Quốc Sư đứng lên đi về phía Hoàng thượng, trái tim Trang Nguyệt kéo căng, đôi mắt lo sợ nhìn về phía Tân Thiên Thịnh.
Tân Thiên Thịnh nhìn đôi mắt của nàng có chút lo lắng, thuận mắt nhìn về phía nam nhân sau ghế Quốc Sư, hắn cũng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Trang Nguyệt khẽ lắc đầu, ra hiệu nàng không cần hoảng sợ.
Thấy Tân Thiên Thịnh bình tĩnh khiến Trang Nguyệt cũng có chút yên tâm.
Quốc sư chắp tay nói: “Hoàng thượng, hôm nay nghênh đón Thịnh thân vương, hạ thần có một thuộc hạ tinh thông âm thuật, nghĩ hiến một khúc tạo thêm không khí vui vẻ.”
“Được, cho hắn lên diễn tấu.” - Tân Thiên Thuận cười nói.
“Vâng.” - Quốc sư đáp, vẫy tay về phía nam nhân kia.
Hắn bắt đầu thổi sáo, mọi người đều mê mẫn với tiếng sáo du dương cao vút giống như lạc vào sơn lâm chim hót hoa nở.
Chỉ có Trang Nguyệt và Tân Thiên Thinhk sắc mặt có hơi nghiêm túc, bởi vì, bọn họ biết, nam nhân này đang thổi giai điệu ca khúc Trang Nguyệt hát.
Trang Nguyệt ngày càng lo lắng, nếu hắn thổi xong vạch trần ngày đó nàng múa hát ở thanh lâu, còn bị khách hàng kêu giá, bộ dạng phóng đãng đó so với thất trinh có gì khác.
Nàng liền sợ bị lão Hoàng thượng chặt đầu…
Nàng nhìn về phía Tân Thiên Thịnh, chỉ thấy hắn nhìn nàng cười nhạt một tiếng, Trang Nguyệt liền nguýt hắn một cái quay mặt đi chổ khác.
Một lúc sau, nam nhân kia thổi sáo xong, thi lễ im lặng quay về vị trí của mình.
Trang Nguyệt nghi hoặc nhìn nam nhân kia, rõ ràng lấy ca khúc kia ám chỉ đã nhận ra nàng nhưng lại không vạch trần.
Nhưng chỉ khiến nàng hoài nghi và bất an hơn.
Nàng nhìn về phía Tân Thiên Thịnh, ánh mắt muốn nói, kẻ này không thể lưu.
Yến tiệc xong, mọi người dời đến ngự hoa viên.
Tân Thiên Hạo tất nhiên không muốn ở bên cạnh Trang Nguyệt luôn không cho hắn sắc mặt tốt, chạy ngay đến bên canh Trắc phi ân ái.
Tràn Nguyệt rất vui mừng khi Tân Thiên Hạo rời đi, nàng tùy ý đi một vòng ngự hoa viên, sau đó đi vào một cái đình nhỏ, người hầu mang trà bánh lên, một mình tận hưởng trà thơm, liếc mắt nhìn thấy Tân Thiên Thịnh cùng Hoàng thượng bị một đám người vây quanh.
Một lát sau, Tân Thiên Thịnh đi ra khỏi đám người, khoan thai hướng về phía nàng chậm rãi đi tới, đi vào đình hướng mắt Trang Nguyệt chắp tay: “Thái Tử Phi, sao lại một mình ở đây, không đi cùng Thái Tử sao?”
Trang Nguyệt khẽ cười: “Thái tử có sủng phi là đủ rồi, bổn cung thích yên tĩnh một chút. Thịnh thân vương, ngài là nhân vật chính hôm nay, làm sao cũng chạy đến đây tìm yên tĩnh.”
Tân Thiên Thịnh cười nói: “Bản vương vừa rồi uống nhiêu, đi ra hít thở không khí.”
“Bổn cung ở nơi này chuẩn bị trà xanh, vừa hay cho Thịnh thân vương giải rượu.” - Vừa nói, Trang Nguyệt rót một chén trà, nhẹ nhàng đặt phía bên kia ý mời hắn ngồi xuống.
Tân Thiên Thịnh ngồi xuống cùng Trang Nguyệt ưu nhã uống trà.
“Không cần phải lo lắng, dù hắn có nói ra, ta cũng có biện pháp ứng phó, ngươi ổn định tinh thần chớ hoảng loạn là tốt.”
Trang Nguyệt liếc hắn một cái nhỏ giọng: “Con mắt nào của ngươi nhìn ta hoảng loạn.”
