Chương 20. Hóa Ra(1)
“Đại sư tỷ, Vương Thiên Khôn liên hợp với tộc nhân đánh lén ta.” Lý Thủy Đạo chỉ vào miệng v·ết t·hương do đao chém trên vai mình, lại cất giọng nức nở nói: “Hôm nay khi khu chợ kết thúc, ta tới bãi đá lớn nhưng không nhìn thấy đại sư tỷ. Vương Thiên Khôn kia đi tới, nói dối rằng đại sư tỷ ở Long Tuyền đàm chờ ta, bảo hắn ở lại dẫn đường. Ta thực sự không ngờ hắn lại cùng tộc nhân mai phục ở chỗ này. Bọn họ muốn ta giao ra đồng tham thằn lằn của mình, nhưng ta nào có thằn lằn. Cũng may ở chỗ này có một đầm nước, ta lập tức chìm xuống nước, thi triển thủy tức chi thuật, mới tránh thoát một kiếp...”
“Ta hiểu rồi, ngươi theo ta trở về đi.” Tương Tuyết cũng không hỏi gì thêm đã lập tức xoay người dẫn đường tiến về phía trước, Lý Thủy Đạo thành thành thật thật đi theo.
“Đại sư tỷ, Vương Thiên Khôn kia sẽ bị xử phạt như thế nào?” Lý Thủy Đạo cẩn thận hỏi.
“Lát nữa, ta sẽ bẩm báo chi tiết với phu nhân, nhưng chuyện phán định Vương Thiên Khôn kia có vi phạm môn quy hay không, lại không thể dựa vào lời nói một phía của ngươi được. Cần phải chờ người bên trên đi kiểm chứng, nếu kiểm chứng thấy chuyện này đúng là sự thật, sư tôn sẽ tịch thu đồng tham của hắn, từ nay về sau chặt đứt con đường tu luyện của hắn.” Tương Tuyết nói.
“Nhưng... Nếu Vương Thiên Khôn sợ tội bỏ trốn, trực tiếp chuồn đi thì sao?” Lý Thủy Đạo nói bóng nói gió hỏi.
“Vậy sẽ thông báo chuyện này cho Độc Xà cốc Vương gia, để Vương gia làm chút bồi thường, sau đó, chuyện này coi như cho qua.” Tương Tuyết nói.
“Ách... Không thông báo cho Chấp Pháp đường của bổn môn sao?” Lý Thủy Đạo lại hỏi.
“Hừ! Người của Chấp Pháp đường vốn không phải đèn cạn dầu, một khu đất bỏ hoang rơi vào trong tay bọn họ, còn có thể lấy ra ba phần dầu, cho nên có thể không kinh động đến bọn họ thì không nên kinh động bọn họ. Huống chi chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà gây ồn ào đến tận Chấp Pháp đường, sư tôn cũng mất mặt. Người khác sẽ cảm thấy sư tôn vô dụng, ngay cả một tên đồ đệ cũng quản không tốt.”
“Lỡ như Vương gia không chịu bồi thường thì làm sao bây giờ?” Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.
“Ngươi lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Tương Tuyết trợn trắng mắt, nhưng trong miệng vẫn tiếp tục lải nhải trả lời: “Vương gia bên kia hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ bồi chút tiền tượng trưng, nhưng khẳng định là không nhiều, dù sao Vương Thiên Khôn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong gia tộc bọn họ, mà chuyện hắn làm vốn chẳng tạo thành tổn thất gì lớn.”
“Dễ dàng bỏ qua như vậy?” Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Vậy vì sao phụ thân ta không dám chạy trốn khỏi tông môn?”
“Ồ... Phụ thân ngươi đã phạm vào chuyện gì?” Tương Tuyết cảm thấy hứng thú hỏi.
