Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 65




PhượngLan Dạ nhẹ nhíu mài, phất phất tay, tiểu nha hoàn áo hồng đi ra ngoài, Diệplinh cùng Diệp khanh cũng bước qua một bên, cùng nhau nhìn ra cửa phòng.

Thânảnh của Tích Đan rất nhanh liền xuất hiện, kể từ sau khi bị đánh, Tích Đan đốivới vị tân vương phi này cung kính không thua gì Vương gia, cái mông của hắnđến bây giờ vẫn còn đau, và cũng không muốn chết, cho nên hắn vừa đi vào , liềnkính cẩn nghe phục tùng mở miệng.

“Tiểunhân tham kiến Vương phi.”

“Ừ đã trễ thế này, Tích quản gia tới có việc gìkhông?” Phượng Lan Dạ tùy ý hỏi, Tích Đan lập tức trả lời “Bẩm Vương phi, cóngười trong cung tới, tuyên ý chỉ của Hoàng Thượng để cho Vương gia cùng Vươngphi ngày mai tiến cung tạ ơn.”

Phượng Lan Dạ nhớ tới, đám cưới của nàng cùng Tề Vươngcòn chưa có tạ ơn, nếu Tích Đan không nói, nàng cũng quên mất việc này, bất quávì sao hôm nay vừa đánh Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử, Hoàng Thượng lập tứctuyên chỉ triệu bọn họ tiến cung, chuyện này cùng với Mai phi thoát không khỏicó quan hệ, ánh mắt Phượng Lan Dạ sâu thẳm, khóe môi hé ra nụ cười, gật đầu:“Biết rồi.”

Tích Đan nói tiếp: “Vương gia nói, sáng sớm mai đợiVương phi ở cửa phủ cùng nhau đi.”

“Ừ đi đi.”

Phượng Lan Dạ phất tay, Tích Đan liền lui ra ngoài,đợi đến khi hắn rời đi, đám người Hoa Ngạc Diệp Linh liền vây quanh phòngkhách, ân cần mở miệng.

“Vương phi, có phải Hoàng Thượng đã tức giận haykhông?”

“Đúng vậy, hôm nay Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử bịđánh, Hoàng Thượng có trách cứ Vương Gia hay không?”

Diệp Linh Diệp Khanh đương nhiên là lo lắng, mà HoaNgạc còn lo lắng nhiều hơn cho chủ tử nhà nàng, Hoàng Đế thương yêu Tề Vươngthiên hạ này ai không biết, nói không chừng Hoàng Thượng giận giữ trách tộitrên đầu Vương phi, hơn nữa Vương phi còn hạ độc Bát Hoàng tử a.

“Chủ tử?”

Phượng Lan Dạ nhìn thấy những người này quan tâm nàng,mặc dù trong lòng ấm áp, nhưng lo lắng của các nàng căn bản là thừa thải.

“Các ngươi đừng lo lắng, nếu Hoàng Thượng tức giậnnhất định sẽ hạ chỉ trị tội mà không phải tuyên tiến cung tạ ơn.”

Mặc dù Phượng Lan Dạ nói thếnhưng trong lòng biết rõ, chỉ sợ Mai Phi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, bởivì nàng rất yêu thương Bát Hoàng tử, nàng nuôi Bát Hoàng tử thành tiểu hài tử,bây giờ hắn bị đánh, làm sao xem như không thấy được, ngày mai tiến cung chỉ sợkhông đơn giản như vậy.

Đêm đã rất khuya rồi, Phượng Lan Dạ ngáp một cái, taychân đều có chút lạnh, phất tay cho mấy tiểu nha hoàn ở cửa đi xuống nghỉ ngơi.

“Được rồi, Diệp Linh lui lại, những người còn lại đixuống đi.”

“Dạ, Vương phi.”

Những người không có nhiệm vụ đều lui xuống, Diệp Linhđỡ Phượng Lan Da vào phòng ngủ trong Liên Viện, rửa mặt trước rồi mới nghỉngơi.

Phượng Lan Dạ nằm ở trên giường, sáng sớm ngày mai đãphải vào trong cung, bây giờ nàng nghĩ tới chính là Tề Vương Nam Cung Diệp, đêmhôm đó bọn họ gặp nhau, Tề Vương tựa như sứ giả đến từ địa ngục, thị huyết màtàn nhẫn , hắn hiện tại lại hoàn toàn bất đồng, đến tột cùng ai mới là hắn,người đời nói Tề Vương là thần Long thấy đầu không thấy đuôi, sợ rằng không aibiết bộ mặt khác của hắn, đây cũng là nguy hiểm trí mạng, thân thủ hắn lợi hạivô cùng, chắc chắn cũng nuôi dưỡng một nhóm thủ hạ, như vậy người từ trước tớinay luôn âm thầm ở trong bóng tối bảo vệ nàng cũng là thủ hạ của hắn sao?

Hắn vì sao phải giúp đỡ mình? Phượng Lan Dạ trăm mốingổn ngang lại không nghĩ ra đáp án, Tề Vương còn có một thân phận khác quỷ dịnhư vậy, chỉ sợ hắn cố ý giấu diếmkhông tiết lộ ra ngoài, nếu nàng đem chuyện này nói cho Tấn Vương hay Sở Vương,chắc chắn sẽ rước lấy họa sát thân từ hắn.

Nhưng nghĩ tới mình thật sự có nên làm việc này haykhông, thì tâm Phượng Lan Dạ liền trùng xuống, tựa hồ như đây là chuyện duynhất nàng không nên làm, tại sao?

Nghĩ đến Tề Vương Nam Cung Diệp đối nàng làm nhữngchuyện như vậy, nàng tiết lộ bí mật của hắn ra bên ngoài cũng không quá đáng,nhưng nàng tựa hồ không muốn để cho Tề Vương chịu thương tổn, đây lại là vìsao? Bởi vì Tề Vương cùng nàng giống nhau, đều có vận mệnh trớ trêu khắc người,chỉ có lòng nàng mới chân chính hiểu rõ, trong lòng có chút khó chịu.

Phượng Lan Dạ suy nghĩ một hồi, rồi chầm chậm ngủthiếp đi.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Diệp Linh cùng Hoa Ngạcliền chờ ngoài cửa, thúc giục Tiểu Vương phi, Phượng Lan Dạ căn bản không thèmđể ý đến các nàng, chẳng những không để ý tới, còn ban bố mệnh lệnh, người nàodám gọi nàng liền chịu phạt hai mươi đại bản, vừa hạ lệnh xuống không còn aidám đến thúc giục nàng nữa.

Các nàng đều là tiểu nha đầu da thịt mỏng manh, khônggiống như Tích quản gia, chịu hai mươi đại bản, chỉ sợ da rách thịt bong, cáimạng nhỏ cũng chẳng còn.

Quản gia Tích Đan liên tiếp tới ba lần cũng không thấyVương Phi tỉnh lại, Vương gia đã đợi trong xe ngựa trước cửa phủ rất lâu rồi a!

Bất quá đến lần thứ ba, Tích Đan cùng đám người HoaNgạc Diệp Linh cuối cùng đã hiểu được một chuyện, Tiểu Vương phi là cố ý, sắctrời đã không còn sớm, mặt trời đã lên cao, bình thường nàng cũng không ngủ trễnhư thế, ngày hôm nay làm sao lại ngủ đây?

Cuối cùng Hoa Ngạn cắn răng xông vào, lại phát hiệnchủ tử đã ngồi trên giường đọc sách từ lúc nào, thấy vẻ mặt của Hoa Ngạc…, nàngcười lên chào hỏi:

“Hoa Ngạn, tại sao sắc mặt ngươi khó nhìn vậy a?”

Hoa Ngạc cũng chẳng quản Phượng Lan Dạ hỏi cái gì, ô ôkhóc lên, nàng biết chủ tử ghét nhất là người ta khóc, rất phiền chán!

Quả nhiên nàng vừa khóc Phượng Lan Dạ có chút khôngkiên nhẫn, sắc mặt khó coi, bất quá biết nha đầu này muốn làm gì, bất đắc dĩ mởmiệng: “Tới đây hầu hạ ta dậy đi.”

