Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 108




Trong đại sảnh Tề vương phủ tràn đầy tân khách, trong đócó Sở Vương Nam Cung Liệt, Thụy Vương Nam Cung Duệ, An vương Nam Cung Quân, còncó Nam Cung Tiếp cùng mấy hoàng tử nhỏ tuổi cũng tới, các quan viên trong triềucũng tới không ít, hơn nữa đều là quan tam phẩm trở lên, trong nhất thời tất cảmọi người tập trung ở một chỗ chờ giờ lành bái đường của Tề vương.

Lễ nghi quan hô lên: "Giờ lành đã đến, nghi thứcbắt đầu."

Tề vương cùng Tề vương phi đứng hai bên, chuẩn bị báithiên địa. Bỗng nhiên một âm thanh vang lên: "Chờ một chút."

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy mộtđạo thân ảnh cao ráo đi tới, trên người mặc một bộ cẩm y màu lam nhạt, ngũ quantuấn lãng, nhưng hai đầu lông mày lại nhuộm nhàn nhạt nhẹ buồn, trong đồng tửlại chứa một loại đau khổ như lửa thiêu đốt, cùng với bộ dạng thất hồn lạcphách, khiến người ta nhìn thấy mà không đành lòng.

Người này vừa đi vào , bên trong phòng khách, rấtnhiều ánh mắt đắc ý chờ mong xemkịch vui, nhất là Sở Vương Nam Cung Liệt hắn đang ngồi bên trong khách nhân,thấy có người tới gây náo loạn, trong lòngthầm kêu một tiếng thật tuyệt, thấy Thất hoàng đệ cưới mỹ thiếu nữ xinh đẹpxuất sắc như thế, trong lòng cảmthấy vô cùng ghen tỵ, nghỉ không ra tại sao hắn lại may mắn đến thế, lúc trướccưới cái nha đầu Phượng Lan Dạ kia, hiện tại người trước vừa đi thì lại đến mộtTô Thanh Nhã, người nào cũng làm cho bao kẻ khác phải hâm mộ.

Nghĩ đến những chuyện đó, hắn thấy ghen tỵ với NamCung Diệp tựa như có móng vuốt của mèo đang cào bên trong lòng, giờ phút nàythấy có người tới phá rối, tâm tình thậtsảng khoái, hận không thể đứng ra trợ giúp người kia một tay.

Bên trong phòng khách, mọi người xôn xao bàn luận:"Đây không phải là thần y Bách Lí Hạo sao? Hắn tới làm gì? Một Âu Dươngthái tử vừa đi lại tới một thần y, muốn làm gì đây? Tề vương cùng Tề vương phiđang đám cưới, hắn không phải là muốn cướp cô dâu đấy chứ?"

Sắc mặt Tề vương Nam Cung Diệp lại càng tối sầm lại,tay nắm chặt, thật muốn xuất thủ hảo hảo giáo huấn nam nhân đáng chết này mộtphen, hiện giờ còn dám xuất hiện.

Một bên, Phượng Lan Dạ đưa tay cản hắn, chờ xem mộtchút Bách Lí Hạo này muốn làm gì?

Hôm nay là ngày đám cưới của bọn họ, ngàn vạn lầnkhông thể lỗ mãng, chỉ sợ trong số quan khách này có không ít người chờ xemkịch vui, bọn họ cũng không thể để những người này đắc ý được.

Mọi ánh mắt cùng dồn về phía Bách Lí Hạo thấy hắn chậmrãi đi tới, nhìn Phượng Lan Dạ, trong mắt hiện lên chút kinh diễm, và sự đaulòng chợt lóe lên rồi biến mất, bất quá cuối cùng hắn khôi phục bình tĩnh nhưcũ, dạo bước đi tới phía trước người Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp, ômquyền trầm giọng.

"Tại hạ chịu sự ủy thác của một người đặc biệtđem tặng lễ vật tới cho Tề vương."

Phượng Lan Dạ nhíu nhẹ lông mày: "Đó là ngườiphương nào?"

"Là lễ vật của Dật thái tử."

Tiếng nói của Bách Lí Hạo vừa dứt, thì hắn xoay ngườira trước cửa ngoài vỗ nhẹ tay, chỉ thấy váy hồng áo lục thổi qua, ngoài cửa đivào bốn cô gái, mặt phấn hàm kiều, uốn lượn hữu lễ đi tới , đồng loạt quỳxuống, mềm mại mở miệng.

"Tham kiếm Vương gia, Vương Phi."

Bốn gã nữ tử vừa xuất hiện, bên trong phòng khách liềnồn ào, trong đó xen lẫn thanh âm hưng phấn, càng nói càng lớn tiếng.

"Dật thái tử lại đưa nữ nhân cho Tề vương."

"Không biết Tề vương phi sẽ làm thế nào, đuổi đihay là đánh cho tàn phế?"

"Xem ra Dật thái tử ghi thù rồi, đây không phảilà khiến tân vương phi nhục nhã sao?"

Cả sảnh đường nghị luận rối rít, Phượng Lan Dạ sắc mặtâm trầm, gương mặt xinh đẹp như phù dung bỗng lạnh lẻo như băng, khóe môi khẽcười lạnh, xem ra nàng dạy dỗ Âu Dương Dật vẫn chưa đủ a, con ngươi sâu thẳmdày đặc sương mù, hắn cho là trốn về Lâm Phong quốc thì sẽ không còn vấn đề gìsao?

Nàng đang suy nghĩ, thì ở một bên NamCung Diệp đã tiến tới trước, mặt mũi âm lãnh, xoay mình mởmiệng: "Người đâu, đem những này người đánh đuổi đi, một người cũng khônglưu."

Thị vệ Tề vương phủ từ bênngoài lập tức tràn vào, lao thẳng tới phía Bách Lí Hạo cùng bốn nữ nhân kia.Bên trong phòng khách rất nhiều người suýt xoa không dứt, họ đều đứng dậy đểnhìn kỹ những chuyện trước mắt. Bách Lí Hạo cũng không hoảng hốt, hắn giơ một taylên, để tất cả mọi người đều an tĩnh lại, rồi mới chậm rãi mởmiệng: "Đây chính là đạo đãi khách của Tề vương sao?"

Bách Lí Hạo vung tay lên, bốn gã nữ tử phía sau, thậtgiống như ảo thuật đồng loạt mở ra bốn cái hộp gấm đang đóng chặt.Chỉ thấytrong mỗi cái hộp gấm đều để bảo bối thượng đẳng, sinh động rực rỡ, giá trịliên thành.

Có minh châu lớn nhỏ các loại, trân châu đen của NamDương, còn có san hô đỏ, thượng đẳng PhỉThúy cùng một cây tuyết sâm trên trăm năm.

Lúc này, mọi người bên trong phòng khách đều yên tĩnhlại, chỉ thấy Bách Lí hạo chậm rãi mởmiệng: "Đây là tâm ý của tại hạ cùngDật thái tử, hi vọng Tề vương cùng Tề vương phi vui lòng nhận cho."

Nếu Thanh Nhã đã cùng bọn hắn vô duyên, bọn hắn cũnghi vọng nàng hạnh phúc, mà Tề vương bất luận thân phận hay là con người cũngđều là sự lựa chọn tốt nhất.

Trải qua đấu võ, trải qua thời gian chung sống, bọn họcũng đã tận mắt chứng kiến tình cảm sâu đậm của hai người, cho nên cũng đànhlựa chọn buông tay, là nam nhân cầm được thì cũng buông được.

Mặc dù rất hi vọng, rất nỗ lực,nhưng cũng chết tâmrồi, nhất là Dật thái tử, lúc trước hắn cũng như người khác lầm tưởng Dật tháitử là cái loại người hèn hạ vô sỉ tiểunhân, nhưng sau gần gũi nhiều nên hiểu người nam nhân này chẳng qua tích cáchthẳng thắng, đã yêu thích thì liền muốn giữ lấy, điều này vốn không gì đángtrách, có lẽ là sẽ hèn hạ, nhưng từ người phương diện khách quan mà nói, hắncũng là người làm việc quan minh lỗi lạc, có thể ở trước mặt người trong thiênhạ dũng cảm thừa nhận mình hạ Thiên Ti cổ. Người như thế có được mấyngười. Âu Dương Dật cũng không cógiống như người khác, trước mặt thì ra vẻ tốt bụng, sau lưng lại cầm kiếm đâmngười. Chẳng qua bọn hắn muốn so đo một chút đến tột cùng thì người nào nặngtình hơn, nhưng bây giờ đã tận mắt nhìn ra Tề vương Nam Cung Diệp so với bất cứngười nào trong bọn hắn cũng yêu Thanh Nhã hơn, nên bọn họ tự nhiên sẽ buôngtay.

