Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 105




Trong lòng Phượng Lan Dạ tức đến bị nghẹn, nghĩ đến ÂuDương Dật dám làm những chuyện như vậy đối với mình, nàng quả thật muốn đem hắnra mà rút gân lột da, đáng tiếc trong nhất thời nàng không nghĩ ra cách nào cả.

Ai ngờ vào một buổi tối, Âu Dương Dật bỗng nhiên xuấthiện ở bên trong Thược Dược Hiên .

Đêm hôm nay vầng trăng non treo lơ lửng ở giữa khôngtrung Thược Dược Hiên như che phủ một tầng hơi nước, mong lung mờ ảo, hai bênhành lang đèn lồng đã được treo lên, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đang ở trongvườn hoa tản bộ, nhớ đến chuyện năm ngày sau chính là ngày Nam Cung Diệp cùngÂu Dương Dật tỷ võ, trong lòng nàng không khỏi trầm trọng , tuy nói đốivới võ công của Diệp nàng rất yên tâm, nhưng vừa nghĩ tới cái tên hèn hạ tiểunhân Âu Dương Dật, nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể,nàng thật muốn đi tìm hắn tính sổ.

“Đừng suy nghĩ nhiều, ta nghĩ Tề vương nhất định cóthể đánh bại Âu Dương Dật.”

Vụ Tiễn đang cố khuyên nàng, ai ngờ tiếng nói của nàngvừa dứt, trong không khí liền có một chút lay động, Phượng Lan Dạ lập tức cảnhgiác trầm giọng mở miệng: “Người nào?”

Một đạo thân ảnh phiêu dật bỗng nhiên hiện ra, kẻ đótựa vào khóm hoa mà đứng, với phong thái tà mị dị thường, hắn chính là người màcác nàng mới vừa nói Âu Dương Dật, lúc này quanh thân của hắn ngạo nghễ tùy ý,một đôi mắt như cao ngạo bất cần đời, nhưng đáy mắt lại thấy ẩn hiện vẻ chấpnhất.

Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấy là hắn, sắc mặt liền âmtrầm khó coi, khóe môi còn vẽ ra nụ cười lạnh, hơi thở ở trong bóng tối bỗngnhiên nồng đậm lên, nàng biết Thiên Bột Thần muốn động thủ, lập tức giơ tayngăn cản hắn, vừa rồi nàng đang muốn đích thân ra tay đối phó tên này, nếu bâygiờ hắn đã xuất hiện, vậy thì rất tốt.

“Âu Dương Dật, tên khốn kiếp này, lại dám lấy thanhdanh của ta để làm vật đánh cuộc, tốt, thật sự là quá tốt.”

Phượng Lan Dạ liên tiếp nói ra hai chữ tốt, nhưng sắcmặt vừa âm trầm vừa hung ác, con ngươi lại càng nổi lên tia lửa bắn ra bốnphía, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dật.

Mà vẻ mặt của Âu Dương Dật lúc này lại đầy ý cười, haitay hoàn trước ngực, vẫn bộ dạng tà mị du côn như cũ, ánh mắt thì thâm thúy nhưbiển, bỗng thanh âm trong trẻo của hắn vang lên: “Thanh Nhã cần gì tức giận, tacũng không thật sự phá hỏng danh tiếng của ngươi, chỉ vì muốn đánh cuộc với tâmý của Tề vương nên mới nói thế, nếu như hắn ngay cả thanh danh của ngươi cũngđều không bận tâm, nam nhân như vậy còn đáng giá để yêu sao?”

“Ngươi?”

Phượng Lan Dạ một chữ vừa ra khỏi miệng, cũng khôngcùng nam nhân chết tiệt này khách khí nữa, thân hình nàng toán loạn bay quagiống như rắn, một chưởng nhanh chóng bổ tới, thẳng đánh vào trước ngực ÂuDương Dật, phía sau nàng Vụ Tiễn đã cả kinh, khẩn trương hô một tiếng: “NhãNhi, cẩn thận.”

Nhìn lại phía trước, thì thấy Âu Dương Dật đã lách ra,và cũng không đánh trả, cả khuôn mặt đều là nụ cười, giống như căn bản khôngđem chiêu số của Phượng Lan Dạ để vào trong mắt, hắn cười đùa nhìn nàng mà trêuchọc, thân hình lười biếng thay đổi, chỉ thối lui mà không đánh trả trong miệngcòn không ngừng tán dương Phượng Lan Dạ.

“Thanh Nhã, võ công của ngươi không tệ, rất lợi hại.”

“Thanh Nhã, chiêu này phải mau hơn một chút nữa mớitốt.”

Qủa thật là làm cho người ta tức hộc máu, trong mắtPhượng Lan Dạ đã đằng đằng bốc lửa, khóe môi nở nụ cười lạnh, lúc này lại thêmmột quyền đánh tới nữa, nhưng con ngươi chớp mắt lại hiện lên tà ác, đợi đếnkhi thân hình của Âu Dương Dật lách về bên phía trái để tránh, thì một cái taykhác của nàng cử động, nhưng không đánh tới, mà là theo hướng gió rắc một ítphấn vụn, trong không khí lập tức bao phủ một tầng mùi thơm, mặt của Âu DươngDật liền biến sắc, muốn rút lui nhưng cuối cùng đã muộn một bước, bất quá thanhâm cũng không phải tức giận.

“Thanh nhã, ngươi nghĩ mưu sát chồng? Đây là thứ gì.”

“Độc dược.”

Lời nói của Phượng Lan Dạ vừa rơi xuống, thì một cáitay nữa đã tấn công tiếp, lần này quả thật đã đánh cho Âu Dương Dật một quyền,một quyền này vừa đánh trúng, thân hình của Âu Dương Dật thoáng khựng lại, dướichân lảo đảo hai bước, trong bóng tối nhanh chóng nhảy ra hai thủ hạ, căm tứcnhìn Phượng Lan Dạ, với lời nói đầy sát cơ nặng nề.

“Lớn mật, dám can đảm đả thương Gia, muốn chết.”

Lời vừa nói xong, định xông qua giết nàng, ai ngờ ÂuDương Dật bỗng nhiên quát lạnh: “Câm mồm , còn không lui xuống.”

Dưới mệnh lệnh của Âu Dương Dật, tên thủ hạ kia nàodám lắm mồm nữa, vội vàng xoay người lại đở lấy chủ tử, hắn thấy chủ tử sắc mặtkhó coi, không khỏi khẩn trương hỏi tới: “Gia, ngươi trúng độc gì?”

Phượng Lan Dạ ngó chừng Âu Dương Dật, nếu như nam nhânnày nguyện ý thối lui khỏi cuộc tỷ võ, biết điều một chút mà trở lại Lâm Phongquốc, như vậy nàng sẽ cho hắn giải dược, nếu không hắn đừng mơ tưởng có đượcgiải dược.

“Nếu như Ngươi trở về Lâm Phong quốc, thì ta sẽ đemgiải dược dâng lên, nếu không ngươi cứ chờ chết đi.”

Trúng độc này không thể vận công, không thể hao tổnthể lực, nếu như vọng động vận chân khí, thì máu huyết sẽ nghịch chuyển, chođến khi khí tuyệt bỏ mình.

“Thanh Nhã, ngươi thật ác độc.”

Âu Dương Dật cũng không để ý tới chuyện bản thân trúngđộc, hắn chỉ ngẩng đầu u oán nhìn Phượng Lan Dạ, trong đôi mắt hoa đàohàm chứa ủy khuất, thật giống như một hài tử bị người ta vứt bỏ vậy, đợi đếnkhi Phượng Lan Dạ nhìn qua, thì hắn đã sớm quay qua thủ hạ ở bên cạnh ra lệnh:“Đi.”

“Dạ, Gia.”

Hai người vịn thân thể Âu Dương Dật phi thân vào trongđêm tối, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, Phượng Lan Dạ chạy vội tới trước mấybước, nhìn vào màn đêm đen nhánh mù mịt, sắc mặt lạnh như nước, lúc này Vụ Tiễnmới đi nhanh tới, nhìn nàng.

“Nếu Âu Dương Dật ở Thiên Vận hoàng của chúng ta triềuxảy ra chuyện, chỉ sợ Lâm Phong quốc cùng Thiên Vận hoàng triều đánh nhau, lúcđó hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho người của Tô phủ.”

Phượng Lan Dạ biết Vụ Tiễn lo lắng cái gì, nên vộivàng trấn an nàng.

“Không có chuyện gì, cũng không phải là độc dược lấyđi tánh mạng người khác, chẳng qua chỉ làm cho hắn không được vận lực, cho nênnăm ngày sau hắn sẽ không có biện pháp lên đài tỷ võ , nếu như hắn biết điềumột chút trở về Lâm Phong quốc, ta sẽ đem giải dược cho hắn .”

Hai người vừa nói chuyện vừa quay lại gian phòng, nghĩđến chuyện Âu Dương Dật trúng độc, mặt mày Phượng Lan Dạ không khỏi thư thả hơnmột chút, nhưng mà khi nghĩ đến lúc cuối cùng Âu Dương Dật vẫn mặt không đổisắc, làm nàng không khỏi có một chút lo lắng, chẳng lẽ trong tay Âu Dương Dậtcó người biết giải độc sao? Bằng không hắn cũng sẽ không mặt không đổi sắc nhưvừa rồi, trong lúc nhất thời lại nàng lại nghĩ ngợi mong lung.

Thời gian từ từ trôi đi.

Năm ngày chớp mắt một cái liền trôi qua, mặc dù PhượngLan Dạ vẫn một mực chờ chực , hi vọng nghe được tin tức Dật thái tử hủy bỏ buổiquyết đấu cùng Tề vương Nam Cung Diệp, nhưng cuối cùng tin tức gì cũng khôngcó, quyết đấu vẫn đúng hạn mà cử hành.

Đến đây hi vọng cuối cùng trong nội tâm của nàng cũngtan biến.

Dật thái tử cùng Tề vương là hai người có thân phậnquý trọng nhưng lại vì một cô gái mà tỷ võ quyết đấu, việc này ở Thiên Vậnhoàng triều là lần đầu tiên xuất hiện, chẳng những Thiên Vận hoàng triều, ngaycả Lâm Phong quốc, và những quốc gia khác, cũng rất chú ý đến chuyện này.