“Dạ vâng Vương phi.”

Hoa Ngạc lập tức vọt vào, tay chân mau lẹ giúp chủ tửmặc quần áo, chọn lấy một bộ y phục trang nhã mặc lên, bên trong màu trắng,phía ngoài là một màu tím nhạt yên hà, thật giống như một làn sương mù dày trênmặt hồ nước, một mảnh lung linh, càng làm tôn thêm khí chất cao nhã, thanh linhôn nhu của nàng, trên đầu là một búi tóc kiểu công chúa, có mấy sợi tóc nhẹ rớtxuống, nổi bật lên làn da nõn nà, mắt ngọc mày ngài, đẹp không sao tả xiết.

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”

“Ta còn chưa ăn cơm.”

Phượng Lan Dạ lập tức kêu lên, Hoa Ngạc vừa nghe lờicủa nàng, miệng lập tức méo xuống, biểu thị rất rõ ý tứ của nàng, nếu Vương phicòn không đi nàng khẳng định sẽ khóc, Phượng Lan Dạ trầm mặt, tự nhiên hiểuđược cảm giác tự lấy hòn đá đập chân mình, cuối cùng đành để bụng đói mặt lạnhđi ra ngoài.

“Đi thôi.”

Hai người vừa ra khỏi phòng, Diệp Linh Diệp Khanh cùngTích quản gia cuối cùng cũng thởi phào nhẹ nhõm, Tích quản gia cung kính thamkiến Phượng Lan Dạ.

“Vương phi, vương gia ở trong xe ngựa bên ngoài cửaphủ.”

“Biết rồi.”

Phượng Lan Dạ bởi vì chưa ăn đồ ăn sáng, nên giọng nóikhông tốt, nổi giận đùng đùng vung tay đi về phía trước, đám người Tích Đankhông dám nói gì, theo đuôi phía sau một đường hướng đến cửa phủ.

Cửa lớn Vương Phủ uy nghiêm rộng rãi, lúc này có mộtchiếc xe ngựa xa hoa đang đậu ở trước cửa, phía sau thưa thớt vài tuấn mã, mấytên thị vệ đứng ở bên thân ngựa, cung kính chờ đợi.

Ánh mặt trời nhu hòa như nước, mang theo một chútnhiệt độ, bao phủ đám người trước cửa, dẫn đầu là một một tiểu cô nương vận váytím như mây trôi, nhẹ nhàng đẹp đẽ, xinh đẹp bức người, gương mặt nhỏ bé kiềudiễm bao phủ một tầng lãnh sương, hai tay đặt trước ngực, một đôi con mắt âmlãnh sâu u túy ý lướt qua phía trước đại môn , từ từ bước xuống thềm đá, lạnhlùng hỏi quản gia ở phía sau.

“Tích Đan, xe ngựa đâu?”

Tích Đan nghe được lời nói của Tiểu Vương phi sắc mặtliền tái đi, chiếc xe ngựa lớn như vậy, Vương phi làm sao không nhìn thấy? Rõràng là muốn hại chết hắn a, mạng hắn thật là khổ, vội vàng chỉ chỉ xe ngựa ởphía trước, kính cẩn mang theo cẩn thận mở miệng: “Vương phi, vương gia ở trongxe ngựa chờ ngài!”

Trong lòng nói thầm, tiểu cô nãi nãi à, người ngạn vạnlần đừng làm khó dễ tiểu nhân, tiểu nhân làm quản gia cũng không dễ a, đánhcũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, tiểu nhân thật sự là tận tâm tận lực rồi.

Nam tử tà mị vẫn nhắm mắt dưỡng thần bên trong xengựa, xoay mình mở mắt, bên trong đôi mắt đen nhánh hiện lên những tia quangmang, bàn tay to thon dài như ngọc nhẹ nhàng nhấc lên màn xe, ánh mặt trời nhuhòa vui vẻ chiếu lên dung nhan xinh đẹp, lúc này đang bị bao phủ bởi một nụcười thanh thuần, thật giống như minh châu phát ra ánh sáng, làm cho người takhông sao dời tầm mắt, một tay khác của hắn đưa ra ngoài, âm thanh từ tính vanglên.

“Lan nhi, lên xe!”

Thanh âm kia mềm mại tựa như hồ nước tháng ba, chínhlà tảng đá bị đóng băng cũng sẽ bị hòa tan, nháy mắt Phượng Lan Dạ giật mìnhmột chút, không tự chủ thong thả bước tới hai bước, đem tay nhỏ bé đặt ở tay tocủa hắn, bàn tay ấm áp kia trong mùa đông thật giống như cái ấm lô, làm choquanh thân nàng đều trở nên ấm áp, chóp mũi tràn đầy mùi thơm, là mùi vị thuộcvề hắn. (TT: haha bị thôi miên)

Bất quá chỉ trong nháy mắt hoảng thần, Phượng Lan Dạvừa nghe thấy mùi vị này, liền hồi phục tinh thần, thật nhanh rút tay lùi bước,nhưng đã muộn, lòng bàn tay Nam Cung Diệp nắm chặt, bàn tay to bao trọn tay nhỏbé của nàng, hơi dùng sức một chút, liền đem tiểu thân thể của nàng nhấc lên,màn xe lập tức buông xuống.

Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ rút tay ngồi cách xahắn, cùng Nam Cung Diệp duy trì một khoảng cách nhất định, sau đó bắt đầu đánhgiá xe ngựa.

Phía ngoài xa hoa cũng không bằng bên trong, mái hiêntrên vách tất cả đều là bình phong Tuyết ti thượng đẳng, thêu hoa văn màu, bêntrong xe ngựa giống như một cái phòng khách nhỏ, cái gì cần đều có, một chiếcgiường êm rộng rãi chiếm nửa không gian, trên giường là tấm thảm dài mềm mại,vừa nhìn đã làm cho người ta muốn nằm lên, một bên là bàn viết, bên trên để ítsách và giấy, thật đúng là cái gì cần đều có.

Phượng Lan Dạ đánh giá xung quanh xong , liền bắt đầuđánh giá nam nhân nằm trên giường, một thân tử y, thân thể cao ráo của hắn giờphút này đang tựa trên giường, một tay giữ lấy đầu, tóc đen như mây từ trên vaichảy xuống, tựa như tằm ti bạc phát ra ánh sáng trong suốt, gương mặt tuyếttrắng càng nổi bật hơn với mái tóc đen, bởi vì khoảng cách giữa hai người khágần, Phượng Lan Dạ dễ dàng nhìn thấy da thịt hắn mềm mại mịn màng, lông mày hẹpdài, con ngươi thâm thúy sáng ngời, thật giống như hồ nước mùa xuân, lúc nàyhắn cũng đang nhìn nàng không nháy mắt, con ngươi lóe lên tia hứng thú, khóemôi cong lên, là một nụ cười nhợt nhạt không dễ thấy.

Không có thị huyết sát khí, hắn thanh thoát giống nhưmột trích tiên.

Trên người là hơi thở sạch sẽ, mùi thơm này còn rấtnhẹ nhàng khoan khoái.

Trên người hoàn toàn không còn sự tàn nhẫn cùng âm u,nếu không phải chính nàng biết được bộ mặt thật của hắn, thật hoài nghi là mìnhnhìn lầm rồi, nam tử này làm sao có thể sắm hai vai xuất thần nhập hóa như vậyđược, đến tột cùng đâu mới thật sự là hắn?

Xem ra ma và tiên chỉ có một đường ngắn cách mỏng manha.

Phượng Lan Dạ trầm mặt đánh giá, cảm thán xong, cuốicùng vẻ mặt lạnh lùng, vươn tay ra nghiêm khắc nói: “Giảidược đâu?”

Nam tử bên trong xe ngựa bỗng phát ra tiếng cười vuivẻ, tiếng cười kia vang ra bên ngoài, làm những người đứng ngoài xe ngựa đều cóvẻ mặt khó tin, Vương gia cười, cười sao? Tiểu Vương phi làm cái gì có thểkhiến Vương gia vui vẻ a?

Người người suy đoán, bên trong xe ngựa lại truyền ramột thanh âm lạnh lẽo: “xuất phát.”