Trong đại sảnh, những kẻ muốn xem kịch vui lúc nàymang một vẻ mặt thất vọng, còn tưởng rằng có cái tiết mục gì náo nhiệt, đoạttân nương hay cái gì đó. Thì ra Bách Lí Hạo chỉ đến tặng lễ, thật là làm chongười ta thất vọng.

Mặc kệ có thật nhiều người nghĩ như vậy, Phượng Lan Dạđã trưng lên khuôn mặt tươi cười, vung tay lên, liền có người Tề vươngphủ tiến lên trước nhận lễ.

Oan gia nên giải không nên kết, Âu Dương Dật cùng BáchLí Hạo so với những người đang ngầm động chân động tay kia thì khá hơn nhiềurồi. Đối với bọn họ kẻ cần đối phó hiện tại chính là những người đang có ý đồxấu kia, mà không phải Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo, bọn họ cùng nàng không cótrực tiếp xung đột lợi ích.

"Cám ơn tâm ý của hai vị."

"Chúc hai vị hạnh phúc."

Bách Lí Hạo tặng lễ xong, liền vung tay lên dẫn bốn tỳnữ phía sau rời đi, trên đại sảnh khôi phục an tĩnh, Lễ nghi quan bắt đầu hôlên.

" Nghi thức đám cưới bắt đầu."

Còn tưởng rằng sẽ có cái trò gì khôi hài, hóa ra chỉlà sợ bóng sợ gió một hồi, rất nhiều người đều thất vọng vì sự việc không nhưhọ muốn, bất quá đám cưới rốt cục cũng được tiến hành như thường.

"Tân nương cùng tân lang bắt đầu bái thiênđịa."

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

Cao đường của Tề vương là hoàng thượng, vị trí kiakhông có ai ngồi, nên hai người hướng về hoàng cung quỳ bái, cuối cùng là phuthê giao bái.

Phu thê giao bái vừa xong, Tề vương Nam Cung Diệpkhông đợi Lễ nghi quan mở miệng nói chuyện, liền đưa tay ôm Phượng Lan Dạ chạythẳng về động phòng.

Trong đại sảnh rất nhiều người nghẹn họng nhình trântrối, Tề vương có phải quá nóng vội hay không, Lễ nghi quan còn chưa hô đưa vàođộng phòng đã vội vàng ôm đi, lập tức có người lên tiếng trêu chọc.

"Xem ra Tề vương không muốn đợi động phòng thêmmột khắc nào nữa rồi."

Lập tức có người phụ họa: "Cũng phải, cũng phải,Tề vương phủ không có lấy một nữ nhân, Tề vương nhịn đến hỏng mất."

Bỗng chốc cả sảnh đường cười to, các nam nhân bắt đầutuỳ ý nói chuyện, còn các vị phu nhân thì đỏ mặt.

Thụy Vương Nam Cung Duệ đứng dậy phân phó quản gia Tềvương phủ, sắp xếp chiêu đãi các tân khách, công việc bận rộn, sắc trời đãkhông còn sớm, phải chuẩn bị mở yến tiệc.

Tuyển viện.

Trang trí bên ngoài đều đổi mới lại, hành lang treođầy lụa đỏ bay bay trong gió, nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng thấy đỏ tươi, ngườiqua người lại náo nhiệt còn mang theo các rương lớn.

Hôm nay Vương gia làm đám cưới, hai nha đầu Diệp Linhcùng Diệp Khanh bị điều đến Tuyển viện hỗ trợ, lúc này hai nàng đang chỉ huyngười ta đem đồ đạc của tân vương phi mang tới sắp xếp trong phòng, hết chỗ nàytới chỗ kia, vừa sắp xếp xong xuôi, liền nghe được phía ngoài có người kêu lên.

"Vương gia trở lại."

Tất cả mọi người chạy vội ra ngoài, quỳ trên mặt đất,trên thảm đỏ rải đầy hoa thơm, Nam Cung Diệp một thân cao lớn, cả người mặc đồđỏ bước qua, trong ngực ôm một tân nương thân mình kiều mỵ như tiên, chính làchủ tử tương lai của các nàng, Nhị tiểuthư Tô phủ.

Hạ nhân Tề vương phủ, cùng hô: "Chúc mừng Vươnggia, chúc Vương gia Vương Phi sớm sinh quý tử, bách niên giai lão."

Nam Cung Diệp không thèm quan tâm đến những người quỳtrên đất, ôm Phượng Lan Dạ đi thẳng vào tân phòng của bọn họ.

Chỉ thấy bên trong tân phòng, một mảnh đỏ thẳm chóimắt, màu đỏ như lửa tầng tầng lớp lớp lantràn ra, mang theo sắc thái vui mừng nhuộmđẫm đến khắp nơi, trên giường để chăn bách tử, còn có gối thêu uyên ương nghịchnước, trên giường lớn còn dùng các loại hoa tươi xếp thành một chữ, dĩ nhiên làchữ ái.

Nam Cung Diệp tức thời cúi người xuống tới, dán vào lỗtai của nàng nhẹ nói: "Thích không? Việc này là ta đích thân sai bảo làmthành như vậy."

Phượng Lan Dạ gật đầu, hắn bỏ ra thật không ít tâm tư.Lần này không cần hắn chủ động, nàng trực tiếp ngẩng đầu lên hôn hắn, bất quácũng đúng lúc hắn đang cúi người xuống, sau đó thật nhanh buông ra, khóe môitươi cười

"Phần thưởng cho ngươi."

"Nàng a."

Nam Cung Diệp nhìn Lan nhi tươi cười như vậy, tronglòng rất vui vẻ, ôm nàng đặt ở trên giường, nhẹ giọng hỏi thăm: "Đã đóibụng không? Nếu không ăn chút điểm tâm đi."

Trên bàn bày biện đầy đủ món ăn làchuẩn bị bọn hắn hành lễ hợp cẩn. Nam Cung Diệp sợ Phượng Lan Dạ đói bụng, nênhỏi nàng. Phượng Lan Dạ lắc đầu, có lẽ lúc bình thường sẽ đói rồi, nhưng hômnay kỳ quái là một chút nàng cũng khôngthấy đói bụng, trong lòng chỉ tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn không thấy đóibụng.

"Ngươi đi chiêu đãi khách nhân đi, ta ở chỗ nàychờ ngươi."

"Tốt."

Nam Cung Diệp đứng lên, gọi Đinh Đương cùng Vạn Tinhvào: "Chăm sóc tốt cho chủ tử các ngươi."

"Dạ, thưa Vương gia."

Hai nha đầu cúi người, Nam Cung Diệp đi ra ngoài chàohỏi khách khứa, mặc dù có Ngũ hoàng huynh trợ giúp hắn chiêu đãi khách, nhưnghắn là chủ nhân, vẫn phải khách sáo xã giao.

Trong phòng, chỉ có Đinh Đương cùng Vạn Tinh, hai tiểunha đầu liền chúc mừng Phượng Lan Dạ.

"Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, chúng nôtỳ cuối cùng cũng có cơ hội chúc mừng tiểu thư."

"Đứng lên đi."

Phượng Lan Dạ đỡ nàng đứng dậy, rồi quay đầu đánh giágian phòng. Đinh Đương vẫn không quên hỏi thăm chủ tử: "Tiểu thư đóikhông? Nô tỳ chọn chút đồ ăn người thích cho người."

"Không cần, ta không đói bụng, chờ Vương gia trởlại rồi ăn sau."

"Dạ, " hai người đứng sang một bên, gianphòng an tĩnh trở lại. Hôm nay Tề vương cùng tiểu thư làm đámcưới thật là vô cùng náo nhiệt hơn nữa còn rất ý nghĩa. Chỉ sợ chuyện này sẽnhanh chóng lan truyền ra An Giáng thành, cũng như là Tề vương đã tuyên bốrồi, cuộc đời này chỉ nạp một phi, không còn có người nào khác vào Tề vươngphủ, chủ tử coi như là khổ tận cam lai rồi.

Lúc này, cả căn phòng yên tĩnh không tiếng động.