Tỷ võ được cử hành ở nơi nổi danh nhất kinh thành VânThủy sơn trang, Vân Thủy sơn trang này chính là sản nghiệp của hộ quốchầu gia, nơi đây đất rộng người thưa nên mới sáng sớm, bên trong sơn trang liềndựng lên một cái đài cao để tỷ võ, lần tỷ võ này, còn mang theo đại sự của hainước, vì thế chẳng những là thần tử của hai nước, mà ngay cả Hạo Vân Đế cũngđến Vân Thủy sơn trang để tự mình quan sát.

Cách đài cao không xa, có một Bạch Ngọc Đình bát giáclinh lung, vì có bốn bức bình phong nên người ta không thấy rõ tình huống bêntrong, chỉ thấy dưới tầng tầng thềm đá có không ít binh tướng đứng gác , bốnphía đã giới nghiêm không cho phép bất luận kẻ nào nhích tới gần.

Trong đình có một người đang ngồi ngay ngắn chính làHạo Vân Đế, cùng đi với hắn có hộ quốc hầu, An Sơn hầu, và Tô Thừa tướng cùngmấy vị thần tử.

Còn những văn võ đại thần khác thì ngồi ở dưới đàicao, sứ thần Lâm Phong quốc thì ngồi ở phía trước nhất, hôm nay thái tử điện hạcủa bọn họ đã sớm tới, ngồi ở vị trí chính giữa như quần tinh ủng nguyệt.

Hắn một thân tà mị, ngũ quan xuất sắc, không có chútnào dấu hiệu giống như bị thương, lúc này hắn đang khẽ nhắm mắt lại tựa lưngvào ghế ngồi.

Hôm nay đi theo quan sát trận tỷ võ trừ các đạithần trong triều, còn có phu nhân cùng tiểu thư các phủ, bởi vì lần tỷ võ nàylà vì nữ nhi Tô Thanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang, nên tất nhiên Tô Thanh Nhãphải đến xem, nàng vừa xuất hiện, bên nữ tân đột nhiên xôn xao lên, vì hộ quốcHầu phu nhân đã được ý chỉ của hoàng thượng, mời một ít gia quyến cùng nữ nhicủa các trọng thần.

Trong lúc nhất thời, trong sân tỷ võ, người ta tấp nậpvô cùng náo nhiệt.

Mọi người chụm đầu kề tai, mặc dù Thiên Vận hoàngtriều dân phong luôn luôn cởi mở, nhưng cho tới bây giờ còn chưa có xem qua hainam nhân vì một nữ nhân mà công khai tỷ võ quyết đấu , hơn nữa hai người nàythân phận lại trân quý như thế, một người là Lâm Phong quốc thái tử, mộtngười là Thất hoàng tử được hoàng đế sủng nhất Thiên Vận hoàng triều, thử nghĩxem, bất cứ người nào trong bọn họ, muốn nữ nhi nhà các nàng làm tiểu thiếp,các nàng cũng nguyện ý a, ai ngờ người ta chỉ muốn cướp người đàn bà TôThanh Nhã kia làm Thái Tử Phi, hoặc Vương Phi.

Những phu nhân này lại nghĩ hài tử nhà người ta là thếnào mà sinh, còn hài tử nhà mình lại làm sao sinh , người mà so sánh với ngườithật là tức chết người đi được.

Lần này tỷ võ, ngay cả Văn tường công chúa ở trongcung cũng xuất cung đến xem náo nhiệt, lúc này đang cùng một đám phu nhân ngồicùng một chỗ để tán gẫu, thỉnh thoảng nàng ngửng đầu lên tìm một vòng, cũngkhông thấy Thanh Nhã xuất hiện, ngay cả Thất hoàng huynh cũng chưa xuất hiệnnữa.

Không biết hai người kia lúc nào thì đến, Nam Cung VănTường đang tự mình suy đoán, liền nghe được trước cửa truyền đến tiếng bướcchân chỉnh tề, sau đó thì có người đứng lên, tiếng kinh hô không ngừng vangvọng.

“Tô nhị tiểu thư tới.”

“Lớn lên thật xinh đẹp, khó trách hai người namnhân này vì nàng mà quyết đấu.”

Trong lúc nhất thời các giọng nói rất lớn, ầm ỹ khôngngừng.

Hôm nay Phượng Lan Dạ mặc một chiếc váy gấm dài màuxanh lá mạ, khoác áo choàng màu trắng có ren, mái tóc đen vấn lên thành búi tóchơi lỏng, trên đó cài hai cành trâm hoa màu hồng, thanh lệ xuất trần, cùng khíchất đẹp như Lan, nàng vừa đi vào trong sân, lập tức trở thành tiêu điểm để mọingười nhìn chăm chú, trong mắt rất nhiều người hiện lên ánh sáng tán thưởng,hơn nữa còn có một chút nghị luận, mà những quý phụ nhân các nhà trong triều đãsớm đi qua nghênh đón.

Thân phận tương lai của Tô nhị tiểu thư là quý khôngthể tả, nếu không phải là Thái Tử Phi thì cũng là Tề vương phi, cho nên nhữngngười này đã sớm đi qua vây quanh, nịnh nọt khắp mọi nơi.

Mà Phượng Lan Dạ thì không để ý tới mấy người này,nàng chỉ ưu nhã khẽ gật đầu, đối với chuyện người khác đang nói, thủychung vẫn duy trì nụ cười lễ nghi, sau đó nàng đem ánh mắt nhìn một vòng, ánhsáng sắc bén dừng lại ở giữa không trung cùng chạm với tầm mắt của thái tử LâmPhong quốc Âu Dương Dật, ánh mắt nàng thoáng cái trầm xuống, sau đó ánhsáng lạnh liền bắt đầu khởi động.

Mặt mũi của Âu Dương Dật vẫn thanh nhuận như nước, mộtchút cũng không có bệnh trạng trúng độc, điều này nói rõ cái gì, là đã có ngườigiải loại độc này cho hắn.

Là ai? Ánh mắt của Phượng Lan Dạ nhíu lại, lãnh khínhư gắn vào quanh thân, âm tàn ác độc nhìn chằm chằm Âu Dương Dật, mà Âu DươngDật thì thủy chung vẫn duy trì nụ cười lười nhác tùy ý.

Hai người ánh mắt giao nhau, một âm ngao âm độc, cònmột là làm theo ý mình, còn có nụ cười nở lan tràn, không phiền không giậnkhông vội.

Rất nhiều người đều chú ý thấy hình ảnh quái dị nhưvậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì, lúc này Nam Cung Văn Tường từ nơicách đây không xa đi tới, nàng cười mở miệng: “Thanh Nhã, ngươi đã tới.”

Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, cúi thân thể mộtchút: “Dạ, tham kiến công chúa.”

Nàng hướng về phía Nam Cung Văn Tường thi lễ, cũngkhông thèm để ý tới Âu Dương Dật nữa, nàng tin tưởng Diệp mặc dù không có nàngtrợ giúp, hắn cũng sẽ đánh bại tên khốn kiếp Âu Dương Dật này.

Nam Cung Văn Tường lôi nàng qua một bên ngồi xuống,hai người nhỏ giọng nói chuyện, ngay cả công chúa cũng cùng vị Tô nhị tiểu thưnày giao hảo, nên ánh mắt của những phu nhân tiểu thư kia ghen tỵ vớikhông dứt, trong lúc nhất thời cũng không ai dám tới đây quấy rầy các nàng.

“Như thế nào? Ngươi rốt cuộc thích người nào a?”

Nam Cung Văn Tường cẩn thận hỏi Phượng Lan Dạ,vẻ mặt nàng đầy hứng thú, nàng nhìn Âu Dương Dật đang ngồi ở phía trướcmột chút, quả thật là nhân trung long phượng, bất quá nếu so với Thất hoànghuynh tựa hồ kém một chút, mới vừa rồi nàng thấy ánh mắt của Thanh Nhãcùng Âu Dương Dật chạm nhau, không giống như là thích đối phương, trái ngượclại giống như cừu nhân hơn, điều này thật có ý nghĩa.

Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn Văn Tường, sao mà nàng lạicó cảm giác nha đầu chết tiệt này có một chút bộ dáng hả hê thế.

“Công chúa thật là có nhã hứng a?”

Phượng Lan Dạ mở miệng nói, Văn tường liền lôi kéonàng một cái cong miệng lên: “Ngươi đừng làm bộ dáng nho nhã, nói mau thíchngười nao, ta sẽ giúp ngươi xem một chút người nào có phần thắng lớn hơn.”

Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn Văn tường: “Ngươi cho là tasẽ thích người nào?”

Nàng không đáp mà hỏi ngược lại, kia Văn Tường lập tứccười híp mắt đẩy nàng một cái.

“Ta biết ngươi thích người nào, nhất định là Thấthoàng huynh của ta có phải hay không, mặc dù Âu Dương thái tử lớn lên không tệ,địa vị cũng cao, bất quá nếu cùng so sánh với Thất hoàng huynh của ta tựa hồcòn kém một chút, cho nên ta đoán ngươi nhất định thích Thất hoàng huynh.”

Thật ra mới vừa rồi vì Văn Tường nhìn thấy ánh mắt củaPhượng Lan Dạ cùng Âu Dương Dật nhìn nhau hàm chứa tia thù hằn, nên nàng cũngkhông dám nói nàng ấy thích Âu Dương thái tử, tiểu nha đầu này mặc dù còn nhỏ,nhưng nhìn qua cũng không phải là dễ trêu chọc, cho nên nàng mới nói như vậy.

Phượng Lan Dạ còn chưa kịp nói cái gì, thì nghe trongtràng tỷ võ một lần nữa vang lên tiếng kinh hô, đồng thời có rất nhiều ngườiđứng lên, Nam Cung Văn Tường có thể do ở trong cung buồn bực đến hư, nên hôm nayđặc biệt vui vẻ, nàng ta đã sớm đứng dậy nhưng khi vừa nhìn thấy người ở phíangoài, thì đẩy Phượng Lan Dạ một cái.

“Mau nhìn, mau nhìn, Thất hoàng huynh ta tới, nhấtđịnh sẽ đánh bại Dật thái tử, Thanh Nhã, ngươi nhất định sẽ gả cho Thất hoànghuynh .”

