Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 71




Phượng Lan Dạ cúi người,từ chân lấy ra một thanh loan đao, đao nay lâu nay vẫn chưa dùng đến, hôm naythuận tiện nàng lại mang bên người, giờ phút này đặt trên mặt Thanh Mạn, đaophong chuẩn xác lãnh liêt, hàn quang bao phủ khắp người, rạch qua gương mặtThanh Mạn, nàng ta đau quá hét lên,máu từng giọt từng giọt rơi xuống, hai tròng mắt nàng ta trắng dã, dường nhưmuốn ngất đi, Phượng Lan Dạ lạnhlùng nhấn mạnh từng chữ nói: "Muốn ngất đi sao, có tin ta một đao chémchết ngươi hay không"

Thanh Mạn nào dám bấttỉnh, giờ phút này chỉ có liều mạng gật đầu, Phượng Lan Dạ vung tay lên ý bảoHoa Ngạc buông tay nàng ta ra, đưa nàng ta lại điểm chỉ .

Thanh Mạn bị một trận sợhãi như vậy, nào dám nói nhiều một câu , Ngoanngoãn tiến lại điểm chỉ

Phượng Lan Dạ lấy lại tờgiấy, khóe môi câu ra ý cười lạnh, xoay người đi tớitrước giường, dùng loan đao tự chích lên ngón tay mình, máu liền chảy xuống,nàng bảo Tư Mã vụ tiễn hémiệng, giọt máu rơi vào trong miệng, vừa tanh vừa mặn, Phượng Lan Dạ cũng khôngnhìn Tư Mã Vụ Tiễn trên giường, mà quay đầu nhìn Văn Lương cùng hai người TiểuĐồng Tiểu Khuê ngoài cửa ra lệnh.

"Kéo cánh cửa ra,động tác phải nhanh, tống Âu Dương Tình vào trong , đánh nàng cho ta, chỉ cầngiữ lại cho nàng một hơi thở là được."

"Dạ "

Văn Lương cùng Tiểu ĐồngTiểu Khuê còn có đám người Hoa Ngạc chỉ cần vừa nghĩ đến nữ nhân đáng ghét kiacư nhiên hạ độc hại người đã sớm nổi giận, huyết mạch sôi sục, hai tay nắmchặt, mấy người đồng thời dùng sức gật đầu,

Ngoài cửa ÂuDương Tình còn đang ra sức muốn mở cánh cửa, Văn Lương đột nhiên xoay ngươi,thu lại lực, Âu Dương Tình kia thu tay lại không kịp, ngã nhào vào trong, màcánh cửa lập tức đóng lại, Văn Lương thân hình chợt lóe, chưởng phong ào àođánh tới, Âu Dương Tình võ công không tệ, vừa nhìn liền biết có hiểm, tiện đàlăn người một vòng, tránh được, vừa thấy Văn Lương hướng mình ra tay, khôngkhỏi giận dữ, tức giậnquát lên.

"Tên nô tài chếttiệt nhà ngươi , dám động thủ đánh Bổn vương phi."

"Ngươi là đồ tiệnnhân, dám hạ độc hại chủ tử ta, ta đánh chết ngươi thì thế nào?"

Văn Lương cũng hướng nàngmắng, ra tay không lưu tình chút nào, từng chiêu thứcdũng mãnh hung ác dị thường, Âu Dương Tình mặc dù thân mang võ công, nhưng rốtcuộc vẫn là thân phận nữ lưu, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến của nàng ta quáít, chính thức giao chiến, rất nhanh liền lộ ra nhiều sơ hở, bị Văn Lương dễdàng bắt được, nàng vừa bị bắt, liền hướng ngoài cửa kêu lên.

"Người đâu hả, nơinày đánh người rồi, Lâm quản gia ngươi chết rồi hả, còn không mau tới cứu bổnvương phi."

Lâm quản gia này cũng mộtthân võ công, cho nên Âu Dương Tình mới có thể gọi như thế, hắn ở bên ngoài vừanghe Vương phi bị đánh, sao còn có thể đứng yên được nữa, sớm hướng bên trongđánh tới, Văn Lương vươn tay điểm vào huyệtđạo Âu Dương Tình, hướng đám người Hoa Ngạc cùng Diệp Linh ra lệnh:

"Đánh cho ta",

Còn chính mình đi tớitrước cửa vận lực giữ cửa, cho dù Lâm quản kia có bản lãnh, cũng không mở đượccánh cửa ra.

Trong lúc nhất thời haibên cánh cửa vang lên tiếng va đập , trong Vụ Hiên của An vương phủ náo nhiệtđến cực điểm.

Bên trong phòng ngủ,Phượng Lan Dạ nhiễu máu xong, tự lấy mảnh lụa băng tay lại, rồi lấy khăn tayđưa Tư Mã Vụ Tiễn lau miệng, đối với hết thảy mọi việc xảy ra trong phòng nhưkhông nhìn thấy, Tư Mã Vụ Tiễn trong mắt có lệ, nhìn Phượng Lan Dạ lần nữa mởmiệng:.

"Ta lại vừa nợ ngươimột lần, sau này thân thể đều là của ngươi."

"Uh, Sống tốt chota."

Phượng Lan Dạ gật đầu,vươn tay cầm quần áo bên trong, chậm rãi giúp nàng mặc lại, một bên vừa mặc vừanói: "Đi Tề vương phủ giải sầu đi, nếu như An Vương không xử lý tốt chuyệnnày, ta thấy cũng không nhất định phải trở về nữa, nơi này hang hùm miệng sói,ở lại sớm muộn gì cũng chết"

Đám người Hoa Ngạc cùngDiệp Linh còn đang vừa đánh vừa chửi mỗingười một tay tức giận đánh Âu Dương Tình, chỉ thấy mặt của nàng ta rất nhanhbiến thành mặt heo, phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, khó coi dữ tợn đếncực điểm, đau đớn hướng Phượng Lan Dạ trên giường la hét: "Phượng Lan Dạ,ngươi không phải là một Tề Vương phi sao? Nơi này là An vương phủ, ngươi dámchạy đến An vương phủ đánh người, An Vương sẽ không tha cho ngươi."

Phượng Lan Dạ đã giúp TưMã Vụ Tiễn mặc quần áo vào xong, dìu nàng ngồi ở bên giường, tự tay giúp nàngbúi tóc, xoay người nhìn Âu Dương Tình, chậm rãi, từ từ mở miệng.

"Ngươi sai người tahạ độc hại Vụ sườn phi, đây là phạm vào trọng tội, bây giờ có Thanh Mạn làmchứng, ta sẽ giao ngươi cho AnVương xử lý, để hắn nói cho ngươi biết ta có thể đánh ngươi hay không."

Âu Dương Tình ngây người,không nghĩ Thanh Mạn lại dám bán đứng mình, quay đầu nghiến răng nghiến lợitrừng mắt nhìn Thanh Mạn, hận không thể ăn nàng ta: "Tiện nhân nhà ngươigiỏi lắm, ngươi chờ chết đi."

Phượng Lan Dạ mắtthấy Âu Dương Tình nói khôngra lời, nhẹ nhàng quay đầu, phất phất tay phân phó Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê:"Lại đây dìu chủ tử các ngươi"

"Vâng."

Hai người đã đi tới, HoaNgạc cùng Diệp Linh cũng dừng tay, Phượng Lan Dạ đứnglên, bảo Văn Lương mở cánh cửara.

Văn Lương vừa thu taylại, mấy người ngoài cửa đang đẩy cánh cửa liền ngã nhào vào, chỉ thấy phòngngủ khắp nơi lôn xộn, ngổn ngang mấy người nằm trên mặt đất, trong đó có AnVương phi, đã hôn mê rồi , nhan sắc vốn đã tầm thường nay mặtlại xưng phù giống như cái bánh lớn, Lâm quản gia vừa nhìn tình trạng này, bịdọa cho sắc mặt đại biến, đưa tay chặn mấy người ngoài cửa lại, sợ hãi nhìn đámngười Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cùng Văn Lương tiến về phía trước, bọn họliền một bước lui về phíasau.

Phượng Lan Dạ trong mắtđều là sát khí, quanh thân bao phủ lệ khí tàn nhẫn.

