Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 16




Trong khách sãnh, Phượng Lan Dạ tự rót cho mình một lytrà để uống, nàng không ngăn cảnHoa Ngạc khóc, cũng không khuyênlơn.

Nàngbiết trong lòng Hoa Ngạc có bóng ma, mặc dù cho tới bây giờ khi ở trước mặtnàng vẫn biểu hiện bình thường, nhưng một côbé tử tế gặp loại chuyện này, sao có thể xem như không có chuyện gì xảy rađược? Cho nên lúc này Hoa Ngạc khóc cũng xem là một loại phát tiết.

HoaNgạc khóc được một lát, quả nhiên đã khá hơn, nàng lau nước mắt nhìn chủ tửđang ngồi ở bên trong phòng khách uống trà, thanh âm khàn khàn mở miệng.

"Côngchúa, mới vừa rồi hù chết nô tỳ, nếu như công chúa xảy ra chuyện gì, người nóixem nô tỳ phải làm sao bây giờ?"

PhượngLan Dạ nhìn thấy nàng đã có thể khống chế tâm tình của bản thân tốt hơn, mới đểchén trà xuống, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Takhông có việc gì ."

Nóixong nàng đứng lên hướng vào bên trong phòng đi tới, còn bỏ lại một câu:"Dùng đồ ăn sáng một chút đi, đừng để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta."

"Ừ,nô tỳ biết rồi."

HoaNgạc từ trên mặt đất bò dậy, nàng biết công chúa muốn trở về phòng luyện côngrồi, thời gian gần đây, nàng thường xuyên thừa lúc không ai ở đâymà luyện công.

Kể từkhi công chúa đụng đầu vào cột đến nay, có rất nhiều hànhđộng và sự biến hoá kỳ lạ lộ ra, nhưng là may là có công chúa ở đây, công chúasẽ bảo vệ nàng, nếu như chuyện buổi tối hôm qua phát sinh một lần nữa, nàngthật không có biện pháp để sống, may là tránh được một kiếp, hơn nữa công chúanhìn qua thật là lợi hại.

HoaNgạc nghĩ đến sự tàn bạo tối hôm qua của công chúa, tâm tình cũng thay đổi tốthơn, nên đứng dậy thu dọn một phen, liền ngồi ở bên trong phòng khách ăn sáng,vừa vì công chúa mà gác cửa.

PhượngLan Dạ đang ở bên trong gian phòng tu luyện Huyền Thiên tâm pháp, sơ cấp củaHuyền Thiên tâm pháp có chín tầng đẳng cấp, mà trước mắt nàng đã tu luyện đếncấp thứ năm, nên sẽ không mất bao lâu thời gian là có thể tu luyện thành tầngtâm pháp sơ cấp, đến lúc đó mặc dù không thể muốn làm gì thì làm, nhưng cũng cóthể tự vệ, người bình thường muốn thương tổn nàng, cũng không phải dễ dàng.

Nói đếnHuyền Thiên tâm pháp này, thật ra thì nó có một đoạn uyên duyên cùng nàng, ngàyđó bộ bí quyết này đặt ở bên trong Tàng Bảo Các, bởi vì nó có niên đại rất xưa,lại vô cùng sâu sắc khó hiểu một chút, cho nên sư phụ bọn họ đều đòi hỏi rấtnghiêm khắc, ai cũng cảm thấy đảm đương không nổi, chỉ có nàng bởi vì không cóviệc gì để làm, cho nên không lúc rảnh rỗi thì sớm tối nghiên cứu tường tận,vậy mà lại ngộ ra một bộ chân lý, sau đó sư phụ dùng nguyên văn trên kinh thư,làm cho nàng hiểu rõ một chút, nhìn tận mắt nàng tu luyện thành tâm pháp, mớitin tưởng thì ra thế gian thật sự có tâm pháp kỳ diệu như vậy.

