Đêm vắng lặng, ánh trăng trên trời cũng bởi vì rét lạnh mà trốn trong đám mây.
Thiên lao âm u ẩm ướt, chập chờn ánh nến mập mờ, khắp nơi đều là mùi ẩm mốc gay mũi, kèm theo những tiếng rên rỉ thống khổ của tù nhân, lộ ra thanh âm dị thường đáng sợ
Trong một gian phòng giam, dưới ánh nến yếu ớt, Trang Nguyệt một thân y phục màu trắng tù nhân, tóc xõa ra, tay chân đều mang khóa sắt nặng nề, nàng ôm đầu gối ngồi ở cạnh gốc tường trên giường gỗ, ngẩng lên gương mặt trắng nõn nhìn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, nhìn vào một mảng đen tối, đôi môi dâng lên một nụ cười nhạt
Mùa đông đến, nàng mặc y phục quá mỏng, lạnh đến thân thể nhỏ có chút phát run.
Tiểu Bạch từ bên trong cổ tay của nàng ló đầu ra, thân thể nho nhỏ chiếm lấy đầu gối của nàng, đôi mắt huyết hồng nhìn về phía Trang Nguyệt.
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Bạch nhanh chóng ẩn nấp.
Khe hở đưa cơm mở ra, giọng nói chán ghét: "Ăn cơm." - Sau đó liền rời đi.
Trang Nguyệt đứng lên, kéo theo khóa sắt năng nề đi tới, nhìn trong bát có hai miếng lương khô, bên cạnh là một bát canh toàn nước, thở dài một hơi nói: "Thời thế thay đối quá nhanh. Hừ, có bát nước canh, coi như giải khát ban đêm đi."
Nàng bưng chén nước canh uống một ngụm liền phun ra, vẻ mặt đau khổ vuốt miệng: "Mẹ nó, đây mà cũng là cho người ăn?".
Trang Nguyệt ném cái bát, không ngừng phun nước bọt rồi trở lại bên giường gỗ, thờ phì phì: "Đây chính là cố tình muốn chết đói ta."
Nàng ngả ngửa trên giường gỗ, lấy tay xoa cái bụng xẹp lép, than thở: "Ôi, làm sao để sống đây."
Tiểu Bạch leo lên mặt của nàng, cọ cọ vào mặt nàng, Trang Nguyệt đưa tay nghịch nghịch mỉm cười: "Tiểu Bạch à, ngươi ra ngoài tự kiếm ăn đi, ta ở đây không có gì cho ngươi ăn cả, vả lại, ngươi đi kiếm chôt ngủ đông đi, tìm nơi nào ấm áp ngủ một giấc... hừ, túi đeo của ta cũng bị lấy đi, lần này, ta e là không dễ dàng rời khỏi đây."
Trang Nguyệt đứng dậy, hai tay nâng lên Tiểu Bạch cửa sổ nhỏ bên trên, Tiểu Bạch leo ra cửa sổ quay đầu nhìn
Trang Nguyệt một chút, tan biến trong bóng tối.
Tiểu Bạch rời đi, Trang Nguyệt có chút tiếc nuối, thở dài một tiếng lại ngồi xuống giường gỗ
Trong phòng giam truyền đến tiếng mở cửa, Hân Nhi đi đến.
Hân Nhi được đưa đến phòng giam của Trang Nguyệt.
"Có gì thì nói nhanh đi." - Cai ngục nhận bạc liền đưa mắt nhìn nhau, nói với Hân nhi.
Đợi chúng đi, Hân nhi nhìn Trang Nguyệt tràn đầy nước mắt: "Thái Tử Phi, người chịu khổ rồi.
"Ta không sao, ngươi có phải mang đồ ăn cho ta, ta nói ngươi chứ ta đói đến mờ mắt ngươi liền đến, Hân nhi đúng là tâm phúc của ta." - Trang Nguyệt vươn tay cười với Hân nhi.
Hân Nhi mở bao lớn ra, đầu tiên là lấy áo choàng lông chồn đưa vào bên trong nói: "Thái Tử Phi, người trước là mặc áo khoác vào, bên ngoài đang rất lạnh."
"Tốt quá." - Trang Nguyệt đem áo khoác phủ lên người, toàn thân cảm thấy ấm áp.
Hân Nhi lại nhanh chóng mở hộp cơm ra, đặt từng món bên cạnh Trang Nguyệt, đưa cho nàng đôi đũa: "Thái Tử Phi, người ăn nhanh đi."
Trang Nguyệt không tiếp nhận đôi đũa, dùng tay bắt lấy cái đùi gà đưa lên miêng ngặm: "Ngon quá, thật sự là quá ngon."
"Thái Tử Phi, người ăn chậm chút, đừng để nghẹn." - Hân nhi nhìn nàng ăn như hổ đói, nước mắt trào ra: "Thái Tử Phi, Lan nhi cùng Trương mama cũng tới, nhưng bọn chúng chỉ cho một người vào, nô tỳ liền tiến vào, người ở trong lao thật là ủy khuất, bọn chúng...có đánh người không?"
