Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 100




Đêm không trăng, bầu trời xungquanh một mảnh đen nhánh, đènlồng ở Tô phủ chiếu rọi ra ánhsáng nhợt nhạt, người nam nhân trên cành cây mộtthân bạch y như tuyết, giang haicánh tay nghênh đón tiểu nha đầu vừa phóngtới, cho đến khi nàngvững vàng lọt vào trong ngực của hắn, trong lòng hắn cảmthấy vôcùng mãn nguyện và tràn đầyhạnh phúc, hắn chưa bao giờ kíchđộng như thế , hắn dùng lực buộcchặt hai cánh tay, siếtchặt nàng trong lòng ngựccủa mình, bàn tay to ôm chặt nàng, cảm nhận được hơiấm từ trên người nàng truyền đến, thanh âm kích động vang lên.

" Lan Nhi, nàng cuốicùng cũng trở lại, ta vẫn luôn ở đây chờ nàng,bất kể nàng đi bao xa, nhất định sẽ trởlại ."

" Diệp, thật xinlỗi, đã để ngươilo lắng."

Phượng Lan Dạ tựa vàotrong ngực của hắn, chóp mũi ngửi thấy hươngthơm từ trên người hắn, hơi thở ấm áp củahắn bao quanh lấy nàng, Những lúc nàngcảm thấy cô đơn trong cuộcsống, nàng luôn hoài niệm về cuộc sống trước đây, sau này nàng vĩnh viễn sẽkhông rời xa hắn,tay nàng dùng sức ôm hông của hắn, trên khuôn mặt kiềudiễm động lòng người đầy tràn đầy nụ cười hạnhphúc: "Sau này ta sẽ không rời đi ngươi."

" Ừ, sẽ không."

Nam Cung Diệp ôm nàng,cảm nhận được niềmhạnh phúc như bảobối mất đi mà tìm lạiđược, hắn ôm nàng haingười cùng nhảyxuống cây.

Gió đêm gào thét, đêm khuya lạnhgiá, nhưng bọn họ lại không cảm giác được một tia rétlạnh, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng có một luồnghơi nóng bao phủ bọn họ, những đau khổ phảichịu đựng trong mấytháng trời bỗng chốc tất cảđều hóa thành hư ảo, ngược lại có một loại tìnhcảm quý báu mà giữahai người cóđược sẽkhông dễ dàng buông tay.

Hai đôi tay ôm chặtlấy nhau, từ nay về sau sẽ khôngbao giờ buông ra.

" Lan Nhi, ta thậtmuốn đánh vào cáimông nhỏ của nàng."

Trong đôi mắt của NamCung Diệp thoáng hiệnlên một tia trách nhẹ, tuy nhiên càng thể hiệnrõ ràng hơn là vẻ cưng chìu, hiện tại hắn nơi nào dám độngnàng một cái đầu ngón tay, chỉ muốn đem nàng cưng chìu nàng vô bờ bến mớimong thoả được cảm giác này.

Phượng Lan Dạ nhìn hắnrồi mỉm cười ngọt ngào, nàng biết hắn giận là việc nàng không nhìn nhận hắn.

Thật ra thì lúc vừa hồikinh nàng đã nghĩ đến chuyện đi nhìn nhận hắn, nhưng thứ nhất là lo lắng dungmạo của mình sẽ tạo thành sự phiền phức cho hắn, thứ hai không biết ở chỗ tốicó bao nhiêu ánh mắt theo dõi hắn, cho nên không thể vọng động, lúc hắn nhớnàng, nàng cũng nghĩ đến hắn a.

" Sau này sẽ không,sẽ không."

Phượng Lan Dạ giống nhưmột con thỏ con dụi dụi đầu vào trong lòng ngực của hắn, khiến cho hắn khôngnhịn được vươn tay nắm cái mũi của nàng.

" Nàng a, lần saucòn làm ta sợ như vậy, ta nhất định sẽ đánh vào cái mông nhỏ của nàng."

Nói xong hắn đưa tay lênôm lấy Phượng Lan Dạ, cưng chìu mởmiệng: "Đi thôi, trở về phòng của nàng, bên ngoài trời lạnh rồi, cũngkhông thể để nàng bị đông lạnh được."

Phượng Lan Dạ tựa vàotrong ngực của hắn, giơ một ngón tay chỉ đường.

Thân ảnh cao lớn khéo léoôm lấy thân thể nhỏ nhắn xoay người hướng hànhlang đi tới, hình ảnh đó giống như một bức tranh đẹp động lòng người, phía bêntrong hành lang , hai cái bóng kéo ra rất dài .

Trên cành cây cách đókhông xa, có ba người xoay mặt nhìn nhau, cuối cùng có một người kinh ngạc mởmiệng.

"Thật không ngờ Tônhị tiểu thư mới chính là Tiểu Vương phi của chúng ta, vậy Lụctiểu thư kia là người nào?"

Nguyệt Cẩn vừa mở miệng,Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần ở bên cạnh mỗi người ném hắn một phát, cùngmở miệng nói: " Là giả."

" Nhưng tại sao dungmạo của Tiểu Vương phi không giống với trước kia thế"

Lời nói của Nguyệt Cẩnthể hiện sự thương tâm, nàng nhất định là chịu rất nhiều đau khổ, nói khôngchừng bị hủy dung rồi, cho nên mới phải thay đổi tướng mạo, mặc dù trong lòngGia đau khổ, nhưng Tiểu Vương phi nhất định cũng chịu khổ không ít, hiện nay cuốicùng mọi việc cũng tốt rồi, bọn họ lại chung một chỗ, sau này chỉ mong bọn họvĩnh viễn tương thân tương ái, cólẽ sẽ còn rất nhiều chông gai, nhưng chỉ cần không xa rời nhau là tốt rồi.

Trong lúc ba người đangsuy nghĩ, thì ở đầu hành lang bên kia của Tô phủ , Vụ Tiễn dẫn Tô lão gia cùngTô phu nhân đi ra, ba người đồng thời nở nụ cười.

" Thật tốtquá, mọi việc cuối cùng cũngđược giải quyết tốt đẹp."

Vụ Tiễn vỗ vỗ tay, xoayngười chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Đinh Đương từ xa đi tới, cung kính mở miệng.

"Lão gia, Phu nhân,Đại tiểu thư, tiểu thư mời mọi người qua đó một lúc."

Ba người trong bụng cóchút thấp thỏm, chẳng lẽ bọn họ trốn ở chỗ này nhìn lén, bị phát hiện rồi, chonên Nhã Nhi nổi giận , Tô lão gia cùng Tô phu nhân nghĩ.

Vụ Tiễn trong bụng hiểurõ, nhất định là Lan Nhi muốn đem chuyện đã xảy ra nói cho cha mẹ biết, tránhcho bọn họ chẳng hay biết gì mà gặp phải phiền toái , vì vậy xoay người dắt tayhai người: "Đi thôi, xem thử muội muội muốn nói gì."

Ba người cùng theo sauĐinh Đương đi về phía phòng của Phượng Lan Dạ.

Bên trong gian phòng, ánhđèn mờ ảo, một người đang ngồi tựa vào trên giường êm, bộ dạng lười nhác, nhưnglại vô cùng tôn quý, dễ dàng lộ ra khí phách của dòng dõi hoàng gia, một tayhắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của Phượng Lan Dạ, cũng không nhìn mọi ngườitừ ngoài cửa đi vào, rõ ràng là rất tùy ý , nhưng lại tạo nên áp lực rất lớncho người khác.

Tô Diễn cùng Tô phu nhântừ từ đi vào, cẩn thận muốn hành lễ, Phượng Lan Dạ đã ngăn cản: "Chamẹ, các người ngồi xuống đi."

" Được" Bangười cùng ngồi xuống, lúc này Đinh Đương lui ra ngoài, canh giữ ở ngoài cửakhông để cho bất luận kẻ nào tới gần.

Phượng Lan Dạ nhìn vềphía Tô Diễn cùng Tô phu nhân, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, nhànnhạt mở miệng.

" Cha mẹ, hai ngườicũng thấy chuyện tối hôm nay rồi, cho nên ta muốn đem chuyện của ta nói chohai người biết, thật ra thì ta chính là vị Tề Vương Phi đã rớt xuống vách núikia, bởi vì bị hủy dung nhan, cho nên hôm nay mới biến thành bộ dáng này."

" Tề vươngphi?"

Tô Diễn cùng Tô phu nhângiật mình, vốn cho rằng Tề vương là nhìn trúng nữ nhi của bọn hắn, không nghĩtới nữ nhi mà mình quen biết này lại là vị Tề vương phi đã rơi xuống vách núikia, hai người lập tức bất an đứng lên: "Chúng ta không biết, nếu sớmbiết thì….?"

Tô Diễn nói không đượcnữa, ban đầu cũng không có bức họa của nàng nếu biết nàng là Tề vương phi, cũngphải tìm bộ dáng của nàng, cho nênhắn nhất thời không thể nói tiếp, Vụ Tiễn vội vàng kéo lấy hai người, để chobọn họ ngồi xuống.

" Muội muội khôngphải là trách cha mẹ, chỉ là để cho hai người biết rõ chân tướng sự việc, chamẹ không cần khẩn trương, cho dù là thân phận tôn quý, cũng là nữ nhi của cácngươi a."

Nhận thì cũng đã nhận,sao có thể bởi vì thân phận tôn quý, liền có khoảng cách.