Phượng Lan Dạ theo chiều hướng bị kéo mà đứng lên,nàng nhìn ra phía cổng, thì thấy Nam Cung Diệp một thân lãnh khốc đang đi tới,hắn mặc cẩm bào màu đỏ tía, áo bào thì tung bay mà trên đó còn dùng kim tuyếnđể thêu ra vài cọng Bà La thảo (?_?), trong sự cuồng phóng mang theo sát khísâu thẳm, lúc này hắn mới từ phía ngoài đi tới thôi, thì xung quanh mình tất cảmọi ngươi đều thối lui ra một con đường, để cho hắn chậm rãi tiêu sái đi vào.

Trên ngũ quan lãnh mị đã bao phủ một tầng hàn khí,nhưng lại khí phách mười phần, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Âu Dương Dật, ÂuDương Dật lúc này mới chậm rãi đứng lên, hai người cứ lạnh lùng như vậy mà nhìnnhau, thật giống như đang so đấu nhãn lực vậy, trong lúc nhất thời trên đài tỷvõ, nửa điểm tiếng vang cũng không có, tất cả mọi người đều nhìn hai người này,một người đang mặc áo bào màu đỏ tía, một người thì mặc Minh hoàng cẩm bào, họrất giống như hai luồng mây tím cùng mây vàng, đẹp mắt chói mắt chí cực.

Trên sân cực độ an tĩnh, lúc này hộ quốc hầu ởtrong đình đã đi ra, ông bước thẳng đến trước mặt Tề Vương Nam Cung Diệp cùngÂu Dương Dật, rồi ôm quyền cung kính mở miệng.

“Tỷ võ hiện tại bắt đầu hay là một chút nữa?”

Ánh mắt của Nam Cung Diệp tối sầm lại, trầm giọng nói:“Lập tức bắt đầu.”

Bây giờ hắn vừa nhìn thấy nam nhân này liền nổi trậnlôi đình, chỉ muốn đem tên này đánh về Lâm Phong quốc, chẳng lẽ nữ nhân của LâmPhong quốc bọn họ đều chết sạch, nên tên này mới chạy đến Thiên Vận hoàng triềutranh giành, mà còn tranh giành nữ nhân của hắn nữa, hôm nay hắn nhất định phảiđánh cho tên này hiện ra nguyên hình.

Mà Âu Dương Dật thì đang nheo mắt lại, nhưng cũngkhông có cự tuyệt, hắn gật đầu đồng ý: “Tốt, bắt đầu đi.”

Hộ quốc hầu vừa nghe thấy, lập tức xoay người đi lênphía sau đài cao, hắng giọng mở miệng.

“Mọi người im lặng lại, hiện tại tất cả mọi người hãyngồi xuống, Âu Dương thái tử cùng Tề vương điện hạ lập tức bắt đầu tỷ võ, mọingười cần phải an tĩnh, lần này tỷ võ không thể đả thương tánh mạng của nhau,vừa phân ra thắng bại cũng đủ.”

Hộ quốc hầu nói xong quy củ, là không thể đả thươngtánh mạng, bất kể là ai trong hai người bị nguy hiểm tánh mạng, thì cũng khôngphải là chuyện tốt, cho nên, mặc dù không phải điểm đến là dừng, nhưng chỉ cầnphân ra thắng bại cũng đủ.

Hộ quốc hầu nói xong liền lui xuống, lúc này trên sânđấu an tĩnh không một tiếng động, thân hình của Nam Cung Diệp vừa chuyển động,người đã bay lên không, tựa như một luồng sáng màu tím xẹt qua, vọt đến trênđài cao, dung mạo của hắn ngọc thụ lâm phong, phong thái lạnh lùng, mặc dù lạnhnhưng cũng không chút nào ảnh hưởng đến phong tư của hắn, cả gương mặt tuấn mỹkhông gì sánh được, tựa như từ một miếng ngọc tinh mỹ điêu khắc mà thành, nhưnghết lần này tới lần khác lại có tư thế cuồng phóng bễ nghễ thiên hạ, điều nàykhiến cho hắn như một tượng phật đang ở thiên đường quan sát tam giới chúngsanh, hào quang tỏa ra làm cho người ta dời không ra tầm mắt.

Ngay cả Âu Dương Dật ở dưới đài cũng nhịn không đượcmà than thở một tiếng, Nam Cung Diệp này đúng là một đại nhân vật, nếu khôngphải hắn nhìn trúng Thanh Nhã, mình cũng nguyện ý kết giao bằng hữu với hắn.

Trong lòng vừa suy nghĩ, người đã theo sát phía sauNam Cung Diệp mà bay lên trời, nhảy lên trên đài cao, phía dưới mọi người đềuphát ra một tiếng thét kinh hãi.

Tề vương vốn đã chói mắt như ánh sáng ngọc, lúc nàylại có thêm Âu Dương thái tử phong thái bức người, trong nhất thời mọi ngườichỉ cảm thấy cả đài như tỏa hào quang chói mắt, kích thích nhiều người mắt mởkhông ra được.

Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Văn Tường đang ngồi ngay ngắncùng nhau, bên cạnh còn có Tô phu nhân và Vụ Tiễn, lúc này mọi người ai cũngkhông có nói chuyện, vì đang cùng ngó chừng trên đài cao, họ muốn nhìn xem mộtchút hôm nay rốt cuộc là ai thắng hơnmột bậc, đồng thời tiểu thư Tô phủsẽ rơi vào nhà nào?

Hộ quốc hầu đứng ở dưới đài, vung tay lên hô lớn: “Tỷvõ bắt đầu.”

Tiếng nói vừa dứt, hai người ở trên đài cao thân hìnhcòn chưa động, bỗng nhiên giữa không trung vang lên một giọng nói nhẹ nhàngkhoan khoái thanh tao lịch sự: “Nếu là tỷ võ đính hôn, như vậy Bổn công tử cũngtới để góp thêm một phần không sao chứ?”

Một thân ảnh nhanh nhẹn mềm mại từ đàng xa mạnh mẽ bắntới đây, trong nháy mắt đã rơi vào trên đài cao, lúc này trên đài bỗng tạothành thế chân vạc, chỉ thấy người vừa xuất hiện một thân bạch y, nhu hòa phiêudật, tựa như nhã trúc đứng ở cạnh bờ sông, và không ngừng tỏa ra hương thơmngát, ngũ quan của hắn lại càng xuất trần không bị tiêm nhiễm, như một đóaTuyết Liên sạch sẻ trong suốt, lúc này bên dưới đài cao mọi người lập tức nghịluận.

“Ai vậy a?”

“Người rất tuấn tú, công phu cũng tốt nữa, chẳng lẽhắn cũng là vì Tô nhị tiểu thư mà tới?”

“Tô Thanh Nhã không phải chỉ là xinh đẹp hơn một chútthôi sao?”

“Đúng vậy a, mọi người cứ tranh nhau cướp có ý nghĩasao? Chẳng lẽ chúng ta nhiều người … thế này không phải là mỹ nhân sao?”

Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, còn sắc mặtPhượng Lan Dạ thì càng rét lạnh hơn, bởi vì người vừa xuất hiện chính làthần y Bách Lí Hạo, ngày đó hắn buồn bực không nói tiếng nào lặng lẽ rời đi,nên nàng cho là hai người sẽ không tiếp tục dính dấp nữa, không nghĩ tới hômnay hắn bỗng nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy hắn, Phượng Lan Dạ không khỏi nhớtới độc trong người Âu Dương Dật, chẳng lẽ độc của Âu Dương Dật đã được Bách LíHạo giải hết rồi, nghĩ đến đây ánh mắt không khỏi đằng đằng bốc lửa, nam nhânnày lại dám? Chuyện này liên quan gì hắn chứ? Nàng đang muốn đứng lên, thì lạibị Nam Cung Văn Tường ở một bên kéo lại, đè xuống thân thể của nàng.

“Ngươi muốn làm gì? Đừng có lên tiếng, trong trườnghợp này sẽ có người đứng ra nói chuyện thôi.”

Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy, biết nàng ấy nói khôngsai, nên đành phải ngồi xuống, bất quá Văn Tường vẫn không quên nhiều chuyện,hỏi thăm tới tấp.

“Người đến sau cùng là người nào vậy? Xem ra hắn cũngbiết ngươi a, bằng không sẽ không lên đài đánh.”

“Ngươi thật là lòng dạ thảnh thơi mà.”

Phượng Lan Dạ trợn mắt nhìn nàng ta một cái, căn bảnkhông thèm để ý tới nàng ta nữa, mà lúc này Văn Tường cũng không có trách nàng,chỉ ngửng đầu lên nhìn đi qua, quả nhiên hộ quốc hầu mang vẻ mặt sợ hãi nhanhchóng đi tới đây, bình tĩnh nhìn về đài cao.

“Vị công tử này xưng hô như thế nào? Hôm nay là ngàyLâm Phong quốc thái tử cùng Tề vương tỷ võ, vị công tử này mau xuống đâyđi.”

“Tại hạ Bách Lí Hạo.”

Cái tên thần y Bách Lí Hạo, có rất nhiều người cũngbiết, nên lập tức trong đám người liền vang lên thanh âm trò chuyện, Bách LíHạo mặc dù không phải là người trên triều đình, cũng không phải là người ĐạiPhú Đại quý gì, nhưng là hắn có một tay y thuật ngàn vàng khó cầu, còn xem tiềntài như cỏ rác, người như vậy cũng là nhân trung long phượng a, không nghĩ tớihắn cũng nhìn trúng Tô Thanh Nhã.

Tại nơi đây tất cả phu nhân cùng tiểu thư đều ngửa mặtlên trời thở phào một cái, nhưng ngay sau đó một ít đôi mắt ghen tỵ cùng bắn vềphía Phượng Lan Dạ, đáng tiếc nữ nhân này cũng không thèm nhìn tới người xungquanh mình, chỉ lo chăm chú nhìn cử động trên đài cao.

Lúc này Bách Lí hạo vẫn không nhúc nhích chút nào, chỉôm quyền hữu lễ: “Nếu là tỷ võ đính hôn, đồng thời cũng không có quy định làchỉ để cho hai người bọn họ tham dự, nên tại hạ tự nguyện xem như dự thêm mộtphần, vậy thì có cái gì không được?”