Trang Nguyệt thấy Linh nhi khóc, trong lòng ấm áp, vừa ăn vừa cười nói: "Không có, dù sao ta vẫn còn là Thái Tử Phi, bọn hắn không dám đối với ta như vậy. Ở đây ngoài trừ đói một chút, mọi chuyện đều tốt, ngươi nói Lan nhi và Trương mama đừng lo, qua mấy ngày ta liền có thể ra ngoài."
"Thái Tử Phi, nô tỳ biết người không có độc hại Thái tử, nhưng mà, hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ về người, chỉ sợ..." - Hân nhi thương tâm nói.
"Đúng rồi, Hân nhi, ngươi giúp ta đi tìm Tân Thiên Thịnh, để hắn nghĩ biện pháp cứu ta ra ngoài." - Trang Nguyệt vừa ăn vừa nói.
"Thái Tử Phi." - Hân nhi thanh âm càng thêm nghẹn ngào: "Nô tỳ từ khi biết người vào thiên lao, nô tỳ liền đi tìm
Thịnh thân vương, nhưng ngài ấy, ngài ấy nói... độc hại Thái Tử là chuyện lớn, ngài ấy không thể nhúng tay."
"Ngươi nói cái gì?" - Trang Nguyệt mở to đôi mắt không thể tin được nhìn Hân nhi đang khóc không kiềm được
"Thái Tử Phi, Thịnh thân vương... ngài ấy nói... mặc kệ. Nhưng mà phụ thân của người đã xin Hoàng thượng nhận thẩm án này, Hoàng thượng đã đồng ý." - Hân nhi nói.
"Mẹ nhà hắn, Tân Thiên Thịnh, ta thật sự mắt mù mới cứu tên khốn đó." - Trang Nguyệt tức giận nghiến răng nói.
"Người đừng tức giận, lão tướng quân đang nghĩ biện pháp cứu người." - Nhìn thấy Thái Tử Phi giận đến không nuốt được, lại nói: "Thái Tử Phi, người ăn nhiều một chút, chúng nô tỳ đến Thận hình ty cho Ninh công công chiếc vòng tay ngọc phỉ mà người ban cho nô tỳ, còn muốn đến thăm người hôm nay đều phải cho tiền quan sai, cái này đã tiêu hết tiền dành dụm ba chúng nô tỳ, sau này chỉ sợ nô tỳ không còn tiền vào thiên lao thăm người, người phải bảo trọng thân thể."
"Ứm, các ngươi đừng lo cho ta, ta không sao." - Trang Nguyệt âm trầm nói.
"Hết giờ rồi, nhanh ra ngoài đi." - Cai ngục hét lớn.
"Vâng." - Hân Nhi đáp lại, lưu luyến không rời nắm chặt tay Trang Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe: "Thái Tử Phi, dù đồ ăn của thiên lao khó ăn đến nhường nào, người cũng phải ăn một chút, đừng để bị đói, giữ gìn sức khỏe, Trang lão tướng quân nhất định sẽ cứu người ra ngoài."
Hân nhi rời đi, thiên lao lại khôi phục tĩnh lặng, Trang Nguyệt nhìn xem đồ ăn bày trên mặt đất, trầm ngâm một chút, cầm đũa bắt đầu ăn.
Nàng vừa ăn, trong đầu nhớ lại ngày đi săn đó những lời Tân Thiên Thịnh đã nói với nàng.
"Nguyệt nhi, ta đã yêu nàng không còn thuốc chữa."
"Ta sợ mất đi nàng, ta đã không kìm nén được tình yêu dành cho nàng. Nguyệt nhi, ta muốn nói... ta muốn nàng làm thê tử của ta."
"Đây xem ra là những lời dỗ ngon dỗ ngọt của nam nhân, quả nhiên, lời nói nam nhân nếu có thể tin, heo mẹ cũng có thể trèo cây." -Trang Nguyệt lạnh lùng cười, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hung ác nham hiểm: "Tân Thiên Thịnh, ta mà ra được nơi này, khi đó chính là ngày chết của ngươi."
Từ lúc xuyên qua đến nay, nàng gặp nam nhân đều bạc tình bạc nghĩa, đặc biệt nam nhân hoàng thất, chỉ lấy uy quyền ép người, nữ nhân bên cạnh giống như vật trang trí, gọi thì đến, đuổi thì đi.
Yêu là gì? Chẳng qua chỉ là cảm giác nhất thời, dễ đến dễ đi và nhanh chóng phản bội, không chịu được bất cứ thử thách nào.
"Diêm vương, ngài có phải nghĩ kiếp trước ta chết quá sớm, còn chưa biết qua ái tình cho nên kiếp này muốn ta trải qua thất tình lục dục sao, nhưng ta không cần.
Ngươi nói thuốc của ta giết người, nói muốn ta cứu người vậy mà còn muốn dùng ái tình chơi đùa ta. Nằm mơ, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khống chế tự do của ta, lần này sống lại ta sẽ tận hưởng tự do."
Mấy ngày ở trong thiên lao, đem thân thể co quắp cuộn tròn trong chiếc áo lông chồn ngủ một giấc.
