Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Chương 43: Ngoại Truyện 3: Vừa Muốn Thiên Hạ, Vừa Muốn Mỹ Nhân




Triệu Manh cứ ngỡ Thẩm Dung chính là nữ nhân đẹp nhất hoàng thành cho nên mới được Hoàng thượng sủng ái như vậy.

Cho đến hôm nay, nàng ta nhìn thấy Trang Nguyệt mới hiểu vì sao Thẩm Dung được sủng ái nhưng vẫn không được phong hậu.

Trang Nguyệt này sở hữu nhan sắc yêu mị, có thể nói rằng cả hoàng cung này không ai xinh đẹp ngang bằng khiến Triệu Manh không giấu được sự thù địch.

Nhìn thấy Trang Nguyệt hả hê đuối đi Thấm Dung bởi vì nàng ta quá ngu ngốc, Triệu Manh cũng không chịu

thua.

Không ngờ, đêm đó Triệu Manh hơi khó chịu trong người, truyền Thái y liền chuẩn đoán mang long thai, trong lòng nàng ta cực kỳ vui mừng.

Tân Thiên Hạo biết tin, cũng chỉ ghé qua liếc nhìn, sau đó lại nói bận việc rời đi.

Nô tỳ thân cận bên cạnh Triệu Manh báo lại, Hoàng thượng không về tẩm điện mà đứng trước cùng Nguyệt Cát, trầm tư suy nghĩ rất lâu cũng không bước vào...

Triệu Mạnh nghiến răng nghiến lợi tức giận, nàng ta sờ lên bụng mình, nàng ta nhất định phải làm Hoàng hậu, con của nàng nhất định phải là hoàng đế tương lai.

Hôm sau, Triệu Manh cùng tỳ nữ đi đến cung Nguyệt Cát, muốn thị uy với Trang Nguyệt tự biết khó mà lui.

"Ngươi chỉ là một nữ tử không quyền không thế, tại sao lại có thể trở thành Hoàng hậu của Đại Đăng, chắc chắn ngươi đã dùng mọi thủ đoạn mê hoặc Hoàng thượng. Ta khuyên ngươi tư giác mà rời xa càng sớm càng tốt, không thì ngươi và đứa con trong bụng ngươi nhất định sẽ chết tại nơi này."

Trang Nguyệt che miệng cười: "Ta mê hoặc Hoàng thượng, ta thật sự là không chịu nổi cái tội danh này. Rõ ràng là tên khốn Tân Thiện Hạo dùng quyền thế ép ta quay về hoàng cung, ta thèm cái ngai Hoàng hậu... hứ. Nếu Triệu quý phi có hứng thú, giúp ta và Tân Thiên Thịnh rời khỏi hoàng cung, ta sẽ biết ơn ngươi."

"Ngươi... ngươi dám gọi Hoàng thượng là tên khốn, ngươi muốn tạo phản, mau tát miệng cho ta." - Triệu quý phi nói.

Linh nhi bước tới đứng trước mặt Trang Nguyểth, trừng mắt nhìn các nha hoàn đang đến gần, nghiêm nghị quát:

"Nếu không muốn chết thì cút khỏi đây."

"Ngươi là kẻ nào, nô tỳ đáng chết dám lớn tiếng trước mặt ta, ta cũng sẽ đánh ngươi."

Triệu quý phi nói xong, các thị nữ lao về phía Linh nhi bị Linh nhi dùng hai quyền đấm mạnh, đánh văng hai tên tỳ nữ tiền tới.

Đây là công phu mà Linh nhi học được từ Hàn Quân.

Đánh xong, Linh nhi lạnh lùng nhìn về phía Triệu quý phi: "Ta không phải nô tỳ trong cung, không cần phải tuân theo quy tắc ở trong cung. Ta chỉ nghe theo lời của Vương phi, kẻ nào dám động đến Vương phi, đừng trách ta."

"Khốn kiếp, các ngươi muốn làm phản, ta sẽ giết hết bọn ngươi." - Triệu Manh tức giận hét lên.

Trang Nguyệt nhàn nhã ngồi trên ghế, cao cao tại thượng nói: "Ngươi vừa mới hoài thai, tốt nhất nên tích chút đức hạnh cho đứa con trong bụng đi."

