, ưu nhã động lòngngười.

Nam Cung Duệ nhìn nàng,nhàn nhạt nở nụ cười. Người con gái như vậy mặc dù không thể cưới, nhưng nếuđược làm hồng nhan tri kỷ cũng là một chuyện vui trong đời. Đôi đồng tử thâmthúy nhìn nàng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Làm phiền Thất đệ muội."

Trong phòng hai ngườiđang nói chuyện, thì ngoài cửa vang lên thanh âm của thị vệ: "Tham kiếnVương gia."

Một đạo thân ảnh từ ngoàicửa đi vào, ôn nhuận như ánh mặt trời, một thân cẩm y bạch ngọc, quanh ống tayáo còn thêu vài miếng bông tuyết, cánh hoa rõ ràng, tựa hồnhư cómột cổ hơi thở mát mẻ đập vào mặt. Trên ngũquan tuấn mỹ nở nụ cười yếu ớt, khuôn mặt thì như tranh vẽ, vừa đi vào liền kêumột tiếng: "Ngũ hoàng huynh, Lan Nhi."

Phượng Lan Dạ thấy hắntrở lại, nên sớm cao hứng đứng lên, tiến lên quan tâm hỏi thăm.

"Ngươi không saochớ?"

Nam Cung Diệp tà mị lắcđầu nói: "Không có chuyện gì, Lan Nhi đang bắt mạch cho Ngũ hoàng huynhsao?"

"Ừ, muốn kiểm tramột chút bệnh trạng có nghiêm trọng hay không, nên như thế nào phục dược, cònngươi, mọi việc trong cung vẫn ổn chứ?"

Phượng Lan Dạ lôi NamCung Diệp ngồi vào một bên, trong phòng Nam Cung Duệ cũng quan tâm nhìn NamCung Diệp, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua trong cung, hắn còn không hiểu rõràng lắm, cho nên giờ phút này chỉ có thể nhìn Nam Cung Diệp.

Sắc mặt của Nam Cung Diệpkhẽ biến tối sầm, trên mặt liền có chút hàn khí, mím chặt môi không nói mộtlời.

Nam Cung Duệ không khỏicó chút khẩn trương nói: "Xảy ra chuyện gì? Là phụ hoàng sao?"

Trong lòng PhượngLan Dạ chợt hiểu rõ, không lẽ là hoàng thượng đã xảy ra chuyện, nhưng nếu hoàngthượng gặp chuyện không may, thì e là Diệp sẽ không hồi Vương Phủ. Như vậy chắclà người khác, chẳng lẽ là Lục hoàng tử Nam Cung Quân? Một đôi mắt đennhánh nhìn Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp nhướng lôngmày hẹp dài chầm chậm mở miệng: "Là Lục hoàng huynh, hắn đưa một phong thơcho phụ hoàng, liền rời kinh đi."

"Cái gì? Tạisao?"

Nam Cung Duệ chấn kinhđứng lên, không biết tại sao Lục hoàng đệ lại rời kinh, thấy Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ nhìn hắn, trong lòng hắn có một chút nghi ngờ.

"Là tối hôm qua xảyra chuyện gì sao? Đến tột cùng là chuyệngì?"

Nam Cung Duệ trầm giọngmở miệng, mặt mũi một mảnh thanh hắc, bởi vì khẩn trương nên hai tay không tựchủ được mà nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp thật sựcũng không muốn lừa gạt hắn, liền đem chuyện tối hôm qua hắn vì hôn mê nênkhông biết nói ra.

"Bởi vì trên ngườingươi bị chứng nhiệt, cho nên phụ hoàng hoài nghi là Hoa phi động tay chân,trong cơn nóng giận muốn trừng phạt Hoa phi nương nương. Mà thiếp thân thị nữcủa Hoa phi nương nương là An Tình vì muốn bảo vệ chủ tử, thừa nhận là nàng đốivới Ngũ hoàng huynh động tay chân, hơn nữa nàng còn tự đập đầu vào tường bỏ mìnhtại chỗ. Lục hoàng huynh vẫn luôn cùng An cô cô tình cảm rất tốt, cho nên chịukhông được đả kích, liền đưa một phong thơ rời cung đi ra ngoài."