Phượng Lan Dạ gật đầu,gương mặt càng lộ ra sự ôn hòa: "Thật ra thì ta không phải là trách cácngười, ngược lại còn vô cùng cảm kích, bởi vì ta cho tới bây giờ vẫn khônghưởng thụ được tình cảm của người thân, là các người cho ta sự chân tình này,cho nên bất kể thân phận tôn quý thế nào, ta cùng tỷ tỷ cũng là nữ nhi của cácngười a."

" Vãn Nhi, NhãNhi."

Hai người có chút cảmđộng, lệ tràn khóe mắt, bất quá Tô phu nhân rất nhanh nghĩ đến một chuyện.

" Vậy hôm nay cóngười nói vị Lục tiểu thư kia mới là Tề vương phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gìvậy?"

Lời nói của Tô phu vừathốt ra, Nam Cung Diệp vẫn đang tựa người ngồi bên cạnh, trên ngũ quan xinhxắn, chợt hiện lên tia lạnh lẻo âm ngao, trong con mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn,khóe môi lộ ra nụ cười lạnh như băng, Tô Diễn cùng Tô phu nhân không nhịn đượcrùng mình một cái, vị Tề vương Gia này quả nhiên là dọa người mà, nên cũngkhông dám nói cái gì nữa.

Phượng Lan Dạ nhìn về bọnhọ, hoà thuận vui vẻ mở miệng: "Hiện tại có người mạo nhận là ta xuấthiện, nhưng bọn hắn đại khái không biết ta còn sống, cho nên việc ta còn sốngcũng không thể để lộ ra ngoài, biết thân phận ta cũng là mấy người chúng ta,sau này ta là nhị tiểu thư của Tô phủ, người mà Tề vương thích cũng chính là Tônhị tiểu thư."

" Ừ, chúng ta biếtrồi."

Tô Diễn cùng Tô phu nhânlên tiếng, đồng thời cảm nhận được chuyện này không phải là chuyện bình thường,mọi việc trong kinh thành luôn thay đổi, cẩn thận là tốt nhất, hai người đápứng xong liền đứng lên: "Nhã Nhi, cha mẹ mệt rồi, chúng ta muốn đi nghỉngơi."

Thật ra thì bọn họ thấyTề vương ở chỗ này, cảm thấy áp lực quá lớn, Phượng Lan Dạ sao lại không biết ýnghĩ của bọn họ, gật đầu cười, ba người bên trong phòng liền đứng dậy đi rangoài, Vụ Tiễn trước khi rời đi , còn liếc xéo Phượng Lan Dạ một cái, mới chầm chậmtiêu soái đi ra ngoài, bất quá nàng còn chưa đi được hai bước, liền nghe NamCung Diệp gằn từng chữ mở miệng.

" Người vừa rồi khôngphải là Lục hoàng tẩusao."

Tư Mã Vụ Tiễn bước hụtchân, thiếu chút nữa là té nhào trên mặt đất, ánh mắt của vị Tề vương này quáđộc, vốn định quay đầu lại dặn dò hắn không cho phép lộ tung tích củanàng, nhưng nàng nghĩ Lan Dạ nhất định cũng sẽ dặn dò hắn, bèn xoay người đi rangoài.

Ban đêm gió thổi, lạnhthấu xương, làm nàng không nhịn được rùng mình một cái, Nam Cung Diệp vừa nhìnqua cũng biết được, nàng thật không muốn về An vương phủ sao? An vương phủ cùngTề vương phủ không giống nhau, nên nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này trên đườngtrở về phòng.

Trong phòng Phượng LanDạ, Nam Cung Diệp vẫn không gạt bỏ được suy nghĩ, vươn tay ôm lấy Lan Dạ.

" Lan Nhi, các ngươiđang làm cái gì vậy? Nếu Lục hoàng tẩu đã trở lại, vì sao không trở về An vươngphủ, phải biết rằng những ngày này Lục hoàng huynh cũng rất khổ sở, nếu cácngười không sao, cũng nên báo với huynh ấy."

Phượng Lan Dạ biết NamCung Diệp là đang nghĩ đến bản thân, xoay người cười với hắn, khóe môi hiện lênnụ cười nhạt.

" Vụ Tiễn không muốntrở về An vương phủ, chuyện này ngươi không được nhanh miệng nói ra ngoài, nàngkhông trở về là bởi vì trong An vương phủ có nhiều nữ nhân như vậy, mặc dù Anvương chỉ thích một mình nàng, nhưng những nữ nhân kia thì sao? Cũng không thểbỏ mặc không quản không hỏi , thời gian dài, nàng nhìn thấy cũng rất phiềnchán, không thể xem như không nhìn thấy, cho nên nàng mới không muốn trở về Anvương phủ."

Nam Cung Diệp vừa nghethấy lời nói của Phượng Lan Dạ có chút tức giận.., không do dựxoay khuôn mặt nhỏ nhắn củanàng lại, đưa tay lên kéo nàng vào lòng, lúc này nói những lời mất hứng đó làmgì?

" Lan Nhi, chúng takhông nói chuyện của người khác nữa, nói chuyện của chúng ta đi, nói cho tanghe chuyện của nàng sau khi rơi xuống vách núi, còn khuôn mặt của nàng nữa,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ gật đầu,vùi đầu trong ngực của hắn, hai người nằm cùng nhau, an tĩnh nói chuyện, nhưngtrái tim hai người cũng rất nhanh tràn ngập cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

" Ngày đó ta cùng VụTiễn bị hoàng kim giáp đuổi kịp bên vách núi, bởi vì không phải là đối thủ củahọ, biết có tiếp tục đánh cũng chỉ có chết, lúc ấy ta nghĩ, nếu nhảy xuống núicòn có một cơ hội sống sót, cho nên ta cùng Vụ Tiễn liền nhảy xuống, ta vốn chorằng sẽ chết không thể nghi ngờ, ai ngờ lại không chết, ta không phảiđang luyệnmột loại võ công có tên là HuyềnThiên tâm pháp sao? Loại võ công này đạtđược một loại cảnh giớigọi là sự táisinh từ trong cái chết, cho nên ta ở trong sự sống chết mà thăng cấp rồi, nhưvậy liền bảo vệ được hai người chúng ta không chết, tuy nhiên bởi vì bên dướivách đá có vòng nước xoáy lớn, hai cái cùng lúc đánh ập vào, khiến cho khuônmặt ta bị hủy dung , may là cha mẹ quen biết với vị thần y Bách Lí Hạo kia,liền thay đổi dung mạo cho ta."

Phượng Lan Dạ mặc dùgiọng nói hời hợt, thật giống như chuyện này không có gì quan trọng, nhưng NamCung Diệp liên tưởng đến tình huống lúc đó, sắc mặt trở nên trắng bệt, một taynắm chặt tay Phượng Lan Dạ, tay còn lại ôm chặt nàng vào lòng, trong lòng cảmthấy rất đau rất đau, tưởng tượng nàng chịu đau khổ, cũng chẳng kém mình baonhiêu, hắn sống không bằng chết, còn nàng chẳng những phải chịu sự thống khổtrong lòng, mà còn phải chịu sự đau đớn của thân thể.

" Lan Nhi, Lan Nhi,đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không bao giờ để nàng làm việc gì một mìnhnữa."

Nếu như ngày đó hắn kiênquyết không để cho nàng đi, cũng sẽ không xảy ra những việc này, hai người cũngsẽ không bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, và cũng không phải chịu bao nhiêu thốngkhổ như thế.

Nhưng Phượng Lan Dạ lạimỉm cười, lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta không phải đã phá hủy hỏa pháorồi sao? Gia gia bọn họ không có chuyện gì là tốt rồi."

Ít nhất nàng đã phá hủyhỏa pháo, cho dù bị chút ít đau khổ thì cólà gì, lúc ấy nếu không phá hủy hỏa pháo, bọn họ nhất định sẽ tấn công Nhu Yênđảo , nhưng Phượng Lan Dạ lại không biết, mặc dù bọn họ không hủy hỏa pháo, Ngũhoàng tử Thụy Vương cũng sẽ không đồng ý cho người khác vào Yên Hải.

" Lan Nhi, gia gianếu biết ngươi còn sống, hắn nhất định sẽ rất vui mừng , ngày mai ta sẽ pháingười đưa tin đi Nhu Yên đảo."

Nam Cung Diệp nghĩ tớigia gia, khi Lan Nhi chết đi hắn cũng rất trước khó chịu, nếu biết Lan Nhi cònsống, sợ rằng hắn so sánh với bất luận kẻ nào càng vui vẻ.

"Được, chẳng qua bảohắn đưa một số đồ tốt hơn cho ta, biết không? Lúc ta rơi xuống vách núi, Cầmcủa ta cùng với Bạo Vũ Lê Hoa Châm toàn bộ đều bị phá hủy."

Phượng Lan Dạ giảo hoạtmở miệng, Nam Cung Diệp gật nhẹ đầu, nàng đã trở lại, chính là ân điển lớn nhấtđối với hắn, sau này chỉ cần nàng muốn, bất cứ cái gì hắn cũng sẽ đưa cho nàng.

" Được, chỉ cần nàngmuốn , ta cũng sẽ khiến hắn đưa tất cả cho nàng."

Nghĩ đến thời gian haingười trải qua sự sinh tử, Nam Cung Diệp một lần nữa lo sợ, không khỏi ômPhượng Lan Dạ nhẹ lẩm bẩm "Lan Nhi, không bằng chúng ta trở về Yên Hải đi,không bao giờ ... đi ra nữa, cũng không cần quản xem bọn họ muốn làm gì?"