Người của An vương phủnhất thời không dám động vào nàng , Lâm quản gia bước một bước lui về phía sauhô lên: "Tề Vương phi, ngươi dám đả thương Vương phi của chúng ta, Vươnggia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Không buông thasao? Nói cho Vương gia các ngươi, An Vương phi hạ độc hại Vụ sườn phi, Bổnvương phi đã có chứng cớ trong tay , nếu hắn muốn đem việc này làm lớn lên, Bổnvương phi cũng chẳng quan tâm, chỉ là danh tiếng của An vương phủ coi như đãkhông còn rồi."

Nói xong đột nhiên quátlên : "Cút đi, nếu còn ngăn cản chúng ta, giết không cần hỏi."

Lúc này thị vệcủa Tề Vương phủ cũng chạy vội tới, cùng người của An vương phủ đối chọi, cuốicùng Lâm quản gia để các nàng đi ra ngoài, giằng co như vậy cũng không phảibiện pháp, Vương phi lại đang hôn mê trong phòng, cứu người lúc này quan trọnghơn, Lâm quản gia nghĩ vậy vung tay lên, mọi người rút lui rồi đi xuống.

Phượng Lan Dạ đem Tư MãVụ Tiễn mang về Tề vương phủ, an bài trong Liên viện, cùng chính mình ở chungmột chỗ.

Tư Mã Vụ Tiễn đã đượcgiải độc rồi, bất quá thân thể vẫn rất suy yếu, nghĩ đến chính mình gặp nguyhiểm do Âu Dương Tình ám toán, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắnglên: "Tiện nhân đáng ghét kia, từ sau khi đại hôn, nàng ta vẫn biểu hiệnlà hiền lành lương thiện, Vương gia và ta cũng sơ ý rồi, không nghĩ tới nànglại âm thầm động thủ, thật là đáng ghét"

Phượng Lan Dạ đỡ nàng tựavào thành giường, chậm rãi mở miệng: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ đến nàngta, an tâm tĩnh dưỡng thân thể đi, lúc này đây đừng quay về An vương phủ vội,nếu lúc này quay trở về, e rằng Âu Dương Tình kia thuận tiện gây phiền toái,chi bằng hãy tính kế lâu dài"

"Phượng muội muội làmuốn?"

Tư Mã Vụ Tiễn nghe PhượngLan Dạ nói xong , mở to hai mắt, không biết Phượng Lan Dạ nói lời này là có ýtứ gì, tính kế lâu dài.

Chẳng lẽ muốn giết ÂuDương Tình, như vậy không phải rất mạo hiểm ư, phụ thân Âu Dương Tình là đạithần có thực lực trong triều, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ, không dễdàng động đến, ai dám động chạm đến bọn họ.

Phượng Lan Dạ cười yếu ớtthản nhiên lắc đầu, không phải giết người mới là biện pháp duy nhất, mà vẫn cóbiện pháp khác, bất quá không muốn làm cho Tư Mã Vụ Tiễn bận tâm.

"Việc này cứđể ta làm, ngươi đừng bận tâm."

"Uh."

Tư Mã Vụ Tiễn khôngmuốn suy nghĩ , bởi vì vừa bị hạ độc, vừa rồi lại ngồi xe ngựa, cho nên có chútmệt mỏi, chậm rãi nằm xuống, nàng tin tưởng những gì Lan Dạ nói, nàng ấy tựanhư một người phật giả, lại càng như mộtngười Tu La, bất quá chỉ cần nàng ấy nói ra., mọi chuyện đều có thể giải quyết, mặc dù nàng ấy nhỏ như vậy, có đôi khi chính nàng cũng ngạc nhiên, thân thểcủa nàng ấy sao có thể tồn tại một lượng loại nănglượng lớn như vậy đây?

"Lan Dạ, cám ơnngươi, không ngờ máu của ngươi lại có thể giải độc."

Phượng Lan Dạ không cónói thêm cái gì, thân thủ giúp nàng đắp chăn, ôn nhu mở miệng:

"Hảo hảo ngủ đi,đừng nghĩ gì nữa."

Lúc này Phượng Lan Dạ nhưmột người tỷ tỷ, Vụ Tiễn lại như một người muội muội, ngoan ngoãn gật đầu, chậmrãi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, Phượng Lan Dạ xoay người lạiliếc mắt nhìn Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê một cái: "Hai người các ngươi hầuhạ chủ tử cho tốt, Văn Lương canh giữ ở ngoài cửa "

"Dạ "

Ba người đồng loạt lêntiếng trả lời, bây giờ các nàng đối với vị này Tề Vương phi chẳng những là kínhnể, hơn nữa còn coi nàng giống như thần thánh vậy, nếu không có nàng, chủ tửcác nàng đã đánh mất mạng mấy lần.

An Vương Nam Cung Quâncùng Tề Vương Nam Cung Diệp hai người, đến tậnbuổi tối mới trở về, một hồi liền minh bạch những chuyện đã phát sinh.

Nam Cung Diệp trái lạikhông nói cái gì, hắn biết nha đầu kia luôn luôn lớn gan , hành vi ngông cuồng,hơn nữa đối với người mà nàng coi trọng sẽ quên mình xả thân.

Nhưng là nghĩ đến nữ nhânkia trong lòng Phượng Lan Dạ có địa so với hắn còn cao hơn, tự nhiêu lại làcó chút buồn bực , sắc mặt thâm trầm, quanh thân bao phủ hàn ý.

Hai người Nguyết Cẩn vàNguyêt Hộc tưởng rằng chủ tử tức giận tiểu vương phi lỗ mãng, vội vàng mởmiệng.

"Gia ngươi đừngtrách tiểu vương phi."

Kỳ thật trong chuyện nàytiểu vương phi thật đúng là làm bọn hắn kính nể, vì giúp đỡ bằng hữu không tiếccả mạng sống, ngay đến cả nam nhân có đôi khi cũng không làm được như vậy , chonên bọn họ không hy vọng tiểu vương phi bị bất cứ trừng phạt.

Nam Cung Diệp lạnh lùngliếc mắt nhìn hai người phía dưới, sắc mặt âm ngao lăng hàn, âm thanh lạnh bạc vanglên.

"Các ngươi nói xemtrong lòng nha đầu đó ta quan trọng hơn, hay là Tư Mã kia quan trọng hơn?"

Lời vừa nói ra, hai ngườiNguyệt Cẩn, Nguyệt Hộc hai tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, bọn họ tưởngrằng gia hiện tại đang tức giận, kỳ thật gia chỉ là đang ghen tỵ, thật là thúvị a, bất quá trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, bọn họ cũng không phải muốnchết, hai người vội vàng mở miệng nịnh nọt.

"Trong lòng Tiểuvương phi, gia tuyệt đối là đứng thứ nhất."

"Đúng vậy, chắc chắnlà như vậy."

Hai người cùng vuốt môngngựa nói làm cho Nam Cung Diệp sắc mặt rạng rỡ lên một ít, tiếp theo còn nói ramột câu: "Nếu là bổn vương cũng gặp phải sự tình như vậy, các ngươi nóinàng có thể quan tâm như vậy hay không?"

Một lời nói xong, vẻ mặtnhư nghĩ tới cái gì, hắn muốn tìm cơ hội thử nha đầu này xem, Nguyệt Cẩn cùngNguyệt Hộc đã đi theo Nam Cung Diệp bao nhiêu năm, đối với suy nghĩ của hắn,chỉcần nhìn ánh mắt hắn, kỳ thật hiểu rõ như lòng bàn tay, vừa nhìn thần sắc củahắn, liền bất an cười gượng, vội vàng nói: "Gia bình an là được rồi, thuộchạ khẳng định, trong lòng tiểu vương phi gia tuyệt đối đứng thứ nhất."

" Uhm, vậy là tốtnhất."

Nam Cung Diệp có đáp ánhài lòng, cuối cùng sắc mặt mới rạng rỡ một ít.

Nguyệt Cẩn cùng NguyệtHộc thì mắt trợn trắng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, có phải nam nhân một khithích người nào liền trở nên ngu ngốc như vậy hay không, bọn họ sau này nên dựavào đó mà xử xự cho thỏa đáng.

So với Tề Vương Nam CungDiệp dường như không có việc gì ấy, thì An Vương Nam Cung Quân sắc mặt lại vôcùng khó coi.