"Cái gì? Phụ hoànglàm sao lại hồ đồ như thế a."

Nam Cung Duệ vội vàngđứng lên, khuôn mặt không đồng ý.

Mẫu phi sao có thể hạihắn, nếu như nàng có lòng hại hắn, chỉ sợ sớm đã động thủ, sao mà còn chờ tớibây giờ, phụ hoàng làm sao lại hồ đồ như thế a.

"Ta muốn đi gặp phụhoàng."

Nam Cung Duệ nóng lòngchuẩn bị đi ra ngoài, Nam Cung Diệp ngăn cản động tác của hắn.

"Ngũ hoàng huynh,ngồi xuống đi, trước mắt chữa bệnh quan trọng hơn. Lục hoàng huynh đã rời kinhrồi, cứ để hắn đi."

Phượng Lan Dạ gật đầuđồng ý, trước mắt kinh thành có thể nói là vạn phần quỷ dị, hơi không cẩn thận,sẽ gặp nguy hiểm a. Chỗ tối tựa hồ có một đôi tay khống chế toàn cục, người nàykhông nhìn thấy sờ không được, nên làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nam Cung Duệ cuối cùngcũng yên tĩnh lại, bất quá đôi mắt vẫn còn phiền muộn, nghĩ đến Lục hoàng đệ cứnhư vậy mà rời kinh đi, trong lòng cảm thấy có lỗi với hắn.

"Chúng ta bắt đầuđi."

Phượng Lan Dạ trợ giúpThụy Vương bắt mạch, kiểm tra một chút độc tố trong cơ thể của hắn đến tột cùngsâu đậm bao nhiêu, sau đó dùng ngân châm đâm huyệt, điều tiết máu trong cơ thể.

"Ngũ hoàng huynh,yên tâm đi, không có việc gì."

Phượng Lan Dạ mở miệng,Nam Cung Duệ cũng không có đặc biệt hưng phấn, nếu như không có phát sinhchuyện của Lục hoàng đệ, hắn nhất định sẽ thật cao hứng, bản thân đã thoát khỏisự nguy hiểm rồi. Nhưng giờ phút này, chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có mộttảng đá lớn đè nặng, mẫu phi đối với hắn thương yêu bao nhiêu, hắn đều hiểu. Từnhỏ nàng không phụng bồi Lục hoàng đệ, là vì phải phụng bồi hắn, không nghĩ tớilại làm cho nàng gặp phải chuyện như vậy.

Nam Cung Diệp thấy Ngũhoàng huynh tâm tình không tốt, nhất thời cũng không biết khuyên lơn hắn nhưthế nào, trong phòng rất an tĩnh, Phượng Lan Dạ kê đơn thuốc xong, dặn dò ĐinhĐương đang đứng ở phía sau.

"Y theo đơn thuốcnày, đến Tuyển viện nấu thuốc, sau đó ngươi tự mình mang tới đây."

"Dạ, chủ tử."

Đinh Đương vâng lệnh, NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liền đứng lên rời đi, để cho Ngũ hoàng huynh mộtngười yên tĩnh, tâm tình của hắn đã không tốt lắm rồi

Hai người đi ra khỏiviện, theo con đường ấm áp sáng rỡ hướng Tuyển viện đi tới. Nam Cung Diệp mộtthân bạch y như tuyết, tóc bóng mượt như tơ, ưu nhã phiêu dật, khóe môi trênngũ quan tuấn mỹ còn vẽ ra nụ cười kinh diễm, con ngươi sâu u tựa như nước hồthu, hơn nữa còn tràn đầy thần thái, hắn vươn tay ra nắm lấy tay của Phượng LanDạ, an nhiên đi trong hành lang của Vương phủ.

Trong vương phủ bọn hạnhân thấy chủ tử như vậy, nên mọi người cũng vui vẻ ra mặt, làm việc càng trởnên hăng say a.

Bên trong thư phòng củaTuyển viện, Nam Cung Diệp đang ngồi ngay ngắn, còn Phượng Lan Dạ thì tùy ý tựavào người của hắn.

Nguyệt Cẩn, Ngọc Lưu Thầncùng Thiên Bột Thần và hai thị vệ đang lẳng lặng đứng yên, chờ Vươnggia phân phó.

