Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 61




Phượng Lan Dạ cẩn thậnnhìn kỹ, đúng là trâm cài hình Loan điểu, đôi mắt chim được khảm bằng đáruby, mào chim phượng lục sắcrất sinh động, có giá trị xa xỉ quý báu, giống với cây trâm phượng mà nàng mangtrước đó.

PhượngLan Dạ nhẹ nhàng đánh giá, trong đầu lậptức hiện ra một nữ tử.

Nữ tửnày đoan trang, giống như ánh bình minh, dung nhan thiên kiều bá mị, so với đệnhất mỹ nữ An Giáng thành - Trầm Vân Tinh không thua kém bao nhiêu. Nàng là Ngũcông chúa Phượng Lan Hoạ? Đây là trang sức tùy thân của tỷ tỷ?.

Chẳnglẽ ngũ công chúa và nàng giống nhau không có chết, hiện tại vật này ở trong tayTần quản gia, chứng tỏ Phượng Lan Hoạ cũng đang ở trong tay bọn họ.

PhượngLan Dạ ánh mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, vẫytay ra lệnh.

"MờiTần quản gia vào."

"Dạ,công chúa."

Thị vệlui ra ngoài, rất nhanh mang Tần Trăn tiến vào, trừ hắn ra, những người kháccủa Tấn vương phủ tất cả đều phải ở ngoàicửa đợi, không cho bất luận kẻ nào bước chân vào.

Trongphòng khách, Tần Trăn rất biết điều, tựa hồ đến giờ phút này mới biết rằng tiểunha đầu này rất lợi hại.

Tuytrước kia hắn biết tiểu nha đầu này bất phàm, nhưng không nghĩ đến nàng thếnhưng không có tình cảm, tâm ngoan thủ lạt, nhưng vươnggia bọn họ lại muốn nàng bằng mọi giá.

"Thamkiến Cửu công chúa."

"Tầnquản gia, nói đi, thứ này từ nơi nào mà đến ?"

"Vương gia chúng ta muốn gặp Cửu công chúa "

TầnTrăn cũng không trả lời nàng, mà trực tiếp nói ra mục đích đến gặp Phượng LanDạ, trên tay hắn đã có vật này, đương nhiên là người nọ cũng ở trong tay bọnhọ, tuy Tần Trăn không có nói thẳng, nhưng Phượng Lan Dạ liếc mắt một cái liềnbiết ý tứ của hắn, người đúng là trong tay bọn họ.

Khôngnghĩ tới ngày đó diệt quốc, ngũ công chúa Phượng Lan Hoa không có chết, mà bịTấn vương Nam Cung Trác dẫn theo trở về, sau đó giống như nàng đi đến Thiên Vậnhoàng triều, nhưng thân phận hai người thì không giống nhau, một người là vongquốc nô lệ, một người được dấu trong vương phủ.

PhượngLan Dạ nheo mắt lại suy tư, nhưng không nói gì, HoaNgạn đã sớm kích động kêu lên.

"Côngchúa, cứu ngũ công chúa đi, cứu ngũ công chúa đi, công chúa."

PhượngLan Dạ mắt lạnh liếc nhìn nàng một cái, dọa Hoa Ngạc lập tức im miệng, tínhtình của công chúa cũng không tốt, nàng không thích bị kíchđộng , chọc giận nàng, đừng nói ngũ công chúa, chính là ngay cả bản thân mìnhcũng đừng có thứ tốt để ăn.

"Vươnggia các ngươi muốn gặp ta."

"Đúngvậy, Cửu công chúa."

Gươngmặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Lan Dạ vẫn không biểu hiện điều gì, ánh mắtche dấu sự quỷ quyệt, nàng chậm rãi đứnglên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng nói: "Tốt."

Nếutrên danh nghĩa đã là ngũ công chúa, dù sao nàng cũng nên ra mặt một lần vìnàng ta, nhìn xem đến tột cùng Tấn vương muốn làm gì?

"Phíatrước dẫn đường đi."

PhượngLan Dạ niên kỷ nho nhỏ, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu, làm Tần Trăn không dám cóchút lơ là nào, có lẽ trướckia hắn xem nhẹ nàng, nhưng giờ phút nàyhắn biết nàng tuy còn nhỏ nhưng bản lĩnh rất cao, nếu như không cẩnthận hầu hạ, chỉ sợ bản thân gặp họa.

TầnTrăn ở phía trước dẫn đường, Phượng Lan Dạ phân phó HoaNgạc:"Mang danh cầm " lục ỷ" của ta đến đây."

"Dạ,công chúa."

HoaNgạc vội chạy ra ngoài, rất nhanh mangdanh cầm Lục Ỷ đến, ôm chặt cầm theo sau Phượng Lan Dạ đi rangoài.

DiệpLinh cùng Diệp Khanh đều lo lắng, đi theo sau các nàng, Diệp Linh lo lắng mởmiệng: "Công chúa, có muốn nô tì về Tề vương phủ bẩm báo với vương gia haykhông?"

Nha đầukia rất cơ trí, tuy rằng mới đến nhưng làm việc rất biết nặng nhẹ, hiểu rằngmọi việc cần phải bẩm báo cho Phượng Lan Dạ, không nên tự mình làm chủ.

PhượngLan Dạ lắc đầu, việc nhỏ như thế này nàng có thể xử lý, nàng cũng không nghĩmọi việc đều phải trông cậy vào người khác ra mặt, từ giờ trở đi, nàng đã khônggiống như trước đây, nàng sẽ không để cho người ta khi dễ mình, hiện tại nàngcần gì phải sợ ai a?

"Cácngươi an tâm đợi ở trong sân đi, sẽ không có chuyện gì ."

Nhiềuánh mắt nhìn vào nàng, Tấn vương Nam Cung Trác cũng không phải là kẻ ngốc, hắnđối với nàng bất lợi, thì chính bản thân hắn cũng không có kết quả tốt, nàngtin tưởng Tấn vương không ngốc như thế.

Về phầnhắn vì sao phải gặp nàng, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ biết lý do.

Ngoàicửa viện, có một chiếc xe ngựa của Tấn vương phủ, còn có vài tên thị vệ nữa,Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xe ngựa, các thị vệ của Tề vương phủ theosát phía sau xe một tất cũng không rời, đoàn người chậm rãi hướngđến Tấn vương phủ.

PhượngLan Dạ biết ngoài những thị vệ này, trong bóng tối còn có một người đi theo ,người này đến tột cùng là ai?

Chẳnglẽ là người của Ngọc Tiễn, chắc là không có khả năng, người như Ngọc Tiễn saocó thể phái người núp trong bóng tối để bảo hộ nàng đây? Như vậy đến tộtcùng là người phương nào?

Đangsuy nghĩ đến nhập thần, thì ở mộtbên xe ngựa, Hoa Ngạc dè dặtcẩn trọng nhìn nàng, chầmchập mở miệng.

"Côngchúa, ngươi nói xem ngũ công chúa vì sao ở trong Tấn vương phủ, nàng ở Tấnvương phủ làm cái gì?"

PhượngLan Dạ không nói gì, hờ hững nhìn rabên ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, trời đen như mực, u ám khôn cùng.

PhượngLan Hoạ ở Tấn vương phủ đến tột cùng là đóng vai trò gì, tin tưởng rất nhanhnàng sẽ biết, mặc kệ là sắm vai gì, nàng có thể khẳng định , nàng ta cũng chỉlà một quân cờ.

Tấnvương âm hiểm như thế tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ vốn.

Xe ngựamột đường xuyên qua phố phường, đi thẳng đến Tấn vương phủ, tuy rằng đã khuya,nhưng trên đường thật náo nhiệt, nhưng mà người bên trong xe ngựa thìkhông có tâm trạng để thưởng thứcphong cảnh, mà người ngoài xe ngựa thì càng không dám lơ là, không khí có vẻthật cứng ngắc, trầm lặng .

Trênđường cái, trước cửa hàng xa hoa, treo các lồng đèn đủ màuđủ dạng, theo trong gió đêm nhẹ nhàng đong đưa thành hai hàngdài, trước cửa tửu lâu, tiếng cười nói ồn ào, người đến người đi, oanh oanh náonhiệt, thanh lâu tửu quán, buôn bán càng náo nhiệt hơn, mùi hương son phấn, mỹnhân ngâm xướng, thật là cảnh tượng tốt đẹp.

Xuyênqua các ngã tư, rốt cục đã đến Tấn vương phủ.

TầnTrăn cung kính mời Phượng Lan Dạ xuống xe, đi phía trước dẫn đường, bướcvào Tấn vương phủ.