“Dạ, Vương gia.”

Mấy tên thị vệ phía sau phi thân lên ngựa, Tích quảngia lập tức an bài một chiếc xe ngựa khác cho Hoa Ngạc cùng DIệp Linh, một đoànhướng thẳng phía trước mà đến.

Bên trong xe ngựa xa hoa, Phượng Lan Dạ trừng mắt nhìnNam Cung Diệp, không biết hắn cười cái gì, sắc mặt nàng lại càng lạnh hơn, kiêntrì đưa tay.

“Không phải nói gả vào Tề Vương phủ sẽ đem giải dượctới sao? Không nghĩ ra đường đường là Tề Vương điện hạ lại nói không giữ lời.”

Nam Cung Diệp nghe lời của nàng, không thấy tức giậnchút nào, đưa tay lên trêu đùa mái tóc đen nhánh của mình, tư thái cực kì ưunhã cao quý, Phượng Lan Dạ khinh thường bĩu môi, không phải lớn lên xinh đẹpmột chút sao? Không cần ngay cả một động tác nhỏ cũng ưu nhã như vậy. (TT: nàngganh tỵ sao? ^.^)

“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện căn bản không có chútchất độc nào sao? Chỉ là một loại hoàn đan bình thường mà thôi.”

Phượng Lan Dạ mở to mắt, nàng từng tự kiểm tra qua,trên người quả thật không có chút độc tính nào, nhưng là nàng thật sự không thểtin nổi, đường đường là một đại nam nhân lại rảnh rỗi đi hạ thuốc trêu đùa tiểunha đầu như nàng, bởi vì có nguyên nhân mà hắn vẫn nói là trong người nàng cóđộc, nhưng bây giờ hắn lại cho nàng biết sự thật.

“Nam Cung Diệp ngươi quá vô sỉ rồi, vì sao phải gạt tanói rằng có độc? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Nam Cung Diệp không nói chuyện, trong nháy mắt sắc mặthắn bị che phủ bởi một tầng hoa quang, cả người lâm vào trầm tư.

Lần đầu hắn gặp nàng là ở đại điện nghị sự của VânPhượng quốc, ngày đó Nhị hoàng huynh vốn muốn xử tử nàng, hắn luôn luôn rất ítthương hại người khác, thế nhưng quỷ thần xui khiến lại lên tiếng ngăn trở, bởivì từ ánh mắt tuyệt vọng của nàng hắn thấy được bản thân mình lúc còn bé, côtuyệt, đau khổ như vậy, thật giống như là bị toàn bộ thế giời vứt bỏ, vì vậyhắn lên tiếng cứu nàng.

Lần thứ hai gặp lại, bởi vì có người ám sát hắn, nàngvốn là không nên nhìn thấy chuyện này, nếu là người bình thường ở thời điểm đó,chỉ có một con đường chết, nhưng hắn nhận ra nàng, cũng nhìn thấu nàng cô tuyệtngông nghênh, hình như bắt đầu từ lúc đó, hắn liền tính toàn bảo vệ nàng, sâutrong tim như có gì đó thúc giục, khiến cho hắn thấy được bóng dáng của mình,cho nên hắn phải bảo vệ nàng.

Nam Cung Diệp suy nghĩ đã rõ ràng, bất quá giờ phútnày nói cho tiểu nha đầu nàng chưa chắc đã tin, cho nên không nói cái gì vẫntốt hơn.

Phượng Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp sắc mặt âm u cả ngườilâm vào trầm tư, kì quái là bốn phía tự nhiên có loại cương khí, làm cho ngườita không dám tới gần, đây là loại công lực gì a, thật là kỳ hoặc, trong lòng âmthầm suy đoán, trong miệng cũng không quên châm chọc.

“Nói đi, vì sao muốn ta làm phi của ngươi, không lẽngươi có bí mật gì không thể cho ai biết? Ngươi không phải là đồng tính đấychứ?”

Phượng Lan Dạ trăm phần trăm khẳng định, nam nhân nàynhất định là có bí mật, bằng không vì sao phải để cho nàng làm chánh phi, ngàyđó trên đại điện, hắn sai thuộc hạ đưa cho hoàng thượng tờ giấy, nên hoàngthượng mới hạ chỉ ban thưởng nàng làm Tề Vương phi, khắp cả Thiên Vận hoàngtriều, đoán chừng chỉ có hắn mới có năng lực này.

“Đồng tính?”

Trên dung nhan như ngọc của Nam Cung Diệp tràn đầykinh ngạc, ánh mắt sâu thẳm dậy sóng, đúng là hắn không thích nữ nhân, nhưngnếu nói hắn đồng tính, có phải hơi quá rồi không, bất quá nhìn bộ dáng thành thậtcủa tiểu nha đầu này, nếu hắn không cho nàng một cái lý do, nàng nhất địnhkhông để yên, cuối cùng Nam Cung Diệp không nói gì, nếu nàng muốn lí do thì chonàng một cái vậy.

Bên trong xe ngựa lại lâm vào trầm mặc, dù đây là ýnghĩ của Phượng Lan Dạ nhưng thấy Nam Cung Diệp không phản ứng, nàng vẫn cóchút tiếc hận: “Không nghĩ tới ngươi đúng là đồng tính.”

Nam nhân tuấn mĩ như vậy lại là đồng tính thật đángtiếc.

Tiếchận không dứt, nhưng cuối cùng nhớ tới một chuyện khác "Nếu như ngươi muốnkết hôn với ta, vì sao lại để cho ta cùng gà trống bái đường, thật là quá đáng,Nam Cung Diệp, ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không tha thứcho ngươi."

PhượngLan Dạ cắn răng phát hận, Nam Cung Diệp khóe môi xe ra nụ cười hiếm thấy, tùy ýthản nhiên nhìn tiểu nha đầu đang giương nanh múa vuốt phát ra cơn giận kia,ánh mắt nhẹ nhàng đóng lại, không biết vì sao, khi nghe giọng nói nàng, còn cótiếng ồn ào của nàng, lại không có một chút tức giận nào, ngược lại từ trongđến ngoài đều có một cảm nhận mà ngày thường hắn không có.

Hắnkhông hề còn cô tịch nữa, dường như có một người luôn ở bên người phụng bồihắn.

Xe ngựamột đường hướng hoàng cung chạy đi, Phượng Lan Dạ thấy nam nhân này không để ýtới nàng, nàng cũng lười nói nữa, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Haingười vào cung , thì sắc trời đã không còn sớm, Nam Cung Diệp đem Phượng Lan Dạdẫn đến trước cửa nội cung, phân phó thái giám ở trước cửa cung coi chừng dùmxe ngựa, liền đem Phượng Lan Dạ đưa về phía Hậu cung hướng nơi ở của Mai Phinương nương mà đi đến để tạ ơn, còn mình thì đi thượng thư phòng gặp phụ hoàng.

"Lannhi, một lát ta tới đón ngươi trở về phủ."

NamCung Diệp thanh âm vẫn nhu hòa như cũ, mềm nhẹ như nước vậy.

PhượngLan Dạ nhịn khôngđược run run một chút, quanh thân nổi dagà, dùng sức tra chà chà cánh tay củamình, động tác này chọc cho Nam Cung Diệp một lần nữa cười khẽ một tiếng, tháigiám cùng cung nữ trông chừng xe ngựa dùmnhìn đến ngây người, Tề vương rất tuấn mỹ, hơn nữa đối với Vương Phi thật ônnhu a, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua Tề vương đối với người nào lại ônnhu như thế, không nghĩ tới thế sau khi đại hôn lại đối với Vương Phi tốt nhưvậy.

Bởi vìthấy bộ dạng che chở của Tề vương gia, những thái giám trong cung này không dámchậm trễ với Phượng Lan Dạ, mà đây cũng chính là mục đích của Nam Cung Diệp,hắn ở trước mặt người khác biểu hiện rõ động tác, chính là muốn nói cho nhữngngười trong cung này biết, nếu muốn động Phượng Lan Dạ chính là đối đầu vớihắn.

NamCung Diệp quay lại nói xong, thì đi đến thượng thư phòng.

