Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc - Chương 2: Phát sinh án mạng





“Đại nhân mời, chúng ta sẽ chuẩn bị phòng tốt nhất cho ngài.” Chân ông chủ run run từ quầy hàng đi ra, đón hắn lên lầu.


Dưới lầu xảy ra chuyện gì, trên lầu Hạ Vân Nhiễm và Tiểu Thất đều đã nghe thấy được, ai kêu phòng cổ đại này hiệu quả cách âm không tốt như vậy? Vừa nãy Hạ Vân Nhiễm và Tiểu Thất đi vào sảnh tuy không nhìn thấy đại nhân vật nào, nhưng nghe đến bị đuổi ra ngoài, cũng thấy làm vậy là quá mức.


Mưa lớn như thế, bên ngoài lại đầy tiếng sấm ầm ầm, chớp lóe liên tục, lúc này ở bên ngoài rất là nguy hiểm.


Thấy có chuyện, Hạ Vân Nhiễm không muốn sinh sự, liền lôi kéo Tiểu Thất trở về phòng.


Trong đại sảnh, một đám người lúc đầu còn huyên náo tán gẫu, giờ phút này chỉ còn im lặng, bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, đến thở cũng không dám thở loạn, ngồi bên cạnh bàn là sáu bảy hộ vệ sát khí đằng đằng, có lẽ do bọn họ giết người quá nhiều nên sát khí bao phủ cũng quá nặng.


Mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc người thiếu niên kia có lai lịch như thế nào? Tại sao hộ vệ bên cạnh hắn đều đáng sợ như thế?


Lúc này, một tổ mạng nhện đang bò đầy trên trần nhà tránh mưa, thế nhưng do ẩm thấp trơn trợt làm chúng nó dù có tám chân cũng không bám được, rất nhanh một con nhện rơi xuống, rơi trực tiếp vào trong bát trà của một người nam nhân trung niên, con nhện kia lập tức thả ra một luồng độc tố tự vệ, nhưng vùng vẫy mấy lần, nó liền chết.


Mà bởi vì sắc trời rất đen, tia sáng không đủ, trong bát lại có lá trà, người nam nhân trung niên không hề phát hiện có nhện rơi vào, bưng bát lên uống hụm lớn.


Bên ngoài tiếng sấm mãnh liệt, càng làm tăng cảm giác hoảng sợ trong buổi tối hôm nay, phảng phất tràn ngập một luồng hơi thở chết chóc.


Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng chén vỡ, người nam nhân trung niên ngồi ở bàn ôm lấy yết hầu phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng, cả người hắn cứng ngắc từ chỗ ngồi ngã xuống, con mắt trở nên trắng toát trừng lớn, sắc mặt tím tái, khóe miệng phun bọt mép, tự mình ôm lấy cổ của chính mình, chết cực kỳ đáng sợ.


Sáu cẩm y vệ rút bảo đao bên hông ra, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, tư thế giống như gặp phải quân địch, khiến không khí bốn phía nhất thời trầm trọng, tất cả mọi người đều nhìn người nam nhân trung niên kia đột nhiên chết đi, hoảng loạn, chỉ lo tiếp theo sẽ đến mình.



Phu xe vừa thấy như vậy, hắn vội vàng đứng dậy muốn lên lầu, lại bị một người thị vệ cầm kiếm cản lại, lớn tiếng quát hỏi, “Ngươi đi đâu?”


“Bẩm đại nhân, ở trên lầu là tiểu thư nhà ta, ta muốn đi xem an nguy của tiểu thư.” Phu xe vội vàng cúi thấp đầu cung kính trả lời.


“Không được, người ở chỗ này không ai được đi.” Thị vệ gầm thét một tiếng, ánh mắt nhìn chòng chọc từng người đang ngồi, không khí tràn căng thẳng.


Lúc này, bóng người đội trưởng thị vệ vừa nãy từ trên lầu hai bước xuống, hắn uy nghiêm quát một tiếng, “Xảy ra chuyện gì?”


“Đại ca, trong chớp mắt người này liền chết, dấu hiệu giống như là trúng độc.”


“Cái gì? Người nào lại dám không coi ta ra gì ở chỗ này giết người?” Giọng nói của đội trường thị vệ giống như là bị khiêu chiến quyền uy, đôi mắt hung dữ trừng lên, ánh mắt bao quát đánh giá những người đang ngồi.


Lần này, mọi người đều thất kinh lên, bọn họ hết sức trong sạch, bọn họ không có giết người, đồng thời, cũng kinh hồn táng đảm lo lắng cho tính mạng của chính mình.


“Đại nhân, ngài nhất định phải điều tra rõ ràng! Chúng ta và người này căn bản không quen biết, làm sao có thể hại hắn!”


“Hừ, ta đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, không ai trong các ngươi có thể chạy thoát, chỉ cần để cho ta biết là ai giết người, ta sẽ lột sống hắn.” Giọng nói thâm trầm của đội trưởng thị vệ vang lên.