PhượngLan Dạ tu luyện được một canh giờ, thì thu tay lại, trên gương mặt xinh đẹp đổra những giọt mồ hôi, khiến cho da thịt trắng mịn trong suốt, thật giống như bịvừa bị nước rửa qua, nó mang theo một chút trong trẻo sáng bóng , như đoá PhùDung nổi trên mặt nước, cặp mắt đen kia lại càng phát ra ánh sáng ngọc chóimắt, trên đỉnh đầu nàng từng làn khói trắng tinh tế quấn lên, tụ thành một mảnhkhí dày.

Ngoàicửa vang lên giọng nói, Phượng Lan Dạ vẫn không động đậy, chỉ nhẹ chau lại lôngmày lắng nghe.

Hẳn làthị vệ kia đã quay lại, không biết hắn vừa tới đây làm gì? Phượng Lan Dạ vừasuy đoán, vừa cầm khăn lụa trắng trong tay lau đi những giọt mồ hôi trên mặt,nhích người bước xuống đất mang giầy vào.

Thanhâm của Hoa Ngạc ở ngoài cửa vang lên: "Công chúa, Tam hoàng tử đãtới."

PhượngLan Dạ đưa tay định kéo cửa một cái, thì dừng lại vài giây, Tam hoàng tử tớiđây làm cái gì? Trong thời gian này, nàng không muốn dính dấp cùng bất kỳ ngườinào trong hoàng thất, các nàng bây giờ nên sống mịt mờ một chút thì tốt hơn.

Bất quáTam hoàng tử lại nhiều lần tới đây, chỉ sợ những điều các nàng mong muốn khôngdễ thực hiện.

PhượngLan Dạ trong mắt chợt lóe lên vẻkhông vui, nhưng cũng không nói gì, đưa tay lên kéo cửa ra, Hoa Ngạc đứng ngoàicửa mang vẻ mặt lo lắng, thấy công chúa đi ra ngoài, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Côngchúa?"

PhượngLan Dạ người đã bước ra ngoài, vì phòng ngủ cùng phòng khách rất gần nhau, nênchỉ đi vài bước liền nhìn thấy bên trong phòng khách đang ngồi một người, chínhlà người tặng đàn tối hôm qua Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, hắn mặc một bộ cẩmbào xám trắng, eo buộc đai lưng ngọc, bên hông mang một ngọc bội thượng đẳng,chân mang giàu màu đen có thêu chỉ vàng, hai chân vén lên, thản nhiên ngồi đó,mang theo sự thanh tao lịch sự và tự nhiên, hắn thấy Phượng Lan Dạ đi ra, trongmắt hiện lên vẻ ân cần.

"Nghenói buổi tối hôm qua có xảy ra chút chuyện, các ngươi không có sao chứ?"

PhượngLan Dạ không tự chủ nhíu mày, xem ra ở NôNhai này không có được nửa điểm bí mật, hoặc là đã bị quá nhiều người chú ý,chuyện xảy ra lúc nửa đêm, mà sáng sớm đã có hai nhóm người tới đây rồi, cáinày không phù hợp với chuyện mình là người mới và cũng khiêm tốn rất nhiều rồi.

"Khôngcó chuyện gì, đa tạ Tam hoàng tử phí tâm."

"CaoBân cái gã hỗn trướng, phải nên sớm chịu giáo huấn rồi, " Nam CungTiếp sắc mặt có chút lạnh, bấtquá lúc nhìn Phượng Lan Dạ thì lại ôn nhã như ngọc.

PhượngLan Dạ không để ý tới lời của hắn, hiện tại nàng quan tâm chính là hắn lặp đilặp lại nhiều lần muốn gặp nàng, là cóchuyện gì?

Là hốihận đem đàn đưa cho nàng, muốn lấy về, hay là còn có chuyện lạ khác.

Nếunàng nghĩ hắn đến đây để lấy lại đàn, chỉ sợ là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi,Phượng Lan Dạ rất bình tĩnh ngồi vào chỗ đối diện với Tam hoàng tử Nam CungTiếp, Hoa Ngạc sớm tay chân lanh lợi dâng trà lên, rồi đứng hầu bên ngườiPhượng Lan Dạ.

PhượngLan Dạ chầm chậm mở miệng: "Không biết Tam hoàng tử tới đây có chuyệngì?"

