Độc Vũ Việt Tinh

Chương 7: Hai Cái Răng




“ Đủ rồi Lang à “

Lời vừa cất lên đã thấy một thân hắc ảnh phi thân từ một tửu quán gần đó mà đáp xuống .

Toàn trường kinh hãi một phen vì kẻ này cũng ẩn giấu lực lượng khiến bọn hắn không thể nào thăm dò được .

Có người nhận ra hắc thân ảnh phía trên kia mà hô lên :

“ Ta từng thấy hắn ở ngoài phố , đoán là một tán tu vô danh nào ngờ lại xuất hiện “

“ Để xem sao “

Khá giả kinh hãi thì cũng thôi đi , đến cả ban cao tầng 3 nhà Nguyễn - Hạ - Cao cũng không thể đoán ra lai lịch của thân ảnh dưới kia .

Chỉ là nhanh chóng một giọng nói già nua truyền đến tai Gia Chủ Nguyễn Chí Bảo , chỉ nghe tiếng mà không thấy hình

“ Linh Vương Sơ Kì “

“ Linh Vương sao “

“ Đa tạ lão gia chiếu cố thông tin “

Nguyễn Chí Bảo biết người vừa truyền tin là phụ thân hắn .

Tên này đang bế quan trong mật thất sau viên trang đã bị khí tức thân ảnh kia làm cho tò mò nên đã xuất động theo dõi .

“ Trẻ như vậy mà đã đạt đến Vương , tên này từ đâu đến “ Nguyễn Chí Bảo thầm tò mò nhưng cũng không sợ sệt gì .

Hắn cũng là Linh Tướng Hậu Kì , mang cái danh thiên tài từ nhỏ nên rất được phụ thân bồi dưỡng tu luyện , sau đó được cho lên làm Gia Chủ sau khi phụ thân ở ẩn .

Giờ đây hắn cũng phải kinh hãi trước lời nhắc nhở của phụ thân về tiểu tử kia .

Sau một hồi suy tư , hắn nhìn sang hai tên Hạ Gia Chủ và Cao Gia Chủ . Cả ba dường như chung một ý định mà gật đầu với nhau .



Bên dưới , len lõi giữa đám người đang theo dõi đấu cuộc , hai tên nam tử một đen một trắng nhìn nhau thầm ra ám hiệu rồi quay người bỏ đi .



“ Ngươi lại là ai “ Yên Tuyết đề phòng hắc thân ảnh trước mắt không nhanh không chậm nói ra .

Lúc này chàng thanh niên mới cất giọng :

“ Mong chu vị tiền bối cùng tiểu thư đây bỏ qua cho hành động lỗ mãng “

“ Tại hạ và vị huynh đệ đang trên đường làm nhiệm vụ . Vừa hay kinh ngạc về sự phồn hoa tại Cổ Thành mà nán lại tham quan “

“ Chẳng may khi chứng kiến thủ đoạn của Hạ Tiêu bỉ ổi mà vị huynh đệ này đã không kiềm được “ Nói rồi chàng thanh niên hơi khom người trước Yên Tuyết sau lại nhìn thẳng vào mắt đối phương .

Địa Lang đã lười tham cuộc , tên này nằm dài ra sàn ngáy ngủ không can lo sự đời để mặc thanh niên kia chịu trách nhiệm thay hắn .

Trong lúc bị đối phương nhìn trúng , Yên Tuyết cảm thấy trong lòng như bộp chộp , có chút lời khó nói .

Đối phương có thực lực hơn hẳn nàng nhưng lại chủ động xin lỗi khiến nàng có chút hào cảm . Nàng cũng nguôi lửa giận trong người bớt phần nào đang định mở lời thì có phụ thân nàng đột nhiên truyền tin tới

“ Đừng dây dưa với hắn , tránh càng xa càng tốt “ Lời vừa nói ra khiến nàng có chút tò mò vừa không cam lòng , nhưng lời của phụ thân nàng không thể không nghe .

“ Ngươi là ai “

Nhìn thấy hai thân ảnh có ý định quay người rời đi thì Yên Tuyết vội cất tiếng .

“ Vũ “

Lời nói tựa như vô tình nhưng lại khiến cho Yên Tuyết cảm thấy cởi mở trong lòng khó nói thành lời .

Đoàn Đoàng …

Tưởng chừng mọi chuyện đã êm xui thì tự dưng ở đâu có 2 quả cầu lửa bắn đến nơi nền đất chỗ võ đài , công kích lớn làm một mảnh của võ đài bị vỡ nát …

Đoàng … Đoàng …

Lại thêm hai quả cầu lửa bắn đến , lần này mục tiêu chính là trung tâm của võ đài , nơi ba thân ảnh đang đứng .