Bữa tiệc ở Tề vương phủ, nơi đâu cũng thấy người, cựckỳ náo nhiệt, Tề vương Nam Cung Diệp cùng Thụy Vương Nam Cung Duệ đi mời rượu,phần lớn rượu đều là Nam Cung Duệuống đỡ thay hắn, hôm nay hắn là tânlang, không thể uống rượu say. Đời người có hai chuyện lớn, là đề danh bảngvàng và đêm động phòng hoa chúc. Ngày vui cảnh đẹp như thế không thể phụ tânnương xinh đẹp được.

Nhờ vậy Nam Cung Diệp cũng uống không nhiều rượu. Đếnphần mời mời rượu xong, thì sắc trời đã tối, Thụy Vương Nam Cung Duệ liền đểcho hạ nhân đưa Tề vương trở về phòng, phần còn lại tự mình hắn trông nom.

Nam Cung Diệp quay về Tuyển viện.

Vừa về tới gian phòng, liền thấy tiểu nha đầu kia đãnằm ngủ trên giường nên không khỏi đau lòng, biết bận rộn cả một ngày rồi, vìvậy hắn khẽ gọi nàng: "Lan Nhi, Lan Nhi."

Phượng Lan Dạ vốn ở trongphòng chờ hắn, ai biết chờ chờ một hồi lại ngủ thiếp đi, lúc này vừa nghe tiếngkêu của Nam Cung Diệp, nên mở to hai mắt, lười biếng vươn cánh tay ôm cổ hắn.

"Ngươi đã trở lại."

"Ừ, nàng mệt mỏi sao."

Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ ngồi vào bàn, chuẩn bịlàm lễ hợp cẩn, bên trong gian phòng có Đinh Đương cùng Vạn Tinh, ngoài cửa thìvừa đi tới hai bà mối, chuẩn bị hầu hạ Vương gia Vương Phi tiến hành lễ hợpcẩn, cùng tất cả nghi thức, nhưng Nam Cung Diệp thấy Phượng Lan Dạ hơi mệt,liền vung tay: "Đều lui xuống đi."

Hai bà mối cùng Đinh Đương và Vạn Tinh, cung kính quỳxuống, đồng loạt hô.

"Chúc vương gia cùng Vương Phi sớm sinh quý tử,bách niên giai lão."

Quỳ xong liền lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ.Phượng Lan Dạ đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, khóe môi cười cười nhìn Nam CungDiệp, trong đầu nhớ lại chuyện mẫu thân dặn dò tối hôm qua, còn có chuyện độngphòng, nên sắc mặt không khỏi càng đỏ hơn, giống như một đóa hoa nhỏ rực rỡ đợihái. Nam Cung Diệp thấy vậy ánh mắt càng thâm thúy, cúi người xuống liền hônPhượng Lan Dạ một cái, sau đó bưng ly rượu hợp cẩn trên bàn đưa tới trong taycủa nàng.

"Lan Nhi, chúng ta những lễ khác có thể bỏ qua,cái này thì không thể bỏ qua. Uống rượu này xong, từ nay về sau hai người chúngta chính là một, vĩnh viễn tương thân tương ái, ngọt ngào mỹ mỹ."

"Ừ."

Phượng Lan Dạ đồng ý, hai người uống rượu hợp cẩnxong, Nam Cung Diệp liền đút cho Phượng Lan Dạ ăn mấy khối điểm tâm.

Ánh đèn mê ly, hai người nhìn nhau, không khí liền trởnên mập mờ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, trong mắt dấy lên ngọn lửa, tựa hồ cócái gì thiêu đốt, không khí trong phòng cũngnóng lên theo. khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ càng ngày càng hồng, đầu cứcúi xuống. Bàn tay to của Nam Cung Diệp nhẹ nhàng chạm tới khuôn mặt nhỏnhắn của nàng, cảm giác trơn mềm từ đầu ngón tay truyền đến cơ hồmuốn đốt nóng lòng hắn, hô hấp càng ngày càng nặng. Nam Cung Diệp đưa tay lênôm lấy Lan nhi hướng giường đi tới.

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, qua bao nhiêu ngàyđêm đau khổ, qua bao nhiêu đau đớn cả ngày lẫn đêm, hiện tại nàng đã trở lạibên cạnh hắn, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của hắn, nữ nhân của hắn.

Tim Nam Cung Diệp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,thân mình nóng ran, ý niệm cuồngloạn khiến cho phía dưới cũng có phản ứng.

Trên chiếc giường đỏ rực, rãi đầy những cánh hoa, nênlàm cho không khí lượn lờ một mùi thơm, Nam Cung Diệp đem Phượng Lan Dạ nhẹnhàng đặt trên những cánh hoa. Thiên kiều bá mị, so với những cánh hoa, Lan nhicòn thơm hơn, mềm mại hơn, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.

Tay hắn không tự chủ được mà sờ lên mặt của nàng, lôngmày của nàng, cái mũi của nàng, môi của nàng, mỗi một nơi đều mang theo hơi ấm,nụ cười nhẹ nhàng tràn đầy trên khóe môi của nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắncàng phát ra ánh sáng chói mắt mê hoặc.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên từphía ngoài bệ cửa sổ vang lên một tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạđều nghe thấy, hai mắt nhìn nhau. Nam Cung Diệp đưa tay lên vơ bừa ở trêngiường tìm thấy một ít đậu phọng, tượng trưng cho sớm sinh quý tử, liền ném đira ngoài. Lúc này chỉ nghe phía ngoài có người kêu lên ai nha một tiếng.

Sau đó liền có âm thanh vang lên: "Bị phát hiện,bị phát hiện rồi."

Ánh mắt Nam Cung Diệp trầm xuống, trên ngũ quan tuấnmỹ như điêu khắc nổi lên bực bội, hắn vội vàng đưa tay kéo Phượng Lan Dạ ngồidậy, giúp nàng sửa sang lại y phục trên người.

Lúc này gương mặt Phượng Lan Dạ ngại ngùng đến đỏ rực,phải hít sâu vào mới thấy khá hơn một chút.

Cửa phòng kêu một tiếng thì bị đẩy ra từ bên ngoài,Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần hai người đi đến, bất an mởmiệng: "Vương gia, bọn họ muốn nháo động phòng."

Sau lời của bọn hắn, mấy đạo thân ảnh liền đi đến.

Tứ hoàng tử Sở Vương, Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Báthoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, còn có Tây Môn Vân tướng quân cùng mộtvài công tử quan to trong triều, chen chen chúc chúc bên ngoài, mỗi người ainấy cũng mở to hai mắt nhìn hai người trong phòng, Nam Cung Diệp lông mày dựnglên, quanh thân tràn ngập lãnh ý.

Ngũ hoàng tử Thụy Vương sợ Thất hoàng đệ phát tác, hômnay dù sao cũng là ngày vui, hơn nữa náo động phòng là phong tục từ trước, mặcdù đây chỉ là tục lệ nhỏ của dân chúng, nhưng nếu các huynh đệ đã đến nháo mộtchút thì cũng không nên lộ ra gương mặt như thế, vậy thì quá keo kiệt hà khắcrồi. Nghĩ thế Ngũ hoàng tử Nam Cung Duệ giành mở miệng trước một bước.

"Thất hoàng đệ, ngày hôm nay là ngày đại hỉ, cáchuynh đệ đều muốn qua gây náo nhiệt một chút, coi như có thêm điềm tốtmà."

Thấy vậy Phượng Lan Dạ vươn tay lên nắm chặt tay NamCung Diệp, ngày đại hỉ, vẫn không nên tức giận, hơn nữa náo động phòng cũngkhông có cái gì quá đáng.

"Tốt, nếu tới cả rồi thì cũng ngồi xuốngđi."

Nam Cung Diệp bình tĩnh đứng lên, ra lệnh một tiếng,Nguyệt Cẩn lập tức mang tới rất nhiều ghế , mấy Vương gia Hoàng tử đều ngồixuống, những người khác đứng quanh cửa, tất cả đều chờ xem náo nhiệt.

Phượng Lan Dạ vẫn không nhúc nhích chỉ quét mắt nhìnmột vòng đối diện, Tứ hoàng tử Sở Vương cùng Bát hoàng tử nghiêm mặt đối vớimình, rõ ràng là có địch ý, nhưng không biết vì sao bọn họ đối với mình có địchý, về phần những người khác thì phần lớn là xem kịch vui, có lẽ bị Tứ hoàng tửcùng Bát hoàng tử cho lôi kéo tới, không biết bọn họ muốn làm gì?