Bách Lí hạo nói xong, liền quay đầu nhìn về Âu DươngDật đang đứng ở một bên: “Âu Dương thái tử cho là tại hạ có tư cách tham gialuận võ không?”

Khóe môi của Âu Dương Dật vãn ra nụ cười tà mị, hắnkhẽ gật đầu nhìn về phía hộ quốc hầu: “Nếu vị Bách Lí công tử này muốntham gia, cứ cho hắn một cơ hội đi, Tô nhị tiểu thư mỹ danh đã vang khắp thiênhạ, người thắng thì được cưới, anh hùng phối mỹ nhân, có gì mà không thể?”

Không nghĩ tới Âu Dương thái tử lại đồng ý, nên tronglúc nhất thời hộ quốc hầu không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ đành nhanhchóng hướng về nơi cách đó không xa mà chạy đi, hắn vào trong đình xin chỉ thịcủa hoàng thượng, vốn là Âu Dương thái tử cùng Tề vương tỷ thí, hiện tại lại rathêm một Bách Lí thần y, thật có thể nói là sóng này chưa yên, sóng khác lạitới, từ xưa đến nay hồng nhan đúng là họa thủy a, hộ quốc hầu cảm thán tronglòng, hắn rất nhanh xin hoàng thượng ý chỉ, lúc này trước mắt bao người, BáchLí thần y nếu đã nhảy vào, tất nhiên có tư cách tham gia , bởi vì cũng không cóquy định nói không cho người khác tham gia, dù là hoàng gia cũng không thể lấyquyền thế mà áp chế người khác, cho nên cuối cùng hoàng thượng phải đồng ý.

Hộ quốc hầu lĩnh chỉ đi ra ngoài, trầm ổn mởmiệng.

“Tốt, đã như vậy, hôm nay Âu Dương thái tử cùng Tềvương tỷ thí lại có thêm một người, hiện tại là do hai người nào đánh trước?”

Hộ quốc hầu nhìn về phía đài cao nói, hắn đang địnhphân chia đối thủ thì bỗng nhiên bên dưới lại bay lên một người, người này nhảylên đài cao, trầm ổn ôm quyền, chấp nhất mở miệng.

“Nếu có thể tùy ý tham gia, như vậy xem như Bổn vươngcũng góp thêm một phần, Bổn vương tới chiến với Bách Lí thần y.”

Người lên đài sau cùng chính là Thụy Vương Nam CungDuệ, Nam Cung duệ nhìn thấy ở trên đài có thêm một người nữa, mà không biếtBách Lí Hạo có phải cùng một phe với Âu Dương Dật hay không? Nếu như bọn họ sửdụng xa luân chiến, Thất hoàng đệ chưa chắc thắng được, hơn nữa từ xưa cao thủđối trận, chỉ một chút sai lầm là có thể thấy được thắng bại, vì thế Nam CungDuệ không hy vọng Thất hoàng đệ bất lợi, cho nên hắn mới phi thân lên đài.

Lần này thật là náo nhiệt, không nghĩ tới vốn là haingười tỷ thí, hiện tại biến thành bốn người tỷ thí, mọi người thấy Thụy Vươngcũng phi thân lên đài, liền len lén suy đoán, Thụy Vương cũng nhìn trúng Nhịtiểu thư Tô phủ sao? Chuyện này thật thú vị, trong lúc nhất thời mọi người chỉcó một suy nghĩ.

Quả nhiên là hồng nhan họa thủy a, làm cho nhiều namnhân vì nàng mà đánh nhau như vậy, thật là không uổng cuộc đời này.

Từ nữ nhân bảy mươi tuổi cho đến nha đầu mười mấytuổi, ai cũng đều cảm thán như vậy.

Trên đài cao, Thụy Vương Nam Cung Duệ ôm quyền nhìnBách Lí Hạo ở đối diện “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Hộ quốc hầu vì đã xin ý chỉ của hoàng thượng rồi, nênchỉ đứng ở dưới đài nhìn lại.

Bách Lí Hạo quả thật cũng không nhún nhường, phất áobào ôm quyền khách khí mở miệng: “Đắc tội.”

Hắn vừa nói xong thân hình liền nhảy tới, mà theo thânthể vừa chuyển động của hắn, thì trong tay liền có thêm một binh khí, chính làcây roi Thất tiên liên hoàn, nó đang lòe lòe phát sáng, ở trên không trung xẹtqua, sáng quắc sinh vang, làm cho một chút gió thổi cũng không lọt, chỉ trongnháy mắt bóng người đã biến mất, chỉ còn thấy tia sáng trắng trải rộng ở trênđài cao, gió bắt đầu nổi lên, hoa cỏ thì đang bay múa giữa không trung, mà nơiThất tiên liên hoàn xẹt qua, nổ ầm ầm như sét đánh.

Nhìn lại thì thấy trong tay Thụy Vương Nam Cung Duệ làmột thanh nhuyễn kiếm, lúc này thật giống như Giao Long ra biển, thân hình tunglên một cái, vọt tới giữa không trung, cả người đột nhiên cuộn lại 180°, tránhđược Thất tiên liên hoàn kia, nhuyễn kiếm trong tay thì như linh xà quấn lấyThất tiên liên hoàn , mỗi khi nội lực của hai người chạm vào nhau, thìhai món binh khí kia ở trên không trung lay động, vang lên tiếng keng keng.

Trên đài đánh náo nhiệt, thì dưới đài cũng náo nhiệt,mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhất là những tiểu thư cùng phu nhânquan gia, cả đám đều trợn mắt há mồm nhìn tình huống trên đài cao, lúcnày xem tràng diện đánh nhau kịch liệt như thế, trong lòng đâu còn nhớ tớichuyện khép miệng lại.

Trên đài cao trừ hai người đánh nhau, hai người cònlại đã lui về phía sau mấy bước, đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn hai kẻ đánhnhau ở trên đài.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ không cầnnói cũng biết âm trầm đến cỡ nào, nàng chỉ lạnh lẽo ngó chừng phía trên đó.

Khi thấy Thụy Vương Nam Cung Duệ ra mặt, nói thật,trong lòng nàng đã thở phào nhẹ nhõm, nàng biết Nam Cung Duệ là vì trợ giúp choNam Cung Diệp và nàng, chuyện ngày hôm nay nàng coi như đã thiếu Nam Cung Duệmột cái nhân tình.

Nhìn lại thái độ của Âu Dương Dật cùng Bách Lí Hạo,nàng cũng không khó tưởng tượng ra, tại sao độc của Âu Dương Dật lại được BáchLí Hạo giải, có lẽ Bách Lí Hạo đã ra yêu cầu, Âu Dương Dật nhất định phải đồngý để cho hắn lên đài tỷ võ, hôm nay nếu như Âu Dương Dật không đồng ý cho BáchLí Hạo lên đài tỷ võ, như vậy Bách Lí Hạo tuyệt đối sẽ không có tư cách lên đài,cho nên hai người bọn họ coi như là lợi dụng lẫn nhau, cấu kết với nhau làmviệc xấu.

Phượng Lan Dạ nheo lại ánh mắt âm ngao lạnh lùng, nếunhư nói trước kia nàng còn tưởng Bách Lí Hạo là bằng hữu, nhưng từ nay về sau,người này sẽ không còn là bằng hữu của nàng nữa.

Mặc dù hắn đã cứu tỷ muội hai người, nhưng đó là bởivì Tô Diễn thỉnh cầu, nếu là người khác, chỉ sợ chưa chắc có cái thể diệnnày, mà hắn vì thiếu nhân tình của Tô Diễn, mới chịu ra tay cứu các nàng, chonên tính đi tính lại, người mà nàng phải báo đáp chính là Tô Diễn chứ khôngphải Bách Lí Hạo, mà hắn thì lại mang đến cho nàng rắc rối rất lớn, trong khinàng đã nói rõ cùng hắn rồi, nàng thích một người khác, vậy mà hắn còn dây dưakhông rõ, đây mới chính là điểm để phiền muộn.

Phượng Lan Dạ sắc mặt âm ngao, lúc sáng lúc tối, NamCung Văn Tường ở bên cạnh, liền nghiên nửa người qua, cười một tiếng rồi nóithầm: “Thanh Nhã, ngươi nói xem, hai người bọn họ ai thắng ai thua? Chẳng lẽNgũ hoàng huynh cũng thích ngươi?”

Phượng Lan Dạ vừa nghe được lời nói của nàng, cũngkhông thèm để ý tới nàng ta có thân phận công chúa nữa, trực tiếp mắt trợntrắng nhìn nàng: “Ngươi nói nhăng gì đó, Ngũ hoàng huynh của ngươi là vì trợgiúp cho Thất hoàng huynh của ngươi.”

“Thì ra là như vậy a, ta còn tưởng rằng. . . . . .”

Lực chú ý của Văn tường lúc này hơn phân nửa là ở trênđài, nên căn bản không có chú ý tới chuyện Phượng Lan Dạ trừng nàng, hơn nữanàng còn không hết hy vọng mà hỏi tới: “Vậy ngươi nói xem hai người bọn họngười nào sẽ thắng.”

Phượng Lan Dạ liếc nhìn lại một cái, âm thầm đánh giáthực lực của hai người trên đài, nói thật ra , bọn họ thực lực ngang nhau, nếuthật sự muốn phân ra thắng bại, chỉ sợ đánh hơn ba trăm chiêu cũng phân khôngra, Phượng Lan Dạ nhìn thấy vậy không khỏi chau lông mày này, lúc này hai ngườiđang đánh nhau trên đài cao, bỗng nhiên nhảy tới trên nóc nhà của Vân Thủy sơntrang, bên trong đao quang kiếm ảnh, không nhìn thấy hai người đâu cả, chỉ nhìnthấy được một một đoàn quang ảnh, từ nơi này bay tới nơi, lại từ nơi kiabay tới nơi nọ, sau lại thì càng ngày càng xa, từ từ thì không thấy thân ảnhcủa họ đâu cả.

Mọi người ngồi ngay ngắn ở dưới khán đài xem lúc nàyđã đứng lên, đợi đến khi hai người kia đánh đến không còn thân ảnh thì liền lùithân thể về ngồi xuống quan sát, hộ quốc hầu vừa nhìn thấy Thụy Vương cùng BáchLí thần y biến mất, hắn sợ Thụy Vương xảy ra chuyện không may, nên đã sớm chạynhanh đi bẩm báo.

