Độc Vũ Việt Tinh
Màn đêm đã hoàn toàn chiếm hữu thiên địa , hai thân ảnh âu iếm sưởi ấm nhau không thôi .
Phàm Vũ sau khi tiến vào khu rừng rậm , quyết định không về sơn động nữa mà chọn lấy một gốc cây không quá cao nhưng lại mọc lên những tán lá xuề xòa có thể tạm thời che chắn sương gió là được .
Hắn đi xung quanh thu gom vài nhánh cây khô rồi lấy ra công cụ tạo lửa ... đầu linh dương non luôn quấn quýt theo sát chân hắn như vẫn còn đang sợ hãi muốn có chỗ dựa tinh thần .
Sau một hồi chật vật đập đá đánh lửa , cuối cùng cũng ngọn lửa nhỏ cũng được thắp lên . Phàm Vũ ôm đầu linh dương non ghé sát vào lòng sưởi ấm rồi lấy ra một ít thịt rừng từ trong nhẫn đem đi nướng .
Nhìn vẻ mặt sợ sệt đến đáng thương của tiểu linh dương mà Phàm Vũ thương cảm hơn , ôm ấp vào lòng theo một cách trìu mến . Nói không quá chứ bây giờ hắn đã thành cha của nó rồi , bất quá chỉ nên nhận làm huynh đệ a .
Sau một hồi , nhiệt độ xung quanh có chút tăng lên do nhiệt lượng từ đốm lửa tỏa ra , cảm thấy đầu linh dương non trong lòng đã ổn định nên hắn cũng yên tâm cho nó qua một bên rồi lấy ra một ít cỏ khô đặt trước mặt nó .
" Ăn tạm thứ này đi , sau này ta tập cho ăn thịt " Phàm Vũ vẻ mặt đắc ý nhìn tiểu linh dương nói ra
Bất quá tiểu linh dương vẫn không hiểu được hắn nói gì ngoài việc ngoan ngoãn ăn cỏ khô chủ nhân đưa a
Phàm Vũ nhìn thấy vậy cũng gật đầu hài lòng , một ý niệm hiện lên , trên tay đã xuất hiện một tấm ngọc bội màu xanh lục có khắc dòng chữ : " Thuẫn Thủ Vạn "
Tấm ngọc bội sau khi được lấy ra liền cất lên một mùi hương cây cỏ , thoang thoảng theo từng gợn không khí trôi nổi , nhẹ dịu vô cùng khiến cho tiểu linh dương cũng thích thú đưa mũi nhỏ lên hít lấy hít để .
Lại một ý niệm , trên tay Phàm Vũ xuất hiện tấm ngọc bội khác nhưng trái ngược với tấm ngọc bội trước đó , nó vậy mà lại mang một màu vàng kim óng ánh đến chói mắt , tiểu linh dương bên cạnh cũng bị ánh sáng hắt vào mắt nhắm tít .
Phàm Vũ liền xoa đầu trấn an nó nhằm ra hiệu an toàn .
Một cổ khí tức toát lên từ tấm ngọc bội kiến hắn phải kinh ngạc , trên mặt ngọc bội cũng khắc ba chữ màu vàng kim là
" Thuận Dương Kích "
Phàm Vũ trừng mắt há hốc mồm , hắn tò mò muốn biết xem bên trong hai tấm ngọc bội này rốt cuộc chứa đựng thứ thần cơ gì đã liền cắt tay nhỏ máu vào tấm ngọc bội màu vàng .
Phàm Vũ nhỏ máu của mình lên , chỉ thấy giọt máu rơi vào chính giữa tấm ngọc bội rồi từ từ lan dần khắp bề mặt , sau đó liền rực sáng lên , một thứ ánh sáng chói mắt khó chịu .
Dần dần , hình dạng cứng rắn của nó tan biến chầm chậm , sau đó hóa thành một hư ảnh mập mờ rồi trong suốt . Tiếp đến hư ảnh như thẩm thấu rồi tan biến vào trong lòng bàn tay của Phàm Vũ .
Ong Ong...
Aaa...
Hắn cảm nhận rằng có chi chít những dòng chữ màu vàng di chuyển chạy dọc truyền từ lòng bàn tay đi vào não hắn , chảy trong máu hắn sau đó đi khắp cơ thể hắn tạo thành một cảm giác đau đớn nhức nhói kịch liệt .
Cũng may trước đó cẩn thận vì sợ làm tiểu linh dương sợ hãi nên đã đem nó nhốt vào nhẫn trữ vật , nếu không đã làm nó thêm sang chấn rồi .
Qua một hồi lâu , khi cổ khí tức từ ngọc bội mờ nhạt dần đi thì Phàm Vũ mới lấy lại sự tỉnh táo , chính xác hơn là cơ thể hắn cần một thời gian thích nghi với cổ lực lượng kia .