“Người không phạm phải chuyện gì, chỉ là mỗi ngày phụ thân ta đều ở tông môn làm việc vặt, nhưng hết lần này tới lần khác, người cũng không dám thoát khỏi tông môn. Người nói nếu mình tự tiện thoát khỏi môn phái, đi làm một tên tán tu, sẽ khiến ta bị liên lụy.” Lý Thủy Đạo nhíu mày nói.
Nghe vậy, Tương Tuyết đang chạy về phía trước đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu lại đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Lý Thủy Đạo, cười nói: “Loại chuyện này sao? Chỉ có thể nói rằng quy củ của Thần Mộc thành Lý gia các ngươi có chút nghiêm khắc mà thôi.”
Tới lúc này, Lý Thủy Đạo mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra kẻ dùng tính mạng của hắn tới uy h·iếp phụ thân vốn không phải tông môn, mà là gia tộc.
Hóa ra từ trước tới nay, hắn vẫn dùng logic của tầng dưới cùng để suy xét mọi chuyện trên thế giới này.
Hắn vốn cho rằng tông môn là chủ tử dùng xiềng xích khống chế gia tộc, lại không ngờ rằng chính gia tộc lại tự dùng xiềng xích trói chặt mình, sau đó nịnh nọt chủ tử, chỉ cầu làm một tên nô tài tốt.
Trên thực tế, xiềng xích tinh thần nô lệ hóa càng đáng sợ hơn. quy tắc do thượng vị giả chế định ra.
Khó trách Lý Thiên Tuyệt lại như thế...
Nhất thời, Lý Thủy Đạo không khỏi cảm khái muôn vàn.
“Ta nói cho ngươi biết, nếu loại mặt hàng như Vương Thiên Khôn mà tự tiện thoát ly động phủ của sư tôn, nhưng không tạo thành bất cứ tổn thất gì cả, thì rất có khả năng sư tôn sẽ bỏ qua cho gã. Nhưng ngược lại, nếu chuyện đó gây nên tổn thất to lớn, sư tôn sẽ báo lên Chấp Pháp đường. Và hiển nhiên, Vương gia sẽ gặp phải phiền toái lớn đó nha...” Tưởng Tuyết vừa chạy vừa nói, hiển nhiên cái miệng của nàng không thể giấu giếm được chuyện gì.
Nữ nhân Tương Tuyết này chính là loại người thẳng như ruột ngựa, không biết giữ mồm giữ miệng!
Đến đây, gần như Lý Thủy Đạo đã có thể khẳng định được rằng, tin tức giả đồng tham của hắn là thằn lằn do chính nữ nhân này thả ra.
Dựa theo tính cách của nữ nhân này, chỉ sợ bí mật đồng tham của Lý Thủy Đạo là con cóc cũng không giữ được.
Lý Thủy Đạo nhíu mày, hắn nhất định phải phòng ngừa trước khi chuyện xảy ra…
Ngũ hành thủy sinh mộc: nếu cùng cấp bậc, gần như độc thiềm thừ không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho ngô công độc thể.
Ngũ hành thổ khắc thủy: độc thằn lằn có thể tạo thành gấp đôi thương tổn cho thiềm thừ độc thể, hơn nữa độc tính còn kéo dài, vô cùng khó diệt trừ tận gốc. Ngược lại, nếu dùng độc thiềm thừ tác dụng lên bích hổ độc thể, mức thương tổn đạt được không cao, độc tính không thể kéo dài.
Nghĩa là về sau, hắn nhất định phải thường xuyên chuẩn bị độc dược thuộc tính kim chuyên khắc chế ngô công độc thể, mang theo trên người.
Mặt khác hắn cũng phải chuẩn bị giải dược độc thằn lằn, tránh chuyện lật thuyền trong mương…
-----------------
Ngô công độc thể: độc thể của tu sĩ có đồng tham là con rết.
Thiềm thừ độc thể: độc thể của tu sĩ có đồng tham là con cóc.
Bích hổ độc thể: độc thể của tu sĩ có đồng tham là thằn lằn.