TrongTấn vương phủ , khắp nơi đều treo đèn lồng nguyệt quế, làm nổi bật mái đình nhàthuỷ tạ xa xa, tựa như phủ một tầng lụa mỏng, những con sư tử đá với nhiều hìnhdạng khác nhau, lần lược được bày trí bên cạnh những mái đình, điện ngọc lầuson, đẹp không sao tả xiết.

Dọcđường đi, thỉnh thoảng bắt gặp hạ nhân cung kính hành lễvới Tần Trăn, sau đó thì kinhngạc ngẩng đầu đánh giá Phượng Lan Dạ, nhưng cũng không dám nói cái gì.

Đoànngười đi thẳng đến đại sảnh Tấn vương phủ , lúc này mơ hồ có tiếng cười truyềnđến, thanh âm như chuông bạc, hiển nhiên là tiếng cười của nữ nhân.

Ngoàicửa đại sảnh có mấy nha hoàn, đứng đầu một người dung mạo diễm lệ, tuy là nhahoàn, nhưng diện mạo không tầm thường, có thể thấy được trong Tấnvương phủ, mỹ nhân như nước, nhiều không đếm xuể.

Nhahoàn này vừa thấy đám người Tần Trăn xuất hiện, liền đưa tay cản đường, chậmrãi mở miệng: "Tần quảngia, chờ một chút, để Thu Đồng đi bẩm báo một tiếng."

Nữtử này chính là nha đầu thiếp thân của Tấn vương - Thu Đồng, chẳng những dungnhan xinh đẹp, hơn nữa thân thủ cực kỳ lợi hại, Nam Cung Trác bình thường ăn, mặcở, đi lại, tất cả đều do nàng quản lý. Nàng vừa mở miệng, Tần Trăn gật đầu, ThuĐồng liền đi vào.

Dướiánh trăng Phượng Lan Dạ nhìn quang cảnh xa xa, óng ánh như ngọc , mặc dù là mùađông, nhưng vẫn có thể thấy được hoa lá xanh tươi như cũ, có thể nhìn ra hoa cỏở Tấn vương phủ đều rất quý báu giống như bốn mùakhông thay đổi, ở chỗ này không có cảm giác mùa đông hoang vắng, mà ngược lạicó cảm giác thư thái.

Đangxem đến nhập thần, thì Thu Đồng đã đi ra, cung kính mởmiệng: "Gia mời Cửu công chúa đi vào?

TầnTrăn vừa nghe Thu Đồng nói, liền trong lòng biết rõ, vương gia chỉ cho Cửu côngchúa đi vào, cũng không bảo hắn theo vào, hắn liền vui vẻ thoải mái nhìn vềphía Phượng Lan Dạ.

"Cửucông chúa, mời."

PhượngLan Dạ quét mắt liếc nhìn hắn, vung tay dẫn Hoa Ngạc đi theo phía sau ThuĐồng tiến vào bên trong.

Đạisảnh Tấn vương phủ xa hoa rực rỡ, nguy nga lộnglẩy , tứ trụ sơn son thiếp vàng, phía bên phải bày biện một đỉnh bằng đồng, bêntrong bỏ hương liệu, tỏa hương thanh thoát, chính giữa trải thảm màu đỏ ,thêu đóa hoa mẫuđơn kiểu diễm, đẹp đẽ quý giá, nhìn xem cũng đủ thấy xa hoa vương giả .

PhượngLan Dạ cùng Hoa Ngạc vừa đi một bên vừa đánh giá, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vềphía thượng vị (chỗ ngồi cao).

TấnVương điện hạ đang ngồi trên cao quanh thân phóng đãng tà mị , ở hắn phía dướihắn có mấy mỹ nhân mà nàng không biết tên đang quỳ, người thì đánh cờ, ngườithì bóp chân cho hắn, còn có người đang đút hoa quả cho hắn ăn, những người cònlại thì vừa nói vừa cười, tóm lại ôn hương nhuyễn ngọc, vô cùng biết hưởng thụsự hầu hạ của mỹ nhân.

PhượngLan Dạ bước lại gần, đáy mắt vô cùng xem thường, lạnh lùng khinh bỉ mở miệng.

"Khôngbiết Tấn Vương điện hạ đêm hôm cho đòi Lan Dạ đến đây là có chuyện gì?"

Tấnvương Nam Cung Trác nở nụ cười tà mị vạn phần: "Phượng Lan Dạ, Tề vươngchính là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, bổn vương hứa cho ngươi một vịtrí sườn phi."

Lời vừanói ra, mấy mỹ nhân đang quỳ bên dưới, ghen ghét cộng thêm phẫn nộ đến đỏ mắt,chỉ có thân ảnh đang đứng thẳng ở giữa đại điện vẫn ngạo nghễ ngang tàn, vôcùng lạnh lùng như lan như Mai, ánh mắt âm trầm ma quái nhìn chăm chú vào namtử ngồi trên cao, chầm chậm mở miệng.

"Tathật muốn thử xem, hắn có thể khắc được bản công chúa hay không."

Một lờivừa rơi xuống, cả điện như hít vào luồng khí lạnh, quay lại nhìn nam tử trênthượng vị, trong nháy mắt hắn lâm vào cơn tức giận điên cuồng, tàn bạo nhìnchằm chằm Phượng Lan Dạ.

"Ngươithật không biết điều."

"Tấn vương nói sai rồi, Lan Dạ là hoàng thượng tứ hôn cho Tề vương , Lan Dạ làthân phận gì mà dám kháng chỉ không tuân, khônglẽ Tấn vương điện hạ dám can đảm kháng chỉ sao . . . . ."

PhượngLan Dạ ôn hoà mở miệng, Tấn vương NamCung Trác vẻ mặt âm trầm, chậm rãi nói:"Nếu như ngươi kiên trì phải gả cho bổn vương, bổn vương tất có biện phápđến trước mặt phụ hoàng thỉnh cầu."

NamCung Trác vừa dứt lời, Phượng Lan Dạ trong lòng cười lạnh, hay cho một tên Tấnvương vô sỉ, biết rõ hoàng thượng sủng ái Thất hoàng tử, nếu như hắn đi thỉnhcầu hoàng thượng, chỉ sợ sẽ khiến hoàng thượng càng thêm tức giận, hắn làm nhưvậy chẳng qua là muốn hãm hại nàng mà thôi, nàng đâu có ngu ngốc đến nỗi nhưvậy.

"Thậtchỉ có thể xin lỗi Tấn vương điện hạ , Lan Dạ không nghĩ gả vào Tấn vươngphủ."

"Vậylời ngươi nói ở trong điện lúc trước là có ý nghĩa gì?"

NamCung Trác ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến bản thân mình bị nha đầu kia đùa giỡn ,một cỗ tức giận bốc lên, hận không thể thu thập tiểunha đầu này ngay lập tức.

"LanDạ đã thay đổi chủ ý, lúc trước ta cho rằng gả vào Tấn vương phủ là lựa chọntốt nhất, hiện tại phát hiện còn có lựachọn tốt hơn, Tấn vương điện hạ cũng nhận thấy, Lan Dạ có ngốc như vậysao?"

PhượngLan Dạ không nhẹ không nặng mởmiệng, khóe môi nở ra nụ cười.

Tấnvương đen mặt, nàng lại còncười được, trong đại điện các mỹnhân, thân mình run rẩy, trong lòng rét lạnh, Tấnvương thật sự là người tâm ngoan thủ lạt, giờ khắc này hắn đang thịnh nộ, có lẽsẽ sớm bộc phát ra ngoài,thế mà nữ tử này dám can đảm một lần nữa làm hắntức giận.

"Ngươithật to gan."

NamCung Trác ánh mắt thị huyết khóachặt lấy Phượng Lan Dạ, cắn răng phun ra một câu.

PhượngLan Dạ cũng không e ngại hắn, nhàn nhạt mởmiệng: "Ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ đâu?"

NamCung Trác đè nén lửa giận, nặngnề hừ một tiếng: "Ngươicho là bổn vương còn để cho ngươi gặp nàng sao"

"Ýtứ của vương gia là nàng đang ở trong tay ngươi, "Phượng Lan Dạ cười nhạt,không nghĩ đến ngày đó diệt quốc, Nam Cung Trác thật đúng là lén lút giữ ngũcông chúa Phượng Lan Hoạ, đại khái là hắn thấy nàng quá đẹp, cho nên mới chịulưu lại nàng.

"Đúng,là ở trong tay bổn vương."

NamCung Trác cũng không cần giấu diếm, nếu người đang ở trong tay hắn, thì tínhsao? Hắn sẽ không để các nàng gặp nhau, trừ phi? Khóe môi lạnh lùng cười.

