Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 13




Ánhsáng thanh thuần mang theo vết lốm đốm bị tổn hại khi chiếu xuyên qua rèm cửasổ tiến vào trong gian phòng, điểm thêm một ít ngân quang, thật giống như tấmthảm hoa, gió lạnh từ khe hở thổi vào, làm cho ngọn đèn bên trong gianphòng không ngừng lay động, đemcái bóng của một đạo thân ảnh bé nhỏ kéodài, khổng lồ vô cùng.

PhượngLan Dạ đứng ở trước cửa sổ nhẹ nhàng vuốt veLục ỷ cầm trong tay, cho tới bây giờ nàng còn có chút không thể tin chắc, thanh‘ lục ỷ ’ danh cầm lại trở thành vật sở hữu của mình.

Nhưngmà những cảm nhận trong tay đích thực không có một chút giả nào cả, cho tới naylòng của nàng chưa hề tin tưởng, nhưng bởi vì tay đụng chạm vào đàn, nên mớitìm được sự chắc chắn.

PhượngLan Dạ nhếch môi cười yếu ớt, nàng nhìn cây đàn trong tay mà có vẻ mặt ôn nhuhiếm thấy, tựa như cây đàn này chính là thân nhân của nàng.

Bêntrong gian phòng, yên tĩnh an bình.

Bỗngnhiên từ bên ngoài phòng một tiếng kêu bén nhọn tuyệt vọng vang lên, ở trongbóng đêm lạnh lẽo lại rõ ràng như vậy.

"Côngchúa, cứu cứu ta."

Đây làthanh âm của Hoa Ngạc, Phượng Lan Dạ mặt liền biến sắc, động tác gọn gàn bỏ câyđàn trong tay xuống, khom lưng cúi người rút Ngân Nguyệt loan đao buộc trên đùira, đây là vũ khí phòng thân trước kia của Phượng Lan Dạ, thân hình nhún mộtcái, giống như con con báo lao nhanh ra, cửa vừa kéo người đã chạy vội đi rangoài.

HoaNgạc, là người gần gũi nàng nhiều nhất trong cuộc sống hơn mười tám năm củanàng, trừ sư phụ ra, mặc dù nàng chưa bao giờ tỏ vẻ cái gì, nhưng trong lòng đãchấp nhận nàng ta, cho nên tuyệt đối sẽ không cho phép người nào xúc phạm tớinàng ấy.

Trongđêm tối, Phượng Lan Dạ ánh mắt tựa như quỷ nhưma, Thị Huyết vạn phần.

Ở giữasân, Hoa Ngạc quần áo thì xốc xếch đang bị một người cao lớn đem đặtở trên bàn đá, một tay đã che miệng nàng, một tay đang xé y phục của nàng,trong miệng còn cười tục tĩu không dứt, hắn đắc ý vạn phần mở miệng nói.

"Khôngnghĩ tới một tiểu nha đầu mà da thịt cũng mềm mịn, gia hôm nay nếm thử ngươitrước, rồi sẽ làm chủ tử thu nhận ngươi, sau này sẽ có gia thương ngươi ."

Gươngmặt Hoa Ngạc đang ẩn trong bóng tối, nhưng Phượng Lan Dạ lại thấy rất rõ ràngnàng sợ hãi, tuyệt vọng, nước mắt không tiếng động rơi xuống, thân thể liềumạng giãy dụa dữ dội, lạikhông thể hung hãn lay động được nam tử đang thực hiện hành vi tàn bạo đối vớinàng, tay của hắn đã thô lỗ lột cái yếm bên trong của nàng xuống, hai bầu ngựcrất tròn trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, thoáng chốc kích thích ánh mắt nam tửkia, hô hấp của hắn nặng nề, thân thể ép xuống để nhanh chóng bỏ qua những độngtác thừa thải.

