Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 91




Chỉ qua một đêm mà đã xảyra biến hoá long trời lỡ đất, kịch chiến đến nữa đêm, cuối cùng phía quanphủ thu hoạch toàn thắng, mặc dù giết chết hơn một trăm đạo tặc, và bắtđược gần hai ngàn tên đạo tặc hung thần ác sát, cũng giải cứu một số giađình, nhưng một số ít thổ phỉ vẫn chạy thoát, bất quá những thổ phỉ kiachỉ trốn được trong khoảng thời gian ngắn, e rằng cũng không dám có hànhđộng gì, bọn họ chạy trối chết còn không kịp .

Mặc dù trận chiến này bênquan phủ toàn thắng, nhưng có một nhân vật mấu chốt cũng chạy thoát .

Đó là thủ lĩnh củabọn thổ phỉ Vi Ảm, Vào ở thời điểm cuối cùng hắn cùng thủ hạ đổi y phụcđể chạy thoát thân.

Chưa bắt được Vi Ảm, mọingười cũng không dám khinh thường, tên thổphỉ này xuất thân từ mã bang,đối với Định Châu hết sứcquen thuộc, nếu ở trong khoảng thời gian ngắn không bắt được hắn, hắn nhấtđịnh sẽ tìm cách trả thù càng nặng, hắn tựa như một quả lựu đạn dễ dàng phátnổ, lúc nào cũng có thể nổicho Định châu một kích trí mệnh.

Trong phòng nghị sự ởquan nha, Thụy Vương Nam Cung Duệ quanh thân lạnh lùng, bởi vì thức đêm mà ánhmắt mang theo tia máu, giờ phút này đang ngồi phía trên, gương mặt tuấn tú âmhàn thành một mảnh, nhìn hai hàng người phía dưới, tâm tình trầm trọng mởmiệng.

" Chúng ta phảinhanh một chút bắt Vi Ảm trở về, bằng không nhất định sẽ có tai ương."

Thủ lĩnh Vi Ảm cátính luôn luôn biến thái, đắc tội hắn lại càng làmtăng nặng khả năng trả thù, cho nên lần này để hắn chạy thoát, nhất định hắnsẽ trở lại trả thù bọn họ .

Đây là nguyên nhân làmcho Nam Cung Duệ lo lắng nhất, hắn không muốn con dân của mình gặp phải sự trảthù biến thái của tên kia nữa.

Tây Môn Vân mặt mũi vẫnầm trầm như trước, không có mảy may thay đổi, chỉ bất quá hai tay đang nắmchặc, cho thấy trong lòng hắn rất tức giận, vừa ngẩn đầu liền mở miệng:"Ta lập tức phân phó đi xuống, thiết lập bố phòng ở các đường trọng yếu,nghiêm ngặt kiểm tra, không buông tha bất kỳ người khả nghi nào, mặt khácphái người đem Vi Ảm vẽ ra bức họa, dán ở tất cả con đường trọng yếu,nếu có người biết tin bẩm báo sẽ thưởng một ngàn cân lương thực."

Ở cái địa phương này, mộtngàn cân lương thực như là giá thưởng trên trời a, nếu có người thấy nhất địnhsẽ mạo hiểm tới bẩm báo .

Trong phòng nghị sự, mọingười đều gật đầu, coi như đồng ý, trước mắt chỉ có thể làm như thế, trongkhoảng thời gian ngắn sợ rằng tìm không được người, nghĩ tới đây tất cả mọingười tâm tình đều có chút trầm trọng , lúc này phía ngoài loáng thoáng cótiếng ồn ào truyền đến, Nam Cung Duệ chau chân mày nhìn qua, chỉ thấy một tênbinh lính vọt đi vào, quỳ gối một chân nhanh chóng bẩm báo.

" Bẩm Vương gia,những gia quyến của thổ phỉ đến đây gây chuyện, bọn họ đang bao vây ởtrước cửa, họ yêu cầu Vương gia thả những tên thổ phỉ kia."

Mọi người trong phòngnghị sự vừa nghe thấy, tất cả đều tức giận đứng lên, Tây Môn Vân trực tiếp quátlạnh: "Làm càn."

Nam Cung Duệ không nóimột lời, đứng lên đi ra ngoài, những người khác theo phía sau hắn.

Trước cửa quan nha, quảnhiên bị một đoàn người vây xung quanh, hùng hổ ở trước cửa ồn ào, thỉnhthoảng có những tiếng kêu vang lên.

" Mau thả người nhàcủa chúng ta ra, bọn họ là bị buộc, bất đắc dĩ mới làm như thế ."

" Không làm thổ phỉthì sẽ chết đói, là do quan phủ vô năng, nếu như quan phủ hữu dụng, có cơm noáo ấm, thì chúng ta còn đi làm thổ phỉ sao?"

Trong lúc nhất thời nhốnnháo thành một đoàn, Nam Cung Duệ vừa xuất hiện, nhữngngười lập tức ào lên phía trước, mấy tên thị vệ, cùng quan binh cũng đồng loạt ào ra, cản lại những người này, bảo đảmThụy Vương an toàn.

Nam Cung Duệ sắc mặt trầmxuống, lạnh như băng tuyết, thanh âm vang ở giữa không trung.

" Xem nhưlời các ngươi nói có lý, Bổn vương không có lời nào để nói, vậy các ngươi hỏimột chút phụ lão hương thân ở phía sau xem, có đồng ý thả người nhà của cácngươi ra hay không? Bọn họ tuy là người nhà của các ngươi, nhưng đồng dạng cũnglà cuồng ma giết người không chớp mắta, chẳng lẽ vì cơm no áo ấm như trongmiệng các ngươi nói thì phải đưa người khác vào chỗ chết hay sao?"

Lời nói của Nam Cung Duệvừa dứt, thì bên ngoài một số dân chúng sớm đã nổi giận, nắm lênrau quả thúi trong tay cùng trứng gà vân vân chọi vào đám gia quyến vâyquanh ở quan nha yêu cầu thả người, trong lúc nhất thời, đầy trời trứnggà, rau cải thúi, cuối cùng ngay cả cá chết giầy thối cũng đều ném qua, càngngày càng ác liệt.

Tất cả bách tính đều tứcgiận kêu lên: “Đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ."

Vừa nói liền có người đira phía trước, tựa hồ muốn đánh nhau với những người đó, Nam Cung Duệ nhấc tayý bảo mọi người yên tĩnh một chút, trầm giọng mở miệng: "Tất cả mọi ngườibình tĩnh một chút, nên an phận mà lo làm ăn."

Nam Cung Duệ vừa nóixong, những dân chúng kia cũng tự giác lui về phía sau một bước, nhưng cũngkhông có rời đi, mà ở phía ngoài kêu lên: "Thụy Vương gia, ngài ngànlần vạn lần không thể thả những tên giết người không chớp mắt này, nếu thảbọn họ ra rồi bọn họ sẽ lại tiếp tục giết người ."

Trong lúc nhất thời tiếngla đầy trời, Nam Cung Duệ khẽ gật đầu, phất tay: “ Mọi người hãy trở về đi,Bổn vương sẽ cố gắng xử lý tốt chuyện này."

Một bộ phận lớn dân chúngliền rời đi, chỉ còn lại một số ít người đứng xem náo nhiệt.

Mà những gia quyến lúctrước vây quanh ở cửa quan nha sau khi bị đánh, không còn dám hùng hổ đòithả người nữa, cuối cùng mấy trăm người bỗng đồng loạt quỳ xuống, tiếng khóctiếng cầu khẩn không ngừng. “Cầu xin ngươi, xinngươi hãy bỏ qua cho con của chúng ta đi, chúng ta không muốn người đầu bạctiễn người đầu xanh a."

Có một ít cha mẹ khóclóc kể lể.

" Thả phu quân củata đi, ta không muốn sống nghèo khổ một mình a". . . . . .

Còn có contrẻ khóc ròng nói.

" Thả cha của tasao, cả nhà ta chỉ dựa vào mình hắn a."

Những từ ngữ liênntục thay đổi, thanh âm vang thành một mảnh, Nam Cung Duệ bình tĩnh mởmiệng: "Các ngươi đã không muốn bọn họ mất đầu, vì sao ban đầu không ngăncản họ, nếu thế thì hôm nay đâu phạm phải chuyện này, cần gì cầu người kháctha thứ, đây là chuyện đại sự chém đầu, sao ta có thể thả bọn họ."

Trong lúc nhất thời, phíadưới tiếng khóc càng buồn bã thảm thiết, trước cửa quan nha mọi người haimặt nhìn nhau, Nam Cung Diệp quanh thân hàn băng, Phượng Lan Dạ nhướng mày,liếc về phía Thụy Vương, xem ra Thụy Vương này thật đúng là người khiêm tốn,còn cùng những người này nói đạo lý, nếu bọn họ có lương tâm, thì ngày đó sẽkhông để cho con của mình, phu quân của mình làm ra những chuyện giết ngườicướp của, hiện tại đổi giọng nói lại, chẳng lẽ mạng người khác không phải làmạng, hơn nữa thông qua quan sát của nàng, tất cả những người này đều nghe lệnhmột người trung niên hán tử chỉ thị, người này làm cái gì, thì tất cả nhữngngười khác đều làm như thế, Phượng Lan Dạ tâm tình trầm xuống, thân hình vừađộng, cánh tay nhanh như linh xà, nháy mắt vọt hơn hai bước xa ra ngoài, khi điqua thị vệ của Nam Cung Duệ thì duỗi tay ra rút kiếm bên hông thị vệ kia,lướt thẳng đi qua, một giây sau liền đâm vào trái tim của trung niên hán tửđó, chính xác không có lầm, một kiếm trí mạng.

Nam tử kia trợn to ánhmắt hoảng sợ, khó tin đưa tay chỉ vào tiểu nhađầu nho nhỏ yêu mị này, nhưng nàng lại giết ngườikhông chớp mắt, còn hành động trước con mắt đang nhìn chăm chú của mọingười.

Mà tất cả mọi người đứngở trước cửa đều ngây dại, kể cả một số gia quyến lúc trước còn đangkhóc lóc cũng ngây dại, liền Thụy Vương Nam Cung duệ cùng Tây Môn Vân còncó quan viên triều đình cũng ngây dại, Tề vương phi này quả nhiên như tin đồnvô cùng tàn độc, xuất thủ vừa nhanh vừa ngoan, ngay cả một tia đường sốngcũng không lưu người khác.

Bốn phía đang chếtlặng, đám người phản ứng trước hết chính là dân chúng bên ngoài, trong đó sớmcó người trầm vỗ tay trồ khen ngợi.

" Tốt, thật quátốt."

Lập tức có người hỏi thămtiểu nha đầu kiều diễm bức người này là ai " Qủa là thủ đoạn caominh, thật hiếu động, nên giết gà dọa khỉ như thế."

Phượng Lan Dạ đã chầmchập buông đoản đao, chậm rãi tiêu sái đến trên đài cao, một thân ngạo khínghiêm nghị, con ngươi lạnh lẻo, đe doạ nhìn mọi người ở dưới, nhấc tay lên,tất cả mọi người bên ngoài liền dừng lại thanh âm trầm trồ khen ngợi, chỉ nghePhượng Lan Dạ không nhanh không chậm mở miệng.

" Các người là thổphỉ sao."

Nàng nói xong, mấy ngườiđang quỳ bên dưới ai cũng không dám nói chuyện, nhìn người này tuổi tuy nhỏnhưng quanh thân toả ra sát khí, nàng ta có thể trong khoảnh khắc giết người,cũng có thể trong nháy mắt giết bọn hắn, cho nên ai cũng không dám nói chuyện,Phượng Lan Dạ tiếng nói vừa dứt, mọi người ở phía sau mới hiểu được, thì ranhững người này đều là bị thổ phỉ xúi giục mà tới, Tề vương phi ánh mắt thật làđộc đáo, khó trách tin đồn lại rộng khắp như vậy.

Phượng Lan Dạ lại tiếptục mở miệng: "Bổn vương phi đếm tới ba, nếu như các ngươi còn không đi,như vậy đừng trách bổn vương phi dưới đao không lưu tình."