Mà ngay cả thủ hạ của Thụy Vương cũng đã đuổi theo bảovệ chủ tử, nhìn lại trên đài cao, lúc này Âu Dương Dật đã ưu nhãtiêu sái đi ra ngoài, hắn đưa tay đến bên hông rút ra cây quạt bằng bạc, mà vũkhí của Nam Cung Diệp chắc hẳn là hắn ngọc Tiêu, màu xanh ngọc trong suốt, mộtxanh một bạc cả hai người đều đã cầm vũ khí của mình ở trong tay, đồng thờitrong đôi mắt nổi lên sát khí như phiên giang đảo hải, cả hai không ai nóinhiều lời chỉ nhìn chằm chằm lẫn nhau, nhưng thân hình vẫn bất động, động nhiêntay áo tung bay, rất nhanh liền tấn công về hướng đối phương.

Lúc này xung quanh đài cao một chút thanh âm cũng khôngcó, tất cả mọi người lúc này đang chăm chú ngó chừng hai người trên đài cao, họđều đồng dạng xuất sắc, đồng dạng cao quý khí phách, nên khi tay áo vũ động vừagiống như Thải điệp vừa giống như một dòng nước chảy xuôi, nhưng khi tiếp xúcnó chỉ trong nháy mắt nó sẽ lạnh giá như bông tuyết.

Hai tròng mắt của Phượng Lan Dạ không nháy không chớpngó chừng trên đài cao, vì sợ sẽ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào đó

Cao thủ so chiêu, không được mất tập trung dù chỉ mộtchút, nếu không người thất bại sẽ là bản thân.

Lúc này trên đài hai người đang tỷ thí, dần dần đã cóthể nhìn ra một chút thắng bại, Tề vương Nam Cung Diệp nhỉnh hơn một chút, màsở dĩ thắng hắn hơn một bậc là vì nội lực của hắn so sánh với Âu Dương Dật caohơn một chút, cho nên ra tay nhanh hơn ác hơn, sắc mặt lúc này của Âu Dương Dậtkhẽ biến thành trầm, hắn nhìn người nam nhân xuất sắc ở đối diện, ra tay vừađộc vừa chuẩn, hôm nay chỉ sợ mình sẽ thua, nhưng khi hắn nghĩ tới đều này vẫnthấy không cam tâm, nên bạc phiến trong tay vung lên như mang theo phong vũ lôiđiện cay độc, nhiều chiêu tung ra điều trí mạng để đoạt ưu thế mà tấn công đitới.

Nam Cung Diệp tất nhiên không chút nào nhúng nhường,hai người tựa như cừu nhân vậy, đánh nhau quyết liệt, quyết không nhường nhịn.

Cuối cùng Nam Cung Diệp tung ra một chiêu, muốn đoạtthế tấn công, mà Âu Dương Dật lại không biết đây là kế, nên tung ra phá chiêu,ai ngờ chiêu kia căn bản là hư chiêu, chiêu thứ hai theo sát phía sau mới làbiến ảo vô cùng, ngọc bích tiêu nhanh như thiểm điện, theo đuôi mà đánh qua,một chiêu đánh tới sau đó ngừng lại ở bên hông của Âu Dương Dật, nếu như hắn cửđộng một chút nữa sẽ bị tàn phế, sắc mặt Âu Dương Dật tối sầm lại, dừng lạiđộng tác trên tai, hắn trầm mặt không nhúc nhích, lúc này tất cả mọi người đềuhoan hô.

“A, Tề vương thắng, Tề vương thắng.”

Âu Dương thái tử cùng Tề vương Nam Cung Diệp tỷ võ,nói đơn giản là hai người tỷ võ, nói lớn hơn một chút là hai nước tỷ võ, hiệntại bọn họ đều là người của Thiên Vận hoàng triều, mà Vương gia nhà mình đánhthắng, dĩ nhiên phải cao hứng rồi, nên tất cả mọi người đều hoan hô lớn lên.

Trên ngũ quan tuấn mỹ của Tề vương Nam Cung Diệp, lạikhông thấy thắng vẻ mặt mừng như điên, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, giốngnhư đây là đương nhiên chuyện vậy.

Mà ở dưới đài Phượng Lan Dạ vẫn đang chú ý đếnÂu Dương Dật, nàng thấy Âu Dương Dật không có chút động tĩnh nào, không khỏinhăn lông mày nghĩ, Âu Dương Dật này là tiểu nhân quỷ kế đa đoan, hành động hômnay của hắn không có chút gì giống với lúc trước, nàng đang suy nghĩ, thì chợtthấy người đang đứng yên kia đầu ngón tay bỗng nhiên khẽ động, rồi ánh sáng màuhồng hiên hiện lên, Phượng Lan Dạ tung người một cái đã hướng trên đài cao nhảytới, trong miệng thì thét lên kinh hãi.

“Nam Cung Diệp, cẩn thận có trá.”

Đáng tiếc hiện trường quá ồn ào, mà Nam Cung Diệp thìluôn luôn chính trực, nên không hề nghĩ tới, mình cũng đã thắng rồi, vậy mà ÂuDương Dật còn giở trò, hắn thấy Lan Nhi nhảy ra, nên trong lúc nhất thời vẫnkhông rõ nguyên nhân, thì bỗng nhiên quanh thân run lên một cái, thân hình vộivàng lui về sau ra một bước, chỉ có như vậy nhưng đã chậm.

Trên đài cao, ba người trừng mắt nhìn lẫn nhau.

Bên dưới đài mọi người không biết xảy ra chuyện gì,tất cả đều dừng lại, nhìn trên đài.

Trên đài ánh mắt của Phượng Lan Dạ âm ngao đỏ ngầu,tiếng nói như bị nghẹn lại: “Không ngờ ngươi lại ám toán.”

Nam Cung Diệp cũng mở miệng ngay sau đó: “Ngươi đã làmcái gì đối với ta?”

Hắn không nghĩ tới Âu Dương Dật lại ở trước mắt baongười xem như không thấy, dám can đảm động thủ với hắn, hắn vốn cho là thắngbại đã được định rồi, không ngờ đến phút cuối cùng người này lại giở trò ámtoán, mặt của Nam Cung Diệp trong phút chốc đen thành một mãnh, lãnh khí trànngập ở trong đó, hắn nắm chặt ngọc bích tiêu trong tay nhanh chống nhào lên tấncông, hướng về phía Âu Dương Dật công tới mà không hề khách khí, vừa nhanh vừađộc, mà Âu Dương Dật trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn không có sức đánh trả,chỉ có thể lui về sau, nhưng mà tâm tình của hắn lúc này lại vô cùng tốt, thanhâm trong trẻo mở miệng.

“Nếu như ngươi còn sử dụng nội lực nữa, e là sẽ bị mấtmạng tại chỗ.”

Lời hắn vừa nói xong, Nam Cung Diệp căn bản không để ýtới hắn, chiêu thức ra tay vẫn sắc bén như cũ, một bước cũng không nhường,nhưng mà mặt của hắn trong nháy mắt tái nhợt, tựa hồ có ngàn vạn cây kim nhỏđang đâm thủng đầu ngón tay của hắn, lúc này Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệpkêu lên: “Dừng tay.”

Một lời vừa rơi, thân hình đã chuyển động, thật giốngnhư cánh hoa nhẹ nhàng bay qua, nháy mắt liền di chuyển đến trước mặt của Tềvương Nam Cung Diệp, bàn tay của Nam Cung Diệp đang vung lên bỗng dừng lại ởtrên không trung, không nhúc nhích, mà ở phía sau Âu Dương Dật cũng đãdừng lại động tác, đứng nhìn hai người đối diện, đang lúc này, Phượng Lan Dạđột ngột xoay người, một chưởng đáng thẳng vào ngực của Âu Dương Dật, chỉ thấyhắn bị văng ra ngoài khoản ba thước, đụng vào rào chắn Bạch Ngọc, mắt thấy mìnhmuốn ngã xuống, nên trong một khắc cuối cùng hắn bắt được lan can, chống thânthể đứng lên.

Lúc này, cả sân tỷ võ, tất cả mọi người đều trợn mắthá mồm nhìn chăm chú vào tình huống trên đài, rốt cuộc là đã có chuyệngì?

Âu Dương thái tử đánh lén Tề vương, còn Tô tiểu thưthì đánh lén Âu Dương Dật, vậy rốt cuộc là ai thắng ai thua?

Lúc này Âu Dương Dật lau vết máu tràn ra ở khóe miệng,hắn nhìn về Phượng Lan Dạ trong ánh mắt đen nhánh nhìn không thấu kia, thoángchốc bỗng nổi lên cô đơn, cộng thêm khổ sở, nhưng mà rất nhanh hắn liền đổi lạithành nụ cười trong trẻo, chỉ vào Phượng Lan Dạ.

“Ngươi vừa hạ độc ta.”

Phượng Lan Dạ cũng không chối cãi, sắc mặt khó coitrầm giọng nói: “Ngươi đối với Tề Vương đã làm cái gì? Lập tức đem giải dượclấy ra, ta sẽ đem giải dược giao cho ngươi, lần này không có giải dược của ta,bất luận kẻ nào cũng đừng mong giải được độc.” Âu Dương Dật nghe thấy bỗng cấttiếng cười to, sau khi cười to mấy tiếng, khóe miệng tia máu tràn ra càng đậm,trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn vẫn lộ ra một tầng nhu hòa, hắn oang oang lêntiếng.

“Ta nghĩ Hạo Vân Đế sẽ không để cho ta chết.”

Nếu như hắn chết ở Thiên Vận hoàng triều, hai nước sẽtrong tình trạng chiến tranh khẩn cấp, hơn nữa Tô Thanh Nhã sẽ hoàn toàn xứngđáng với danh xưng hồng nhan họa thủy, quan trọng nhất là cho dù hắn chết hắncũng sẽ kéo nàng theo, như vậy cũng không có gì là không tốt a.

