Trang Nguyệt cùng chúng thị nữ cùng nhau đi dạo ngự hoa viên, nhìn xem trăm hoa đua nở xinh đẹp động lòng người, nàng nhẹ tay vung cánh quạt nói: “Hoàng cung tráng lệ cũng giống như một cái lồng cực kỳ xinh đẹp, bên ngoài mỹ lệ, bên trong chứa đấy dã thú hung tàn.”
“Thái Tử Phi, người nói như vậy, không phải là tự mắng chửi mình.” - Hân Nhi cười nói.
“Ta khác họ, hoàng cung này không giữ được chân ta, mà ta cũng không phải là dã thú, ta có thể nắm giữ sinh mệnh của chính mình.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Thái Tử Phi, bên kia là Ý Quý Phi cùng Dung phi nương nương.” - Cung nữ Lan nhi bên cạnh chỉ vào tiểu đình nói nhỏ.
“Thái Tử còn nói để Dung phi nương nương về sau xem người là tỷ tỷ thân thuộc, vậy mà từ khi nàng ta khỏi bệnh, liền chưa có bước chân đến Dực Cảnh Cung vấn an Thái Tử Phi lấy một lần. Đúng là Bạch Nhãn Lang, lúc trước người không nên cứu nàng ta.” - Hân Nhi hừ hừ nói.
“Thái tử nói thế thôi, ngươi cũng tin? Nàng ta không đến thì tốt, ta mới lười nhìn mặt nàng ta.” - Trang Nguyệt nói.
“Thái Tử Phi, nhìn cái mặt lấy lòng của nàng ta với Ý Quý Phi, thật là buồn nôn.” - Lan nhi khinh bỉ nói.
“Không thích nhìn thì không cần nhìn, quan tâm nàng ta làm gì, đúng là quấy nhiễu nhã hứng ngắm phong cảnh của ta.” - Trang Nguyệt dùng quạt gõ nhẹ lên đầu Lan Nhi và Hân Nhi.
Trương mama đứng một bên một mực im lặng, có chút thi lễ nói: “Thái Tử Phi, mặc dù người cấp bật cao hơn Ý Quý Phi, nhưng bây giờ Ý Quý Phi đang được Hoàng thượng đắc sủng, vẫn là nên đến chào hỏi thì tốt hơn, tránh bị hiểu nhầm.”
“Hừ, ta còn sợ Thẩm Dung luyên thuyên không thành, ta ước gì bị Hoàng thượng và Hoàng hậu chướng mắt đuổi ra khỏi cung.” - Trang Nguyệt hừ lạnh.
“Thái Tử Phi, người vừa nói nơi này giam giữ dã thú, đắc tội bọn họ, làm sao có thể để cho người toàn thân ra ngoài, vẫn là nên cẩn thận đừng để họ bắt được cái đuôi.” - Trương mama nói.
“Nếu những kẻ đó không thích ta thì dù có cẩn thận đến mấy ta cũng không thể thoát được âm mưu của bọn chúng, giống như Thẩm Dung đã hạ độc ta trước đây.” - Trang Nguyệt nhìn về phía tiểu đình, trên môi nở nụ cười xinh đẹp đầy sát khí: “Có điều, chiến với bọn chúng một trận cũng khiến giảm bớt sự cô đơn ở trong cung.”
Trang Nguyệt bước vào trong tiểu đình, Ý Quý Phi xinh đẹp đang dựa vào chiếc ghế mềm mại, Thẩm Dung đang ở phía sau đấm lưng.
Ý Quý Phi thấy Trang Nguyệt đi tới, vô cùng kiêu ngạo nói: “Ồ, Thái Tử Phi cũng tới đây ngắm hoa.” - Sau đó cảm nhận được Thẩm Dung ngừng tay lại chuẩn bị thi lễ liền nói: “Dung phi đừng dừng lại.”
Thẩm Dung cười nhìn Trang Nguyệt nói: “Tỷ Tỷ sẽ không trách muội thất lễ chứ.”
Không đợi Trang Nguyệt nói, Ý Quý Phi lại nói: “Làm sao có thể, Thái tử để cho hai người xem như tỷ muội thân thiết, Thái Tử Phi sao có thể vì chút chuyện nhỏ này làm khó ngươi. Thái Tử Phi, ngươi nói có đúng không?”