PhượngLan Dạ vừa chuyển động, tựa như một con báo hoang dã hung mãnh, động tác rấtmạnh, ẩn vào trong bóng tối rồi chợt hiện ra, trong tay Ngân Nguyệt loan nhalóe lên, tiếp theo chỉ nghe một tiếng kêu rống thảm thiết, nam tử cao lớn kialập tức ăn một đao ở phía sau lưng, đau đến thét lên, xoay mình thẳngngười quay lại, thì đao thứ hai của Phượng Lan Dạ đã tới, tựa như gai bạc,thoáng cái đã kề vào cổ của nam tử đó, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt thị huyết,tựa như một con dã thú.

Nam tử thởhào hển động cũng không dám động, cẩn thận từng li từng tí mởmiệng.

"Ngươilàm gì?"

PhượngLan Dạ lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh như đầm băng,khiến cho nam tử lạnh run một cái, hai chân không nhịn được như đang nhũn ra,mặc dù công chúa Vân Phượng quốc không lớn, nhưng giờ phút này nàng giống nhưmột Tu La thị huyết, toàn thân đầy sát khí, làm hắn sợ đến mức không dám độngđậy.

Hắn cóthể cảm nhận được rõ ràng lưỡi đao có bao nhiêu lạnh lẽo, có bao nhiêu lợi hại,nó đang không ngừng rỉ máu, những giọt máu kia xuất phát từ trên thân người củahắn, phía sau lưng hắn đã ăn một đao.

Nếu nhưhắn cử động, chỉ sợ nàng sẽ một đao kết liễu tánh mạng hắn.

Màchuyện phát sinh, bất quá chỉ trong nháy mắt, có thể thấy được nha đầu này thânthủ cực kỳ nhanh nhẹn.

PhượngLan Dạ không hề nữa nhìn nam tử tàn bạo này nữa, quay đầu nhìn về chỗ bànđá mà lúc nãy bị Hoa Ngạc ápđảo lên, nàng ta nước mắt đang ràn rụa, lúc này Hoa Ngạc tựa hồ cũng bị côngchúa hù dọa sắp xỉu, một đôi mắt xinh đẹp đen nhánh lóe lên kinh ngạc, khó cóthể tin, quên luôn việc thân thể mình đang trần truồng.

"Cònkhông mặc quần áo vào."

PhượngLan Dạ quát lạnh một tiếng, Hoa Ngạc đã phục hồi tinh thần lại, luống cuống taychân từ trên bàn đá bò xuống ,nắm lấy y phục mặc vào, mắt thấy Hoa Ngạc đã mặc xong quần áo che đi thân thể,Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn lưỡi đao đang kề lên cổ của nam tử kia, trong trẻolạnh lùng mở miệng.

"Ngươilà ai?"

"CaoBân."

Cao Bâncon tin của Dương Địch quốc cũng không phải là hạng người vô năng, bìnhthời công phu không tệ, nhưnglại bị nha đầu này đến gần người, mà hắn hoàn toàn không hay biết gì cả, trongbụng hoảng sợ, thanh âm run rẩy mở miệng.

"Ngươimuốn làm cái gì?"

"Làmcái gì? Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới phải" Phượng Lan Dạ tùy giọnghừ mũi, khinh thường châm biếm.

Cao Bânlà kẻ mà nàng đã nghe nói qua , Tư Mã Vụ Tiễn từng nhắc nhở các nàng, chẳng qualà không nghĩ nhanh như vậy liền bị nhắm trúng, nam nhân này quả nhiên sắc dụcbằng trời, dám công khai ở trong viện dở trò cường bạo, chẳng lẽ hắn thật cholà ở chỗ này có thể làm gì thì làm sao.

Thânthể Cao Bân to lớn, mập mạp cường tráng nhưng cũng chỉ bất quá như thế, khiđối mặt với cái chết, so với con kiến hôi cũng không bằng.

Cao Bânnghe lời nói của Phượng Lan Dạ, đã tỉnh táo lại một chút, từ trong kinh hoảngcủa lúc trước phục hồi tinh thần lại, hắn nhớ tới ngoài cửa viện còn có hai thủhạ, nha đầu lợi hại, cũng là do mình nhất thời khinh thường, nghĩ kỷ dù nàng cóbản lãnh chẳng lẽ có thể một mình địch lại ba người nam nhân bọn họ.