"Ngọc Lưu Thần,ngươi điều tra Nạp Lan Cửu kia như thế nào rồi?"

"Hắn thật giống nhưbiến mất vậy, không có xuất hiện qua."

Hắn vẫn phân phó nhân thủđiều tra ở các vùng lân cận, nhưng Nạp Lan Cửu kia giống như bị tan biến vàotrong hư không vậy, điều này nói rõ người ở chỗ tối đã phát hiện, cho nên khôngđể cho hắn hành động.

"Nếu không có tintức của Nạp Lan Cửu, hiện tại ngươi đừng điều tra hắn nữa, lập tức lẫn vàotrong biệt viện của hoàng gia, tra một chút xem Tấn vương rốt cuộc là bị bệnhthật hay là giả bộ bệnh, nhất định phải cẩn thận làm việc."

"Dạ, thuộc hạ lậptức đi làm."

Ngọc Lưu Thần lui rangoài, Nam Cung Diệp nhìn về Thiên Bột Thần nói: "Ngươi phải bảo vệ tốtngười trong hậu viện, không thể có một chút điểm sơ xuất nào."

"Dạ" Thiên BộtThần cũng lui xuống, Nam Cung Diệp nhìn về ba người còn lại, đối với hai thị vệnói: "Các ngươi đi thăm dò người của Sở Vương phủ."

"Không cần, ta pháiđã người thăm dò rồi, bọn họ một chút động tĩnh cũng không có, rất an phận thủthường."

Phượng Lan Dạ miễn cưỡngmở miệng, nàng cũng mong là do Nam Cung Liệt động tay chân, đáng tiếc hắn ngaycả một điểm động tĩnh cũng không có, vẫn ngoan ngoãn đợi ở Sở Vương phủ, ngoanvô cùng.

Nam Cung Diệp nhướng lôngmày, hiện tại tựa hồ những người nên động cũng ẩn mà không động, khiến cho bọnhọ rất bị động, chẳng lẽ thật vô kế khả thi sao? Nghĩ tới đây lông mày dài nhănlại, nhớ tới Mộc Miên trong lãnh cung.

"Không bằng chúng tađi thẩm vấn Mộc Miên, tin tưởng sau lưng nàng nhất định có người sai sử, đếntột cùng là người nào sai sử nàng đi câu dẫn Thuỵ vương."

Nam Cung Diệp nhìn vềPhượng Lan Dạ, thấy nàng nhíu lại lông mày như suy nghĩ sâu xa, nhưng khôngbiết nàng đang suy nghĩ gì.

Đầu óc Lan Nhi vốn thôngminh, không biết có phải nàng lại có suy nghĩ mới, Nam Cung Diệp trong đầu vừanổi lên ý niệm này, thì Phượng Lan Dạ đã nhướng mày mở miệng: "Tốt, mặc dùkhông thể giết Mộc Miên, nhưng cũng phải đả động tới nàng, như vậy thì ngườiđang ẩn núp mà không hành động kia, chưa chắc có thể ngồi yên."

Nàng nói xong, liền đứnglên đi ra ngoài, thân thể cao lớn của Nam Cung Diệp cũng theo sát phía sau, haingười kẻ trước người sau thẳng bước ra khỏi thư phòng.

"Đi, tiếncung."

Lúc đang nói Phượng LanDạ chợt nhớ đến thuốc của Thụy Vương, liền đi đến phòng bếp để trích máu làmthuốc dẫn, sau đó mới xoay người xuất phủ.

Nguyệt Cẩn cùng hai thịvệ theo sát phía sau, Vương gia vốn để cho bọn họ đi ngó chừng Sở Vương phủ,hiện tại biết Sở Vương không có động tĩnh gì, như vậy bọn họ sẽ đi theo bảo vệVương gia cùngVương Phi.

Bởi vì xảy ra nhiều biếncố nên Hạo Vân Đế cả người lộ ra vẻ uể oải, thỉnh thoảng còn ngáp, ngồi ở chỗcao trên đại điện, nhìn xuống Diệp Nhi cùng Thanh Nhã.

"Các ngươi muốn thẩmvấn Mộc Miên?"