Phượng Lan Dạ còn đang suy nghĩ, thì Bát hoàng tử đãđứng lên cười hì hì mở miệng.

"Ngày hôm nay đại hôn, các huynh đệ tới đây làmuốn xin uống chén rượu của Hoàng tẩu, có lẽ rượu Hoàng tẩu châm có hương vịkhác đây."

Bát hoàng tử vừa nói xong, mọi người ở trong phòng lậptức cười to, thế này cũng có thể coi như là chú em đùa giỡn chị dâu rồi. Nhưngdù sao hôm nay là đại hôn, náo động phòng như thế cũng không có gì đángngại. Khóe môi Phượng Lan Dạ nhếch lên, nếu muốn nàng mời rượu, thì sẽ mờiđến khi các ngươi uống không nổi nữa mới thôi, nghĩ thế liền mềm mại đứng dậy,nhẹ nhàng cười. Rất nhiều người thấy vậy liền si ngốc, thật là quá xinh đẹprồi.

Tề vương thật có phúc khí, Tô gia Nhịtiểu thư này chẳng những tự nhiên hào phóng, không tự ti không kiêu ngạo, hơnnữa bản thân toát ra một vẻ uy nghi hào phóng, làm cho người ta nhìn một cái màkhông dám có nửa phần coi thường, Giống nhưtiên nữ vậy.

Phượng Lan Dạ đứng lên, mặt mũi sáng trong cùng nụcười nhẹ nhàng. "Nếu Bát hoàng tử muốn uống rượu Hoàng tẩu sẽ mời, ngàyhôm nay đại hôn, ta cũng chưa có rót rượu mời mọi người." Nói xong nàng đitới trước bàn, tự mình rót rượu, bưng tới đưa cho Bát hoàng tử.

Ánh mắt Bát hoàng tử Nam Cung Sâm chợt lóe lên tia sắclạnh, nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng không khỏi nhớ tới Phượng Lan Dạ, mớicó một thời gian ngắn, mà Thất hoàng huynh đã có niềm vui mới rồi. Vì tiếc hậnthay cho Phượng Lan Dạ, nên buổi tối hôm nay hắn mới tới đây nháo động phòng,chủ yếu là muốn gây khó dễ cho vị tân hoàng tẩu này.

Không nghĩ tới Hoàng tẩu này cũng rất đỉnh đạt hàophóng, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không cảm thấy khó chịu, cũng khôngthấy được có cái gì không ổn, mà còn trái ngược lại, bộ dạng của nàng như đanglàm chuyện rất đứng đắn, làm cho hắn thấy mình như kẻ tiểu nhân.

Bát hoàng tử duỗi tay ra định đón chén rượu, thì khóemôi Phượng Lan Dạ nhếch lên cười lạnh, khẽ vận một chút lực, chén rượu nho nhỏbỗng như nặng cả trăm cân, lúc này Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa chạm đến thìthấy bất ngờ, không nghĩ tới hoàngtẩu này cũng là người võ công bất phàm,vì thế hắn trở tay không kịp, khiến chén rượu kia rơi xuống đất, nhất thời rượuđổ chén vỡ.

Mọi người lập tức nhìn về Bát hoàng tử, hôm nay là đạihỉ trong đời của người ta, chị dâu ngươi rót rượu cho ngươi, ngươi cũng khôngthể đỡ nổi.

Lúc này Đinh Đương cùng Vạn Tinh lập tức đi tới, quỳxuống nói: "Đổ vỡ là nở hoa, vạn sự cát tường."

Hai người động tác nhanh nhẹn dọn dẹp chén vỡ đi rangoài, Tứ hoàng tử Nam Cung Liệt lập tức bất mãn trợn mắt nhìn Bát hoàngtử một cái: "Bát hoàng đệ, ngươi làm cái gì, hoàng tẩu mời rượu lại khôngđỡ được."

Người khác liền lên tiếng cười: "Có lẽ là Tềvương phi quá đẹp, Bát hoàng tử nhìn thất thần."

Bát hoàng tử trầm xuống, lui trở về, không nói một lờinào chỉ nhìn chăm chú vào này tân Thất hoàng tẩu, nàng ta không phải là nhânvật đơn giản. Người khác không biết, nhưng hắn biết, chén rượu vừa rồi là nàngđộng tay động chân, nàng hẳn biết võ công, xem ra chính mình đã đánh giá thấpnàng.

Bát hoàng tử vừa lui xuống, thì Phượng Lan Dạ xoayngười đi về phía bàn, nhàn nhạt mởmiệng: "Không biết mọi người có nghe thấy được trong phòng có mùi thơm haykhông ? Đừng nói ta không có nhắc nhở các vị, hương này gọi Vạn Tủy Hương, nếungười hít phải, vô cùng ngứa ngáy, ba ngày sau mới khỏi."

Tiếng nói vừa dứt, lập tức cả đám người đều cảm thấycả người khó chịu, muốn ra ngoài, sau đó là tất cả mọi người vội vàng chạy rabên ngoài, trong nháy mắt tân phòng không còn một người.

Khuôn mặt Nam Cung Diệp âm trầm, khó coi đến cực điểm.Chuyện tối hôm nay, không cần nghĩ cũng biết là do Tứ hoàng tử lôi kéo mọingười tới, hiện tại bị trúng phấn ngứa, đáng đời.

Nhưng mà sao hắn lại không cảm thấy ngứa vậy? Nam CungDiệp cảm thấy kỳ quái, đi qua ôm Phượng Lan Dạ: "Lan Nhi, ta làm sao khôngngứa?"

"Đây là giải dược."

Phượng Lan Dạ cười tít mắt cầm giải dược đút vào miệngNam Cung Diệp, dám đến náo động phòng của nàng, muốn chết sao, hôm nay chỉdùng phấn ngứa là vì ngày đại hôn, nếu còn có một lần nữa, cũng đừng trách nàngkhông khách khí.

Đêm đã khuya, Nam Cung Diệp đưa tay lên ôm lấy PhượngLan Dạ, rồi dán vào lỗ tai của nàng, lặng lẽ mởmiệng: "Lan Nhi, đừng để ý tới những người đó nữa, hôm nay là đêm độngphòng của chúng ta."

Nếu không phải là đại hôn, Tuyển viện này cũng khôngphải nơi để người khác có thể tùy tiện đi vào. Bất quá bây giờ không cần để ýtới những người đó nữa, đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy lời nói của Nam Cung Diệp,gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng, nhớ đến chuyện kế tiếp hai người sẽ làm, mặc dùmẫu thân có nói qua, mình ở hiện đại cũng xem phim A, linh tinh …, nhưng chânchính làm vẫn không tránh khỏicó chút khẩn trương, tay không tự chủ được nắm chặt. Nam Cung Diệp vốn là cũngrất khẩn trương, nhưng khi nhìn bộ dáng của nàng, ngược lại không thấy khẩntrương nữa, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng đưa đến miệng, ôn nhu hôn nhẹ.

"Lan nhi có phải rất khẩn trương hay không, tacũng có chút như vậy."

Phượng Lan Dạ ngẩng đầu lên, nam nhân này có chút làsao? Tựa hồ không giống lắm, là rất khẩn trương sao. Nhìn thấy trên mặt hắncũng lấm tấm mồ hôi, làm nàng buông lỏng tâm trạng xuống, tựa vào trong ngựccủa hắn.

Nam Cung Diệp ôm nàng đi về phía giường lớn, trên mặtgiường lớn nhưng cánh hoa tuy cóchút xộc xệch, nhưng vẫn duy trì hoàn hảo như cũ, hắn nhẹ nhàng đem PhượngLan Dạ đặt trên những cánh hoa, nghiêng người tựa vào bên cạnh nàng, đôi mắtnhu tình ngắm nhìn nàng. Đến khi thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, mới vươn tay ra nhẹnhàng tháo xuống trâm phượng trên đầu, bỏ những trang sức trên người nàngxuống, mái tóc xõa tung xuống gối uyên ương, kiều tích dục thuý, cổ họng hắnbỗng khô rát, nhịn không được cúi người xuống hôn nàng.

Đêm từ từ qua đi, nhiệt độ trong phòng càng ngày càngtăng lên, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ như đôi tình nhân mới nếm thử tráicấm. Vành tai và tóc mai nóng bỏng chạm vào nhau. Thân thể cùng tâm hồn hòa hợpvào nhau, thân thể theo bản năng tiến tới. Bàn tay to của Nam Cung Diệp nhẹ mởvạt áo Phượng Lan Dạ, một tầng lại một tầng y phục được cởi ra, qua trung y màutrắng, cuối cùng chỉ còn lại cái yếm đỏ tươi, cùng quần lót màu trắng, cả ngườingọc hiện ra trên mặt giường lớn, da thịt trắng noãn kiều diễm nằm trên nhữngcánh hoa tươi, cùng hương thơm tràn ngập ở trong không khí.

