Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 80




Quan viên lớn nhỏ của Hình Bộ bị An Vương phi lên ánmạnh mẽ một trận, mặt ai cũng trắng như tờ giấy, không dám nói nhiều thêm dùchỉ một câu.

Bất quá Hình Bộ Thượng Thư cũng là một lão già giảohoạt, biết An Vương Phi cùng Tề Vương Phi giao tình xưa nay vô cùng tốt, nếunhư được vị An Vương Phi này giúp đỡ, nhất định Tề Vương cùng Tề Vương phi sẽchịu ra khỏi đại lao, nghĩ tới đây, Hình Bộ Thượng Thư vội vàng báo cáo tìnhhình trước mắt.

“An Vương Phi bớt giận, là do hạ quan nhất thời hồ đồnên làm sai, cho nên sáng sớm nay hạ quan liền tới chỗ Tề Vương cùng Tề VươngPhi bồi tội rồi, còn phái người đưa hai vị ấy trở về, nhưng họ căn bản không đểý tới, hạ quan nghĩ rằng....?”

Tư Mã Vũ Tiễn vừa nghe Hình Bộ Thượng Thư trả lời,liền biết hắn có chủ ý gì, nhanh chóng vung tay ngăn cản.

“Dừng, ta và Hình Bộ các ngươi vốn không có nửa điểmgiao tình.”

Một chút mặt mũi cũng không chừa lại, Hình Bộ ThượngThư vẻ mặt lúng túng, nụ cười trên môi cũng cứng lại, đáng tiếc An Vương Phicũng không phải là người lương thiện, giờ phút này vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu(NN: cười mà như không cười), âmtrầm mở miệng: “Đây là do Hình Bộ các ngươi tự chuốc lấy, các người thử rangoài đường nghe ngóng một chút xem, bên trong An Giáng Thành đã đồn thổi thànhcái dạng gì rồi, đường đường là Tề Vương Gia, Tề Vương Phi lại trở thành khâmphạm triều đình, đừng nói bọn họ không ra, ta còn đang chuẩn bị tiến cung gặpphụ hoàng, hỏi một chút xem người nuôi một đám đại thần vô dụng như vậy để làmgì mà cuối cùng ngay cả nhi tử của người cũng không buông tha.”

Tư Mã Vũ Tiễn lời lẽ nghiêm túc rõ ràng, Hình BộThượng Thư cùng mấy người phía sau vẻ mặt hối hận muốn chết, muốn nói mà khôngdám nói, chuyện này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, bọn họ chỉ còn một conđường chết, mặc dù lúc trước Hoàng Thượng không trách cứ nhưng không có nghĩalà trong lòng người không tức giận a.

Đám người Hình Bộ Thượng Thư quýnh lên, vội cản đườngđi của Tư Mã Vũ Tiễn, nước mắt tuôn đầy, mở miệng khẩn cầu.

“An Vương Phi, người bỏ qua cho bọn thần a, lão thầncũng sắp cáo lão về quê rồi, người làm ơn hãy thả cho chúng ta một con ngựađi.”

Phía sau vang lên mấy đạo âm thanh cầu khẩn, Tư Mã VũTiễn lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm tư nửa khắc (NN: 1khắc = 15 phút), chậm rãi mở miệng: “Hiện tại ta đi gặp Tề VươngPhi, nếu bọn họ có nửa điểm sơ xuất, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Tư Mã Vũ Tiễn nói xong liền đi ra ngoài, Hình BộThượng Thư đứng dậy, vung tay lên ý bảo mấy quan viên đàng sau đi theo An VươngPhi đến đại lao của Hình Bộ.

Cả đám bọn họ đứng yên tại chỗ hai mặt nhìn nhau,không biết nên làm sao bây giờ?

Tư Mã Vũ Tiễn vào trong đại lao, chỉ thấy cửa lao mởrộng mà không có khóa lại, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hoàn hảo vô khuyết(NN: ở đây nghĩa là bình an không bịthương tổn gì) ngồi ngay ngắn ở trên giường êm, bấy giờ trong lòngTư Mã Vũ Tiễn mới thả lỏng một chút, thật nhanh đi tới, quan tâm hỏi thăm:

“Lan Dạ muội không sao chứ?”

Phượng Lan Dạ thấy Tư Mã Vũ Tiễn tới thăm nàng, cũngrất vui vẻ, đứng lên lôi kéo nàng ấy ngồi bên cạnh, cười yếu ớt như U Lan, lắcđầu: “Không có chuyện gì.”

“Vậy thì tốt, chuyện này đã truyền khắp An Giáng thànhrồi, sáng sớm ta nhận được tin tức, lòng như lửa đốt, không biết đến tột cùnglà xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua Phụ Hoàng bị đâm, tại sao lại dính dáng đếnngươi?”

Con ngươi của Phượng Lan Dạ tối sầm lại, thanh âmtrong trẻo lạnh lùng vang lên.

“Chắc có người muốn động đến ta, không biết ta như thếnào lại chọc tới đám người này.”

Hiện tại Thiên Bột Thần còn không tra được tin tức,nhưng mà tin tưởng rất nhanh bọn họ sẽ biết, biết người sau lưng đánh lén bọnhọ, hơn nữa thích khách kia đến tột cùng là người nào?”

“Là ai? Quá ghê tởm.”

Tư Mã Vũ Tiễn âm ngoan chất vấn, quét mắt một vòngphòng giam, lúc này mới yên tâm, xem ra hai gia hỏa này không có nửa điểm khổsở, còn rất biết hưởng thụ a.