"Nếungươi ở lại Tấn vương phủ, tự nhiên sẽ gặp nàng, bằng không?"

Lời nàyý tứ thật rõ ràng, nếu như nàng không là người của Tấn vương phủ , dĩ nhiên sẽkhông gặp được tỷ tỷ.

PhượngLan Dạ chau mày, cũng không tỏ vẻ lo lắng, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Nhưvậy chúng ta có thể đi rồi sao?" Nàng thế nhưng lại không tỏ vẻ thathiết muốn gặp Ngũ công chúa, Nam Cung Trác có chút ngoài ý muốn, Hoa Ngạc kinhngạc một lúc, liền nhỏ giọng mở miệng:"Công chúa, ngũ công chúa phảilàm sao bây giờ?"

PhượngLan Dạ quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn Nam Cung Trác,trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cũng không chờ hắn mở miệng, liền dẫn Hoa Ngạnxoay người chuẩn bị rời đi, ngồi trên tòa thượng, NamCung Trác tức giận đến nghẹt thở, hắn là người luôn che dấu cảm xúc, không dễdàng dể lộ ra ngoài, nhưng nha đầu này thật sự có bản lĩnh, ba lầnliên tiếp chọc giận hắn.

"Ngươicho là Tấn vương phủ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"

Tiếngnói của hắn vừa dứt, mấy tên thị đứng ở bên ngoài đại điện liền xông vào, trongtay cầm vũ khí, nhắm vào hai người - PhượngLan Dạ cùng Hoa Ngạc, trong đại điện không khí vừa mới ấm ápmột chút, giờ khắc này đã giương cung bạt kiếm, các nữ nhân đang quỳ bên cạnhđều sợ đến mức hoa dung thất sắc, liên tục kêu lên kinh hãi, bất quá Nam CungTrác liếc mắt trừng một cái, thì đám nữ nhân này chỉ dám cắn môi dưới, thânhình run rẩy, không dám phát ra một tiếng nào.

Đángtiếc Phượng Lan Dạ cũng không có e ngại, đưa tay lấy danh cầm "Lục Ỷ"trong tay Hoa Ngạc, lạnh lùng ngạo nghễ quét nhìn quanh một vòng, sau đónhìn nam tử ở phía sau.

"Xemra Tấn vương thật sự có gan dám đối đầu với hoàng thượng, thật can đảm đầy khíphách, vậy thì đến đây đi." Nàng ngạo nghễ nói, trên mặt tỏa ra hàn khí,một tay cầm huyền cầm, không sợ hãi thản nhiên đối mặt.

Tấnvương Nam Cung Trác bị khí phách của nàng làmchấn động, tự đáy lòng thở dài, tiểu nha đầu này vì sao không nguyện ý gả vàoTấn vương phủ chứ? Khí phách này nam tử cũng khó mà có, tuy rằng không cam tâm,bất quá trong lòng hắn biết rõ, bản thân thật sự không thích hợp ra tay vớinàng , bởi vì nàng hiện tại là ngườicủa Tề vương phủ, từ trước đến giờ hắn vẫn muốn mượn sức của Tề vương, trướcmắt nếu như động đến nàng, mặc kệ Tề vương có thích hay không thích nha đầukia, chỉ sợ sẽ tìm đến Tấn vương phủ đòi nợ, nên vẫn đừng động đến nàng mới làtốt nhất.

NamCung Trác tuy không cam chịu, nhưngcuối cùng vẫn vung tay lên ý bảo thị vệ trước cửa lui xuống.

PhượngLan Dạ tuyệt đối không cảm kích, ngược lại còn buồn bực, trực tiếp phủi tay đira ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn lại nam tử ngồi trên cao.

NamCung Trác vì tức giận, mà sắc mặt càng đen kịt , đúng lúc mỹ nhânbên người lại lên tiếng.

"Gia,người đừng tức giận , tên kia thật không biết điều."

Nghĩrằng lời nói của nàng sẽ làm cho Nam Cung Trác vui vẻ, ngược lại hắn càng tứcgiận hơn, không hề thương hương tiếc ngọc , nhấc chân đá nữ nhân vừa mới mởmiệng, lăn xuống dưới, Nam Cung Trác vẫn còn chưa hết giận, hừlạnh.

"Ngươinói cái gì, ngươi không có tư cách nói đến nàng, người tới, đưa nàng tađến biệt viện đi."

Ngoàiđiện, Thu Đồng dẫn vài tỳ nữ đi vào, vung tay lên tập tức có nha hoàn đi lạikéo nữ nhân này đi, nàng kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc nãy Nam CungTrác đá một cước, làm bị thương cái trán của nàng, mặt nàng thê thảm vô cùng,đáng tiếc không người nào thèm để ý đến. Nàng thảm thiết kêu lên: "Gia thamạng, gia tha mạng, thiếp thân không muốn đi biệt viện, thiếp thân không muốnđi.

Biệtviện chính là kỹ viện của Tấn vương phủ mở ra, nàng bị đưa vào biệt viện, thânphận thấp kém xuống không nói, từ đây về sau vĩnh viễn sẽ không được tự do .

Đángtiếc nàng có kêu to cũng không ai để ý, sớm đã có hai người đi lại, túm nàngkéo đi, đỡ phải chọc vương gia thêm mất hứng.

Trongđại điện trở lại an tĩnh, đám người tiểu thiếp bên dưới một câu cũng không dámnói ra, an phận quỳ ở đó, mọi người đều hiểu rõ, tuy rằng vương gia cáu giậntiểu nha đầu kia, nhưng cũng không vui khi người khác phê phán nàng, cho nên vềsau các nàng vẫn phải nhớ thật kỹ điềunày.

NamCung Trác đứng lên, lạnh lùng vẫy tay: "Đều đi xuống đi."

Lúc nàycác nữ nhân mới nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng lui xuống.

Nữ tỳthiếp thân của Nam Cung Trác - Thu Đồng đi đến, cung kính quỳ ,chờ vương gia phân phó, Nam CungTrác lạnh lùng mởmiệng: "Thu Đồng, lập tức đi biệt viện, đem Lam Cơ đưa đến Tuyết Nhạn lâuđi."

TuyếtNhạn lâu chính là thanh lâu nổi tiếng tại An Giáng thành, mặc dù không xếp vàothứ nhất, nhưng mà Tuyết Nhạn lâu chính là sản nghiệp của Tấn vương Nam CungTrác, trong đó có rất nhiều mỹnhân, đều là vương phủ gia kỹ, Nam Cung Trác lợidụng các nữ nhân này câu dẫn rấtnhiều quan viên trong triều, hiện tại trên tay hắn có một quyển sổ mỏng, ghilại những việc làm phạm pháp của các quan viên , nên những người đó mới dốclòng ủng hộ hắn tranh đoạt địa vị thái tử.

"Dạ,gia."

ThuĐồng lập tức lĩnh mệnh, đứng dậy đi ra ngoài, trong đại điện, Nam Cung Tráccười lạnh, nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, thật lâu cũng không nói mộtlời nào.

Trêncon đường đá xanh của Vương phủ, có một đoàn người đang đi tới, hạ nhân vươngphủ cầm theo đèn lồng đi phía trước dẫn đường, phía sau là quản gia Tần Trăn,cuối cùng là Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc.

Dọctheo đường đi, Hoa Ngạc hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn từ khắp ngõ ngách củavương phủ, nhìn thấy thân ảnh của Ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ, đáng tiếc dọctheo đường đi cũng không thấy được gì lạ chứ đừng nói là bóng dáng người.

Mộtđường đi xuyên qua đình, cầu, mắt thấy đã tới cửa lớn vương phủ.

Ai biếtnửa đường có người chạy ra ngăn cản đường đi, thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Đâylà ai a?"

PhượngLan Dạ vừa nghe liền biết người nói chuyện là ai? Chính là Như phu nhân TrầmTrân Châu, xem ra nữ nhân này vẫn không học được khôn, nàng rõ ràng là tự tìmlấy khổ, Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu, xuất ý cười huyết tinh, buổi tối hômnay nàng đã bị đè nén quá đủ, không nghĩ tới nữ nhân này lại tự động đưa đếncửa. Tốt, thật sự là quá tốt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng, baophủ một tầng sát khí, vẫn đi ở bên cạnh nàng Tần quản gia không khỏi hoảng hốt,hiện tại trong lòng hắn biết rõ ràng tiểu nha đầu này là người lãnh huyết, chỉsợ nữ nhân Trầm Trân Châu ngu ngốc này sẽ chịu thiệt thòi, nhanh chóng mởmiệng.