PhượngLan Dạ dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh dưới sự hướng dẫn của thái giám một đườnghướng Mai linh điện nơi ở của Mai Phi nương nương mà đi, Mai Phi nương nương làchủ sự trong cung, mà nàng thân là Tề vương phi, ngày thứ hai sau đại hôn vốnnên tiến cung tạ ơn , chỉ bởi vì cùng Tề vương diễn trò khôi hài, cho nên đếnhôm nay mới đến tạ ơn.

Bất quáPhượng Lan Dạ trong lòng biết rõ ràng, hôm nay tạ ơn chỉ sợ chưa chắc thuận lợinhư vậy, Mai Phi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, nhưng đồng thời nàng mộtchút cũng không sợ Mai Phi.

Nàngbây giờ có thân phận bảo đảm, dù thế nào đi nữa, chỉ cần không sơ hở bị Mai Phinắm trong tay, nàng ta đối với mình cũng không có biện pháp nào.

Mà NamCung Diệp nếu như đã hao tổn tâm cơ cưới nàng vào Vương Phủ, lại để cho nàngbiết hắn là đồng tính, nói vậy trong khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không làmkhó mình, như vậy mình ở Tề vương phủ vẫn có thể làm mưa làm gió một chút .

PhượngLan Dạ dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh hai nô tỳ, một đường vào Mai linh điện.

Hậucung mặc dù là Mai Phi chủ sự, nhưng nàng cũng chỉ là một kẻ phi tần, cũngkhông có được phong Hậu, nghe nói hoàng thượng từng có quá một vị hoàng hậu,còn từng có một vị Hoàng quý phi, hoàng hậu là mẫu thân của thái tử, bởi vìthái tử làm phản mà bị tàn sát, cả gia tộc nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cũng bịchém, hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung, giận dữ đụng đầu vào cột mà chết, vềphần vị Hoàng quý phi kia, từng thấy trong sách ghi lại, nói vị Hoàng quý phinày được quang vinh sủng hạnh nhất, rất được hoàng thượng sủng ái, là phi tử ânsủng nhất từ xưa đến nay, nhưng mà vị này Hoàng quý phi chỉ ở trong cung đượcmấy năm liền bệnh qua đời, nàng sinh được một đứa con trai, là Ngũ hoàng tửThụy Vương Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ từng tham dự vào chuyện thái tử làm phản,bởi vì hoàng thượng yêu vị Hoàng quý phi này, nên không trị Thụy Vương tử tội,mà đem Thụy Vương đày đến phương bắc lạnh khủng khiếp.

Nhữngchuyện về Thiên Vận hoàng triều này, Phượng Lan Dạ là ở bên trong thư phòngVương Phủ tìm kiếm được một ít sách đọc mà biết được, rất nhiều chuyện cũngkhông hẳn là sự thật, bởi vì hoàng thượng không cho phép sử quan ghi chép nhữngthứ này, có rất nhiều điều đã bị bỏ qua.

VịHoàng quý phi này sau khi qua đời, nghe nói hoàng thượng rất sủng ái mẫu thâncủa Thất hoàng tử, tuy nhiên chỉ vài năm sau, đã truyền ra tin tức vị hoàng phinày tự sát, sau đó thì không nghe nói hoàng đế quá sủng ái vị phi tử nào nữa.

PhượngLan Dạ vừa nghĩ vừa đi vào Mai Linh điện.

Trướccửa điện có hai hàng cung nữ cùng thái giám, thái giám vừa nhìn thấy liền lĩnhngười đi tới, biết trước mắt vị tiểu nha đầu này là Tề vương phi, lập tức cungkính quỳ gối: "Tham kiến Tề vương phi."

PhượngLan Dạ gật đầu một chút, nhìn ra những cung nữ thái giám đều là người mắt caolông mày thấp , mặc dù thái độ cung kính, bất quá đáy mắt có chút ít khinhthường, cũng lười để ý tới các nàng, nhấc chân bước lên thềm đá, đang chuẩn bịđi vào, liền nhìn thấy một gã cung nữ lớn tuổi trong số đó, vươn tay chặn lạiđường đi của nàng.

"Tềvương phi xin chờ một chút, cho nô tỳ đi vào bẩm báo một tiếng với nươngnương."

"Ừ,"Phượng Lan Dạ cũng không phải suy tính gì, gật nhẹ đầu, dẫn hai nha đầuđứng ở trước cửa.

Ai biếtnày cung nữ này đi vào, thời gian khoản một nén hương cũng không có đi rangoài, đem các nàng ba người phơi ở ngoài cửa điện, hai bên cung nữ thái giámmặc dù cúi đầu, bất quá khóe môi cũng nhếch lên nụ cười, hơn nữa thật đúnglúc bên trong liền truyền tớitiếng cười vui vẻ, rất hiển nhiên ngày hôm nay trongMai linh điện có khách.

PhượngLan Dạ đôi mài nhíu lại, liền biết Mai phi cố ý làm khó nàng, cho nên đem cácnàng đứng ở ngoài cửa điện phơi nắng.

Bất quánói thật ra, ánh nắng mùa đông sáng rỡ thật đúng là ấm áp cả người, phơi nắngcũng làm người ta thoải mái bớt lười biếng.

PhượngLan Dạ biết trong thời gian ngắn chỉ sợ vào không được, nên dứt khoát ưunhã ngồi ở trên thềm đá, nhànnhã chơi đùa cùng thái giám gác ở trước cửa, hàn huyên như nói việc nhà.

"Ngàyhôm nay nơi này còn có khách sao?"

Nhữngthái giám cung nữ kia mặc dù không muốn đáp lời, nhưng cũng không dám ngangnhiên đắc tội vị Tề vương phi này, tin đồn Tề vương phi cũng không phải là chủtử thiện lương, mặc dù ngày đại hôn cùng gà trống bái đường, biến thành tròcười, nhưng mà thân phận của nàng rõ ràng được công nhận, Cho nên lập tức cóthái giám bẩm báo.

"Đúngvậy, ngày hôm nay còn có Tấn vương phi cùng Sở Vương phi, Tam hoàng tử phi cũngtới đây thỉnh an nương nương ."

"À."

PhượngLan Dạ nở nụ cười trong trẻo, mọi người chỉ cảm thấy nụ cười kia lạnh như sươngmột chút nhiệt độ cũng không có, trong lúc nhất thời ai cũng không dám nóichuyện.

HoaNgạc cùng Diệp linh vừa nhìn thấy tình huống trước mắt, không khỏi tức giận,Mai Phi nương nương có ý gì, rõ ràng là làm khó chủ tử nhà các nàng, đã nhưvậy, còn không bằng trở về thôi?

"Vương Phi, Mai Phi nương nương đại khái là không rảnh gặp chúng ta, chúng takhông bằng đi bái kiến Nguyệt phi nương nương đi."

Trongcung cũng không phải chỉ có một mình Mai Phi , tuy nói nàng là chủ sự, nhưngvậy thì thế nào, chẳng qua là quản sự thôi, hoàng thượng cũng không có sắcphong nàng bất kỳ quyền lợi đặc biệt gì, cho nên nói trừ quản sự, thân phận củanàng cùng Nguyệt phi nương nương còn có Hoa phi nương nương là giống nhau.

Diệplinh mới vừa nói xong, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân, rất gấp, mọingười ngửng đầu lên nhìn qua.

Chỉthấy người từ bên trong vọt ra quả nhiên là Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, vừa nhìnthấy Phượng Lan Dạ ngồi dưới đất chờ chực, liền biết nàng tới rất lâu rồi,không khỏi tức giận quay nhìn mấy tên cung nữ thái giám ngoài điện gào lên:"Các ngươi là người chết a, còn không biết đem người dẫn đi vào."

Nhữngngười đó bị Nam Cung Sâm rống giận, lập tức phịch phịch quỳ xuống , luôn miệngcầu khẩn: "Bát hoàng tử tha mạng a, Bát hoàng tử tha mạng a."

