Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 4




Hạ Mạn, không, bắt đầu từ bây giờ, nàng là Phượng LanDạ.

Phượng Lan Dạ trên ngũ quan non nớt bao phủ vẻ đạmmạc, thờ ơ nhưng khi nhìn kỹ ánh mắt của nàng, có ẩn chứa sát khí.

Nàng từ nhỏ ở trong núi lớn lên, trừ sư phụ ra thứnàng tiếp xúc nhiều nhất chính là rắn độc bò cạp và nhện độc, cho nên tâm tínhso với chúng cũng không khá hơn chút nào.

Phượng Lan Dạ ngay ngắn lăn qua lăn lại suy nghĩ đếnnhập thần, chợt nghe bên giường hẹp có thanh âm reo lên, tiếp theo là một tiếngnói mừng rỡ.

“Công chúa, người đã tỉnh?”

Người nói chuyện chính là tỳ nữ Hoa Ngạc của PhượngLan Dạ, một đôi mắt tiều tụy sưng đỏ mở to, đang từ trên xuống dưới đánhgiá công chúa, xác định công chúa thật sự đã tỉnh, không khỏi vô cùng vui mừngmà rơi nước mắt, mặc dù nàng bị Tấn vương điện hạ kia hạ lệnh ban thưởng chomột đám người, nhưng cuối cùng bởi vì chuyện của công chúa, nên nàng chỉ bị mộtngười làm nhục thôi, đây tựa hồ đã là kết cục tốt nhất cho nàng. (TT: hix hoàncảnh của hai người thảm quá)

Mỗi quốc gia bị diệt vong, cũng sẽ có một thành viênhoàng thất bị bắt làm tù binh mang về, mà mọi hoàng thất trong Vân Phượng quốcđều bị giết rồi, cho nên Tiểu công chúa mới may mắn tránh thoát một kiếp, HoaNgạc vui mừng lau nước mắt.

Phượng Lan Dạ lẳng lặng nhìn nàng, lại khôngthấy thương tâm, cũng không có thống khổ, vẻ mặt có chút lạnh không vui mởmiệng.

“Khóc cái gì, không phải đã không chết sao?”

Hoa Ngạc nghe công chúa nói, ngây ngẩn cả người, trênmắt của nàng vận còn có giọt lệ, miệng mở rộng không nhúc nhích nhìn Phượng LanDạ.

Công chúa hình như không giống với lúc trước, ánh mắtcủa nàng lạnh lùng, âm u, nhưng cô đơn cũng không có thương tổn, hình dạng nhưvậy của nàng khiến cho Hoa Ngạc hoài nghi, nàng ta là công chúa của nàng sao?Nhưng thật tình nhìn kỹ, chính là công chúa mà, nhưng mà tại sao phải có bộdạng như vậy?

“Công chúa, người làm sao vậy?”

Hoa Ngạc cẩn thận mở miệng, chẳng lẽ công chúalà bị kích thích, cho nên đầu óc có vấn đề, công chúa đáng thương a, HoaNgạc nước mắt lần nữa lại chảy xuống.

Nhưng mà Phượng Lan Dạ cũng không nhìn lại nàng, chỉđang từ từ ngồi dậy, chống tay nhìn ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, khí trờirất trong.

Trong khoang thuyền, thật lâu vẫn không âm thanh vanglên, bầu không khí lạnh lẽo khó thở, Hoa Ngạc trong mắt từ từ hiểu rõ rồi biếnthành sợ hãi, càng ngày càng mãnh liệt, rõ ràng công chúa đang ở trước mắt,nhưng lại cảm thấy như đang ở cách mình rất xa, bộ dạng như vậy của công chúa,nàng chưa bao giờ nhìn thấy lần nào cả, nàng hầu hạ công chúa đã mười năm, nàngta là người thế nào hình dáng tính tình ra sao, nàng làm sao mà không biết.

Trước kia hoạt bát ngang bướng, cả ngày giốngnhư chim sơn ca vui vẻ, kể từ sau khi bị diệt quốc, nàng đã biến thànhnhư thế này.

Có điều ở trên người công chúa nàng nhìn khôngthấy được bất kỳ sự bi thương thống khổ nào, công chúa ngoại trừ vẻ ngoài lạnhlùng ra, tựa hồ đã sớm quên mất mối thù diệt quốc.

Hoa Ngạc vừa sợ vừa nghi ngờ, Phượng Lan Dạ cũng thuhồi ánh mắt nhìn phía trước, từ từ quay đầu lại.

“Chúng ta bây giờ đang ở trên thuyền, là ai đã cứu tavậy?”

Thanh âm của nàng có chút lạnh, mặc dù rất nhẹ, nhưngkhiến người ta không dám có một tia nghi ngờ, Hoa Ngạc thu hồi tâm thần, cungkính mở miệng: “Công chúa, nghe nói là Tứ hoàng tử của Thiên Vận hoàngtriều Sở Vương điện hạ đã cứu công chúa, hiện tại chúng ta đang ở trênthuyền lớn của Sở Vương điện hạ.”

“Ừ.”

Phượng Lan Dạ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lê còn xót lại sự mệt mỏi, dường như đang lâm vào trầmtư, làm nàng lộ ra một loài khí chất xinh đẹp làm cho người ta đắm chìm trongđó.

Hoa Ngạc tuy không nói ra lời nào, nhưng trên trựcgiác cho nàng biết người trước mắt cùng công chúa lúc trước cách xa nhau cả vạndặm, chẳng lẽ bởi vì bị đụng vào cột nên ảnh hưởng đến đầu óc, nàng không nhịnđược liền hỏi thử.

