Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Chương 39: Trên Xe Ngựa Cháy Bỏng.




"Ta rất muốn đi cùng nàng, thế nhưng là vừa nghĩ tới đi đến Nam Cương nàng liền cùng Tân Thiên Thịnh liền trở thành phu thê... ta... nàng hẳn hiểu rõ là ta yêu nàng, ta không có cách nào mỗi ngày đều nhìn thấy các người ân ái, ta sợ bản thân sẽ không kiềm chế nỗi mà làm tổn thương nàng, cho nên, ta chọn rời đi." - Long Tuyệt nói.

"Như vậy cũng tốt, chỉ là ta mất đi một cái tri kỷ, có chút tiếc nuối." - Đôi mắt Trang Nguyệt có chút tiếc nuối.

"Không, nàng vĩnh viễn sẽ không mất đi ta, ta sẽ một mực yên lặng dõi theo nàng." - Đôi mắt Long Tuyệt tràn ngập nhu tình nhìn Trang Nguyệt.

Trang Nguyệt đưa mắt nhìn Long Tuyệt, đôi môi mỉm cười: "Long Tuyệt, ngươi chính là tông chủ Độc Sát đúng không?"

Long Tuyệt khẽ giật mình, sau đó cũng bật cười: "Nàng làm sao biết được."

"Ngươi thường lấy cớ trong nhà có việc rời đi mấy ngày, khi ngươi trở về ta nghe được trên người của ngươi còn lưu lại một mùi độc dược, nó không phải là thảo dược ở Tâm Xuân Đường, nó là những thảo dược cực kỳ hiếm có khó tìm, thử hỏi thế gian này có những loại độc dược kia ngoài Độc Sát là ai?"

"Ha ha, ta sợ nàng khứu giác nhạy cảm phát hiện cái gì, khi trở về ta đã tấy rửa sạch sẽ, còn đối y phục, không ngờ lại bị nàng phát hiện." - Long Tuyệt thoải mái cười một tiếng.

"Long Tuyệt.."

"ปm?"

Long Tuyệt nhìn xem sắc mặt ảm đạm của Trang Nguyệt, chờ đợi nàng lên tiếng nhưng nàng vẫn trầm mặc, hắn cười nói: "Nàng có phải đang nghĩ có nên mang ta giao cho Tân Thiên Thịnh... hoặc là hoàng thượng."

"Không, ngươi vì cứu ta mạo hiểm độc hại Hoàng thượng, cho ta cơ hội rời đi hoàng cung, Trang Nguyệt ta làm sao có thể sống bội bạc với ngươi."

"Có câu này của nàng, dù là hủy đi toàn bộ Độc Sát, cũng đáng." - Long Tuyệt cười nói.

"Tuyệt, ta muốn kể cho ngươi một câu chuyện..."

"Được." - Long Tuyệt nhìn nàng cười nói.

Trang Nguyệt thở dài một tiếng, trong mắt có chút bi thương: "Trươc kia có một tiểu hài tử ba tuổi bị bỏ rơi, phải ngủ đầu đường xó chợ, vì sợ chuột mà chế độc đế giết đám chuột xung quanh nơi mình ngủ.

Đói và rét là điều hằng ngày tiểu hài tử trải qua, cho đến một ngày có một nam nhân đến cho tiểu hài tử một cái bánh lớn và hỏi có muốn đi theo hắn không, hắn sẽ cho cơm ăn, áo ấm.

Sau đó, tiểu hài tử liền đi theo nam nhân kia chậm rãi lớn lên, nàng xem hắn là người thân duy nhất, làm theo bất cứ điều gì hắn nói. Nàng nghiên cứu độc dược theo ý của hắn, chế tạo ra rất nhiều cực độc từ cổ độc đến hóa độc, nàng không biết hắn dùng độc để làm gì, chỉ biết làm theo ý hắn.

Nàng điên cuồng dùng tất cả thời gian để nghiên cứu y dược, cho đến một ngày nàng nhìn thấy hắn dùng độc dược nàng chế tạo để giết một người bạn trong phòng thí nghiệm, nàng mới giật mình nghĩ tới... người kế tiếp có phải là nàng hay không.

Sau đó, nàng mới cố gắng tìm hiểu tổ chức của hắn đang làm gì, hóa ra là những gì nàng tạo ra chính là để giết

ngudi.