Tân Thiên Thịnh khẽ bật cười: “Ta đã cho Hàn Quân đi làm việc này, có lẽ bây giờ đã được giải quyết.”
“Ta có cảm giác nam nhân đó không đơn giản, không yếu ớt như bề ngoài, chỉ sợ ngươi bắt không được hắn.”
Tân Thiên Thịnh đặt chén trà xuống: “Hắn ta không đơn giản, thân phận là người hầu của Quốc Sư, nhưng ánh mắt ông ta nhìn hắn không hề tỏ ra kẻ bề trên. Nhưng không cần biết hắn là ai, ta muốn hắn chết, hắn tuyệt không thể sống.”
“Ồ, khẩu khí không nhỏ, đúng rồi, nếu khi nãy hắn nói ra chuyện đó, ngươi muốn ứng phó thế nào?” - Trang Nguyệt tò mò hỏi.
“Còn thế nào, liền nói hắn nhận nhầm người, nói nữ nhân kia là sủng nhân của ta, hiện tại đang ở trong phủ.” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Ngươi khi nào thì có sủng nhân? Ngươi…có nữ nhân?” - Đôi mắt Trang Nguyệt hung ác giận dữ trừng mắt nhìn Tân Thiên Thịnh.
“Ta chỉ nói như vậy, ngươi gấp cái gì?” - Tân Thiên Thịnh xấu xa nhìn Trang Nguyệt cười, đứng lên hướng Trang Nguyệt chấp tay: “Tạ Thái Tử Phi ban trà, bổn vương xin thứ lỗi có việc không tiếp chuyện nữa.”
Trang Nguyệt đứng lên, có chút thi lễ nói: “Thịnh thân vương đi thong thả.”
Trang Nguyệt nhìn Tân Thiên Thịnh rời đi, trong lòng oán hận nói: “Tân Thiên Thịnh, ngươi dám có nữ nhân, ta liền gỡ cái chân thứ ba của ngươi.”
……
Thẩm Dung quay về sau yến tiệc liền nhìn thấy phụ thân của nàng đứng ở đại điện liền đuổi thị nữ ra ngoài.
“Phụ thân.”
Thẩm Dung nhìn thấy phụ thân hành lễ với mình, trong lòng thấy khó chịu, đỡ Thẩm Hùng ngồi xuống nơi: “Sao phụ thân lại đến đây, có phải có chuyện gì đã xảy ra không?”
Thẩm Hùng lắc đầu nói: “Có tin tức truyền đến, để chúng ta trước mắt không được động vào Trang Nguyệt, lần trước sự tình thất bại không nói, còn mang lại tai họa trong bang phái, nghe nói chủ nhân rất tức giận.”
“Con cảm thấy Trang Nguyệt rất kỳ lạ, tại sao lại biết y thuật, mà tính tình cũng thay đổi rất nhiều.” - Thẩm Dung nghi ngờ nói.
“Chủ nhân đã hạ lệnh, Dung nhi con không được khư khư cố chấp, không phải mọi cố gắng của chúng ta sẽ thành bọt biển, mà toàn bang hội tính mạng cũng không giữ nổi.” - Thẩm Hùng nhíu mày nói.
“Vậy thì cứ mặc nàng ta đi. Nhìn nàng ta lên làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, ta không cam tâm.” - Thẩm Dung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không thể động Trang Nguyệt cũng không phải là không có cách khác, chúng ta ra tay ở chổ Trang Ngạo.” - Thẩm Hùng nói.
“Long Ngạo ở biên cương, ra tay với lão ta, đây không phải càng khó hơn.”
“Ta sớm đã sắp xếp mật thám bên cạnh Trang Ngạo, bây giờ là thời điểm cần dùng đến. Chỉ cần Trang Ngạo sụp đổ, Trang Nguyệt không còn chỗ dựa, để thiên hạ thái bình hẳn Hoàng thượng sẽ có lựa chọn.” - Thẩm Hùng vuốt râu liệu tính.
“Vậy phụ thân nhanh cho người kia động thủ, con bây giờ không chịu nổi, nhìn thấy gương mặt của Trang Nguyệt, liền hận đến nghiến răng.” - Thẩm Dung phẫn hận nói.
“Con là hoàng hậu tương lai, sao có thể có tính tình vội vàng như vậy, nhớ rõ lời phụ thân, vạn sự phải trầm ổn suy tính.
Địch nhân của con, phụ thân sẽ giúp con trừ bỏ từng cái, nhiệm vụ chính của con là phục vụ Thái Tử, bắt lấy trái tim Thái Tử, không có sự sủng ái của Thái Tử, phụ thân vì con làm cái gì cũng uổng công, con phải nhớ lấy.” - Thẩm Hùng an ủi con gái.