Vừa hồi phủ quản gia liềntới bẩm báo, nói hôm nay Tề Vương phi xông vào An vương phủ rồi đả thương Vươngphi, còn đả thương hai nha đầu, sau đó cướp Vụ sườn phi đi rồi.

Nam Cung Quân vừa nghexong, quanh thân bắn ra lạnh lẽo tàn nhẫn, sắc mặt lại càng âm ngao bao phủmàng sương mỏng, liền bước đi tới nơi ở của ÂuDương Tình để gặp Âu Dương Tình

Âu Dương Tình kia vừanhìn thấy An Vương, liền khóc lóc thương tâm, nước mắt nước mũi ròng ròng, xấuxí vô cùng, xem ra đã bị đánh cho phù mặt, ngay cả hai tròng mắt cũng nhìnkhông thấy rồi.

Nam Cung Quân chán ghétcau mày, hắn vốn là chán ghét nữ nhân này, bây giờ xem ra, càng chán ghét hơn,sau khi suy nghĩ lại, nghĩ đến một vấn đề, Tề Vương phi mặc dù tuổi còn nhỏ,nhưng là một người tâm địa trầm ổn, nàng tự nhiên chạy đến An vương phủ đánhngười làm gì, mà lại chỉ đánh Âu Dương Tình, chẳng lẽ là Âu Dương Tình đối vớiVụ Tiễn đã làm gì bất lợi? Nghĩ vậy, sắc mặt hắn biến đổi thâm trầm, âm thanhsang sảng vang lên

" Âu Dương Tình,ngươi đã làm gì Vụ Tiễn hả?".

Bởi vì Tề Vương phi cùngVụ tiễn luôn luôn qua lại thân thiết, chỉ có thể là Âu Dương Tình đối với Vụtiễn làm cái gì đó, Nữ nhân kia mới có thể đánh người, bằng không nàng ta tựnhiên chạy đến An vương phủ đánh người hay sao?

Nam Cung Quân nghĩ mộthồi, ánh mắt bắn ra tia sáng khiếp người nhìn chằm chằm Âu Dương Tình trêngiường, Âu Dương Tình vừa nghe Vương gia hỏi tới chuyện này, trong tâm càng nảysinh oán hận, bất quá trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, hơn nữa cũng khôngdám nhìn thẳng Nam Cung Quân, ánh mắt lóe ra, Nam Cung Quân là nhân vật nào,vừa nhìn liền biết chính mình đoán trúng, tiến lên túm bả vai Âu Dương Tình,tiếng rống như sấm vang lên.

"Nói, ngươi đã làmgì Vụ Tiễn?"

Nam Cung Quân không biếtVụ Tiễn thế nào rồi? Cho nên rất lo lắng, mà nửa người Âu Dương Tình bị hắnnhấc lên vừa tức vừa vội, hơn nữa mới vừa tỉnh lại, giờ phút này bị Nam CungQuân một phen lay động, liền ngất đi lần nữa, lần này là nàng bị tức đến bấttỉnh, chút nữa thì bị người ta đánh chết rồi, nam nhân này hoàn toàn không quantâm, ngược lại lo lắng cho tiện nhân Tư Mã Vụ Tiễn kia.

Nha đầu hầu hạ bên ngườiÂu Dương Tình vừa nhìn chủ tử ngất đi,hoảng hốt kêu lên.

"Vương phi, Vươngphi, Vương gia, Vương phi ngất đi rồi."

Nam Cung Quân mắt lạnhnhìn lại , thấy Âu Dương Tình quả nhiên ngất đi, sắc mặt âm ngao đến cực điểm,đen kịt không nói được một lời, nhẹ buông tay buông Âu Dương Tình ra, xoayngười sải bước rời đi.

Tiểu nha đầu canh giữtrước giường thương tâm khóc lên, không ngờ tiểu thư vừa vào vương phủ liền bịAn Vương cùng nữ nhân đó khi dễ, nàng có nên trở về tướng quân phủ nói chotướng quân cùng phu nhân biết không? Tiểu nha đầu suy nghĩ thế, bất quá cũngkhông dám quyết định, hay là chờ tiểu thư tỉnh lại hãy tính.

Nam Cung Quân ra khỏiviện của Âu Dương Tình, phái quản gia lập tức chuẩn bị ngựa, dẫn theo thị vệ,đi Tề vương phủ, hắn muốn xem Vụ Tiễn có xảy ra chuyện gì hay không?

Sắc trời đã tối, mảnhtrăng lưỡi liềm vắt trên đầu cành, ánh trăng như nước, chiếu vào cả trong vươngphủ , thiên địa một mảnh lạnh lẽo thanh khiết, sươngđọng trên thu lan.

Trong Liên viện Tề vươngphủ, Phượng Lan Dạ đã dùng bữa tối, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hôm nay nàng cũngđủ mệt rồi, vừa rồi lại phóng huyết cứu Vụ Tiễn, nên cảm giác có chút mệt mỏi,đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bất quá nàng đang đợi An Vương Nam Cung Quân qua đây.

Nàng đang suy nghĩ, thìDiệp Linh từ bên ngoài đi vào, cung kính mở miệng

"Vương phi, Tíchquản gia nói, An Vương gia muốn gặp Vương phi , Vương gia cũng qua rồi."

"uh, biết rồi."

Phượng Lan Dạ phẩy tay,đứng dậy, Hoa Ngạc vội vàng mặc thêm áo choàng cho nàng ,cùng Diệp Linh Diệp Khanh hai người cùng chủ tử hướng chính sảnh đi tới.

Hai tiểu nha đầu cầm đènlồng đi trước, một khoảng không gian được chiếu sáng như ban ngày.

Đoàn người đi thẳng đếnchính sảnh vương phủ, từ xa liền nghe được trong phòng có người nói chuyện,đúng là Tề Vương Nam Cung Diệp cùng An Vương Nam Cung Quân hai người.

"Thất hoàng đệ,ngươi nói Thất đệ muội có phải vô pháp vô thiên rồi hay không, lại chạy đến Anvương phủ đánh người ầm ĩ như vậy, việc này nếu truyền tới tai phụ hoàng, phụhoàng sẽ xử lý như thế nào đây?"

Thanh âm nghiêm khắc lạnhlẽo của Nam Cung Quân vang lên.

Nam Cung Diệp tiếng nóiâm trầm từ tính không nhanh không chậm đáp lại .

"Lục hoàng huynh haylà chờ Lan nhi đến đã, ta tin tưởng Lan nhi làm việc tự có cân nhắc."

Phượng Lan Dạ nghe NamCung Diệp nói vậy, không biết vì sao đáy lòng liền dâng lên tình cảm ấm áp,khóe môi câu ra ý cười hiếm thấy,đoàn người rất nhanh liền đi tới ngoài cửa chính sảnh, Tích quản gia dẫn ngườiđi ra, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ hiện thân, vội vàng cung kính hành lễ:

"Vương phi, An Vươnggia đang đợi người"

Phượng Lan Dạ phấttay, sắc mặt bình tĩnh, không có bất cứ giao động nào, ánh mắt không có lấy mộtgợn sóng sợ hãi, không có một tia e ngại, trái lại bìnhtĩnh tự nhiên, động tác ưu nhã khẽ nhấc tà váy, bước lên thềm đá hướng trongphòng đi vào, đám Hoa Ngạc tự động chia ra đứng canh ở bên ngoài.

Trong đại sảnh, Nam CungDiệp vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, khuôn mặt lạnh lẽo liền tan biến thay vào đấylà nét ôn nhu, dịu dàng , âm thanh từ tính vanglên.

"Lan nhi, Lục hoànghuynh có việc tìm nàng?"

Phượng Lan Dạ sắc mặthiện nét ôn hòa hiếm có , nâng tay gạt nhẹ lọn tóc, nhưng chung quy vẫn là mộtthân hàn khí, như giọt sương vươn trên cánh mai, song nhãn mang theo tia tànnhẫn bắn ra , khóe môi khẽ động, âm trầm lạnh lẽo lên tiếng:

"Không biết AnVương tới nơi này có chuyện gì?"