Nàng cùng Phượng Lan Dạ nói chuyện, Nam Cung Diệp antĩnh ngồi bên cạnh đọc sách. Ngay cả lông mày cũng không hạ xuống, trải qua mộtđêm hành hạ, nam nhân này vẫn xinh đẹp tựa như Kiểu Nguyệt, hoàn toàn không cónửa điểm chật vật, mà còn cực kì ưu nhã, quảnhiên là nhân trung long phượng, hắn và LanDạ trong trẻo lạnh lùng đúng là tuyệt phối, Tư Mã Vũ Tiễn nghĩ tới đây nắm taynhìn về phía Phượng Lan Dạ.

“Hình Bộ Thượng Thư nói mời các ngươi đi ra ngoài, cácngươi lại không ra là có ý gì?”

Khuôn mặt nhỏ bé diễm lệ của Phượng Lan Dạ trầm xuống,toát ra hàn khí.

“Hiện tại, bên ngoài chỉ sợ là đã vô cùng ồn ào rồi,Tề Vương cùng Tề Vương phi bị bắt, mặt mũi của Tề Vương phủ chúng ta để ở đâuđây, hiện tại Hình Bộ nói một tiếng bắt nhầm thì kêu chúng ta trở về sao, điềunày sao có thể? Nhà lao này đi vào dễ dàng, nhưng đi ra không thể dễ dàng nhưvậy.”

Phượng Lan Dạ tàn ác nói, Tư MãVũ Tiễn suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, điều này cũng đúng, hiện tại cả AnGiáng thành đều thảo luận chuyện này, nếu bọn họ cứ như vậy đi ra ngoài, TềVương phủ chẳng phải là quá vô năng sao, bất quá bây giờ phải làm như thế nàomới có thể đền bù tổn thất của Tề Vương Phủ đây?

“Như vậy các ngươi có yêu cầu gì?”

Chuyện này nàng có thể đi thương lượng, nếu Hình Bộkhông đáp ứng, nàng nhất định sẽ tiến cung, cho dù gặp phải Phụ Hoàng buồn bựcphiền lòng, nàng cũng không sợ không ngại, làm sao có thể tùy tiện nói bắt liềnbắt người a, ngày hôm nay dám bắt Tề Vương, sáng mai cũng dám bắt An Vương, cáidanh này trong Hoàng Thất là có địa vị cao quý cỡ nào (NN: ýnói cái danh vương gia là rất cao quý), thật không biết phụhoàng có ý gì, còn hạ thánh chỉ nữa, ánh mắt Tư Mã Vũ Tiễn cũng trở nên u ám.

Phượng Lan Dạ hí mắt nhìn Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệptừ đầu tới đuôi cũng không tỏ vẻ gì, tựa hồ toàn bộ chuyện này đều giao chonàng xử lý.

“Thứ nhất, để cho Hình Bộ dán thông báo hướng Tề Vươngphủ nói lời xin lỗi. Thứ hai, phải bồi thường danh dự cùng tổn thất cho chúngta, ba vạn lượng bạc trắng. Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư phải tự mình đánh xemngựa đưa chúng ta trở về Tề Vương Phủ. Đáp ứng ba điều kiện này thì thôi, nếunhư không đáp ứng, ngươi hãy đi nói cho bọn hắn biết, cho dù ta có chết tạitrong lao này, cũng sẽ không trở về.”

Phượng Lan Dạ tự tiếu phi tiếu mở miệng, thanh âmquyết liệt, quan viên Hình Bộ đi theo Tư Mã Vũ Tiễn tới, nghe lời của nàng, sắcmặt xám trắng, nếu bởi vì bắt lầm người mà khiến cho Tề Vương Phi mất mạng,trách nhiệm này ai cũng không đảm đương nổi.

Tư Mã Vũ Tiễn nghe lời Phượng Lan Dạ nói…,lập tức gậtđầu.

“Tốt, tỷ đi tìm bọn hắn, nếu bọn họ không chịu, tỷ lậptức nháo (NN: nháo=làm ầm ĩ) đếntrong cung, không tin bọn họ không chấp nhận, Lan Dạ yên tâm đi, không cần nóngvội.”

“Ừ.”

Phượng Lan Dạ xoa tay, Tư Mã Vũ Tiễn dẫn theo đámngười khí thế dạt dào xông ra bên ngoài, chạy thẳng tới chính sảnh Hình Bộthương lượng, đem ba điều kiện của Tề Vương phi nói ra, mọi người hai mặt nhìnnhau, hôm nay mới biết, người nào bọn họ không chọc, hết lần này đến lần kháclại đi chọc tiểu ác ma này. Mọi người trong Hình Bộ lập tức tập hợp nghị sự đểxem xử lý chuyện này như thế nào.

Trong đại lao, Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên, một đôicon ngươi thâm thúy như hồ nước lại ẩn ẩn sóng ngầm của biển sâu, bình tĩnhnhìn Phượng Lan Dạ, nha đầu này thật biết tính toán, trong một đêm giúp TềVương Phủ kiếm được ba vạn lượng bạc trắng, hiện tại Hình Bộ muốn cho cũng phảicho, không muốn cho cũng phải cho, tuyệt đối không thể nào để bọn họ tiếp tục ởlại nơi này, nếu như gặp chuyện không may, hình bộ bọn họ thật đúng là khôngđảm đương nổi.

“Lan nhi thật giỏi yêu cầu a.”