Nàng nói xong, vungtrường đao trong tay ra, máu theo lưỡi đao chảy nhỏ giọt xuống mặt đất, kinhngười chí cực.

Những người đang quỳkhông đợi đến nàng đếm, đã sớm đở lão dìu trẻ bò dậy chạy đi, chỉ trong nháymắt liền biến mất không thấy.

Phía trước cửa lớnquan nha, trừ một đám dân chúng, không còn người nào gây chuyện nữa.

Những dân chúng kia khôngkhỏi vỗ tay bảo hay, Nam Cung Duệ cuối cùng đã khôi phục bình tĩnh, đi tớitrước cửa, phất tay mở miệng : “ Tốt lắm, tất cả mọi người rời đi thôi,không còn chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi."

Đợi đến khi mọi người đãrời đi hết, Nam Cung Duệ liền đi qua bên người Phượng Lan Dạ, ôn nhuận mởmiệng: "Hôm nay làm phiền Thất đệ muội rồi."

Phượng Lan Dạ sắc mặtnhàn nhạt xoay người đem thanh đao lúc trước trả cho thị vệ kia, không nóngkhông vội mở miệng: "Ta thấy là dânchúng nơi này rất hung hãn, Thụy Vương mặc dù là người khiêm tốn, nhưng có đôikhi phải chọn lựa một chút thủ đoạn mạnh mẽ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều."

Một lời thức tỉnh ngườitrong mộng, Thụy Vương Nam Cung Duệ giống như người được chỉ điểm, từ trướccho tới nay hắn đều tìm ra nguyên nhân, vì sao không thể hoàn toàn trị tận gốcbọn thổ phỉ này, bọn họ có can đảm công khai cùng quan phủ đối nghịch,cũng bởi vì hắn quá nhân từ, nhân từ đến một trình độ nào đó có thể nói làhèn yếu, sự nhân từ này hẳn nên nhằm vào người vô tội, nếu đối với những giaquyến của thổ phỉ thì lòng dạ phải cực kỳ độc ác, như vậy sau này đâu ai dámlàm chuyện này nữa, sẽ giảm bớt thật nhiều ý muốn làm thổ phỉ để sinh tồn.

Nam Cung Duệ rốt cục đãngộ ra, liền hướng phía thân ảnh trước mặt nói một tiếng: "Cám ơn Thất đệmuội”

Phượng Lan Dạ đã cùngNam Cung Diệp đi vào, trừ Thụy Vương ra, ngay cả quan viên Định Châu, tất cảđều gật đầu đồng ý, đáy lòng than thở vị Tề vương phi này tuổi còn nhỏđã có bộ dáng này, khó trách được tán đương lợi hại như vậy, mà một đámngười phía sau còn có Tây Môn Vân, ngực hắn đang phập phồng, vừa cao hứngvừa chua xót, cao hứng chính là nha đầu này vừa chinh phục một nhóm người, chuaxót chính là nàng cuối cùng vẫn là Tề vương phi, nên hắn cũng không nói gì thêmnữa, đi vào phòng nghị sự.

Kế tiếp liền phân côngnhiệm vụ, Tây Môn Vân an bài thủ hạ chúng tướng sĩ phân chia ở các cứ điểm ởĐịnh Châu.

Thụy Vương Nam Cung Duệlập tức bắt tay vào việc xử phạt những thổ phỉ bị bắt kia, ở loạnphần cương ngoại thành chém đầu, trước hết giết một nhóm người tội ác tày trời, lấy đó làm răn đe, còn không cha mẹ huynh đệ tỷ muội của bọn chúng nhậnxác về, nhóm thứ hai là người tội ác tương đối nhẹ một chút , thì để chocha mẹ huynh đệ tỷ muội nhặt xác, một nhóm người cuối cùng không bị cóchém đầu, như bị mang đến địa phương khác cưỡng bức lao động, làm lao công,chung thân không được gặp người thân.

Trận trừng trị này, làmdân chúng Định Châu vỗ tay khen hay không ngừng, từ trước tới nay ThuỵVương luôn luôn bình thản nhân từ, không nghĩ tới lần này trừng phạt lạinghiêm trọng thế, những tiểu thâu thổ phỉnhỏ thấy thế đa số người đều về nhà, trong lúc nhất thời nổi lên hiệu quả.

Thụy Vương Phủ, bên tronggian phòng của Nam Cung Diệp.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đang ngồi thưởng thức trà, người khác phòng thủ thì phòng thủ, xử phạttội phạm cứ xử phạt tội phạm, không có liên quan gì đến bọn họ cả, hai ngườiđang trong phòng tán gẫu với nhau:

" Lan Nhi, chờ nơinày xử lý xong, chúng ta trở về kinh."

" Được ."

Phượng Lan Dạ trả lời,nàng biết Nam Cung Diệp muốn trở về kinh, là để hướng về Hạo Vân đế chứngminh, Ngọc phi trong sạch, nàng không có phản bội hắn.

Bởi vì nói đến đề tàinày, thì quanh thân Nam Cung Diệp sẽ chìm đắm xuống, không còn sự ôn nhuậnnhu hòa lúc trước, đồng thời hơi thở nổi lên băng hàn , lạnh lẻo tựa nhưtuyết, Phượng Lan Dạ đã tập mãi thành thói quen chỉ cần hắn vừa nghĩ tớichuyện không vui, tất nhiên sẽ dùng sự lạnh giá như băng bao quanh lấy bảnthân, chỉ mong sớm một chút trả lại sự thanh bạch cho Ngọc phi, về phần mâuthuẫn của Hạo Vân đế và hắn, e là còn một đoạn đường rất lớn cần phải đi, cũngcó lẽ khi hắn nói xong lời cần nói sẽ rời đi nơi đó, trực tiếp trở về Nhu Yênđảo, trước mắt quan trọng nhất vẫn là trả trongsạch lại cho Ngọc phi.

" Không biết Vụ Tiễnthế nào rồi?" Phượng Lan Dạ khẽ nói, vừa nghĩ tới Vụ Tiễn, nàng không khỏinhớ tới một chuyện, lúc lên đường đi đến nay, vẫn chưa cho người báo bình anvới Vụ Tiễn, nói không chừng nàng ấy đang nóng lòng ngóng tin, nghĩ tới đây,Phượng Lan Dạ lập tức hướng phía ngoài kêu một tiếng: "Thanh đại, đi vào."

Thanh Đại từ bên ngoài đivào, Nam Cung Diệp nâng mày nhìn nàng, không biết nàng muốn làm thế nào.

"Lập tức phái ngườicho ta đưa lời nhắn cho An vương phi, bảo mọi chuyện của ta đều tốt."

" Dạ, thuộc hạ điphái người đưa tin."

Phượng Lan Dạ gật đầu,đợi đến Thanh Đại đi ra ngoài, nàng một lần nữa nhìn Nam Cung Diệp, thấy vẻmặt hắn thâm sâu khó lường, đôi mắt loé lên tia lửa nóng bỏng, Phượng LanDạ nhìn hắn chằm chằm, người nầy lại muốn làm gì, không thèm quan tâm đến hắnnữa, nam nhân này hết lần này tới lần khác rất cố chấp, còn cười yêu mị đếnchết tiệt, Phượng Lan Dạ tức giận mở miệng.

" Làm gì?"

" Bảo bối, "Nam Cung Diệp vương tay lên liền ôm Phượng Lan Dạ ngồi vào trên đùi mình, tháiđộ cực kỳ tự nhiên, ánh mắt Phượng Lan Dạ nhìn chằm chằm hắn, hắn làm bộ nhưchuyện gì cũng không thấy, vùi mặt vào trên cổ của nàng, tà mị mở miệng:"Chờ trả lại sự trong sạch cho mẫu phi, ta không muốn sống ở HoàngThành nữa, chúng ta theo gia gia trở về Nhu Yên đảo, sau này cả đời cũng khôngrời khỏi, được không?"

Phượng Lan Dạ con ngươiloé sáng lên, nghĩ đến gia gia nói đem thư phòng bảo bối đưa cho nàng,nàng liền có hứng thú, khóe môi cuối cùng vẽ ra một chút nụ cười.

" Được" Thậtra thì nơi đó rất tốt, ít nhất không cần cả ngày lục đục với nhau, cuộc sốngđơn giản hơn một chút.

Nam Cung Diệp nghe đượcnàng đáp ứng, cả khuôn mặt như bao phủ một tầng ánh sáng, trên mặt trànngập các loại sắc thái.

Phượng Lan Dạ nhìn hắn cóchút ngu ngơ, khẽ nghiêng đầu, một ítsợi tóc chảy xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt như tơ, toả ra ánh sáng ngọcthanh khiết, khuôn mặt nhỏ bé kiều diễm của nàng như phù dung mới nở, ánh mắtnhẹ nhàng chớp mang theo một mảnh mê ly, da thịt trắng mịn như sương như tuyết,cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi như một nụ hoa vừa hé nở, làm người ta muốn tới hái.

Nam Cung Diệp ánh mắt tốisầm lại, liền cúi người xuống, dùng miệng bao trùm lên cái miệng nhỏ nhắnPhượng Lan Dạ. ,

Lần này không giống vớidĩ vãng, hắn ôn nhu mê hoặc hôn nhẹ, giống như Hồ Điệp hôn lên trên cánh hoa,cẩn thận từng li từng tí.

Đầu tiên là nhẹ nhàngdẫn dắt nàng, rồi từ từ đắm chìm bên trong đó.

Sau đó thì triền miên,nóng bỏng, lưỡi như một rắn lẻn vào miệng, Phượng Lan Dạ thở hốc vì kinhngạc, đang định lùi ra sau, nhưng Nam Cung Diệp cũng không cho nàng kháng cự,một cái tay ổn định cái ót của nàng, mặc cho hắn lục lọi, miệng lưỡi hương thơm toàn bộ đi dạo ở trong miệng hai người .

Hai người tim cùng đậprộn lên, đồng dạng sắc mặt ửng hồng.

Dây dưa chìm đắm ở bêntrong nụ hôn nóng bỏng, cả hai dường như tìm được sự phù hợp lẫn nhau.

Tiểu thân thể của PhượngLan Dạ mềm yếu vô lực, vững vàng tựa vào người hắn, hai tay không tự chủ vòng lên cổ của Nam Cung Diệp.

Thật sâu vẫn triềnmiên kéo dài, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy hình ảnhbên trong, sắc mặt liền chuyển hồng, rút lui một bước đi ra ngoài, nhưngtiếng vang đó đã làm kinh động hai người đang hôn sâu, Phượng Lan Dạ gương mặt cũng hồng như quả táo chính rồi, đầu chôn ở trong ngực Nam CungDiệp, không dám ngẩn lên, đưa tay đánh vào ngực hắn, giận trách: "Cũngtại ngươi?"

Nam Cung Diệp ngửng đầulên, mặc dù ánh mắt mờ mịt, nhưng trên hai gò má cũng ửng hồng, nhưng đã trấnđịnh nhiều lắm, nhìn về phía Thanh Đại đã lui đến cạnh cửa.

" Có chuyện gìkhông?"

Thanh Đại đầu cũng khôngdám ngẩng lên, mau chóng trả lời: "Thuộc hạ đã phái người đem lời nhắnđi."

Nam Cung Diệp phất tay đểcho Thanh Đại ra ngoài, Thanh Đại nhanh chân chạy ra, vừa đi ra khỏi phòngkhông khỏi thở phào nhẹ nhỏm, nàng đâu biết Vương gia cùng chủ tử lại triềnmiên như thế, trước đây bọn họ cũng không có triền miên nóng bỏng qua, xem rasau này vào gian phòng của bọn, trước hết nàng nên gõ cửa mới được, nghĩ vậyliền xoay người bỏ đi.

Trong phòng, Phượng LanDạ chậm rãi ngửng đầu lên, gương mặt đã sớm giống như tôm luộc, nàng tức giậnnhìn chằm chằm Nam Cung Diệp: “ Ta không còn mặt mũi gặp ai nữarồi."

"Nàng là vương phicủa ta, hai người chúng ta thân mật là chuyện bình thường, có cái gì mà khôngmặt mũi gặp người .”