Trong con mắt của hắnkhắc sâu nỗi sợ hãi, trải qua mấy ngày nay hắn thống khổ sống không bằng chết,căn bản là giống như cuộc sống của một hoạt tử nhân, hắn không muốnmột lần nữa phải chịu đựng sự thống khổ này.

Phượng Lan Dạ biết ý nghĩcủa hắn, nhưng tình huống xảy ra trước mắt tại kinh thành, bọn họ đi như thếnào chứ, hơn nữa nếu bây giờ hắn mang nàng đi, chính là mang nhị tiểu thư củaTô phủ đi, không nói nàng danh bất chính, ngôn bất thuận mà ngay cả cha mẹ cũngsẽ chịu sự quấy nhiễu, những kẻ trong bóng tối kia sẽ bỏ qua cho Tô Diễn cùngTô phu nhân sao? Còn có Lục Giai nữa, nữ nhân này không biết từ nơi nào đến,còn có chuyện của Vụ Tiễn, rốt cuộc giải quyết như thế nào, chẳng lẽ nàng khôngquản không lo sao?

Phượng Lan Dạ sau một hồisuy nghĩ, ngước mắt nhìn Nam Cung Diệp.

" Ngươi tha thứ chohoàng thượng rồi sao? Những việc hắn đã làm đối với Ngọc phi, còn cái chết củaThanh Đại, Lam Đại nữa."

Trên ngũ quan tuấn mỹ củaNam Cung Diệp, bao phủ hàn băng, cặp mắt đen sắc bén, khóe môi khẽ cong lênmang vẻ âm ngao: "Hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một người cô đơn, tin tưởngkhông cần ta động thủ, những chuyện phía sau cũng đủ làm hắn thống khổ rồi,nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọnhọ nhất định sẽ giở trò , cho nên ta cần gì động thủ, những việc này cho dù hắnmuốn nhận hay không muốn nhận e rằng tất cả đều phải nhận lấy."

Nam Cung Diệp vừa nóixong, Phượng Lan Dạ liền gật đầu, bất quá lại biết trong lòng của hắn ít nhiềucũng đã tha thứ, mặc dù hận Hạo Vân đế, nhưng không muốn làm hại người vô tội,đây cũng là một chuyện tốt, về phần Hạo Vân đế, những chuyện ác mà hắn đã làm,sau này sẽ gánh lấy hậu quả , tin tưởng những chuyện sau này hắn nhận được sẽkhông ít, bất quá trước mắt còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.

" Chờ mọi chuyện giảiquyết xong, chúng ta về Yên Hải, ta đáp ứng ngươi."

Đúng vậy, chờ hết thảymọi việc an bài tốt, giải quyết xong những chuyện này, hai người bọn họ sẽ trởvề Yên Hải, không bao giờ đi ra nữa.

" Tốt."

Nam Cung Diệp gật đầu,bất quá vừa nghĩ tới ngày hôm nay tại yến hội Hoa Mai, nàng phát ra mị lực,trong lòng Nam Cung Diệp cảm thấy có một vị chua: " Những ngày sau này, takhông muốn ngươi cùng những tên nam nhân kia có một chút liên quan, nếu đểchuyện này xảy ra, ta lập tức bảo phụ hoàng ban hôn, làm cho nàng một lần nữaphải gả cho ta."

Vừa nói đến cái chuyệnnày, Nam Cung Diệp không khỏi nhớ tới cái hôn lễ trước kia đã cho nàng, thật sựquá thiếu sót rồi, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong , hắn nhất định sẽđền bù cho nàng một hôn lễ lớn.

Phượng Lan Dạ không nhịnđược quăng một ánh mắt xem thường, bàn tay nhỏ bé từ từ di chuyển trên ngực củaNam Cung Diệp.

" Đừng quên LụcGiai, không điều tra rõ ràng nàng là người nào, thì thân phận nàng ta vẫn là Tềvương phi, cho dù Hạo Vân Đế ban hôn, ta cũng chỉ làm trắc phi, ta không cóhứng thú làm trắc phi cho người khác, hơn nữa người đàn bà kia muốn cướp namnhân của ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng."

Phượng Lan Dạ nói xongcâu nói sau cùng, Nam Cung Diệp kêu lên một tiếng đầy cao hứng, vẻ mặt tươi cười,giống như một đóa hoa Mạn Đà nở rộ, khuôn mặt chói lọi như ánh mặt trời, lựcđạo cánh tay càng siết chặt, ôm chặt nàng để nàng nhích tới gần thân thể hắn.

" Ừ, lời này tathích, ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ."

Phượng Lan Dạ vừa nghexong, gật mạnh đầu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt như hoa như ngọc của NamCung Diệp, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay lên trán của hắn, nghiêm trang mởmiệng.

" Từ nay về sau,ngươi chính là người của ta, người nào dám động, chết."

Nàng nói xong câu nói conngươi chợt lóe lên tia ngoan độc, mỉm cười nhẹ nhàng, thỏa mãn tiến sát vàotrong ngực của Nam Cung Diệp , nàng giống như một tiểu bạch thỏ khả ái, từ từkhép mắt lại, Nam Cung Diệp đưa tay ôm nàng lên giường, nghiêng người tựa sátvào bên cạnh nàng, đêm nay, hắn bất luận như thế nào cũng không ngủ được.

Sợ khi mình vừa nhắm mắtlại, phát hiện đây chẳng qua là một giấc mộng, nàng sẽ biến mất.

Cảm giác như vậy rất sâusắc, cho nên hắn dứt khoát không ngủ, cứ như vậy mà trợn tròn mắt nhìn nàng, singốc nhìn, còn vươn bàn tay như ngọc, nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt của nàng,thật ra thì trong mắt hắn, Lan Nhi vẫn giống như trước kia, ánh mắt của nàngvừa to vừa sáng, giảo hoạt giống như tiểu hồ ly, cái miệng nho nhỏ, đỏ hồng ,nghĩ tới đây Nam Cung Diệp liền cúi người nhẹ hôn xuống, trải qua chia lìa lầnnày, hắn càng biết quý trọng hơn tình cảm quý báu giữa hai người, chỉ cần cóthể ôm lấy nàng, chính là một loại hạnh phúc, liền biết mình không phải cô đơn, còn có người bên cạnh mình.

Đêm khá dài, trong phòng,ngọn đèn dầu toả ra ánh sáng, căn phòng trở nên ấm áp.

Sáng sớm ngày thứ hai,sau khi Phượng Lan Dạ rời giường, Nam Cung Diệp cũng đã đi rồi, Đinh Đương cùngVạn Tinh đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, hai người vừa nhìn thấy chủ tử tỉnhlại, liền đi tới, cung kính mở miệng:"Tiểu thư tỉnh”.

Phượng Lan Dạ xoa xoamắt, sờ sờ cái chăn bên người còn vương lại hơi ấm của hắn, tối qua nàng cóchút mệt, bất quá biết hắn ngủ bên cạnh nàng, một đêm này ngủ được rất ngon,bởi vì có hắn bên cạnh, đây là sự thật, nghĩ tới đây khóe môi nhếch ra nụ cườirất sâu, ngước mắt thấy hai nha đầu ngó chừng nàng, nhịn không được sờ sờ mặt.

" Sao vậy?"

" Tiểu thư thậtgiống như rơi bình mật ngọt vậy, nụ cười kia thật ngọt chết người."

Đinh Đương vừa cười vừanói đùa, Phượng Lan Dạ ngượng ngùng nói: "Nha đầu chết tiệt kia, cũng biếtgiễu cợt ta."

Nói xong mới nhớ tớichuyện Lục Giai, ánh mắt nhìn sang Vạn Tinh: "Đi báo cho Tiểu Ngư, giúp talưu ý một chút, mọi việc ở Kinh triệu phủ doãn? Có việc gì tới báo cho tabiết."

" Dạ, nô tỳ lập tứcđi làm."

Vạn Tinh đi ra ngoài, bêntrong gian phòng chỉ có một mình Đinh Đương, động thủ hầu hạ nàng thức dậy, mớivừa đứng lên liền thấy Vụ Tiễn từ bên ngoài vội vàng đi vào, vừa tiến đến liềnthần bí hỏi tới:"Tối hôm qua ngươi có dặn dò Nam Cung Diệp kia hay không,không nên nói lung tung."

Lan Dạ gật đầu, vừa bựcmình vừa buồn cười nhìn Vụ Tiễn: "Ngươia, thật không biết ngươi sợ cái gì, nếu là ta thì ta sẽ nói với Nam Cung Quân,nếu quả thật muốn ngươi trở về thì đuổi những nữ nhân kia đi, ngươi mới trở vềAn vương phủ, nếu không sẽ không để ý đến hắn nữa, có cái gì mà phải sợ nhìnnhận hắn."

" Ngươi không biết,nếu như không có mẫu phi cũng không có vấn đề gì, nếu là mẫu phi biết ta cònsống, nàng nhất định sẽ xuất hiện , nàng xuất hiện chính là khuyên ta ở lại bêncạnh hắn, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại giống như trước kia, cho nên điềuthiết yếu chính là không thể để cho mẫu phi biết sự tồn tại của ta, về phần NamCung Quân, ta sẽ tìm cơ hội hỏi hắn, nếu như hắn đồng ý cùng ta rời đi thìthôi, nếu không ta sẽ dự định rời khỏi nơi này."