Nam Cung Diệp gật đầu,trầm giọng mở miệng nói: "Phụ hoàng có lẽ không biết, Mộc Miên nguyên làNgũ công chúa Vân Phượng quốc, không nghĩ tới nàng lại tiến cung, nhi thần nghĩnàng nhất định là do người khác đưa vào, người sau lưng kia nhất định chính làngười sai sử nàng, sai sử nàng câu dẫn Ngũ hoàng huynh, mà ngay trong đêm đóthì phủ đệ của Ngũ hoàng huynh liền bị người ta phóng hỏa, còn Ngũ hoàng huynhthì bị trọng thương."

"Nàng là Ngũ côngchúa Vân Phượng quốc?"

Hạo Vân Đế con ngươi âmtrầm, ngoan lệ nắm chặt tay, con tiện nhân này dám can đảm câu dẫn con hắn, quảnhiên là có dụng ý khác.

Nam Cung Diệp đang chờ ýchỉ của phụ hoàng, hắn cũng không có bằng chứng Mộc Miên là người của Nhị hoànghuynh Tấn vương, nếu như mình nói ra, mọi người có thể cho là bịa đặt, cho nênchuyện đó sau này hãy nói. Hiện tại thẩm vấn Mộc Miên trước đã, cần tra rõ làdo ai sai khiến nàng, nghe lệnh người nào để câu dẫn Thụy Vương .

"Tốt, được, trẫmmuốn đích thân thẩm vấn."

Không nghĩ tới Hạo Vân Đếlại muốn tự mình thẩm vấn, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ im lặng nhìn nhau,cùng trầm giọng mở miệng nói: "Dạ, phụ hoàng."

Đoàn người lập tức đi đếnlãnh cung, Mộc Miên bị giam ở trong lãnh cung.

Trong một gian phòng ởlãnh cung, không khí lãng đãng tịch mịch, trên những ô vuông của cửa sổ, nhữngsợi tơ lụa ở trong gió nhẹ lay động, khắp nơi trong điện đều là bụi bặm.

Mộc Miên bị thị vệ mangvào, « phốc » một tiếng quỳ trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vềphía trên cao, thấy Hạo Vân Đế vẻ mặt âm chí lãnh chìm, giận dữ nhìn chằm chằmnàng, Mộc Miên nhịn không được bật cười lên. Ánh mắt từ từ dời về phía bêncạnh, người đang ngồi trên ghế hẳn là Tề vương Nam Cung Diệp cùng Tề vương phiTô Thanh Nhã.

Những người này đến đểchê cười nàng, có phải hay không, có phải hay không?

Nàng cười đến gào thét,cười đến chói tai, còn duỗi ngón tay ra chỉ vào chỗ ngồi của hoàng đế.

"Ngươi đối phó ta,thì cho là mình sẽ sống tốt sao? Ngươi sẽ không sống tốt."

Hạo Vân Đế không ngờ đếnlúc này rồi mà nữ nhân này vẫn càn rỡ như thế, khuôn mặt đầy sóng to gió lớn,bàn tay to nhấc lên giận dữ chỉ vào Mộc Miên nói: "Nói, rốt cuộc là ngườinào sai sử ngươi câu dẫn Thụy Vương?"

Mộc Miên đột nhiên ngưngcười, sắc mặt tái nhợt, nhưng lộ ra một cổ yêu dị, nhìn Hạo Vân Đế.

"Hoàng thượng nóicái gì đó? Là Thụy Vương yêu thích ta, hắn yêu thích ta, cho nên mới câu dẫnta, có liên quan gì đến thiếp thân, thiếp thân lúc nào thì câu dẫn hắnchứ?"

"Đến lúc này rồi,ngươi còn dám nói nhảm! Người đâu, kéo xuống vả miệng cho ta, đánh thật mạnhvào."

Hạo Vân Đế ra lệnh mộttiếng, thị vệ đứng trước cửa canh chừng liền lập tức đi đến, đưa tay lên lôiMộc Miên ra ngoài, rất nhanh liền nghe được phía ngoài truyền đến tiếng gàothét như giết heo, vừa kêu khóc, vừa mắng.

"Nam Cung Khung, concủa ngươi câu dẫn ta, ngươi lại đánh ta thì có bản lãnh gì a! Ngươi không phảilà người đàn ông, chẳng lẽ con của ngươi cũng không phải là nam nhân, hắn khôngthích nữ nhân sao?"