Phượng Lan Dạ cũng khôngthèm để ý tới hắn, giơ tay lên liền đánh mấy cái vào ngực Nam Cung Diệp,mới hơi xả giận một ít, như vậy mới chịu an tĩnh lại hết giận, bất quá nghĩđến nụ hôn vừa rồi trong lòng vẫn còn mê mang, thật đúng là làm cho ngườita khó quên, nàng không tự chủ được nở nụ cười, tựa vào trước ngực Nam CungDiệp mà nói chuyện, hai người thêm thân mật.

Định Châu thành, các nơiđã tăng thêm nhân thủ tuần tra, người ra vào cửa thành lại càng gắt gao tra xétrất nhiều, chủ yếu là trên những con đường nhỏ , đều dán bức hoạ của ViẢm, nhưng liên tiếp hai ngày cũng không có phát hiện tung tích Vi Ảm ở đâu,hắn giống như biến mất khỏi nhân gian, không có chút tăm hơi nào, nhưng càngnhư vậy, mọi người càng cảm thấy khủng hoảng, thường thì trước một đêm bãotáp đến sẽ đặc biệt yên tĩnh bình lặng .

Điều này nói rõ Vi Ảm màra tay lần nữa chỉ sợ sẽ rất tàn nhẫn.

Ba ngày sau, cũng khôngcó tin tức của Vi Ảm, bên trong thành Định Châu dân chúng bỗng nhiên liên tục phátbệnh, đầu tiên là lòng bàn tay nổi bọng nước, sau đó là trên gương mặt,trên người, bọng nước vỡ chãy ra chấtdịch, chất dịch này chảy tới nơi nào, thì nơi đó sẽ bị lây, nếu nhưngười nào đụng phải những thứ này, cũng sẽ bị lây, trong lúc nhất thời, cả ĐịnhChâu thành, lòng người bàng hoàng, chuyện này rất nhanh đến tai Thụy Vương NamCung Duệ.

Nam Cung Duệ sắc mặt tốisầm lại, lập tức triệu tập tất cả người đứng đầu Định Châu thương thảo, NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng tham gia.

Phượng Lan Dạ có thóiquen giải độc, vừa nghe Nam Cung Duệ nói ra bệnh trạng của những ngườinày, lập tức đứng lên, khuôn mặt đông lạnh mở miệng.

" Bệnh này chỉ sợ làtrúng thi độc (*), độc này rất lợi hại, lây bệnh rất nhanh, nhất định là đãhạ độc trong nước giếng. ta nghĩ Vi Ảm nhất định núp ở bên trong thành ĐịnhChâu, các ngươi hiện tại mau sớm tra thượng nguồn của giếng nước ở Định Châu,Vi Ảm nhất định là giết người rồi dùng thi thể của bọn hắn ngâm để chế ra thiđộc, sau đó đặt ở thượng nguồn cách các giếng vài dặm, những người ở hạdu uống sẽ bị lây lan ra, hiện tại phải tra ra tất cả nguồn nước, còn phảitra ra Vi Ảm ẩn thân, sau đó phái binh đem tất cả người lây thi độc tập trungở cùng một chỗ."

(*) Độc do ngâm xácchết.

Nam Cung Duệ nghe thấynghiêm trọng như thế, sắc mặt không khỏi đen vài phần, tất cả quan viênĐịnh Châu sắc mặt đều khó coi.

Định Châu có lớn nhỏ hơnmột trăm giếng nước, nước trong giếng chỉ lấy từ hai đường, một cái làlấy từ nước sông thiên nhiên ở ngoài thành, một cái là lấy ở dưới lòng đất,như vậy Vi Ảm hạ độc, chỉ có một con đường bị ônhiễm, còn những giếng nước khác không nằm trên đường hạ độc, thì mọi người sẽkhông có chuyện gì, nhưng bây giờ lại không biết hắn đặt thi độc đường nào trênhai đường kia, trong lúc nhất thời, những quan viên này đều kinh hoảng , NamCung Duệ không còn câu nệ nữa, lập tức phân phó Tây Môn Vân, điều động phần lớnbinh tướng đi ra ngoài.

Căn cứ bản đồ phân bốcác giếng nước ở Định Châu, điều tra hai đường giếng chính, nhưng dùsao cái chính vẫn là bắt được Vi ảm, đồngthời phái một phần binh tướng do hắn dẫn đầu, lập tức đem người trúng độc táchra ngoài, riêng đám quan viên thì tìm chỗ cho mọi người sơ tán , không để chohọ cảm thấy hoảng sợ.

Mặt khác Nam Cung Duệcũng khẩn cầu Phượng Lan Dạ hỗ trợ, điều quan trọng nhất bây giờ là trongthời gian ngắn nhất phải nghiên cứu để tìm ra cách điều chế đan đượcđể giải độc, bằng không Định Châu e là sẽ trở thành toà thành chết.

Trong lúc nhất thời,trong phòng nghị sự của quan nha, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ dẫn thủ hạ của mình đi tới phía trước, thấy có người trúngđộc, liền tới xem xét một phen, quả nhiên như Phượng Lan Dạ nói, bọn họ đúng làtrúng thi độc.

Nam Cung Diệp biết PhượngLan Dạ đối với giải độc có chút hiểu biết, hơn nữa nàng đã uống giải độc kỳđan, trong cơ thể có năng lực giải độc kháng thể, nhưng cũng không thể làm chonàng cạn máu của mình để cứu dân chúng Định Châu, hơn nữa máu người có hạn cóthể cứu được bao nhiêu người đây, huống chi hắn không thể để cho nàng bị mộtchút thương tổn gì.

Nhưng mà trước mắt nơiphải làm sao bây giờ?

" Lan Nhi, ngươi cóthể giải thi độc không?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu,nếu nói chồn độc, rắn độc, thảo dược độc, nàng cũng có thể thử một lần, nhưngthi độc là rất khó giải, hơn nữa bây giờ còn là thi độc ngâm chế, có một loạithi độc là xác ướp ngàn năm, nếu trên người dính phải độc này, chỉ cần ngâmmình ở trong nước, vậy thì có thể giải, tương tự như diệt khuẩn vậy, nhưng bâygiờ là thi thể ngâm chế, đem một lớn thuốc độc đút vào trong miệng người sống,đợi đến khi kẻ đó bị độc chết, thì phơi thi thể hai ngày, khiến cho xác chếtnổi lên đóm đỏ, khi độc tố trải rộng, thì đem đặt ở trong giếng nước, loại độcchất này có thể nói rất khó giải, bất quá có một người cũng có thể thử mộtchút, ánh mắt Phượng Lan Dạ sáng lên một cái.

" Lập tức phái ThiênBột Thần trở về đảo, ta nghĩ, nói không chừng gia gia có biện pháp."

Nam Cung Diệp vừa nghe,lập tức đồng ý, khuôn mặt nở nụ cười, tròng mắt đen trong suốt bình tĩnh,trầm giọng ra lệnh Thiên Bột Thần: "Lập tức trở về Yên Hải đi tìm lão chủtử, đem tình huống nơi này bẩm báo cho hắn, nói cho hắn cần phải trong thờigian ngắn nhất luyện chế ra đan hoàn."

" Dạ"

Thiên Bột Thần vừa lêntiếng, người đã rời đi, chạy thẳng tới Yên Hải.

Tây Môn Vân dựa theo bảnđồ xây dựng Định Châu năm đó, tìm ra một giếng nước ngầm cổ ở thượng nguồn làcủa một gia đình, rất nhanh đã tra ra hai đường nước chính, và cũng biết nơi đólà nhà ai ở, hắn lập tức phái người vây lại, rốt cục lúc chạng vạng cũng đếnnơi ở của Vi Ảm, trong trạch viện của một hộ gia đình tìm được thi thể bị ngâmở trong giếng, Tây Môn Vân lập tức sai người vớt lên, mặc dù là ngày mùa hạ,thi thể đã biến thành màu đen, sình ra bốc mùi tanh hôi gần mười dặm, nhưng lạikhông có rửa nát, đây là một gia đình có bốn miệng ăn, tất cả đều bị Vi Ảm lòngdạ độc ác sát hại hết, rồi đem bọn họ bào chế độc thi, ném vào bên trongmột giếng cổ ở thượng nguần, kết quả khi nước chảy đến hạ du thì mọi người đềutrúng thi độc.

Vi ảm tuy rằng bị bắt bỏnhốt vào đại lao, đáng tiếc thi độc đã tràn ngập thành dịch, khiến cho lòngngười bàng hoàng, cả Định Châu thành đô lâm vào khủng hoảng, ở trên phố lớn ngõnhỏ vang lên một mảnh tiếng khóc thảm thiết, những tiểu thương kia đều muốnrời đi, nhưng làm sao có thể cho họ đi, tất cả đều bị vây khốn ở bên trongthành Định Châu, để tránh bệnh dịch kia lây lan ra ngoài.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đi ở trên đường cái, nghe tiếng khóc la bên tai, lòng cảm giác chuaxót, Phượng Lan Dạ đã thử hai loại phương thuốc có sẵn, nhưng không có hiệuquả, cho tới nay, nàng cũng chưa có nghiên cứu ra được cách điều chế, cho nênmới phải thúc thủ vô sách.

Một ngày một đêm đã qua,trong thành càng ngày càng nhiều người lây bệnh, đã có người tử vong rồi, màThiên Bột Thần trở về Nhu Yên đảo vẫn chưa trở lại.

Không khí nồng đậmchết chóc tràn ngập cả bầu trời Định Châu, đường cái trước đây náo nhiệt,thoáng cái thê lương vô cùng, khắp nơi là tiếng khóc, tiếng quát tháo, ThụyVương Nam Cung Duệ đã phái rất nhiều quân y đi đến các dịch khu (khuvực bệnh dịch), đem các loại dược thảo chống ôn dịch để cho ngườibệnh ăn vào, nhưng sau đó có người lại trực tiếp ói ra, mắt thấy tình hình càngngày càng nghiêm trọng.

Trãi qua một đêm, ngaycả Thụy Vương Nam Cung Duệ cũng lây nhiễm này thi độc, trong nháy mắt, bêntrong thành Định Châu tất cả quan viên đều khủng hoảng, ai cũng không thểgiúp, nếu như Thụy Vương xảy ra chuyện gì, chỉ sợ tất cả bọn họ đều bị chôncùng, mặc dù hắn bị giáng chức tới đây, nhưng hắn là hài tử của hoàng thượng a.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ theo sát ở bên người Nam Cung Duệ, mắt thấy trên người trên mặt ThụyVương , đã nổi lên cái mụt nước, bắt đầu có mũ, Phượng Lan Dạ quyết địnhdùng máu cứu Thụy Vương một mạng.

Nhưng mà đây tuyệt đối làchuyện mạo hiểm, nếu để cho người ta biết máu của Phượng Lan Dạ có thể cứungười, chỉ sợ bản thân nàng sẽ gặp nguy hiểm, nếu bị tiết lộ ra ngoài, thìnhững loạn dân bên trong thành Định Châu sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng bảobọn họ trơ mắt nhìn Thụy Vương trúng độc mà chết đi, thì ai cũng không đànhlòng.

Phượng Lan Dạ đang hạquyết tâm, lúc chuẩn bị cứu trị, thì Thiên Bột Thần từ Nhu Yên Đảo trởlại, trong tay cầm ba loại đan dược có cách điều chế khác nhau.

" Thiếu chủ, đây làdo lão chủ tử chế ra, bất quá hắn không có nghiên cứu qua thi độc, cho nênkhông biết loại nào là hữu hiệu nhất , hi vọng Tiểu Vương phi có thể thửnghiệm một lần, như vậy sẽ tìm ra được thuốc giải”

Phượng Lan Dạ đưa tay cầmba viên đan hoàn kia, cùng Nam Cung Diệp đi trước gian phòng của Thụy VươngNam Cung Duệ.

Lúc này Nam Cung Duệ cảngười đã rất suy yếu, bên trong gian phòng tuy có mấy quan viên, cũng đều chemặt che miệng lại, đối mặt với tử vong, có ai mà không sợ .

Phượng Lan Dạ cùng NamCung Diệp đi vào, ý bảo những quan viên lui xuống đi, những người đó rõ rànglà thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài.