Nam Cung Quân sắc mặttrầm xuống, đôi đồng tử thâm u, cẩm bào màu đen làm tôn lên ngũ quan cươngnghị cao thâm khó lường, đốm lửa từ con mắt bùng lên, mặc dù không biết ÂuDương Tình đã làm cái gì, nhưng Phượng Lan Dạ này đả thương người của An vươngphủ, người ngoài thế nào cũng hướng hắn bình phẩm,bất quá lúc này hắn muốnbiết Vụ Tiễn đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

"Không biết Vụ Tiễnthế nào rồi?"

"Ngươi vẫn quan tâmđến nàng sao? Trong lòng An Vương vẫn để ý đến sự sống chết của nàng ấy sao?Lần này ngươi đến đây chủ yếu là muốn khởi binh hỏi tội, lại không nghĩ rằng,nếu không phải ta có mặt ở đó, giờ phút này ngươi thấy là thi thể của Vụ Tiễn,chứ không phải nàng "

Phượng Lan Dạ một bướccũng không nhường, ngươi tới gây sự với ta, ta liền thuận theo mà nói , thẳngthắn bức bách An Vương Nam Cung Quân.

Mà Nam Cung Quân nghe lờinàng vừa nói ra lúc này chỉ có thể nhìn thấy thi thể Vụ Tiễn, liền biết ÂuDương Tình đã gây ra chuyện lớn, không khỏi sắc mặt âm ngao khó coi, hướng mặtbàn tung ra một đấm , làm vang lên một tiếng động lớn, giận giữ phun ra mộtcâu:

"Thật là đángghét?"

Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới hắn, tiêu sái xoay người lạnh nhạt đến bên cạnh Nam Cung Diệp ngồixuống, Nam Cung Diệp vừa thấy nàng ngồi vào bên cạnh mình, ngũ quan lạnh trầmthị sát trong nháy mắt tan rã đến hai ba phần,khóe môi câu ra nét tươi cười, trong lòng cực kỳ ấm áp, một loại cảm giác kỳdiệu không thể diễn tả len lỏi trong tâm.

Nam Cung Quân phát tácxong, liền nóng lòng muốn biết Vụ Tiễn thế nào rồi, quay đầu nhìn về phíaPhượng Lan Dạ, chậm rãi mở miệng:

"Vụ Tiễn đâu,nàng thế nào rồi? Bổn vương muốn gặp nàng."

"không thểđược"

Phượng Lan Dạ vẻ mặt nhưkhông liên quan, không thương lượng liền cự tuyệt, nàng sẽ không cho Nam CungQuân gặp Vụ Tiễn.

"Muốn gặp nàng ngươicó hai phương pháp, thứ nhất hưu ÂuDương Tình, nếu không Vụ Tiễn không thể tồn tại ở An vương phủ, ngươi hẳn đãbiết lần này chúng ta đánh Âu Dương Tình, Nữ nhân kia sợ rằng càng ghi hậntrong lòng. Thứ hai, khiến cho ÂuDương Tình tự động đến trước mặt hoàng thượng, nguyện làm sườn phi, để cho VụTiễn trở thành An Vương phi, hơn nữa nếu Vụ Tiễn có nửa điểm sơ xuất, ta tuyệtđối sẽ không tha cho nàng ta."

Nam Cung Quân hai mắttrừng trừng nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy khuôn mặt trong sáng tươi đẹp của nàngkhông có nửa điểm dấu hiệu đùa giỡn, trái lại rất nghiêm túc, hơn nữa không chothương lượng, Nam Cung Quân lồngngực bất an phập phồng, nói thật ra, hắn làm sao không nghĩ đến để Vụ Tiễn trởthành An Vương phi, nhưng lời của phụ hoàng căn bản không thể làm trái được,nếu như hưu Âu Dương Tình tuyệt đối không có khả năng, nếu là khiến Âu DươngTình tự nguyện làm thiếp, chỉ sợ nữ nhân kia cũng không đáp ứng.

Phượng Lan Dạ thấyNam Cung Quân vẻ mặt khó xử, nheo mắt: " Nếu như nàng ta không đáp ứng,ngươi tiện thể hưu nàng, bởi vì nàng phạm vào một trong bảy trọng tội, saingười hạ độc An Vương sườn phi, ngươi có lý do hưu nàng, cho dù phụ thân nàng là Đại tướng quân thì sao, sựthật là nữ nhi của hắn phạm sai lầm, người khác không thể nói gì, trừphi?"

Phượng Lan Dạ nói đếnđây, ánh mắt đột nhiên trở lên lăng hàn Tiêu sát. hàn khíkhiếp người.

"Trừ phi ngươi chítại giang sơn, xem nhẹ nữ nhi thường tình, như vậy ngươi cũng không có tư cáchgặp nàng, bởi nàng là do ta cứu, nàng đương nhiên phải ở lại bên ta, hơn nữa tasẽ làm cho người trong thiên hạ đều biết, đường đường An Vương phi lạ hạ độchại người, bản thân ta muốn nhìn xem An vương phủ có còn giữ được thể diện haykhông?"

Nam Cung Quân nghe xong,thân hình đứng bật lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bổn vương? Bổnvương?"

Hắn lẩm bẩm vài câu rồicuối cùng cũng không nói ra, Phượng Lan Dạ cảm giác được Nam Cung Quân có vàiphần bất đắc dĩ, hắn tựa hồ thật sự không thèm để ý cái ngôi vị hoàng đế kia,nhưng lại bất đắc dĩ bị bức bách, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn lập An Vương làmhoàng thái tử, cho nên đem Âu Dương Tình tứ hôn cho hắn, chính là muốn đem thếlực của Âu dương đại tướng quân trao vào tay An vương này, hơn nữa một bộ phậnbinh quyền lại nằm trong tay Hoàng thượng, như vậy có thể khống chế đám ngườiSở Vương cùng Tấn Vương rồi, mặt khác , hiện nay An Vương chỉ quản lý hộ bộcùng lễ bộ, hình như so với không có thực quyền gì giống nhau.

Phượng Lan Dạ một phen tựsuy nghĩ, ánh mắt càng phát ra tia thâm trầm âm u, nếu sự thật là như thế, VụTiễn nàng thật sự muốn ở lại bên An Vương sao? Nếu như An Vương đăng cơ, hắntrở thành Hoàng thượng rồi, từ xưa đến nay hoàng đế đều đa tình, rất ítnghe nói đến người nào chung tình.

Trong phòng yên tĩnhkhông tiếng động, bên này Nam Cung Diệp vươn bàn tay to nắm lấy tay Phượng LanDạ, nàng theo phản xạ muốn rút lại, nhưng lại bị Nam Cung Diệp nắm chặt, nhưthế nào cũng không thoát được ra, cuối cùng tùy ý hắn.

Hai người nắm tay nhaunhìn về phía Nam Cung Quân, nam nhân này sắc mặt đen trầm, cuối cùng chậm rãiđứng lên, từng chữ từng chữ nói:

"Đươc, bổn vương trởvề giải quyết chuyện này."

Nam Cung Quân tựa hồ đãhạ quyết tâm làm gì đó, ngũ quan tuấn dật được bao phủ bởi một tầng sương, thânthủ tiêu sái bước ra ngoài, Phượng Lan Dạ cao giọng kêu lên: "Tích quảngia, tiễn An Vương ra phủ."

" Dạ , Vươngphi."

Bên ngoài tiếng bước chânxa dần, trong phòng an tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai người Phượng Lan Dạ cùngNam Cung Diệp , bàn tay to của Nam Cung Diệp vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của PhượngLan Dạ, bản thân hưng phấn chơi đùa, nhẹ nhàng từng chút từng chút vuốt ve, đầungón tay hắn mềm nhẵn, mang theo hơi ấm nhè nhẹ lưu chuyển đến tay Phượng LanDạ, khiến bản thân nàng cũng ấm áp dào dạt, bất quá nghĩ đến nam nhân nàytư chất có vấn đề, Phượng Lan Dạ bật dậy rút lại tay, sắc mặt lãnh liệt cảnhcáo.

"Buông ra, sau nàykhông cho phép tới gần ta, ta thích sạch sẽ."

Nói xong quay đầu đi rangoài, không thèm quan tâm đến vẻ mặt Nam Cung Diệp đã đen kịt lại.

Nam Cung Diệp ngũ quanhoàn mỹ như ngọc, hiện lên vẻ không thể tin được, khóe môi xinh đẹp khẽ mấpmáy, thì thào tự nói.