Toả Thiên Vạn Thuẫn - cảm thấy có nguy hiểm , "Vũ" liền nhanh chóng hai tay kết ấn chú , xung quanh hắn xuất hiện hàng vạn tấm thuẫn màu xanh bao bọc lấy hắn và Địa Lang .

Tốc …

Chỉ nhanh như chớp "Vũ" tiến đến vị trí Yên Tuyết đang đứng kéo nàng về phía tấm thuẫn .

Kể thì lâu nhưng biến cuộc chỉ trong chớp mắt .

Nép vào lòng nam nhân chỉ mới gặp không lâu nhưng lại khiến cho Yên Tuyết cảm giác cực kì ấm áp mà thầm cảm .

“ Nam nhân này sao lại cứu ta chứ “

Khói bụi qua đi , nơi vị trí võ đài giờ đây đã tan hoang , có người chết , có người bị thương bởi ảnh hướng của công kích mà nằm la liệt .

Tưởng chừng ba thân ảnh đã hoá thành tro bụi theo làn gió . Giờ đây lại vô sự hiện ra giữa đám thương binh .

Sộc sộc cộc cộc…

Từ xa , một đoàn người cưỡi ngựa ngông cuồn mà tới . Dư chấn từ bọn hắn khiến người dân hai bên phải đổ nhào ra sau hòng tránh né .

Dẫn đầu đoàn người là một tên mặt mũi hung hãng , tai đeo kiềng tròn , bộ râu dài hiện rõ vẻ đồ tể - hắn chính là Lao Xiên , đại ca của Hắc Lao.

Lao Bạch Cầu cùng Lao Huyết Cầu dẫn đám lâu la đứng phía sau cũng đầy vẻ khiêu khích nhìn chằm chằm về phía bọn người .

“ Vậy mà hông chết “

“ Mạnh dữ bây “

Lao Bạch Cầu kinh hỉ .

“ Quả nhiên là Độc Vũ Diệt Ma , xem ra bổn toạ đã xem nhẹ ngươi “

Lời nói của tên cầm đầu đám người khiến toàn trường chú ý tò mò .

“ Độc Vũ Diệt Ma sao “

“ Có phải là “

Có người kinh sợ mà ngất đi , cũng có người ngưỡng mộ đến sùng bái .

Yên Tuyết cùng ban cao tầng Cổ Luỹ Thành nghe tràng này mà cũng hồi ức uy danh .

Một trưởng lão Cao Gia chợt lên tiếc hận :

“ Nghe danh một người một thú lang trược khắp các hiểm địa , truy quét ác nhân cho thiên hạ . Vậy mà chúng ta không nhận ra”

Đám người còn lại lâm vào im lặng trầm tư không dám nói gì .

Không sai , người mà tên đại ca kia đang nói chính là chàng thanh niên cùng sinh vật hình sói kia - là thanh niên một chữ Vũ và Địa Lang.

“ Ha Ha “

“ Tất cả bọn ngươi ở đây rồi hang ổ bây ai lo “

Thanh niên không nhanh không chậm nói ra .

Lao Xiên nghe nói mà buồn cười trong lòng , hắn chỉ cử đi những đầu lâu la tinh nhuệ nhất thôi , 20 linh tá cùng 10 linh sĩ , cộng thêm hắn là Linh Tướng Hậu Kì , hai tên tiểu đệ đều là Linh Tướng Sơ Kì thì cần chi phải sợ một Linh Vương như kia .

Nếu có không đánh lại thì lấy số đông trấn áp mà giết đến đối thủ a .

“ Sơn Trang ta canh phòng nghiêm ngặt , ruồi muỗi đừng hòng thông qua , huống hồ ta còn ngàn đệ tử canh giữ a “ Lao Xiên tự tin khiêu khích .



Đùng Đùng Đùng ….

Lao Xiên vừa dứt lời thì chợt nghe những âm thanh van trời lỡ đất tựa , còn chấn động hơn so với lúc hắn tập kích nơi này .

Nhìn về phía phát ra công kích , hai mắt hắn đỏ ngầu , nắm đấm siết chặt hơn bao giờ hết vì nơi kia chính là địa bàn của hắn , nơi ăn chơi toạ hưởng bao lâu nay vậy mà bị đánh cho tan tác không rõ nguyên do .

Cả bọn không nghi ngờ nhìn về phía thân hắc ảnh kia mà dám chắc chuyện tốt kia có liên quan đến hắn .

Mang theo tất cả sự căm phẫn Lao Xiên quát lớn :

“ Giết “

Vừa dứt câu , một cái bóng đen như chớp đạp không mà đến :

Phốc…

2 cái răng cửa rơi trên mặt đất .