Một số thông tin hiện trên trong đầu khiến Phàm Vũ ngơ ngác :
Vũ Kĩ : Thuận Dương Kích
Đẳng cấp : Không rõ
Công dụng : Thu lấy nhiệt độ và ánh sáng từ ánh mặt trời làm năng lượng cho chủ nhân , phụ trợ chiến đâu , vô hạn trong ánh sáng , ảm đạm dưới ánh trăng khi ở đẳng cấp thấp .
Tầng Kĩ :
Tầng 1 : Chiến Kích Dương Thương
Tầng 2 : Chiến Quyết Dương Thương
Tầng 3 : Thuận Dương Hữu Kích
Tầng 4 : Độc Dương Kích Nguyệt
Tầng 5 : Kích Dương Lãnh Địa
Chú thích : Người tu luyện cũng như binh khí kèm theo phải trải qua khảo nghiệm của vũ kĩ , nếu không qua được chỉ trách là hữu phận vô duyên .
Phàm Vũ lại một lần nữa trợn tráo hai con mắt lên vì luồng thông tin vừa rồi hiện lên .
Nhưng khoan ...
" Chiến Kích Dương Thương sao ? Nghe rất quen a? " Phàm Vũ đảo mắt suy nghĩ
Hắn nhớ ra , khi chiến đấu với đầu yêu hổ , không hiểu sao bốn từ này lại hiện ra trong đầu hắn , thúc dục hắn sử dụng một cổ lực lượng có tên là Chiến Kích Dương Thương .
Phàm Vũ liền động ý niệm , lấy ra từ trong nhẫn thanh trường mâu cầm trên tay quan sát . Nhìn qua nhìn lại , nhìn ngang nhìn dọc , đưa lên dở xuống vẫn không thấy điều gì bất thường a .
Còn nhớ không phải lúc đó nó đang có màu trắng lại chuyển sang màu vàng nhạt sao , không phải có những vùng không khí xung quanh nó bị hút vào sao ... càng không phải nó chính nó đã truyền cho hắn ý niệm về chiêu thức kia sao .
Phàm Vũ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hợp lý đến không thể nào xem xét lại nữa rồi .
Thì ra từ khi nhỏ máu nhận chủ với nó và tấm thuẫn khi , mặc dù không có gì hồi đáp lại nhưng có lẽ bọn chúng đã xem như Phàm Vũ chính là chủ nhân mình rồi .
" Được ...Được " Phàm Vũ hài lòng vừa gật đầu vừa nói to
" Nhưng mà ngươi vì sao không có tên " Phàm Vũ tò mò nhìn thanh trường mâu tự kĩ
Bất quá hắn đã tự kĩ thì làm gì có hồi đáp a.
" Ta , ngươi , bộ công pháp kia liên kết với nhau "
" Ta đã được mười một tuổi , tuy cũng già nhưng chắc là không già hơn ngươi đâu "
Phàm Vũ nhí nha nhí nhám trong miệng
" Ta cũng vì sử dụng Chiến Kích Dương Thương mà đánh bại yêu hổ , cũng nhờ có ngươi truyền ý niệm cho ta "
" Vậy lấy tên cho ngươi là Thương Dương Kích "
" Ngươi lớn hơn ta vậy phải gọi là sư huynh rồi "
Hắn cảm thấy thông suốt đứt bật người dậy , hai tay cầm lấy thanh binh khí tự tin hồ hởi
" Thế nào Thương Dương Kích huynh " Phàm Vũ ánh mắt đầy chân thành nhìn vào thanh vũ trí trên tay
Bất chợt lúc này thanh vũ khí vô cảm từ nãy đến giờ lại rung lên bần bật như vừa ý của chủ nhân .
" A...má quỷ "
" Phập "
Nhìn thấy Thương Dương Kích đang vô tri vô giác tự dưng rung lên , Phàm Vũ kinh hãi tưởng mình đặt tên dở quá khiến cho nó muốn động dậy tấn công mình mà nhanh trí quăng luôn thanh thương vào đống lửa còn bản thân chạy ra phía sau gốc cây lẫn trốn .
Sau một hồi lâu , cảm thấy sự tình im ắng trở lại , hắn quyết định tỉ mỉ lại gần quan sát rồi nhẹ nhàng cầm lại thanh thương trên tay , miệng thầm thì .
" Xin lỗi huynh , ta thực sự là bị huynh dọa chết a "
Cầm thanh thương trên tay Phàm Vũ cảm nhận được vị trí nơi tiếp xúc với đống lửa không hề có một chút nóng nào cả , vẫn lạnh buốt như bình thường a .
Mà bấy giờ thanh Thương Dương Kích lại một lần nữa rung lên nhè nhẹ .
Bất quá hắn cũng không quan tâm tới nóng lạnh gì nữa mà líu lít xin lỗi Thương Dương Kích .