Trong phòng, chỉ có ThụyVương cùng hai thủ hạ đứng ở cạnh cửa, Phượng Lan Dạ đi tới, nhìn Nam CungDuệ, bình tĩnh mở miệng: "Ngũ hoàng huynh, đây là đan hoàn mới vừanghiên cứu chế tạo ra được, bởi vì không biết loại nào tốt, cho nên ta muốn ởtrên người của ngươi thí nghiệm một chút có thể được sao?"

Ngũ hoàng tử Nam Cung Duệlập tức gật đầu, chỉ cần có thể tìm được phương pháp điều chế thuốc giảithi độc, hắn nguyện ý nếm thử.

Nam Cung Duệ ý bảo PhượngLan Dạ bắt đầu, đầu tiên Phượng Lan Dạ cầm một viên hoàn thuốc màu đỏ, ngửingửi, đem những dược liệu trong viên thuốc này ghi nhớ kỹ trong lòng, thật rathì những đan hoàn này đều có dược liệu rất bình thường , chẳng qua thànhphần và khối lượng mới là quan trọng, ở trong y học, chủng loại thuốc bắcmặc dù nguyên liệu khổng lồ, nhưng phân lượng khác nhau, sẽ có hiệu quả khônggiống nhau, cho nên đây mới là điều quan trọng nhất.

Phượng Lan Dạ đem đanhoàn bỏ vào trong miệng Nam Cung Duệ, đợi một lát, không thấy có phản ứng gì,liền không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

" Ngũ hoàng huynh,như thế nào? Cảm giác có dễ chịu một chút hay không?"

Nam Cung Duệ lắc đầu, thởhào hển mở miệng: "thân thể rất nóng, đầu cảm thấy choángváng."

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nhìn kỷ, sắc mặt quả nhiên đỏ rừng rực còn giống trứng tôm luộc, trongbụng cả kinh, vội vàng cầm một viên đan dượckhác đúc hắn ăn, thật ra thì nàng biết gia gia chế tạo đan dược, mặc dùkhông thể giải thi độc, nhưng sẽ không hại tánh mạng người khác, cho nên mớiyên tâm to gan cho Ngũ hoàng huynh phục dùng, chẳng qua Ngũ hoàng huynh vì saolại cảm thấy thân thể nóng rang, đầu cháng váng vậy, Phượng Lan Dạ kỳ quái nhíu mày, nhưng không kịp nghĩ nhiều về vấn đề này.

Nam Cung Duệ đã cười mởmiệng: "Viên đan dược kia, ta ăn vào đi rất thoải mái, thật giống như cókhí lạnh từ đáy lòng chui đi ra."

Phượng Lan Dạ lập tứcnhìn lại, trên mặt hắn hồng ti quả nhiên lui xuống, ngay cả những mụnnước sưng thối rữa cũng xẹp đi rất nhiều, tuy nhiên nó lại không có hiệu quảgiải hết độc, Phượng Lan Dạ dứt khoát đem một viên đan hoàn còn lại cho NamCung Duệ ăn vào, một viên đan dược này cùng viên vừa rồi hiệu quả không khácmấy, khi ăn vào cũng làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, có thể giảm bớtbệnh trạng, nhưng không có biện pháp hoàn toàn trị tận gốc bệnh trạng,vậy phải làm sao bây giờ?

Phượng Lan Dạ đứng thẳngngười, nhìn về Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp biết đan dược này không thể hoàntoàn giải trừ thi độc, lúc này ánh mắt Phượng Lan Dạ loé sáng, nhớ tớimột điểm quan trọng, nếu như dùng máu của nàng làm thuốc dẫn, không biết hiệuquả không phải sẽ rất tốt sao, lập tức đem ngón tay đưa đến mép, cắn nát xongbảo Nam Cung Duệ há mồm, nhiễu hai giọt máu vào trong miệng của hắn.

Nam Cung Duệ kinh ngạcnhìn tiểu nha đầu này, khi bắt đầu làm chuyện gì cũng chấp nhất bìnhtĩnh, còn có sự tàn độc lúc trước, bao nhiêu diện mạo khác nhau lại tồn tạitrong một người.

Máu ăn vào, sau một nénhương trôi qua, hai người phát hiện quanh thân Nam Cung Duệ nhìn bằng mắtthường đã thấy biến hóa, các mụn nước không hề nổi dày đặc, cũng không phát đỏ,chỉ cần uống thêm hai ngày, sẽ giải được thi độc.

Nam Cung Duệ cũng pháthiện chuyện này, nên sớm đã cao hứng kêu lên.

" thật tốt quá,không nghĩ tới lại có thể giải thi độc khó hiểu này, Thất đệ muội, ngươi làngười mang phúc đến cho dân chúng Định Châu a."

Phượng Lan Dạ nghe lờihắn vừa nói, cũng ngượng ngùng, vội vàng lắc tay: "Đây là việc cần phảilàm, Ngũ hoàng huynh cố gắng nghĩ ngơi đi, ta đem cách điều chế một lần nữađiều chỉnh lại, sau đó lập tức cho đưa đến chỗ những người đó."

" tốt"

Nam Cung Duệ gật đầu, chođến lúc này trong lòng hắn mới thanh tĩnh lại, ngước mắt nhìn Thất hoàng đệcùng Thất đệ muội rời đi, khóe môi nở nụ cười.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ trở lại Thụy Vương Phủ, lập tức sai người theo cách điều chế đi lấythuốc, sau đó ở Thụy trong vương phủ lấy ra một cái bát lớn bắt đầu điều chếdược, trong bát dược tăng thêm máu của Phượng Lan Dạ, sau đó đưa đến trạm dịch,trong lúc nhất thời quả nhiên đã khống chế được, mọi người tại Định Châu cuốicùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà Nam Cung Diệpthì thiếu chút nữa vì đau lòng mà chết đi, hắn ôm Phượng Lan Dạ, nhìn nàng bởivì lấy máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, không khỏi đau lòng kêulên.

" Ngày mai không cholấy nữa, ta lập tức phái người đi Nhu Yên đảo, để cho gia gia mang công thứcđiều chế ra đan hoàn lúc trước nàng dùng, theo đó mà kê đơn thuốc, ta nghĩ nhấtđịnh có thể giải thi độc."

Phượng Lan Dạ nằm trongngực của hắn, biết hắn vì đau lòng mình, nàng thấy giống như được uống mật ngọtvậy, chẳng qua ngoài miệng lại không ngừng nhắc nhở hắn.

" Ngươi cho rằng giagia không nghĩ tới sao? Chẳng qua đan dược đó phải có trên trăm loại dược liệutrân quý, nhất thời căn bản là không có đủ, hơn nữa lại hiếm quý vô cùng, muốntập hợp đủ nhiều dược liệu như vậy, ít nhất cũng phải mười năm, chỉ sợ đến lúcđó tất cả mọi người Định Châu đều chết hết."

Nam Cung Diệp biết lờinói của Phượng Lan Dạ là sự thật, nếu thật có những dược liệu này, gia gia đãsớm chế ra rồi, đâu cần dùng đan dược thay thế kia, nhưng khi nhìn thấy khuônmặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt như đoá bạch mai trong đêm tuyết trắng, làm timcủa hắn khó chịu như bị dao cắt.

" Lan Nhi."

" Ta không sao, chỉcần thêm hai ngày nữa, thì thi độc này sẽ được giải, ngươi yên tâm, ta có thểchống đở được" .

" cám ơn nàng, LanNhi, biết không? Mặc dù thế nhân đều nói nàng độc, nhưng chỉ có ta biết, nànglà người thiện lương nhất trong thiên hạ."

" Có ngươi hiểu talà tốt rồi"

Phượng Lan Dạ vươn tay ômcổ Nam Cung Diệp, nở nụ cười, rồi dùi mặt vào lồng ngực của hắn, ôn nhu nói: "Ta mệt mỏi, chúng ta trở về nghỉ ngơi một chút đii."

" tốt."

Nam Cung Diệp đâu cònnhiều lời nữa, lập tức ôm nàng trở về Thụy Vương Phủ.

Bởi vì sợ máu thiếu sẽkhông có hiệu quả, mà ảnh hưởng đến việc giải độc, cho nên Phượng Lan Dạ lấymột lượng máu không ít, cho nên mới phải khiến cho cả người suy yếu vô cùng.

Cũng may chỉ có ba ngày,nên không cần mất mạng, chỉ như vậy thôi, đã khiến cho Nam Cung Diệp mỗilần nhìn thấy là mỗi lần đau lòng, hận không được từ trên người của mình lấymáu, giờ phút này hắn thật có chút hối hận, sớm biết vậy ngày đó mình ăn đandược kia là tốt rồi, thì hôm nay nàng đâu cần chịu tội như vậy, hắn hận khôngđược lập tức trở về kinh thành, thời gian gần đây Tề vương điện hạ sắc mặt tốithui, quanh thân âm ngao, ai cũng không dám nhích tới gần.

Bất quá, thật không cóuổng phí tâm tư của Phượng Lan Dạ, ba ngày sau, tất cả mọi người trong ĐịnhChâu thành bị trúng thi độc, đều sống sót sau tai nạn, rất nhiều người biết đâylà công đức của Tề vương phi , vì vậy tất cả mọi người chạy đến ngoài cửa Thụy VươngPhủ dập đầu cảm tạ bọn hắn, họ tự động tự tán cũng không quấy nhiễu đến bọn họ,chỉ dập đầu ba rồi đi, người này nối tiếp người kia, đến mãi không hết.

Còn giếng nược bị thi thểném vào, cũng được dùng vôi cùng độc thảo hoá giải, phải trãi qua nhiều ngàyngâm thuốc, một cái miệng giếng phải phong toả đến mười ngày, trong thời giannày tất cả nước dùng để uống đều lấy từ nước sông dẫn vào giếng.

Thụy Vương Nam Cung Duệcũng tự mình tới đây hướng Phượng Lan Dạ nói cám ơn, nhưng bị Nam Cung Diệp cảnlại, bởi vì Phượng Lan Dạ giờ phút này rất suy yếu, cần nghỉ ngơi

Đám người Tây Môn Vân đềubị từ chối ở ngoài cửa, bất quá quà tặng thì vẫn thu, rất nhiều người đưa thuốcbổ tới, hi vọng Tề vương phi có thể sớm ngày khôi phục khoẻ mạnh. Định Châu trừđi tai nạn, Thụy Vương Nam Cung Duệ lập tức luận tội của Vi Ảm, chém đầu ngoàichợ thị chúng, đầu người treo cho cửa thành, sau đó vứt xác nơi hoang dã, khôngcho phép người mai táng, bởi vậy, Định Châu một lần kiếp nạn này cuốicùng đã hữu kinh vô hiểm mà trôi qua.

Chiều nay ở bên trongquan nha, Nam Cung Duệ tự móc tiền túi, đặt mua liễu một bàn tiệc rượu chiêuđãi đám người Tây Môn Vân cùng Nam Cung Diệp , cùng đi còn có quan viênĐịnh Châu.

Trong bữa tiệc khi nóitới trận dịch lần này, mọi người không khỏi thở dài,cuối cùng đều cảm tạ công đức vô lượng của Tề vương phi, còn có bản lãnh củanàng thật không nhỏ, Tây Môn Vân nhìn Tề vương Nam Cung Diệp, con ngươi sâu ukhó có thể che dấu từng đợt sóng ngầm, nhưng thần sắc trên mặt không thay đổi,nghĩ đến tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ kia, tim của hắn liền mềm nhũn , chỉ hyvọng nàng hạnh phúc là tốt rồi, cho đến hôm nay hắn mới ý thức được, nàng thậtra là một tiểu nha đầu thiện lương, mặc dù mặt ngoài rất lạnh lùng, giống nhưmột con nhím, nhưng khi tháo những gai đâm nàng lại mềm mại vô cùng.

Cả đêm Tây Môn Vân cũngkhông nói gì, chỉ an tĩnh dùng bữa, nghe lời nói của người khác, bất quálúc dạ tiệc mau chóng kết thúc, lời nói không sợ hù chết người toát ramột câu.

" Thụy Vương tiếpchỉ."