Báthoàng tử Nam Cung Sâm mặc kệ mấy người đang quỳ trên mặt đất dập đầu, quay ngườilại nhìn Phượng Lan Dạ một cái, mặc dù rất giận nàng, nhưng khi nhìn đến nàngchịu khổ, trong lòng hắn vừa không vui, còn cảm thấy đau lòng, sắc mặt khó chịunhìn về Phượng Lan Dạ: "Ngươi còn chưa đi vào sao."

Lúcnày, cung nữ vừa rồi đi vào bẩm báo cũng đã đi ra, trên mặt vẫn dịu ngoan giốngnhư lúc trước, nhu hòa cười: "Tề vương phi vào đi, Mai Phi nương nươngtuyên vào đấy."

Thái độcủa nàng ta tựa hồ như lúc nãy không hề xảy ra chuyện gì cả, Phượng Lan Dạkhông nói không rằng, chậm rãi đứng dậy, nhẹ phủi quần áo trên người, mang HoaNgạc cùng Diệp Linh đi theo phía sau cung nữ kia vào.

Báthoàng tử Nam Cung Sâm cũng vào theo, hắn vừa đi vừa khiển trách cung nữ kia.

"Thanh Phượng, ngươi hãy biết chừng mực một tí cho ta."

ThanhPhượng run rẩy một chút, nàng biết Bát hoàng tử thích vị Tề vương phi này, nhìnmình làm khó nàng cho nên cảnh cáo mình, nhưng đây là ý tứ của nương nương,nàng chỉ là một tiểu cung nữ giữ cửa thì liên quan gì, Bất quá Thanh Phượng cáigì cũng không dám nói, dưới chân bước đi rất nhanh.

PhượngLan Dạ liếc Nam Cung Sâm một cái, đáy lòng than nhẹ, Bát hoàng tử a, liên quangì tiểu nha đầu này, đây điều do mẫu phi ngươi làm ra cả đó, bất quá từ đầu tớiđuôi bọn ta không nói gì nói, nói thật ra , Bát hoàng tử Nam Cung dò mặc dù ghêtởm, nhưng hắn tâm tính thật sự còngiống như đứa bé, nàng không muốn cùng hắn so đo cái gì, dĩ nhiên cũng khôngmuốn cùng hắn dính dấp ra cái gì, không phải sợ Mai Phi, mà là không muốn hạihắn. Nàng biết Bát hoàng tử thích mình, đáng tiếc nàng không thích hắn, ngượclại vô cùng phiền chán.

Đoànngười vào đại điện của Mai linh điện, nhìn lại một cái, nguy nga lộng lẫy, rèmnhẹ rủ xuống, lay động trong gió, ngay giữa trãi một tấm thảm đỏ quý giá, bêntrên có đặt một cái kim đỉnh hình con hươu, đang đốt huân hương, mùi thơm toảra nồng nặc.

Lúc nàybên trên chỗ ngồi cao quả nhiên là Mai Phi nương nương, phục trang đẹp đẽ, sangtrọng quý phái, giờ phút này đang nở nụ cười nhu hòa trên khuôn mặt.

Nhìn bộdạng như vậy của bà ta, người ta khó mà nhìn nhìn ra sự ác độc âm hiểm tronglòng bà ấy.

Đángtiếc Phượng Lan Dạ đã sớm thấy rõ tâm cơ thâm trầm của nữ nhân này, động mộtchút là trăm phương ngàn kế tính toán người khác.

Trừ nữtử đang ngồi phía trên cao của đại điện, bên dưới còn có mấy bị nữ nhân mặc yphục hoa lệ.

Tóc mâybúi cao, quần hồng uyển chuyển, Lâm Mộng Yểu quanh thân quý phái, ngồi ngayngắn ở giữa mấy nữ tử, thì dung mạo nàng lộ ra vẻ rất bình thường, chẳng qua làngạo khí cao quý giữa mi tâm của nàng lại làm cho người không dám khinh thường.Bên tay phải của nàng, chính là Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ datrắng nõn nà, vòng eo nhỏ nhắn, tùy ý ngồi ởchỗ đó, cả người mềm mại giống như không xương, thiên kiều bá mị.

Kế bênhai nữ tử này, Trầm Vân Tinh ngồi ở ghế cuối, lộ ra vẻ có chút không vui, trênmặt thiên kiều bá mị tựa như hoa sen mới nở, thần thái mờ mịt, trong đôi mắt mỹlệ không ánh sáng, bất quá vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, ánh mắt bình thản khôngánh sáng lúc trước giờ phút này chợt lóe lên ghen tỵ, không nghĩ tới nàng đệnhất mỹ nữ An Giáng thành, thế nhưng phải gả cho Tam hoàng tử người không đượcsủng ái nhất, hắn lớn lên bình thường, thế lực sau lưng hoàn toàn không có, đếnbây giờ còn không có phong vương, làm cho nàng kém người ta một bậc.

Nhìnlại vị vong quốc nô này, vậy mà nhảy một bước đã thành Tềvương phi, thân phận tài trí hơn người.

Tin đồnTề vương lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, mặc dù lúc trước có người nói hắnkhắc mẫu khắc vợ, nhưng bây giờ nhìn lại vị Tề vương phi này, không phải đangsống rất tốt hay sao?

Điềunày nói rõ lời đồn khắc mẫu khắc vợ, căn bản là không đáng tin, mà khôngcông lại tiện nghi cho vongquốc nô này, hoàng thượng vì sao không đem nàng ban cho Tề vương, hết lần nàytới lần khác lại ban cho Tam hoàng tử.

Trênđại điện, mọi người đều có tâm tư riêng, Phượng Lan Dạ quét mắt một cái, liềnmặc kệ những người này, bộ dạng không giống với họ, dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linhđi tới, đoan trang hành lễ

"LanDạ tham kiến Mai Phi nương nương."

Mai Phingồi trên cao không nói một lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Phượng Lan Dạ.

Trênđại điện, Lâm Mộng Yểu, Tô Nghênh Hạ còn có Trầm Vân Tinh, vừa nhìn bộ dạng củaMai Phi, liền biết bà ta muốn làm khó Phượng Lan Dạ, mấy người này không khỏilộ ra nụ cười có chút hả hê, mắt không chớp không nháy nhìn cục diện trước mặt.

Bất quátình thế này cũng không có giằng co quá lâu, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đi tớiđài cao, ngồi ở bên người Mai Phi, vẻ mặt mất hứng mởmiệng.

"Mẫuphi."

Kể từbuổi lễ Tứ Hôn, Mai Phi không có trợ giúp Bát hoàng tử, trong lòng Bát hoàng tửđối với Mai Phi liền có một vết nứt, không còn hoàn toàn tín nhiệm như trướckia nữa.

Mai Philòng dạ biết rõ, nên càng giận Phượng Lan Dạ hơn, bất quá khi ở trước mặt contrai, nàng không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy, cho nên vung tay lên mở miệng.

"Đứnglên đi, ban thưởng ghế ngồi."

"tạơn Mai Phi nương nương."

PhượngLan Dạ kính cẩn ngoan ngoãn mởmiệng, từ đầu tới đuôi cũng không hờn không giận, cử chỉ ưu nhã, mặc dù tuổicòn nhỏ, thân thể cũng nhỏ, nhưng khí thế quanh thân cũng không thua bất kỳ mộtnữ nhân nào ở đây.

Cảngười khí thế ngạo nghễ, hơn nữa nàng lớn lên lại diễm lệ bức người, hôm naymặc một bộ quần áo màu tím nhạt yên hà, tựa như ảo mộng, làm nổi bật được khuônmặt nhỏ nhắn thanh tươi đẹp động lòng người, như Bảo Châu màu tím chói mắt ,thấy vậy ba nữ nhân ở một bên đại điện ghen tỵ không dứt, mọi người có mắt đềucó thể thấy được, tiểu nha đầu này trưởng thành, tất nhiên là xinh đẹp bất phàm, khó trách ban đầu rất nhiều Vương gia hoàng tử cũngmuốn nạp nàng làm phi.

Nghĩđến đây , Lâm Mộng Yểu liền nhớ đến chuyện Tấn vương từng muốn nạp nàng làmsườn phi, sau đại hôn, nàng nghe được những nữ nhân bên trong Tấn vương phủnói, Tấn vương chẳng những lúc ban hôn muốn nàng mà, sau khi ban hôn một lầnnữa muốn nàng, nếu không phải nàng ta cố tình không để ý tới, giờ phút này chỉsợ nàng là trắc phi của Tấn vương phủ.