"NếuNhư phu nhân, đã trễ thế này sao còn không đi nghỉ ngơi, đây là khách quý củaVương gia."

"Kháchquý?" Ai biết Trầm Trân Châu vừa nghe lời nói của Tần quản gia, giận màkhông có chỗ phát, nghĩ đến một cái vong quốc nô nho nhỏ lại đường đường trởthành Tề Vương phi, mà muội muội của nàng mà phải trở thành một tiểu thiếptrong phủ tam hoàng tử, không khỏi nổi trận lôi đình, hơn nữa chính mình cũngăn thiệt thòi của nữ nhân này mấy lần, còn có khi ở trên đại điện, Vương gialại muốn dâng nha đầu kia làm sườn phi, đúng là đủ mọi chuyện xảy ra dồn về mộtchỗ, nàng cùng Phượng Lan Dạ cơ hồ trở thành cừu nhân bất cộng đái thiên (khôngđội chung trời).

Có lẽ ởnơi khác, nàng có chút sợ nàng ta, nhưng nơi này là Tấn vương phủ, nàng có cáigì phải sợ.

TrầmTrân Châu nghĩ thế, liền tiếp tục ngăn trở đường đi của Phượng Lan Dạ, trên mặtlộ ra nụ cười đắc ý.

"Nàngta mà tính cái gì khách quý, một vong quốc nô thân phận thấp, ngươi cho là cóthể tiến vào Tề vương phủ liền tài trí hơn người sao? Nói cho ngươi biết, Tềvương khắc mẫu khắc thê, ngươi mà đi vào đó lập tức sẽ bị khắc chết." Nàngác độc mắng , đáng tiếc thanh âm vừa rơi xuống, liền nhìn thấy Phượng Lan Dạgiơ tay lên quăng một cái tát qua, sau đó tiểu thân ảnh của nàng liền tiến lênphía trước, ra tay nhanh chóng bóp lấy cổ của Trầm Trân Châu, tay kia thì nhanhchóng tung ra một quyền vừa nhanh vừa mạnh vào bụng nàng ta, sau đó nhấc chânđá thêm một cái.

Mộtphen quyền đấm cước đá, Trầm Trân Châu lập tức bị đánh té trên mặt đất, mà hếtthảy chuyện này phát sinh quá nhanh , đợi cho mọi người kịp phản ứng, thì TrầmTrân Châu đã bị đánh xong, nằm rên rỉ trên mặt đất, trợn to mắt có vẻ khó thểtin nhìn cảnh tượng trước mắt, thống khổ khóc lên, sau đó hướng về phía TầnTrăn mệnh lệnh.

"Cácngươi đều là người chết sao? Bản phu nhân bị đánh , mà các ngươi thì đứng xemtrò vui."

Tronglúc nhất thời không ai dám cử động, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ngườiđầu sỏ vừa gây nên chuyện kia, chỉ thấy nàng làm như không có việc gì vỗ vỗtay, lạnh lùng nhìn Tần Trăn, mở miệng gằng từng chữ một.

"Nàngta vừa rồi mắng Tề vương cái gì? Nếu là việc này rơi vào tai Hoàng Thượng, đừngnói chỉ là một Như phu nhân nho nhỏ, mà ngay cả Tấn vương phủ chỉ sợ cũng khótrốn tránh trách nhiệm, các ngươi cho rằng bản công chúa đánh nàng là đúng haykhông đúng?" Nói xong lập tức vòng qua người Trầm Trân Châu bước đi, màTần Trăn thì thấy da đầu tê rần, hắn biết những điều nàng nói là thật, mà TrầmTrân Châu rất không có hiểu biết, tại sao có thể mắng Tề vương chứ, Tề vươngkhắc mẫu khắc thê, cũng chỉ là chuyện mà mọi người ngầm nghị luận thôi, nàng talại giở trò trước mặt Tề Vương phi tương lai cũng dám nói ra, bị đánh cũng làxứng đáng, nữ nhân này thật sự là tự chuốc lấy khổ.

TháiTrăn không thèm quan tâm đến nàng ta nữa, lập tức đuổi kịp thân ảnh phía trước,một bên tiễn nàng đi, một cười nịnh.

"Côngchúa đừng nóng giận, người đó thần kinh không được bình thường thì lời nói rasao có thể xem là thật được chứ?"

TrầmTrân Châu ở phía sau nghe lời nói của Tần Trăn, lập tức uất giận ngất đi.

HoaNgạc quay đầu lại liếc mắt một cái, liền cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổikịp thân ảnh phía trước ly khai Tấn vương phủ, lên xe ngựa Tấn vương phủ thẳngmột đường trở về .

Tronggóc tối âm u, ẩn dấu một người , u ám giống như tu la đến từ địa ngục, quanhthân tràn đầy lệ khí, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ nghe thanh âm thị huyết vanglên.

"NguyệtCẩn, nữ nhân này nên câm miệng, làm cho nàng ta cả đời khôngnói được một chữ."

"Dạ,gia."

Lời vừadứt , trong nháy mắt bốn bề lại chìm vào bóng tối, không một tiếng vang.

Trướcđại môn, Tần Trăn tự mình đưa hai người Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc vào xe ngựaTấn vương phủ, nhìn theo bóng xe ngựa đi xa, mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh, vẻmặt đau khổ, nhìn Tần quản gia, cục diện trước mắt càng ngày càng hồ đồ, bọn họlà những hạ nhân làm việc nếu không đạt kết quả, nhẹ thì bị xử phạt, nặngthì mất mạng.

"Tầnquản gia?"

Cóngười kêu lên, Tần Trăn phất phất tay, bất đắc dĩ mở miệng: "Đi vào hướngvương gia phục mệnh đi."

Hắn đãmời được Cửu công chúa đến, mệnh xem như được bảo vệ, về sau mọi việc nên cẩnthận một chút.

Trongbóng tối, xe ngựa lắc lư chạy về hướng khu phố nô lệ, bên trong xe, Phượng LanDạ cùng Hoa Ngạc, hai người ai cũng không nói gì, Phượng Lan Dạ nhắm mắt nghỉngơi, dưỡng thần, nhưng Hoa Ngạn ngồi bên cạnh, vẻ mặt hoàinghi, nhìn Phượng Lan Dạ, dè dặt cẩn trọng mởmiệng,

"Côngchúa, ngũ công chúa ở trong tay bọn họ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Muốnhay không cho người đi tìm hiểu Tấnvương phủ một chút, nhìn xem công chúa bị bọn họ giấu ở chỗ nào?"

PhượngLan Dạ đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Ngạc, chầm chậm mởmiệng.

"HoaNgạn, ngươi an phận một chút, nếu như lại phát sinh chuyện giống như đêm nay,về sau ngươi không cần đi theo ta nữa" .

"Côngchúa?"

HoaNgạc cả kinh, thân mình run lên, nàng cơ hồ tưởng tượng không ra, nếu không đitheo công chúa, nàng có thể đi nơi nào, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, Phượng LanDạ xem nàng sợ hãi, nghĩ từ trước đến giờ nàng ở bên mình, cũng cóchút tình cảm, liền thở dài một hơi.

"HoaNgạc, ngươi phải nhớ kỹ, về sau đừng quan tâm đến ngũ công chúa Phượng Lan Hoạ,nàng đã thành người của Tấn vương, khôngphải chung một đường với ta , mặc kệtìm được hay là không tìm được, nàng đều là một quân cờ trong tay Tấnvương."

HoaNgạc gật đầu, nàng biết công chúa nói đúng, nhưng nghĩ đến ngũ công chúa giờphút này bị giam hãm trong Tấnvương phủ, liền cảm thấy bất an, nhưng lại nghĩ đến chuyện chủ tử sẽ không cầnnàng nữa, nàng đâu dám có nửa điểm ý kiến,liền nhanh chóng nhận lỗi.

"Côngchúa, Hoa Ngạc biết sai rồi."

"Ừ,vậy là tốt rồi, "Phượng Lan Dạ gật đầu, nhưng không có nói chuyện, lạinhắm hai mắt lại.

Xe ngựamột đường chạy nhanh, thẳng đến Nô Nhai, nàng vào viện, thấy mọi người đang sốtruột đứng đợi, trừ bỏ Diệp Linh cùng Diệp Khanh, còn có Vụ Tiễn, bởi vì lo lắngnên đã dẫn tiểu nha hoàn đứng ở trong sân đợi nàng.

Vừathấy Phượng Lan Dạ đi vào, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mọi người liềnvây xung quanh nàng.

"Thếnào? Tấn vương không làm khó ngươi chứ, tại sao hắn muốn gặp ngươi làm cáigì?"