Lúc đầu còn mắng rất hunghăn, nhưng đến một lúc thì không có thanh âm nữa, lúc này thị vệ liền đem ngườikéo vào, chỉ thấy Mộc Miên gương mặt sưng vù, trên mặt khắp nơi loang lổ vếtmáu, hai ngày trước nàng vốn đã bị thương, lại bị mười cái tát này, hiện tạingay cả một chữ cũng nói không ra, chỉ dám dùng một đôi mắt sắc bén như lưỡidao nhìn như muốn đục khoét vào hoàng thượng, hận không thể khoét ra hai cáiđộng trên người hắn.

Bất quá vừa yên tĩnh lại,Hạo Vân Đế lại tiếp tục mở miệng nói: "Ngươi có khai ra hay không, rốtcuộc là người nào sai sử ngươi câu dẫn Thụy Vương?"

Mộc Miên cắn răng khôngnói tiếng nào, Phượng Lan Dạ nhìn nữ nhân trước mắt, biết nàng sẽ không nói,nếu nàng nói ra cũng chỉ có con đường chết, cho nên dứt khoát cái gì cũng khôngnói.Vậy thì nói rõ người sau lưng rất lợi hại, người nọ rốt cuộc là người nào?

Đang suy nghĩ nhập thần,âm thanh lãnh khốc vô tình của Hạo Vân Đế vang lên.

"Người đâu, đem cáikẹp lên đây, trẫm không tin ngươi không khai ra!"

Ngũ quan của Hạo Vân Đếtrở nên âm lãnh, bởi vì tức giận, mà lộ ra vẻ có chút vặn vẹo, thị huyết tànnhẫn mở miệng.

Cái kẹp dùng để kẹp ngóntay, đau đến đứt ruột, người bình thường căn bản sẽ chịu không được, không biếtnàng có thể khai ra hay không. Bất quá nhìn bộ dạng hoàng thượng như vậy, tronglòng Phượng Lan Dạ xuất hiện một cổ âm lãnh. Từ xưa hoàng đế vốn là tàn nhẫn,nghe được và nhìn thấy là hai việc khác nhau, giờ phút này tận mắt nhìn thấyHạo Vân Đế tàn nhẫn như vậy, thật đúng là làm cho lòng người kinh đảm. Mộc Miênnày dù thế nào cũng là phi tử của hắn, một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩanhưng nếu nàng thật sự xúc phạm quyền uy của hắn, chỉ sợ bị chết rất khó nhìn.

Hạo Vân Đế vừa dứt lời,liền có người cầm cái kẹp gắp ngón tay đi lên.

Đem đôi tay Mộc Miên nhétvào cái kẹp kia, rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng, Mộc Miên mở to đôi mắt, sắcmặt dữ tợn căm tức nhìn Hạo Vân Đế, hét ầm lên: "Ngươi sẽ gặp báo ứng,ngươi sẽ có báo ứng, ta chết ngươi cũng xong đời, đừng nghĩ sẽ sống tốt."

Nàng vừa hét xong, thị vệđã dùng cái kẹp ra sức kẹp tay, trong lúc nhất thời tiếng thét chói tai phá tanlãnh cung, vang tận mây xanh.

Nhìn lại Mộc Miên bị kẹpđau đến nỗi sắp ngất đi, sắc mặt của nàng trắng bệch, toàn thân vô lực, mộtchút phản ứng cũng không có. Hạo Vân Đế không đau lòng cho nàng, cũng khôngthèm để ý tới nàng, chỉ ra lệnh: "Giội tỉnh nàng."

"Dạ, hoàngthượng."

Lập tức có người bưng tớimột chậu nước, nhận đầu nàng xuống nước, nước thấm ướt gò má, tạo nên hỗn hợpmàu đỏ, nhỏ giọt trên ngón tay, cơn đau trên ngón tay truyền đến, làm cho nàngtừ từ tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn người trong điện, nhẹ nhàng rên rỉ.

"Các ngươi là maquỷ."

Lời nói của nàng rơixuống, Hạo Vân Đế cũng không thể bỏ qua cho nàng: "Ngươi rốt cuộc nói haykhông, là ai sai sử ngươi làm như thế?"