Âu Dương Dật nói xong, mọi người ở xung quanh sắc mặtđều tức giận , Âu Dương thái tử này quả thật không biết xấu hổ, rõ ràng hắnthua, lại âm thầm ám toán người khác, bây giờ còn có mặt mũi nói lời như vậy,bất quá không biết hắn đối vối Tề Vương đã làm cái gì? mà sắc mặt Tề vươngkhó nhìn đến như vậy, hơn nữa tựa hồ rất thống khổ, mỗi người đều đang cố gắngsuy đoán.

Lúc này Âu Dương Dật lại tiếp tục mở miệng: “Biết tađã làm cái gì với hắn không? Cho dù ngươi có bản lãnh hơn nữa cũng khôngcó biện pháp giải, vì đó là Thiên Ti cổ, không phải độc, mà là một loại tuyệttình cổ, cổ này không thể động nội lực, không thể sinh tình, nếu khônggân mạch sẽ đứt đoạn mà chết.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Phượng Lan Dạ tung ngườimột cái đã phóng đi qua, hận không được lập tức kết liễu nam nhân này, hắn dámcan đảm hạ cổ độc Nam Cung Diệp, chẳng qua nàng vừa cử động, Nam Cung Diệp liềnngăn trở nàng, lôi kéo nàng đứng ở trên đài cao, mà hắn vừa nhìn về phía nàng,thì trong lồng ngực sinh đã ra tình ý, trái tim liền tựa như có hàng ngàn hàngvạn cây kim nhỏ đâm vào, đầu ngón tay một mảnh lạnh lẻo, mồ hôi lạnh nhỏ giọtchảy xuống, Phượng Lan Dạ sao lại không biết nổi thống khổ của hắn, nên lập tứcbuông tay ra, đứng cách hắn xa một chút, nghĩ đến lúc này hắn đang đau đớn,lòng của nàng một chút cũng không dễ chịu hơn so với hắn, ngón tay nàng nắmchặc, giận dữ nhìn chằm chằm Âu Dương Dật.

“Ngươi hãy nhanh lên một chút mà giao ra giải dược ,ta sẽ đưa giải dược cho ngươi, nếu ngươi không để cho hắn sống tốt, thì ta cũngsẽ không để cho ngươi được mạnh khỏe qua ngày, độc mà ta hạ mỗi ngày vào lúcnửa đêm sẽ phát tác, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ thống khổ không chịu nổi,cho nên chỉ cần ngươi giao giải dược ra, ta liền cho ngươi giải dược, như vậycả hai sẽ không thiệt thòi.”

Vì Diệp, nàng nguyện ý đem giải dược giao ra, về phầnÂu Dương Dật sau này mới thu thập hắn, đáng tiếc Âu Dương Dật cũng không để ýtới Phượng Lan Dạ, mà chỉ quay đầu nhìn về hộ quốc hầu đang ở một bên đi tới,hắn bình tĩnh mở miệng.

“Ván này có thể tính ngang nhau, ta cùng hắn đều bịthương, vì trước khi tuyên bố kết quả, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

Hắn vừa nói xong, rất nhiều người đều muốn chửi má nórồi, Âu Dương thái tử rõ ràng là ăn quịt, Tề vương rõ ràng đã thắng, mà hắncòn ám toán người khác, bây giờ lại mặt dày nói hoà, làm sao mà được chứ, lúcnày tất cả người ở phía dưới đều kêu lên.

“Không đúng, Tề vương thắng, Tề vương thắng.”

Các đại quan trong triều, còn có gia quyến của họ nữa,bây giờ đã không còn kiêng kị thân phận lễ nghi nữa rồi, Âu Dương thái tử nàythật là làm cho người ta tức giận mà, chẳng những ăn quịt còn làm ra chuyện nhưvậy, họ càng nghĩ càng tức giận, nên tiếng hô ở phía dưới ngày càng vang hơn.

Hộ quốc hầu nhìn cục diện bế tắc trước mắt, sau đóquay đầu nhìn Tề vương cùng Tô nhị tiểu thư, hắn không khỏi khẽ nhíu mày, đốivới này Âu Dương thái tử cũng có chút giận dỗi, vừa nhìn cũng đã thấyngười ta chính là tình chàng ý thiếp, ngươi xen vào gây náo nhiệt làm gì, cònhạ độc hãm hại người ta người ta nữa, mà hiện tại cả hai người cũng đã trúngđộc, như vậy vì sao không thay đổi can qua thành bạch ngọc, còn nói cái gì màhoà, chẳng lẽ hắn còn trông cậy vào việc Tô nhị tiểu thư sẽ cho hắn cơ hội? Tônhị tiểu thư mà chịu hắn.

Hộ quốc hầu đi tới, bình tĩnh ôm quyền: “ÂuDương thái tử, Tề vương điện hạ, mời theo hạ quan đi một chuyến.”

Chuyện này chỉ có hoàng thượng mới định đoạt được,người khác căn bản không có cách nào can thiệp chuyện này.

Âu Dương Dật quay đầu đi theo phía sau hộ quốc hầubước xuống dưới, mà Phượng Lan Dạ vốn định tiến lên vịn Nam Cung Diệp, nhưngnghĩ đến hắn đang trúng Thiên ti cổ, tim không khỏi đau như bị đao cắt, nàngchỉ có thể nhìn hắn, mà không dám nhích tới gần, rồi đi theo phía sau hai ngườibọn họ, cùng nhau hướng Bát Bảo đình đi tới.

Trong Bát Bảo đình, sắc mặt của Hạo Vân Đế đang giậndữ, hắn thật sự sinh khí, nên trong đình ai cũng không dám nói nhiều, mọichuyện phát sinh ở phía ngoài sớm đã có người bẩm báo lại, nên mọi người cũngbiết đã xảy ra chuyện gì, đối với vị Lâm Phong quốc thái tử này họ khôngcòn gì để nói, hắn thua, nhưng cuối cùng lại ra tay ám toán, đây rõ ràng làgian lận, đường đường một thái tử thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không để ý,thật đúng là làm cho người ta khinh thường.

Bên trong đình mấy người bọn họ đang suy nghĩ ngổnngang, như không nhìn thấy Âu Dương Dật đến, hắn thản nhiên đối với Hạo Vân Đếthi lễ.

“Tham kiến Hạo Vân Đế.”

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái,cuối cùng đem mâu quang nhìn về phía Phượng Lan Dạ, lần trước khi nhìn thấy nhađầu này, chỉ cảm thấy nàng rất đẹp, nhưng ngày hôm nay những chuyện phát sinh ởphía ngoài được bẩm vào, hắn liền biết nha đầu này chẳng những mỹ, hơn nữa cònbiết dùng độc, võ công lại không tồi, không nghĩ tới nữ nhi của một Binh Bộ ThịLang nho nhỏ lại không giống người thường, Hạo Vân Đế lại nghĩ tiếp như nữ nhânnày rốt cuộc thật đúng là hồng nhan họa thủy a, nếu không phải do nha đầu này,Tề vương cùng Âu Dương thái tử cũng không náo loạn thành như vậy, Hạo Vân Đếnghĩ đến đây sắc mặt liền rất ẩn thầm, Nam Cung Diệp cũng không để ý tới hắn,chỉ đưa tay lên lôi Phượng Lan Dạ tiến đến hành lễ.

“Tham kiến phụ hoàng ( hoàng thượng ).”

Phượng Lan Dạ biết Nam Cung Diệp trúng Thiên ti cổ,nếu như hai người vô cùng thân cận, sâu độc sẽ ra ngoài hoạt động, và tim củaNam Cung Diệp sẽ bị đau đớn, vì vậy nàng tự động duy trì một khoảng cách vớihắn, chẳng qua trong lòng rất là khó chịu.

Hạo Vân Đế nhìn thấy tuy sắc mặt Diệp Nhi rất khó coi,nhưng vẫn có thể nhìn ra Diệp Nhi hết sức thích Tô nhị tiểu thư, lần trước mìnhlàm hại hắn mất đi Phượng Lan Dạ, khó khăn lắm hắn mới thích được một người,sao có thể không thành toàn cho hắn được, Hạo Vân Đế nghĩ như vậy, liền nhìn vềÂu Dương Dật.

“Tất cả đứng lên đi, chuyện vừa mới phát sinh, trẫm đãbiết tất cả, Dật thái tử cùng hoàng nhi của ta đều trúng độc, hiện tại haingười các ngươi hãy đem giải dược giao ra đây, có lời gì, sau đó rồi hãy nói,ngàn vạn lần đừng làm mất hòa khí hai nước.”

Hạo Vân Đế vừa nói xong, đám người của Tô Thừa tướngliên tục gật đầu: “Đúng vậy a, Dật thái tử, có chuyện gì từ từ thươnglượng, ngàn vạn lần không nên làm trễ nãi đại sự hai nước, bây giờ giải độcquan trọng hơn.”

Nghe vậy Âu Dương Dật liền nở nụ cười cuồng phóng tàlạnh, quét mắt nhỉn mọi người trong đình một cái, ngạo nghễmở miệng.

“Thiên ti cổ này rất khó giải, phải nhớ muốn giải sâuđộc của Thiên ti cổ, cần phải có ba món đồ vật”

“Thứ gì?”

Phượng Lan Dạ giành trước một bước lên tiếng, chỉ cầncó thể giải Thiên ti cổ cho Nam Cung Diệp, bất kể món đồ đó khó lấy cỡ nào nàngcũng sẽ lấy về giải cổ, cho dù phải đi khắp chân trời góc biển, lên núi đaoxuống biển lửa, nàng cũng phải vì hắn mà giải hết cổ độc.

Âu Dương Dật nhìn về Phượng Lan Dạ, trong ánh mắt hắncó chút cổ quái, sau đó chầm chập mở miệng: “Hỏa Long quả, xích sư tửnhũ, thanh mãng Tâm.”

Ba thứ trên thứ nào cũng là khó lấy được, mọi ngườibên trong Bát Bảo trong đình mặt sắc đều tối xuống, ngay cả hít thở cũng phảicẩn thận, vì sắc mặt của hoàng thượng như muốn ăn thịt người, thì bọn họ nàocòn dám có chút động tác gì, chỉ sợ hoàng thượng sẽ đánh vạ lây đến trênđầu bọn họ.