“Như thế nào? Một đêm vì Tề Vương phủ kiếm được ba vạnlượng bạc trắng, bất quá phải chia cho ta một nửa.”

Trong tình huống này, nàng vẫn có thể mở miệng nói rayêu cầu vô sỉ như vậy, Nam Cung Diệp thật là vừa tức giận vừa buồn cười, mímmôi nghiêm túc mở miệng: “Đừng nói ba vạn lượng bạc trắng, tất cả Tề Vương phủđều là của ngươi.”

Một câu nói này ngược lại làm cho Phượng lan Dạ lúngtúng, người này cuối cùng cũng an phận rồi, Nam Cung Diệp đang muốn mở miệngtrêu chọc nàng, bất quá cảm ứng được sự xuất hiện của Thiên Bột Thần, liền dờiđi mục tiêu.

“Thiên Bột Thần, xảy ra chuyện gì?”

Thiên Bột Thần lập tức hiện thân, ôm quyền trầm giọng:“thuộc hạ cùng đám người Nguyệt Hộc đã tra rõ, thị vệ áp tải thích khách vàoHình Bộ vẫn là người của Tấn Vương, về phần hai gã thích khách, rất giống nhưđệ nhất gia tộc của Trưởng Tôn hoàng hậu đã qua đời, gần đây có dấu chân củabọn họ trong kinh thành.”

“Trưởng Tôn hoàng hậu?”

Nam Cung Diệp lâm vào trầm tư, không nghĩ tới ngườicủa đệ nhất gia tộc Trưởng Tôn lại xuất hiện, ngày đó thái tử muốn tạo phảnđoạt vị, những người liên quan huyết thống với nhất tộc Trưởng Tôn đều bị trudi, những người còn lại thì bị đưa đi lưu vong đến vùng đất Nam Man, bây giờlại có người muốn báo thù đến giết phụ hoàng, thật là thế sự khó lường, NamCung Diệp phất tay: “Ngươi xuống dưới phân phó mọi người chú ý tình hình trongkinh thành, có tung tích của bọn họ liền tới bẩm bảo cho bổn vương."

“Dạ, thiếu chủ.”

Thiên Bột Thần đi xuống phân phó nhiệm vụ.

Phượng Lan Dạ thấy trong phòng giam an tĩnh trở lại,không nhịn được mở miệng hỏi thăm: “Trong tay ngươi có phải có rất nhiều ngườihay không?”

Nam Cung Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng:“Nhân số không nhiều lắm, bất quá mỗi người đều là tinh anh, ở kinh thành cómột hệ thống, muốn tra tin tức gì, rất nhanh sẽ biết rõ.”

Phượng Lan Dạ không nói gì nữa, tuy thấy Nam CungDiệp nói đơn giản như thế, nhưng muốn xây dựng lên một lực lượng như vậy chỉ sợrất khó, chậm cũng phải mấy chục năm, xem ra hắn đã tốn không ít tâm tư.

Ở nghị sự đường của Hình Bộ, cả đám cùng thảo luận đãđi đến kết quả cuối cùng là đồng ý yêu cầu của Tề Vương phi.

Thứ nhất, lập tức dán bản cáo thị, hướng Tề Vương cùngTề Vương phi xin lỗi, đây là thủ tục cao nhất mà mệnh quan triều đình chiếu cáohướng người xin lỗi, trong lúc nhất thời tin tức này so với tin Tề Vương Giacùng Tề Vương Phi bị bắt còn oanh động hơn, tửu lâu trà điếm từ trước tới naychưa từng đông đúc náo nhiệt như vậy.

Thứ hai, Hình Bộ hướng Tề Vương phủ bồi thường 3 vạnlượng bạc trắng.

Thứ ba, Hình Bộ Thượng Thư tự mình đánh xe ngựa đưa TềVương Gia cùng Tề Vương Phi về phủ, hai bên đường phố chật nít người đứng xemnáo nhiệt, không nghĩ tới quan nhất phẩm của triều đình lại làm người đánh xecho Tề Vương Gia cùng Tề Vương phi, bất quá dân chúng cũng không cho là TềVương Phủ ỷ thế hiếp người, ngược lại cho đây là việc đương nhiên, ai bảo bọnhọ tùy tiện bắt người, lần này bắt là người của Tề Vương Phủ, nếu chỉ là dânchúng bình thường, chỉ sợ chỉ có đường chết, cho nên nơi xe ngựa đi qua, aicũng hân hoan cỗ vũ, so với năm mới còn náo nhiệt hơn.

Bản mặt già nua của Hình Bộ Thượng Thư coi như là némsạch, tuy là nó vô kế khả thi (NN: không kế hoạchnào có thể thực hiện), vốn lần này xử lý vụ án là do Lâm Thái Úy, nhưngThái Úy vừa nhìn thấy tình hình không tốt, liền phất tay mặc kệ, mấy người bênBinh Bộ cũng rút lui ra ngoài, chỉ còn lại người của Hình Bộ bọn họ, mà bọn họkhông thể rút lui ra ngoài như những người khác nên tất cả tội này đều là bọnhọ chịu lấy.

Chờ đưa Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi về phủ, Hình BộThượng Thư lập tức lẩn trốn vào đám đông rời đi Tề Vương phủ.

Bên trong Tề Vương phủ, Tích Đan đã sớm dẫn mọi ngườira trước cửa chờ đợi, thấy Vương Gia cùng Vương Phi hoàn hảo vô khuyết trở về,mọi người trong Vương Phủ ai cũng cao hứng, hân hoan không dứt. So với lúc bịbắt thì bây giờ rất nào nhiệt rất vui vẻ.