Tư MãVụ Tiễn buồn bực mở miệng, Phượng LanDạ kéo nàng đi vào, nhợtnhạt mở miệng: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì, hắn muốn nạp ta làm sườnphi?"

"Tấn vương phủ sườn phi? Tấn vương cũng thật kỳ lạ, trong phủ hắn nữ nhân nhiềuvô số, ngươi đi vào thì có cái gì tốt đẹp, hơn nữa mẫu thân hắn là Mai phi, đâudễ dàng mà để yên."

Tư MãVụ Tiễn rất tức giận, người sống trong hoàng thất khôngbiết trong đầu nghĩ cái gì, nếu Tấn vương là thiệt tình muốn nạp Lan Dạ thìkhông nói, chỉ sợ hắn dụng tâm kín đáo, còn có Mai phi, nữ nhânnày thật sự âm hiểm, trước mắt bà ta ở trong cung là người làm chủ, ngày tứ hônhôm trước rõ ràng là rất tức giận , nếu như Lan Dạ gả đến Tấn vương phủ, nữnhân này làm sao bỏ qua cho nàng.

"Ngươingàn vạn lần đừng gả cho hắn."

"Ừ,ta đã cự tuyệt , "Phượng Lan Dạ gật đầu, thân phận nàng hiện tại là Tềvương phi, làm sao có thể làm như ý muốn của Tấn vương, hơn nữa nam nhân kiaxem nàng là người ngu ngốc, muốn cho nàng chịu chết sao? Hoàng thượng tứ hôn,chẳng lẽ thật sự vì hắn mà thay đổi chủ ý sao? Nếu thật sự như vậy, liền sẽkhông đem nàng tứ hôn cho Tề vương , ngay chính Hạo Vân đế cũng không xem trọngnàng, mặc dù Tề vương khắc mẫu khắc thê, nhưng vẫn là vương gia, hắn vì sao đemnàng chỉ hôn cho Tề vương a, việc này trừ bỏ bản thân hắn muốn làm thế, thìchính là Tề vương tự mình nóira , Tề vương vì sao phải muốn nàng gả cho hắn, cuối cùng là hắn có mục đíchgì.

Còn cóNgọc Tiễn vì sao cũng muốn nàng gả cho Tề vương, hắn không phải là cùng Tềvương có cừu oán chứ?

PhượngLan Dạ lắc lắc đầu , ở bên cạnh,Vụ Tiển cũng không có chú ý đếnsắc mặt biến hóa của nàng, đang kéonàng đi vào đại sảnh, vừa đi vừa lo lắng mởmiệng.

"Nhưngmà Tề vương cũng không phải là người dễ bắt nạt, ngươi cần phải cẩn thận mộtchút."

Hai người ngồi dưới ánh đèn, Diệp Linh đã sớmdâng trà, sau đó mọi người đều lui ra, đứng bên ngoài cửa đợi .

Tư Mã Vụ Tiễn cùng với Phượng Lan Dạ nói chuyện đượcmột lúc, sau đó dẫn Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê rời đi.

Diệp Linh cùng Diệp Khanh đi vào cung kính nói:“Công chúa, nghỉ ngơi sớm đi, sắc trời không còn sớm .”

” Ừ “Phượng Lan Dạ gật đầu, phất phất tay : “Các ngươicũng đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, công chúa”Hai người lui xuống, Hoa Ngạc đi đếndìu Phượng Lan Dạ, bước vào trong phòng, Phượng Lan Dạ nâng mi nhìn lướt quaHoa Ngạc, thấy nàng ta có vẻ ưu sầu, biết nàng vẫn lo lắng cho ngũ công chúaPhượng Lan Họa , không khỏi thở dài.

“Hoa Ngạc, ngũ công chúa bây giờ không phải là ngũcông chúa của ngày trước nữa rồi, nàng đã vào Tấn vương phủ, thì sẽ trởthành một quân cờ, cho dù có gặp mặt nàng ấy, thì cũng có ích lợigì đâu? Sau này đừng nghĩ đến chuyện này nữa, nếu có cơ hội, biết đâu sau này sẽgặp lại.”

“Dạ, công chúa.”

Hoa Ngạc gật đầu, nàng biết chủ tử nói đúng, nhưng vẫnmuốn gặp ngũ công chúa một lần, nhỉn xem một chút cuộc sống hiện tại của nàngấy như thế nào, bất quá lời nói của công chúa nàng rất hiểu, nàng biết ngũ côngchúa có lẽ đã không giống như lúc trước nữa rồi.

Phượng Lan Dạ rửa mặt xong xuôi, đang chuẩn bị nghỉngơi, bất ngờ thì rèm cửa sổ không có gió lại nhẹ nhàng lay động, hơn nữa trongkhông khí có một hương thơm quen thuộc, vừa ngửi được mùi này, nàng liềnbiết là ai đến, nếu chờ hắn đi vào, Hoa Ngạc nhất định sẽ bị điểm huyệt,cho nên liền mở miệng: “Hoa Ngạc, đi ra ngoài đi, ta ngồi một lát, không cóta phân phó thì không được tiến vào.”

Hoa Ngạc kinh ngạc liếc nhìn công chúa một cái, thấynàng thản nhiên lạnh lùng, không phải là đang nói đùa, nên không dám nói thêmcái gì, liền lui ra ngoài.

Đợi đến khi gian phòng an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ nhìnra cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Ngọc Tiễn, ngươi đến đưa cho ta giảidược sao?”

Cửa sổ lặng lẽ mở ra, một bóng dáng từ bên ngoài cửasổ nhẹ nhàng tiến vào, lặng yên tựa vào song cửa, khóe môi nở nụ cười tựa tiếuphi tiếu, cặp mắt thâm thúy thần bí, xán lạn như ánh sao trong bóng đêm, nhìnnàng không nháy mắt, giờ phút này hắn đã mất đi sát khí lạnh lùng , chỉcòn lại sự ưu nhã tĩnh lặng như thanh trúc, mang theo hương thơm nồng đậm, trànngập toàn bộ trong phòng.

Phượng Lan Dạ sửng sốt một chút, liền vươn bàn tay nhỏbé mảnh khảnh ra vẫy vẫy, gương mặt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Ngọc Tiễn chậm rãi đi tới, bàn tay đang nắm chặtchậm rãi buông ra, nở ra nụ cười khó hiểu, lúc này hắn đã hoàn toàn thảlỏng, ngũ quan tuyệt mỹ so với ánh trăng trên cao càng lộng lẫy chói mắt hơn,ánh mắt mênh mang, hương thơm trên người hắn càng lan tỏa dày đặt, hắn ngàycàng tiến sát gần nàng, trên người hắn hơi thở thanh nhã nam tính cùngvới hương thơm nhàn nhạt, toàn bộ bao phủ lấy Phượng Lan Dạ,bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm tay Phượng Lan Dạ , khiến cho nàng cảm nhận được ngóntay hắn trơn nhẵn như tơ lụa, mang theo hơi ấm, giống như giòng suối ngọtngào ấm áp chảy vào đáy lòng nàng.

Phượng Lan Dạ chớp chớp mắt cảm nhận, sắc mặt so vớilúc trước lạnh nhạt thêm ba phần, nàng làm sao có thể đối với người luôn tìmnàng gây sự, thậm chí còn bỏ thuốc cho nàng, mà lại cảm nhận được sự ấm áp từtrên người hắn chứ, bản thân mình thật sự là rất đáng chết mà, nghĩ vậy, quanhthân liền thoát ra hàn khí, tựa như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Ngọc Tiễn,nghiến răng nói.

“Ta đã làm theo ý muốn của ngươi, gả cho Tề vương ?Giải dược đâu?”

“Đây là ý tứ của ngươi sao?” Ngọc Tiễn nheo mắt lại,lông mi dài khẽ lay động, phong tình vạn chủng, tối nay hắn không có mặc bạchy, mà là cẩm bào màu tím, thắt lưng buộc đai lưng màu bạc thêu ngàn đóa hảiđường, khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân càng là tao nhã kính diễm.

Ngọc Tiễn khoanh hai tay ở trước ngực, vẻ mặt ra bộdáng lưu manh , thế nhưng đáng chết lại càng làm hắn tà mị hơn.

Bất quá Phượng Lan Dạ đã bị hắn làm cho tức giận,không có tâm trạng thưởng thức phong tư của hắn, nàng giống như con nhím nhỏtrừng mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Nói đi, ngươi muốn cho ta gả vào Tề vương phủ, cóphải là có mục đích, do ngươi cùng Tề vương có cừu oán, cho nên ngươi muốn talàm gian tế giúp ngươi báo thù có phải không?”