"Ngươi dám nguyền rủa con ta, ngươi muốn chết..." - Triệu quý phi tức giận giơ tay đánh Trang Nguyệt.

Trang Nguyệt nhẹ nhàng đẩy ta Triệu Manh ra: "Ta không có chửi con ngươi, mà đang chửi ngươi. Ngươi không biết cám xúc quá mức và động tác quá mạnh sẽ khiến ảnh hưởng đến thai nhi sao? Ngươi hành động như vậy là không muốn giữ cái thai này à?"

"Ngươi." - Triệu Manh hung hăn trừng mắt Trang Nguyệt.

Trang Nguyệt đột nhiên ngừng cười, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Triệu Manh: "Bớt ngu ngốc đi, muốn đứa trẻ sinh ra an toàn thì phải cẩn thận. Ta nghĩ ở hậu cung này, chỉ có ta là không hề có ý nghĩ hãm hại ngươi và hài tử của ngươi."

Sắc mặt của Triệu Manh tái nhợt, nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, Thẩm Dung có Thái Tử mới chính là kẻ phải đối phó, chỉ vì nóng giận mà lại đến đây.

Trang Nguyệt phất tay đi vào trong phòng, người cần gặp lại không đến, đám tôm tép lại nhảy trước mặt nàng.

Mấy ngày qua không có tin tức của Tân Thiên Thịnh, không biết chàng hiện tại ra sao.

Nhưng Trang Nguyệt ở bên này phải án binh bất động, trước mắt Tân Thiên Hạo đã đăng cơ, không dễ đối phó.

Trang Nguyệt biết rõ Tân Thiên Hạo vừa muốn chiếm hữu nàng, cũng là muốn chiếm lấy trái tim nàng, cho nên hắn do dự không ra tay với hài tử của nàng, sợ nàng thống hận hắn.



Bởi vì dù hắn không đến, nhưng ngày nào đồ bổ cũng mang đến cung Nguyệt Cát không dứt.

Trang Nguyệt nhìn thấy chén huyết yến, sau đó nói: "Món này rất tốt nhưng phụ nữ mang thai ăn nhiều cũng không tốt, Trương mama, ngươi mang cho Lan nhi uống, bệnh tình của nàng ta cần bồi bổ thêm."

Trang Nguyệt nhìn Lan nhi uống hết chén huyết yến, lưu luyến liếm liếm môi: "Vương phi, từ nhỏ đến lớn nô tỳ chưa từng được ăn món ngon như vậy, đa tạ Vương phi ban thưởng."

Trang Nguyệt mỉm cười, đưa tay bắt mạch cho Lan nhi, sức khỏe đang được điều dưỡng lại.

Trang Nguyệt nhìn về phía Linh nhi, thấy nàng ta một mực im lặng liền hỏi: "Linh nhi, có chuyện gì sao?"

Linh nhi nhìn Trang Nguyệt nói: "Buối sáng nô tỳ ra ngoài nghe lén được, hoàng cung đang đồn đại Vương phi là yêu nữ mê hoặc Hoàng thượng, làm hại đến an nguy Đại Đăng, triều thân ép buộc Hoàng thượng phải giết người." - Linh nhi lo lắng: "Vương phi xem, từ khi nhập cung, Hoàng thượng cũng không đến đây một bước, có thể là không chịu nổi ép buộc của triều thần."

Trang Nguyệt cười nhẹ nhõm: "Tân Thiên Hạo cho rằng mình đủ khả năng để thống trị triều đình. Tuy nhiên, hắn vừa muốn thiên hạ, vừa muốn mỹ nhân đã làm tổn hại lợi ích sâu sắc của quá nhiều người. Giống như cha con

Thấm Hùng, hay là cha con của Triệu Mạnh, con gái của họ đều là ứng cử viên sáng giá vào ngai vị Hoàng Hậu.

Từ đầu, Tân Thiên Hạo lấy hai nhà đối địch để cân bằng triệu cục, nhưng hắn lại đưa ta quay về còn muốn ta làm hoàng hậu, liền khiến hai kẻ thù địch bắt đầu trở thành bạn, cứ như vậy, Tân Thiên Hạo chính là tự mình làm khó mình."