Hắn vừa dứt lời, Mộc Miênđau đớn nở nụ cười: "Tốt, ta nói, ta nói."

Ánh mắt nàng lóe sáng tiaâm trầm xảo trá, khóe môi kêu lên: "Là Tề vương, là Tề vương sai sử talàm, hắn muốn làm hoàng đế, cho nên sai sử ta câu dẫn Thụy Vương. Hoàng thượngkhông biết sao, ta là Ngũ công chúa Vân Phượng quốc, hắn nói, sau khi hắn làmhoàng đế, sẽ cho ta trở về Vân Phượng quốc, ngươi nói chuyện này ta có nên làmhay không?"

Mộc Miên vừa dứt lời, mâuquang của Hạo Vân Đế liền rơi xuống trên mặt Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp mặtmũi lãnh chìm, lóe lên tầng sát cơ, cứnhư vậy yên lặng nhìn Mộc Miên, không nóitiếng nào.

Mà Hạo Vân Đế cũng khôngcó nói chuyện, chỉ có Phượng Lan Dạ là đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt MộcMiên ngồi chồm hổm xuống, khóe môi vẽ ra nụ cười tiếu tựa phi tiếu, chầm chậmmở miệng.

"Ngươi nói là Tề vươngsai sử ngươi câu dẫn Thụy Vương?"

"Đúng, là hắn sai sửta làm."

Mộc Miên kiên trì, trênmặt nở nụ cười đắc ý, nàng vẫn kiên trì nói Tề vương xui khiến nàng, xem bọnhắn sẽ làm sao. Để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, nàng không được tốt, thì bọn họai cũng không được tốt, ai cũng đừng nghĩ sống tốt. Hoàng đế phải không? Vươnggia phải không? Bọn họ chính là một đám cường đạo, nếu như không phải họ đoạtVân Phượng quốc, nàng có bị đau khổ như thế này sao? Có sao? Nếu nàng không dễchịu, thì tại sao phải để cho bọn họ sống tốt đây?

"Như vậy Tề vươngnhư thế nào gặp mặt với ngươi?"

Trên mặt Phượng Lan Dạkhoác lên tia lãnh sương, nàng cả gan dám vu oan hãm hại Nam Cung Diệp, tốt,thật sự là quá tốt, Mộc Miên ta nhất định phải làm cho ngươi giao ra người saisử ngươi!

"Buổi tối mấy ngàytrước, hắn tới tìm ta, cùng ta thỏa thuận hiệp nghị."

Mộc Miên nghiêm túc đáptrả, tựa hồ có chuyện đó thật, Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu cười lạnh, đầungón tay dùng sức nhấc cằm Mộc Miên lên, trầm giọng mở miệng nói: "Ngươi đạikhái đã quên rồi, ta cùng Tề vương vừa mới đám cưới không lâu, hắn chưa từngrời khỏi ta, như thế nào lại đến tìm ngươi, ngươi muốn tính toán thứ gì, mà ởđây nói láo."

Mộc Miên vừa nghe PhượngLan Dạ nói, liên tục địa lắc đầu nói: "Takhông có".

"Ngươi có."

"Ta không có."

"Thật ra thì mấyngày trước người ngươi gặp là người khác, có phải hay không?"

"Không phải, khôngphải."

Mộc Miên có chút khủnghoảng, ánh mắt không dám nhìn mắt Phượng Lan Dạ, mâu quang của Phượng Lan Dạbắn ra tia sáng khiếp người khi nhìn nàng, mắt không nháy không chớp giống nhưmuốn cắn nuốt sạch cả người nàng, làm cho nàng không biết phải làm sao, mà nàngta còn đang ở bên tai của nàng từng lần một hỏi.

"Người kia gặp ngươicó phải hay không? Có phải hay không?"

Mộc Miên tâm phiền ýloạn, đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng lắm mình muốn làm gì rồi,cuối cùng Phượng Lan Dạ liên tiếp hỏi tới, đánh vô lực đáp một tiếng:"Phải"

Phượng Lan Dạ đứng lênnhìn về Hạo Vân Hoàng đế: "Hoàng thượng hiểu chưa?"