Vừa nghe Vụ Tiễn muốn rờikhỏi nơi này, Phượng Lan Dạ liền xoay người nhìn sang, đau lòng ngăncản: "Một mình ngươi đi ra ngoài xông xáo giang hồ, ta không yên lòng,không phải đã nói tốt nhất chúng ta ở chung một chỗ đấy sao?"

" Thiên hạ không cóbuổi tiệc nào không tàn, vốn dĩ ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên mới đi cùngngươi, nhưng hiện tại Tề vương đã biết ngươi, ta liền yên tâm, ta nên rờiđi."

Vụ Tiễn vừa nói xongnhững lời này, Phượng Lan Dạ cơ hồ muốn khóc, ánh mắt ươn ướt nhìnnàng, làm hại nàng cũng nói không được nữa, vươn tay ôm nàng: "Không phảilà còn chưa đi đó sao? Ít nhất chờ cho chuyện của Lục Giai điều tra rõ ràng mộtchút rồi hãy nói."

" Ừ."

Tỷ muội hai người mới vừadùng xong thiện, Tô phu nhân liền đi tới, mắt thấy đã gần cuối năm rồi, Tô phunhân muốn đi ra ngoài mua một chút các loại dụng cụ pha trà, đồ đựng trà… đểnăm sau chiêu đãi khách nhân..., sợ Triệu quản gia muakhông hợp ý, liền tới hẹn nữ nhi cùng nhau ra ngoài, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễnđúng lúc không có việc gì làm, liền đồng ý.

Các nàng vừa mới về kinhnên không có nhiều thời gian, công việc trong phủ bận rộn, lâu rồi không có đira ngoài dạo qua các khu phố, vừa lúc hôm nay khí trời thật tốt, xuất phủ đidạo phố cũng không tệ.

Phượng Lan Dạ bởi vì cùngNam Cung Diệp nhìn nhận nhau rồi, hiện tại cả người phát ra như ánh mặt trờirực rỡ, tinh thần thoải mái, dung nhan kiều diễm càng chói lọi , Tô phu nhâncùng Vụ Tiễn đều bị nàng lây cao hứng, ba người cũng rất vui vẻ, cùng nhau ngồitrên xe ngựa của Tô phủ đi ra ngoài mua đồ.

Tề vương phủ.

Bên trong Thư phòng Tuyểnviện, Nam Cung Diệp một thân hoa phục cẩm bào, khuôn mặt âm trầm như nước, conngươi lạnh lẻo băng hàn, nháy mắt cũng không nháy nhìn ba thuộc hạ phía dưới.

" Nguyệt Cẩn, lập tứcphái người điều tra rõ ràng, Kinh triệu phủ doãn Lục gia là từ nơi nào đến,thân phận của hắn là gì?"

"Dạ, Gia, "Nguyệt Cẩn lui xuống, Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần cùng nhìn Vương gia,trong đó Thiên Bột Thần luôn luôn lạnh nhạt nhưng lúc này con mắt hiệnlên sự kích động, ngày đó bọn họ liều chết bảo vệ Tiểu Vương phi đi ra ngoài,cuối cùng nghe được Tiểu Vương phi đã chết, tim của hắn thật rất đau, khôngnghĩ tới Tiểu Vương phi lại không có chết, chẳng qua khuôn mặt của nàng? nghĩđến đây liền không nhịn được mở miệng.

" Tiểu Vương phi vìsao lại thay đổi như vậy."

"Ngày đó nàng rơixuống vách núi nên bị hủy dung mạo."

Vừa nói đến đây, Nam CungDiệp nghĩ đến Lan Nhi lúc ấy chịu đựng bao nhiêu thống khổ, người bình thườngbị chút vết thương da thịt cũng đau đến không chịu được, huống chi là cả mặtmũi bị phá hủy, sẽ có nhiều thống khổ a, cho nên nói phụ hoàng a phụ hoàng,ngươi thật là đáng làm cho người ta căm hận rồi, nếu như không vì những hỏapháo kia, làm sao có những sự việc này xảy ra, nếu như không phải là hắn hiểulầm mình không phải là hài tử của hắn, ở đâu phải chịu nhiều thống khổ như vậy.

Khóe môi Nam Cung Diệpnhếch lên một nụ cười lãnh khốc, hắn tin tưởng, hắn đãtạo ra nổi thống khổ cho người khác thì bản thân hắn cũng sẽ nhận được thốngkhổ như vậy , nhưng Lan Nhi có tội tình gì, lại phải gặp nhiều đau khổ như thế,nghĩ tới đây, Nam Cung Diệp cũng nhịn không được nữa, một quyền đánh lên bànvăn án trước mặt, cái bàn kêu lên tiếng rắc rồi vỡ ra. Bên trong gian phòngNgọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần ai cũng không nói gì.

Thiên Bột Thần vì TiểuVương phi cũng rất đau lòng, nghĩ đến nàng chịu nhiều đau khổnhư vậy, đúng là người thường không phải ai cũng có thể chịu được.

" Cũng may TiểuVương phi đã trở lại."

Thiên Bột Thần thở dài,cũng may nàng trở lại, mọi chuyện rồi sẽ tốt.

Nam Cung Diệp trầm mặcgật đầu, nghĩ đến Lan Nhi đã trở lại, đáy mắt không che dấu được ôn nhu,hắn ngửng đầu lên nhìn về phía Ngọc Lưu Thần: "Lập tức đưa tin tức vào NhuYên đảo, nói cho gia gia biết, Lan Nhi còn sống, hắn nhất định sẽ rất vuimừng."

" Dạ, thuộc hạ lậptức đi làm."

Ngọc Lưu Thần lên tiếnglui ra ngoài, khóe môi Nam Cung Diệp vẽ ra nụ cười, nhìn về Thiên Bột Thần:"Ngươi đi bảo vệ Lan Nhi, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất vui mừng khi nhìnthấy ngươi."

" Dạ, Thiếuchủ."

Thiên Bột Thần thật rathì cũng rất cao hứng có thể nhìn thấy Tiểu Vương phi, nghĩ đến nàng còn sống,hắn cảm thấy những khổ sở lúc đầu mình chịu là rất đáng giá , đám người ThanhĐại cùng Lam Đại chết đi cũng đáng giá, các nàng ở dưới suối vàng có biết, nhấtđịnh sẽ thật cao hứng, ít nhất đã bảo hộ cho chủ tử thành công.

Thiên Bột Thần lui rangoài, bên trong thư phòng, Nam Cung Diệp ngũ quan ôn nhuận như nước, thoángnhìn một cái tuyệt mỹ đến kinh hãi, chẳng qua hào quang đang lưu chuyển trongkhông gian kia thoáng một cái trở nên lạnh giá.

Từ nay về sau, hắn sẽkhông để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Lan Nhi nữa, những kẻ kia nếu muốnthương tổn nàng, tất cả chỉ có một kết quả, đó chính là chết.

Thị huyết sát cơtràn ngập căn phòng.

. . . . . ...

Tứ Hỉ Đường, bên trongbán chính là các loại dụng cụ, cái gì cần có đều có, mấy bình hoa, Ngọc áng,chén Lưu Ly… cái gì cũng có, vừa nhìn vào là thấy tràn ngập các loại màu sắc,trong tiệm có rất nhiều người, lễ mừng năm mới sắp đến, nên tất cả mọi người ởđây chọn lựa các đồ dùng để chiêu đãi khách, cho nên việc lựa chọn những đồdùng này rất là quan trọng, vừa có thể chiêu đãi khách nhân vừa tôn quý, vừa cóthể khoe ra phong cách của các phủ.

Vì vậy lúc này là thờiđiểm làm ăn tốt nhất của Tứ Hỉ Đường, mặc dù những thứ kia rất quý, người xemphải chắc lưỡi hít hà, nhưng một bình hoa với hoa văn ngũ sắc cũng có giá mấytrăm lượng bạc, một bộ dụng cụ phatrà nổi tiếng cũng có giá không dưới mấy trăm lượng.

Tô phủ mặc dù khôngnghèo, nhưng cũng không phải là đại phú như người ta , Tô Diễn cũng không giốngngười ta, làm việc chính trực, chưa bao giờ tham ô nhận hối lộ, may mắn Tô phunhân cũng rất tháo vát, nên cuộc sống trôi qua cũng có chút ý vị , bất quá sovới một số người đại phú đại quý trong kinh thành, thì không có cách nào sosánh được.

Nhưng Phượng Lan Dạ cùngVụ Tiễn cũng không tính toán, chỉ chọn lấy một số món đồ giá cả hợp lý, màu sắcđẹp, dặn dò hạ nhân Tô phủ đem đồ vật mang lên xe chở về phủ.

Nhiệm vụ của cácnàng cuối cùng cũng hoànthành, Tô phu nhân vén màn, liền dẫn hai nữ nhi đi ra ngoài cửa, không ngờ ởtrước cửa đụng vào một người, người nọ lập tức chanh chua kêulên.

" Ai vậy? Không cómắt a."

Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn vừa nghe, hỏa khí lập tức bốc lên, ngửng đầu nhìn qua, chỉ thấy ngườitrước cửa vừa đi tới, thì ra là Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh, nữ nhân này tuylà mỹ nhân kiều diễm quyến rũ, nhưng giờ phút này đầu đầy tóc rối, mặt xanh métnhư tờ giấy, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ đẹp nào để diễn tả, ngược lại cóchút dữ tợn, Phượng Lan Dạ dời tầm mắt trên người nữ nhân chuyển qua trên ngườiTam hoàng tử Nam Cung Tiếp, đây là chuyện gìxảy ra?

