Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Chương 37: Tân Thiên Thịnh ta, thà phụ cả thiên hạ, tuyệt không phụ nàng.




"Ô, chuyện này..." -Tân Thiên Thuận nhíu mày, tay vuốt râu lộ ra vẻ mặt khó xử

Làm một quân vương, bất cứ chuyện gì đều sẽ nghĩ đến vương vị của mình đầu tiên.

Hiện Phỉ Tháp Hiên Nhiên muốn cùng Tân Thiên Thịnh hòa thân, cái này chính là cường cường liên thủ. Hắn đối với thập cửu đệ này rất có niềm tin, thế nhưng hắn một khi cưới thê tử, thê tử lại là đại công chúa của Bắc Dã cường hãn, mà dã tâm của Bắc Dã chính là điều hắn kiêng kị nhất, vạn nhất chúng xúi giục Thập cửu đệ tạo phản, cái vương vị này của hắn e là ngồi không vững.

Tân Thiên Thịnh bước về phía trước mặt Phỉ Tháp Hiên Nhiên chắp tay thi lê: "Tân Thiên Thịnh rất vinh hạnh được

Phỉ Tháp Hiên Nhiên công chúa ưu ái, nhưng trong lòng ta đã có người, mời công chúa chọn lựa các hoàng tử."

"Tân Thiên Thịnh.." - Phỉ Tháp Hiên Nhiên vốn định lấy hoàng quyền tạo áp lực cho Tân Thiên Thịnh, không ngờ hắn lại công khai cự tuyệt tâm ý của nàng.

Hoàng thượng vui sướng trong lòng khi thập cửu đệ không đồng ý cùng công chúa hòa thân, hắn nhìn vẻ mặt giận dữ của Phỉ Tháp Hiên Nhiên cười nói: "Chuyện này thật là, Thập cửu đệ của ta từ nhỏ liền kiệt ngạo, điều hắn không muốn liền không thể cưỡng ép. Công chúa chớ tức giận, Thập cửu đệ tuy là Đại Đăng độc nhất vô nhị nhưng trẫm cam đoan những hoàng tử khác tất cả đều văn võ song toàn, tài hoa hơn người, chuyện hòa thân trẫm sẽ vì công chúa suy nghĩ tìm ra một vị hôn phi vừa lòng."

"Trừ Tân Thiên Thịnh, ai ta cũng không muốn..." - Phỉ Tháp Hiên Nhiên xấu hổ giận dữ trừng mắt Tân Thiên Thịnh, không có phép tắt quay người rời khỏi đại điện.

"Chuyện này..." - Hoàng thượng nhìn sự cuồng vọng vô lễ của Phỉ Tháp Hiên Nhiên vặn chặt lông mày, nhưng trong nháy mắt liền thoải mái, kết quả này đúng như hắn mong đợi.

"Hoàng thượng, thần đệ có một chuyện thỉnh cầu Hoàng thượng." - Tân Thiên Thịnh thi lễ nói.

"Thập cửu đệ có chuyện gì?" - Hoàng thượng cười hỏi.

"Hoàng thượng, thần đệ muốn cưới Trang Nguyệt làm thê tử, xin Hoàng thượng ban hôn." - Tân Thiên Thịnh nói.

"Cái gì, ngươi...ngươi... nói cái gì?" - Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Tân Thiên Thịnh, cho là mình nghe nhầm, mò mịt hỏi.

"Thần muốn cưới Trang Nguyệt làm thê tử, xin Hoàng thượng ban hôn."

Tân Thiên Thịnh lặp lại một lần nữa.

Tất cả văn võ bá quan đều cực kỳ chấn kinh, lập tức xôn xao, khó mà tin nổi nhìn Tân Thiên Thịnh.



Hoàng thượng tức giận, vỗ long án đứng bật dậy quát tháo Tân Thiên Thịnh: "Nói bậy, Trang Nguyệt từng là Thái Tử Phi, ngươi là thập cửu thúc của Thái Tử, đừng nói với ta ngươi không hiểu lợi hại trong quan hệ đó."