Mới vừa rồi, nàng nhìnthấy trong mắt Hạo Vân Đế toàn là sát khí, trong mắt hắn đang hoài nghi NamCung Diệp. Cho nên nàng rất tức giận, mới có thể ra tay khiến cho Mộc Miên thừanhận, trên thực tế trước đây, nàng đã nghĩ tới một chút đầu mối, người sai sửMộc Miên kia chỉ sợ không phải Tấn vương, cũng không phải là bất kỳ một ngườitrực tiếp nào. Bởi vì ai nguyện ý ngay tại lúc này đi lưu lại một nhược điểm ởtrong tay người khác đây? Như vậy người sai sử Mộc Miên rất có thể là một vịđại thần trong triều.

Trong lòng Hạo Vân Đế cảmthấy hối hận thấm đầy cả trái tim. Đúng vậy, trong lúc đó, hắn quả thật hoàinghi Diệp Nhi, bởi vì năng lực Diệp Nhi càng ngày càng mạnh, mà người điềukhiển ở chỗ tối kia cũng rất lớn mạnh, cho nên hắn mới trong nháy mắt là hoàinghi như vậy, điều này làm cho hắn ảo não hối hận.

Nam Cung Diệp mặc dùkhông nói gì, nhưng trong lòng vẫn bị tổn thương, may là còn có Lan Nhi phụngbồi hắn, nàng mới vừa rồi có hành động che chở hắn, để cho hắn cảm thấy thật ấmáp, thật ấm áp, tựa hồ sự tổn thương mà phụ hoàng gây ra là vô cùng nhỏ bé, đếnkhông đáng kể.

"Lan Nhi, ngồixuống."

Hắn lôi Phượng Lan Dạngồi vào bên cạnh mình, Hạo Vân Đế mặc dù hối hận, nhưng trước mắt phải thẩmvấn Mộc Miên mới quan trọng hơn.

"Nói đi, rốt cuộc làngười nào sai sử ngươi? Nếu như ngươi giao ra, trẫm đồng ý không giếtngươi."

Coi như là cho nàng mộtcơ hội rồi, nhưng Mộc Miên lại nở nụ cười: "Không giết ta, không giết tathì có gì là ân huệ chứ ! Ta không có nước cũng không có nhà, là các ngươiđoạt nhà của ta, giết gia nhân của ta, bây giờ còn biểu hiện nhân từ như vậy,thật là buồn cười a. Các ngươi muốn giết cứ giết, ta sẽ không nói. Không sai,là một gã đại thần trong triều sai sửta đấy, nhưng ta sẽ không nói, ngươi tự đoán đi, tự tìm hiểu đi."

Mộc Miên kêu lên, hiệntại nàng hoàn toàn mất hết rồi, không có Vân Phượng quốc, nàng còn cần cái mạngnày làm gì! Nếu như Vân Phượng tồn tại, nàng chính là công chúa cao cao tạithượng, Vân Phượng mất rồi, nàng không bằng một con chó, sống hay chết cũngkhông có gì khác biệt, nàng sẽ không nói.

Hạo Vân Đế vừa nghe lờicủa nàng, sắc mặt một lần nữa lãnh trầm xuống, quay đầu nhìn thị vệ kêu lên:"Kẹp cho ta, ta không tin nàng không giao ra."

Thị vệ lĩnh mệnh, lập tứcdụng hình, chỉ bất quá mới vừa kéo chặt, Mộc Miên liền ngất đi, lần này bấtluận dùng nước như thế nào cũng không được nàng như cũ hôn mê bất tỉnh. Hạo VânĐế thấy trong khoảng thời gian ngắn tra rõ không được rồi, liền lập tức phânphó người đem Mộc Miên dẫn đi, rồi truyền ngự y vội tới trị liệu cho nàng. Hắncũng không phải vì yêu thương nàng, mà vì nghĩ tới ở trong triều thần thậm chícó người dám can đảm sai sử Mộc Miên câu dẫn Thụy Vương, để làm ra chuyện đạinghịch bất đạo như vậy, trong lòng hắn tựa như lửa đốt, những kẻ trong bóng tốinày, chỉ sợ là người của một phái.

Mộc Miên bị đem đi xuống,Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đứng lên.

"Nhi thần cáolui."