Trầm Vân Tinh dựavào cánh tay của Tam hoàng tử, mà Tam hoàng tử tựa hồ rất sủng ái nàng, có lẽngười khác không biết, nhưng Phượng Lan Dạ như thế nào lại không biết, Trầm VânTinh này là loại người gì, một người đàn bà giống như đôi giày rách bị ngườikhác dùng qua, Tam hoàng tử nếu không thích cũng sẽ không cùng người khác tranhgiành qua cái loại này, như vậy chính là?

Trong mắt nàng lợi quangchợt lóe, thì ra là thuật Vu Tâm, nữ nhân không biết xấu hổ này xem ra đã đốivới Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp động tay chân, tốt lắm Trầm Vân Tinh..., PhượngLan Dạ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng tiêu sái đến trước mặt Trầm Vân Tinh.

" Ngươi mắng ai đó?Nói người nào không có mắt?"

Trầm Vân Tinh liếc mắtnhìn, phát hiện người trước mắt mình căn bản không quen biết, nếu không phải làkinh thành đại phú đại quý nhân, thì nàng có sợ gì, đắc ý cườilạnh, chỉ vào Phượng Lan Dạ: "Ta liền mắng nàng, ai bảo nàng đụngta."

Tô phu nhân vừa nhìnPhượng Lan Dạ muốn cùng người ầm ĩ , tuy nói nàng là Tề vương phi, nhưng bâygiờ là chuyện bí mật, nếu cùng người khác gây huyên náo, tóm lại sẽ ảnh hưởngkhông tốt, lập tức lôi kéo tay nữ nhi: "Đi thôi, đi thôi."

Nữ nhân Trầm Vân Tinhkia đưa tay lên ngăn cảnđường đi của các nàng: "Chạy đi đâu, lập tức nói xin lỗi ta."

Lúc này những người cómặt ở Tứ Hỉ Đường đang chờ xem náo nhiệt, ba người một nhóm năm người một đámxì xào, chỉ chỏ vào các nàng, Phượng Lan Dạ xoay người lại vỗ vỗ lên tay Tô phunhân: "Mẫu thân, không có chuyện gì."

Nàng đi từ từ đến trướcmặt Trầm Vân Tinh, chầm chậm hỏithăm: "Xin hỏi ngươi là ai a?"

Trầm Vân Tinh kiêungạo trả lời: "Ta là NamCung phủ....... ?"

Nàng chợt nhớ tới mìnhkhông phải là Tam hoàng tử phi, mà chỉ là một tiểu thiếp, bởi vì Nam Cung Tiếpđã cách chức nàng, không khỏi trợn mắt nhìn Nam Cung Tiếp một cái, Nam CungTiếp con ngươi có chút ẩn thầm hồng, không thể nhận ra mọi người, bất quá ônnhuận mở miệng: " Saovậy?"

Trầm Vân Tinh giơ mộtngón tay chỉ Phượng Lan Dạ: "Nàng khi dễ ta, ngươi cũng không che chởta."

Vừa nói thế rất nhanh nhỏgiọt nước mắt, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp nhìn về Phượng Lan Dạ, định thay mặtphát tác, bất quá Phượng Lan Dạ đã giành trước một bước mở miệng: "Đâychính là Tam hoàng tử sao?"

Nói xong người đã nhíchtới gần Tam hoàng tử, cổ tay lộ ra cây ngân châm, sau đó kẹp giữa ngón tay,lặng yên không một tiếng động đâm kim châm vào người Tam Hoàng Tử, liền thấyTam hoàng tử xoay người run lên một cái, một lúc lâu cũng không có động tĩnhgì, sau đó từ từ ngửng đầu lên nhìn vềPhượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ thân hình vừa lui lại, trước khi đi ra, vẻ mặt hơicười nhìn Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp.

" Tam hoàng tử, xinquản tốt người của quý phủ, đừng làm cho nàng giống như chóđiên chạy loạn khắp nơi."

Trầm Vân Tinh nghe thấylời nói của Phượng Lan Dạ, kêu lên một cách tức giận: "Ngươi nói ai là chóđiên."

Nàng vừa dứt lời, mộttiếng “bốp” vang lên, một cái bạt tai kia vừa độc vừa chuẩn in hằn lên mặt TrầmVân Tinh, hẳn là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đánh ra, hắn vẻ mặt kinhngạc, trong mắt vừa ngoan lệ vừa ác tâm, bộ dáng hoàn toàn giống như bộ dạng ănnhầm con ruồi, giờ phút này đang tức giận chỉ vào Trầm Vân Tinh.

" Ngươi dám?"

Nói xong không nói thêmgì nữa, trực tiếp tiến lên một bước nhặt lấy y phục của Trầm Vân Tinh, xoayngười bước nhanh đi ra ngoài, ở phía sau người đang xem náo nhiệt đối với tìnhhuống trước mắt, không biết làm giải thích thế nào, thật có chút khó nghĩ.

Nam Cung Tiếp vừa bước rangoài, còn quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ một cái, mới vừa rồi nàng cho hắn mộtchâm, hắn đều biết, hôm nay chịu một ân tình này ngày khác sẽ hồi đáp.

Thật ra thì Phượng Lan Dạcũng không nghĩ đến còn tình nghĩa gì với hắn, chẳng qua vì nghĩ đến việc hắn đãtừng tặng nàng cây đàn mà giúphắn một lần.

Kinh thành thật đúng làhay thay đổi a, Trầm Vân Tinh thế nhưng đến chết mà vẫn không chừa, lúc saunàng nghĩ tới Lục Giai, thật là hung hiểm khó lường, mặc dù ngoài mặt gió êmsóng lặng, nhưng là ngầm nổi ba đào? Sự tranhđịa vị sợ rằng càng lúc càng gay cấn, mặc dù Tấn vương rời kinh rồi, Sở Vươngthì ở bên ngoài biên quan xa xôi, nhưng bọn họ thật cam tâm vậy sao? Chỉ sợchưa chắc.

Đoàn người lên xe ngựađang đậu phía trước Tứ Hỉ Đường, phân phó người tìm một nhà trà lâu ngồi nghỉngơi.

Giữa trưa thời điểm tràlâu cũng không có nhiều người, ba người các nàng đi vào, phía dưới đại sảnh chỉcó mấy người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng lười đi tới, ba người chọn lựamột chỗ an tĩnh để ngồi, tiểu nhị mang lên một bình trà cùng một ít điểm tâmliền lui xuống, cách đó không xa có tiếng nghị luận liền truyền tới.

" Biết không? Nữ nhicủa Kinh triệu phủ doãn Lục Giai nguyên là Tề vương phi, ngày đó Tề vương phirơi xuống vách núi cũng chưa có chết, nghe nói còn được Lục đại nhân cứu."

"Lục gia cóthể nở mặt rồi, cứu mộtngười như thế, chỉ sợ sẽ thăng chức rất nhanh."

Tô phu nhân cùng Vụ Tiễnnhìn về Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ đối với đề tài này một chút cũng không cảmthấy hứng thú, cũng không có cái gì để oán giận , bởi vì nàng cùng Nam CungDiệp đã nhận nhau, chẳng qua là cảm giác chuyện này như có sắp đặt trước, cũngkhông phải là âm mưu đơn giản?

Nàng cúi đầu nhẹnhàng thưởng thức trà, mặt màyđắm chìm, ngồi quay lưng về phía ánh mặt trời trông vô cùng diễm lệ.

Ba người trong lúc nhấtthời không nói gì, thưởng thức trà xong liền trở về phủ, vừa hồi phủ, PhượngLan Dạ nhanh chóng trở về phòng cho mọi người lui ra, ngay cả Đinh Đươngcũng lui ra ngoài, bởi vì lúc ở trà lâu, nàng đã có cảm nhận được, Thiên BộtThần xuất hiện ở bên cạnh nàng, cho nên nàng mới quyết định trở về phủ.

" Thiên BộtThần."

" Tham kiến TiểuVương phi."

Thiên Bột Thần đứng trongbóng tối một mực đánh giá Phượng Lan Dạ, dung mạo so với trước đẹp hơn, chẳngqua là cùng trước kia bộ dạng có chút khác biệt, làm cho người ta cảm thấykhông quen, bất quá nàng vừa mở miệng gọi người, hắn liền khẳng định mà khôngcòn nghi ngờ gì nữa, bởi vì chỉ có Tiểu Vương phi mới có sự nghiêm nghị và khíchất này.

Thiên Bột Thần khom ngườixuất hiện, Phượng Lan Dạ đánh giá hắn, trải qua trận kịch chiến, đêm qua nàngnghe Nam Cung Diệp nói, Thiên Bột Thần bị thương rất nặng, thấy hắn liền nghĩđến đám người Thanh Đại, Lam Đại cùng Nguyệt Hộc đã chết kia, trong lòng khôngkhỏi đau đớn, chậm rãi phất tay: "Ngươi không có chuyện gì là tốtrồi."

" Dạ, Tiểu Vươngphi, thuộc hạ không có chuyện gì."

Phượng Lan Dạ gật đầu, từtừ mở miệng:"Là Giaphái người tới đây để đi theo ta sao?"