LâmMộng Yểu sắc mặt khó coi cực điểm,một bên Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ tất nhiên biết sắc mặt nàng vì sao khó coinhư thế, làm như có lòng tốt hỏi thăm.

"Tỷtỷ, sao thế?"

LâmMộng Yểu trợn mắt nhìn nàng một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nhìnPhượng Lan Dạ.

"Tề vương phi mặt mũi thật là lớn, đám cưới cũng mấy ngày rồi, bây giờ mới tiếncung tạ ơn, mẫu phi mặc dù tính tình ôn hòa , nhưng cũng không thể như thế màlớn lối như vậy."

Nàngtrực tiếp nói thẳng, dù sao ngày hôm nay nàng vừa nhìn là hiểu, mẫu phi đangtính toán dạy dỗ Phượng Lan Dạ , bởi vì nghe nói Bát hoàng tử ở Tề vương phủ bịđánh, nói vậy mẫu phi đã đem chuyện này tính lên người tiểu nha đầu này.

Đối vớichi tiết trong đó, Lâm Mộng Yểu không có hiểu rõ ràng, cho nên mới nghĩ nhưthế.

Nhưngmà mấy người trong đại điện này cũng có mối thù chung, nên lúc này tất cả đềuđem đầu mâu nhắm ngay Phượng Lan Dạ.

LâmMộng Yểu tiếng nói vừa dứt, thì Trầm Vân Tinh liền tiếp lời: "Tỷ tỷ đừngtrách Tề vương phi, thật ra thì nàng cũng là bất đắc dĩ, đám cưới phải báiđường cùng gà trống, chuyện sỉ nhục như vậy, Tề vương phi làm sao dám ra khỏicửa, tất nhiên sẽ muốn trốn tránh mọi người một chút, hôm nay tiến cung xem nhưcũng không phải dễ dàng."

Trêncao Mai Phi vừa liếc mắt nhìnxong ba nữ nhân lại nhìn vào PhượngLan Dạ, nhưng cũng không nói nhiều lời, chẳng qua là cười nhẹ nhàng nhìn tất cảmọi chuyện.

Bênngười nàng Bát hoàng tử Nam Cung Sâm dù có lòng che chở cho nàng, nhưng khinghĩ đến thái độ tuyệt quyết của nàng, liền lười để ý tới nữa, nhìn Mai Phinương nương một cái, rồi đứng lên kính cẩn mở miệng: "Mẫu phi, nhi thầnxin được cáo lui trước."

Mai Phithấy nhi tử nguyện ý rời đi thì mừng thầm, nàng chỉ ước gì hắn đi khỏi thôi,gật đầu phất phất tay: "Ừ, đi đi, để nữ nhân chúng ta trò chuyện, ngươi rangoài tản bộ đi."

Báthoàng tử Nam Cung Sâm liền rời khỏi đại điện, trong điện bây giờ tất cả đều lànữ nhân.

Lúc nàyPhượng Lan Dạ khóe môi nhẹ cười, nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái ba nữ nhân bênngười, còn có Mai Phi đang ngồi ở trên cao, những người này tất cả đều có vẻmặt xem kịch vui, tốt, thật sự là quá tốt.

"Mấyvị Vương Phi nương nương nói sai rồi, không phải là Lan Dạ không muốn tiến cungtạ ơn, mà là Tề vương nói, trên tổ chế có ghi lại, việc tiến cung tạ ơn vốn làchuyện của hoàng hậu, nhưng bây giờ trong cung vô hậu, nên mặc dù Lan Dạ muốntiến cung nhưng phải tìm ai để tạ ơn đây, hôm nay tiến cung cũng do hoàngthượng hạ chỉ, nên Lan Dạ mới nhân tiện tới đây thỉnh an Mai Phi nương nươngthôi."

Một lờivừa rơi xuống, cả điện yên lặng giống như chỗ chết, trong đại điện tràn ngậpkhí âm hàn lạnh lẽo.

Đámngười Lâm Mộng Yểu, Tô Nghênh Hạ sắc mặt khó coi, Mai Phi ngồi trên cao lạicàng đen thành một mảnh, vốn các nàng muốn mượn cơ hội này châm chọc tiểu nhađầu kia, không nghĩ tới bây giờ lại để cho tiểu nha đầu phản thủ châm chọc lại,Mai Phi sắc mặt khó coi dị thường, đôi mắt lại càng âm trầm thị máu.

Mà ngôivị hoàng hậu chính là một cái gai trong lòng nàng, trong cung ngoài cung ngườingười đều biết.

Nàng nỗlực bao nhiêu năm, cũng chỉ được đến chức chủ sự trong cung, tuy nhiên cònkhông có được phong hậu, nói cho cùng nàng vô danh vô phận, nếu như thẳng thắngphân địa, nàng cùng Nguyệt phi Hoa phi có địa vị giống nhau, mà hai người cácnàng lại rơi vào cảnh thanh nhàn, còn mình thì mệt mỏi đến chết được mà kết quảngay cả hậu vị cũng chưa có chạm vào được.

Bây giờngay cả một tiểu nha đầu cũng châm chọc mình, sao không làm nàng phát điênđược?

Mà LâmMộng Yểu là người bắt đầu gây chuyện, hiện tại sắc mặt lại khó coi giống nhưtrước, chuyện này các nàng ai cũng biết, nếu như Mai Phi trách tội xuống, cácnàng cũng không có kết quả tốt.

Trongđại điện thái giám cùng cung nữlại càng không dám thở mạnh, bầu không khí yên lặng chết chóc.

Chỉ cóPhượng Lan Dạ vẻ mặt tự nhiên ngồi đó, phía sau nàng Hoa Ngạc cùng Diệp linhđang đứng thẳng nhìn nhau, thở dài một cái, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt,trong nội tâm hừ lạnh.

Muốncùng Vương Phi chúng ta đấu, các ngươi còn non một chút, đừng cho là tiểu chủtử chúng ta dễ khi dễ thế.

Tất cảmọi người không nói lời nào, Phượng Lan Dạ vung lên nụ cười yếu ớt, nhàn nhạtquét mắt ba nữ nhân bên người đang hóa đá.

"Đâylà sao vậy? Khó có được cơ hội họp mặt, cần gì khách sáo thế, Mai Phi nươngnương làm người luôn luôn ôn nhu hiền hòa, ngàn vạn lần đừng đem nàng nghĩgiống như những chủ tử âm hiểm độc ác thế." (TT: ác, chiêu này hay, cầnphải học hỏi ^_^)

Trongđiện mọi người sắc mặt tái hơn, mặt Mai Phi bây giờ càng lúc càng xanh, tiếngthở ồ ồ, trên ngực phập phòng, mắt thấy nàng sắp phun lửa, nhưng hết lần nàytới lần khác tìm không được cớ để phát.

PhượngLan Dạ khóe môi nở nụ cười càng sâu, nhưng một chút nhiệt độ cũng không có, lạitiếp tục mở miệng.

"Mấyvị Vương Phi nương nương sắc mặt làm sao tái vậy, không phải là ăn cái gì bịđau bụng chứ, hay là trúng độc rồi?

PhượngLan Dạ làm bộ dạng thật ngây thơ, vẻ mặt có mười phần là tiểu hài tử, sắc mặtđầy lo lắng.

Đámngười Lâm Mộng Yểu-Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dámnói cái gì, chỉ ngửng đầu lên đánh giá Mai Phi nương nương trên cao.

Mai Phinương nương sắc mặt càng khó nhìn hơn, vốn là muốn dạy dỗ tiểu nha đầu này mộtchút, không nghĩ tới nàng ta lại liên tiếp đả kíchmình như thế, tốt, thật sự là quá tốt, nàng nghiến răng nghiến lợi vì tức nhưngtìm không được biện pháp để phản kích lại.