Phượng Lan Dạ về Liên Viện rửa mặt, Nam Cung Diệp cũngvề Tuyển Viện, hai người nói chuyện một lát rồi đi ngủ, có việc gì lại nói sau.

Trong cung, Hạo Vân Đế cũng đã biết tin, biết chuyệntiền căn hậu quả, con ngươi đen láy khó dò hiện lên một tia u ám, hắn hỏi MộcMiên ngồi bên cạnh:

“Nàng nói xem tiểu nha đầu kia có phải rất thông mìnhhay không?”

Mộc Miên nhìn Hạo Vân Đế một cái, một nam nhân nămmươi tuổi, mang theo vẻ thành thục mị lực, vốn trong lòng nàng còn một chút hồnghi e dè, nhưng mà khi đi theo nam nhân này, nàng lại không tự chủ được bị hắnhấp dẫn, bất quá bây giờ nàng cần phải cẩn thận trả lời từng câu hỏi.

Không biết những lời này của Hoàng Thượng là có ý gì?Mộc Miên suy đoán một chút, từ từ mở miệng: “Là rất thông minh thưa HoàngThượng?”

Hạo Vân Đế híp mắt nhìn Mộc Miên, tùy ý mở miệng:“Nàng so sánh cùng nàng ta thì ai thông minh hơn?”

Mộc Miên không biết hắn có ý gì, nên không dám tùy ýtrả lời, Hạo Vân Đế vươn tay sờ đầu nàng, từ từ đi xuống dưới, dừng lại ở cáicổ mảnh khảnh của nàng mà dùng chút lực, nhẹ nhàng ma sát, vết chai trong tayhắn làm da thịt mềm mại của nàng đau nhói, nhưng nàng cũng không dám động đậy,nàng thấy sát khí trong mắt Hạo Vân Đế, cho nên không nhúc nhích, đợi đến khihắn thanh tỉnh lại, tiếp tục mở miệng.

“Thật ra ngốc một chút cũng tốt, có thể sống lâu hơnmột chút.”

Nói xong liền không nói thêm gì nữa, dựa vào giường êmở phía sau, Mộc Miên hiểu ý lập tức biết điều đi qua, nằm ở trước ngực hắn, ngựccủa hắn rất rộng rãi vững chắc làm Mộc Miên cảm thấy an toàn, đáng tiếc HoàngĐế hoàn toàn không có nửa điểm tình cảm, lạnh lùng lên tiếng: “Trở về đi.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Mộc Miên lưu luyến lên tiếng, tham lam hít hai lần khímới đứng lên dẫn người rời đi.

Chuyện Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi bị bắt coi nhưhoàn toàn kết thúc, nhưng mà có người lại bị chọc tức.

Bên trong Tấn Vương phủ, Nam Cung Trác đi qua đi lạitrong thư phòng, phía dưới là hai thủ hạ Mộ Thanh Mộ Trừng đang đứng thẳng, thởmạnh cũng không dám, Vương Gia nhà mình sắc mặt khó coi dị thường, gân xanhtrên tay cũng lộ rõ.

“Vương gia?”

Mộ Thanh Mộ Trừng hai người khẽ gọi một tiếng,thật ra thì đáy lòng có chút không hiểu, vì sao Vương Gia muốn đối phó với TềVương phi?

Nam Cung Trác dừng bước, phẫn hận khó chịu mở miệng:“Nhưng tên vô dụng này có thể làm cái gì, một chút chuyện nhỏ cũng làm khôngxong, một người còn sống tốt trong đại lao tại sao lại tự sát?”

“Nhất định là có người động tay động chân. Thân thủ vôcùng lợi hại.”

Mộ Thanh bình tĩnh nói, giết người ở trong đại lao củaHình Bộ, còn có thể làm cho Hình Bộ không phát hiện được, cuối cùng phải nói làtự sát mà chết, có thể biết người nọ động thủ là thần không biết quỷ không hay.

“Chẳng lẽ trong tay Tề Vương có người?”

Nam Cung Trác hoài nghi suy nghĩ, nếu không thì khôngthể a, bọn họ vừa bị bắt, phạm nhân liền bị giết, rõ ràng là có người ra tay,người nọ là người của Tề Vương sao?

Nhưng nhiều năm như vậy, Tề Vương làm cách nào chegiấu lực lượng của mình, Nam Cung Trác nheo mắt lại, nếu quả thật như vậy, tâmcơ của Tề Vương so với bất kì người nào cũng đều cao hơn, đến cuối cùng hắn mớilà người được chọn làm Thái Tử, Phụ Hoàng vốn cưng chìu hắn, một phần binhquyền trong tay phụ hoàng mà giao cho luôn hắn, thì còn cái gì không thể làmđược?

Nam Cung Trác càng nghĩ càng kinh ngạc, lần này sở dĩhắn động Phượng Lan Dạ, thứ nhất là muốn thử xem Tề Vương Phủ có che giấu lựclượng hay không, thứ hai là muốn tách Tề Vương cùng Tề Vương Phi ra xa mộtchút, để hắn có thể nhích đến gần một chút, ai biết Tề Vương vô cùng cưng chìunha đầu kia, chuyện gì cũng cùng tiến cùng lui, làm cho hắn hoàn toàn chẳnghưởng được một chút lợi lộc.

“Hai người các ngươi phái thêm một số người theo dõichặc chẽ Tề Vương phủ.”