" Phải"

Thiên Bột Thần mặt luônluôn không chút thay đổi, mặc dù lúc trước có chút kích động, nhưng rất nhanhliền khôi phục bình tĩnh, giờ phút này cung kính cúi đầunghe lệnh, Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, có một người như thế, nàng làm việcgì cũng dễ dàng a.

" Gia của các ngươicó điều tra chuyện của Lục gia hay không?"

" Đúng vậy, đã pháingười tra xét."

Trước mắt đây là việctrọng yếu, xem ra Lục gia không chỉ đơn thuần cứu Lục Giai, mà còn có mục đíchkhác a.

" Ngươi đi điều tramột chút động tĩnh của Mộc Miên nương nương, nhìn xem nàng có thủ hạ nào haykhông."

Đây là suy nghĩ trước đâycủa nàng, có lẽ kia Lục Giai là người của Mộc Miên, nàng ta sở dĩ làm như thế,chính là muốn lợi dụng Nam Cung Diệp đem đám người Vân Phượng quốc cứu ra,chẳng qua là nàng ta không biết mình đã trở lại.

Thiên Bột Thần nhận đượclệnh, lập tức lĩnh mệnh đi làm.

Phượng Lan Dạ liền tạmthời quên đi chuyện này, vào trong phòng đọc sách, hiện tại có gấp cũng khôngcó biện pháp, chỉ tra rõ ràng mọi chuyện mới là thiết yếu , lúc xế chiều, mấyvị tiểu thư gặp ở yến hội hoa mai đã qua phủ thỉnhgiáo nàng về việc liên quan đến đôi giày trượt băng kia, nàng đi theo các nàngmột lát, đợi các nàng đi về rồi mới trở lại gian phòng nghỉ ngơi.

Buổi tối lúc Nam CungDiệp xuất hiện, dưới ánh đèn lấp lánh, , vẻ mặt hắn kiều diễm với nụ cười ônnhu như nước, làm cho người ta nhìn đến không thể dời tầm mắt, vừa đi vào phòngPhượng Lan Dạ, liền ôm lấy nàng, Đinh Đương cười khanh khách luixuống.

Tiểu thư vốn chính là Tềvương phi, nên hai người bọn họ ở chung một chỗ là chuyện bình thường.

Cũng là Phượng Lan Dạ khôngnhịn được giận trách"Ngươi a, tại sao lại tới."

" Ta nhớ nàng."

Nam Cung Diệp sủngnịch mở miệng, trong con mắtnồng đậm tình cảm, hiện tại hắn đã nghĩ mỗingày coi chừng nàng, nếu không phải nàng có thân phận là Tô tiểu thư, hắn đãsớm để cho phụ hoàng hạ chỉ ban hôn, làm cho nàng một lần nữa gả cho hắn , bâygiờ nhìn lại chỉ đành chờ giải quyết chuyện của Lục Giai, hắn liền cưới nàngmột lần nữa, lần này nhất định phải cho nàng một hôn lễ xa hoa nhất.

" hắc, ta cũng nhớngươi."

Khi nàng sắp nhảy xuốngvách núi, chuyện nàng hối hận nhất chính là không có chính miệng nói thích hắn,hiện tại chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp nói.

" chờ giải quyếtxong chuyện của Lục Giai, ta sẽ để cho phụ hoàng ban hôn cho ta."

Nam Cung Diệp như có điềusuy nghĩ mở miệng nói, Phượng Lan Dạ mím môi cười, nhớ tới hôn lễ lần trước củahai người, Phượng Lan Dạ vòng tay ôm lấy cổ Nam Cung Diệp, nói: "Lần nàyngươi lại cho ta cùng gà trống bái đường sao? Qủa thật là chọc tức ngườimà"

"Thật ra thì ta cũngkhông muốn cho nàng cùng Gà trống bái đường, bởi vì hai người lúc trước đềutrong lúc động phòng mà bị mất mạng, ta biết là do phụ hoàng động tay chân, mụcđích hắn làm như vậy, thứ nhất là hãm hại ta, khiến cho ta ở trong mắt ngườiđời trở thành kẻ không có cách nào lập thân, thứ hai là muốn trừng phạt haithần tử kia, cho nên mới làm ra như vậy, ta sợ ngươi sẽ có kết cục như ngườikhác, nên phải động thủ , ngươi giận dữ tất nhiên sẽ gây náo loạn , còn có thểăn những thứ đó sao? Không trúng độc là bình thường ."

Hai người nói đến chuyệnlúc trước cũng cảm thấy rất buồn cười, thời gian đó, bọn họ giống như kẻ thùvậy, nhưng bây giờ tốt như vậy, tình cảm thật rất kỳ quái.

Phượng Lan Dạ ôm cổ NamCung Diệp, ôn nhu nói: "Ta biết tronglòng ngươi rất đau, sau này ta sẽ ở cùng ngươi, sẽ không làm cho người tathương tổn ngươi."

" ừ."

Hắn tin tưởng, bởi vìnàng là Lan Nhi của hắn.

Nam Cung Diệp dùngsức ôm chặt Phượng Lan Dạ,hắn cùng với nàng sau này sẽ không bao giờ rời xa.

Bất quá Phượng Lan Dạnhưng nhớ tới một chuyện: "Sau này không được thường xuyên đến đây, ta sợbọn người trong bóng tối sẽ chú ý tới ngươi, đến lúc đó việc điều tra sẽ gặpkhó khăn, đối với danh tiết của ta cũng không tốt, bởi vì ta bây giờ là Tô tiểuthư."

" Nhưng ta sẽ rấtnhớ nàng."

Nam Cung Diệp vừa nghePhượng Lan Dạ nói liền cảm thấy không vui, chau lôngmày, trên ngũ quan tuấn mỹ trở nên âm lãnh, giờ phút này hắn hận không thể lậptức đem Lục Giai giết đi, nhưng nếu Lục Giai chết, đến lúc đó người khác sẽ nóihắn bạc tình, họ sẽ nói những lời khó nghe làm ảnh hưởng danh tiếng của PhượngLan Dạ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đành phải cắn răng chịu đựng.

" Được, ta sẽ chịuđựng, một khi giải quyết xong chuyện này, ta liền để cho phụ hoàng tứhôn."

" ừ."

Phượng Lan Dạ gật đầu,hai người nói xong rồi, vẻ mặt cườinhẹ nhàng, bóng đêm mềm mại như thế, chưa bao giờ họ cảm thấy gần gũi như vậy,hai người ngủ cùng nhau vừa nói chuyện, tựa hồ có nhiều chuyện nói hoài khônghết, Phượng Lan Dạ vuốt ve ngón tay Nam Cung Diệp, nhớ tới hắn phái người điđiều tra chuyện của Lục phủ.

" Như thế nào? Lụcphủ kia có vấn đề sao?"

Ánh mắt Nam Cung Diệp trởnên thâm thúy, lắc đầu: "Người này thật ra không có gì để nói, là ngườirất an phận, cũng không liên lạc với bất kì kẻ nào trong kinh thành, ta đã pháingười điều tra, chứng thật ngày đó người mà hắn cứu từ vách núi lên, chính làLục Giai."

" Thế thì , điều nàynói rõ cái gì?"

Phượng Lan Dạ con ngươilóe sáng, nói rõ ràng người sau lưng thật lợi hại a, tuyệt đối không phải làcái loại tiểu bối a, xem ra vẫn còn nhân vật lợi hại đang ẩn giấu.

Sắc mặt Nam Cung Diệpthật khó coi, vốn dĩ hắn cho là dễ dàng giải quyết chuyệncủa Lục Giai, không nghĩ tới lại điều tra không ra cái gì, bằng tình báo củahắn mà cũng không tra ra được, thứ nhất nóirõ chuyện này thật rất mờ ám, thứ hai nói rõ người sau lưng quá lợi hại, từngbước thiết lập ván cờ ở khắp nơi.

" Vốn là ta tưởngrằng Mộc Miên động tâm tư, nàng lợi dụng Lục Giai, là muốn ngươi trợ giúp nànglấy lại Vân Phượng quốc, nhưng bây giờ, thế cục này tựa hồ không phải đơn thuầnlà vì Vân Phượng quốc."

Đôi mắt diễm lệ củaPhượng Lan Dạ nhanh chóng phát ra tia sáng.

Nam Cung Diệp khẽ cười,bàn tay to nhẹ chạm vào mặt của nàng, trầm ấm mở miệng "ngủ đi, đừng suynghĩ, hiện tại có ta đây?"

" ừ" Phượng LanDạ gật đầu, dưạ sát người vào lồng ngực hắn, một tay nắm chặt lấy vạt áo NamCung Diệp, nàng bây giờ so với trước mạnh hơn nhiều, sẽ không trở thành nhượcđiểm của hắn nữa, ngược lại nàng sẽcùng hắn phá vỡ âm mưu của bọn người kia.

Ngoài cửa sổ gió thổi vùvù, cơn gió từng chập đánh ập vào cửa sổ, nhưng bên trong phòng thì tràn đầy ấmáp.

Nam Cung Diệp mặc dù ởlại bên cạnh Phượng Lan Dạ, nhưng vì danh tiết của nàng, đợi cho nàng ngủ sayrồi mới lặng lẽ rời đi.

Ngày hôm sau Phượng Lanvừa rời giường, Vạn Tinh vẻ mặt âm trầm tiêu sái đi vào, cung kính bẩmbáo.

" Tiểu thư, xảy rachuyện không hay rồi?"