Phượng Lan Dạ hùng hổ nói xong, Ngọc Tiễn liềnchớp mắt một cái ngây ngẩn người, hơn nửa ngày mới nhìn nàng lẩm bẩm, ngạcnhiên, vẻ mặt vô tội, giống như bông hoa không nhiễm bụi trần.

“Ngươi.. cái đầu nhỏ của ngươi nghĩ cái gì a? Trítưởng tượng thật phong phú, ai nói cho ngươi là ta cùng Tề vương có cừu oán ,muốn ngươi đi vào làm gian tế ?”

“Vậy ngươi muốn gì? Không phải ý này thì là cáigì?”Phượng Lan Dạ trợn tròn mắt, nghiêm túc suy nghĩ , sau cùng kết luận mộtcâu: “Chẳng lẽ ngươi cùng Tề vương là bằng hữu, bởi vì Tề vương quái gởbiến thái, ngươi liền đem ta đưa vào, chẳng lẽ là lý do này sao?”

Phượng Lan Dạ nói xong, kỳ thực thì nàng không chú ýkhi ở trước mặt nam nhân này, nàng tự nhiên hơn rất nhiều, cũng không che dấucảm xúc của mình.

“Tề vương quái gở biến thái?”

Lần này đến lượt Ngọc Tiễn cắn răng , nặng nề thở ra ,ánh mắt sâu như biển, bước tới một bước, từ trên cao nhìn xuống Phượng Lan Dạ,gây cho nàng một áp lực rất lớn, thân hình nàng liền lùi về phía sau một bước,cảnh giới nhìn Ngọc Tiễn, thấy nam nhân này thay đổi sắc mặt, nàng cảm thấythật vui vẻ, bất quá vui vẻ qua đi liền có chút buồn rầu, chẳng lẽ nàngđoán trúng tâm tư của Ngọc Tiễn, Tề vương thật sự là bằng hữu của hắn, bởi vìtên kia biến thái, cho nên Ngọc Tiễn mới nghĩ biện pháp buộc nàng gả vào Tềvương phủ, bất quá nếu Tề vương thực sự biến thái như mình nghĩ, nàng sẽ sợ hắnsao? Sắc mặt liền nhanh chóng lạnh nhạt.

“Ngọc Tiễn, xem ra Tề vương thật sự biến thái .”

Phượng Lan Dạ đương nhiên khẳng định, Ngọc Tiễntức đến nghẹn, hai tròng mắt khóa chặt Phượng Lan Dạ, đang suy nghĩ nên như thếnào trừng phạt tiểu nha đầu này, cũng không biết hai thủ hạ của hắn đứng trongbóng tối đang cố hết sức nghẹn cười, xem ra, chủ tử tự mình mangtảng đá buộc vào chân mình , hơn nữa chủ tử đang bị mạo phạm, mà trong lòng lạithích thú, xem ra tương lai , Tân vương phi vào phủ rồi thì Tề vương phủ sẽkhông còn hiu quạnh, nhất định thật náo nhiệt.

“Ngươi nha, tiểu sói con miệng lưỡi thật độc ác, giải dược đừng hòng có a .”

Ngọc Tiễn ánh mắt thâm thúy lóe lên u quang, rồi chậmrãi khôi phục trở lại bình thường, khóe môi nở nụ cười tà lãnh, phất tay,ống tay áo màu tím lay chuyển, kích diễm động lòng người, chậm rãi rútlui vài bước, ngồi vào ghế tựa, nhàn nhã nhìn tiểu nha đầu trước mặt.

Hắn biết chọc giận tiểu nha đầu này là thất sách , bấtquá cho tới bây giờ người nói hắn khắc mẫu khắc thê còn có thể sống được hảohảo chỉ có một mình nàng, nàng lại càng không sợ chết, lại nói ra những lờikhông nên nói .

“Ngọc Tiễn? Ngươi còn là nam nhân sao?”

Phượng Lan Dạ vừa nói, sắc mặt liền âm u , baonhiêu vui vẻ nháy mắt tan rã, tức giận dị thường nhìn chằm chằmNgọc Tiễn.

Bất quá hắn cùng nàng đã cách xa một chút, nên nàngcảm thấy an toàn hơn, nam nhân này bản chất thích gây áp lực cho người khác mà.

Ngọc Tiễn cũng không để ý đến việc nàng tứcgiận, khi thấy tiểu nha đầu phát hỏa, hắn cảm thấy rất thú vị , hơn nữa hắn xácnhận, từ đây về sau hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng, để nàng an tâmtrưởng thành, không phải lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng , đè nén bản thân.

Nghĩ vậy, Ngọc Tiễn chậm rãi đứng lên, ánh sángtrên mặt rạng rỡ lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, cẩm y càng tôn lên dángngười cao quý tao nhã của hắn, thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt, liền nhẹnhàng lướt ra ngoài, phía sau Phượng Lan Dạ nhịn không được đuổi tới phíatrước cửa sổ, giận dữ kêu lên.

“Ngọc Tiễn, ngươi là tên khốn, giải dược đâu đưa chota a? Giải dược đâu?”

“Chờ ngươi đại hôn là lúc sẽ dâng giải dược .”

Ngọc Tiễn thanh âm trầm thấp liên tục truyền đến,Phượng Lan Dạ tức giận đánh vào cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìnbầu trời tối đen ngoài cửa sổ.

Luôn luôn ẩn trong bóng đêm ngoài cửa sổ, Nguyệt Cẩncùng Nguyệt Hộc hai người hoàn toàn không hiểu , chủ tử thật là, rõ ràng là đandược quý giá, lại cố tình nói là độc dược, còn làm cho người ta đuổi theo đòigiải dược, xứng đáng.

Nguyệt Hộc chăm chú nhìn Nguyệt Cẩn, nét mặt khôngbiểu cảm trầm giọng: “Chủ tử đi rồi, còn không theo sau, muốn bị phạtsao?”

Tuy rằng chủ tử đối với tiểu nha đầu kia dung túng,nhưng đối với bọn họ sẽ không dung túng, hơn nữa đối với bất luận kẻ nàocũng sẽ không dung túng, hắn là người tâm ngoan thủ lạt , vẫn là cẩn thận mộtchút cho thỏa đáng, Nguyệt Cẩn sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lắc mìnhtheo sau.

Trong phòng, Phượng Lan Dạ đang tức giận, Hoa Ngạc ởsát bên cánh cửa nghe động tĩnh bên trong , lúc trước nàng ở ngoài phòng ngheđược bên trong có tiếng nói chuyện, biết cái người kêu tên Ngọc Tiễn đang ở bêntrong, nên không có chủ tử phân phó không dám đi vào, nhưng lúc này mộtđiểm động tĩnh đều không có , mới dám nhỏ giọng kêu lên.

“Công chúa, công chúa?”

Phượng Lan Dạ cuối cùng phục hồi tinh thần lại, tứcgiận phủi tay: “Ngủ, công chúa mệt mỏi.”

Nói xong cũng không để ý tới người bên ngoài, trựctiếp lên giường ngủ, một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, cuộc sống Phượng Lan Dạ thật sự dễ chịu,không có người tìm đến nàng phiền toái, cũng không ai dám chọc nàng, hiện tạinàng là Tề vương phi tương lai, hơn nữa còn có thị vệ Tề vương phủ bảo vệ, ngay cả người của Tấn vương phủ cũng không kiêng nể, huống chi là người khác,cho nên trong lúc nhất thời ai cũng không dám đến nơi này để gây chuyện.

Tuy rằng còn có hơn mười ngày là đại hôn , nhưngPhượng Lan Dạ cũng không cần chuẩn bị cái gì, tất cả đều do người Tề vương phủchuẩn bị tốt , nàng chỉ cần làm tân nương tử, đến lúc đó ngoan ngoãn lênkiệu đến nơi là được.

Đây là những lời mà Diệp Linh nói, Diệp Linh cùng DiệpKhanh hiện tại lá gan đã lớn hơn, hiểu rõ tính nết tân vương phi, chỉ cần khôngchọc tới nàng, thì trên cơ bản nàng là người tốt, bình thường đối với các nàngrất hòa khí, không có phân biệt chủ tử. So với các chủ tử, cùng các thiên kimtiểu thư, dễ dàng hầu hạ hơn nhiều, bởi vậy các nàng đều ngày ngày ngóng trôngngày đại hôn nhanh đến, Tề vương phủ liền náo nhiệt vô cùng.