Sắc mặt của Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đều rấtkhó coi, Hỏa Long quả nàng có biết, phải ở trên cách đá vựng đứng ngàn thướctrở lên mới có, còn có Hỏa Điểu canh gác, người bình thường căn bản khó có thểđến gần, Hỏa Điểu kia là Đại Điểu vóc dáng to lớn, nó không cho phép bất luậnkẻ nào nhích tới gần, nếu ai đến gần một chút thì dễ bị công kích, vì thế ngườithường không bao giờ lấy được Hỏa Long quả.

Kế đến là xích sư tử nhũ, chẳng những phải là sư tửtoàn thân màu đỏ, và cần phải lấy được sữa tươi của nó thì mới có thể dùng, màtheo tính cách của con sư tử này muốn lấy sữa của nó thì khó càng thêm khó,cuối cùng là Thanh Mãng Tâm, con mãng xà này sợ rằng chỉ trong rừng rậm lớn mớicó, ba món đồ này món sau khó lấy hơn món trước, chứ đừng nói là phải lấy đủ bamón.

Ánh mắt trên gương mặt diễm lệ của Phượng Lan Dạ đãsắp phun lửa, và đầy căm tức nhìn Âu Dương Dật, mà Hạo Vân Đế trước giờ cũngkhông phải người hiền lành, dù nói thế nào thì nơi này cũng là địa bàn của bọnhọ, mà Âu Dương Dật làm thế không khác gì lấn hiếp người lấn đến cửa nhà rồi,nên Hạo Vân Đế trầm giọng.

“Dật thái tử chẳng lẽ muốn hại chết hoàng nhi của ta?”

Âu Dương Dật nhàn nhạt cười, tuyệt không có chút naonúng nào: “Thật ra thì Thiên ti cổ này, chỉ cần tuyệt tình tuyệt ái, thì khôngcó khả năng ảnh hưởng nhiều, hơn nữa cũng không cần lo lắng cho tính mạng.”

Lời nói của hắn ý là cổ độc này không hề làm người tamất mạng, cho nên Hạo Vân Đế cần gì phải tức giận.

Hạo Vân Đế nghe thế sắc mặt càng thêm lãnh chìm, nhữngđợt sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, ánh mắt cứ dính chặt trên mặt của Âu DươngDật, nhưng Âu Dương Dật cũng không e ngại ánh mắt của hắn, hai người cứ nhìnthẳng nhau, cuối cùng Âu Dương Dật hữu lễ nhắc nhở Hạo Vân Đế.

“Ta cũng bị trúng độc rồi, như vậy mà tính , thì chúngta đã huề nhau.”

Hạo Vân Đế nhìn về Âu Dương Dật: “Dật thái tử đến tộtcùng muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn làm cho hai nước chiến tranh hay sao?”

“Bổn thái tử không có ý tứ kia, bổn thái tử cho làtrong trận đấu lần này, bổn thái tử cùng Tề vương đã đánh hoà, cho nên nói Tônhị tiểu thư cũng không thể thuộc về Tề vương.”

Đã là lúc nào rồi, mà hắn còn có tâm tình tranh giànhnữ nhân, bên trong đình rất nhiều người đều mắt trợn trắng, mấy vị triều thầncủa Thiên Vận hoàng triều giận đến dựng râu trợn mắt.

Cũng sắp xảy ra tai nạn chết người rồi, hắn còn ở đâylo lắng Tô nhị tiểu thư thuộc về người nào? Thật là có đủ ngốc nghếch a.

Có người ở trong lòng mắng thầm, với tình trạng trướcmắt, nếu xử lý không tốt hai nước sẽ gặp họa chiến sự, Hạo Vân Đế mặc dù thốnghận Âu Dương Dật, nhưng nhất thời lại không có biện pháp đối phó hắn, nên trầmmặt hỏi thăm: “Như vậy dựa theo ý của Dật thái tử phải xử như thế nào?”

“Kể từ hôm nay, ta cùng Tề vương đều giống nhau, chúngta đều có cùng chung quyền lợi theo đuổi Thanh Nhã tiểu thư, hai tháng sau sẽđịnh thắng bại, đến lúc đó nếu Thanh Nhã tiểu thư vẫn kiên trì gả cho Tề vương,như vậy bổn thái tử sẽ rút lui, à, còn có một chuyện, nếu như Thanh Nhã tiểuthư không muốn Tề vương chịu khổ, nguyện ý gả đến Lâm Phong quốc, như vậy bổnthái tử có thể trợ giúp Tề vương lấy được những vật đó, để giúp hắn giải Thiênti cổ.”

Tiếng nói của Âu Dương Dật vừa dứt, Nam Cung Diệp đứngở một bên liền rống giận: “Ngươi nằm mơ.”

Hắn vừa rống xong, trong lồng ngực bỗng thấy đau nhói,mà Phượng Lan Dạ nhìn thấy hắn thống khổ như vậy, trong lòng nàng cũng không dễchịu, lúc này vừa nhìn Nam Cung Diệp, nàng vừa âm thầm cắn răng, nếu đã có bamón đồ như vậy, thì dù nàng có lên trời hay xuống đất cũng phải lấy được nhữngmón đồ này cho hắn, giải hết Thiên ti cổ trong người hắn, nàng cùng hắn tuyệtđối sẽ không tách ra, về phần Âu Dương Dật, hắn ta tốt nhất không nên tới gầnbên người nàng, nếu không nàng gặp một lần thì đánh một lần.

Phượng Lan Dạ âm thầm thề ở trong lòng.

Trong đình mọi người đều nhìn hoàng thượng, không biếthoàng thượng quyết định ra sao, lúc này Hạo Vân Đế chậm rãi mở miệng:“Hai tháng sau nếu Dật thái tử thua, sẽ không ăn quịt nữa chứ?”

Nếu mọi người không phải tức giận thái quá, thì nhiềungười bên trong đình đều muốn bật cười, đường đường là thái tử một nước thếnhưng lại chơi xấu, ám toán, có phải là hắn không đây?

Lúc trước bọn họ còn khen hắn, bây giờ chỉ cảm thấyhắn căn bản là tiểu nhân, tuy nói là thái tử của Lâm Phong quốc, nhưng lại khôngbiết thông minh thức thời, trong tay có kì binh thì thế nào? Chẳng qua chỉ làmột người hèn hạ mà thôi.

Âu Dương Dật tuyệt không để ý đến suy nghĩ của nhữngkẻ bên cạnh, trước giờ hắn làm việc luôn luôn làm theo ý mình đã quen, ngay cảphụ hoàng cùng mẫu hậu cũng không có biện pháp đối với hắn, cho nên lần này vừanghe thấy hắn muốn đại hôn, chỉ còn kém chút xíu là đốt pháo ăn mừng đưa hắnđi.

Nếu hắn đã không cần để ý đến ánh mắt của người khác,thì làm gì lại để ý tới những người này, hắn chỉ biết một điều nếu là đồ đạccủa mình, thì mình phải tranh thủ, bất kể là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có kếtquả là được.

Có cố gắng qua mới biết được kết quả như thế nào?ThanhNhã không thích hắn, hắn cũng không trách nàng, nhưng ai biết được sau này nàngsẽ thích hắn thì sao, nữ nhân có đôi khi luôn khẩu thị tâm phi, hoặc bởi vì đaulòng cho Nam Cung Diệp mà chịu gả cho hắn cũng không chừng, đến lúc đó hắn sẽtừ từ làm cho nàng thích hắn, Âu Dương Dật một phen tính toán xong, trên mặtliền giương lên nụ cười, thật ra thì độc ở trên người hắn đang hoạt động, gâyra từng đợt khó chịu, nhưng mà hắn không quan tâm.

“Tốt, một lời đã định, thời hạn là hai tháng, tuyệtđối không sửa đổi.”

Một lời vừa nói xong, hắn liền bước nhanh tiêu sái đira ngoài, lúc này bên trong đình Nam Cung Diệp đã đứng dậy hướng Hạo Vân Đế kêulên: “Phụ hoàng, sao người có thể đồng ý với hắn chứ?”

Lúc này sắc mặt của Hạo Vân Đế là nhịn mà không hềnhẫn, con ngươi lại càng khơi lên vẻ không tha thứ, rồi mở miệng nói lời thànhkhẩn

“Hai tháng thời gian đủ để các ngươi đi tìm đồ giảiThiên ti cổ rồi, trẫm không hy vọng ngươi có việc.”

Nói xong liền đứng dậy cũng không thèm nhìn tới NamCung Diệp một cái, nếu như sau hai tháng, Diệp Nhi giải không được Thiên ti cổ,hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho Âu Dương Dật , đến lúc đó thì cứ nhìn xemlão hoàng đế Lâm Phong quốc lấy cái gì tới để trao đổi, về phần độc ở trênngười Âu Dương Dật, hắn tin tưởng Tô Thanh Nhã có giải dược, đợi khi Thiên ticổ trên người của Diệp Nhi được giải, đến lúc đó hắn sẽ ra lệnh cho Tô ThanhNhã đem giải dược đưa cho Âu Dương Dật, đợi đến khi hắn ta rời đi Thiên Vậnhoàng triều thì mọi chuyện sẽ đại cát.

Hạo Vân Đế dẫn người rời đi, nên hộ quốc hầu tiến đếnphía trước mở đường, đi đến nơi yên tĩnh rồi hộ giá hoàng thượng rời đi.

Mà quan viên cùng gia quyến bên trong Vân Thủy sơntrang cũng bị hộ quốc Hầu phu nhân phái người đưa ra khỏi sơn trang.

Trong đình mọi người đều lui xuống hết, chỉ có PhượngLan Dạ cùng Nam Cung Diệp vẫn đứng xa xa nhìn nhau, người thì đứng gần tronggang tấc nhưng không thể chạm nhau, khiến tim của hai người rất thống khổ, nhấtlà Nam Cung Diệp bởi vì đau đớn, nên sắc mặt rất khó coi, trên đầu mồ hôi lạnhngày càng nhiều, nhưng hắn vẫn thản nhiên trấn định, nhàn nhạt kêu mộttiếng: “Lan Nhi.”

Phượng Lan Dạ ngước mặt lên cao, đem nước mắt bức vàotrong hốc mắt, rồi trầm giọng bỏ xuống một câu.

“Ta nhất định sẽ lấy được ba món đồ đó, để giải sâuđộc kia.”