" Chuyện gì?"Người mở miệng đầu tiên chính là Đinh Đương, sau đó Tư Mã Vụ Tiễn từ bên ngoàiđi vào, sắc mặt cũng khó coi, hiển nhiên nàng cũng biết những việc gì đã xảyra, Phượng Lan Dạ nhìn mấy người trong phòng :"Tại sao? Sắc mặt của mọi người khó coi như thế?"

" Tiểu Ngư có tintức truyền vào , nói bên ngoài đang có lời đồn, nói tiểu thư là hồ ly tinh, đicâu dẫn Tề vương, làm hại Tề vương ngay cả Tề vương phi cũng không nhận."

" cái gì?"

Phượng Lan Dạ dựng ngườidậy, vẻ mặt lạnh lẻo, người này tốcđộ cũng thật nhanh a, lúc này chưa bao lâu thời gian mà có sức ảnh hưởng lớnnhư vậy, không thể không nói người này quả thật rất lợihại.

Vụ Tiễn đi tới ngồi ở bêngiường Phượng Lan Dạ, nhìn nàng "Làmsao bây giờ? Chúng ta cũng không thể bị đánh trả như thế, mọi việc càng lúccàng phức tạp, phụ thân cùng mẫu thân cũng không dám ra khỏi cửa”.

Đinh Đương cùng Vạn Tinhđứng ở một bên nhìn Phượng Lan Dạ, chỉthấy nàng cau lông mày suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh mởmiệng: "Vạn Tinh, dặn dò Tiểu Ngư, lập tức truyền ra tin tức, Tề vươnghoài nghi Lục Giai kia là giả."

" Dạ, nô tỳ lập tứcđi làm."

" ừ, nhất định phảimau, nhanh chóng, sử dụng bất cứcái gì."

"Tuân lệnh" VạnTinh đi ra ngoài rồi, khóe môi Phượng Lan Dạ nở ra nụ cười lạnh, nếu ngườitrong bong tối muốn làm như thế, nàng cũng muốn xem hắn như thế nào ứng phóchuyện này, Lục Giai là giả , bọn họ có chột dạ không, hay là giấu đầu hở đuôi.

Trong phòng, Đinh Đươnghầu hạ Phượng Lan Dạ rời giường,Vụ Tiễn ngồi ở bên cạnh nàng, nghĩ đến lời đồnkiakhông khỏi dặn dò Phượng Lan Dạ.

"Muội muội, ta xemkế tiếp đừng cho Tề vương xuất hiện nữa, nếu để cho mọi người thấy, chỉ sợ lờiđồn càng ngày càng nặng rồi, tuy nói chúng ta biết ngươi là Tề vương phi,nhưng bây giờ ngươi là Tô phủ Nhịtiểu thư, một tiểu thư thanh bạch."

Phượng Lan Dạ gật đầu,đêm qua nàng đã cùng Nam Cung Diệp nói xong rồi, trong khoảng thời gian ngắnsẽ không gặp mặt lại .

"Ta biết, ngươi yêntâm đi."

Tin tức này cũng đồng dạngtruyền vào Tề vương phủ.

Nam Cung Diệp vốn đang ởbên trong thư phòng nghỉ ngơi, nghe được Nguyệt Cẩn bẩm báo tintức, sắc mặt khó coi cực kỳ, lạnh lùng nhìn giữa không trung, trầm giọng phânphó: "Lập tức lan truyền tin tức, ta hoài nghi Lục Giai là giả ."

"Dạ" Nguyệt Cẩnlui ra bên ngoài, Nam Cung Diệp như chợt nhớ tới cái gì đồng thời phân phó:"Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi An vương phủ."

“Dạ, Vương gia"

Trên khuôn mặt tuấn mỹcủa Nam Cung Diệp, hiện lên sự lạnh lẻo, nếu người ta đã động, dù sao hắn cũngphải làm một chút gì đó, hắn muốn xem Lục Giai kia sẽ ứng phó như thế nào, ngàyđó rơi xuống vách núi cũng không phải là chỉ có một mình nàng, còn có Lục hoàngtẩu? Để xem thử nàng ta bào chữa như thế nào.

Nguyệt Cẩn lui ra, NamCung Diệp đứng dậy rửa mặt rồi đi ra ngoài, chỉ thấy trong vương phủ, rất nhiềuhạ nhân nghị luận rối rít, vừa nhìn thấy Vương gia, vội vàng tản ra, Nam CungDiệp không cần nhìn cũng biết bọn họ tụ cùng một chỗ nói gì, lúc dẫn Ngọc LưuThần đi tới cửa , lạnh lùng dặn dò Tích Đan.

"Nếu để ta nghe đượccó người loạn ngôn, tất cả đều cắt đầu lưỡi."

" Dạ,Vương gia."

Tích Đan lập tức lĩnhmệnh, đồng thời cũng bị dọa sợ gần chết, hắn cũng hoài nghi Vươnggia vì sao không tiếp nhận Tiểu Vương phi.

Nam Cung Diệp đi trước Anvương phủ bái phỏng An vương Nam Cung Quân, Nam Cung Quân vừa nghe hắn muốn tìmhiểu chuyện của Lục phủ, lập tức liềncùng nhau đi tới Lục phủ, bởi vì hắn cũng muốn biết, Vụ Tiễn đã đi đâu rồi? Mặcdù Thất hoàng đệ hoài nghi Lục Giai có thể là giả, nhưng hắn vẫn luôn mang mộttia hi vọng, hi vọng biết tin tức của nàng.

Xe ngựa một đường chạynhanh tới Lục phủ, Nam Cung Diệp nhìn trong mắt Nam Cung Quân âm thầm thốngkhổ, liền không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

" Lục hoàng huynh,ngươi có nghĩ qua chuyện này chưa? Nếu là thích nàng, vì cớ gì lại đan tâm đểcho nàng chịu khổ?

Nam Cung Quân nhíu màynhìn về Thất hoàng đệ, không biết lời nói này của hắn là có ý gì, Nam Cung Diệpdứt khoát nói thẳng ra một chút.

"An vương phủ củangươi có nhiều nữ nhân như vậy, sẽ không nghĩ tới việc giải quyết bọn họ sao?Nếu Lục hoàng tẩu thật còn sống, nhưng bởi vì những nữ nhân kia mà không nguyệný trở lại, ngươi không phải sẽ mất đi một mảnh chân tình."

Nam Cung Quân ngây ngẩncả người, nhìn về Nam Cung Diệp đạm mạc mở miệng: "Ta từng đáp ứng nàngmuốn dẫn nàng rời khỏi đây, nhưng tất cả mọi việc còn chưa kết thúc, những nữnhân kia thì có là cái gì."

Khẩu khí của hắn rất kiênđịnh, hiển nhiên cho tới bây giờ cũng không đem Âu Dương Tình để vào trong mắt,chỉ chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc, hắn liền dẫn Vụ Tiễn rời đi, còn những nữnhân ở Vương phủ kia thì sao? Làm như thế nào?

Con mắt Nam Cung Diệp sâuthẳm, không biết nói chuyện như thế nào cùng vị Lục hoàng huynh này, bất quá cóthể nhìn thấy hắn quả thật rất yêu nàng kia , liền không nhịn được nhắc nhở.

" Bằng không ngươitiến cung xin phụ hoàng hạ chỉ, cho Âu Dương Tình một lần nữa tái hôn, ta nghĩLục hoàng tẩu nếu còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng."

“Nàng còn sống, có thểsao?"

Trong lòng Nam Cung Quântựa hồ rất đau khổ, cúi đầu úp mặt trong lòng bàn tay, một thói quen ôn nhãnhưng cũng có mấy phần thất thố, thật là rất thống khổ sao, Nam Cung Diệp cũngkhông nói cái gì nữa, bởi vì đây là chuyện của Lục hoàng huynh, hắn biết cátính của Lan Nhi, nếu như hắn nói ra, chỉ sợ giữa bọn họ sẽ có hiểu lầm, hơnnữa hắn không có thói quen vì làm lợi cho người khác mà tổn hại đến chuyện củamình, huống chi hắn đã chỉ điểm một ít chuyện rồi.

Xe ngựa chạy thẳng mộtmạch đến Lục phủ.

Trước cửa Lục phủ, xengựa Tề vương vừa dừng lại, quản gia liền nhận ra, mặc dù mới vừa vào kinh chưalâu, nhưng đã đem tất cả những quy củ trong kinh thành nhận biết hết thẩy, nhấtlà về Tề vương phủ, bởi vì nghe nói tiểu thư đang ở trong phủ bọn họ vốn là Tềvương phi, đây cũng là việc tốt, nếu tiểu thư trở về phủ rồi, Lục phủ sẽ trởthành hoàng thân quốc thích, nghe nói phu nhân cùng lão gia đi ra ngoài luôn bịmọi người săn đón.

Chẳng qua là không biếtvì sao Tề vương lại không đến đón tiểu thư nhà bọn họ, cuối cùng hắn cũng đãtới, nên khuôn mặt của quản gia tràn đầy nụ cười, vội dẫn người hầu ra nghênhđón, lại phái người đi bẩm báo lão gia phu nhân cùng tiểu thư.

" Chúng tiểu nhântham kiến Tề vương điện hạ."

Quản gia liếc trộm mộtcái, xem ra nam nhân kia lớn lên thật quá xuất sắc nhất định là Tề vương điệnhạ rồi.