“Dạ, Vương Gia.”

Hai gã thủ hạ lên tiếng, Nam Cung Trác lại nghĩ tớichuyện khác, sắc mặt càng phát ra âm ngao: “ Các ngươi làm việc có chút nănglực được không a, chuyện sổ sách lần trước đến bây giờ một chút tin tức cũngkhông tìm được.”

Nghĩ đến chuyện này càng tức, trong tay cũng nuôi rấtnhiều người, nhưng đến lúc thực tế lại không bằng người khác, tiếp tục như vậy,việc hắn tranh giành đại vị rất nguy hiểm, hay cho Tứ Hoàng Đệ thông minh, haingày này ẩn mà không động, lần trước thọ yến, Sở Vương phủ thất lễ, hiện tại đãkhông sao nữa rồi.

“Thuộc hạ đáng chết.”

Sắc mặt Mộ Thanh Mộ Trừng trắng nhợt, không dám nhiềulời, bất quá Mộ Thanh nhớ tới chuyện vừa tra được, vội vàng bẩm báo: “Vươnggia, thuộc hạ đã tra rõ, đêm đó Sở Vương phủ cũng bị người đột nhập, Ngọc Longkia của Sở Vương chính là bị người ta động tay động chân.”

Nam Cung Trác vừa nghe liền nheo lại ánh mắt, người cóthể tự nhiên ra vô Tấn Vương phủ cùng Sở Vương phủ, võ công nhất định bí hiểm,thân thủ như vậy ở bên trong An Giáng thành rất ít, chỉ cần tra qua vài ngườilà sẽ thuận lợi tìm ra.

“Lập tức đến quan phủ tìm thêm người có thể dùng,điềutra tất cả những người khả nghi bên trong An Giáng Thành, hãy lưu ý những ngườivỏ công cao cường.”

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Hai người cùng nhau lắc mình rời đi, Nam Cung Trácxoay người ngồi lại trên ghế, quanh thân vô lực, từ khi gặp tiểu nha đầu kia,rất nhiều chuyện tựa hồ không còn nằm trong lòng bàn tay, bất an tràn ngậptrong lòng hắn, đầu tiên là chuyện sổ sách bị trộm, sau đó Mẫu Phi trúng độc,bây giờ ngay cả kế hoạch được an bài tỉ mĩ cũng bị phá hỏng một cách khó hiểu,chẳng lẽ những chuyện này đại biểu cuối cùng mình sẽ thất bại sao, Nam CungTrác vừa nghĩ đến thế, sát khí quanh thân liền nổi lên, xoay mình nặng nề đứngdậy, vỗ thư án, hét lên: “Không, bổn Vương tuyệt đối không cho chuyện như vậyxảy ra.”

“Thu Đồng.”

Thị nữ thiếp thân Thu Đồng của hắn đi tới, cung kínhcúi đầu nghe lệnh: “Vương gia?”

“Lập tức viết lại một quyển sổ khác, Bổn Vương muốn cóthêm đồ dự bị.”

“Dạ.” Sổ sách luôn qua tay Thu Đồng, mà trí nhớ củanàng rất kinh người, cho nên trong đầu nàng chẳng khác gì một quyển sổ thứ hai,chẳng qua quyển sổ chính kia đến tột cùng là rơi vào tay ai? Người này vẫn ởtrong bóng tối, đến tột cùng là người nào? Người của Tề Vương phủ, hay ngườicủa Phụ Hoàng?

Sở Vương phủ, Nam Cung Liệt vẻ mặt thâm trầm âm ngao,sang sớm hôm nay, hắn cũng nhận được tin tức biết chuyện tối hôm qua Tề VươngGia cùng Tề Vương Phi bị bắt.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ bị bắt, hắn cũngkhông quá quan tâm, nhưng lại từ đó nhìn ra sự tình bên trong, cảm nhận đượctình cảm ở giữa Tề Vương Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ, nếu như giữa hai bọnhọ thật sự có tình ý…., như vậy lời nói lúc trước của Phượng Lan Dạ cùng vớihắn có thể là giả, không chừng sau lưng Tề Vương có cất giấu thế lực, mà NgọcLong của mình bị phá, có thể cùng những chuyện này liên quan với nhau, nghĩ đếnđây, đôi mắt đen thẳm của Nam Cung Liệt liền xuất hiện tơ máu, tức giận nóikhông ra lời, quay nhìn xuống đại sảnh hét lớn:

“Kê Kiện, lập tức hẹn Tấn Vương Nam Cung Trác, BổnVương muốn gặp hắn.”

“Dạ, Vương gia.” Kê Kiện lập tức bắt tay đi làm việcnày, bên trong phòng khách lâm vào an tĩnh, Nam Cung Liệt cắn răng, tàn bạonói: “ Phượng Lan Dạ, không nghĩ tới ngươi có can đảm lừa gạt bổn vương, nếu đểBổn Vương tra ra sau lưng Tề Vương có cất giấu thế lực, mà ngươi cố ý nói lờilừa gạt Bổn Vương…, Bổn Vương sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.” Tấn Vươngcùng Sở Vương bởi vì tranh giành đại vị mà hai người xem nhau như kẻ địch, vẫnluôn minh tranh ám đấu bao nhiêu năm, không nghĩ tới hôm nay Sở Vương hẹn TấnVương gặp mặt, chuyện này có thể tính là thiên cổ kỳ văn rồi, Tấn Vương NamCung Trác lập tức đồng ý, người thông minh như hắn, vừa nghĩ liền biết Sở Vươnghiện tại nhất định là cùng đứng trên một lập trường với mình, bọn họ cùng chungmục tiêu là tra ra người đã xông vào Tấn Vương phủ và Sở Vương phủ động thủ vớisổ sách và Ngọc Long.