Lúcnày, một cung nữ ở bên trong đại điện, bởi vì khẩn trương quá độ, mà không nhịnđược phát ra một tiếng ho khan rất nhỏ, Mai Phi vừa nghe, liền giống như bắtđược nơi để trút giận, bà ta rống lên: "Lớn mật, một tiện tỳ có thân phậnthấp mà một chút quy củ cũng không có, người đâu, kéo ra đánh mạnh hai mươi đạibản."

Cung nữkia vốn đang khẩn trương lại càng hoảng sợ, không muốn trở thành nơi để Mai Phitrút giận, một hơi thở không ra được, liền trực tiếp ngấtđi.

Ngoàiđiện có thái giám chạy đi vào, căn bản là không thèm đếm xỉa đến cung nữ kiađang hôn mê, cả bọn túm kéo lôi nàng đi ra ngoài.

Lúc nàyngười trong điện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, đám người Lâm Mộng Yểu vộivàng mở miệng trấn an Mai Phi: " nương nương đừng tức giận nữa, không nêncùng những kẻ có thân phận thấp, không hiểu quy củ kia so đo."

Lời nàyrõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mọi người vừa nghe liền lòng dạ biếtrõ.

Đámngười Trầm Vân Tinh lập tức gật đầu đồng ý, sắc mặt trắng bệch lúc trước, bâygiờ mới hòa hoãn một chút.

"Đúngvậy a, nương nương đừng tìm những thứ không có người nuôi dạy mà so đo."

Bangười các nàng hợp lại mà hát, tự nhiên ăn ý, Mai Phi sắc mặt cuối cùng cũng dễchịu một chút, bất quá bầu không khí vẫn có chút cứng ngắc.

Mai Phimột đôi mắt lộ ra âm lãnh hàn khí thỉnhthoảng quét qua Phượng Lan Dạ,Phượng Lan Dạ lơ đễnh, đoan trang thanh tao lịch sự ngồi ởchỗ cuối nhất, thấy Mai Phi nương nương nhìn sang, cũng vẻ mặt kính dịu ngoanmở miệng: "Đúng vậy a, nương nương đừng tìm những thứ người không hiểuchuyện kia mà giận, cũng không nên chấp nhặt những kẻ thích nói bậy bạ, giận dữchỉ làm hại thân thể của mình mà thôi."

Nàngvừa mở miệng, đám người Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ sắc mặt đang tốt lên,đồng loạt nhìn nàng, cuối cùng LâmMộng Yểu thật sự không nhịn được kêu lên.

"Ngươinói ai đó?"

PhượngLan Dạ vẻ mặt không vô tội: "Ta chưa nói người nào a, ta chỉnói nương nương chớ vì người không hiểu quy củ mà phiền lòng, làm tức giận bảnthân mình thì không đáng giá lắm."

Mấy câunói hời hợt, nhưng nhắm trúng nhiều người khác làm mặt của họ tái đi, đáng tiếcngười trong cuộc, vẫn một thân nhẹ nhàng, vân đạm phong khinh.

Nhìnnàng còn nhỏ tuổi, thế nhưng lại thay đổi như chong chóng, bàn tay khẽ vẫy, đãdễ dàng thao túng toàn cục, Mai Phi ánh mắt u ám hẳn đi, xem ra nhi tử ban đầubăn khoăn là đúng, người này nếu để cho mình sử dụng, quả thật người bìnhthường không thể so sánh được, chỉ tiếc nàng ta đã gả cho Tề vương rồi?

Đạiđiện lần nữa yên tĩnh lại, ngoài cửa điện có thái giám chạy đi vào, phá vỡ sựan tĩnh.

"Nươngnương, đám người của Nguyệt phi nương nương cùng Hoa phi nương nương đãtới."

Sắc mặtMai Phi âm trầm khó coi, nhíu lông mày, nàng vốn tâm tình đang không tốt,Nguyệt phi lại tới, chẳng phải là để cho nàng ta nhìn thấy mà chê cười sao,nhưng trước mặt mấy tiểu bối bên dưới, nàng lại không thể không biểu hiện sựkhoan dung rộng lượng, cũng không còn biện pháp giả bộ bệnh vân vân, chỉ đànhphải phất phất tay, phiền lòng buồn bực mở miệng.

"Làmcho các nàng vào đi."

Thái giámchạy vội đi ra ngoài, trước cửa đại điện rất nhanh xuất hiện mấy đạo thân ảnhuyển chuyển, đoàn người vừa nói vừa cười tiêu sái đi vào, cầm đầu chính làNguyệt phi nương nương có vóc người cao gầy cùng Hoa phi nương nương, tiếp đếnlà người đứng đầu Cửu tầng Trữ chiêu dung cũng tới, đi theo phía sau các nàngcòn có Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa, trong lúc nhất thời xanh vànghồng trắng, y phục phiêu động, mùi thơm xông vào mũi, tiếng cười nói thanhthoát, đồng loạt vang ở trên đại điện.

Đoànngười đi thẳng đến ngay giữa đại điện, đồng loạt ngưng tiếng cười cùng nhaunhìn về phía Mai Phi trên cao, Mai Phi lúc này sắc mặttỏ vẻ không kiên nhẫn, con ngươi sâu u nhìn đám người bên dưới.

Đámngười Nguyệt phi cùng Hoa phi hành lễ thỉnh an Mai Phi, đây cũng là sự kháchkhí bên ngoài thôi.

"Thamkiến tỷ tỷ."

"Cácmuội muội khách khí, cùng ngồi xuống đi."

Ngườita cho nàng mặt mũi, nàng cũng không thể lớn lối, bàn về thân phận địa vị, nàngcùng Nguyệt phi Hoa phi có thân phận địa vị giống nhau, cũng là một trong bốnphi vị, đứng đầu Cửu tần Trữ chiêu dung tương đối thấp hơn một chút, cho nênTrữ chiêu dung cũng không có cùng Nguyệt phi Hoa phi giống nhau tùy ý ngồi vàomột bên, mà là đoan trang đứng thỉnh an Mai Phi.

"tỷ tỷ vạn an."

"Ừ,muội muội ngồi xuống đi, hiếm khi có dịp các tỷ muội họp mặt, đừng xa lạ nhưvậy"

Mai Phimặt ngoài công việc luôn luôn làm được rất tốt, mặc dù sắc mặt của nàng buồnbực hết sức khó coi, nhưng người ta không có chọc tức nàng, nàng tự nhiên khôngcó lý do để phát tác.

Trữchiêu dung đi tới chỗ bên dưới của Nguyệt phi cùng Hoa phi ngồi xuống.

VănTường công chúa và Văn Bội công chúa trước thỉnh an Mai Phi, sau đó hai ngườimới đi tới trước mặt đám người Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Tô Hạ Nghênh,nhất nhất làm lễ ra mắt với ba người.

"Tham kiến nhị hoàng tẩu, Tam hoàng tẩu, tứ hoàng tẩu."

LâmMộng Yểu vốn là bạn tốt của Văn Tường công chúa, nên không đợi công chúa khomngười xuống, liền đứng lên kéo nàng dậy: "Công chúa cần gì khách khívậy."

"Đúngvậy a, Đúng vậy a."

TôNghênh Hạ lập tức gật đầu, mà Trầm Vân Tinh đâu còn lời nào để nói, nên hùatheo mấy người đó cười đùa phụ hoạ.

VănTường công chúa và Văn Bội công chúa tựa hồ đã quên Phượng Lan Dạ đang ngồi ởvị trí cuối cùng, bất kể Phượng Lan Dạ lúc trước là thân phận gì, nhưng bây giờnàng là Tề vương phi, Thất hoàng tẩu của các nàng, mà hai người các nàng vốnmuốn hành lễ, nhưng bước qua bên này, mọi người tựa hồ cũng đã cô lập một mìnhPhượng Lan Dạ, nên cũng đem nàng gạt ở một bên.

HoaNgạc cùng Diệp Linh vẻ mặt tức giận, hai vị công chúa rõ ràng là khinh ngườiquá đáng.

Trênđại điện Mai Phi giống như thấy được trò hay, không khỏi bắt lấy cơ hội mởmiệng.

"VănTường, Văn Bội, còn không bái kiến Thất hoàng tẩu của các ngươi."