“Đại nhân, có thể cho tiểu nhân đi lên trên lầu kiểm tra tiểu thư nhà ta được không?” Phu xe cả gan hỏi



“Tiểu thư nhà ngươi?” Đội trường thị vệ hừ lạnh một tiếng, “Gọi tất cả mọi người trên lầu xuống cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép ra khỏi cánh cửa này.”


Hạ Vân Nhiễm mới vừa tìm một tư thế ngủ, dự định ngủ một giấc, đột nhiên, cửa phòng bị mở ra nặng nề, Tiểu Thất sợ đến lỗi hét lên một tiếng, mà nàng cũng sợ hết hồn, mở to mắt, nhìn thấy có người nam nhân xông vào, giục bọn họ “Đi xuống hết dưới lầu.”


“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Vân Nhiễm giả vờ kinh hoảng hỏi.


“Gọi các ngươi xuống thì xuống, hỏi cái gì?” Nam nhân kia không ngần ngại trừng mắt các nàng.


Hạ Vân Nhiễm và Tiểu Thất nhìn nhau một chút, đi ra cửa, mới phát hiện bảy tám người trong phòng nơi này đều bị bắt ra, già có trẻ có, phần lớn là phụ nhân trẻ nhỏ.


Các nàng theo đoàn người đi xuống lầu, đột nhiên một người phụ nữ đi phía trước vừa nhìn thấy người nam nhân kia nằm trên đất miệng sùi bọt mép, kêu thảm một tiếng, “Lão gia, lão gia a… Ngài làm sao vậy? Ngài đây là làm sao vậy!”


“Cha… Cha, ngài tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại đi…” Bên cạnh là một đứa bé trai, cũng kêu khóc.


Tiểu Thất hoảng sợ nắm được tay áo Hạ Vân Nhiễm, nhìn thi thể màu xanh đen dọa người, cả người đều run lên, “Tiểu thư, thật là đáng sợ!”


Theo lý mà nói, Hạ Vân Nhiễm cũng nên sợ muốn chết, thế nhưng, chỉ thấy ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm nam tử đã chết kia, cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp, làm sao lại có người chết?


Nếu như nói bị người hạ độc, có thị vệ ở đây, còn ai dám ở thời điểm này, nơi như thế này hạ độc? Lẽ nào trong đám người đang ngồi, có cừu gia của hắn?


Hạ Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, yên lặng xem biến chuyển, lôi kéo Tiểu Thất đi tới bên người phu xe Lâm thúc, đồng tình nhìn đôi mẹ con đang đau đớn thê thảm.



“Lão gia, rốt cuộc là ai nhẫn tâm hạ độc hại ngươi, ngươi nói chuyện đi… Ngươi nói chuyện đi!” Phụ nhân khóc thảm thiết ôm thi thể hỏi, ánh mắt ai oán quét qua những người đang ngồi, giống như trong này có hung thủ.


Đang lúc này, trên lầu lại có người xuống, chỉ thấy áo bào trắng sạch sẽ giống như hào quang, chiếu sáng tầm mắt của mọi người ở đây, tất cả mọi người sững sờ, lập tức ngưng mắt nhìn về phía cầu thang.


Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước xuống.


Ánh nến chiếu rọi áo bào trắng, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, đơn giản như vậy, mộc mạc như vậy, nhưng lại rung động lòng người.


Tiểu Thất lần đầu tiên thấy nam tử tuấn mỹ như vậy, càng không khỏi đỏ mặt, Hạ Vân Nhiễm híp con mắt, lẽ nào vừa nãy gây nên náo động, chính là nhân vật này sao? Bất quá, nội tâm Hạ Vân Nhiễm cũng nổi lên gợn sóng, không thể không thừa nhận, nam tử này thật là tuấn mỹ.


Nam tử xuất hiện, bầu không khí trầm mặc thêm mấy phần, phụ nhân kia đột nhiên quỳ bò đến chỗ nam tử, bị thị vệ bên người hắn ngăn cản, “Không cho phép tới gần.”


“Đại nhân, đại nhân… Xin ngươi nhất định phải làm chủ cho lão gia nhà ta a! Lão gia nhà ta chết thật oan uổng! Đại nhân… .” Nói xong, đầu phụ nhân cúi đập trên đất vang thịch thịch, chỉ chốc lát sau, bên trán liền chảy máu, nhìn thấy mà giật mình.


Người ở chỗ này nhìn, không khỏi vừa hoảng sợ vừa đáng thương, nhìn dồn dập về phía nam tử kia, hi vọng hắn có thể nói một lời công đạo.


“Thiết đại ca, chuyện này ngươi thấy thế nào?” Ánh mắt của nam tử nhìn người thị vệ trung niên.


“Gia, người xem người này rõ ràng là bị trúng độc, ta thấy hung thủ nhất định ở trong đám người này, đợi ta thẩm vấn rõ ràng từng người, sẽ cho gia đáp án.” Ánh mắt hộ vệ họ Thiết như chim ưng khóa lại mọi người ở đây.