"Vậy chúng ta phải làm sao đây, còn có Thịnh thân vương còn chưa rõ tình hình." - Linh nhi hỏi.

"Tân Thiên Hạo giam giữ ta trong cung cấm, hắn đang giữ mạng Vương gia, chúng ta có trốn cũng không trốn được, Hàn Quân chỉ có vài trăm binh sĩ đối đầu với ngàn vạn Ngự lâm quân hoàn toàn không có năng lực chống

cự.

Bây giờ chỉ có thể chờ, Tân Thiện Hạo không thể chống đỡ được thế lực của triều thần, lúc đó cơ hội của chúng ta sẽ tới."

Linh nhi thở dài gật đầu.

Đến buổi tối, cuối cùng người của Tân Thiên Hạo cũng đến, cho mời Trang Nguyệt đến Lâm Thiên Cát cùng hắn dùng cơm.

Trang Nguyệt đồng ý, cùng Linh nhi đi tới Lâm Thiên Cát.

Tại Lâm Thiên Cát, Tân Thiên Hạo đứng trên lầu cao, nhìn ngắm hoàng thành hùng vĩ.

Gương mặt anh tuấn hiện lên ưu tư và mệt mỏi.

Từ khi hắn mang Trang Nguyệt nhập cung, triều thần phản đối hắn lập Trang Nguyệt làm hậu, nói Trang Nguyệt là yêu nữ hại nước hại dân khiến hoàng tộc đấu đá tranh giành, muốn hắn phải ban chết cho Trang Nguyệt.

Hắn muốn thiên hạ này chính là muốn giành lại nàng từ trong tay Tân Thiên Thịnh. Nhưng bây giờ hắn phải từ bỏ thiên hạ để chọn nàng sao? Hắn cảm giác lực bất tòng tâm.

Nhưng hắn tuyệt đối không cho Trang Nguyệt đi, hắn vất vả mới có được nàng, hắn tuyệt không buông tay.

Nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy Trang Nguyệt bước vào Lâm Nguyệt Cát.

Tân Thiên Hạo ánh mắt tràn ngập tình ý, đã rất lâu hắn chưa nhìn thấy nàng, nàng vẫn đẹp như tiên nữ giáng trần, làm tâm hắn điên đảo, giọng nói có chút kích động: "Nguyệt nhi, chúng ta xa nhau rất lâu, cuối cùng cũng có ngày trùng phùng. Ta nhớ nàng, cứ nhìn vào ánh trăng sáng kia, lại nhớ đến Trang Nguyệt nàng."

Trang Nguyệt cười nhạt một tiếng không đáp.

Phía sau, có mấy tên nội thị tiến đến khiêng vào mấy cái rương.

Tân Thiên Hạo sai người mở rương ra, bên trong là tơ lụa quý báu, trang sức lấp lánh, châu báu chiếu rọi, vô cùng chói mắt.

v "Đây là phiên bang tiến cống đến, ta đều cho nàng."

Trang Nguyệt bật cười nhìn Tân Thiên Hạo: "Ngươi hẳn phải biết, ta đối với những thứ này không có hứng thú, không bằng ngươi thưởng cho phi tần của ngươi, các nàng ta sẽ rất vui vẻ."

Tân Thiên Hạo rủ xuống đôi mắt, thần sắc có chút cô đơn.

"Nguyệt nhi, họ không sánh được với nàng, ta sẽ cho nàng làm mẫu nghi thiên hạ, làm Hoàng hậu của ta."



Trang Nguyệt lắc đầu: "Tân Thiên Hạo, ta tôn trọng chế độ một phu một thê, càng sẽ vững kiên trinh tình yêu không đổi, ta không yêu ngươi, dù ngươi có làm gì đều là phí công."

Tân Thiên Hạo cau mày, mặt có chút không kiên nhẫn: "Nguyệt nhi, ta muốn cùng nàng dùng cơm, đêm nay chúng ta không nói đến những chuyện mất hứng."

"Được." - Trang Nguyệt nhún vai, quay người ngồi xuống bàn ăn.