Trang Nguyệt ung dung ngồi xuống bên giường êm nói: “Bổn~~~ cung, từ trước đến nay liền không thích lễ tiết rườm rà, bái tới bái lui chán ghét, muội muội không cần để ý, chỉ cần cẩn thận xoa vai cho Ý Quý Phi thật tốt.”
Ý Quý Phi nghe Trang Nguyệt nói “bổn cung”,cảm thấy rất là không vui.
Theo Tần phi đẳng cấp, Thái Tử Phi phẩm cấp cao hơn Quý Phi, cho nên trước kẻ cấp thấp hơn mình, xưng bổn cung là bình thường.
Mắt cao hơn đầu Y Quý Phi nghe Trang Nguyệt kéo dài thanh âm bổn cung liền nổi nóng, đôi mắt không vui nhìn Trang Nguyệt, lại nhìn thấy cung nữ sau lưng nàng đều là những tiểu mỹ nhân, chớp mắt nói: “Thái Tử Phi, mặc dù ngươi phẩm cấp cao hơn ta, nhưng ta dù sao cũng là trưởng bối không thể không nhắc nhở ngươi vài câu. Là Thái Tử Phi, ngươi phải luôn quan tâm đến Thái Tử, làm hài lòng Thái Tử. Chuyện này ngươi nên học hỏi Dung Nhi, nếu cứ suốt ngày quanh quẩn với đám cung nữ thấp hèn đó, đừng nói là ta không cảnh cáo người. Ngươi cho bọn chúng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, không chừng một ngày bọn chúng phản bội ngươi, đoạt lấy ân sủng của Thái Tử, đến lúc đó ngươi đừng khóc.”
“Chúng nô tỳ mới không có chuyện phản bội lại Thái Tử Phi.” - Hân Nhi giận mà nói.
“Tiện nhân lớn gan, dám trả lời bổn cung, đánh cho ta.” - Ý Quý Phi thịnh nộ.
“Kẻ nào dám.” - Trang Nguyệt nghiêm nghị quát tháo mấy tên thái giám đang đi tới, bọn chúng e sợ, nhìn về phía Ý Quý Phi một chút liền lui ra.
“Người của bổn cung, bổn cung tự có cách dạy bảo, không cần người ngoài vung tay múa chân. Ý Quý Phi, ta là khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, như vậy sẽ bớt đi mấy nếp nhăng, mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng, cuộc sống hậu cung của ngươi cũng không dễ dàng đâu.”
“Súng ái của Thái Tử, hừ, ta đây mới không thèm, kẻ nào thèm cứ tới mà cướp.” - Trang Nguyệt liếc nhìn Thẩm Dung nhếch môi cười khinh.
Đôi mắt đẹp rạng ngời của Ý Quý Phi âm tàn trừng lên nhìn Trang Nguyệt, đang muốn nói, phía sau Thẩm Dung khẽ bóp vai Ý Quý Phi, nhìn Trang Nguyệt mỉm cười lắc đầu nói: “Cái gì gọi là cướp đoạt, chúng ta là thê thiếp đều phải tận tâm tận lực hầu hạ Thái Tử mới tốt.”
“Vẫn là Dung Phi hiểu chuyện, đây mới là việc phụ đạo nên làm. Chẳng trách Thái Tử sủng ái Dung Phi như vậy, nhưng có người lại bị bỏ rơi như giẻ rách.” - Ý Quý Phi lạnh lùng nhìn Trang Nguyệt, ánh mắt đẹp đẽ đầy sự chế giễu và thù địch.
“Muội muội quả thật rất giỏi trong việc hầu hạ nam nhân, ta đây không học được, Thái tử có Dung Phi là đủ rồi, ta chỉ cần vui vẻ thoải mái làm Thái Tử Phi thôi.” - Trang Nguyệt chế giễu nói.
Thẩm Dung nghe vậy giận đến xanh mặt, đôi tay run rẩy trên vai Ý Quý Phi.