" Nha đầu kia saolại ngốc nghếch như vậy hả, vẫn hoài nghi ta là đoạn tụ sao? Ta như vậy có tínhlà tự lấy đá đập vào chân mình không?"

Từ bên ngoài đi vàoNguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc vừa lúc nghe được chủ tử nói, cười tủm tỉm tiếp lời.

" Chắc chắn là nhưvậy, chỉ sợ trong đầu Tiểu vương phi đã thực sự tin vào chuyện đó."

Nguyệt Cẩn vừa nói hết,Nguyệt Hộc ở bên cạnh liền gật đầu đồng ý, Nam Cung Diệp nhìn bộ dàng hai ngườibọn hắn, trong tâm tự nhiên cảm thấy buồn bực, vẻ mặt lạnh lẽo, dường như toànbộ mọi người trong thiên hạ đều thiều nợ hắn vậy, hai người kẻ dưới chỉ dámcười thầm trong lòng.

Phượng Lan Dạ không để ýtới người bên trong, bước ra khỏi phòng, hướng đoạn đường để quay về Liên việnnghỉ ngơi , hôm nay quá mệt mỏi rồi.

Những ngày tiếp theo, TưMã Vụ Tiễn vẫn ở bên trong Tề vương phủ tĩnh dưỡng, cũng biết chuyện buổitối ngày hôm đó Nam Cung Quân tìm tới , càng biết chuyện Phượng Lan Dạ muốn NamCung Quân hưu thê , kỳ thật nói đến chuyện hưu thê, việc này tuyệt đối khôngđơn giản, bởi vì đây là Hoàng thượng tứ hôn, nếu như An Vương có thể tự quyếtđịnh, ngày đó sẽ không đồng ý như vậy, về phần khiến cho ÂuDương Tình tới trước mặt hoàng thượng tự xin làm sườn phi, việc này cũng khôngkhả thi, bất quá để xảy ra sự tình này, nàng suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, mọichuyện cứ để ông trời định đoạt đi.

Nhưng Phượng Lan Dạ đãthu được tin tức, Âu Dương Tình ngược lại rất thức thời, sau khi tĩnh dưỡng haingày, chờ cho vết thương trên mặt khỏi đi một nửa, dường như đã đồng ý làm sườnphi rồi, kỳ thật là chấp nhận cũng phải làm, mà không chấp nhận cũngphải làm, trừ phi nàng thật sự không biết xấu hổ, cho dù không có tiến cung, sợrằng mọi chuyện vẫn như thế diễn ra.

Nhưng Phượng Lan Dạ khôngcó nói cho Vụ Tiễn, chuyện này còn chưa giải quyết ổn thỏa, không nên làm kinhđộng nàng.

Giữa trưa ngày hôm đó,hai người sau khi đi dạo trong Tề vương phủ, đều tự trở về phòng mình nghỉngơi, nhưng nàng còn chưa có nằm xuống, liền nhận được bẩm báo của Tích quảngia.

"Vương phi, khôngtốt rồi, không tốt rồi."

Phượng Lan Dạ nhíu mày,sắc mặt không kiên nhẫn đứng lên, đi ra cửa phòng, nhìn Tích quản gia đang quỳdười thềm đá:

" Đã Xảy ra chuyệngì, sao lại hoảng sợ như vậy?"

"Vương phi, Âu Dươngđại tướng quân kia vừa mới trở về, bây giờ dẫn một đám người tập trung ngoàicửa vương phủ, la hét muốn gặp người?"

Tích quản gia vẻ mặt lolắng, sắc mặt trắng bệch, bây giờ Vương gia không có trong vương phủ, Vương phimặc dù rất lợi hại, nhưng dù sao Âu Dương đại tướng quân cũng làlão tướng từng chinh chiến trên sa trường , lần này đến đây rõ ràng là muốn gâysự, hơn nữa hắn lại chọn lúc Vương gia không có trong phủ, rõ ràng là muốn giáohuấn tiểu vương phi, đến lúc đó cho dù đánh tiểu vương phi, chỉ sợ Hoàng thượngcũng không có biện pháp đối với hắn.

"Biết rồi."

Phượng Lan Dạ sắc mặt tốisầm lại, khóe môi nhếch lên, quanh thân hàn khí tàn độc bao phủ, sát khí lantràn.

Âu Dương Thác phải ko? Tựcho là mình công danh hiển hách, thì muốn làm gì thì làm sao? Như vậy bổn vươngphi càng phải làm cho người quay về, ta từ sau khi luyện thành âm sát, chưa baogiờ thử qua, hôm nay nhân tiện để cho ta dạy bảo các ngươi?

Phượng Lan Dạ ngẩng đầura lệnh cho Hoa Ngạc phía sau: "Mang theo lục ỷ cầm cho ta."

"Vâng, Vươngphi."

HoaNgạc không biết chủ tử lúc này muốn mang theo đàn làm gì, bất quá chủ tử đãphân phó, nàng nào dám hỏi nhiều, chạy vội vào trong, lấy lục y cầm, đi theophía sau Phượng Lan Dạ địa đi ra ngoài.

Bêntrong Liên viện mọi người biết Đại tướngquân Âu Dương Thác tới Vương Phủ gây chuyện, sợTiểu Vương phi phải chịu thiệt thòi, nên tất cả mọi người đi theo phía sau, baogồm cả mấy mụ mụ lâu năm cũng đi theo, sợ chủ tử bị thiệt, bất quá Phượng LanDạ đã ngăn trở các nàng, sắc mặt lãnh chìm: "Tất cả đều ở lại bên trongLiên viện, không cho phép đi ra ngoài."

"Vâng,Vương phi."

Trừ ra Hoa Ngạc cùng DiệpLinh Diệp Khanh, toàn bộ những người còn lại phải ở trong Liên viện.

Tích quản gia dẫn mấyngười đi phía trước dẫn đường, đám người Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc hướngđoạn đường ra cửa vương phủ đi tới.

Từ xa còn chưa tới cửaphủ, liền nghe thấy tiếng người ầm ỹ, thanh âm thô lỗ khoáng đạt vang lên:

" Nhanh, lập tức kêuTề Vương phi của các ngươi ra đây, nếu không lão phu liền không khách khí."

Phượng Lan Dạ sắc mặtlạnh lẽo, u ám, như vậy còn gọi là khách khí sao, tới tận nhà gây sự rồi, cònmuốn khách khí như thế nào nữa? Hơn nữa Âu Dương Thác này quả nhiên là một đạilão nhân đơn giản, không biết là bị người nào lợi dụng rồi hay sao mà lại hànhđộng như vậy? Đầu óc tựa hồ rất đơn giản rồi, hắn gióng trống khua chiêng nhưvậy kéo nhau đến vương phủ, nàng có thể để mặc lão gây sự ư.

Bởi vì Âu Dương Thác đếngây rối, Tích quản gia đã phân phó thị vệ đem đại môn vương phủ đóng cửa lại,ngoài cửa đều là thị vệ canh gác cùng với người của Âu Dương Thác, phía sau làmấy chục binh lính của hắn , thân vận áo giáp màu đen, bộ dáng vênh váo hunghăng, những người này ở trên sa trường hô phonghoán vũ quen rồi, tựa hồ căn bản không đem nơi này để vào mắt rồi.

Phượng Lan Dạ ra lệnh mộttiếng: "Mở cửa."

Tích quản gia vung taylên, lập tức có thị vệ đi ra mở cửa, ầm ầm rung động, đoàn người hùng dũng đira, dưới ánh mặt trời, Phượng Lan Dạ một thân hồng y, vẻ đẹp lạnh lẽo lan tỏa,ý cười trong suốt, nhưng chứa đầy sát khí, thị huyết tàn nhẫn tức giận bao phủtoàn bộ Tề Vương Phủ.

Người cầm đầu thân hìnhcao to, tướng mạo tầm thường, có điều da thịt đen bóng, vừa nhìn liền biết đólà kết quả của nhiều năm chinh chiến , giờ phút này đôi đồng tử trợn tròn, uynghiêm dũng mãnh, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phương Lan Dạ đứng trênthềm đá ,trường thương trong tay run lên, chỉ thẳng về đây, mở mồm liền mắng.

"Giỏi cho ngươi mộtTề Vương phi, ngươi như vậy mà dám cả gan ám hại nữ nhi của ta, muốn chết, hômnay nếu không giao người ra đây, ta sẽ không để yên cho ngươi."