Không, hẳn là nàng đã biết độc tạo ra chính là muốn giết người, nhưng nàng tin nam nhân kia, những kẻ nam nhân kia giết đều đáng tội.



Nàng muốn thoát ly khỏi hắn, hắn nói chỉ cần nàng tạo ra một loại độc dược cuối cùng theo yêu cầu, hắn sẽ thả nàng.

Cuối cùng nàng bị chính người nàng tin tưởng giết chết, vì bản thân tiếp tay giết quá nhiều người liền bị đày xuống 18 tầng địa ngục.

Diêm Vương nói rằng nàng là thiên tài y thuật ngàn năm có một. Muốn nàng lấy công chuộc tội, sống lại một lần phố độ chúng sinh, vậy nên nàng đã xuyên qua một không gian khác, trở thành Thái Tử Phi của Đại Đăng tên

Trang Nguyệt."

Trang Nguyệt nhìn Long Tuyệt cười nhạt một tiếng: "Ta nghĩ, lần này ta sống lại, trừ là vì một lần nữa làm người, trong đó chính là gặp được ngươi. Ngươi cũng chính là kỳ tài y thuật, ngươi là bạn hữu mà ta trân quý nhất, ta không muốn ngươi cũng sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục, ta hy vọng ngươi đừng dùng độc dược mà sát sinh chúng sinh vô độ."

Long Tuyệt ánh mắt nóng lên nhìn Trang Nguyệt: "Cảm ơn nàng, Trang Nguyệt."

Hắn không đáp ứng cũng không cự tuyệt, nàng cũng không ép hắn cho nàng đáp án, mọi người đều có mệnh, nàng chỉ có thể nói thế mà thôi.

Kiếp trước nàng sống quá thất bại, trừ nghiên cứu độc dược, nàng không có bạn hữu, không có người thân, càng không có một người yêu cưng chiều.

Chỉ có một kẻ như ác ma... lợi dụng biệt tài y học của nàng làm chuyện ác.

Nơi này, nàng vô cùng vui vẻ, kể từ khi mở Tâm Xuân Đường, nhận được những nụ cười vui vẻ đầy cảm kích, nàng cảm thấy lòng người ấm áp dần lên.

Nàng có Tân Thiên Thịnh yêu nàng, nàng chân chính cảm nhận được tình yêu nam nữ là như thế nào.

Hóa ra, thế gian này còn có nhiều điều vui sướng như vậy.

Long Tuyệt rời đi, Trang Nguyệt nhìn thân ảnh của hắn, trong lòng vô cớ u buồn.

"Thế nào, không nỡ sao?"

Sau khi nghe thanh âm phía sau, Trang Nguyệt vui vẻ quay đầu lại nhìn thấy gương mặt đen đi của Tân Thiên Thịnh, rúc vào trong ngực hắn nói: "Chàng thật nhỏ nhen, nếu ta thật không nỡ liền theo hắn bỏ trốn."

"Nàng còn dám nói bỏ trốn? Nàng vậy mà dám cùng nam nhân khác bày ra bộ dạng lưu luyến, bản vương phải trừng phạt nàng mới được." - Tân Thiên Thịnh ôm lấy Trang Nguyệt đi vào hậu đường.

Đại phu ở Tâm Xuân Đường nhìn thấy Tân Thiên Thịnh bá đạo bế Trang Nguyệt chạy mãi thành quen, chỉ nghiêng mắt cười sau đó lại tiếp tục bận rộn việc của mình.

Nửa tháng sau, Thịnh thân vương lên đường tiến về Nam Cương.

Dân chúng đứng hai bên mười dặm phố đưa tiễn vị Chiến Vương vĩ đại.

Trang Nguyệt ngồi trong xe, vén rèm nhìn xem bên ngoài dân chúng đang vầy tay đưa tiễn, lại nhìn về phía trước nam nhân cưỡi hắc mã oai phong lẫm liệt Tân Thiên Thịnh, nàng vui vẻ nở nụ cười, nghĩ đến giấc mộng trở thành người một nhà của nàng và hắn.

Rời khỏi hoàng thành, Tân Thiên Thịnh liền đi vào bên trong xe ngựa của Trang Nguyệt, hắn ôm Trang Nguyệt trong ngực, bàn tay không đứng đắn vuốt ve trên người nàng, đôi mắt khép lại mút lấy hương thơm trên cổ nàng, khuôn mặt anh tuấn hiện ra nụ cười hài lòng.