…….
Tân Thiên Hạo đến Dực Cảnh Cung, cung nữ nhìn thấy hắn liền kinh ngạc quỳ xuống: “Tham kiến Thái Tử điện hạ.”
“Đứng lên đi, Thái Tử Phi đâu?” - Tân Thiên Hạo hỏi.
“Thái Tử Phi đang ở hậu viện.” - Lan nhi cúi đầu đáp.
Tân Thiên Hạo trực tiếp đi về phía hậu viện.
“Thái tử làm sao lại đến đây?” - Lan nhi lo lắng.
“Chẳng lẽ Thái Tử Phi lại làm gì chọc giận Thái Tử.” - Hân nhi lo lắng nói.
“Các người chớ đoán mò, Hoàng thượng biết Thái Tử năm năm không cùng Thái Tử Phi hợp phòng nên đã quở trách Thái Tử. Đây là lần đầu tiên chính thê thị tẩm, hôm nay Thái Tử hẳn đến Dực Cảnh Cung các ngươi còn không hiểu sao?” - Trương mama vui vẻ nói.
“Thật sao, vậy thì tốt quá, chỉ cần Thái Tử và Thái Tử Phi bên nhau, nhất định càng ngày càng ân ái.” - Lan nhi thích thú nói.
“Ta không có nghĩ vậy, hiện tại Thái Tử Phi của chúng ta cũng không nhất định sẽ vui khi Thái Tử sủng hạnh.” - Hân nhi lắc đầu nói.
Tân Thiên Hạo đi vào hậu viện, liếc nhìn muôn hoa đua nở, thấy Trang Nguyệt nằm trên chiếc nôi giữa ngàn hoa, hắn liền giơ tay lên ngăn cản người hầu đi theo, một mình đi về phía Trang Nguyệt.
Hắn nhẹ nhàng bước tới gần, nhìn Trang Nguyệt đang ngủ say trên chiếc nôi đung đưa nhẹ nhàng.
Nàng lường biếng nằm nghiêng trong nôi, chỉ mặc một chiếc váy bên trong mỏng manh, làm nổi bật vóc dáng yêu kiều của nàng. Mái tóc đen dài xõa thẳng xuống như thác nước, làn da trắng như sứ, đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi dày cong vút. Đôi môi anh đào không tô son nhưng vô cùng đỏ ửng.
Nàng ngủ giống như một con mèo lười xinh đẹp, sự lười nhác lộ ra kiều mị cùng mê người.
Hắn rất thích thời khắc này của nàng, không có kiêu ngạo quật cường như thường ngày, cũng không có đối với hắn như giương cung bạt kiếm.
Trong ấn tượng của hắn, nàng luôn đem mình ăn mặc cẩn thân tỉ mỉ, khi nhìn thấy hắn, trong mắt luôn có sự e sợ cùng kinh hỉ. Nhưng nàng bây giờ, lại lôi thôi lếch thếch, tùy tính mà lười biềng, lúc nào thấy hắn cũng vươn nanh múa vuốt như mèo rừng.
Còn hắn, lại bị con mèo rừng nhỏ này làm cho dâng lên hứng thú, cảm thấy nàng như vậy rất quyến rũ, để cho sự ham muốn chinh phục của hắn tăng lên.
Hắn không muốn phá sự yên tĩnh này, tay lại không tự chủ hướng về phía nàng.
Ngay lúc bàn tay hắn muốn chạm vào gương mặt Trang Nguyệt.
“Đừng động.”
Trang Nguyết đột nhiên mở miệng dọa cho Tân Thiên Thịnh thân thể run lên, nhìn Trang Nguyêt chậm rãi mở rắt, có chút xấu hổ thu tay về: “Nàng tỉnh rồi.”
“Ngươi tới làm gì?” - Trang Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Ta…tới nhìn nàng một chút.”
“Nhìn xong chưa, mời về cho.” - Trang Nguyệt càng thêm hờ hững nhìn sắc mặt không tốt của Tân Thiên Hạo.
Tân Thiên Hạo nén xuống tức giận trong lòng: “Trang Nguyệt, từ giờ trở đi ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
“Không cần…”
“Trang Nguyệt, bản cung đối với ngươi ôn hòa, ngươi đừng không biết tốt xấu.” - Tân Thiên Hạo cuối cùng cũng không nhịn được lời nói lạnh nhạt, tức giận gầm lên.
Trang Nguyệt không kiên nhẫn móc lỗ tai: “Ồn Ào.”