Ở trên núi rong chơi hái thảo dược, lúc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt trời sắp lặn, cô quay đầu lại theo con đường cũ đi xuống núi, càng đi lại càng cảm thấy không đúng, cuối cùng, nhìn xung quanh, thở dài: “Lạc đường rồi, ngươi thật là có tiền đồ.”
Trời trên núi tối xuống rất nhanh, cổng Hoàng cung đã đóng, Trang Nguyệt cũng không sốt ruột, chọn một cây đại thụ lớn trèo lên, chuẩn bị nghỉ qua đêm ở trên cây.
Trong đêm tối, mái tóc dài của Trang Nguyệt xõa ra như thác nước, uể oải nằm trên cành cây lớn, ánh trăng sáng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, như một vị thần tiên tái thế.
Trong rừng núi yên tĩnh, Trang Nguyệt nghe được tiếng côn trùng kêu vang giống như đang ca hát.
Buồn chán, Trang Nguyệt cũng ngân nga hát theo mấy bài hát dân ca mà cô biết.
Giọng hát của cô trong trẻo và ngọt ngào, thanh âm vang vọng trong núi rừng hoang vắng lại càng thêm uyển chuyển dễ nghe hơn.
Trời càng khuya Trang Nguyệt càng cảm thấy buồn ngủ, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
“A…a…”
Trang Nguyệt bị tiếng kêu làm cho bừng tỉnh, nhìn xuống dưới cây, nhớ vào ánh trăng sáng cô nhìn thấy cách đó không xa có một khuôn mặt vô cùng đau đớn và tái nhợt… tim cô thịch một cái… có chút hơi đáng sợ.
Từ trên cây nhảy xuống, từ từ đi đến gần mới phát hiện đó là một người đàn ông một thân y phục màu đen đang cuộn tròn trên mặt đất.
Cô dùng chân đá đá vào hắn: “Này…này…”
Thấy hắn không trả lời, cô quỳ xuống kéo hắn lại gần. Đôi mắt cô đột nhiên mở to, tròn miệng: “Ồ, trên đời lại có người đẹp trai đến vậy sao?”
Ở trong tổ chức, cô gặp qua vô số đàn ông, đẹp có, xấu có, nhưng trong số họ không có bất cứ ai khiến cô kinh ngạc như người đàn ông này.
Lông mày rậm hình kiếm của hắn hơi cau lại, đầu lông mày hơi hướng lên, lộ ra sự ngang ngược và nổi loạn. Đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài và cong để lại bóng dài dưới ánh trăng, chiếc mũi cao vút anh tuấn. Đôi môi như cánh hoa hồng khiến người ta mơ màng.
“Ta nói chứ, đại soái ca, hôm nay ngươi gặp ta chính là may mắn của ngươi, để cho ta nhìn một chút xem ngươi bị làm sao?”
Trang Nguyệt cầm tay của hắn lên, nhìn thấy trên tay hắn có từng mảng lớn ban đỏ, bên trong còn có lấm tấm bọng máu, ngoài lòng bàn tay, trên cánh tay cũng có.
Trang Nguyệt cẩn thận gỡ ra môi đang mím chặt của hắn, nhìn thấy hàm răng của hắn sắc nhọn như răng sói.
Cô khẽ cau mày, cởi áo của hắn ra, miệng há thành chữ O, tay nhỏ xoa lên những múi săn chắc và lồng ngực cứng rắn, cười nói: “Soái ca, cơ thể rất tốt nha, nhìn cái bộ ngực cứng ngắc này…wow… cơ bụng tám múi…ha ha…còn gợi cảm hơn cả mỹ nhân ngư…đây là lần đầu tiên ta gặp nam nhân quyến rũ hoang dã nhất mà ta từng thấy, cơ thể hoàn hảo nhất…ha ha…đúng là rửa mắt…Sặc, ta là thầy thuốc, sao có thể trong khi bệnh nhân đang đau khổ mà lại ham mê nhan sắc chứ… được được… để ta châm cứu cho ngươi.”
Vừa nói cô vừa lấy ra từ trong ngực hộp kim châm, châm lên người hắn.
Một lát sau, cô rút kim châm ra, dùng dao nhỏ gạch đầu ngón tay của mình, đem máu tươi nhỏ vào miệng của hắn.
