Chương 19. Đồng Quy Vu Tận(1)
Tuy trong tay Vương Thiên Khôn đang cầm đoản đao, nhưng thân thể gã lại cực kỳ linh hoạt, không chỉ dễ dàng ngăn cản được một hồi chém loạn của Lý Thủy Đạo, ngược lại còn nhanh chóng chớp lấy thời cơ, bắt đầu đánh trả.
Đây là xà nhu chi thuật!
Là thiên phú thần thông của đồng tham độc xà.
Có điều, Vương Thiên Khôn này luyện không tinh, nhưng Lý Thủy Đạo cũng không mạnh, bởi vì bộ phong chi nhãn của hắn không phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu cự ly gần.
Bởi vậy mới nói, hồi chiến đấu này chính là hai con gà mờ đánh nhau [1] nhưng rõ ràng là khi đánh xáp lá cà, thiên phú thần thông của Vương Thiên Khôn càng có ưu thế hơn.
[1] : nguyên văn 菜鸡互啄 – thái kê hỗ tác, rõ ràng sức chiến đấu của hai bên đều vô cùng kém cỏi, nhưng hết lần này tới lần khác lại chiến đấu có tới có lui, kịch liệt dị thường.
-----------------
Ngay lúc ấy, nắm bắt được cơ hội khí thế của Lý Thủy Đạo có chút suy kiệt, Vương Thiên Khôn đột nhiên tiến lên một bước.
Loan đao của gã quá ngắn, chỉ khi tiến lại gần Lý Thủy Đạo mới có thể chân chính tạo thành thương tổn cho hắn.
Một đao này chém trúng thân thể Lý Thủy Đạo, tuy chém không quá sâu vào thịt, nhưng đây là khởi đầu tốt. Nó có nghĩa là Vương Thiên Khôn đã bắt đầu tổ chức được công kích, hơn nữa chiêu thức của gã còn phát huy ra hiệu quả rõ ràng.
Để đao của mình nhanh hơn nữa, gã không hề tham công, không cầu một kích tất sát, ngược lại cầu hữu công vô quá [2] chỉ cần chém thêm vài đao, kiểu gì cũng có thể chấm dứt được đối thủ.
[2] : câu đầy đủ của nó là 不求有功, 但求无过 - Bất cầu hữu công, đãn cầu vô quá, không cầu lập công, chỉ hi vọng không có sai lầm, chỉ những người an phận thủ thường, không cầu tiến bộ.
-----------------
Lại nói, kiếm pháp của Lý Thủy Đạo này rời rạc, không đâu vào đâu, toàn bộ đều dựa vào một ngụm huyết dũng, đối mặt với một kẻ tay mơ như thế, chẳng phải gã đã nắm thắng lợi trong tay rồi?
Ngay tại thời điểm ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Lý Thủy Đạo đã nhấc chân đá tới một cước, trực tiếp đá trúng bụng Vương Thiên Khôn.
Hiển nhiên, hết thảy mọi sự chú ý của Vương Thiên Khôn đều bị thanh trường kiếm lấp lánh trên tay Lý Thủy Đạo thu hút, gã nào ngờ mình vừa nảy ra ý định dùng đao đao kiến công, đã bị người ta đá một cước trúng bụng.
“Bùm” một tiếng.
Vương Thiên Khôn lại rơi xuống nước.
Lúc này, Vương Thiên Khôn ở trong nước, Lý Thủy Đạo đứng trên bờ, đúng là dùng kiếm đâm chó rơi xuống nước.
Phập, phập…
Lý Thủy Đạo liên tục đâm hai kiếm trúng vào người Vương Thiên Khôn, toàn bộ lưỡi kiếm đều là máu.
Chỉ thấy phần cổ và bả vai Vương Thiên Khôn vừa có thêm hai lỗ máu. Gã bất đắc dĩ vô cùng, chỉ có thể bơi vào sâu trong đầm nước, muốn bơi đến một bờ khác của Long Tuyền đàm để leo lên.
Muốn chạy? Không có cửa đâu!
Lại nói, ngay từ đầu, Vương Thiên Khôn này đã muốn tính kế Lý Thủy Đạo hắn, khiến trong lòng Lý Thủy Đạo đã nổi lên sát tâm, hôm nay hắn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Lý Thủy Đạo vốn đang đứng trên bờ đã dứt khoát nhảy xuống nước. Rồi cứ như vậy, Vương Thiên Khôn bơi phía trước, Lý Thủy Đạo đuổi theo phía sau. Hiển nhiên cả hai đều biết bơi lội.
Vương Thiên Khôn trúng oa độc trên kiếm, Lý Thủy Đạo trúng xà độc trên đao.
Tuy cả hai người bọn họ đều là độc thể, không đến mức trúng độc mà c·hết, nhưng lại có cảm giác suy nghĩ đã trở nên hỗn loạn, hai mắt nổ đom đóm.
Cứ như vậy, song phương cùng trúng độc, cùng sặc nước, cùng b·ị t·hương, một đường chiến đấu kịch liệt, cùng nhảy múa giữa lằn ranh sinh tử.
Hai người điên cuồng chém g·iết trong nước, nhưng đao kiếm trong tay chỉ có thể vung lên mấy cái, thân thể đã không chống đỡ nổi, gần như cùng lúc chìm xuống phía dưới.
Ùng ục ùng ục ùng ục...
Trong miệng hai người đều phun ra rất nhiều bong bóng khí.
Vương Thiên Khôn trợn trắng mắt, trực tiếp ngất đi, ý thức của Lý Thủy Đạo cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn mơ màng.
Cả hai đồng thời đuối nước ngay giữa Long Tuyền đàm, thân thể không ngừng chìm xuống...
Sau khi cả Vương Thiên Khôn lẫn Lý Thủy Đạo đều rơi vào hôn mê, trong tình thế hiện giờ, chỉ có đồng tham của hai người bọn họ là đủ khả năng chiến đấu, cũng như là nhân tố mấu chốt để quyết định thắng bại cuối cùng của trận đấu này.
Chỉ thấy một con độc xà đen thùi lùi có kích cỡ bằng ngón tay cái, nhanh chóng chui ra khỏi tay áo của Vương Thiên Khôn. Vừa xuất hiện, độc xà đã nhắm thẳng vào cổ Lý Thủy Đạo, răng nanh mở ra.
Ngay khi độc xà sắp cắn trúng cổ Lý Thủy Đạo, một cái đầu lưỡi linh hoạt chợt bắn tới, quấn lấy độc xà, một ngụm nuốt vào trong miệng mình.
Hai mắt con cóc nọ vô cùng hung hãn, làn da thô ráp giống như nham thạch, trên người được bao trùm bởi một tầng lân giáp lạnh như băng, vẻ ngoài giống hệt thằn lằn.
Nó vừa “Ken két” nhai thân thể độc xà, vừa nhanh chóng nuốt xuống, chỉ nghe một chuỗi âm thanh “Ừng ực ừng ực” vang lên, độc xà đã thuận lợi biến mất trong bụng cóc, đơn giản như nuốt một sợi mì.
Ngũ hành thủy khắc hỏa, thủy độc tuyệt đối khắc hỏa độc.
Sau trận chiến chớp nhoáng giữa cóc và rắn, Long Tuyền đàm chợt rơi vào yên tĩnh.