Gương mặt nàng xinh đẹp, ánh mắt thì mê ly, động tácngây ngô, đủ để làm cho nam nhân nổi điên.

Nằm giữa mái tóc đen xoã trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắncủa nàng như một đóa hoa mềm mại, lấp lánh ánh sáng ngọc làm cho người ta khôngchịu nổi, nụ hôn mang một phần tôn thờ, một phần yêu thương như mưa rơi, nhẹnhàng như nước, mang theo sự nhu hòa, như mưa rơi trên sông hồ, rồi chậm rãicho nở rộ bao phủ khắp nơi.

Y phục cởi ra đến hết lớp cuối cùng, thời điểm da thịtkề sát nhau, giống như một mảnh thiên lôi địa hỏa oanh động, thiêu đốt thànhmột đại dương mênh mông.

Trong cơ thể nam nhân nóng bỏng dâng lên, toàn thânnhư bị thiêu đốt, tất cả tương tư, tất cả khắc cốt ghi tâm đều hóa thành nhiệttình triền miên. Lúc đầu nhẹ nhàng rồi dần dần trởnên nóng bỏng mà triền miên, những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời hắn, có lẽkhông còn có cái gì có thể gây kích động lòng người hơn lúc này.

Khi hắn tiến sâu vào thân thể của nàng, thời điểm haingười hợp làm một, đây mới thực là thân thể cùng linh hồn hợp nhất, hai ngườikhông nhịn được đều khẽ ngâm thành tiếng.

Nàng là xử nữ nên thấy đau một chút, một giọt nước mắttrào ra nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Từ nay, nàng chân chính trở thành nữnhân của hắn, nắm tay hắn đi đến cuối cuộc đời, vì hắn sinh con dưỡng cái.

Thân thể như con thuyền nhỏ bồng bềnh trôi tìm đượcbến bờ. Các giác quan hưởng thụ từng đợt sóng cảm xúc không ngừng dâng lên.Thân thể nhỏ nhắn thừa nhận tất cả yêu thương cuồng nhiệt, từng đợt từng đợtdiễn ra ở trong phòng.

Mà lúc ban đầu hắn còn chưa hiểu chuyện, rồi sau đónhanh chóng tìm được đột phá. Cảm xúc có nàng một cách chân thật, khiếncho hắn mừng như điên, tâm tình kích động. Đêm trôi qua mê người như thế.

Trong phòng, trình diễn một màn kích tình cuồng nhiệt,thật hy vọng đêm kéo dài mãi không bao giờ đến sáng.

Nàng thừa nhận hoan ái của hắn, rồi lại khiến hắnkhông dừng lại được. Thân thể mềm mại như ngọc không tì vết của nàng, lúc nàybởi vì những nụ hôn của hắn mà loang lổ những dấu ngân hôn hiện ra trướcmặt hắn. Cuối cùng hân thể nho nhỏ của nàng dường như không thể chịu thêm âuyếm của hắn nên cuối cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Nam Cung Diệp ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hônnàng, vươn tay lấy chăn đắp lên người nàng. Lan Nhi, ngủ đi, mệt đến muốn chếtrồi sao.

Sau mấy phen ân ái, đã gần đến sáng, hai người ôm nhaungủ.

Ngoài cửa Tuyển viện, hạ nhân đã dậy sớm, nhưng cũngkhông dám phát ra chút động tĩnh nào. Vương giacùng Vương Phi chắc hẳn là còn đang nghỉ ngơi, hai người đêm qua nhất định rấtân ái. Ngàn vạn lần không nên kinh động bọn họ, chẳng may chọc giận Vương giathì bọn họ tốt nhất là tự mình cầu phúc.

Chẳng qua là vẫn có người không biết thức thời nhưthế.

Nguyệt Cẩn từ bênngoài đi tới, gương mặt tuấn dật lại mang vẻ bất đắc dĩ, hắn tới phía ngoài tânphòng Vương gia Vương Phi, cố giảm thấp âm thanh xuống gọi khẽ.

"Vương gia, Vương gia."

Con ngươi Nam Cung Diệp vừa mở ra mang theo sắc bén vàlạnh lẽo tràn ngập, sắc mặt hắn khó coi, sau đó cẩn thận nhìnLan nhi ở trong ngực, thấy nàng vẫn chưa tỉnh, nên cũng yên lòng liền nhẹnhàng rút cánh tay, lôi lạichăn đắp lên cho nàng, hôn một cái trên trán nàng rồi mới chậm rãi xuốngđất mặc y phục đi ra ngoài.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, ánh mắt sắc lạnh hướng vềphía Nguyệt Cẩn đang đứng, âm thanh băng lãnh phát ra.

"Có chuyện gì?"

Nguyệt Cẩn nhìn sắc mặt Vương gia, liền biết tâm tìnhcủa hắn cực kỳ không tốt, không khỏi khẽ run lên, trong lòng kêu oan uổng a,hắn đâu có muốn làm chuyện chọc người này. Gia đám cưới, hắn biết hai người rấtân ái, nhưng Lục hoàng tử sáng sớm liền tới đây, ở ngoài Tuyển viện muốn gặpchủ tử, nếu không chịu đi bẩm báo, hắn sẽ xông vào. Bọn họ làm thuộc hạ vớinhững chuyện như thế thì đâu có biện pháp gì.

"An vương gia đã tới, muốn gặp Vương Phi."

"Hắn muốn làm cái gì? Trúng cái gió gì hả?"

Nam Cung Diệp kêu lên một tiếng tức giận, sắc mặt cựckỳ khó coi, trực tiếp hướng ngoài Tuyển viện đi tới. Hôm qua là đại hôn, Lannhi mới nếm thử cá nước thân mật, cả người đều mệt mỏi rã rời rồi, làm sao cóthể ra ngoài gặp hắn. Hắn thật là không tức thời mà, có chuyện gì không thể chờhai ngày sau rồi hãy tìm Lan nhi không được sao.

Trước cửa Tuyển viện, Lục hoàng tử Nam Cung Quân đangtức giận, đi đi lại lại, nghe thấy tiếng bước chân, hắn vội ngẩng đầu lên lạithấy Thất hoàng đệ đi ra, liền xông lại túm lấy Nam Cung Diệp, nhìn quanh:"Thất đệ muội đâu? Thất đệ muội đâu?"

"Ngươi điên rồi, có chuyện gì thì nói với ta, LanNhi còn chưa tỉnh dậy."

Lúc này trời đã bắt đầu sáng, cách cửa Tuyển viện cũngkhông ít người nhìn vào, Nam Cung Diệp vốn đang phát hỏa, lạithấy những người đó thì giống như sư tử cuồng nộ, trừng mắt về phía họ thétlớn: "Nhìn cái gì, nếu còn nhìn nữa, kéo toàn bộ ra ngoài đánh chết."

Những người đó bị làm cho hoảng sợ chạy trốn như chuộthết cả. Chỉ trong nháy mắt một bóng người cũng không còn. Thị vệ canh cửa Tuyểnviện cũng núp vào một góc, chỉ có Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần thì đứng ở phíasau.

Nam Cung Quân như phát điên lên, đẩy Nam Cung Diệpsang một bên, muốn chạy đi tìm Phượng Lan Dạ, vừa giãy dụa vừa hét lên.

"Không thấy Vụ Tiễn đâu, không thấy nàng đâu, tamuốn hỏi Thất đệ muội, nàng đi đâu rồi!"

Nam Cung Diệp tức giận, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực,một chưởng đánh thẳng vào Nam Cung Quân đang không có chút nào phòng bị, làmhắn phải lùi ra xa tới hơn ba, bốn mét, thân thể xiêu vẹo một chút mới đứngvững lại được.

"Tự nhiên ngươi tới nơi này náo loạn cái gì! Hômqua là ngày thành thân của chúng ta, ai rảnh mà trông nom nữ nhân kia, hơn nữakhông thấy nàng, ngươi đi mà hỏi Tô phu nhân, chứ hỏi Lan Nhi làm cái gì?"