"Thần đệ hiểu, xin Hoàng thượng minh bạch, Trang Nguyệt mặc dù từng là Thái Tử Phi, nhưng không ai không biết Thái tử cùng nàng chưa từng là phu thê chân chính." - Tân Thiên Thịnh nói.

"Cái đó cũng không cho phép, ngươi đặt lễ pháp ở đâu, cái này, tuyệt đối không được." - Hoàng thượng giận dữ rống lên.

"Hoàng thượng, thần đệ cưới Trang Nguyệt chính là lòng đã quyết, bởi vì Hoàng thượng chính là huynh trưởng kính yêu nhất cho nên hy vọng được huynh trưởng chúc phúc. Thần không quan tâm lễ pháp, cũng không thèm để tâm nhân ngôn, cho dù Hoàng thượng không cho phép, thần cũng sẽ không thay đổi tâm ý." - Tân Thiên Thịnh bình tinh nói.

"Ngươi...ngươi... thật sự là phản, phản rồi, lời của Trẫm ngươi cũng không nghe, trẫm sẽ mang tông quy đến quản ngươi..."

Thấm thừa tướng từ trong hàng ngủ lập tức bước ra cúi người thi lễ: "Hoàng thượng bớt giận, Thịnh thân vương đánh trận khải hoàn trở về, nếu lúc này lấy tông quy xử phạt sợ sẽ khiến dân chúng không phục, việc này...hay là để bàn tính lại."

Hoàng thượng vô cùng tức giận nhìn Tân Thiên Thịnh vẫn kiên quyết, hừ lạnh một tiếng vung tay phất áo rời khỏi đại điện.

Nội vụ thái giám hô: "Bãi triều."

Chúng đại thần lắc đầu thở dài lần lượt tản đi, có vài người đi về phía Tân Thiên Thịnh cung kính hàn huyên vài câu về sau cũng rời đi.

Tân Thiên Thịnh nhanh chân xuyên qua tất cả triều thần, lúc này hắn thật muốn thật nhanh quay về cùng người mà hắn vô cùng thương nhớ, muốn được hòa mình cùng Trang Nguyệt.

Hắn hoàn toàn không thèm để ý sự phản đối của hoàng thượng, hắn đã chuẩn bị chu toàn, nếu như hoàng thượng thật sự vì chuyện hắn và Trang Nguyệt thành hôn mà muốn đánh gãy uyên ương, như vậy, hắn sẽ vì

Trang Nguyệt là phản lại triều đình.

Tân Thiên Thịnh ta, thà phụ cả thiên hạ, tuyệt không phụ nàng.

Tân Thiên Thịnh mới ra khỏi cửa cung liền bị sứ giả Bắc Dã ngăn lại, chỉ về một nơi hẻo lánh mời hắn đi qua.

Tân Thiên Thịnh vung màn trên xe ngựa nhìn thấy Phỉ Tháp Hiên Nhiên ngồi bên trong, hắn trầm mặt hỏi: "Công chúa tìm bản vương có chuyện gì?"

"Chuyện ta muốn nói với Thịnh thân vương không thể để bên ngoài nghe thấy, mời ngài lên xe nói." - Phỉ Tháp Hiên Nhiên nói.

Tân Thiên Thịnh lên xe, ánh mắt băng lãnh nhìn Phỉ Tháp Hiên Nhiên nói: "Nếu ngươi muốn nói về chuyện hòa thân thì không cần."



"Vì sao không thể là ta, ta có điểm nào không bằng nữ nhân kia. Chàng có biết, chàng có ta, ta có thể phù trợ chàng làm quân vương của Đại Đăng, hiện tại quân vương của Đại Đăng, hăn ta không có khí chất vương giả, chính chàng, chàng mới thật sự xứng đáng vương vị. Chẳng lẽ chàng không muốn ngồi lên vị trí chí cao vô thượng sao? Chàng không muốn trở thành hoàng đế sao? Ta...ta có thể giúp chàng." - Phỉ Tháp Hiên Nhiên ôm lấy Tân Thiên Thịnh, đôi môi nàng muốn hôn Tân Thiên Thịnh.