Vài phút sau, người đàn ông chậm rãi mở mắt, mông lung trong tầm nhìn thấy có người bên cạnh, hắn cảnh giác đưa tay bắt lấy cánh tay Trang Nguyệt.
“A a a, đau đau đau, mẹ kiếp, ngươi cứ như vậy cảm tạ ân nhân cứu mạng của ngươi sao?” - Trang Nguyệt bị tóm lấy tay như muốn bóp nát liền tức giận gầm lên.
Nam nhân hai mắt sáng lên nhìn rõ ràng cô gái dưới lớp y phục thái giám, đột nhiên buông tay ra, bối rối hỏi: “Ngươi là… Trang Nguyệt.”
“Ngươi biết ta? Ngươi là ai? Ta hình như không nhận ra ngươi.” - Cố có ký ức của Trang Nguyệt. Nhưng không nhận ra nam nhân này.
“Ngươi thật là Trang Nguyệt, người… ngươi thân là Thái Tử Phi, tại sao lại ở đây?” - Nam nhân càng thêm nghi ngờ hỏi.
“Ta chính là Trang Nguyệt, ta xuất cung đi chơi và bị lạc trên núi.” - Trang Nguyệt bĩu môi: “Còn ngươi là ai, tại sao lại biết ta?”
“Ta…ta là Tân Thiên Thịnh, có lẽ ngươi không biết ta…”
“Tân Thiên Thịnh, ta biết, là thập cửu thúc của Tân Thiên Hạo. Ồ, sao ngươi lại ở chỗ này, là vì bệnh của ngươi sao?” - Trang Nguyệt hỏi.
Nam nhân nghe được Trang Nguyệt gọi tên của mình, đôi mặt chợt sáng lên, sau đó lại ảm đạm xuống, trầm giọng nói: “Làm sao ngươi biết ta có bệnh, ngươi một Thái Tử Phi chạy đến nơi núi rừng này làm gì, có biết trong núi này có thú dữ, vô cùng nguy hiểm không?”
“Thú dữ, bọn chúng không gặp phải ta chính là hạnh phúc của chúng.” - Trang Nguyệt cười nói.
Tân Thiên Thịnh lau bờ môi của mình, nhìn xem máu tươi trên tay, lại nhìn thấy ngón tay của Trang Nguyệt còn rướm máu, hắn nắm tay Trang Nguyệt hỏi: “Ngươi đút ta uống máu của ngươi, làm sao ngươi biết…”
“Này…đau đó. Cái tên thô lỗ này, nhẹ tay một chút.” - Trang Nguyệt đau đến muốn đẩy Tân Thiên Thịnh.
Tân Thiên Thịnh vội buông tay: “Thứ lỗi, ta không phải cố ý…”
Đôi mắt Tân Thiên Thịnh ảm đạm nhìn Trang Nguyệt: “Các phi tầng trong cung làm sao có thể tùy ý xuất cung? Hơn nữa đêm đã khuya còn không quay trở về, ngươi có biết hậu quả se ra sao không? Hay là…trong cung…có kẻ làm hại ngươi?”
“Đúng là có người làm hại ta, nhưng số phận của kẻ đó sẽ càng tồi tệ hơn.”
Tân Thiên Thịnh cau mày nhìn Trang Nguyệt: “Ngươi thật sự là Trang Nguyệt sao?”
“Sao mà giả được? Đúng, ta vừa xem qua bệnh tình của ngươi, đó là loại bệnh rối loạn chuyển hóa porphyrin, hay còn gọi là bệnh ma cà rồng vì sợ ánh sáng, yêu bóng tối và rất thèm máu tươi.”
“Tôi nhớ cha tôi từng nói rằng ngươi là một vị tướng tốt nhất của ông ấy, sau đó đột nhiên từ chức không quân ngũ và biến mất, thì ra là vì căn bệnh này.”
Ánh mắt Tân Thiên Thịnh càng ngày càng lạnh, ngoại trừ người thân bên cạnh hắn, không ai biết được năm năm trước hắn mặc một căn bệnh lạ, tất cả đại phu đều không tìm ra loại bệnh gì, không có cách chữa trị.
Năm năm qua, hắn cứ như một con quỷ, ban ngày trốn ban đêm ra ngoài, trái qua cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, vì để tránh né ánh mắt khác thường của thế nhân, hắn liền ẩn cư tại trong thâm sơn này.