"Không có, ta đã hỏi rồi, hiện tại ta chỉ có thểhỏi Thất đệ muội thôi, nếu không, không ai biết nàng đã đi nơi nào. Không thấynàng, không thấy!"

Lần này hắn là quyết tâm cùng nàng rời đi, ai biết HạoVân Đế đột nhiên lại đến An vương phủ tìm hắn, lúc hai người nói chuyện lại bịVụ Tiễn nghe được. Hắn cứ nghĩ rằng ngày hôm qua là ngày thành thân của PhượngLan Dạ, nàng không thể bỏ đi, cho nên hắn chờ tới khi Thất hoàng đệ cùng Thấtđệ muội bái đường xong liền đi Tô phủ, nhưng mọi người trong Tô phủ đều khôngbiết nàng ở đâu. Như vậy chỉ còn một người có thể biết nàng đi đâu, chính làThất đệ muội, dựa vào tình cảm của nàng với Thất đệ muội, nhất định nàng sẽ nóicho Phượng Lan Dạ biết nàng đi đâu !

Đáng tiếc Nam Cung Diệp không cần biết hắn nghĩ nhưthế nào, cũng sẽ không quản chuyện nhà hắn, hiện tại hắn chỉ biết là Lan nhiđang mệt muốn chết, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy nàng.

"Lục hoàng huynh, Tề vương phủ không hoan nghênhngươi, mời ngươi lập tức rời đi, nếu không đừng trách Bổn vương vô tình."

Nam Cung Diệp trừng mắt liếc hắn một cái, xoay ngườiliền hướng Tuyển viện đi, bước được hai bước thì dừng lại quay đầu mởmiệng :

"Nam nhân làm việc nên quyết đoán, nếu như ngươiđã quyết đoán mang nàng đi, ta nghĩ nàng sẽ không bỏ ngươi mà đi, cho nên xétđến cùng là vấn đề của ngươi."

Nói xong thì xoay người đi vào Tuyển viện, không thèmquan tâm đến nam nhân đang đứng như bị sét đánh ở phía ngoài. Nam Cung Quânngây người như bị hóa đá, thật lâu sau đó thì ngồi sụp xuống trên mặt đất.

Nam Cung Diệp đi vào Tuyển viện, âm thanh lạnh lùngvang lên.

"Nguyệt Cẩn, Ngọc Lưu Thần, nếu như hắn náo loạnđòi vào nữa thì cứ việc đánh, hai ngươi nên biết điểm giới hạn của ta."

"Dạ, Vương gia."

Nam Cung Diệp nhẹ nhàng chạy thẳng tới tân phòng củamình, Đinh Đương cùng Vạn Tinh liền lui ra ngoài, canh giữ ở trước cửa, NamCung Diệp cởi quần áo, nằm lên giường, ngắm Lan nhi đang ngủ.

Phượng Lan Dạ đang ngủ, mơ hồ lẩm bẩm một câu:"Diệp, có chuyện gì sao?"

Nam Cung Diệp sợ nàng ngủ không ngon, vội vàng ôm nàngvào lòng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngủ đi."

"Ừ, " tiểu nha đầu tự động tiến vào tronglòng của hắn, tiếp tục ngủ.

Hai người ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới rờigiường, Phượng Lan Dạ mở mắt ra, chỉ cảm thấy quanh thân đau nhức,thật giống như bị bánh xe cán qua vậy, không có một chỗ nào mà không đau nhức,sự đau nhức này làm nàng nhớ đến tối hôm qua diễn ra chuyện lần đầu của haingười, mặt thoáng cái lại đỏ bừng lên, ánh mắt nhấp nháy. Sự thẹn thùng này đãsớm rơi vào đôi mắt đen của người khác trên đỉnh đầu. Nam Cung Diệp đã tỉnh từlâu, hắn đang ôm nàng, nhìn nàng chăm chú. Thấy nàng tỉnh lại, hắn cúi ngườihôn nhẹ lên gương mặt của nàng.

"Sớm, Lan Nhi."

"Sớm, Diệp."

Phượng Lan Dạ âm thanh có chút buồn bực, thật vất vảmới tách ra được, cuối cùng thấy Nam Cung Diệp áo lót cũng đã mặc xong rồi, màmình còn chưa mặc được gì, không khỏi đỏ mặt, kéo chăn trùm qua đầu, rầurĩ mở miệng.

"Ngươi ra tngoài trước đi, ta muốn mặc quầnáo."

Nam Cung Diệp cũng không muốn làm khó nàng, đây là lầnđầu làm chuyện như vậy, nên khó tránh khỏi ngượng ngùng, sau này sẽ quen, nênhắn rời giường trước, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài phân phó Đinh Đương cùngVạn Tinh: "Hầu hạ Vương Phi tắm rửa."

"Dạ, Vương gia."

Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi vào. Phượng Lan Dạ hé mặtra, thấy trong phòng chỉ có Đinh Đương cùng Vạn Tinh, sắc mặt vẫn hồng hồng.Đinh Đương cùng Vạn Tinh cười híp mắt tiêu sái tới, phúc thân một chút nói:"Vương Phi, người có thấy đói bụng không ?"

Ngày hôm qua chủ tử đã không ăn cái gì, lại cộng thêmmột đêm triền miên lâu, nhất định là rất đói bụng.

Đinh đương vừa mở miệng, bụng Phượng Lan Dạ liền phốihợp vang lên một tiếng, nhưng nghĩ tới trên người mình loang lổ những dấu hôn,liền nói: "Đem y phục đưa cho ta."

"Dạ vâng."

Đinh Đương lấy y phục đưa tới, liền thấy trên cánh taycủa Tiểu Vương phi tất cả đều là vết hôn ngân, nhìn lên trên cổ của nàng khắpnơi đều có, lại còn ở trước ngực, nên không khỏi ngạc nhiên kêulên: "Vương Phi, trên người của ngươi tại sao lại có nhiều vết thương vậya?"

Đinh Đương mặc dù là nữ nhi đến từ hương viện, nhưngcũng chưa có trải qua chuyện nam nữ, nên đối với chuyện này cũng không có hiểubiết, mà Vạn Tinh cùng Tiểu Ngư thì đã từng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tự nhiênlà sẽ có kiến thức hơn, lập tức đưa tay lên che miệng của nàng: "Ngươi nóibậy cái gì."

"Kia kìa?"

Đinh Đương chỉ vào thân thể của Phượng Lan Dạ, lúc nàygương mặt Phượng Lan Dạ đỏ giống như tôm luộc rồi, vội vàng nhanh nhẹn mặcquần áo. Vạn Tinh vừa trợn mắt nhìn Đinh Đương vừa nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử,sau đó dìu nàng đứng dậy, ôn nhu mở miệng: "Vương gia bảo để cho chủ tử đitắm rửa trước."

"Ừ."

Thân thể ê ẩm, tê tê này nếu có thể được tắm nước nóngthì thật là thoải mái rồi, Phượng Lan Dạ gật đầu. Hai người hướng phòng cáchvách đi tới, Vạn Tinh nhìn Đinh Đương còn đang đi phía sau, trầm ngâm suy nghĩ,không hiểu tại sao trên người Tiểu Vương phi lại có những dấu thanh ngân đó.Khiến Vạn Tinh vừa bực mình vừa buồn cười gọinàng.

"Đinh đương, chuẩn bị cho chủ tử tắm rửa rồi thayquần áo."

"Được"

Đinh Đương phục hồi lại tinh thần, bỏ lại vấn đề đó rasau, chờ sau đó hỏi Vạn Tinh là được, nàng tay chân lưu loát chuẩn bị hầu hạPhượng Lan Dạ tắm rửa thay y phục.

Trong phòng tắm, có một hồ tắm lớn hình bán nguyệt,chứa đầy nước ấm, nó bốc hơi tạo thành một lớp sương mù, mặt nước rải đầy nhữngcánh hoa, hương thơm tràn ngập cả căn phòng.

Phượng Lan Dạ cởi y phục, ngâm người vào. Da thịtquanh thân như được dãn ra, chỗ đau nhức được ngâm trong nước nóng cũng nhanhchóng thấy thoải mái, chỉ còn lại có một chút mềm yếu vô lực, bởi vì thật đóibụng.

Đinh Đương chuẩn bị cho chủ tử một bộ y phục màu hồng,bên hông là một nơ con bướm cùng màu với dây lụa thả xuống, búi mội búi tóclỏng, dùng một cành trâm phượng cài lên, thanh lệ kiều diễm, mang theo thầnthái của một tân nương hạnh phúc chói mắt.