Nói xong xoay mình đứng dậy, từ trên người lấy ra một đạo Minh hoàng thánh chỉ , Nam CungDuệ kinh hãi, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng rời tiệc, tất cả mọi ngườicũng đều đứng dậy, quỳ gối phía sau Nam Cung Duệ, đồng loạt chờ chựcthánh chỉ của Tây Môn Vân.

Chỉ nghe thanh âm trầm ổncó lực của Tây Môn Vân vang lên.

" Phụng thiên thừavận, hoàng đế triệu chiếu, hiện nay Bắc cảnh đất Định Châu có cường đạo của NhuYên đảo nhiều lần quấy rầy, nay đặc biệt phái ra tướng quân Tây Môn Vân cùngThụy Vương Nam Cung Duệ, diệt sào huyệt của bọn cường đạo, tùy ý trở về kinhnghe phong."

Thánh chỉ hạ xuống, tấtcả mọi người như nằm mộng, nhất là Nam Cung Duệ, ngay cả thánh chỉ cũng quêntiếp, ngửng đầu lên nhìn Tây Môn Vân, trong đồng tử chớp mắt một cái bắn ra ánhsáng khiếp người, âm trầm mở miệng.

" Tây Môn tướngquân, chuyện gì xảy ra vậy? người của Nhu Yên đảo từ trước đến giờ cùngĐịnh Châu nước giếng không phạm nước sông, sao bỗng nhiên muốn diệt sào huyệtcủa bọn họ?"

Tây Môn Vân dưới chântrầm ổn, mặt mũi đắm chìm, chậm rãi mở miệng: "Thụy Vương không thểlàm phật ý hoàng thượng”.

Lời vừa nói ra, nhữngngười liên quan trong bụng hiểu rõ, nguyên lai là hoàng thượng muốn thừa cơđiều Thụy Vương trở về kinh, nhưng vô cớ xuất binh, cho nên mới phải ra lệnhTây Môn Vân cùng Thụy Vương đi diệt Nhu Yên đảo, mới có thể cho hắn có một danhphận chính thức để trở lại kinh thành, lần này đi, thân phận có thể khác trước,lập tức tất cả quan viên quay qua Nam Cung Duệ chúc mừng.

" Chúc mừng Vươnggia, chúc mừng Vương gia liễu."

Tây Môn Vân đi tới, đemthánh chỉ đưa tới trong tay Nam Cung Duệ, gằn từng chữ mở miệng:"Bởi vì chuyện dịch bệnh, khiến cho tướng sĩ hơi suy yếu, điều chỉnh mấyngày xong liền chuẩn bị tác chiến."

Nam Cung Duệ cuối cùngcũng kịp phản ứng, đứng lên xoay người rời đi, Tây Môn Vân quát lên: "Đứnglại."

Đợi đến Tây Môn Vân quayđầu nhìn sang, Nam Cung Duệ hướng hắn gầm nhẹ: "Ngươi điên rồi, Nhu Yênđảo là nơi nổi danh dễ thủ khó công, phía ngoài còn có Yên Hải, làm saođánh?"

Tây Môn Vân cũng không cónói thêm cái gì, hơi cúi người một chút, rồi ưu nhã mở miệng:"Chuyện này để sau thương lượng lại."

Nói xong thì xoay ngườirời đi, mấy quan viên Định Châu thành thấy Thụy Vương cùng Tề vương, hai ngườisắc mặt cũng hết sức khó coi, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết xảy rachuyện gì, nên nào dám mở miệng nói nhiều một câu, đành cáo từ rời đi, ngay cảTri phủ đại nhân cư ngụ ở trong quan nha, cũng mượn cơ hội chạy trốn, cuối cùngchỉ còn Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ.

Nam Cung Diệp vẻ mặt nhưminh châu phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, giờ này đang nhiễm âm trầm, trong conngươi sâu u cuồn cuộn, phập phồng những đợt sóng dữ dội.

Hắn nằm mơ cũng khôngnghĩ đến, Tây Môn Vân cuối cùng lại có chiêu này, tình huống như thế này chứngtỏ, phụ hoàng đã sớm biết người Nhu Yên đảo căn bản không có quấy rầy ĐịnhChâu, hắn sở dĩ làm như thế, chỉ là muốn để cho Ngũ hoàng huynh có một lý do đểkhải hoàn trở về triều.

Tốt, thật là mưu kế thâmsâu a, mọi chuyện đều bị một mình hắn nắm giữ trong tay .

Phụ hoàng a, phụ hoàng,nhưng lại có một hai chuyện mà ngươi nắm giữ không được.

Nam Cung Diệp khóe môitreo nụ cười lạnh, xoay người đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, tự động tự châmmột chén rượu, hơi ngửa đầu uống sạch, sau đó nhìn Nam Cung Duệ, trầm giọnghỏi: "Ngũ hoàng huynh, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

Nam Cung Duệ đi tới, lắcđầu, một chút cũng không phát hiện Nam Cung Diệp khác thường, hắn cũng không dễchịu gì, trực tiếp đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, châm rượu rồi uống một chén,vừa rót một chén cho Nam Cung Diệp, trầm thống mở miệng: "Biếtkhông? Phụ hoàng luôn luôn như thế, ngày đó, chuyện thái tử hoàng huynh làm, tavô tội lại trở thành đồng mưu, bị giáng chức đến Định Châu , biết không? Khi đóta chỉ nghĩ đi theo bên người của hắn, mất đi mẫu phi, chỉ muốn phụng bồi phụhoàng, nhưng hắn lại tự cho là đúng an bài một cái gọi là đường tốt chota, bỗng nhiên trên lưng ta đeo một cái tội mưu nghịch, bị giáng chức đày đếnmảnh đất lạnh khủng khiếp này, hiện tại ta đã có thói quen với cuộc sống nơinày, hắn chỉ cần một đạo thánh chỉ, lại muốn đem ta triệu hồi về kinh, ngươinói đi tại sao hắn phải làm như vậy?"

Nam Cung Duệ giống nhưrất thống khổ, giơ cao chén rượu, nhìn Nam Cung Diệp: "Chúng ta uống đi,không say không về."

"tốt" Nam CungDiệp không hề nói gì nữa, uống cạn chén rượu, hai người đồng thời nở nụcười khổ, tựa hồ không có say, tựa hồ cũng đã rất say.

Nam Cung Diệp nhớ tớinhững đau khổ mà mình gặp phải, và chuyện mẫu phi đã chết mà còn phải chịu ônhục, không khỏi cười khổ: "Ngươi vẫn may mắn một chút, ít nhất hắn làmthế cũng bởi vì yêu thương ngươi, mới dụng tâm suy nghĩ, nhưng mà hắn đối vớita thì sao? Cho tới bây giờ hắn cũng không có yêu ta, nhưng lại làm cho ngườitrong thiên hạ biết, ta là hoàng tử được cưng chìu nhất, biết tại saokhông?

Giờ phút này hai người aicũng nghe không vô lời của người khác, chỉ lầm lủi phát tiết phẫnhận trong lòng mình.

Cuối cùng thì cũng say,bọn thủ hạ đi tới, đở hai người đem bọn họ đưa đi ra ngoài, cứ như vậy, còn mộtđường về phủ vừa đi vừa kêu: "Thất hoàng đệ, uống."

" Ngũ hoàng huynhuống."

Trong Thụy vương phủ,Phượng Lan Dạ đã ngủ được một hồi, giờ phút này đang ở dưới đèn đọc sách, gươngmặt hơi tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, bất quá dường như khôngchút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, mắt to phát sáng mà có thần, khóe môitreo lên nụ cười nhợt nhạt, Thanh Đại cùng Lam đại đứng ở một bên nhìnchủ tử như vậy, lại có một chút thất thần, mặc dù đều là nữ tử, nhưng sựtao nhã của Tiểu Vương phi làm cho người ta khó thể chống cự, ngay cả nữ tửcũng nhìn đến ngơ ngẩn, huống chi là nam nhân.

Hai tiểu nha đầu đangnghĩ đến nhập thần, thì chợt nghe phía ngoài có tiếng động, sau đó Nguyệt Cẩncùng một gã khác thị vệ, dìu Vương gia đi tới, trong miệng Nam Cung Diệp còn đang lẩm bẩm thì thào nghe không rõ, tựa hồ có chuyện không vui đãxảy ra, cho nên mới phải uống rượu, Phượng Lan Dạ đứng lên, nhìn Nguyệt Cẩn vàhai người thị vệ đem Nam Cung Diệp thả vào trêngiường êm đang trống, nàng không nhịn được nhíu mày hỏi thăm: "Đã xảy rachuyện gì?"

Hắn không phải là thấtthố người, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.

Nguyệt Cẩn buông Nam CungDiệp ra, cung kính đáp lời: "Bẩm Tiểu Vương phi, khuya hôm nay, TâyMôn Vân tướng quân bỗng nhiên lấy ra một đạo thánh chỉ, lệnh cho Thụy Vương tấncông Nhu Yên đảo, cho nên chủ tử vừa nghe liền buồn bực, cùng Thụy Vương uốngrượu say."

Phượng Lan Dạ kinh ngạc,chuyện tấn công Nhu Yên đảo là điều trong dự liệu của các nàng, Nam Cung Diệpuống rượu say, bởi vì những hành động liên tiếp của Hạo Vân đế làm hắn thốngkhổ nên mới thất thố, nhưng mà Thụy Vương đang tốt lành sao cũng uống say rượu.

" Thụy Vương làmsao?"

Nguyệt Cẩn bởi vì vẫnđứng ở bên cạnh, cho nên tự nhiên đem lời nói của Thụy Vương Nam Cung Duệ ngherõ, hắn nhanh chóng đáp lời: "Thụy Vương nói ngày đó chuyện thái tử mưunghịch, hắn căn bản là không biết gì, liền bị an bài cho tội mưu nghịch, sau đóthì đày đến Định Châu , hiện tại hoàng thượng lại muốn để cho hắn trở về, hắnnói đã có thói quen sống nơi này, cho nên rất thống khổ."

Ánh mắt Phượng Lan Dạ trởnên sâu u, ở bên trong phòng qua lại dạo bước, Thụy Vương như thế nào bây giờkhông phải là lúc để quan tâm, nếu thánh chỉ tới rồi, như vậy hồng y hỏapháo nhất định đã xuất hiện.

" Thiên Bột Thần,Nguyệt Hộc."

Phượng Lan Dạ gọi mộttiếng, hai người lập tức xuất hiện, cung kính cúi đầu, Phượng Lan Dạ bìnhtĩnh ra lệnh: "Lập tức đi trước ra ngoại thành cách Định Châu haimươi dặm, nơi đó có con sông Giang Hà, ta nghĩ Hồng Y hỏa pháo nếu chuyển tớiđây, hẳn là dùng đường thủy tới, các ngươi nhanh chóng giám thị hai bên bờsông Giang Hà, có tin tức gì lập tức tới bẩm báo."

“dạ, Tiểu Vươngphi."

Hai người lắc mình rờiđi, bên trong gian phòng, Phượng Lan Dạ phất phất tay: "Đi nấu một chéncanh giải rượu."

Thanh Đại lập tức lêntiếng: "Dạ, chủ tử"

Mấy người lui ra ngoài,Phượng Lan Dạ ngồi vào bên người Nam Cung Diệp, đưa tay sờ gương mặt của hắn,trên mặt trên người hắn đều rất nóng, tay hắn đưa lên bắt được tay Phượng LanDạ, dùng hết sức mở mắt nhìn nàng.

" Lan Nhi, biếtkhông? Hắn làm cái gì cũng muốn tốt cho Ngũ hoàng huynh, nhưng mà đối với tathì sao? Đối với mẫu phi ta thì sao? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy, hắn quá tànnhẫn."

Nam Cung Diệp từng chữtừng câu ngoan lệ ném ra, ánh mắt một hung tàn lạnh như băng, con ngươi thậtgiống như một con sói bị thương, hậnkhông được cắn nuốt xương cốt của người làm hắn căm hận, PhượngLan Dạ vươn tay nắm tay của hắn, không biết nên nói cái gì cho phải, trong lònghắn hận ý quá mạnh mẽ, mà năng lực mạnh như vậy, nếu thật sự bùng nổ,chỉ sợ Thiên Vận hoàng triều sẽ nhiễm gió tanh mưa máu.