NamCung Tiếp uống xong trà, thì để xuống áng trà bằng sứ trắng, nhàn nhạt khẽ cười.

Ánhsáng nhu hòa chiếu vào trên mặt của hắn, ngũ quan thanh tú, ôn nhuận như ngọcấm, trong mắt là loé ra hai đám lửa nhỏ, nhìn Phượng Lan Dạ từ trên xuống dưới,từ từ mở miệng.

"Tamuốn hỏi Cửu công chúa một chút, buổi tối hôm qua công chúa khúc nhạc công chúađàn tên gọi là gì?"

Tối hômqua hắn trở về suy nghĩ một đêm, cũng không có đem khúc kia ghi chép lại, đâylà chuyện chưa từng có trước đây.

Thếnhân đều biết Nam Cung Tiếp si mê âmluật, nhưng không biết hắn lại có sự thiên phú về phương diện này, ở phươngdiện âm luật có thể nói là một thiên tài rất có thành tựu, dù là loại âm sắcgì chỉ cần hắn nghe qua một lần cũng có thể chính xác viết xuống từ khúc, nhưngngày hôm qua khúc mà nàng đàn ra làm cho hắn không thể nào nhớ được, không biếtcó phải do mình lúc ấy nghe quá mê mẩn, hay do từ khúc kia ảo diệu vô cùng, làmngười ta khó nắm trong tay, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới sáng sớmhắn đã lệnh cho Trữ Cảnh tới đây mời Cửu công chúa đến trà lâu chỉ giáo, nhưnglại không ngờ tiểu nha đầu thậm chí rất có ngạo khí, một chút mặt mũi cũngkhông cho hắn, bất quá Nam Cung Tiếp không thèm để ý với mấy cái lễ nghi này.

PhượngLan Dạ cũng là ngây ngẩn cả người, vốn nàng cho là Tam hoàng tử tới đây vì hốihận đem đàn đổi khúc, không ngờ hắn chỉ vì muốn biết mình đã đàn ra khúc gì?

Thật rathì cái thủ khúc kia là lúc nàng không có chuyện gì làm tự mình sáng tác ra,căn cứ vào cách vận dụng âm luật của đời Tống, sáng tác khúc chỉ là chuyện giếtthời gian, nàng cũng không nghĩ qua có một ngày được coi trọng như thế, sau khisửng sốt, trên gương mặt nàng có chút ít nụ cười, nhẹ nhàng phác thảo trên môinói.

"Thủkhúc kia tên Long Phượng Ngâm, nếu như Tam hoàng tử thích, không bằng ta đem từphổ viết xuống, Tam hoàng tử có cần không?"

"LongPhượng Ngâm."

NamCung Tiếp lập lại một lần, chợt cảm thấy được trong miệng tràn đầy hương thơm,nhớ tới tối hôm qua tiếng đàn kia rung động đến tâm can, quả thật có khí thếcủa Rồng ngâm Phượng Ngâm, đáy mắt trong trẻo của hắn hiện lên dòng khí nóng:"Làm phiền Cửu công chúa."

PhượngLan Dạ quay đầu phân phó Hoa Ngạc: "Có giấy bút hay không? Chuẩn bị mangtới đây."

"Côngchúa xin chờ một chút."

HoaNgạc vội vàng gật đầu, may là hôm qua có mua một bộ, là Tiểu Đồng bảo nàng mua,nàng vốn không muốn mua nó, không nghĩ tới hôm nay lại có chỗ dùng đến.

Bêntrong phòng khách, Phượng Lan Dạ không nói thêm cái gì, chỉ cúi đầu vuốt vuốtbộ bạch ngọc trà sứ bên cạnh, tay nàng cảm thấy có chút thô ráp, làm cho ngườita có thể dễ dàng cảm thụ ra đây là loại thứ phẩm kém chất lượng, nhưng bây giờcác nàng có tư cách gì nói vậy? Hiếm có nhất chính là Tam hoàng tử Nam CungTiếp không có so đo, thật ra khiến người bất ngờ. . . . . .