Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Chương 34: Xuất Chinh




Trang Nguyệt nhìn Tân Thiên Thịnh đi ra khỏi cửa, nhìn xem hắn lên ngựa vung roi rời đi, đột nhiên trong lòng nàng... cảm thấy trống trải.

"Trang Nguyệt tiểu thư cùng Thịnh thân vương tình ý trung hậu, chỉ là, nếu như nghĩ tới muốn làm thân thuộc chỉ e đời này vô duyên." - Long Tuyệt nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Trang Nguyệt cảm thán nói.

Trang Nguyệt xoay đầu, sắc bén nhìn Long Tuyệt nói: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta tình ý trung hậu, ngươi muốn ở lại y quán làm học đồ thì bớt nhiều chuyện lại cho ta, nếu không thì liền cút ngay cho ta."

Dứt lời, Trang Nguyệt quay lại bàn, nhìn Hân nhi nói: "Trước tiên dẫn hắn đi phân biêt thảo dược, nghe mạch và thi châm, mười ngày sau nếu không học được thì đi cho ta, Tâm Xuân Đường của ta không phải là hư danh, không nuôi kẻ rảnh rồi, không có bản lĩnh liền không có tư cách ở lại."

Hân nhi nhìn về phía Long Tuyệt lạnh giọng nói: "Đi theo ta."

Một tháng trôi qua, Trang Nguyệt phát hiện thân phận của Long Tuyệt y thuật không thua kém gì nàng.

Ở một số bài thuốc, hắn còn cho nàng một số gợi ý tốt, hai người tính cách phải nói là nghịch nhau nhưng có những chuyện cực kỳ ăn ý, có thế xem là tri kỷ.

Long Tuyệt cũng thản nhiên nói với Trang Nguyệt biết rằng, hắn đến Tâm Xuân Đường chính là muốn học tuyệt thế thần châm thất truyền mà Trang Nguyệt đã sử dụng để cứu màng Hoàng thượng. Trang Nguyệt chẳng những đồng ý chỉ dạy hắn tuyệt thế thần châm, còn hứa hẹn dạy cho hắn Thập tam thần châm cùng hưởng.

Long Tuyệt cũng không hề che giấu tịn cảm đối với Trang Nguyệt. Nhưng khiến Trang Nguyệt vui vẻ chính là hắn chưa từng mang yêu thích áp đặt lên người nàng, hắn nói chỉ cần nhìn nàng vui vẻ, chính là niềm vui lớn nhất của hắn.

Trang Nguyệt càng ngày càng thích Long Tuyệt làm tri kỷ cùng nhau trao dồi y thuật.

Lại nói, Tân Thiên Thuận, cái người này chính là cực kỳ, cực kỳ bá đạo.

Từ ngày bị hắn một đêm lấy đi trong sạch, hắn liền đêm nào cùng trèo giường nàng triền miên. Trêu đùa nàng, đem các tư thế hoan ái bày tỏ tình yêu sâu sắc dành cho nàng, mà nàng lại yêu thích được hắn vuốt ve đến không còn thuốc chữa, tự cam chịu rơi vào cái bẫy ôn nhu của hắn. (

Một đêm này rất muộn, trăng lên cao lại không thấy Tân Thiên Thịnh đi vào phòng ngủ như mọi ngày.

Trang Nguyệt chờ đợi hắn đến tâm phiền ý loạn, nàng ra khỏi phòng nhìn ra đình viện tĩnh mịch, mong đợi thân ảnh tuấn mỹ cao lớn xuất hiện ở cửa.

Chờ thật lâu không thấy người, nàng một mình dạo bước trong đình viện.

"Chắc là đêm nay sẽ không đến sao? Vì sao lại không đến... đã không đến sao không báo cho ta một tiếng, cái tên khốn Tân Thiên Thịnh, hắn không biết ta đợi hắn...rất buồn sao?"

Trang Nguyệt thì thầm, đột nhiên nàng nghĩ đến...

Khi một người đối với một người khác giới sinh ra cảm giác lo được lo mất, như vậy chính là tình yêu đã nảy nở.



Trang Nguyệt mơ hồ nhìn ra cửa viện.

Nàng đây là...yêu Tân Thiên Thịnh sao?