Đang suy nghĩ, thì ThanhĐại từ ngoài cửa bưng một chén canh giải rượu đi vào, Phượng Lan Dạ nhận lấy,hầu hạ Nam Cung Diệp uống vào, sau đó đỡ hắn nằm xuống, ôn nhu mở miệng:"Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, ngủ một giấc, đừng nghĩ nhiều, ngày maicó thể có chuyện cần làm?"

“ Được."

Nam Cung Diệp nhắm mắtlại, vươn tay chặc lôi kéo Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ dù sao cũng không phiềnhà, liền tựa vào giường của hắn mà ngồi, ngồi một hồi liền dựa đến trên ngườicủa hắn, vào lúc nửa đêm, Nam Cung Diệp tỉnh lại thấy Phượng Lan Dạ nằm ở trênngười của hắn ngủ rất ngon, hắn không đành lòng đánh thức nàng, gần đây thânthể nàng yếu ớt đi, cho nên đem nàng ôm trở về trên giường, hai người vừa ômvừa cùng nhau ngủ thiếp đi.

Sau khi trời sáng, PhượngLan Dạ có chút phản ứng không kịp, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đếnthanh âm chào hỏi "Lan Nhi, nàng đã tỉnh."

Phượng Lan Dạ theo lờicủa hắn, chỉ chỉ một bên giường êm, vừa chỉ chỉ lên giường, muốn hỏi hai ngườibọn họ làm sao mà ngủ thẳng ở trên giường vậy.

Nam Cung Diệp nhìn vẻ mặtmê mang của nàng, không khỏi cúi người hôn lên trán của nàng, Lan Nhi của hắnmới người tốt bụng nhất thế gian, vì cứu những người đó, phải cho nhiềumáu như vậy, khiến mình suy yếu vô cùng, nếu không phải như thế, hắn vừa cửđộng nàng đã sớm tỉnh, so sánh với rất nhiều người trên cõi đời này thì nàngtốt hơn nhiều lắm.

"Ngươi không cóchuyện gì chứ?"

Nghĩ đến chuyện tối ngàyhôm qua, Phượng Lan Dạ quan tâm hỏi thăm, Nam Cung Diệp lập tức gật đầu,tối hôm qua hắn đã thất thố rồi, thứ nhất là bởi vì thấy được thánh chỉ, thứhai là bị tình yêu thương của phụ hoàng đối với Ngũ hoàng huynh kích thích, saunày hắn sẽ không bao giờ đau lòng nữa, nếu nam nhân kia chưa từng thật lòng yêuthương hắn, hắn cần gì phải rối rắm, bởi vì hắn không phải không có tình yêuthương, hắn có Lan Nhi, còn có gia gia, như vậy đã đầy đủ rồi, người không thểquá tham lam, nếu không sẽ không còn gì cả.

" Ừ, ta không saorồi, không nghĩ tới phụ hoàng thật sự có ý định tấn công Nhu Yên đảo."

Nam Cung Diệp con ngươithâm thúy âm trầm, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo: "Hắn cho là có Hồng Y hỏapháo, là có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Lần này mình nhất địnhphải phá hủy hỏa pháo này, để tránh sau nó hại người, nếu như không có vật này,ngày đó Vân Phượng cũng sẽ không diệt, bây giờ lại muốn lấy ra đối phóngười trên Nhu Yên đảo.

" chúng ta có thểphá hủy hỏa pháo kia, gia gia không phải là tặng rất nhiều lôi đạn sao? Lôi đạnbắn ra uy lực cũng không nhỏ, chỉ cần có thể tới gần hỏa pháo đó, là cóthể nổ hủy kết cấu bên trong của hỏa pháo, như vậy nó sẽ không biện pháp vậnhành, chỉ là một hoả pháo vô ích mà thôi."

Nam Cung Diệp ánh mắt sắcbén, ngước đầu nhìn giữa không trung, nắm chặt tay trầm giọng: "Ừ, hiệntại chúng ta chỉ cần tra rõ hoả pháo ở địa phương nào? Sau đó phá hủy nó."

" Ta đã phái ThiênBột Thần cùng Nguyệt Hộc ẩn ở bên bờ Giang Hà , hỏa pháo kia rất nặng, dùng xengựa thì không có biện pháp vận chuyển vật này, ta nghĩ nhất định là dùngthuyền lớn chở nó tới đây, cho nên chỉ cần có tin tức, chúng ta có thể phá hủynó."

" tốt"

Hai người giữ chặt taynhau, bèn nhìn nhau cười, lần này vô luận như thế nào cũng phải phá hủy Hồng Yhỏa pháo, khiến nó sau này không thể trở ra hại người.

Liên tiếp hai ngày, khôngcó tin tức gì, chẳng những là hỏa pháo, ngay cả bọn người Tây Môn Vân cùng NamCung Duệ cũng không có động tác khác, bởi vì chứng dịch bệnh, khiến cho tất cảđều rất suy yếu, nên mọi người ở lại nghỉ ngơi sinh dưỡng, bản thân Phượng LanDạ thì ở Thụy trong vương phủ an tâm nghỉ ngơi, ai cũng không để ý tới, ăn mộtchút thuốc bổ, thân thể đã khôi phục rất nhiều, trên mặt thần sắc đạikhái đã rất tốt.

Chiều nay, Thiên Bột Thầnbỗng nhiên xuất hiện.

" Thiếu chủ, quảnhiên có thuyền lớn dừng ở giữa sông Giang Hà, nhưng không có cặp bờ, phía sauđều có thuyền bè hộ tống, phía trước thuyền có một quái vật rất lớn dùng vảitrắng đắp lên, ta nhìn thấy quả nhiên là hỏa phoá"

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vừa nghe nói, đồng thời nở nụ cười

"Thật sự là quá tốt,không nghĩ tới hỏa pháo quả nhiên chở tới đây."

Bọn họ cũng biết hoàngthượng nhất định là sẽ làm chuyện này, nếu không có hỏa pháo, căn bản không cócách nào động tay động chân đối với người trên Nhu Yên đảo, bởi vì có vật này,cho nên hắn mới không sợ hãi, thật là quá ghê tởm.

"Như vậy, chúng tađi trước một bước đến bên bờ Giang Hà, phá hủy hỏa pháo kia."

" tốt."

Hai người thương nghịxong, liền phân phó Thiên Bột Thần vẫn ởhai bên bờ Giang Hà , nếu là có tình huống nào, nhất định phải đến đây bẩm báocho bọn họ.

Thiên Bột Thần lui xuống,lúc này Nguyệt Cẩn từ bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo: "Vươnggia, Thụy Vương gia cho mời, nói tối nay ở quan nha trong phòng nghị sự thươngnghị chuyện tấn công Nhu Yên đảo."

" ừ."

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nhìn nhau, hai người cũng không lên tiếng, bọn họ vốn muốn đitrước Giang Hà hủy diệt hỏapháo kia, không nghĩ tới hoả pháo vừa đến, bọn họ liền bắt đầu thương nghị tấncông Nhu Yên đảo rồi, không đi là không được, Tây Môn Vân nhất định sẽ hoàinghi , vậy kế hoạch hủy hỏa pháo kế sẽ không thể tiến hành, nhưng nếu nhưđi thì việc hủy hỏa pháo cũng không làm được, theo cá tính của Tây MônVân , ngày mai nhất định mang hỏa pháo đi tấn công Nhu Yên đảo, cho nên phải nổhủy hỏa pháo trong tối nay.

“ Ta đi."

Phượng Lan Dạ trầm giọngmở miệng, Nam Cung Diệp lập tức lắc đầu phản đối: "Không được, quá nguyhiểm, nếu không ta qua đó trước, ở một lúc sẽ rời đi, sau đó hai chúng ta cùngnhau dẫn người đi huỷ pháo."

Phượng Lan Dạ lập tức lắcđầu, làm như vậy chỉ khiến cho kế hoạch không cách nào thi triển, nếu hắn rờiđi, thì Tây Môn Vân sẽ liền phân bố binh lính, phải biết rằng hỏa pháo vừa tới,nên binh tướng Tây Môn Vân còn chưa kịp phân bộ để bảo vệ, cho nên bọn họ mớicó khả năng hủy diệt hoả pháo.

Nếu như kinh động đến hắn,hắn tuyệt đối sẽ không cho bọn họ hủy diệt hỏa pháo , như vậy Nhu Yên đảo sẽgặp nguy hiểm.

Phượng Lan Dạ một phensuy trước nghĩ sau, chậm rãi mở miệng: "Ngươi chỉ đem theo NguyệtCẩn, không thể để cho bọn họ khả nghi, những người khác thì theo ta đi, nhữngngười của chúng ta cũng không phải là hạng người vô năng, nên mấy kẻ đó cònkhông có khả năng thương tổn được chúng ta, cho nên ngươi yên tâm đi."

" Nhưng mà thân thểcủa nàng?"

Nam Cung Diệp căn bản làkhông yên lòng, liền đưa tay ôm chặc nàng: "Thôi, chúng ta không hủyhoả pháo nữa."

Tối nay hắn thật rất sợ,trước đây hắn không sợ hãy như vậy, có lẽ bởi vì thân thể nàng còn khôngcó khôi phục, cho nên hắn không yên lòng, trong lòng rất khủng hoảng, hắn tìnhnguyện không hủy hoả pháo kia.

Phượng Lan Dạ biết hắnkhông yên lòng mình, nhưng mà đồng dạng hắn cũng sẽ không cho phép người ta pháhủy Nhu Yên đảo, hơn nữa không thể để cho Tây Môn Vân bọn họ biết người thâncủa hắn trên Nhu Yên đảo, trong lúc chân tướng còn chưa sáng tỏ, nếu như HạoVân đế biết thân nhân của Nam Cung Diệp là người Nhu Yên đảo, chỉ sợ ngaycả hắn cũng muốn giết chết, mà hắn còn không có chứng minh được mẫu phi trongsạch, tất cả những chuyện này, Phượng Lan Dạ đều biết, hơn nữa nàng rất tinnăng lực của mình, không đến nổi bị thương tổn gì, những binh lính kia sao?Nàng căn bản không sợ hãi họ.

" Tốt lắm, ngươi điđi, ta không có việc gì , ta cam đoan với ngươi, nhất định sẽ bình an trởvề gặp ngươi" .

Nam Cung Diệp vẫn nhìnnàng không lên tiếng, thật lâu mới gật đầu, ôm nàng: "Nhất định phải biếtđiều một chút trở lại, ta ở chỗ này chờ nàng."

" ừ, đi đi, đi đi,nhớ, cố gắng trì hoãn thời gian, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ."

Nàng mĩm cười đứngnghiêm, chọc cho mấy người bên trong gian phòng đều nở nụ cười, hiện tại Tiểu Vương phi thật quá khác lúc trước, mang đến cho Vương gia rất nhiều vui vẻ, cũng mang cho bọn họ rất nhiều hi vọng, cho nên tất cả mọingười đều rất thích nàng.

Nam Cung Diệp vươn tayxoa tóc của nàng, cuối cùng dẫn Nguyệt Cẩn đi ra ngoài, khi đi tới cửa trước,hắn không nhịn được một lần nữa quay đầu nhìn sang, mặt của hắn bao phủ ở ánhsáng trong ngọn đèn, chảy tràn ngập hết các loại màu sắc, như ánh sáng ngọcchói mắt, như minh châu trong đám mây mù, như vậy tươi đẹp, như vậy mông lung,sau đó mới đi ra ngoài.

Sắc trời tối lại, đãkhông có bao nhiêu thời gian để trì hoãn, Phượng Lan Dạ vẫy tay một cái ý bảoThanh Đại cùng Lam Đại đem mấy tên thị vệ tập trung tới đây, sau đó cầm lấy ámkhí đặc biết, trên người đeo danh cầm Lục ỷ, một đám người từ cửa sổ nhảy rangoài, tránh khỏi Thụy thị vệ của vương phủ, chạy thẳng tới bên ngoài phủ.