Phượng Lan Dạ nhướng mắtnhìn , chỉ thấy hai bên đường trừ thủhạ của Âu Dương Thác chính là các tướng sĩ, còn lại có rất nhiều dânchúng xúm lại xem náo nhiệt, những người này đứng từ xa, không dám tiến gầnvào.

Hôm nay Âu Dương đạitướng quân kéo người đến vương phủ gây sự, chỉ sợ không đến một nén nhang, sẽtruyền khắp An Giáng thành.

Nàng vừa nghĩ đến Tềvương phủ sẽ phải chịu thiệt thòi, khóe môi câu ra ý cười lạnh, mười phần cuồngngạo.

"Nguyên lai vị nàylà Âu Dương đại tướng quân nổi danh hiển hách, không biết ngươi muốn bổn vươngphi giao người nào cho ngươi đây?"

Đại tướng quân Âu DươngThác, thấy Phượng Lan Dạ mi mắt thu lại, nói chuyện nhu hòa, có chútđắc ý, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu , chẳng lẽ có dũng khí đối ngịch vớihắn sao, cho dù thân phận Tề Vương phi cao quý thì thếnào? Bọn họ là con cháu hoàng thất, nếu không phải có những người như bọn hắnbảo vệ tổ quốc, thì lấy đâu ra giang sơn phú quý mà hưởng thụ đây.

Âu Dương Thác vừa thu lạitrường thương, khí thế dũng mãnh dọa người mở miệng: "Lập tức giao Anvương phủ sườn phi ra, mặt khác TềVương phi phải hướng nữ nhi của ta xin lỗi."

Trước cửa Tề vương phủ,trong nháy mắt lập tức không tiếng động, mấy trăm người im lặng chờ đợi.

Thị vệ cùng hạ nhân Vươngphủ sắc mặt đại biến, đồng loạt nhìn về phía tiểu vương phi.

Mà các tướng sĩ thủ hạcủa Âu Dương Thác, tay nắm trường thương, Nếu Tề Vương phi này không xinlỗi, liền nhằm vào tề vương phủ tiến đánh.

Phượng Lan Dạ mi mắt nhưtrước khẽ giương lên, nhưng thanh âm lại lạnh lùng phát ra, như một tiếng sấmsét.

" Ta làmkhông được, bổn vương phi không ngại nói cho lão tướng quân. Nơi này là địaphương nào? Về chuyện khác, bản vương phi tin tưởngAn vương sẽ có an bài ."

Nàng vừa nói xong, thânthủ tiếp lấy Lục ỷ cầm Hoa Ngạc mang tới, nhìn xung quanh, cuồng vọng đến cựcđiểm.

Lúc này có người tiến đếnáp sát bên cạnh, nàng quay đầu sang bên cạnh, liền nhìn thấy Thiên Bột Thần mộtthân y phục của thị vệ, sắc mặt nam nhân này khócoi, trừng mắt liếc nàng một cái,nhưng không cam lòng đứng sau,cùng nàng đứng thẳng cùng một chỗ, nghiêm chỉnh nhìn những người còn lại.

Âu Dương Thác ban đầutưởng rằng chính mình nghe lầm rồi, sau lại xem thần sắc mọi người , mới biếtnhững gì nha đầu kia nói là sự thật, hơn nữa nhìn ánh mắt của nàng cuồng vọngđến cực điểm, đương nhiên là muốn cùng bọn hắn đối đầu một trận, được lắm, rấttốt, một tiểu nha đầu lại dám cả gan khiêu chiến với hắn, khiến cho hắnhôm nay vì nữ nhi một phen hành động , tin rằng đến lúc đó Hoàng thượng cũngkhông hướng mình trách tội, bởi vì nha đầu kia khiêu khích trước.

Âu Dương Thác vung taylên, hướng phía sau ra lệnh:

"Đánh cho ta,thứ không biết tốt xấu gì ."

Hai bên chiến khí căngthẳng bốc lên, trong nháy mắt liền đánh lên, đột nhiên thanh âm trong trẻo lạnhlùng vang lên:

“Chậm đã”

Từ trong đại môn vươngphủ đi ra một thân ảnh thướt tha yểu điệu, Tư Mã Vụ Tiễn thân thể đã tốt lênrất nhiều, theo sát bên cạnh nàng là Văn Lương, còn có hai nha đầu Tiểu ĐồngTiểu Khuê, mấy người bình tĩnh đi tới bên cạnh Phượng Lan Dạ , nhìn Phượng LanDạ.

"Lan Dạ, trongchuyện này sao có thể thiếu ta được?"

Một lời rơi xuống, ÂuDương Thác đứng ở ngoài cửa Tề vương phủ , không khỏi tức giận đến sắc mặt xámngắt, một người đã như vậy, đến người này cũng cuồng vọng như vậy, khó trách nữnhi bị khi dễ, hôm nay hắn nhất định phải đánh cho hai nữ nhân này tàn phế , đểcho bọn họ biết người của Âu Dương gia không phảiai cũng có thể động chạm.

"Lên."

Âu Dương Thác ra lệnh mộttiếng, mười mấy tên tướng sĩ phía sau, giống như hổ báo, lao thẳng tới đây.

Thị vệ của Tề Vương phủcũng không cam chịu hạ phong, xông thẳng lên, Tư Mã vụ tiễn phất tay ý bảo VănLương ra tay.

Trong lúc nhất thời haiđoàn người liền tại trước cửa vương phủ đánh một trận lớn, ánh đao loang loáng,thỉnh thoảng có thanh âm của người bị thương vang lên.

Thủ hạ của Âu Dương Thácmười mấy tên tướng sĩ, đều là lão tướng kinh nghiệm trên sa trường, ra tay tựnhiên vừa tàn nhẫn vừa độc ác, Thị vệ của Tề vương phủ đâu phải đối thủ , bấtquá Thiên Bột Thần và Văn Lương võ công cũng rất cao cường, còn có Phượng LanDạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người, chỉ thấy bốn thân ảnh nhìn như giao long trongnước, lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng lại bay lên, thủ hạ của Âu Dương Tháccũng không chiếm được ưu thế, bất quá người của Tề vương phủ lại bịđả thương rất nhiều, có nhiều người bị thương địa nằm trên mặt đất, phát rathanh âm đau đớn.

Tích Đan ra lệnh nhữngngười chưa bị thương đem người bị thương kéo sang một bên.

Hoa Ngạc cùng Diệp Linhcùng các nha đầu trong vương phủ sợ đến phát khóc, nhưng bởi vì không có võcông, nên chỉ đứng ở quanh quẩn đại môn.

Người của Tề vương phủcuối cùng chỉ còn lại có bốn người thôi, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lạitrúng một quyền, thân thể lay động lui ra phía sau hai bước, Phượng Lan Dạ sắcmặt trầm xuống, xoay mình ra mệnh lệnh :

"Các ngươi hãy luira."

Lệnh vừa ban ra, ThiênBột Thần cùng Văn Lương hai người theo lời lui ra.

Bọn họ biết Vương phinhất định tự có chủ trương, thủ hạ của Âu Dương Thác cũng có người bị thương,bất quá so với người của Tề vương phủ, bọn họ chịu đả thương căn bản không đángnhắc tới.

Đại tướng quân Âu DươngThác nhìn lướt qua, không khỏi đắc ý nở nụ cười.

"Tề Vương phi, haylà ngươi đem nữ nhân này giao ra đây, hôm nayta tạm tha cho người Tề vương phủ các ngươi.

"Vậy Sao?"

Phượng Lan Dạ hỏi lại,thân hình đột ngột nhúng một cái, cả người lại bay lên trời, tay áo bị gió thổitung bay, hồng y phấp phới, tung bay lên cao, lại nhìn nàng quanh thân bao phủmột tầng hào quang, dưới ánh mặt trời chói mắt đến cực điểm, bên đường tất cảmọi người nhìn đến ngây người, như bị hút vào đó, Nhìn Tề Vương phi giống nhưthần tiên từ trên trời giáng xuống.

Chỉ thấy Phượng Lan Dạhai tay nhấn dây đàn, một tiếng đong vang lên, mười ngón ngay lướt trên dâyđàn, như vạn mã lao nhanh, càng giống như giao long vượt biển, giữa không trunggió cuồn cuộn nổi lên nhẹ nhẹ, ban đầu chậm rãi, rồi càng lúc càng nhanh.