Nam Cung Diệp nhàn nhạtmở miệng, Hạo Vân Đế phất tay để cho mọi người trong phòng lui xuống, rồi nhìnvề Nam Cung Diệp, chậm rãi mở miệng nói: "Diệp Nhi, là lỗi của phụ hoàng,ngươi đừng trách phụ hoàng. Phụ hoàng đã già, sợ rằng đã không phải là phụhoàng cơ trí ban đầu rồi, cho nên phụ hoàng chỉ muốn mau sớm để Ngũ hoàng huynhđăng vị."

Hắn nói xong liền nặng nềbước thẳng đi ra ngoài, bên ngoài vang lên thanh âm của thái giám Nguyên Phạm:"Hoàng thượng hồi cung."

Nam Cung Diệp nhìn PhượngLan Dạ, trên ngũ quan tuấn mỹ ánh lên sự chua xót cùng bất đắc dĩ, hắn vươn taykéo Phượng Lan Dạ vào lòng, lấy đầu tựa lên đầu của nàng, ôn nhu mở miệng.

"Lan Nhi, chỉ cần cóngươi, ta cái gì cũng không để ý, không có gì để tổn thương ta. Cho nên chúngta đừng so đo với hắn, mọi việc hết thảy rồi sẽ tốt. Chờ sau khi Ngũ hoànghuynh đăng vị, chúng ta liền rời khỏi nơi này."

"Tốt, chúng ta rờiđi thôi."

Phượng Lan Dạ cười gậtđầu, ôm hông của hắn, tựa vào trước ngực của hắn, nghe nhịp đập của trái timhắn, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới hắn, tuyệt đốikhông được.

Ban đêm, cả hoàng cungđều đang ngủ say, nơi nơi đều bị ánh sáng, khắp nơi thật giống như được che đậymột tầng lụa mỏng, đèn thắp trong hành lang cung đình nhẹ lay động, quanh cohoa lệ.

Trong lãnh cung gió thổiu u, gió tràn qua khe hở, phát ra tiếng vang, thật giống như tiếng gào khócthảm thiết, nếu là người nhát gan tất nhiên sẽ bị làm cho sợ hãi đến khiếp vía.

Lúc này mấy đạo bóng đentừ trên mái hiên lướt qua, lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua nóc phòng, rơi thẳngxuống căn phòng phía ngoài.

Bóng đen trên nóc nhà,quăng cái móc câu, liền treo ngược người ở giữa không trung, ánh sáng bạc chợtlóe, thanh kiếm trong tay liền phá vỡ cửa sổ, đi đến bên trong nhìn quanh.

Chỉ thấy trong không giancũ rách nhỏ hẹp, một người trên mặt quấn lụa trắng, tay chân cũng băng bó, đangnằm ở trên giường ngủ mê man. Một tiểu cung nữ trên tay cầm đèn đi tới, cầm lấyđèn lồng soi người đang nằm trên giường, trong miệng lải nhải mắng.

"Sao lại không chếtđi, làm hại ta buổi tối phải đến nơi này cùng ngươi. Chết sớm, sớm siêu sinh,ngươi như vậy a, hoàng thượng không thể nào để ngươi ra khỏi lãnh cung rồi,làm sao lại không chết đây?"

Nói xong còn vươn tay rathử dò xét một chút hơi thở người đang nằm trên giường, hung hăng cầm đèn rờiđi, trong phòng lại rơi vào mờ ảo.

Lúc này ngoài cửa sổ đangtreo một người, thân hình lật lại, trượt đến bên mái hiên , vung tay lên, phíasau hai ba bóng đen lặng lẽ không tiếng động từ cửa sổ nhảy nhanh đi vào.

Mấy bóng đen động tác lưuloát, ánh mắt tàn nhẫn, cầm bảo kiếm nhẹ nhàng đi tới, vừa tới giường, vàithanh kiếm đồng loạt hướng đến người trên giường đâm tới.

Mắt thấy gần bị ám sátthành công, người trên giường xoay mình nghiêng người, nhanh như linh xà, từtrên giường lăn một vòng, vài bả kiếm liền đồng thời đâm vào cái chăn mỏng, bêntai một đạo thanh âm lãnh lệ thị huyết vang lên: "Quả nhiên là tới, rấttốt."