Hai người vừa thấy nhau, cũng không nhiều lời, đithắng vào vấn đề.

“Nhị Hoàng Huynh, xem ra chúng ta phải cùng liên thủmột lần rồi.”

“Tốt.”

Nam Cung Trác cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầuđồng ý, nếu như Tề Vương thực sự là ẩn mà không động, như vậy rất có thể hắn làngười được chọn làm Thái Tử, điều này làm cho bọn họ không cách nào chấp nhậnđược, cho nên nhất định phải tra sau lưng hắn có người hay không, hay là bọn họđoán lầm rồi.

Hai người thương nghị nửa ngày, định ra kế sách, sauđó tự dẫn hạ nhân của mình trở về phủ.

Tề vương phủ, bên trong phòng khách của Liên Viện cònsáng đèn, ánh sáng nhá nhem trải rộng, làm hình ảnh trước mặt trở nên monglung.

PhượngLan Dạ cảm giác ngủ đủ tỉnh lại, rửa mặt đi qua dùng bữa tối, hiện tại cả ngườitinh thần tốt hơn nhiều, đang đứng ở dưới chỗ Ngân Ca đang đậu.

"Ngânca, có nhớ đến ta hay không?" Ngân ca nghiên đầu về phía chủ tử liếc mắtmột cái ước lượng, đánh giá tâm tình của nàng có tốt hay không, con ngươi trongđôi mắt nhỏ quay tròn chuyển động , hết sức đích đáng yêu, sau khi nó xác địnhchủ tử tâm tình không tồi liền lập tức kêu lên: "Nhớ nhiều, Ngân ca nhớ mỹnữ , mỹ nữ."

Trongphòng khách, rất nhiều tiểu nha đầu không nhịn đươc bật cười, Phượng Lan Dạcũng có chút không nhịn được, Ngân ca này quả thực khôi hài, cực kì khả ái a.

“Ngân ca là đồ bại hoại.”

Phượng Lan Dạ nghiêm trang mở miệng, Ngân ca vừa nghe,có chút không vui, đầu nhỏ rụt lại, sau đó vươn cánh ra, kích động kêu lên:“Không phải, không phải, không phải.” Bên ngoài phòng, một thân ảnh cao ráo đitới, khí chất cao quý, chói lọi như Minh châu, ưu nhã quý phái, mặc dù có chúttùy ý, nhưng đám người trong phòng khách lại không dám trực tiếp nhìn vào mắthắn, đôi mắt hắn luôn luôn lạnh lẽo tựa như băng sương, chỉ có khi đối mặt vớingười thân cận, mới có thể thỉnh thoảng phát ra ôn hòa.

“Ngươi vừa trêu chọc nó sao.”

Âm thanh lôi cuốn vang lên, mang theo sự vui vẻ nhẹnhàng, lọt vào lỗ tai của mọi người họ có thể nhận ra tâm tình của Vương Giabây giờ rất tốt, bên trong phòng khách Diệp Linh cùng Hoa Ngạc chờ một chút rồimới khom người: “Nô tỳ xin được cáo lui trước.”

Chờ mọi người lui ra ngoài hết Phượng Lan Dạ mới quayđầu nhìn Nam Cung Diệp, nhẹ nhàng cười nhạt. Nàng vốn định cho người đến gọihắn, không nghĩ tới hắn lại đến đây, Nam Cung Diệp vừa nhìn thấy vẻ mặt củaPhượng Lan Dạ, liền biết nàng có việc muốn nói với mình.

“Lan nhi, có chuyện gì?”

“Ta cho ngươi xem cái này.”

Lần trước cầm về, Nam Cung Diệp còn chưa kịp nhìnthấy, nàng vốn không muốn động tới Tấn Vương, nhưng không nghĩ tới hắn ở saulưng lại động tay động chân tính toán hãm hại nàng, hiện tại nàng cần gì phảiđối với hắn khách khí? Bất quá chuyện này không thể không nhờ Nam Cung Diệp ratay: “Ngươi xem.”

Phượng Lan Dạ đem quyển sổ đặt lên tay Nam Cung Diệp,quyển sổ này đã được nàng giải độc rồi, nên không lo lắng hắn sẽ bị trúng độc.

Nam Cung Diệp cũng không để ý lắm, cầm lấy liền tiệntay mở ra xem, khi nhìn thấy chi tiết trong đó, liền nhíu mày mặt lạnh, nhưngcũng không có làm cái gì, lúc ngẩng đầu lên đã ôn hòa hơn rất nhiều: “Lan nhimuốn làm thế nào?”

“Đưa cho Hoàng Thượng đi.”

Không biết Hoàng Thượng thấy quyển sổ này sẽ có phảnứng gì? Có lẽ sẽ trị tội Tấn Vương, có lẽ sẽ không, nhưng dưới đáy lòng hắnnhất định có tính toán, suy nghĩ của Hạo Vân Đế vẫn luôn bí hiểm, không ai biếtbước tiếp theo hắn sẽ tính toán cái gì!