Thấy vậy Ý Quý Phi tức giận nói: “Ngươi và Dung Phi là tỷ muội, tại sao lại dùng những lời lẽ thô tục như vậy để chế nhạo nàng ấy? Còn không mau nhận lỗi với Dung Phi. Ngươi thân là Thái Tử chính phi, đức hạnh như vậy, không xứng đáng làm Thái Tử Phi.”
Trang Nguyệt đứng lên, nhìn Ý Quý Phi nói: “Ừ, ta cũng cảm thấy không nên chiếm lấy cái vị trí Thái Tử chính phi này, nếu vậy nhờ Ý Quý Phi cực khổ hướng phụ hoàng nói một câu, để người phế ta, để cho muội muội vị trí chính này liền tốt.”
“Ngươi…” - Ý Quý Phi tức giận đến hai mắt trừng lớn.
“Vậy việc này làm phiền Ý Quý Phi, đợi đại sự thành công, Trang Nguyệt sẽ tặng một lễ vật lớn cho người.” - Trang Nguyệt cười hả hê, quay người rời khỏi tiểu đình.
“Lý nào là vậy…”
Nghe tiếng gào lên của Ý Quý Phi, nụ cười trên môi Trang Nguyệt lại càng hả hê hơn.
Đi được một đoạn, Trương mama lo lắng lên tiếng: “Thái Tử Phi, người vạn lần không nên đắc tội Ý Quý Phi.”
“Không nên? Hừ, cái thứ ỷ sủng mà kiêu, ta mới để xem bà ta làm được gì ta.” - Trang Nguyệt xem thường nói.
“Thái Tử Phi, lần này người thật sự đã gây tai họa.” - Gương mặt nhỏ nhắn của Hân Nhi tái nhợt, đôi mắt trong sáng đầy sự sợ hãi.
Trang Nguyệt nhìn đám tỳ nữ liền nói: “Nhìn xem các người bị dọa sợ đến mức đó, không phải chỉ một sủng phi ngang ngược thôi sao? Ta không tin bà ta thổi bên tai Hoàng Thượng khiến người giết ta.”
“Hoàng Thượng sẽ không giết người, nhưng đắc tội với Ý Quý Phi còn đáng sợ hơn.” - Lan nhi nhỏ giọng yếu ớt run rẩy.
Trang Nguyệt tràn ngập hứng thú, vỗ nhẹ Lan Nhi hỏi: “Nói, đắc tội Ý Quý Phi sẽ gặp điều gì đáng sợ.”
“Thái Tử Phi, người đừng hỏi nô tỳ, chỉ là về sau cẩn thận một chút.” - Lan Nhi sợ hãi.
“Mau nói ra, có tin ra độc câm ngươi không, để cho ngươi sau này muốn nói cũng không thể nói.” - Trang Nguyệt trừng mắt dọa Lan Nhi.
“Chuyện này… chuyện này…” - Lan Nhi hai mắt rưng rưng, quay đầu nhìn Trương mama đang nhíu chặt mày.
“Nhìn bà ấy làm gì, mau nói cho ta.” - Trang Nguyệt kéo Lan Nhi lại hỏi.
“Thái Tử Phi, nếu người muốn nghe, về Dực Cảnh Cung, lão nô sẽ nói cho người nghe, ở đây chính là không tiện.” - Trương mama trầm giọng nói.
Quay về Dực Cảnh Cung, Trương mama cho hai tỳ nữ khác đứng bên ngoài canh cửa, bà cũng Hân Nhi và Lan Nhi quỳ gối trước mặt Trang Nguyệt: “Thái Tử Phi, người đối tốt với nô tỳ, nô tỳ trong lòng mười phần cảm kích, nô tỳ không muốn người xảy ra chuyện gì…”
“Đừng nói nhảm, tranh thủ nói ra đi, nếu không…” - Tiểu Bạch trong tay Trang Nguyệt nhô đầu ra khỏi tay áo, thân thể nhỏ bé quấn lấy trên tay của nàng, đôi mắt hồng huyết nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
“A…rắn…rắn…” - Hân Nhi kinh hãi lùi lại, Lan Nhi bị dọa sợ trực tiếp ngã xuống đất, Trương mama trấn định, e sợ nhìn con bạch xà nói: “Thái Tử Phi sao có thể đem con vật có độc này bên người, quá nguy hiểm.”