Ý niệmtrong đầu Cao Bân vừa xuất hiện, hắn liền hướng ra phía ngoài hét lớn:"Người."

Tiếnghét của hắn còn chưa xong, đao bạc trong tay Phượng Lan Dạ chợt lóe lên, nhanhnhư thiểm điện xẹt qua cánh tay hắn, hạ thủ không chút lưu tình, roẹt mộttiếng, huyết nhục mơ hồ, áo liền dính máu, lưỡi đao lại một lần nữa di chuyểnđến cổ của Cao Bân.

Cửaviện bùm một tiếng bị đá ra, từngoài cửa xông tới hai kẻ cao lớn giống như thủ hạ, vẻ mặt kinh hãi nhìnhết thảy trong viện.

Hoàncảnh lúc này hết sức quỷ dị, trăng sáng bị mây đen che kín, ánh sáng thoángchốc mờ vô cùng.

Haingười kia từ từ đi về phía trước, khẩntrương hỏi tới: "Vương gia,người không sao chớ."

Cao Bânbị đau đến đổ mồ hôi lạnh, trên lưng cùng cánh tay đều bị lợi khí gây thươngtích, giờ phút này đang chảy máu, hắn cảm nhận được thân thể mình trống rỗng vôlực, cả người đã có chút ít chịu đựng không được rồi, thật sự nếu không rờiđi, chỉ sợ mình sẽ bị chảy máu quá nhiều mà chết.

Vừanghĩ tới cái chết, hắn liền nhịn không được run rẩy, nhìn lưỡi đao kề trên cổmình, và tiểu nha đầu vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh, tim sợ hãi đậpmạnh.

"Ngươiđến tột cùng là muốn làm gì? Chỉ cần nói ra, sau này ta sẽ làm theo làđược."

Cao Bâncầu khẩn , cái chết đã làm cho hắn không còn một chút sắc tâm nào nữa, PhượngLan Dạ cười lạnh: "Sau này cách ta xa một chút, nếu không thì kết quảkhông chỉ có như vậy đâu."

Tiếngnói của nàng vừa dứt, lưỡi đao lại lóe lên tia sáng, Cao Bân lần nữa bị đauthét lên.

"Cônãi nãi, ta không dám, ta không dám, không dám nữa, ngươi bỏ qua cho tađi."

Thânthể hắn đã mềm nhũng giống như cây bông, phịch một tiếng ngã nằm trên mặt đất.

Thânthể Phượng Lan Dạ cũng không có cử động, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hờihợt mở miệng: "Biến,đừng bao giờ cho ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở nơi này, ngươi còn muốn thử nữasao."

Kỳ thựcnàng hoàn toàn có thể một đao kết liễu nam nhân này, mà nàng cũng đang muốn làmnhư thế, nhưng nàng vẫn chưa quên thân phận giờ phút này của mình, nàng là vongquốc nô của Vân Phượng quốc, mà Cao Bân tuy là con tin, nhưng thân phận so sánhvới nàng hắn chiếm ưu thế hơn, có lẽ nàng rất dễ dàng đối phó Cao Bân, thậm chíhai thủ hạ của hắn, nhưng lại không thể đối phó với mấy trăm quan binh đanhtuần tiễu ở bên ngoài của Thiên Vận hoàng triều, huống chi Vân Phượng đã mất,trong lúc nhất thời nàng cũng không biết sẽ đi đâu, cho nên lần này mới bỏ quacho Cao Bân.

Cao Bânvừa được thả ra, liền lăn một vòng thoát ra ngoài, nhưng khi hắn vừa mới thoátkhỏi phạm vi nguy hiểm, thói cũ liền phát tác, quay đầu ra lệnh cho hai thủ hạ.

"Lên,bắt tiểu tiện nhân này lại cho ta, ta nhất định phải giết nàng mới có thể giảiđược mối hận trong lòng."