Trang Nguyệt thở dài một hơi, bước chân nhẹ nhàng hướng về gian phòng...

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến cảm giác ấm áp từ cái ôm.

"Nguyệt nhi, nàng đang chờ ta sao?" - Ngữ điệu Tân Thiên Thịnh mang theo mừng rỡ, đầu dán tại bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt nàng khiến trái tim Trang Nguyệt đập mạnh liên hồi, mặt đỏ tới mang tai.

"Ta..."

Ta mới không có chờ ngươi, nàng nghĩ sẽ trả lời như vậy, thế nhưng lại đột nhiên nghĩ nếu hắn nghe nàng nói như vậy, hẳn sẽ là rất thương tâm.

Nàng vậy mà lại lo lắng cho hắn khổ sở, sẽ để ý cảm nhận của hắn, có lẽ... nàng đã thật sự yêu Tân Thiên Thịnh.

Trang Nguyệt xoay người, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tình cảm phức tạp nhìn Tân Thiên Thịnh, trong đôi mắt của hắn ngập tràn hình ảnh của nàng.

Đột nhiên Trang Nguyệt bưng lấy gương mặt hắn, đem đôi môi đỏ mộng của nàng đặt trên môi của hắn, học cách hôn của hắn, vuốt ve mút lấy môi của hắn, dùng lưỡi cạy mở miệng hắn, thò lưỡi vào bên trong tìm kiếm lưỡi của hắn quấn lấy nhau mà chơi đùa.

Tân Thiên Thịnh cực kỳ mừng rỡ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn.

Hắn nhanh chóng đáp, nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt, cho đến khi hai người thiếu dưỡng khí liền không nỡ mà tách ra, Tân Thiên Thịnh ôm lấy Trang Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta, ta thật không nỡ rời đi xa nàng."

Trang Nguyệt nghe vậy liền đẩy Tân Thiên Thịnh ra một chút, nghi ngờ nói: "Ngươi muốn rời đi, tại sao phải rời đi."

Tân Thiên Thịnh lần nữa ôm nàng vào lòng ngực: "Nguyệt nhi, ta tạm thời rời đi một thời gian, ta phải vì hạnh phúc của chúng ta xuất chiến."

"Đừng có mập mờ với ta, hãy nói rõ ràng ra." - Trang Nguyệt lo lắng nói.

Tân Thiên Thịnh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn xuống, mang nàng đi đến ghế đá bên cạnh ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, mượn ánh trăng sáng nhìn Trang Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, hắn rất hạnh phúc nói: "Nguyệt nhi, biên quan lại có chiến sự, ta hướng Hoàng thượng xin xuất chiến.

Ta đáp ứng nàng sẽ giúp nàng nghĩ biện pháp xuất cung, mới đầu đều không nghĩ ra biện pháp phù hợp, cho đến khi Trang thúc thụ thương trên chiến trường, trong lòng ta liền có chủ ý.

Ta đã nói với Trang thúc, ta muốn cưới nàng làm thê tử, lúc đầu Trang thúc phản đối, nhưng ta đem kế hoạch cua mình ta, Trang thúc cuối cùng cũng đồng ý.



Đầu tiên chính là để Trang thúc trao lại binh quyền, mà binh quyền này ta muốn tiếp nhận. Biên quan bên kia mặc dù ta đã phái Hàn Quân và 12 vệ binh đi, nhưng bọn họ chỉ có thể chống đỡ một trận, đối với dã tâm của quân

Bắc Dã chắc hẳn sẽ phái một đại tướng quân đắc lực nhất tiến đánh, đến lúc đó, ta liền xin Hoàng thượng xuất chiến, Hoàng thượng sẽ đem binh quyền giao cho ta, ta sẽ dẫn đại quân đi đánh Bắc Dã, chờ ngày ta khải hoàn trở về, ta liền thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, ta sẽ đem nàng danh chính ngôn thuận, tổ chức đại hôn thật lớn đón nàng về vương phủ."

Trang Nguyệt cau mày: "Ta đã xuất cung, làm sao còn phải đợi Hoàng thượng ban hôn."