Đôi môi hắn dán lên môi nàng, một nụ hôn rất sâu, bàn tay xấu xa xuyên vào bên trong y phục thám thính:



"Nguyệt nhi..ta muốn..."

Trang Nguyệt xấu hổ đánh vào ngực hắn: "Chàng đứng đắn một chút cho ta, bên ngoài...có rất nhiều người."

Tân Thiên Thịnh mút lấy cánh tai đỏ ửng của nàng, cười nói: "Cho bọn chúng thêm một cái mạng, cũng không dám nhìn vào."

Tân Thiên Thinh ôm lấy Trang Nguyệt, kéo lên váy lụa giải, ngón tay xoa lên nơi tư mật, không chút báo trước mà dùng hai ngón tay thô ráp đâm vào hang động, bên trong giống như vô cùng mẫn cảm mà hút lấy ngón tay hắn.

"A..." - Trang Nguyệt nhỏ giọng kêu lên, sợ bên ngoài nghe được liền cắn chặt môi, bàn tay muốn đây ngón tay

Tân Thiên Thịnh ra: "Um...chàng... đừng mà..."

"Nguyệt nhi của ta thật tham lam, không muốn cái này... vậy ta đổi cho nàng thứ khác lớn hơn, thô hơn nhé?" -

Tân Thiên Thịnh xấu xa nói vào tai nàng, đem Trang Nguyệt nhấc lên, đưa vật thô to căng cứng đâm vào hang động đầy dịch mật.

"Um...Tân Thiên Thịnh...chàng... chàng..." - Trang Nguyệt che miệng lại, nói không nên lời...

Tư thế này tiến vào thật sâu, xe ngựa chạy xóc nảy khiến nàng không ngừng tự lên xuống, mỗi lần như vật đều bị thứ to lớn kia chạm vào nơi sâu nhất...

Tân Thiên Thịnh mê luyến từng cử động, bàn tay to lớn xuyên vào trong áo lụa xoa nắn núi tuyết nhô lên không ngừng.

Cảm giác tê dại khiến nàng tham luyến, tự mình nâng lên hạ xuống, mỗi lần hạ xuống đều cảm nhận được bị đâm đến nơi nhạy cảm nhất, làm nàng dục tiên dục tử.

"Um...thoải mái...Thịnh...tata thích quá..." - Trang Nguyệt như bị mê đắm cảm giác vui sướng, không ngừng nâng lên rồi hạ mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, từ bên trong một luồng dịch mật tuôn ra, phun lên thứ căng cứng kia bên trong nàng.

"Nguyệt nhi thật giỏi, đã học được cách tự mình hưởng thụ rồi... Nguyệt nhi, nàng đã phun rồi." - Tân Thiên Thịnh cảm nhận được động mật sau cao trào đang mẫn cảm kẹp chặt lấy hắn, nhìn nàng xụi lơ nép trong ngực hắn, hai tay hắn giữ lấy eo nàng, không ngừng nâng lên rồi buông xuống.

Trang Nguyệt vừa cao trào qua, bị một đột cắm rút liên tục hung mãnh, nàng cảm thấy dường như lại muốn cao trào, cơ thể mềm nhũn dựa vào Tân Thiên Thịnh, loại kích thích này khiến nàng không thể chịu được.

"Um...Thịnh...van xin chàng... từ bỏ... chậm... chậm một chút."

Tân Thiên Thịnh cúi người mút lấy gáy nàng, giọng nói trêu đùa: "Nguyệt nhị bị ta làm sướng đến phun hai lần...

bản vương chậm... sao có thể khiến nàng vui sướng."

Bàn tay hắn nắm chặt eo cô, một lần nữa hung hăng đâm chọc vào.

Trang Nguyệt chỉ có thể che miệng để tiếng rên rỉ thật nhỏ, mặc cho Tân Thiên Thịnh làm càng.

"Hừ... cho nàng, Nguyệt nhi... tất cả của ta đều thuộc về nàng." - Tân Thiên Thịnh bên tai nàng thở dốc, đâm thứ căng to kia mấy cái thật hung mãnh, đỉnh đầu phun ra chất lỏng màu trắng đục, bắn thật sâu vào tận cùng động mật của nàng.