“Ừ.” Nam Cung Diệp cũng không nói thêm gì, quyển sổnày quả thật làm cho người ta căm phẫn, không ngờ trong triều đình lại có nhiềugian thần như thế, nhưng các triều đại đổi thay, sao lại không có những thamquan này chứ, lương thần gian tướng luôn chống đối lẫn nhau, cho nên hắn chorằng Phụ Hoàng chưa chắc sẽ động thủ với Tấn Vương vì cái này, bất quá cũng cóthể thăm dò một chút tâm tư của phụ hoàng, mặc dù phụ hoàng sẽ không khống chếTấn Vương nhưng chỉ sợ Tấn Vương cũng không nhận được kết quả tốt gì.

Nam Cung Diệp sau khi tự đánh giá xong, lập tức gọiNguyệt Hộc đang ẩn trong bóng tối ra, Nguyệt Hộc cùng Thiên Bột Thần khônggiống nhau, hắn căn bản không biết thuật giấu diếm, cho nên dưới tình huống đặcthù chỉ có Thiên Bột Thần mới động tay động chân, nhưng tối nay vào hoàngcung lại là chuyện khác.

“Ngươi lập tức đem thứ này đến Tiêu Nguyên điện đi,nhất định phải đưa đến trên tay Phụ Hoàng.”

“Dạ, Gia.”

Nguyệt Hộc nhận lấy quyển sổ lắc mình rời đi, PhượngLan Dạ nhìn Nam Cung Diệp, nhàn nhạt cười khẽ: “Ngươi nói Hoàng Thượng có khiếpsợ hay không, hắn sẽ làm như thế nào đây?”

Nam Cung Diệp suy nghĩ một lát, sắc mặt lạnh lùngtrong suốt “Ta nghĩ hắn tạm thơi sẽ không động thủ với Tấn Vương, bất quá chẳngqua là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Giống như ta nghĩ.”

Phượng Lan Dạ hiếm khi cười lớn, nàng phát hiện haingười bọn họ càng ngày càng tâm ý tương thông rồi, có đôi khi một người nóichuyện, người còn lại chưa nghe xong đã hiểu, đây chính là Tâm Hữu Liên Tê màsách hay nói đến sao? Bởi vì Phượng Lan Dạ đang vui vẻ, cả khuôn mặt đều kiềudiễm đến chói mắt, thật giống như hoa đào nở rộ, hương thơm bay xa.

Sổ sách được đưa tới trong tay Hoàng Đế, quả nhiêngiống như Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp suy đoán, Hoàng Đế làm như là khôngcó chuyện gì xảy ra, mà bọn họ cũng ngầm hiểu với nhau, tâm kế của Hoàng Thượngthật sự quá sâu.

Ngày thứ hai, Hạo Vân Đế tuyên chỉ cho Nam Cung Diệpvào cung cho nên sáng sớm Nam Cung Diệp liền rời đi.

Phượng Lan Dạ ở trong Liên Viện ngủ thẳng đến khi mặttrời lên cao mới thức dậy rửa mặt dùng đồ ăn sáng, kinh sợ lúc trước đã qua, cảLiên Viện cũng khôi phục sự yên lặng trước đây.

Tích quản gia dẫn theo hai hạ nhân cầm một phong thơđi tới, cung kính bẩm báo: “Vương Phi, Sở Vương phi đưa thiệp tới đây, mời ngàitới phủ một chuyến, ngài có đi hay không?”

Tô Nghênh Hạ? Phượng Lan Dạ cau mài, nàng cùng đệ nhấttài nữ An Giáng thành Tô Nghênh Hạ vốn không có giao tình gì tốt, nàng ta làmsao lại đột nhiên muốn mời nàng đến phủ một chuyến, trong chuyện này chỉ sợ cóvấn đề, chẳng lẽ Sở Vương Nam Cung Liệt chú ý gì rồi, lần trước nàng cho hắnmột cái đáp án mập mờ, gần đây An Giáng thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy,chưa chắc hắn không nghi ngờ, vậy lần này mời nàng tới phủ là muốn hưng sư vấntội sao?

Phượng Lan Dạ vừa nghĩ như vậy, đã thấy Tích quản giamở miệng: “Vương phi, hôm nay Vương Gia không có ở trong phủ, hay là để tiểunhân đi từ chối.”

“Đừng, ta đi.” Nàng cũng muốn nhìn một chút xem bọn họdiễn cái gì, là đặc biệt hỏi tội sao? Hay nghĩ muốn diễn một màn phu xướng phụtùy (NN: giống như chồng tung vợ hứng ak).

Phượng Lan Dạ vừa nói xong, Hoa Ngạc cùng Diệp Linhliền chấn kinh kêu lên: “Vương phi, ngàn vạn không nên a. Người vừa mới hữu kinhvô hiểm (NN: chỉ sợ hãi chứ không bị nguy hiểm) tránhthoát một kiếp, bây giờ lại muốn đi gặp Sở Vương phi, mọi người ai cũng biết nữnhân kia luôn đề cao chính mình thế nhưng lần này lại viết thiệp mời Vương Phitới phủ, rõ ràng là không có ý tốt a.”

Phượng Lan Dạ lại không lo lắng chuyện này nên chỉphất phất tay: “Diệp Linh theo ta đi một chuyến, không có việc gì.”

Hoa Ngạc vừa nghe chủ tử để cho Diệp Linh đi theonàng, trong lòng bởi vì lo lắng, không nhịn được kêu lên: “Vương phi, ta cũngcùng đi với người.”

Phượng Lan Dạ suy nghĩ một chút, cảm thấy hai người đitheo cũng không có gì khác nhau, liến đáp ứng nàng: “Tốt, hai người các ngươicẩn thận một chút.”

“Da, Vương phi.”