Thanh đại đối với nhữngđường phố ở Định Châu đã rất quen thuộc, cho nên vẫn ở phía trước dẫn đường.

Giữa không trung, saogiăng đầy trời, ánh sáng trải rộng, tuy là mùa hè, nhưng vẫn lạnh lẻo như nước.

Đoàn người tránh khỏiđường lớn, chọn những đường nhỏ mà đi, mấy ngày liên tiếp đấu với thổphỉ, hơn nữa còn bị dịch độc, dân chúngcũng rất suy yếu, cho nên trên đường cái rất tỉnh lặng, khiến các nàng hànhđộng tự nhiên hơn, mọi người một đường chạy gấp ra ngoài thành, Phượng Lan Dạbởi vì khinh công có hạn, cho nên liền để cho Thanh Đại mang theo nàng, ThanhĐại dưới chân sinh gió, đoàn người thật nhanh hướng ngoài thành phóngđi.

Hai bên Giang Hà, sóngnhẹ vỗ vào bờ, giữa sông có thuyền lớn đang đậu, cách một đoạn khoảng cách xaxa gần gần, liền có một chiếc thuyền lớn ngừng ở bên bờ, nơi này là tuyến vậnchuyển chính của đường sông, mấy cái quốc gia quanh đây chuyển vận hàng hóa,cũng là từ nơi con sông này mà đi.

Phượng Lan Dạ dẫn một đámngười đi tới, một đường đi phía trước đuổi theo, rất nhanh liền thấy Thiên BộtThần cùng Nguyệt Hộc tiềm phục tại bên bờ, ở giữa bờ sông, có vài chục chiếc thuyền lớn đậu mà không cặp bờ, lúc này trên thuyền có bóng người đungđưa, tựa hồ rất cảnh giác.

" Vương Phi, cácngươi đã tới."

Thiên Bột Thần vừa nhìnthấy Phượng Lan Dạ xuất hiện, liền vội vàng chạy đốn kéo nàng vào một chỗtrống, để cho Phượng Lan Dạ ẩn núp lại, mấy người ở phía sau cũng nằm xuốngtheo, chú ý đến động tĩnh trên thuyền lớn .

" Tình hình saorồi?"

Thiên Bột Thần vội vàngnhỏ giọng bẩm báo: "Không biết, trên thuyền ngay cả đèn cũng khôngthấp sáng, chỉ nhìn thấy có vài bóng người di chuyển, nó cũng không cặp vào bờ,bất quá lại lộ ra mấy phần thần bí khó lường."

" ừ."

Phượng Lan Dạ nhíu mày,ngẩng đầu nhìn về giữa không trung, đã đến lúc rồi, Nam Cung Diệp đang ở bênkia quan nha thương thảo tình huống tấn công Nhu Yên đảo , có lẽ chờ bọn hắnthương lượng xong, Tây Môn Vân sẽ mang binh tới đây đóng, đến lúc đó muốn hủydiệt hỏa pháo chỉ sợ khó càng thêm khó, cho nên các nàng phải mau sớm ra tay,bây giờ binh của Tây Môn Vân vẫn còn đang ở trong thành, mặc dù Hạo Vân đếphái người đến áp tải hỏa pháo, những người đó năng lực cũng chẳng có baonhiêu, có lẽ bọn họ cho là thần không biết quỷ không hay rồi, huống chi bọn họkhông đốt đèn, chính là sợ làm người khác chú ý.

Phượng Lan Dạ suy tư mộtphen, lập tức ngoắc tay ý bảo mấy người tới đây, phân công nhiệm vụ, sau đóvung tay lên, thân ảnh Thiên Bột Thần liền động, đưa tay mang theo PhượngLan Dạ, hai người bay lên trời, giống như một con đại bàng giương cánh xuyên qua không trung mà, thẳng nhanh-mạnh mẽ hướng về thuyền lớn, đámngười của Nguyệt Hộc cũng không chút do dự, theo sát phía sau, Thanh Đại cùngLam đại tự nhiên không dám khinh thường, tung người nhảy lên lên, trong lúcnhất thời giữa không trung thật giống như đại điểu (chimlớn) bay đến, rơi thẳng trên thuyền lớn.

Trên thuyền lớn đột nhiênphát ra tiếng vang như sấm.

" Kẻ nào?"

Tiếp theo tiếng quát to,từ trong khoang thuyền xông ra hơn mười đạo thân ảnh, dưới ánh trăng nhữngngười này kim quang lập lòe, làm chói mắt người, đứng thành hàng ngănchặn đường đi của các nàng , Thiên Bột Thần cùng Phượng Lan Dạ vừa rơi xuốngthân thuyền, liền thất thanh kêu lên: "Hoàng kim giáp?"

Phượng Lan Dạ không biếtlời hắn nói là có ý gì, đôi lông mài nhỏ cau lại, trầm giọng hỏi: "Cái gìhoàng kim giáp."

" Thiên hạ có tamđại kì binh, Hoàng Kim Giáp, Ngân Y Vệ, Đồng Thương Thủ, không nghĩ tới hoàngkim giáp lại ẩn giấu ở trong tay của Hạo Vân đế , khó trách hắn có thể xưng báthiên hạ" Thiên Bột Thần một lời vừa nói xong, quay đầu lập tức quay đầuvề Phượng Lan Dạ mở miệng: "Đi mau, nơi đây không nên ở lâu."

Người đối diện ngửa đầucười một tiếng, thanh âm nặng nề như sắt vang lên: "Muốn chạy, không có dễdàng như vậy."

Tiếng nói vang lên nhưsấm, có thể nghe ra hắn nội lực hùng hậu, hơn nữa toàn thân khôi giáp hoàngkim, ngay cả trên đầu cũng mang nón bảo hộ, trên ánh mắt che một mặt nạ màuvàng, từ đầu tới đuôi nhìn không thấy tới mặt mũi, chỉ cảm thấy giống như mộtngười gỗ, nhưng trong tay hắn đang nắm một cái khiên che ba thước, và một câythương đầu nhọn khá thô, từ đầu tới đuôi đều do hoàng kim chế tạo .

Dưới ánh trăng, phát raánh sáng chói mắt, tiếng người cầm đầu vừarơi xuống, một tiếng hú dái phát ra ra , trong thuyền lớn một lần nữa lại bayra hơn mười đạo thân ảnh, những người này thân hình vừa chuyển động, nhanh nhẹnnhư đang múa, thoáng chốc bày ra một đạo trận pháp , cộng thêm mười mấy ngườivừa gia nhập, ngoảnh đầu nhìn lại một cái giống như từng đạo tơ vàng, đem mấyngười các nàng vây quanh ở chính giữa.

Phượng Lan Dạ sắc mặtlạnh lùng, quanh thân giá lạnh, không nghĩ tới tối nay lại gặp phải kình địchnhư vậy, xem ra khó thoát khỏi cái chết, đã như vậy thì liều mạng, nhất địnhphải phá hủy hỏa pháo này, nghĩ tới đây, lập tức ra lệnh Thiên Bột Thần cùngNguyệt Hộc: "Che chở ta, ta muốn phá hủy hỏa pháo này."

" Dạ, "Mọingười lên tiếng, nếu trốn không thoát, thì nên đồng tâm hợp lực phá hủyhỏa pháo.

Trên mũi thuyền, PhượngLan Dạ ngạo nghễ đứng thẳng, thật giống như đoá hồng mai trong đêm lạnh, mangtheo một cổ nhuệ khí tuyệt mỹ, thân hình chợt lóe, Lục ỷ ở sau lưng đã rơi vàotrong tay.

Một tràn thanh âm vanglên, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, mấy người phía sau liền đánh về phíanhững binh tướng đang bao vây bọn họ, đáng tiếc hoàng kim giáp không phải làbinh tướng tầm thường, trên người bọn họ khôi giáp do hoàng kim chế tạo,rắn chắc, ánh mắt bị che lại, lỗ tai cũng được bảo vệ , nên tiếng đàn củaPhượng Lan Dạ hiện tại thao túng không được những người này, một phen gạn đụckhơi xong, những người đó ánh không động, như hoàng kim côn trong tay. Khôngchút lưu tình từ bốn phương tám hướng đánh tới, Thiên Bột Thần cùng đámngười Nguyệt Hộc quyết tâm liền chết , liền lấy thân thể huyết nhục đốikháng, cho nên trực tiếp xông lên, vừa đánh vừa quay lại nói với Phượng Lan Dạ:"Chủ tử, mau."

Thanh xanh Lam đại phốihợp động tác với Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc, bọn họ ở phía trước vật lộn,các nàng theo sát phía sau đẩy qua, đối với mấy binh tướng hoàng kim giáp bênngười, thật giống như không thấy vậy, những cây hoàng kim côn như gió cuốn mưabay nện vào trên người họ, từng ngụm từng ngụm máu phun ra, nhưng trướcsau vẫn kiên trì, dùng che chắn tiền đến quái vật lớn phủ vải gấm màutrắng, hỏa pháo hiện ra ở trước mắt.

Hỏa pháo vừa hiện thân,thân thể Phượng Lan Dạ đã phóng về phía trước, những hoàng kim giáp bao vâybọn họ lập tức biến hóa trận pháp, ý đồ khiến cho bọn họ rời xa hỏa pháo, đángtiếc mấy người này căn bản bất vi sở động, bọn họ chỉ muốn hủy diệt hỏa pháo,hoàn toàn không còn để ý tới sinh tử nữa rồi, ở trong trận pháp này hoàn toànkhông có biện pháp thi triển nội lực huốngchi dù bọn họ có nội lực, ở bên trong nhóm hoàng kim binh tướng, chỉ sợ cũng vôlực khả thi, bọn họ đang mặc hoàng kim giáp, bất kể là đao thương hay là tênnhọn, cũng không biện pháp làm bị thương bọn họ, huống chi là lại có trậnpháp tốt nữa, thì lại càng không có biện pháp đắc thủ, cho nên mọi người chỉ muốnhủy diệt hỏa pháo.

Phượng Lan Dạ thân hìnhkiều nhỏ, xoay mình ngồi chồm hổm lướt qua khe hở ở giữa Thanh Đại cùng Lamđại, chạy thẳng tới hỏa pháo, một quả lưu lôi nắm trong tay bắn ra, bởi vì nànghiểu biết cấu tạo của hỏa pháo, nên trực tiếp đem lưu lôi ném vào trongchỗ nạp đạn của hoả pháo, sau đó hướng Thiên Bột Thần cùng đám người NguyệtHộc kêu lên: "Nhanh, lui về phía sau."

Nói xong thân hình củanàng bắn ra phía sau, liền mở ra con đường, Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc bổnhào theo, lúc này mấy tên thị vệ của Tề vương phủ đã mất mạng ở trong trậnpháp hoàng kim giáp, nhìn lại một cái chỉ còn có Thiên Bột Thần cùng NguyệtHộc, còn có Thanh đại cùng Lam đại.

Lúc này lưu lôi"oanh" phát ra một tiếng nổ, sau đó liền có mảnh đạn ... từng cái từngcái rơi vào trong nước sông.

Những kì binh hoàng kimgiáp vừa chuyển đổi tiếp, chính là trận pháp tử vong, những người này dám canđảm hủy hỏa pháo, thật sự muốn chết.

Trên Giang Hà, ngọn lửabùng lên, kim quang bay múa, thật giống như một tấm lưới vàng, nặng nề vây khốnmọi người, ThiênBột Thần bình tĩnh ra lệnh: "Chúng ta hợp lực, đem chủ tử đưa rangoài."

" Được"

Tiếng nói của mọi ngườivừa vang lên, Phượng Lan Dạ làmsao chịu đồng ý, lạnh lùng mở miệng: "Có chết chúng ta cùngchết"

Nói xong Bạo Vũ Lê HoaChâm trong tay hướng bên ngoài bay ra, ngân châm đâm thẳng tới những người đó,đáng tiếc tất cả đều rơi xuống mặt đất, không có một chút tác dụng. . .

Trong đêm tối, không khítử vong bao phủ tràn ra ở trên sông Giang Hà .

. . . . . .