Nàng không nên khiêu khích Tân Thiên Hạo như trước kia, nàng không còn là một thân một mình, nàng có những người cần nàng bảo vệ.

Tân Thiên Hạo nhìn Trang Nguyệt, gần ngay trước mắt, nhưng hắn cảm giác lại xa tận chân trời.

Nàng vẫn luôn lạnh lùng với hắn, trước kia còn phí tâm trêu chọc hắn, đến hiện tại, ngay cả trêu chọc nàng cũng không muốn.

Hắn đã từng nghĩ quên nàng đi, nhưng không thể nào quên được, ngày càng thêm dày vò đau khổ.

Cho nên, không quên được liền nghĩ cách đạt được nàng.

Nhưng hiện tại đã bắt được nàng, cuối cùng vẫn là không nỡ tổn hại nàng, không nỡ khiến nàng đau đớn, không nỡ chạm vào nàng, đó chính là yêu nhưng không thể làm gì được.

Tân Thiên Hạo ngồi bên cạnh Trang Nguyệt, cầm lấy vò rượu, vì nàng rót một chến.

"Mừng ngày chúng ta trùng phùng."

Hắn cười nhìn Trang Nguyệt xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười có chút đăng chát.

Trang Nguyệt nâng một ly trà: "Ta không uống được rượu."

Tân Thiên Hạo lại nói: "Nguyệt nhi, ta biết nàng tôn trọng một phu một thê, nàng có thể cho ta thêm chút thời gian, những gì nàng muốn, ta đều cho nàng."

"Tân Thiên Hạo, ngươi có từng nghe nói... thâm tình đến muộn, không bằng cỏ rác không?"

"Nhưng ta không có cách nào khác, ta từng thử muốn quên nàng, nhưng làm thế nào cũng quên không được, nàng thật giống như đã khắc sâu vào tim ta.

Nguyệt nhi, chúng ta từng là phu thê, rõ ràng là nàng yêu ta trước. Ta đã sai, cho nên những ngày tháng mất nàng ta mới biết thế nào là đau khổ, cho nên ta nhất định phải đạt được nàng."- Tân Thiên Hạo đau khổ nói.

"Tân Thiên Hạo, tất cả đều quá muộn, ta không yêu ngươi, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi." - Trang Nguyệt lắc đầu đáp.

"Trang Nguyệt, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng, van xin nàng, nàng nhìn xem đi, ta không hề thua kém Tân Thiên Thịnh, nàng đừng rời bỏ ta, có được hay không?"

Tân Thiên Hạo có chút mất khống chế, kéo Trang Nguyệt ôm chầm lấy, khiến hô hấp nàng có chút khó khăn.

"Tân Thiên Hạo, buông ta ra... buông ta ra."

Trang Nguyệt muốn ném độc nhưng lại sực nhớ, trước khi tiến vào nội vệ đã tịch thu túi độc của nàng.

"Không, ta không buông, buông nàng ra ta liền sẽ không tìm thấy nàng nữa, Trang Nguyệt, van xin nàng, đừng rời bỏ ta..."

"Ầm" một tiếng vang lên.

Tân Thiên Hạo toàn thân thả lỏng ngã vào người Trang Nguyệt, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, liền nhìn thấy một nam nhân đứng trước mặt mình.

Long Tuyệt cười yêu mị: "Ta đây có được xem là làm chậm trễ chuyện tốt của nàng không, kỳ thật, ta nhìn Tiêu Thiện Hạo này cũng không tệ."

Trang Nguyệt đứng lên, trừng mắt nhìn Long Tuyệt: "Ngươi thích thì cho ngươi."

"Ha ha ha... ta là hoàn mỹ nam nhân, chỉ thích nàng." - Long Tuyệt đùa giỡn.

Trang Nguyệt liếc nhìn Tân Thiên Hạo ngất trên bàn thở dài, sau đó cùng Long Tuyệt đi ra ngoài, vừa nói: "Long Tuyệt, ta còn tưởng đời này sẽ không gặp lại ngươi, không ngờ khi tái ngộ lại trong tình huống này."

Long Tuyệt gật đầu: "Ta đã hứa với nàng, khi nào nàng cần ta, ta sẽ luôn giúp nàng.