Độc Vũ Việt Tinh

Chương 1: Ác Mộng




" Mau … mang thiếu chủ chạy càng xa càng tốt …"

" Thay ta chăm …."

Xoẹt …xoẹt…

" Ha Ha…Haha..."

“ Đây chính là kết cục của những kẻ dám trái lệnh chủ nhân ta”

Một độc hắc ảnh thân hình gầy sộc trùm mũ đen chỉ chừa lại hàm răng nhọn hoắc cùng hai con mắt đỏ ngầu chất chứa vô vàn sát khí cất tiếng:

Hắn và đám thuộc hạ nhận lệnh diệt sát nơi này không chừa một ai . Tiếng cười man rợ thỏa mãn bộc phát làm cho nơi này thêm phần oán khí .

Trên mặt đất giờ đây chỉ còn là những thi thể thương tâm nằm ngỗng ngang , vô vàn những vết chém vô tình vô cảm chèn chịt khắp các thi thể , có vệt máu còn chưa đông lại đang chảy dọc khắp các bức tường , trong ánh mắt các nạn nhân đều tràn ngập sự thù hận , căm phẫn …

Mọi chuyện đến và diễn biến quá nhanh , như một cơn ác mộng đã cuốn trôi bao kí ức đẹp đẽ về nhân gian .

Phàm phủ từng là nơi bao thiên tài thế hệ ao ước được phục vụ vì chủ nhân , bao nô bộc mong được miếng cơm, được sự đãi ngộ từ Phủ Chủ . Trong chớp mắt đã hóa thành mồ chôn của gia quyến , của bao thiên tài hậu bối .



Lách tách … lách tách …

Ông trời như thương xót cho tan cảnh hạ giới mà rơi lệ , những giọt mưa hòa hợp cùng dòng máu tươi trôi dọc khắp sân tạo nên một khung cảnh thê tan.

“ Đại ca …Có kẻ thăm dò.” Một tên thuộc hạ gương mặt trắng bệch với hai chiếc răng nhọn hoắc báo cáo :

“ Được , rút mau ” Tên đại ca ra lệnh rồi phóng người bay đi …