Trang Nguyệt đi vào chân núi, liền nhìn thấy bóng dáng nam nhân mặc thân áo trắng đứng dưới gốc cây nhìn nàng mỉm cười. Nàng giơ tay lên, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ chạy đến bên cạnh Tân Thiên Thịnh.
“Ha ha, soái ca tiểu thúc, ở nơi này khổ cực đợi ta, không phải là đối với ta ngày đêm mong nhớ.”
Trong ánh mắt Tân Thiên Thịnh rõ ràng hiện lên tia vui sướng, nhưng trên mặt lại là một mảnh lạnh lẽo, nhàn nhạt liếc nhìn Trang Nguyệt: “Ta chỉ tùy ý đứng đây một chút.”
Vừa nói, Tân Thiên Thịnh đưa tay đỡ lấy cái giỏ đang đeo sau lưng Trang Nguyệt sau đó đeo lên vai mình.
“Ồ, thì ra là tùy ý sao, cái tùy ý này của thúc thật đúng là trùng hợp, mỗi lần ta đến cũng nhìn thấy thúc đang tùy ý đứng ở đây.” - Trang Nguyệt tinh nghịch nở nụ cười xinh xắn nhìn Tân Thiên Thịnh.
“Ngươi là một nữ nhân đi trong núi bình tĩnh như vậy, lỡ gặp phải thú dữ làm sao?” - Tân Thiên Thịnh gõ nhẹ vào trán Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt sờ sờ cái trán, chu miệng cãi lại, đưa tay cầm túi độc trên người: “Hừ, ta toàn thân là độc, thú dữ nhìn thấy cũng nên tránh xa ta ra.”
“Là một nữ nhân, làm cái gì không làm, hết lần này tới lần khác thích làm độc, thật là hiếm thấy.” - Trong đôi mắt Tân Thiên Thịnh không khỏi lộ ra sự cưng chiều.
“Thúc à, ngươi nói lời này không có chút lương tâm, nếu ta không thích làm độc thì làm sao có thể chưa khỏi bệnh cho ngươi?” - Trang Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn, nắm lấy tay bàn tay to lớn của hắn xem xét liền nói: “Làn da hồng hào, những vết thâm tím gần như biến mất, bây giờ ngươi cũng có thể đi ra ngoài ánh nắng, chỉ mới ba tháng liền có hiệu quả như vậy chứng tỏ tố chất thân thể của ngươi rất tốt. Xem ra, không ngoài một năm, bệnh của ngươi sẽ khỏi hoàn toàn.”
Trang Nguyệt tựa vào bả vai Tân Thiên Thịnh, liếc mắt đưa tình nói: “Tiểu thúc, ta đã cứu ngươi, ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây?”
“Ngươi muốn ta báo đáp thế nào đây?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
Trang Nguyệt chớp chớp mắt, du côn cười nham hiểm: “Ha ha, bổn cung đối với nhan sắc của thúc rất hài lòng, hay là ngươi lấy thân báo đáp đi.”
“Ngươi phải tự nhớ bản thân mình là Thái Tử Phi, còn có, bản vương không có hứng thú làm nam sủng.” - Tân Thiên Thịnh cười nói, bên tai có chút đỏ.
“Thái Tử Phi cái quái gì, ta sớm muộn cũng sẽ xuất cung. À, đúng rồi, Tân Thiên Thịnh, thúc nói cho ta xem, làm cách nào mới có thể cái chức vụ Thái Tử Phi này sẽ bị phế, nhưng mà ta phải được an toàn rời đi.” - Long Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Ngươi muốn xuất cung, ngươi xác đinh không yêu Tân Thiên Hạo?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
“Ta khẳng định.” - Trang Nguyệt gật đầu.
“Chuyện này cũng không phải dễ làm.” - Tân Thiên Thịnh nhíu mày suy nghĩ xâu xa.
“Ta mặc kệ, thúc phải nghĩ biện pháp cho ta, không được ta liền không trị bệnh cho ngươi nữa.”
Hai người đi vào bên trong vườn thuốc, Trang Nguyệt nhanh chóng chạy đến đào một góc thảo dược.
Nhìn thấy Trang Nguyệt như con thỏ nhỏ đào bới, Tân Thiên Thịnh bật cười.
“Cao dược của ngươi rất được hoan nghênh sao?”
“Đương nhiên, lần này là ta phụng mệnh Hoàng hậu xuất cung, vì người mà điều chế một loại cao dược đặc biệt.”
Đôi mắt Tân Thiên Thịnh tràn ngập ý cười, nhìn Trang Nguyệt, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Sự xuất hiện của nàng đã mang đến ánh sáng cho thế giới u ám của hắn, và mang lại cho hắn niềm vui sướng đã lâu rồi hắn chưa từng được trải qua. Cảm xúc của anh luôn bị nụ cười và cử chỉ của nàng khơi dậy, hắn càng khát khao muốn có nàng.
Hắn nhất định sẽ khiến nàng thoát khỏi hoàng cung, đến lúc đó, hắn sẽ khiến nàng thuộc về hắn.