"Cạch... cach..."
Ngay khi cánh cửa thiên lao mở ra đã đánh thức Trang Nguyệt, nàng cau mày nằm yên.
"Ngài đến."
"Chuyện đó xong chưa?"
"Nàng ta đã ngủ."
"Làm rất tốt."
Trang Nguyệt nghe đoạn đối thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhắm mắt lại.
Hai cai ngục dẫn một người đi đến phong giam của Trang Nguyệt, người kia lấy mũ trên đầu xuống, chính là Lâm công công của Tử Quỳnh cung.
Lâm công công nhìn Trang Nguyệt đang ngủ say sưa trên giường, môi hiện ra nụ cười tà ác nói: "Nhanh ra tay đ, sau đó ta trở về sẽ bẩm Dung phi nương nương ban thưởng."
Hai tên cai ngục nhanh chóng mở khóa cửa, đi đến bên giường gỗ, lôi kéo tay sợi xích trên tay nàng muốn vòng qua cổ nàng.
Nhưng ngay lúc này, Trang Nguyệt mở mắt, nhắm ngay huyệt khí của hai người, hai tay mạnh mẽ đâm đến.
Hai tiếng hét thảm vang lên, nháy mắt đã trơn trắng ngã nhào trên mặt đất.
Trang Nguyệt lấy chìa khóa từ bên trong cai ngục, xông ra khỏi nhà lao trước sự kinh ngạc của Lâm công công.
Nàng dùng sợi xích siết lấy hắn dùng hết sức mà siết.
"A a a, thả ta ra, ngươi thật to gan, dám giết cai ngục, ngươi...ngươi muốn vượt ngục... người đâu.. a....a...a."
Lúc này, ngoài cửa có thêm hai tiểu thái giám, nhìn thấy Trang Nguyệt chế trụ Lâm công công liền kinh hãi: "Tội nhân to gan, ngươi mau thả Lâm công công ra."
"Lùi ra cho ta, nếu không ta siết chết hắn." - Trang Nguyệt đầy sát khí.
Trang Nguyệt lôi kéo Lâm công công đến tủ chứa đồ, mở tủ ra liền phát hiện y phục của nàng trước khi vào thiên lao, lây được túi độc, khóe môi nàng cong lên.
Khi nàng đang nhìn vào những túi độc, một tiểu thái giám xông vào bắt lấy cánh tay nàng.
Trang Nguyệt bắn một lớp bụi màu vàng ra.
Cả hai tên thái giám và Lâm công công thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Trang Nguyệt đi tới đâu, liền rải một lớp bụi vàng, mấy tên thái giám cánh giữ bên ngoài đều ngã xuống bất tỉnh.
Đoạn đường ra ngoài không có mấy tên cai ngục, xem ra đây là công lao của Thẩm Dung đã bày ra để giết nàng...
Nàng giống như một con thú hoang ẩn nấp, chậm rãi đến gần của Thiên Lao, khóe môi nở ra nụ cười tươi đẹp.
"Thái Tử Phi."
Một tiếng gọi khiến toàn thân Trang Nguyệt có chút run lên, nàng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn.
Chẳng biết từ đâu, phía sau của nàng mọc ra mấy trăm tên cấm vệ quân đang giương cung về phía nàng. Mà ngay sau lưng Cấm vệ quân, một thân trắng tinh tươm cẩm bào Tân Thiên Thịnh ngồi trên ngựa, ánh mắt băng hàn nhìn nàng.
Trang Nguyệt nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của hắn, nàng không kinh ngạc cũng không tức giận. Hân nhi đã báo hắn từ chối giúp đỡ nàng, kể từ giờ khắc đó hắn không còn là nam nhân tài tuấn, oai phong lẫm liệt, sủng ái nàng có thừa Tân Thiên Thịnh nữa, chỉ là một kẻ vô ơn, nàng thể sẽ cho hắn chết không toàn thây. Chỉ là không ngờ, hắn tới tìm nàng, lại là ngay trước thiên lao ngăn cản bước chân đi tìm tự do của nàng.
"Thái Tử Phi, xin mời quay về phòng giam, nếu không..."
Tân Thiên Thịnh lạnh lùng kiêu ngạo nói.
Trang Nguyệt nhìn Tân Thiên Thịnh, cười nhạo một tiếng, nâng hai tay giơ lên nói: "Thịnh thân vương giơ tay thật dài, được, ta trở về."
Trang Nguyệt nói, nghênh ngang đi vào bên trong phía phòng giam.
Cấm vệ quân một mực giương cung áp giải nàng vào phòng giam. Sau đó mang Lâm công công và các tiểu thái giám dìu ra ngoài, chỉ còn một mình Trang Nguyệt ở lại phòng giam.
Cửa sắt ẩm một tiếng lần nữa đóng lại, Trang Nguyệt nhìn chẳm chằm của sắt, đôi mắt sâu thắm như hố đen vũ trụ, mang theo một cơn lạnh thấu xương.
Nàng cắn thật chặt ba chữ: "Tân Thiên Thịnh.