"Nguyệt nhi, nàng từng là Thái Tử Phi, theo lễ pháp bối phận nàng là cháu dâu của ta. Hoàng thúc cưới cháu dâu, đó chính là quan hệ loạn luân, sẽ gặp phải lời lăng mạ của thế nhân, Hoàng thượng chắc chắn sẽ phản đối. Ta không sợ người đời chỉ trích, nhưng nếu không có điều kiện ngang nhau đưa ra với Hoàng thượng, chúng ta chắc chắn sẽ bị lễ pháp cùng hoàng quyền đánh gẫy uyên ương. Trận chiến này ta nhất định phải thắng, trong tay cầm binh quyền, Hoàng thượng chăc chắn sẽ kiên kị, ngài nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu ban thưởng cho chúng ta thành hôn." - Tân Thiện Thịnh nói.

"Hai người cưới là chuyện của hai người, phải bày ra quá nhiều thứ để được cưới, thật đúng là mệt mỏi." - Trang Nguyệt tức giận nói.

"Nguyệt nhi, nàng hãy ở y quán đợi ta, chuyện khác đều có ta xử lý, nàng đợi đến ngày ta khải hoàn trở về mà cưới nàng làm thê tử." - Tân Thiên Thịnh cười nói.

Trang Nguyệt đôi mắt sáng ngời khẽ chớp, thở dài một tiếng, cụp mắt xuống nói: "Vậy...ngươi sẽ đi bao lâu."

"Ít thì nửa năm, nhiều thì một hai năm, ta nhất định sẽ đánh nhanh thắng nhanh." - Tân Thiên Thịnh đáp.

"Hay là ngươi mang theo ta đi cùng cũng tốt, ta có thể đi theo làm quân y." - Trang Nguyệt chớp mắt nhìn Tân Thiên Thịnh nói.

"Không được, có nàng ở đó ta sợ sẽ phân tâm, còn có, nếu ta ngang nhiên mang nàng đi biên quan, nàng chắc chắn sẽ bị thế nhân thóa mạ, mặc dù chúng ta đều không thèm để ý cách nhìn của người khác, thế nhưng, ta không muốn nàng chịu những ủy khuất này."

"Nhưng...trong quân có nữ nhân không?" - Trang Nguyệt hỏi.

Tân Thiên Thịnh bật cười, đưa tay vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của Trang Nguyệt: "Nguyệt nhi của ta là đang ăn dấm sao? Trong quân doanh chỉ một màu nam nhân, lấy đâu ra nữ nhân, nàng không yên tâm về bản vương, bản vương trong lòng nàng không đáng tin như vậy sao? Ngược lại là nàng, cả ngày cùng tên Long Tuyệt kia mắt đi mày lại. Sau khi ta đi, nàng nhất định cách xa hắn ra một chút, nếu như có thể đem hán đuổi đi thì không thể tốt hơn."

"Ha ha ha, Thịnh vương gia mỗi ngày không lải nhải một câu Long Tuyệt, liền trong lòng khó chịu phải không?

Hứ, ngươi cho Ám vệ bảo hộ ta, kì thực là đang giám thị ta mới đúng, mỗi ngày ta và Long Tuyệt làm cái gì đều báo cáo cho ngươi, ta nói chứ đường đường là Thịnh thân vương, ngài không có chút tự tin nào sao?"

Tân Thiên Thịnh ôm chặt Trang Nguyệt: "Đúng vậy, bản vương rất là không tự tin, bởi vì ta quá yêu nàng, sợ nàng không yêu ta đủ, sợ những ngày ta đi xa nàng lại yêu một nam nhân khác. Nhưng mà vì tương lai của chúng ta, ta nhất định phải xuất chiến, chờ ngày ta trở về, nàng dù có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được nàng, nàng đời này nhất định chỉ có thể là thê tử của ta."

"Ha ha, ngươi đã nói vậy ta trốn đi còn ý nghĩa gì nữa, không bằng liền ở đây chờ đợi ngươi trở về, làm thê tử tốt của Thịnh thân vương bá đạo chiếm hữu." - Trang Nguyệt xinh xắn mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn bưng lấy gương mặt hắn, lần nữa nâng lên một nụ hôn.

Tân Thiên Thịnh ôm lấy nàng nhấc lên, vừa hôn vừa tiến vào gian phòng.

Rất nhanh, trong gian phòng truyền ra tiếng động kích động, có thể tưởng tượng rõ ràng hai con người bên trong đang lao vào trầm luân.