Lúc này trên đường cái ởĐịnh Châu thành, hai con tuấn mã đang phi nước đại chạy nhanh đi, một nam mộtnữ đón gió mà chạy, hai người một đường phi vừa nhanh vừa mạnh mẽ, giốngnhư hai đạo gió lốc quần ở giữa không trung bay múa, giốngnhư bươm bướm múa trong đám mây, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Trước cửa Thụy Vương Phủ,có hai người tung mình xuống ngựa, thị vệ gác cửa lập tức ngăn cản:"Người nào?"

Nữ tử cầm đầu giương lệnhbài trong tay lên, trầm giọng hỏi: “Ta là An vương phi, Tề vương cùng Tề vươngphi đâu"

Thị vệ kia lập tức sợ hãi quay đầu đem nữ tử này dẫn vào bên trong phủ, đi đến chổ ở của Tềvương phi, đáng tiếc đến trước cửa liên tiếp kêu hai tiếng, nhưng không thấyai, cuối cùng thị vệ mở cửa, chỉ thấy bên trong gian phòng không có một bóngngười, thị vệ kia kỳ quái mở miệng: "Lúc trước rõ ràng trong phònga, sao giờ không thấy đâu ?"

An vương phi Tư Mã VụTiễn sắc mặt trầm xuống, khó coi dị thường, một tay kéo cổ áo của thị vệ kia :“ Tề vương đâu?"

" Tề vương cùngVương gia chúng ta ở quan nha cách vách thương thảo kế sách."

" Lập tức mang ta điGiang Hà, lập tức."

Tư Mã Vụ Tiễn sắc mặt đenchìm giống như bức tượng quỷ, một bên Văn Lương không nhịn được mở miệng:"Công chúa, chúng ta hay là đi thông báo Tề Vương đi"

“ Không còn kịprồi."

Tư Mã Vụ Tiễn lạnh lẻonói, một cái tay túm tên thị vệ kia dẫn đi ra ngoài, một nhóm ba ngườilàm rất nhiều người nhìn, không biết xảy ra chuyện gì, Tư Mã Vụ Tiễn cũngkhông để ý tới, hướng về phía mấy tên thị vệ đứng ở cửa ra lệnh: "Ta là Anvương phi, lập tức đi cách vách báo cho Tề vương, bảo hắn lập tức đến bên kiasông Giang Hà.”

Nói xong nàng phi thânlên ngựa, đem tên thị vệ ném cho Văn lương ở phía sau , Văn lương đở thị vệkia, hai người cùng lên ngựa, chạy thẳng tới sông Giang Hà ngoài thành .

Trên bờ sông Giang Hà,bọn người Thiên Bột Thần ở trên thuyền lớn đã trúng mấy đao, trận pháp đối thủ chẳng những lợi hại, hơn nữa võ công bọn họ đều bất phàm, quan trọnghơn là bọn họ đông người, mấy người bọn hắn kiên trì không được bao lâu nữa,kế duy nhất hiện nay chỉ có đem Vương Phi đưa ra ngoài, Thiên Bột Thần chủý đã quyết, dưới tay dùng lực ngưng tụ vào tay, nắm sau lưng Phượng Lan Dạbình tĩnh hướng phía sau mấy người ra lệnh: "Bắt đầu."

Lệnh vừa rơi xuống, mộtngười một chưởng đặt ở trên lưng đối phương, chưởng lực của mấy người họ kếtnối với nhau, đem tất cả lực đạo tập trung ở vào trên người Thiên Bột Thần,những người này nội lực vốn đã cao thâm, lúc này ngưng tụ ở chung mộtchỗ, tất nhiên sẽ vô cùng mạnh mẽ, thoáng cái đột phá một cửa của trận pháp,đem Phượng Lan Dạ đánh bay ra ngoài, nháy mắt rơi cách xa mấy chục thước, đứngở bên bờ trên cỏ, Phượng Lan Dạ xoay người nhìn lại, trong mắt xông ra lệnóng, nàng biết đám người Thiên Bột Thần khó thoát khỏi cái chết, nếu bọn họ đãhợp lực cho nàng ra ngoài, nếu còn quay đầu lại nữa chỉ có con đường chết, nêncũng không nhìn nhiều, tay nắm Lục ỷ cầm quay đầu liền đi.

Ai biết nàng mới vừa vọtra đi mấy chục thước, liền thấy sau lưng thuyền lớn ...trên một chiếc thuyền lớn khác, phi thân bay ra hơn mười đạo thân ảnh, vẫn làhoàng kim khôi giáp, thì ra là trên mỗi chiếc thuyền đều cất dấu một nhómhoàng kim giáp, những người này tay cầm kim côn chống trênmặt đất, gió vừa nổi lên, họ phi thân mạnh mẽ hướng về phía này, nhanh như gió lốc, nháymắt liền đuổi theo Phượng Lan Dạ, lúc này Phượng Lan Dạ nhanh nhẹn tựa như mộtcon thỏ hoang bị truy đuổi, hoàn toàn không có năng lực đánh trả, trên thuyềnđám người Thiên Bột Thần bị bao vây rồi, trong khi nhiều người như vậy vâykhốn một mình nàng, nàng làm sao là đối thủ, chẳng lẽ phải chờ chết sao, tuyệtđối không bao giờ?

Phượng Lan Dạ vừa nghĩ ,thì dưới chân càng tăng cước bộ, rất nhanh liền đến một con đường, lúc nàytrên đường lớn có rất nhiều binh mã chạy đến, cóngười từ lập tức quay cuồng nhảy xuống, chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi.

" Lan Dạ."

Phượng Lan Dạ cho là mìnhlảng tai rồi, làm sao mà có thể nghe được thanh âm của Vụ Tiễn đây, nàng ấykhông phải đang ở xa ngàn dặm sao? Xoay người ngẩng đầu lên, dưới ánh trăngkhông phải là Vụ Tiễn thì là người nào? Theo sát phía sau nàng ấy là VănLương, Văn Lương duỗi tay ra, thúc ngựa chạy về hướng Phượng Lan Dạ, trầm giọngnói với chủ tử của mình: "Mau, mang Tề vương phi đi, trốn vào phía Tâycánh rừng , nơi đó có cây gai."

" Được "Tư MãVụ Tiễn đưa tay lên lôi Phượng Lan Dạ xong liền chạy, Văn lương cùng người thịvệ kia bị cản ở phía sau, các nàng rất nhanh phóng vào bẫy rập chông gai rậmrạm của núi rừng, ở trong núi rừng những Hoàng kim kì binh đang tập kíchVăn lương, chỉ để lại mấy người đối phó hắn, những người khác như cũ theo sátcác nàng không tha, lúc này bởi vì đã vào trong rừng, màn đêm đen nhánh mộtmảnh, sương mù nặng nề , trong lúc nhất thời không có biện pháp bắt hai ngườicác nàng , hai người ở phía trước thì giống như chuột đất, tìm kiếm chổ mà chui, người phía sau lấy tay gẩy đẩy , theo sát không nghỉ.

Phượng Lan Dạ vừa chạytrối chết vừa hỏi: “ Vụ Tiễn, tỷ điên rồi, tỷ cùngVăn lương làm sao có thể chạy đến nơi đây"

Tư Mã Vụ Tiễn cười lên:"Ai bảo muội đã cứu ta mạng chứ, ta tự nhiên muốn phải cứu muội, ta vốnmuốn chạy tới ngăn cản muội, ai ngờ cuối cùng lại chậm một bước."

" Tỷ làm sao biết tamuốn hủy hỏa pháo này."

“ Ngày đó Vân Phượng quốcchính là bị hỏa pháo này tiêu diệt, cho nên ta vừa nghe Nam Cung quân cùng mấyngười khác nói tới chuyện hỏa pháo, ta liền biết muội tới Định Châu nhất địnhlà vì hủy diệt hoả pháo này."

Phượng Lan Dạ nhất thờikhông biết nói như thế nào, thật ra chuyện nàng huỷ hoả pháo không phải làvì người Vân Phượng quốc, mà là vì người trên Nhu Yên đảo, bất quá bây giờ nóinhững thứ này thì có tác dụng gì, nhìn những người phía sau theo sát khôngthôi, không khỏi cười khổ.

" Vụ Tiễn, ta sẽliên luỵ đến tỷ."

Đối với tình huống trướcmắt, Tư Mã Vụ Tiễn thản nhiên cười mở miệng: "Tỷ muội chúng ta đánh cuộc,không cầu cùng sống chỉ mong cùng chết, kiếp sau còn làm một đôi tỷ muội, tasanh ở trong hoàng thất, nhưng không có thân tình, cho nên tình nguyện làm mộtđôi tỷ muội nhà bình thường."

“ tốt."

Hai người một đường leolên phía trên , cuối cùng cũng tới bên cạnh một vách núi đen, không thể tiếptục đi cũng không còn đường lui nữa rồi, Tư Mã Vụ Tiễn vươn tay nhìn binhtướng kia chậm rãi đi tới, ngay cả đầu và mặt của bọn hắn cũng nhìn khôngthấy, chỉ thấy gương mặt tràn đầy kim quang, hai nữ nhân thản nhiên cười.

" Lan Dạ, xem ra hômnay, chính là ngày chết của chúng ta,."

" Vụ Tiễn, "Haingười nắm chặt tay xoay người quyết tuyệt tung mình bay xuống vách đá phíasau, mười mấy tên hoàng kim kì binh vọt tới trước vực ngắm nhìn, chỉ thấy hainữ tử hai tay nắm chặt, giống như một đôi bướm bay múa, thật nhanh rơi xuống,còn nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của các nàng: "Lan Dạ, ngươi có chuyệngì hối hận không?"

"Ta hối hận, tamuốn nói với Diệp, ta yêu hắn, ta thích hắn, ta nghĩ cùng hắn vĩnh viễn ởchung một chỗ."

" Được rồi , đừngsuy nghĩ, nếu có kiếp sau chúng ta làm một đôi tỷ muội tốt."

Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn hai người hai tay nắm chặt, nàng chợt nhớ tới Huyền Thiên tâmpháp, có thể khiến cho tốc độ rơi nhanh chóng giảm xuống hay không? Vừa nghĩtới đây, lập tức hai mắt nhắm lại, thi triển tâm pháp, nàng bây giờ hoàn toàn buông lỏng, sớm đem sinh tử đưa ngoài suy nghĩ rồi, lúc này, từ đan điềntrào ra nhiệt lưu thoáng cái đánh sâu đi lên, sương trắng quay chungquanh, bao trọn các nàng, Phượng Lan Dạ lòng mừng rở, không nghĩ tới HuyềnThiên tâm pháp vào lúc này lại đột phá được, nó đã tăng lên một cấp bậc, mà sởdĩ thăng cấp được, là bởi vì phải đột phá sinh tử, đưa vào tử địa rồi sau đósống lại, mới có thể đột phá tầng thứ hai, nếu như không có sinh tử kiếp này,chỉ sợ nàng vĩnh viễn sẽ đột phá không được, nghĩ tới đây, khóe môi dâng lên ýcười. . . . . .

Mà lúc này bên vách núi,một nam tử tuấn mỹ như trích tiên, đang đứng bên cạnh vách núi, tựa hồ bị ngâydại hoá đá, trong thiên địa đều mất đi màu sắc, thân hình lay động hai cái, sắcmặt tái nhợt như tờ giấy, mà hắn vừa có phản ứng đầu tiên, thì thân hình độtnhiên hướng phía dưới vách đá nhảy xuống, cũng trong lúc này hai người một tảmột hữu thật nhanh tung người lôi kéo hắn lại, ba người cùng nhau rơi xuống,Thụy Vương Nam Cung Duệ, cùng Đại tướng quân Tây Môn Vân liên thủ cũng khôngngăn cản được hắn, cho đến lúc này, hai người mới thanh tĩnh biết được, thì raTề vương điện hạ thân thủ tốt như thế, nhưng thời gian cấp bách, không có cơhội suy nghĩ nhiều, Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ hai người hợp lực lại đánhbất tỉnh Nam Cung Diệp, sau đó thân hình xoay mình nhúng một cái, liền mangtheo hắn phóng lên vách đá.

Ba người đứng ở trên váchđá, một người hôn mê, hai người sắc mặt phức tạp, đồng dạng cũng vô cùng đauđớn. . . . . .