Bọn thủ hạ của Âu DươngThác không biết xảy ra chuyện gì,vội vàng lui ra phía sau mấy bước, tay nắmchặt trường thương, nhìn chằm chằm một màn phía trước.

Cuồng phong gào thét,trên mặt đất lá rụng cuồn cuộn nổilên, càng ngày càng nhiều, quay cuồng như quả cầu tuyết, cuối cùng lại biếnthành một bóng người to lớn chuyển động, phiêu du ở giữa không trung, PhượngLan Dạ chuyển mình ấn mạnh dây đàn xuống, chỉ nghe một tiếng đông vang lên, mọingười cảm thấy ngực cứng lại, như rời khỏi trần gian, cái bóng phân tán raxong, tất cả lá và cành cây khô trongphút chốc hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, hướng Âu Dương Thác cùng đám thủphía sau công kích tới, ùn ùn bắn ra, giống như hàng vạn mũi tên lao đến, mangtheo công kích hủy diệt không thể chống đỡ .

Âu Dương Thác vung trườngthương lên, trực tiếp đánh rơi đám cành lá cây khô đang lao đến như một trậnmưa ám khí, loảng xoảng rơi xuống đất, tiếng gió bên ngoài sắc bén chói tai.

Mặc dù bọn họ dày dạnkinh nghiệm sa trường, nhưng đây là mộtchuyện kỳ lạ khó lòng phòng bị, cho nên rất nhiều người trúng chiêu, thỉnh thoảnglại thụt lùi, bị thương phát ra tiếng hô xé gió, Âu Dương Thác cũng không ngoạilệ bị một mảnh lá rụng đánh trúng, lực công kích đương nhiên không thua gì ámkhí, đau đớn không chịu được, thân thể thụt lùi hai bước mới có thể bình ổn trởlại.

Chỉ thấy mấy người phíasau hắn, rất nhiều đã bị thương, còn lại một số người không bị thương dìu nhữngngười bị thương, một bên múa trường thương, đánh rơi đám lá, cành cây khô xungquanh.

Phượng Lan Dạ một chiêuđắc thủ, chuyển mình thu tay lại,y phục trong không vũ động, trông như tríchtiên thế ngoại, chậm rãi rơi xuống, bình tĩnh đứngtrước cửa, quanh thân bao phủ hàn khí, thị huyết mở miệng.

"Âu Dương Thác,ngươi còn muốn bổn vương phi giao ngườira không?"

Đại tướng quân Âu DươngThác, không nghĩ tới hôm nay một lần nữa thiệt thòi không những không giảm bớtmà còn gia tăng, xem ra hắn đã khinh địch rồi, nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểunha đầu này lại lợi hại như thế, hơn nữa nàng có thể dùng tiếng đàn điềukhiển mọi vật chung quanh ,khiến cho những phế vật này trở lên lợi hại như ám khí, đến tột cùng là cái võcông gì, thật là chưa từng thấy qua, hơn nữa hắn đoán, võ công này còn chưa cóluyện đến đỉnh, nếu không hôm nay bọn họ chỉ có một kết cục, chết.

Lập tức thân thể thối luivề phía sau, lạnh trầm nhìn về phía nha đầu, vung tay lên ra lệnh:"Đi"

Không đi sẽ càng khókhăn, hắn đường đường một đại tướng quân, trên chiến trường đánh đâu thắng đó,không thể bị đánh bại , không nghĩ tới hôm nay lại thua bởi một tiểu nha đầu,làm gì còn mặt mũi ở lại chỗ này.

Âu Dương Thác ra lệnh mộtcâu, bọn người dưới trướng đều lên ngựa, người không bị thương mang theo ngườibị thương , Âu Dương Thác cũng xoay người lên ngựa, đoàn người nhanh chóng rờikhỏi Tề vương phủ, kiêu ngạo mà đến, chật vật rời đi.

Trước cửa tề Vương phủ,mọi người đều kính nể nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng khâm phục, Tiểu vương phiquá lợi hại rồi, nhất là một chiêu vừa rồi, thật sự là chưa từng thấy qua, chưatừng nghe nói qua.

Thiên Bột Thần vốn là thủhạ của Quỳ Cơ lão nhân, đối với võ học nghiên cứu rất nhiều, sắc mặt trong nháymắt hiện lên kinh ngạc.

Chẳng lẽ đây là bí kíp võhọc thất truyền đã lâu, âm sát?

Trước kia đã từng nghenói qua, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn chứng kiến, bất quá tiểu vương phinày tựa hồ tu luyện không đủ, nếu như âm sát này tu luyện cao thâm, nghe nói rachiêu hẳn là phải chết.

Tư Mã Vụ Tiễn cùng HoaNgạc vội vàng chạy lại, khẩn trương hỏi tới:

"Ngươi khôngsao chứ."

"Không có việcgì."

Phượng Lan Dạ lắc đầu,nàng quả thật không có việc gì, đưa Lục ỷ cầm trong tay cho Hoa Ngạc, quay đầunhìn Tích quản gia ở trước cửa:

"Đem tất cảngười bị thương tiếnvào vương phủ điều trị, mặt khác, lập tức giúp ta làm một chuyện."

Tích Đan nghe gọi vộivàng cung kính, cúi đầu chờ:

"Vương phi xinmời phân phó."

"Lập tức tuyên truyềntin tức cho ta, nói nữ nhi của đại tướng quân Âu Dương Thác , độc sát An vươngphủ sườn phi, đại tướng quân Âu Dương Thác bao che, dẫn người đánh đến Tề vươngphủ."

Nếu Âu Dương Thác dám cảgan khiêu khích nàng, như vậy nàng liền hướng Âu Dương gia bọn họ tặng đại lễ,đại thần nghĩ được sủng ái mà kiêu căng là đại kỵ của hoàng gia, hắn hôm nay tựmình tìm đến, tin rằng hoàng đế tâm lý nhất định bực mình, Tề vương phủ là nơithế nào, cũng là người hoàng gia cả.

Tích quản gia tuân lệnh,đáp lời chuẩn bị đi xuống làm việc, Phượng Lan Dạ lại dặn dò một câu:

"Phải trongthời gian nhanh nhất truyền ra ngoài."

"Dạ."

Tề vương phủ có lực lượngcủa Tề vương phủ, việc nhỏ ấy tự nhiên không thành vấn đề.

Phượng Lan Dạ phân côngxong, liền kéo tay Tư Mã Vụ Tiễn đi vàotề vương phủ, các nha đầu tùy tùng đi theo phía sau, cách đó không xa, ThiênBột Thần một thân y phục thị vệ, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, nữ nhân này thậtsự rất tàn nhẫn, hơn nữa tâm kế rất sâu, nàng vừa ra tay, chẳng những gâyxích mích giữa hoàng gia và Âu Dương gia ,còn có thể khiến cho Tư Mã Vụ Tiễntrở thành An Vương phi, không nghĩ tới ngay cả Âu Dương Thác dày dạn kinhnghiệm sa trường , cũng thua trong tay nàng.

Tin tức rất nhanhtruyền khắp An Giang thành, Âu Dương Thác một thần tử kiêu căng , ngay cả ngườicủa hoàng gia cũng không để vào mắt ,nữ nhi của chính mình độc sát người khác,hắn lại dẫn người hướng Tề vương phủ đánh tới, đả thương mười mấy tên thị vệcủa vương phủ, cuối cùng còn muốn động thủ với Tiểu vương phi , may là Vươngphi có chút năng lực có thể tự bảo vệmình, cho nên mới mới tránh được một kiếp, bằng không cũng không thoát khỏi tayhắn.

Trong lúc nhất thời, việcnày bị loan truyền xôn xao.

Tề Vương Nam Cung Diệpcũng thu được tin tức, lập tức chạy về vương phủ, dẫn hai người Nguyệt Cẩn cùngNguyệt Hộc tiến vào Liên viện.

Ngân ca liềnkêu lên..."Gia tới, gia tới."

Một trận gió thổi qua ,Nam Cung Diệp lắc mình tiến vào, xuất hiện như u linh, người đã vào trongphòng.