“Công chúa, người có nhức đầu hay không, hoặc hoảnghốt?”

Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn Hoa Ngạc, lớn lênxinh đẹp bức người, tuổi khoản mười lăm mười sáu tuổi, mặc trên người một bộquần áo uốn lượn, trên đầu chải búi tóc đơn giản, lúc này trên gương mặt trànđầy tiều tụy, ánh mắt sưng đỏ, đầu tóc cũng có chút rối, vừa nhìn thấy nàng,Phượng Lan Dạ tự động nhớ tới nữ nhân này lúc trước đã gặp phải chuyện gì, bịnhững ngườiđánh thắng trận kia cường bạo, đối với nữ nhân mà nói, đây thật làchuyện rất không may mắn, sắc mặt của nàng cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

“Ta không sao.”

Nàng có chuyện gì, có việc chính là cái Tiểu công chúakia, hiện tại nàng ta đang sống ở trong thân thể của Hạ Mạn, không biết cuộcsống ở hiện đại của nàng ta thế nào? Có thể bị đưa vào trong nhà giam rồi haykhông, Phượng Lan Dạ chỉ nghĩ một chút, sau đó thì không vì những thứ kia lẫnquẫn ở trong đầu nữa.

Trong phòng bầu không khí chìm xuống, thanh âm của HoaNgạc lần nữa lại vang lên: “Công chúa, Văn Hành đã bị bọn họ giết.”

Phượng Lan Dạ nhăn lông mài một chút, trong đầu hiệnra người gọi là Văn Hành, trước kia là tên thị vệ đi theo nàng, không nghĩ tớilại bị giết, đáy lòng có một chút thương hại, người mất nước, không khác gì dêđợi làm thịt, hắn chết cũng là một loại hạnh phúc.

“Ừ, biết rồi.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, tỏ vẻ là mình biết rồi, nàngkhông sợ hãi không buồn, không bi thương cũng không bị đả kích, Hoa Ngạc lạimột lần nữa sợ ngây người, nàng hầu như đã khẳng định là công chúa đã chịu kíchthích gì đó, cho nên đầu óc có vấn đề, dĩ vãng nàng là rất thương yêu những thịvệ tỳ nữ như bọn họ, bằng không cũng sẽ không vì nàng bị ban thưởng mà phản ứngdữ dội đập đầu vào cột, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của công chúa, lại khôngthấy một chút thương tâm, Hoa Ngạc đang kinh nghi vạn phần. Thì cửa bị gõ haicái, hai người đồng thời nhìn qua, chỉ thấy từ ngoài cửa đi tới một nam tử tuấnlãng mặt không chút thay đổi, mi tâm lạnh lùng quét nhìn hai người bêntrong gian phòng một cái, cuối cùng nhìn Phượng Lan Dạ đang ngồi ở trên giường.

“Chủ tử chúng ta muốn gặp Cửu công chúa.”

Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc biết chủ tử trong lời hắnnói là người nào, Sở Vương Nam Cung Liệt.

“Được.”

Phượng Lan Dạ nhẹ giọng trả lời, liền không nhìn namtử trước cửa nữa, thì làm như không thấy hắn đưa tay lấy y phục động thủ mặcquần áo, bất đắc dĩ vì lần đầu tiên y phục cổ đại, tay chânlại có chút luốngcuống, nhưng vì bộ dạng bình tĩnh thong dong của nàng, còn có phong phạm và khíđộ nhẹ nhàng ở nơi như thế này, khiến cho nam tử trước cửa kinh ngạckhông dứt, nam tử này là Kê Kiện thủ hạ đắc lực của Sở Vương Nam Cung Liệt, hắnvốn cho là sẽ thấy một công chúa thương tâm thống khổ phẫn hận, nhưng là giờphút này chứng kiến thì đã hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, Cửu công chúa nàytuổi còn nhỏ, thế nhưng có thể giữ được vẻ bình thản như vậy, tựa hồ đã từtrong nổi đau đớn to lớn kia mà trưởng thành, quả nhiên là không dễ.

Kê Kiện đi ra ngoài, ném lại một câu: “Nhanh lên mộtchút, đừng làm cho chủ tử của chúng ta sốt ruột chờ.”

Trên giường, Phượng Lan Dạ còn đang phấn đấu cùng yphục cổ đại, thì Hoa Ngạc đang trong cơn kích thích phục hồi tinh thần lại, vộivàng đi qua hầu hạ công chúa, bất kể công chúa như thế nào, thì nàng ta vẫn làcông chúa của nàng a.

“Công chúa, nô tỳ hầu hạ người.”

Phượng Lan Dạ vốn là muốn cự tuyệt, bất quá nhìn mộtchút y phục mình tự mặc, thật sự lộn xộn bất nhã, đành đứng lên, mặc choHoa Ngạc định đoạt, đợi đến khi nàng hầu hạ tốt hết thảy, hai người cùng nhauđi ra ngoài.

Ngoài cửa, hai thị vệ đứng gác, thấy Phượng Lan Dạcùng Hoa Ngạc đi ra, trong mắt chợt lóe lên kinh hoảng, bất quá trước mắt cácnàng là người của Sở Vương, cho nên bọn họ cũng không dám có chút nàokhinh thường, hai người cẩn thận mở miệng: “Mời đi theo chúng ta.”