Hai người lên tiếng đồng ý, những người còn lại thấyVương phi đã quyết định cũng không dám nói thêm gì nữa, Tích Đan dẫn theo mấyngười đi chuẩn bị xe ngựa.

Phượng Lan Dạ bảo Hoa Ngạc cầm theo đàn của mình, mànàng cũng lặng lẽ chuẩn bị một ít độc dược mang theo đề phòng chuyện phức tạp,chỉ sợ lần này không chỉ đơn thuần là mời đến phủ, cho nên cần cẩn thận mộtchút.

Trước cửa phủ Tề Vương, một chiếc xe ngựa tinh xảodừng lại, Phượng Lan Dạ dẫn theo Diệp Linh cùng Hoa Ngạc lên xe, phân phó phuxe đi tới Sở Vương phủ.

Xe ngựa hướng Sở Vương phủ mà đi, Tề Vương Phủ cùng SởVương Phủ cách nhau rất xa, một ở thành phía Nam, một ở thành phía Tây.

Trên đường rất náo nhiệt, người đến người đi, PhượngLan Dạ nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ tới mưu đồ hôm nay của Tô Nghênh Hạ, Hoa Ngạccùng Diệp Linh biết chuyện lần này không đơn giản vì vậy cũng an tĩnh trầm mặc.

Xe ngựa xuyên qua khu vực phồn hoa, hướng Sở Vương Phủđi tới.

Sở Vương phủ chiếm nguyên một con đường, bởi vì cóVương Phủ nên không có cửa hàng cũng không có ngươi đi đường, rất là yên tĩnh.

Xe ngựa vòng qua một ngã rẽ, mắt thấy sắp đến Sở Vươngphủ rồi, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa khác ở đối diện lảo đảo laotới, chặn đường xe ngựa của các nàng không cho đi qua, khí thế là muốn mấyngười các nàng, phu xe sắc mặt đại biến kêu lên: “Không xong, Vương Phi cẩnthận một chút a.”

Hai chiếc xe ngựa lần lượt di chuyển, từ trên xe ngựađối phương xuất hiện mấy tên đại hán áo đen, ở lần lượt rút ngắn khoản cách,thân thủ lợi hại lao thẳng đến xe ngựa của Phượng Lan Dạ, sau đó một ngườikhống chế xe ngựa, một người khác lập tức khống chế phu xe, có mấy tên đại hántiến lên đoạt lấy đàn trong tay Hoa Ngạc, sau đó cảnh giác ngó chừng đám ngườiPhượng Lan Dạ.

Bên trong xe ngựa, khí lưu vừa chuyển, Phượng Lan Dạliền kêu lên: “Đừng động.” Nàng đang ngăn cản hành động của Thiên Bột Thần, bởivì nếu hắn động thủ, những người kia sẽ biết có cao thủ ẩn nấp ở tứ phía, chonên hắn không thể động, là để bảo toàn thực lực, mà mấy tên đại hán kia tựa hồcũng cảm nhận được khác thường, ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh, nhưngThiên Bột Thần cũng vô cùng lợi hại, sớm ẩn thân đi ra ngoài, một đường đi theoxe ngựa của các nàng.

Xe ngựa chạy một đoạn đường thì dừng lại bỏ đi xe ngựacủa Tề Vương Phủ, thay bằng một chiếc xe ngựa khác, Phượng Lan Dạ mắt lạnh quétmột vòng, những người này tuy rằng lợi hại nhưng nếu nàng động thủ căn bảnkhông có vấn đề gì, chẳng qua nàng muốn nhìn một chút xem là người nào làm? TrừSở Vương Nam Cung Liệt ra thì còn ai?

Xem ra Sở Vương Nam Cung Liệt đã nghi ngờ rồi, hắnthông qua chuyện này đã nhìn ra được cái gì cho nên mới bắt nàng làm mồi câuNam Cung Diệp, chỉ cần Nam Cung Diệp ra tay, hắn sẽ biết được thực lực, đến lúcđó hắn chắc chắn nghĩ biện pháp đối phó Nam Cung Diệp, đáng tiếc a, hắn cònchưa đủ hiểu rõ nàng.

Mặc dù không có Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạ nàng cũngkhông phải là loại người để cho người ta tùy tiện chém giết, hắn hẳn cho lànàng chỉ có thể dùng đàn để khống chế người ta, lại không biết nàng còn có bảnlĩnh khác, hôm nay nàng sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt, để bọn họ biết nàngkhông phải là cô nương dễ trêu chọc!

Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, hàn quang bắn ra tứ phía,quanh thân sát khí, mấy người bên trong xe ngựa có chút khủng hoảng, một ngườinhìn tên còn lại quát: “Còn không mau lấy miếng vải đen bịt mắt nàng ta lại.”

Đáng tiếc người nọ quá sợ hãi, liên tục lắc đầu:“Ngươi làm đi.”

Diệp Linh nghe thấy lời mà hai người vừa nói liền trầmgiọng: “Đừng có dùng bàn tay của các ngươi chạm vào Vương Phi cao quý của bọnta, để ta tự làm.”

Những người kia cũng ước gì mình không cần động tớinàng, tin đồn vị Tề Vương phi này lợi hại vô cùng, cho nên bọn họ cũng khôngdám trêu chọc, hơn nữa lệnh của chủ nhân cũng là không nên làm khó nàng ta, chỉcần coi chừng đàn của nàng, cẩn thận ngó chừng nàng, không để cho nàng tiếp xúcvới dây đàn là được.