Người bên cạnh cũng xuấtsắc không kém, nhưng không biết là người phương nào, bất quá sau khi hành lễxong cũng sẽ đem người mời vào trong phủ.

Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân dẫn thủ hạ đi vào trong, giống như những vì sao vây quanh vầng trăngvậy, kinh triệu phủ doãn Lục Quang được hạ nhân bẩm báo, sớm dẫn phu nhân cùngnữ nhi và tất cả hạ nhân trong nhà ra nghênh đón, thấy hai nam tử giống nhưthiên tiên đi tới, vội vàng quỳ lạy nghênh đón.

" Lục Quang cùng giaquyến ra mắt Tề vương điện hạ, An vương điện hạ."

Nam Cung Diệp con ngươi uám nhìn qua, đầu tiên là LụcQuang, sau đó là Lục phu nhân, cuối cùng một đôi mắt đầy hàn băng bao phủthoáng chốc dừng lại trên người LụcGiai, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Đứng lênđi."

" Tạ vươnggia."

Lục Quang đứng dậy cungkính mang hai vị Vương gia tiến vào đại sảnh của Lục phủ, những người còn lạicung kính theo đuôi .

Trong đại sảnh, hai vịVương gia ngồi xuống, người của Lục gia đều đứng, Nam Cung Diệp phong thái tuấnmỹ, tùy ý phất tay: "Cũng ngồi xuống đi. Bổn vương cùng Lục hoàng huynhtới đây chính là muốn hỏi thăm một chút tình hình của Lục cô nương, xem mộtchút nàng còn nhớ hay không nhớ nhữngchuyện trước kia? Tuy nói nàng ta dung mạo rất giống ái phi của bổn vương,nhưng thiên hạ này to lớn, người giống nhau đều có tám chín phần, chủ yếu nhữngđiều nàng nhớ ra đó mới có thể kết luận được nàng phải phải là vươngphi của bổn vương hay không?"

Lục Quang vừa nghe, gậtđầu lia lịa, khuôn mặt nở nụ cười "Dạ, dạ, Vương gia nói rất đúng."

Mọi người ngồi xuống, NamCung Quân nhìn về phía Lục Giai, chỉ thấy Lục Giai ngũquan thật cùng Thất đệ muội lớn lên rất giống, nhưng nói hoàn toàn giống, thìcũng không hẳn vậy, ít nhất khí chất các nàng không giống nhau, Thất đệ muội làmột chủ tử không sợ trời không sợ đất, ban đầu còn dám đơn thân độc mã tiến vàolồng hổ, còn dám đòi ngân lượng của nhị hoàng huynh, bây giờ tựa hồ làm chongười ta có chút không thích ứng, khó trách Thất hoàng đệ hoài nghi nàng, bấtquá hắn tới không phải vì việc này, mà là có việc hỏi nàng, mặc dù biết rõkhông có khả năng, nhưng hắn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng tìm được tung tíchcủa Vụ Tiễn.

" Ta muốn hỏi Lụcđại nhân một chút, ngày đó cứu Lục tiểu thư, có còn phát hiện thứ gì khác haykhông?"

Lục Quang lập tức sợhãi đứng lên, liên tục khoáttay: "Ngày đó lúc cứu Lục Giai, cũng không có thứ gì khác, trừ Lục Giai,còn sót lại một chút cầm a, tấm trúc và một số đồ vật bị vỡ vụn ...

Nam Cung Diệp vừa ngheLục Quang nói..., con ngươi đen u ám hơi run lên, trong nháy mắt lập tức gạt bỏánh mắt sắc lạnh.

Trên người Lan Nhi ngàyđó quả thật có đeo cầm cùng ám khí, Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Lục Quang lại có thểnói rõ như thế, rốt cuộc là hắn đang nói láo, hay thực sự là có vật kia?

Nếu như là thật có nhữngvật kia thì thế nào? Điều đó nói rõ Lục Giai đối với Lan Nhiquen thuộc , như vậy nàng là người nào?

Nam Cung Diệp bất độngthanh sắc, chầm chậm bưng ly nước trà ở trong tay, tùy ý mởmiệng hỏi thăm: Lục đại nhân có thể đem những đồ vật kia về hay không ."

Lục Quang lập tức lắc đầu:"Bẩm Vương gia, lúc ấy vì cứu người là khẩn yếu, nên hạ quan không quantâm những thứ đó, như vậy liền rời đi."

" ừ."

Nam Cung Diệp gật đầu,nhấc ly trà lên uống một ngụm, quả thật dưới tình huống này sẽ chẳng có ngườinào quan tâm đến những thứ đó, Lục Quang này rốt cuộc là người đàng hoàng, hayvẫn còn nhiều âm mưu ẩn giấu.

Lục Giai ngồi bên trongphòng khách nhìn nam nhân đang ngồi trên cao kia, đôi mắtlơ đãng toát ra một tia tham lam.

Người nam nhân này thậtquá tuấn mỹ rồi, trời sinh giống như một vầng hào quang, làm cho người tangưỡng mộ, càng thêm yêu say đắm, bất quá nghĩ tới chuyện mình nên làm, LụcGiai xoay mình đứng lên, lãnh mạc nhìnNam Cung Diệp.

" Tề vương điện hạ,Lục Giai có một câu mạo muội muốn nói, mong rằng Tề vương lượng thứ ."

" Nói."

Nam Cung Diệp một taybưng chén trà, một tay nhấc nắp trà lên, hơi híp con mắt, lông mi dài và hẹpnhư cây quạt, khẽ chớp hai cái, ngước mắt nhìn về Lục Giai, trong con mắt kiahiện lên sự kinh diễm bức người, khuôn mặt tựa như cười mà không cười nhìn LụcGiai.

Rõ ràng là dung mạo hoànmỹ, tư thái lười nhác, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta khôngnhịn được mà tràn ngập sợ hãi, nhưng khi nhìn bộ dáng nhấc chân phất tay đầyhoa mỹ của hắn, lại không thể dời tầm mắt.

Nam Cung Diệp cứ như vậytùy ý nhìn Lục Giai, con mắt hắn nhìn đến bóng dáng Lục Giai, nghĩ đến nàng tathế nhưng chiếm dụng khuôn mặt của Lan Nhi, đôi tay không khỏi nắm chặt, đầungón tay liền xanh trắng một mảnh, đợi đến khi điều tra rõ ràng chân tướng, hắnsẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết, làm cho nàng hiểu cái gì là nên làm,cái gì là không nên làm.

Lục Giai ngửa đầu, ôn nhuthanh thuần, tư thái kiêu ngạo, bình tĩnh mởmiệng.

" Ta biết Tề vươnghoài nghi ta có dụng ý khác, đã như vậy, từ đây về sau người đi đường ngươi, tađi đường ta, nam cưới nữ gả không liên hệ nhau."

Cách nói chuyện này, bộdạng này, thật đúng là có mấy phần rất giống Lan Nhi, Nam Cung Diệp rùng mình,chậm rãi nghĩ tới, người này quả nhiên là đối với Lan Nhi rất quen thuộc, nàngrốt cuộc là người nào?

Trong lúc hắn đang suynghĩ, Lục Quang cùng Lục phu nhân nghe Lục Giai nói, sớm bị dọa đến sắc mặt đạibiến, một mực lôi nàng quỳ xuống: "Tề vương thứ tội, tiểu nữ đúng là tâmcao khí ngạo một chút, xin Tề vương điện hạ không lấy làm phiền lòng."

" Ừ, ta không trách,nếu Lục cô nương bị chứng mất trí nhớ, như vậy Bổn vương có nghĩa vụ đưa nàngvào cung để cho ngự y chữa trị , đợi đến khi chữa hết, sẽ biết nàng có phải làái phi của Bổn Vương hay không ."

Nam Cung Diệp đứng dậy,xoay người ra cửa phân phó NguyệtCẩn: "Người đâu, lập tức đưa Lục cô nương vào cung, để cho ngự y trongcung chữa trị cho Lục cô nương, Bổn vương phải nhanh một chút biết nàng có phảilà vương phi của Bổn Vương hay không?"

Nguyệt Cẩn lập tức từ bênngoài đi vào, cung kính mời Lục Giai: "Lục cô nương , xin mời."

Mọi người của Lục gianhất thời ngây người, tựa hồ đối với tình huống trướcmắt hoàn toàn không ngờ tới, làm sao đang yên lành lại bảo Lục Giai tiến cung,vốn họ định từ chối nhã nhặn, bất quá đối diện với ánh mắt của Nam Cung Diệp,không dám có bất kỳ ý kiến gì, Lục Giai cứ như vậy bị Nam Cung Diệp cho ngườiđưa vào trong cung trị liệu.

Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân từ Lục phủ đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa phủ đến bên xe ngựa.

" Ngươi nói Lục Giainày là giả ?"

An vương Nam Cung Quânchau mày, tưởng tượng mới vừa rồi Lục Giai ngạonghễ, thật không thể tưởng tượng, nếu không phải Thất hoàng đệ nói, chỉ sợ bọnhọ đều cho rằng nàng là Thất đệ muội, chẳng qua là Thất hoàng đệ là như thế nàolại hoài nghi nàng.

Nam Cung Diệp khôngmuốn ở nói gì khi mọi việcchưa rõ ràng, hiện tại ai biết được kẻ đang ẩn mặt kia tiếp theo sẽ có độngtĩnh gì, cho nên lạnh nhạt mởmiệng.

" Hoài nghi."