"Chủ tử, đi ăn cơm thôi."

Đối với cấu trúc bên trong Tuyển viện, các nàng đãtranh thủ tối hôm qua cùng sáng nay để xem xét và nhận biết rõ ràng rồi.

Đoàn người đi thẳng tới chính sảnh. Trong sảnh, NamCung Diệp đang ngồi ở bàn chờ các nàng, vừa thấy Phượng Lan Dạ xuất hiện, hắnvội cười chờ nàng đi qua. Đợi đến khi nàng ngồi xuống, liền ôn nhu mở miệng:"Đói bụng không, ăn một chút gì đi."

"Ừ, thật là đói."

Phượng Lan Dạ không thèm khách khí, động đũa ăn cơm.Lúc này, Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng một bên thầm đánh giá chủ tử mới, khôngngờ rằng lại phát hiện ra vị chủ tử này cùng Tiểu Vương phi trước kia có điểmrất giống, thậm chí còn có phần hấp dẫn hơn.Trong lúc nhất thời các nàng trầmmặc, không biết nói gì. Nên trong phòng rất yên tĩnh, bỗng nhiên một âm thanhom sòm vang lên: "Tiểu Vương phi thật xinh đẹp, Tiểu Vương phi thật xinhđẹp."

Phượng Lan Dạ ngẩng đầu, cao hứng khi nhìn thấy NgânCa. Chỉ thấy Ngân Ca nhảy tới nhảy lui khen Phượng Lan Dạ xinh đẹp. Phượng LanDạ hí mắt nhìn nó, phát hiện con chim này thật đáng yêu. Chim không giống vớingười. Người luôn nhìn bề ngoài mà nhận thức, có đôi khi lại mơ hồ không chínhxác, ngược lại với loài chim, bọn chúng không phức tạp như thế, dùng hơi thởnhận thức, nên đôi khi lại chính xác hơn.

Giờ phút này Ngân Ca rất tự nhiên gọi nàng, chắc là doquen thuộc mùi trên người nàng. Bằng không Ngân Ca này rất kiêu ngạo, mặc dùnhững lời dễ nghe thường xuyên nói, nhưng sẽ không tùy tiện gọi Vương Phi.

"Mang nó lại đây."

Phượng Lan Dạ vừa ăn cơm vừa gọi Đinh Đương. ĐinhĐương nhanh nhẹn đi qua, mang lồng chim tới đặt ở ghế bên cạnh.

"Ngân Ca, có nhớ ta hay không?"

Con chim nhìn không khí trong phòng, nên nhảyđến vui vẻ, trong lòng hắnthầm nghĩ, má ơi, rốt cục mây tan trời tạnh, Vương Phi trở lại nên không khíkhác trước a, hắn lập tức hướng về phía Phượng Lan Dạ cao giọng như đanggọi :

"Có nhớ, có nhớ."

Phượng Lan Dạ nhìn Ngân Ca, rồi ngừng ăn cơm, thực sựthì nàng nghĩ quá nhiều rồi, người này lúc nào mà chẳng vui vẻ, nên nghiêng đầutrêu đùa Ngân Ca.

"Vậy ngươi nói một chút nhớ ta như thế nào?"

Câu hỏi này dường như là dành cho người rồi. Ngân Cađâu có suy nghĩ được như vậy. Nó cũng là nói theo người ta thôi. Bây giờ, nghePhượng Lan Dạ hỏi vấn đề phiền phức như vậy, nó ngơ a. Nghĩ đi, nghĩ đi. Khôngnghĩ ra được a, cuối cùng có chút giận, nó dứt khoát trả lời.

"Gia nhớ, Gia nhớ, Ngân Ca cũng thế, Ngân Ca cũngnhư thế."

"Du côn cắc ké, đừng có giả bộ để lừa ta."

Phượng Lan Dạ cười híp mắt duỗi ra ngón tay vuốt ve NgânCa một cách thân thuộc tự nhiên. Trong phòng, Diệp Linh cùng Diệp Khanh nhìnnhau, vẻ mặt hoảng sợ. Trời ạ, tân Vương phi cùng Tiểu Vương phi trước đâysao lại có thể giống nhau đến vậy a, chuyện này làthế nào vậy a?

Ngân Ca vừa nhìn mọi người trong phòng khách đều thậtcao hứng lại càng hăng say nhảy nhó thơn.

"Gia nhớ, Ngân Ca cũng thế, rất buồn, rất buồna."

Cuối cùng lớn tiếng thở dài, làm Phượng Lan Dạ cũngkhông nhịn được cười, nghiêng ngả tựa vào trong ngực Nam Cung Diệp, chỉ vàoNgân Ca: "Người này thật thật là đáng yêu."

Một phòng đầy người, tất cả đều là khuôn mặt nụ cười.

Diệp Linh cùng Diệp Khanh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm,vốn đang lo lắng tân Vương phi tính tình không tốt, khó sống chung, không nghĩtới cũng là một người dễ hầu hạ, xem ra Vương Phủ sau này có thể khôi phục lạiquang cảnh trước kia rồi, hơn nữa so với trước kia có khi còn ấm áp ấm áp hơn.

Nghĩ vậy, hai tiểu nha đầu đi tới, quỳ gối mở miệng:"Chúng nô tỳ tham kiến Vương Phi."

Phượng Lan Dạ thấy Diệp Linh cùng Diệp Khanh, liền nhớđến chuyện trước kia , hai người này cũng là nha đầu tốt , một người cơ trí,một người thật thà, thấy hai người, nàng liền nhớ đến Hoa Ngạc, cái nha đầu kiacuối cùng cũng không có tránh được vận mệnh tử vong. Điều nàng lo lắng nhấtcuối cùng cũng vẫn xảy ra. Sớm biết như vậy thì ngày đó đã tìm người đem nànggả đi. Nhưng dù sao cũng là việc xảy ra rồi, bây giờ nghĩ lại những chuyện đócũng có ích gì.

"Được rồi, các ngươi đứng lên đi."

"Tạ ơn vương phi."

Diệp Linh cùng Diệp Khanh đứng lên. Ngoài cửa NguyệtCẩn đi tới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trông bộ dáng thật khó xử. Gương mặtNam Cung Diệp trước một khắc còn ôn nhuận, thoáng cái lại âm lãnh nhìn lên.

Hắn biết Nguyệt Cẩn đi vào nhất định là vì chuyện củaNam Cung Quân. Hôm nay Lan nhi tâm tìnhrất tốt, hắn không muốn làm cho Lan nhi biết về chuyện của Vụ Tiễn, nhưng mà erằng Nam Cung Quân không thấy được Lan nhi thì sẽ không từ bỏ.

Phượng Lan Dạ đang chơi đùa với Ngân Ca, thấy NguyệtCẩn vừa đi vào , thần sắc Nam Cung Diệp liền không tốt lắm, quanh thân có chútlãnh ý, không khỏi kỳ quái hỏi.

"Nguyệt Cẩn, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này?"

Nguyệt Cẩn nào dám nói, Vương gia mặt đen như vậy, rõràng là không muốn cho Tiểu Vương phi biết, hắn cũng không phải là muốn chết.Nhưng An vương cứ đứng mãi trước cửa Tuyển viện, hắn không cần đi vào, cũngkhông chịu rời đi, cứ đứng mãi đó, chonên hắn đành phải đi vào bẩm báo chuyện này. Bất quá vừa nhìn mặt chủ tử cũngbiết nếu hắn nói ra, chắc chắn sẽ không dễ chịu gì. Nguyệt Cẩn đứng ở trước cửatựa như hài tử mắc lỗi đang đợi trừng phạt.

Phượng Lan Dạ biết là thật sự có chuyện, vì Nam CungDiệp không để cho Nguyệt Cẩn mở miệng, Nguyệt Cẩn không dám nói.

Nàng liền chuyển dời lực chú ý đến người Nam CungDiệp: "Diệp, đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Diệp nhìn về Lan nhi, thấy trong mắt nàng rấtchân thành, hắn sợ nàng biết Vụ Tiễn rời đi, tâm tình không tốt, phải biết rằnghôm qua hai người thật cao hứng, nếu để chuyện kia làm Lan Nhi khổ sở, hắn cũngsẽ rất đau lòng, nhưng nhìn bộ dáng rất chăm chú của nàng, lại không nỡ lòngnào giấu diếm.

"Là Lục hoàng huynh tới đây muốn gặp ngươi."