Tân Thiên Thịnh đẩy Phỉ Tháp Hiên Nhiên ra, đen mặt nói: "Công chúa xin tự trọng, Tân Thiên Thịnh xin trinh trọng nói với ngươi, ta sẽ không lấy ngươi, ngươi hãy dẹp bỏ ý niệm này đi. Ta càng không có ý muốn làm đế vườn, cũng không vì dã tâm của Bắc Dã các ngươi mà làm nô lệ hoàng quyền." - Dứt lời hắn liền khom người đi xuống xe.

Phỉ Tháp Hiên Nhiên kéo lại hắn, khẩn cầu nói: "Thịnh, không phải, ta muốn gả cho chàng, không phải là dã tâm gì cả. Ta là thật tâm yêu chàng, ta muốn làm nữ nhân của chàng, nếu như... nếu như ta nguyện ý làm thiếp, chàng có tiếp nhận ta được không?"

Tân Thiên Thịnh lần nữa đẩy Phỉ Tháp Hiên Nhiên ra: "Không, ta đã thề với nàng, một đời một kiếp chỉ một đôi, ta tuyệt sẽ không phản bội nàng."

Dứt lời, hắn không chút lưu luyến nhìn Phỉ Tháp Hiên Nhiên bi thương rơi lệ mà rời đi.

Phỉ Tháp Hiên Nhiên đau lòng rơi lệ, hắn nguyện vì nữ nhân kia mà từ bỏ cao cao tại thượng hoàng quyền, nam nhân ai nấy đều không phải dã tâm rất lớn sao?

Một chuyện tình yêu đẹp đến hoàng mỹ như vậy, vì sao không phải là của Hiên Nhiên nàng...

Hoàng thượng trở lại dưỡng tâm điện nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan, tiểu thái giám đến báo: "Bẩm Hoàng thượng, Thẩm thừa tướng cầu kiến."

"Truyền." - Tân Thiên Thuận bực bội phất tay.

Thẩm thừa tướng đi vào bên trong thi lễ kính cẩn đứng bên cạnh Hoàng thượng.

Hoàng thượng trầm mặc một lúc liền nói: "Khanh cảm thấy nên để hoàng tử nào cùng Phỉ Tháp Hiên Nhiên công chúa hòa thân mới tốt? Nếu không liền để thập cửu đệ cùng công chúa..."

Thấm thừa tướng vừa chắp tay vừa nói: "Thần không phải vì Hiên Nhiên công chúa hòa thân mà đến, thần là muốn xin Hoàng thượng cho phép Tân Thiên Thịnh ban hôn sự....

"Ngươi im miệng cho ta, ngươi già rồi nên hồ đồ sao, việc này không có bàn đến, tuyệt đối không được." - Hoàng thượng tức giận chỉ vào Thẩm thừa tướng nói.

Thẩm thừa tướng gian xảo cười một tiếng nói: "Thần nghĩ là, thà rằng để Thịnh thân vương cùng Trang Nguyệt thành hôn cũng không để Tân Thiên Thịnh hòa thân cùng công chúa. Hoàng thượng hẳn biết là Thịnh thân vương hòa thân cùng công chúa Bắc Dã đối với Đại Đăng là mối nguy hại rất lớn. Mà Thịnh thân vương xin ban hôn chính là khiến Công chúa Bắc Dã xấu hổ, lại có lời đồn, thịnh thân vương cùng Trang Nguyệt tình cảm thâm sâu.

Nếu người kiên quyết phản đối, sợ sẽ chọc giận Thịnh thân vương, hiện tại trong tay thịnh thân vương cầm binh quyền, vạn nhất muốn tạo phản, Đại Đằng lâm vào nội chiến chắc chắn sẽ bị Bắc Dã thừa cơ tiến vào.

Hoàng thượng, người hãy đồng ý thỉnh cầu của Thịnh thân vương nhưng điều kiện chính là giao lại binh quyền, sau đó đem hắn đẩy ta Nam Cương làm phiên vương. Như vậy sẽ thu hồi được binh quyền trong tay Thịnh thân vương, mặc dù là ở Nam Cương xa xôi nhưng vẫn dưới trướng Đại Đăng, có hăn ở Đại Đăng, Bắc Dã sẽ không dám phạm vào, đây không phải là một công đôi việc sao?