Ngồiphía bên phải đại điện Hoa phi nương nương sắc mặt lạnh lùng, khó coi trợnmắt nhìn Văn Tường một cái, trầm giọng ra lệnh.

"VănTường, còn không mau hành lễ với Tề vương phi ."

VănTường cùng Văn Bội hai người luôn luôn tuân thủ quy cũ, lúc này nhìn nhau, trămmiệng một lời nói: "Tại sao phải làm lễ ra mắt nàng ta."

Chẳngnhững thân phận thấp, còn nhỏ tuổi như vậy, các nàng đường đường là công chúa,tại sao phải làm lễ ra mắt nàng a, ánh mắt mang vẻ khinh thường chí cực.

Mai Phinương nương lộ ra khuôn mặt tươi cười, con ngươi liền sáng lên, thở dài:"Hai hài tử này thật là tùy hứng, Tề vương phi sẽ không trách mócchứ?"

Mai Phitiếng nói vừa dứt, mâu quang mọi người cũng rơi vào trên người Phượng Lan Dạ.

Chuyệnnày xử lý không tốt, Phượng Lan Dạ có thể sẽ đắc tội với nhiều người, tâm ý củaMai Phi rõ rành rành ra đấy, nếunhư nàng nói năng lỗ mãng, chẳng những đắc tội với Văn Tường công chúa, Văn Bộicông chúa, còn đắc tội cả Hoa phi cùng Trữ chiêu dung, thật là tâm kế tốt a.

NhưngPhượng Lan Dạ đã quyết định từ nay về sau không thèm nhẫn nhịn nữa, bởi vì nàngđã bị cuốn vào trong hoàng quyền, nghĩ rút lui căn bản không thể nào, cho nênkhông bằng chính diện đối mặt, cần gì làm cho người ta chê cười.

PhượngLan Dạ khóe môi nở nụ cười, kích diễm động lòng người, chậm rãi đứng lên, kínhcẩn dịu ngoan mở miệng.

"LanDạ làm sao dám trách móc, công chúa không hành lễ cũng có nguyên nhân của nó,suy nghĩ lại có lẽ Tề vương không phải là huyết mạch của hoàng thất."

Nàngmột lời rơi xuống, rất nhiều người sắc mặt quái dị, Văn Tường công chúa giậndữ, thật giống như bắt được nhược điểm gì đó kêu lên: "Ngươi lớn mật, dámcan đảm nói Thất hoàng huynh ta không phải là huyết mạch hoàng thất, muốn chết,Bổn cung lập tức đi bẩm báo phụ hoàng, cho ngươi một tử tội."

"Xửta tội chết sao? Nếu như Tề vương thật là huyết mạch hoàng thất, vì sao côngchúa lại khinh khi bổn vương phi như thế, hoàng thượng hẳn nên cẩn thận mà điềutra một chút rồi?"

Dứtlời, cả điện trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người nhìn Phượng Lan Dạ, rõ ràng làtiểu nha đầu, nhưng thái độ ngạo nghễ lãnhdiễm, giống như một gốc Hàn Mai vào đông toả ra mùi thơm, làm người ta dờikhông ra tầm mắt, trước giai lệ cả điện, chỉ có gốc cây này đang toả hương màthôi.

Bất quálời của nàng không thua gì một tiếng sét giữa trời, Văn Tường Văn Bội ngây ngẩncả người, chuyện này nếu làm náo động đến phụ hoàng nơi đó, không cần phải nói,hai người các nàng bị trừng phạt là không cần nghi ngờ, không ngờ tới nữ nhânnày thật lợi hại? Các nàng đã coi thường nàng ta.

Đámngười Nguyệt phi cùng Hoa phi hai mắt không khỏi nhìn Phượng Lan Dạ với ánh mắtkhác, sắc mặt Hoa phi lãnh chìm, nữ nhi của mình quả thật quákiêu ngạo rồi, một chút lễ nghi tiến thối cũng không có, cho dù lúc trướcPhượng Lan Dạ có thân phận thấp, nhưng bây giờ nàng đúng là Tề vương phi, saunày nên học cách tôn trọng nàng ấy mới phải.

"VănTường, còn không hành lễ với Tề vương phi."

Hoa phira lệnh một tiếng, Trữ chiêu dung sắc mặt cũng có chút khó coi, trợn mắt nhìnPhượng Lan Dạ một cái, ra lệnh Văn Bội công chúa: "Văn Bội, hướng Thấthoàng tẩu ngươi làm lễ ra mắt."

VănTường cùng Văn Bội nhìn nhau, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, thùnày sẽ nhớ kỹ.

Haingười nhẹ nhàng khuynh xuống thân thể hướng Phượng Lan Dạ hành lễ: "Thamkiến Thất hoàng tẩu."

PhượngLan Dạ thân thể nhẹ nhàng tránh qua, tạo ra một hướng trống rỗng không người,ngữ khí xem thường chậm rãi mở miệng: "Tốt lắm, Các công chúa không cầnhành lễ, thân thể tôn quý sao có thể hành lễ vớingười có thân phận thấp đâu, chớ để mình bị dính nhục."

Nàngnói xong, Mai Phi cùng Nguyệt phi khóe môi nhẹ cười, vẻ mặt xem náo nhiệt nhìnHoa phi cùng Trữ chiêu dung một cái, mà sắc mặt hai người nàng cũng không quátốt, Hoa phi giận tái mặt khiển trách Văn Tường: "Còn không cùng Thấthoàng tẩu nói lời xin lỗi."

Lần nàyVăn Tường đã học khôn, lập tức dịu ngoan mở miệng: "Thất hoàng tẩu, xinđừng tức giận, Văn Tường hướng ngươi nói lời xin lỗi."

"Văn Bội cũng nói xin lỗi với Thất hoàng tẩu Thất hoàng tẩu chớ nên tráchcứ."

PhượngLan Dạ mím môi nở nụ cười, sáng loá giống như đoá hoa thơm, nhàn nhạt mở miệng:"Các công chúa thật quá khách khí rồi, thôi bỏ đi."

Nếu cácnàng đã nói xin lỗi rồi, loại chuyện thế này thấy tốt nên biết dừng, hơn nữanàng lòng dạ biết rõ, Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa e là đã cùngmình ghi nhớ mối thù này rồi, nhưng nếumình thật không làm thế, các nàng chưa chắc sẽ bỏ qua cho mình, nên phải mạnhmẽ đả kích, ít nhất các nàng có điểm sợ, sau này thấy mình sẽ mang ba phần cốkỵ.

PhượngLan Dạ nghĩ thông suốt, thần sắc trên mặt càng phát ra rực rỡ.

Ngườitrên cả điện, đa số đều có tâm tình không tốt, ngày hôm nay coi như đã lãnhgiáo lợi hại của Tề vương phi, ngay cả đám người của Lâm Mộng Yểu lòng dạ cũngbiết rõ, tiểu nha đầu mười hai tuổi này chỉ sợ là nhân vật lợi hại, cho nên saunày kiềm chế một chút mới tốt.

Mai Phimắt thấy mọi chuyện như vở kịch đả kéo màn, nên cụt hứng, bất quá cũng khôngtiện phản ứng, Văn Tường hòa Văn Bội đi tới đối diện, ngồi xuống.

Cácnàng chính là Tiểu công chúa của hoàng thất, không nghĩ tới hôm nay phải chịunỗi khuất nhục này, nên trong lòng đâu có dễ chịu, bất quá giờ phút này thậtcũng không tốt để phát tác ra ngoài, thời gian kế tiếp hai nàng rất ít nóichuyện, chỉ là một lòng tính toán ánh mắtthỉnh thoảng quét về phía Phượng LanDạ, trong lòng cũng rất rõ ràng, tiểu nha đầu này không phải là người dễ đốiphó như vậy .

Mai Phingồi ở chỗ cao, cười hỏi đám người Nguyệt phi.

"Ngàyhôm nay các muội muội làm sao có thời gian rãnh rỗi tới Mai linh điệnnày?"

Trướcđây cũng không thấy các nàng nhiệt tình như vậy, ai cũng đi tới chổ này để nhìnnàng bị chê cười ?