Lông mày Phượng Lan Dạ dựng lên, lạnh lùng mở miệng:"Hắn muốn gặp ta làm gì?"

Vốn dĩ Nam Cung Quân cùng nàng thật không có cảm tìnhgì, nếu không phải vì Vụ Tiễn, bọn họ cũng như không có liên quan gì.

"Hắn nói không thấy Vụ Tiễn."

Phượng Lan Dạ đang lơ đễnh, đến khi nghe Nam Cung Diệpnói, nàng nháy mắt, cuối cùng mới có phản ứng, vụt đứng lên: "Ngươi nóicái gì, không thấy Vụ Tiễn, nàng đi đâu?"

Nàng vừa hỏi xong, Vạn Tinh liền đi tới, cung kính mởmiệng.

"Vương Phi, sáng nay Tiểu Ngư đưa tới đây mộtphong thư, nô tỳ còn chưa kịp đưa lên cho người, là thư của Đại tiểu thư."

Bởi vì đây là ngày vui của chủ tử, nàng sợ chuyệnkhông tốt sẽ ảnh hưởng tới tâm tình chủ tử, cho nên mới không có nói cho PhượngLan Dạ biết, cũng không ngờ An vương lại làm náo loạn đến vậy.

Vạn Tinh nói xong, lập tức trình lên phong thư, PhượngLan Dạ nhanh chóng nhận lấy.

Quả nhiên là Vụ Tiễn gửi cho nàng, trên thư nói, nàngrời An Giáng thành, muốn xông pha giang hồ, nàng nói nàng cùng Nam Cung Quân đãkhông còn có khả năng, cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận, Nam Cung Quân hắnthuộc về hoàng thất, không thuộc về nàng, cho nên nàng không muốn đợi thêm nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ tản ra một sátkhí khó coi, âm lãnh cực điểm, quanh thân tràn đầy lửa giận, xoay người nhìn vềNam Cung Diệp.

"Nàng sẽ không tự nhiên rời đi, chẳng lẽ đã xảyra chuyện gì? Tại sao lại muốn đi một mình, nàng nói Nam Cung Quân sẽ cùng nàngrời đi mà."

Phượng Lan Dạ còn nhớ rõ khi ấy hai người cười thậtvui vẻ, còn nói đợi đến xong đám cưới sẽ giúp nàng chữa trị vết sẹo trên mặt,sau đó sẽ cùng Nam Cung Quân rời khỏi An Giáng thành, sẽ không bao giờ quay lạinữa, nhưng bây giờ thì sao, nàng lại một mình đơn độc rời An Giáng thành.

Nghĩ tới đây, lòng Phượng Lan Dạ thấm đau, rất đau,tràn ngập vị chua xót, nên xoay người đi ra ngoài.

Chuyện này nhất định liên quan tới Nam Cung Quân,người nam nhân này thật là quá đáng, nói hắnvì hoàng thất, theo nàng nói căn bản là hắn quá mềm yếu, người như vậy, làm khổVụ Tiễn khi ở gần, khiến cho nàng ấy dựa dẫm lầm người.

Thân hình cao lớn của Nam Cung Diệp theo sát phía sauPhượng Lan Dạ đi ra ngoài, lúc đi quaNguyệt Cẩn, âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái, ném lại một câu.

"Ngươi chờ đó cho ta."

Nguyệt Cẩn trợn mắt hốc mồm sững sờ ở tại chỗ, tronglòng kêu rên, Gia, đây không phải là lỗi của ta a, không phải là lỗi của ta a,giờ phút này hắn chỉ muốn khóc, tại sao người gánh mọi chuyện luôn là ta?

Ngân Ca thấy mọi người đều đi, chỉ còn lại có một mìnhNguyệt Cẩn, nó liền nhàm chán nhảydựng lên: "Các anh em, tới đây, các anh em, tới đây."

Nguyệt Cẩn trợn mắt nhìn Ngân Ca một cái, giận giữnói: "Ta thật muốn đánh cái kẻ nhìn có vẻ thực hả hê như nhà ngươi."

Ngân Ca thấy mọi người cũng không để ý nó, còn cóngười nghiến răng nghiến lợi, nên không khỏi nghiêng đầu, tự hỏi, ta đã làm gìsai sao?

Ngoài cửa Tuyển viện, Nam Cung Quân đang ngồi, vừanghe thấy tiếng bước chân vang lên, liền biết có người đi ra, vội vàng bậc dậy,chỉ thấy một nhóm người tiêu bước đến, đi đầu là một thân kiều diễm nhưng lạikhiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cầm trong tay một phong thư, hùng hổ tức giậnđi ra ngoài, bước thẳng tới trước mặt hắn, ném phong thư trên mặt của hắn, lạnhlùng mở miệng.

"Ngươi thật là một kẻ khốn kiếp, từ nay về saukhông cho phép đến Tề vương phủ, Tề vương phủ cùng ngươi nhất đao lưỡngđoạn."

Nam Cung Quân cũng không để ý tới nàng, nhặt phong thưlên, đọc nhanh một lần, rốt cuộc hắn biết Vụ Tiễn thật sự đi rồi, lần này cóphải không còn biện pháp tiếp tục duyên cũ nữa hay không, dường như hắn chịukhông nổi đả kích lui lại hai bước. Phượng Lan Dạ cũng không vì thấy hắn thươngtâm mà bỏ qua cho hắn, ngược lại lạnh lẽo đến trước mặt hắn, chỉ vào hắn giậndữ mắng mỏ.

"Ngươi thực không xứng làm namnhân, là ngươi nói muốn cùng nàng rời đi, trước kia đã vậy, bây giờ như thếnày, ngươi còn có tư cách gì nói yêu nàng, ta thật hi vọng nàng gặp được mộtngười khác yêu nàng mà không phải là ngươi, ngươi thực sự không xứng vớinàng."

Nói xong liền xoay người đi vào, Nam Cung Diệp bởi vìLục hoàng huynh chọc giận Lan nhi, hơn nữa hắn cũng cho là Lan Nhi nói khôngsai, nếu như là hắn thì đã sớm một chút buông thay hết thảy, hiện tại đã khôngphải ảo não, cho nên nói tất cả cũng là tuần hoàn nhân quả, không có ai giúpđược hắn nữa.

Mọi người đều đi vào, chỉ để lại Nam Cung Quân thấthồn lạc phách ra về.

Bên trong Tuyển viện, Nguyệt Cẩn đi theo Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ, tội nghiệp mở miệng: "Vương gia, Vương gia, thuộc hạbiết sai rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không đem những chuyện như thế này ảnh hưởngtới Vương Phi nữa!"

Âm thanh Nam Cung Diệp lãnh khốc vang lên: "Đi bổtoàn bộ củi dùng cho Vương Phủ trong một tháng."

Đoàn người tiếp tục bước đi, chỉ còn lại Nguyệt Cẩn,lúc Ngọc Lưu Thần đi ngang qua hắn, không đành lòng vỗ vỗ vai: "Huynhđệ, tự mình cầu nhiều phúc, sau này phải học thông minh một chút." Nóixong liền đuổi theo đoàn người phía trước rồi, chỉ để lại Nguyệt Cẩn một ngườinhìn lên trời, suy nghĩ.

Xem ra cuộc sống càng ngày càng khó khăn, sau nàychẳng những cần phải xem sắc mặt, còn cần hiểu vuốt mông ngựa, mà không bị vỗnhầm đùi ngựa, đúng, cứ quyết định như vậy đi.

Nhưng mà củi dùng trong một tháng a, mặt hắn đen lại,hữu khí vô lực đi ra ngoài.

Tuyển viện, có hạ nhân canh giữ ngoài cửa, Nam CungDiệp ôm Phượng Lan Dạ ngồi ở trên giường, chỉ thấy tâm tình nha đầu này hẳn đãhỏng bét. Hắn biết nữ nhân kia ở trong lòng của nàng chiếm không ít phân lượng,thật đúng là để cho hắn có chút ăn vị chua rồi.

"Lan Nhi, đừng nóng giận, không tốt cho thânthể."

Phượng Lan Dạ phục hồi lại tinh thần, nhìn về Nam CungDiệp lắc đầu: "Ta không có tức giận, ta chỉ không yên tâm để nàng một mìnhở giang hồ, hơn nữa trên mặt nàng còn vết sẹo, ngươi nói có thể yên tâmsao?"

"Không có chuyện gì, Lan nhi yên tâm đi, mỗingười có duyên phận của mình, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ bình an vô sự."