Hai người đi tới một hồ nước nhỏ, Trang Nguyệt vui vẻ chạy vào hồ nước, nhìn thấy mấy cây cải rừng xanh, nàng mò xuống tìm mấy con trai sông nghịch ngợm ném vào người Tân Thiên Thịnh ở trên bờ.
“Nữ nhân điên này.” - Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt đang vui vẻ, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ.
Trang Nguyệt nhảy lên bờ, nhặt những con trai sông lớn lên nói với Tân Thiên Thịnh: “Bây giờ ta sẽ làm cho ngươi một một món ngon nhất trần đời.”
Dứt lời, cô nhanh chóng rửa sạch thịt trai, sau đó dùng cành cây cải xanh chà xát, sau đó mang nước chà sát đổ lên thịt trai, đưa đến miệng Tân Thiên Thịnh: “Thúc, a, há mồm, ăn đi, đây là món ngon nhất mà ta đặc biệt làm cho ngươi.”
Tân Thiên Thịnh nhìn nàng đang muốn đút hắn, có chút xấu hổ nhưng trong lòng có sự hưng phấn không kìm chế được, hắn nhìn nàng chằm chằm không mở miệng.
“Nhanh lên, mỏi tay quá.” - Trang Nguyệt mím môi nói.
Tân Thiên Thịnh cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Trang Nguyệt, mở miệng để nàng đút vào.
Trang Nguyệt mở to mắt nhìn Tân Thiên Thịnh rất ưu nhã nhai nuốt lấy, đột nhiên gương mặt tuấn tú lập tức hiện lên vẻ thống khổ, đôi mắt nhìn nàng một cách ai oán, chật vật mang mỹ thực trong miệng nuốt xuống.
Tân Thiên Thinh cảm giác cay kịch liệt kích thích mũi của hắn sau đó xông vào não, toàn bộ như muốn tê liệt nổ tung, Tân Thiên Thịnh khổ sở đến mức nước mắt nước mũi chảy ra vô cùng chật vật.
“A HA HA HA HA…Tân Thiên Thịnh, ta còn tưởng rằng không lừa nổi thúc, haha, buồn cười chết ta, ha ha.”
“Khụ khụ khụ..”
Tân Thiên Thịnh chạy đến bên hồ, lấy dòng nước mát uống từng ngụm, vất vả hòa tan sự cay nồng trong miệng, hắn thở hổn hển quay đầu nhìn Trang Nguyệt đang cười đến lăn lộn.
“Nha đầu thối, dám trêu đùa ta.” - Hắn đứng dậy đi qua, tóm lấy Trang Nguyệt vác lên vai, quay người đi về phía hồ nước nhỏ.
“A, Tân Thiên Thịnh, ngươi thả ta ra, chúng ta có gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện, đừng nhỏ mọn như vậy, ta chỉ đùa thúc một chút thôi mà…. Ta… ta xin lỗi thúc được chưa? Mau buông ta xuống.” - Trang Nguyệt dùng sức đánh vào lưng Tân Thiên Thịnh nhưng không thể nào thoát được, nhìn sắp đến hồ nước, nàng lớn tiếng cầu xin: “Tân Thiên Thịnh, là ta sai, là ta không nên trêu chọc ngài, ngài thả ta…a…a…”
Tân Thiên Thịnh không thèm để ý ném Trang Nguyệt xuống hồ nước.
“A…a…a…” - Trang Nguyệt trong nước giãy dụa, lau nước trên mặt, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tân Thiên Thịnh đang bật cười trên bờ: “Tân Thiên Thịnh, ngươi có phải nam nhân không, thế nào lại bụng dạ hẹp hòi như vậy, sớm biết như vậy ta liền không cứu ngươi…a…a…”
Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt tức giận dùng sức đập hồ nước, tâm tình rất tốt.
“Ngươi còn cười, nam nhân thối, xấu xa, đê tiện…ta đánh chết ngươi…” - Trang Nguyệt tiện tay mò lên một vật dưới hồ ném về phía Tân Thiên Thịnh.
“Ồ, là cá, có cá, cá thật lớn..” - Trang Nguyệt nhìn xem con cá lớn mình đã ném lên bờ nhảy nhót, mừng rỡ hét lên, sau đó nhìn xuống hồ nước trong veo những con cá lớn bơi lượn, vội gọi Tân Thiên Thịnh: “Tân Thiên Thịnh, mau xuống đây, mau xuống giúp ta bắt cá, ta muốn ăn cá nướng.”
Tân Thiên Thịnh cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, cởi áo khoác trên người đi vào trong nước.
“Tân Thiên Thịnh, nó ở đó, ta muốn con cá to nhất.” - Trang Nguyệt túm lấy tay Tân Thiên Thịnh chỉ về con cá lớn đang bơi.
Tân Thiên Thịnh dùng cây thương, một nhát đâm xuống.
“A…a… Tân Thiên Thịnh… ngươi giỏi quá, cá lớn… ha ha, con cá lớn quá.”
Giữa rừng núi vang lên tiếng hai người cười đùa vui vẻ, vang vọng khắp cả sơn lâm.