Hơnmười ngày nay, Vụ Tiễn thỉnh thoảng có qua đây thăm nàng, nhưng đa số thời gianthì nàng ta vẫn ở trong viện của mình để thiêu tấm chăn bách tử, còn có áo gốiuyên ương hí thủy nữa.

Lan Dạ đại hôn, thân là bằng hữu của nàng ấy, nàng rấtmuốn tặng lễ vật gì đó, cho nên quyết định tự mình thêu một bộ chăn bách hoacùng gối uyên ương.

Bởi vì thời gian có chút gấp gúc, cho nên nàng khôngcó thời gian rảnh nhiều để trò chuyện cùng Lan Dạ, tất cả thời gian và tâm tư củanàng đều đặt ở bộ chăn gối thêu.

Phượng Lan Dạ cũng không muốn Vụ Tiễn phải vất vả đilàm gì đó, nên đã ngăn cản hai lần, nhưng đều không có hiệu quả, cuối cùng đànhđể mặc nàng ấy, mà nàng sở dĩ ngăn cản Vụ Tiễn là bởi vì nàng ấy chính là sườnphi của An vương phủ, nên không có tư cách theo cửa chính mà đi vào, với thânphận đó nhất định Vụ Tiễn chỉ có thể lên một đỉnh kiệu nhỏ theo cửa hông màvào, hiện tại nàng ta còn thêu mấy thứ này, trong lòng nhất định chịu rất nhiềukhổ sở, may mắn là An vương Nam Cung Quân đã vì nàng ấy mà tranh thủ, cho VụTiễn cùng tân vương phi cùng một ngày tiến vào An vương phủ, nhưng đồng thời vìchuyện này, chỉ sợ sẽ làm cho Âu Dương Tình càng thêm ghi hận, Âu Dương Tình lànữ nhi của đại tướng Âu Dương Thác, phụ thân của nàng ta thế lực thâm hậu, nàngta tự nhiên cũng có thế lực theo, mà Vụ Tiễn thì có cái gì? Mỗi lần nghĩ đếnchuyện này, trong lòng Phượng Lan Dạ liền có chút khó chịu, đối với An vươngNam Cung Quân cũng có chút oán hận, nam nhân chẳng lẽ thật sự muốn đem hoàngquyền tính toán trên hạnh phúc của nữ nhân hay sao? Nàng thật sự muốn Vụ Tiễnđừng gả, tựa như ngày đó nàng ấy cùng nàng nói chuyện với nhau, nàng muốn đemnàng ấy mang vào Tề vương phủ, để tương lai có một ngày nàng ấy gặp được mộtnam tử thiệt lòng yêu nhau, nàng liền thả Vụ Tiễn ra ngoài, nhưng nàng lạikhông dám mở miệng nói ra đề nghị như vậy, bởi vì lúc trước nàng vừa nói vớinàng ấy không nên lấy chồng, thì đêm đó Vụ Tiễn liền tự sát, cho nên chỉ đànhkhuyên nàng ta buông lỏng tâm tình ra một ít.

Ngày mười tháng mười hai, chính là ngày đại hôn củaTấn vương cùng Sở vương.

Mùa đông bắt đầu rơi những trận tuyết đầu mùa, nênsáng sớm khắp nơi là một mảnh trắng xoá, tuyết nhẹ nhàng phủ lên thiên địa vạnvật, bao trùm tất cả những gì xấu xí của mùa đông, để thay cho nó một diện mạomới trong suốt hoàn toàn khác trước.

Bên dưới mái nhà, hành lang, còn có đình đài lầu gác,tất cả đều bị phủ một lớp băng dầy, một luồng ánh sáng mặt trời phá tan khôngtrung mà ra, từng đợt từng đợt ánh sáng rực rỡ chiếu xuống.

Phượng Lan Dạ đang ngủ ở trên giường, làn da màu trắngtrong suốt phản chiếu ánh sáng ở trên giường càng thêm lóng lánh, khiến chonàng ngủ không được nữa, chỉ phải mở to mắt ra.

Bên giường lập tức bắt gặp ý cười trong suốt của DiệpLinh cùng Hoa Ngạc, hai cái tiểu nha đầu vừa rồi không có động tĩnh gì, vừanhìn thấy nàng mở to mắt, liền vọt lại đây, vây quanh nàng líu ríu nói chuyện.

“Công chúa, mau đứng lên, mau đứng lên, bên ngoàituyết rơi rồi, rất đẹp.”

“Đúng vậy a, công chúa, năm nay tuyết tới thật sớm a,hơn nữa hôm nay là ngày đại hôn của Tấn vương cùng Sở vương, trên đường cáinhất định rất náo nhiệt, công chúa đứng lên để ra ngoài đi, ở tại chỗ này quábuồn rồi.”

Phượng Lan Dạ mắt không nháy không chớp, cứ nhìn chằmchằm màn lụa trắng trên đỉnh đầu, trong ánh mắt chậm rãi hiện lên hào quang.

“Ừ, Hoa Ngạc đi sang viện kế bên bẩm với Vụ Tiễn, nóilà ta mời nàng đi dạo phố.”

Bọn nàng bây giờ thân phận không thể so với trước, dùcó bước đi đến ngã tư đường phồn hoa thì cũng không ai dám nghị luận gì, chonên chuyện hôm nay có ra ngoài dạo phố hay không, kỳ thật đối với nàng khôngsao cả, nhưng mà Vụ Tiễn vẫn buồn rầu ở trong viện mãi, nàng thực sợ hãi nàngta lại buồn bã phát bệnh thêm lần nữa, cho nên mới mời nàng ấy đi ra ngoài mộtchút.

Hoa Ngạc lĩnh mệnh đi sang viện kế bên mời Tư Mã VụTiễn, Diệp Linh thì hầu hạ Phượng Lan Dạ đứng dậy.

Bởi vì thời tiết lạnh, cho nên Phượng Lan Dạ ngoại trừmặc một bộ áo mỏng, bên ngoài còn khoác thêm một kiện áo choàng màu đỏ thẫm, màáo choàng đỏ thẫm này được thợ may rất khéo léo và hoàn mỹ, bên trên nó đượcthiêu chỉ màu thượng đẳng, một bức hoạ lông công tuyệt đẹp, trông rất sốngđộng, xinh đẹp đến loá mắt.

Diệp Linh hầu hạ cho chủ tử xong, liền mở to ánh mắttán thưởng.

“Công chúa thật sự là xinh đẹp a, muốn khuôn mặt cókhuôn mặt, muốn thân hình có thân hình, so với thiên tiên không kém chút nào.”

Bên ngoài truyền đến một tiếng phốc cười, Hoa Ngạc vừavén mành đi vào, khinh thường liếc thối nha đầu kia một cái.

“Công chúa chúng ta tất nhiên là xinh đẹp rồi, bất quátiểu nha đầu ngươi công phu vuốt đuôi ngựa cũng khá tốt a.”

Diệp Linh bĩu môi mở miệng: “Hoa Ngạc tỷ tỷ, người talà nói lời thật ở trong lòng mà, công chúa và Vương gia nhà của chúng ta thậtsự rất xứng đôi nha, chẳng những là vẻ bề ngoài, còn có khí chất siêu phàmthoát tục của công chúa, cùng Vương gia cũng giống nữa, trên đời này người cóthể xứng với Vương gia chúng ta thì rất là hiếm đó.”

Hoa Ngạc vừa nghe nàng nhắc tới Tề vương, không khỏidấy lên hứng thú: “Vương gia các ngươi thực rất thần bí, Diệp Linh nói cho tanghe một chút đi, bộ dạng Tề vương đến tột cùng là có bao nhiêu tuấn mỹ? Ngheđồn Tề vương khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ là thật?”

Hoa Ngạc trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một người,Ngọc Tiển, nói thật lòng, nam nhân này tuy rằng toàn thân sát khí, nhưng có thểnói hắn là nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng đã được gặp cho tới bây giờ, bất luậnlà mặt mày, hay phong tư, đều là nhất đẳng nhất mà Tề vương kia cùng hắn sosánh, không biết người nào mới tuấn tú hơn.

Bất quá Hoa Ngạc còn không có nói ra hết, liền bịPhượng Lan Dạ quát bảo ngưng lại .

“Tốt lắm, Tam công chúa nói gì?”

Ngọc tiển là người ẩn trong bóng tối, chỉ sợ hắn khôngmuốn cho người ta biết được sự hiện hữu của hắn, nếu như Hoa Ngạc lỡ miệng nóilung tung, chỉ sợ sẽ tự mình rước lấy mầm tai vạ, cho nên Phượng Lan Dạ mớingăn cản nàng, bất quá nha đầu kia coi như cũng thông minh, vừa nghe đến thanhâm Phượng Lan Dạ, liền biết dụng ý của nàng, lập tức ngoan ngoãn đình chỉ đềtài, cẩn thận đáp lời.