Nói xong nàng cũng không quay đầu lại mà chạy vội rangoài, bên ngoài đình Vụ Tiễn còn đang chờ nàng, vừa nhìn thấy Lan nhi mặt thìtrắng bệch hốc mắt thì đỏ từ bên trong vọt ra, Vụ Tiễn đã sớm đau lòngliền chạy qua lôi kéo nàng: “Lan Nhi, đừng thương tâm nữa, như thế nào, có biệnpháp gì không?”

Phượng Lan Dạ cùng nàng một đường đi ra ngoài, vừa nóira những món đồ giải Thiên ti cổ, hiện tại nàng quyết định rời đi An Giángthành để tìm kiếm những món đồ này, tìm không được những thứ này, nàng sẽ khôngtrở lại kinh thành.

Vụ Tiễn bỗng nghĩ đến máu trên người Phượng Lan Dạ:“Lan Nhi, máu của ngươi không phải có thể giải độc sao?”

Phượng Lan Dạ gật đầu: “Phải, nhưng mà nó không thểgiết chết sâu độc, chỉ có thể giải độc, mà trên người Nam Cung Diệp lại là mộtloại côn trùng cổ, phải dùng Hỏa Long quả cùng xích sư tử nhũ, còn có thanhmãng tâm nữa, ba món đó hòa chung với nhau mới có thể giết chết sâu độc kia.”

“Âu Dương Dật khốn kiếp này.”

Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ một đường vừa đi vừa nói,nhanh chóng ra khỏi Vân Thủy sơn trang, trước cửa sơn trang hai người vừa gặpThụy Vương cùng Bách Lí Hạo đang quay trở lại, cả hai đều có chút chật vật, yphục trên người cũng rách nhiều chỗ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gìrồi?

Phượng Lan Dạ thấy Bách Lí Hạo, thì ánh mắt thật giốngnhư ẩn dấu một thanh dao găm, bỗng nhiên bắn qua, khiến cho Bách Lí Hạo khôngnhịn được phải run rẩy một cái, rồi đưa mắt nhìn xe ngựa Tô phủ rời đi, hắnkhông khỏi đứng tại chỗ nhẹ lẩm bẩm.

Chẳng lẽ ta làm sai sao?

Thanh nhã, ta không muốn tranh giành cái gì cả, chỉmuốn vĩnh viễn chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, như vậy cuộc đời nàyta đã mãn nguyện, vì sao ngươi lại căm hận ta như vậy?

Ở bên trong ánh sáng của hoàng hôn, chỉ có một nam tửnhư nhã trúc đang ngu ngơ đứng ở trước cửa Vân Thủy sơn trang, rồi từ từ bịbóng đêm tối như mực bao phủ.

Trong Tô phủ, Phượng Lan Dạ gục ở trên giường bêntrong gian phòng, thật lâu cũng không nhúc nhích , nghĩ đến Nam Cung Diệp lúcnày đang bị đau đớn, trong lòng nàng thật là khổ sở, nước mắt ngăn không đượcnữa mà chảy xuống, cuối cùng nàng nằm lỳ ở trên giường khóc lên, âm thầm khócnức nở .

Từ trước cho tới bây giờ nàng là một người không sợtrời không sợ đất, nhưng vừa nghĩ tới chuyện lúc này Nam Cung Diệp đangbị thống khổ, liền tự trách mình không dứt, nàng tình nguyện nổi đau kiaở chính trên người mình.

Hơn nữa mọi chuyện cũng là nàng gây ra , sớm biết nhưvậy, ban đầu nàng sẽ không vào kinh, không trở lại, như vậy Nam Cung Diệp đâucó bị Âu Dương Dật hạ độc a, Phượng Lan Dạ càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùngtrên khuôn mặt nhỏ bé đã tràn đầy nước mắt.

Dù sao mọi người bên trong gian phòng cũng bị nàngđuổi đi ra ngoài, nàng muốn khóc cứ khóc cũng không có mất thể diện với ai.

Lúc này nàng chính là quá khó chịu, vốn chỉ một lòngmuốn cùng Nam Cung Diệp ở bên nhau, nhưng ai ngờ lại khó khăn nặng nề đến vậy,bây giờ lại còn làm hại hắn trúng Thiên ti cổ, mặc dù nàng không sợ bất kỳ khókhăn hiểm trở nào, nhất định phải trợ giúp Nam Cung Diệp lấy cho được những đồgiải cổ kia, nhưng ngày nào những vật đó còn không có nắm trong tay, thì ngàyđó Nam Cung Diệp còn chịu lấy nhiều đau khổ a.

Phượng Lan Dạ đang ở bên trong gian phòng khóc, thìtấm mành bị nhấc lên, Vụ Tiễn bước vào, vừa nhìn thấy tiểu nha đầu này đangkhóc, trong lòng càng dâng lên chua xót, khi gương mặt của các nàng bị hủy,nàng ấy không khóc một tiếng, lúc Nam Cung Diệp dâng nữ nhân khác vào phủ, nàngcũng không khóc một tiếng nào, nhưng giờ phút này lại khóc thương tâm đến nhưthế.

Hoàn toàn có thể thấy được nàng hết sức để ý tới NamCung Diệp, nghĩ đến đau đớn mà hắn phải gánh chịu, nàng liền đau lòng khôngdứt.

Xem ra tiểu nha đầu này đã thật sự trưởng thành, hiểuđược tình yêu rồi, cho nên mới phải đau đớn như thế.

“Lan Nhi, đừng thương tâm, chúng ta hay là nghĩ biệnpháp để lấy những món đồ đó, giải sâu độc mới là cần thiết nhất.”

“Vụ Tiễn, ta thật không nên trở về , là ta đã hại hắn.”

Phượng Lan Dạ ngồi dậy, tựa vào trong ngực Vụ Tiễn,lòng của nàng vẫn rất khó chịu, nên càng giận Âu Dương Dật hơn, nàng thật muốnđem nam nhân kia ra thiên đao vạn quả cho rồi, một tiểu nhân hèn hạ vôsỉ mà còn muốn cưới nàng, nàng tình nguyện nhảy vào vực sâu vạn trượng,cũng sẽ không gả cho nam nhân như vậy.

Vụ Tiễn vội vàng an ủi nàng, bảo nàng đừng suy nghĩnhiều, đang lúc tỷ muội hai người ở trong phòng nói chuyện, thì ngoài cửa phòngvang lên thanh âm của Đinh Đương.

“Tham kiến Tề vương.”

Vừa nghe Nam Cung Diệp tới, Phượng Lan Dạ nhanhchóng đứng dậy, lau khô nước mắt, sau đó quay lưng ra phía ngoài, rồithúc giục Vụ Tiễn : “Ngươi mau ngăn hắn lại, bảo hắn trở về đi, bảo hắn về đi.”

Đã trúng Thiên ti cổ nếu như động tình, thì sẽ như cóngàn vạn cây kim đâm vào trong tim, đó là một loại thống khổ không chịu nổi,nàng không muốn để hắn thống khổ như vậy, cho nên tình nguyện chịu lấy đau khổcũng không muốn để cho hắn chịu khổ.

Vụ Tiễn bất đắc dĩ phải đứng dậy, đi tới cửa trướcđúng lúc nhìn thấy Nam Cung Diệp định đi vào trong , nên vội vàng duỗi một cáitay ra ngăn trở đường đi của hắn.

“Tề vương hãy trở về đi thôi, nàng đang tự trách mình,nếu như ngươi không muốn làm cho nàng khó chịu hơn, thì hãy trở về đi, đợi nàngtốt hơn một chút rồi hãy đến sau.”

Nam Cung Diệp dừng lại thân thể cao lớn, nhìn xuyênthấu qua bình phong, thấy một bóng dáng xinh đẹp đang ở bên trong, hai vai mơhồ lay động, có thể thấy được tiểu nha đầu luôn luôn lãnh mạc này đã thương tâmrơi lệ rồi, nên không khỏi đau lòng chí cực, hắn hận không được lập tức vọttới dịch cung giết chết Âu Dương Dật kia, nhưng mà dù có đem Âu Dương Dật giếtđi, thì mọi chuyện nhất định sẽ liên lụy đến trên đầu Lan Nhi, hắn không muốnđể nàng trở thành hồng nhan họa thủy trong miệng của người khác.

Đây là hắn người yêu, sao có thể là hồng nhan họa thủychứ? Chỉ có hắn biết, là lòng của nàng vô cùng thiện lương, người khác nếu nhưkhông chọc nàng, thì nàng chưa bao giờ đối với người khác sử dụng nửa phần tâmkế.

Nam Cung Diệp càng nhớ đến nụ cười, sự thiện lương củaLan Nhi , thì tim càng đau đớn khổ sở, bất quá trên mặt của hắn cũng chưa nhìnthấy dấu hiện gì, nếu có cũng là rất yếu ớt, Vụ Tiễn biết trong lòng hắn cũngkhông dễ chịu, nên vội vàng mở miệng: “Tề vương trở về đi thôi, trở về đi.”

Thật là oan nghiệt a, hai người vốn cho là hồi kinhrồi, sẽ gặp nhau và ở chung một chỗ, ai ngờ lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyệnnhư vậy a, chẳng lẽ việc tốt thì thường hay gặp trắc trở, nhưng hai người thậtlòng yêu nhau nhất định cuối cùng sẽ ở chung một chỗ .

Thân thể của Nam Cung Diệp bỗng cứng ngắc, hắn khôngmuốn làm cho Lan Nhi tự trách hơn nữa, cho nên xoay người rời đi, bóng lưng côđơn mà buồn khổ.

Lan Nhi, ta không có việc gì , ngươi yên tâm đi.

Vụ Tiễn đợi đến khi Tề vương rời đi, liền đi vào gianphòng, thấy Lan Nhi lại đang thương tâm, nên không khỏi càng đau lòng, nàng đitới nắm lấy vai nàng ấy: “Sáng mai chúng ta rời An Giáng thành đi tìm ba món đồđó, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ tìm được .”

Phượng Lan Dạ gật đầu, dùng sức hít sâu, dù có như thếnào nàng sẽ không để cho Diệp có việc, Diệp, ngươi hãy chờ, ta nhất định sẽ lấyđược đồ vật giải Thiên ti cổ.