Diệp Linh cùng Diệp Khanhcòn có Hoa Ngạc vội vàng lui xuống, Nam Cung Diệp đưa tay kéo tay Phượng Lan Dạqua , trên dưới kiểm tra một phen, xác định nha đầu kia không có việc gì mớiyên lòng.

Phượng Lan Dạ mặc dùkhông có việc gì, nhưng nhìn nam nhân này tựa hồ rất quan tâm nàng, trái timkhông những trở lên ấm áp, hơn nữa còn vui mừng.

Nam Cung Diệp sau khi xácđịnh nàng không có việc gì, trong nháy mắt, quanh thân tỏa ra tức giận, lập tứchướng Nguyệt Cẩn bên cạnh ra lệnh: "Lập tức đi Tấn vương phủ bảo Tấn Vươngđiều ra năm trăm tinh binh đến đây."

"Vương gia, chuyệnnày?"

Nguyệt Cẩn có chút lưỡnglự, ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Diệp bắn lại, hắn nào có dũng khí nhiều lờinữa, lên tiếng đáp rồi lui ra ngoài.

Gia điều binh muốnlàm cái gì, hắn trong lòng biết rất rõ, bất quá gia bẩm sinh bản tính luôn luônnhư thế, kiêu ngạo quái dị, không chêu chọc đến hắn thì thôi, nếu đã chọcvào hắn không có mấyngười có thể toàn thân trở ra ,huống chi Âu Dương Thác này lạichọc tới người hắn để ý, lại càng đáng chết.

Phượng Lan Dạ không cólên tiếng, nàng biết Nam Cung Diệp muốn dạy dỗ Âu Dương Thác, hơn nữa cho dù códạy dỗ rồi, Hoàng thượng cũng không phản đối, bởi vì Âu Dương Thác tuy côngtrạng cao, nhưng cũng chỉ là một thần tử, dám dẫn người đến vương phủ gây sự,lại đả thương rất nhiều người của vương phủ , Nam Cung Diệp nếu không ra tay,chỉ sợ người khác lại chê cười Tề vương phủ vô năng, cho nên Phượng Lan Dạ mớikhông nói lời nào.

Nơi này, Nam Cung Diệpvươn tay vuốt mái tóc Phượng Lan Dạ :

"Âu Dương Thác nàythật to gan, bổn vương sẽ không tha cho hắn."

Nói xong liền đi rangoài, lúc này đây, Phượng Lan Dạ lại không có cự tuyệt động tác thân mật củahắn, ngây ngốc nhìn thân hình cao ngất đang giận dữ của hắn, như mang theo mộttrận bão táp tràn đầy sát khí,rất nhanh biến mất khỏi Liên viện.

Nguyệt Cẩn nhanh chónglấy từ trong tay Tấn Vương năm trăm tinh binh, kỳ thật trong tay gia cũng cóngười, chỉ là những người đó không thể sử dụng, cho nên mới điều binh từ trongtay Tấn Vương , hơn nữa chỉ là năm trăm tinh binh, hoàngtử được phong vương đều có quyền điều động lượng binh lực thích hợp, cho nênTấn Vương cũng không hỏi Tề vương phủ điều binh có chuyện gì, hoặc là hắn biết,nhưng muốn xem kịch vui, cho nên thản nhiên như không biết, bất quá hắn lạinghĩ đến chuyện cũ, giờ phút này ở tại Tấn vương phủ buồn bực, hắn sớm biết nhađầu kia tài giỏi , ngày đó không thể đem nàng lại đây , bất quá bây giờ cũngkhông muộn, nàng lại nhỏ như vậy, cho dù đã tiến vào Tề vương phủ, cũng chỉ làtấm lá chắn thôi, hắn hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp đem nàng an bài bên cạnhmình, Tấn Vương Nam Cung Trác trầm ngâm suy nghĩ.

"Thu Đồng"

Thu Đồng lập tức đi ra:

""Vương gia cógì phân phó."

"Đưa Lam Cơ bí mậtmang lại đây, ta muốn gặp nàng"

"Dạ vâng, Vương gia,nô tỳ đi làm ngay."

Thu Đồng lui xuống, trongthư phòng, Nam Cung Trác lâm vào trầm tư.

Tề Vương Nam Cung Diệpdẫn năm trăm tinh binh xông vào phủ đại tướng quân Âu Dương Thác, đem Âu Dươnggia từ Âu Dương Thác, cho tới nô gia, tất cả đều đả thương, sau đó dẫn ngườihùng dũng rời Âu Dương phủ đi.

Việc này kinh động toàn thành,các đại thần đều dâng sớ, đề nghị xử lý thích đáng.

Hoàng thượng lập tứctriệu Tề Vương Nam Cung Diệp cùng đại tướng quân Âu Dương Thác tiến cung.

Âu Dương Thác mặc dù đãbị đả thương, bất quá Nam Cung Diệp cũng không muốn cái mạng của hắn, cho nên hắnvẫn có thể đi lại.

Hai người ở trên thưphòng hai mắt chằm chằm nhìn nhau, sau đó vung tay áo, đồng thời hướng Hoàngthượng ở trên cao hành lễ.

Hạo Vân đế liếc mắt nhìnquét qua hai người bên dưới một cái, sau đó nhìn về phía đại tướng quân ÂuDương Thác, sắc mặt lãnh liệt khó coi: " Âu Dương ái khanh là rường cộtcủa quốc gia, sao có thể mang theo người đến Tề vương phủ gây sự đây? Bây giờkhắp An Giang thành đâu đâu cũng lưu truyền sự tình này? Ngươi nói xem chuyệnnày nên giải quyết như thế nào"

Hạo Vân đế đã cẩn thậnsuy nghĩ qua, loại sự tình này mặc dù vô cùng kinh động, bất quá truyền đượcnhanh chóng như thế chỉ sợ là có người cố ý , trong mắt tia sáng thâm u biến ảokhó lường, âm trầm nhìn Âu Dương Thác

Âu Dương Thác cả kinh,mặc dù Hoàng thượng luôn luôn đối với hắn dung túng, nhưng không có nghĩa làhắn có thể vô pháp vô thiên.

Hôm nay hắn đã làm ranhững chuyện như vậy quả thật có sai trái, vì nghe nói nữ nhi của mình từ trướcđến nay luôn được sủng ái nay lại bị người đánh, thầm nghĩ muốn báo thù cho nữnhi, cho nên đã mắc sai lầm.

Lúc này đây ở trước mặtbề trên, hắn là thất bại , cúi đầu trầm giọng: "Xin Hoàng thượng trị tộilão thần ."

"Hôm qua, An Vươngtới gặp trẫm, nói muốn giáng An vương phi xuống làm sườn phi, ta đã phản đối,nhưng hiện nay đem sự tình gây đến mức này, nếu như trẫm để yên, chỉ sợ dânchúng trong thiên hạ phẫn nộ không phục, một nữ nhân độc hạingười khác, sao có thể làm chính phi trong vương phủ, cho nên trẫm đã quyếtđịnh, chấp nhận lời đề nghị của An Vương, giáng An Vương phi xuống làm sườnphi, phong sườn phi lên làm An Vương phi, mong là Âu Dương tướng quân ghi nhớlần giáo huấn này"

Âu Dương Thác sắc mặt đenđi, không ngờ hắn không những không giúp gì cho nữ nhi, ngược lại còn hại nữnhi trở thành một sườn phi, tâm trạng buồn bã không thôi, nhưng lại không cócách nào khác, Hoàng thượng đã nói vậy, sẽ không cho phép phản bác, hơn nữaHoàng thượng làm như vậy, cũng là cảnh cáo hắn, đừng tưởng rằng hắn công caolớn, liền có thể vô pháp vô thiên, hắn phải quản lý người cho tốt , lập công bùtội, nếu không xử lý thích đáng, công lao sẽ bị bãi bỏ.

ÂuDương Thác cúi đầu lên tiếng: "Thần không có ý kiến gì khác."

Chuyện đã như vậy, hắncòn có thể nói cái gì, bây giờ cả An Giáng thành, không có lẽ tất cả người trongthiên hạ, đều biết Âu Dương gia bọn họ ỷ vào quyền cao chức trọng, ngay cảhoàng tử cũng không để vào mắt, nếu có bất trắc, chỉ sợ ngay cả phủ cũng khônggiữ được.

Hạo Vân đế phất tay:"Ngươi đi xuống đi."