“Tam công chúa nói tới cửa tập hợp.”

“Tốt, chúng ta đi ăn một chút gì, rồi cùng nhau dạophố.”

“Được”Hai cái tiểu nha đầu đều rất cao hứng, cùng chủtử đi ra ngoài ăn điểm tâm sáng, dùng thiện xong, Phượng Lan Dạ lệnh cho hai cáilão ma ma ở lại trong sân, mặt khác cũng để lại hai gã thị vệ canh giữ viện,còn mình thì dẫn theo hai nha đầu, hai thị vệ đi ra cửa.

Vụ Tiễn đã lên một chiếc xe ngựa đang ở ngoài cửa chờ,vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền vén rèm đưa tay kéo nàng đi vào.

Xe ngựa thực rộng rãi, ba nha đầu Hoa Ngạc cùng DiệpLinh Diệp Khanh, cũng theo sau lên, vài người chen chút trong một xe, quả thậtra rất nóng, bất quá tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ cùng nhau nhìn haichủ tử.

“Tuyết rơi, Lan Dạ muốn đi ra ngoài dạo phố sao?”

Tư Mã Vụ Tiễn trong lời nói mang theo vẻ thản nhiênngây thơ, có lẽ người khác không biết, nhưng mà Phượng Lan Dạ thì lại biết,những ngày gần đây, trong lòng của nàng ấy rất khó chịu, dù sau cũng sắp sửa ởtrãi qua cuộc sống trong An vương phủ, mà An vương phủ chẳng những có một ÂuDương Tình, mà lần này Hoàng Thượng còn ban thưởng thêm hai tiểu thiếp để vàoAn vương phủ.

Về sau nơi đó chính là đầm rồng hang hổ, nếu như NamCung Quân không chỉ yêu thương một mình nàng, thì cảm giác này quả thật rấtthống khổ, mà nàng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì không muốn làm choLan Dạ lo lắng, hơn nữa nàng đã đáp ứng với Hoa phi, cho nên tất cả đều chỉ cóthể chịu đựng, tuy rằng bản thân cũng muốn bỏ đi xa, nhưng suy nghĩ kỹ lại, vìthân phận hiện tại nàng nhất định không thể đi, nếu không cả Kim Xương quốc chỉvì lỗi của một mình nàng mà tất cả phải chôn cùng, hơn nữa nàng đi rồi cũng sẽcảm thấy thiếu Nam Cung Quân cái gì đó, hắn đã ở bên cạnh nàng sáu năm, nàngcũng nên làm điều gì đó cho hắn, ít nhất như vậy, thì trong lòng nàng mới cóthể an bình.

“Ừ, ở trong sân buồn muốn điên, hôm nay vừa đúng lúcnên đi ra ngoài ngao du.”

Phượng Lan Dạ gật nhẹ đầu, kỳ thật nàng không phải làdạng người thích náo nhiệt, ngược lại nàng thích sự im lặng, nhưng hôm nay nàngmuốn hảo hảo đi dạo với Vụ Tiễn, để làm cho nàng ta thả lỏng tâm tình một ít.

Vì cái gì lại chọn ở ngày đại hôn của Tấn vương cùngSở vương , là muốn cho nàng ấy xem rõ một chút, mặc dù Vụ Tiễn muốn trốn tránh,nhưng chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới, vậy tại sao không thản nhiên một chút, đãkhông quyết tuyệt được, thì chỉ còn cách thỏa hiệp, như vậy bản thân mới dễchịu một chút, nếu không cuộc đời của nàng ấy sẽ vạn kiếp bất phục.

“Ừ, ngày hôm nay quả nhiên không tồi, cho nên cần phảiđi ra ngoài dạo, đáng tiếc không có hoa mai, bằng không sau khi ngắm tuyết cóthể thưởng Mai, đây quả thật là chuyện rất thú vị.”

Phượng Lan Dạ thản nhiên mở miệng, Diệp Linh ở một bênlập tức cao hứng đích tiếp lời.

“Công chúa, hậu viện trong vương phủ chúng tatrồng rất nhiều hoa mai, chờ công chúa vào đó, vừa lúc có thể thưởng Mai,nơi này hàng năm đều sẽ rơi vài trận tuyết.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, liếc Diệp Linh một cái, DiệpLinh lập tức hiểu ra chính mình đã lắm miệng , liền ngoan ngoãn vội dàng câmmiệng.

Phía trước xa phu đánh xe đang thả chậm tốc độ, cungkính hỏi: “Chủ tử, muốn đi chỗ nào a?”

Tư Mã Vụ Tiễn đang lờ mờ nên không nói gì, một bênPhượng Lan Dạ liền trả lời : “Đến Yến Xuân Lâu đi.”

Lúc trước nàng đã đi qua đó một lần, phát hiện kia YếnXuân Lâu cực kỳ xa hoa, hôm nay Tấn vương cùng Sở vương đại hôn, như vậy nơi đólà náo nhiệt nhất, đúng lúc ó thể nghe được chút tin tức, mặt khác cũng làm choVụ Tiễn trực tiếp đối mặt với hoàn cảnh.

Xa phu lên tiếng đáp lại, liền đánh xe ngựa một đườnghướng Yến Xuân Lâu chạy đi.

Quả nhiên giống như Phượng Lan Dạ đã đoán trước, ngoàicửa Yến Xuân Lâu, người ta tấp nập ra vào cực kỳ náo nhiệt.

Bất quá Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn vừa xuống xeliền khiến cho rất nhiều người chú ý, đầu tiên là vì bộ dạng của hai nàng quá đẹp, chói mắt cực kỳ, tiếp đến là phía sau đi theo vài tên tỳ nữ mithanh mục tú, tựa như chúng tinh ủng nguyệt – sao quanh trăng sáng bình thường,lại nói đến hai người này thân phận không còn như trước kia, các nàng bây giờmột là Tề Vương phi, một là An vương sườn phi, thân phận thật hiển hách.

Chưởng quầy đã sớm phân phó điếm tiểu nhị ra cửanghênh tiếp chào hỏi khách khứa.

Đoàn người vừa đi vào đại sảnh của Yến Xuân Lâu, trongphòng rất nhiều người đang uống trà nói chuyện liền dừng lại động tác, trongphòng rộng lớn, thế nhưng không có tiếng động, đầy đủ ánh mắt nhìn chằm chằmsang, trong con ngươi có kinh diễm, cũng có cẩn thận, đại đa số người trong đạisảnh đêu là thương nhân của An Dịch Thành, nhưng mà dân không cùng quan đấu,huống chi trước mắt những nữ tử này tương lại thân phận rất hiển hách. Mà ngaycả chưởng quầy bên trong đều phải cung kính với khuôn mặt tươi cười.

“Tiểu nhị, mau dẫn khách nhân lên nhã gian lầu hai?”

“Đúng vậy, dạ” Điếm tiểu nhị lập tức cung kính mờingười đến lầu hai nhã giữa, bất quá vừa mới đi tới thang lầu. , thì từ phíatrên lầu đi xuống một đoàn người, cầm đầu là Âu Dương Tinh, mà phía sau nàngchính là thiên kim của một số quan viên trong An Giáng thành, trong đó có haitiểu thiếp đúng lúc lần này cũng đồng thời tiến vào An vương phủ, những ngườinày tụ tập thành một nhóm, thường xuyên nói là để liên lạc cảm tình, nhưng thựcra hai tiểu thiếp sắp tiến An vương phủ, luôn xem lời nói của Âu Dương Tinh làmệnh lệnh.

Lúc này đoàn người đã theo phía trên đi xuống, cùnglúc với nhóm người từ dưới đi lên, hai phe nhân mã đụng nhau ở cửa thang lầu.

Một bước cũng không nhường.

Trên khuôn mặt của Âu Dương Tình, lúc này đã bày ra sựghen ghét, một đôi mắt thị huyết vạn phần, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mã VụTiễn.

Nữ nhân này là phu quân tương lai của nàng thích còntự mình đến cầu xin Hoàng Thượng để nàng ta và nàng cùng một ngày tiến vào Anvương phủ, chuyện này đối với nàng mà nói là một điều sỉ nhục, hiện tại nhìnthấy nữ nhân này càng khiến nàng nghĩ đến cảnh hổ thẹn đó, lòng liền ratức giận mà không phát tát được, cừu nhân gặp lại hết sức đỏ mắt vì ghen ghét.

“Ui, đây không phải là An vương sườn phi tương lai haysao?”