Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 228




Ông ta lập tức gọi điện cho con trai mình, sai con dùng các mối quan hệ để nghe ngóng tung tích của Cung Dạ Tiêu, bất luận anh ta đang ở đâu Cung Nghiêm cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đoạt lấy tập đoàn Cung Thị này.

Tại căn cứ biên giới ở thành phố xa xôi.

Ở đây vô cùng yên tĩnh, tốt lên không khí nghiêm ngặt

Buổi chiều Cung Muội Muội hỗ trợ Nhậm San San thẩm vấn tội phạm một lượt, tội phạm vô cùng giảo hoạt, không hề tiết lộ thông tin gì hữu dụng vì thế họ vẫn phải tiếp tục ở lại đây, cho tới khi thẩm vấn kết thúc.

Buổi tối, Cung Muội Muội mệt mỏi cả ngày, cô tắm xong liền ngồi trên giường thẫn thờ.

Lúc này đã hơn tám giờ, cô nhớ tới phải gọi điện cho anh mình, nhưng lần trước cô nói với anh rằng, mới đi làm rất bận, vì thì cô không cần phải thường xuyên gọi điện cho anh.

Nếu như anh gọi điện tới thì cô sẽ có sao nói vậy!

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cung Muội Muội nhíu mày, lúc này ai còn gõ cửa phòng cô?

Cửa ở đây không có lỗ mắt mèo, muốn biết là ai thì phải ra mở cửa.

Cửa được mở ra.

Bên ngoài, Dạ Lương Thành cao lớn đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt phức tạp khó đoán nhìn cô.

"Có việc gì sao?" Cung Muội Muội lập tức ngẩng đầu hỏi.

Dạ Lương Thành thực sự nghi ngờ mắt của mình, hôm nay cô bé này như biến thành một người khác hoàn toàn, anh nheo mắt nói: "Tôi muốn nói chuyện với em."

"Ồ! Không tiện đâu, em sắp ngủ rồi, mai còn phải dậy sớm nữa! Em đã đồng ý Tiểu Long sáng mai đi chạy bộ."

"Tiểu Long?" Dạ Lương Thành mặt sa sầm.

Cung Muội Muội liền cười nói: "Chính là anh lính hôm nay dẫn em đi dạo đấy! Anh ấy tên là Tiểu Long."

"Xem ra khả năng thích ứng của em cũng không tồi, lập tức có bạn liền." Dạ Lương Thành bình thản khen ngợi cô.

"Anh ấy rất tốt." Nói xong Cung Muội Muội liền nói với anh: "Chúc ngủ ngon!" Sau đó đóng cửa lại.

Chính trong lúc này, tiếng Dạ Lương Thành vọng vào: "Chỉ mất mấy phút thôi."

Cung Muội Muội không ngờ anh lại khăng khăng muốn vào tới vậy, cô đành mở cửa ra: "Được thôi, nói ở ngoài cửa vậy! Anh muốn nói gì với em?"

Dạ Lương Thành nghẹn lời, cô hỏi thẳng thắn vậy khiến anh nhất thời không nhớ ra mình muốn hỏi gì, đôi mắt sâu thẳm cứ thế lặng lẽ nhìn cô.

Đứng vậy mấy giây.

Cung Muội Muội nhíu mày, đôi mắt trong veo thoáng vẻ nghi hoặc: "Anh nói gì đi! Không nói thì em đi ngủ đây!" Nói xong cô liền ngáp dài: "Em mệt rồi."

Dạ Lương Thành thấy cô mệt thật, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt thoáng vẻ thương cảm, buổi chiều thẩm vấn liên tục ba tiếng, cô không hề uống một ngụm nước nào, đúng là vất vả cho cô.

"Không có gì, em ngủ đi!" Dạ Lương Thành nuốt lại những lời muốn hỏi.

"Vâng!" Cung Muội Muội trả lời một câu, đóng cửa lại không hề do dự.

Bên ngoài, Dạ Lương Thành đứng đó rất lâu không hề rời đi.

Cung Muội Muội nằm trên giường, khóe mắt rớm lệ, cô buồn bã gượng cười, mình thật đáng biểu dương, biểu hiện không tồi.

Buổi tối, Trình Ly Nguyệt dỗ con ngủ xong, khi chắc chắn con sẽ không tỉnh lại, cô liền xuống lầu, cô nói dối cậu bé là Cung Dạ Tiêu đi công tác, phải mấy ngày nữa mới về, cậu bé không hề nghi ngờ gì.

Rồi cô nói tuần này phải tăng ca, cậu bé cũng không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý hai ngày cuối tuần sẽ vẫn tới trường.

Ngồi bên cạnh giường bệnh của Cung Dạ Tiêu, anh vừa mới rửa vết thương, bôi thuốc mới, lục này có thể nằm dựa cao, chỉ có điều không được xoay người.

Trình Ly Nguyệt nhìn anh, cảm thấy vô cùng thương anh, người thường bị thương nghiêm trọng như vậy chắc phải hôn mê mấy ngày mới tỉnh, tới bác sỹ cũng nói rằng thể chất của anh hơn người, năng lực hồi phục cũng rất tốt, cũng không có triệu chứng phát bệnh.

"Tiểu Trạch ngủ rồi sao?" Cung Dạ Tiêu rất áy này, chỉ cách một tầng nhưng anh không thể nào đi gặp con mình.

"Con ngủ rồi, tôi nói dối con anh đi công tác mấy ngày nữa mới về, mai và mốt tôi sẽ đưa con tới trường, như vậy ban ngày có thể chuyên tâm chăm sóc anh." Trình Ly Nguyệt đáp.

Cung Dạ Tiêu nhìn nét mặt tiều tụy của cô, trong lòng không khỏi tự trách mình, là anh khiến cô lo lắng.

Song điều này cũng chứng minh vị trí của anh trong trái tim cô đã rất quan trọng. Không ngờ bị thương một lần có thể đoán ra được anh quan trọng ra sao với cô.

Trình Ly Nguyệt nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi, cảm thấy không khí xung quanh bỗng có chút biến đổi lạ kì, anh giơ tay lên.

Cô cứ thế nhìn anh xoa tay lên má mình, lòng bàn tay anh rất ấm, hơi nóng bỏng, truyền qua da cô từ vân tay lòng bàn tay anh vào tận tim cô, cô nín thở, trái tim loạn nhịp.

Cô không thể chịu được không khí ngọt ngào tình cảm này, cô hơi ngoảnh mặt đi, muốn tránh né tiếp xúc với tay anh.

Vừa quay mặt đi, bên tai đã vang lên tiếng than thở thất vọng của anh: "Có phải em không quan tâm tới tôi?"

Đầu Trình Ly Nguyệt lập tức rối bời, cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang cúi mắt, thần sắc bất định: "Anh nói gì vậy?"

"Trình Ly Nguyệt, tôi muốn bây giờ em hãy nói với tôi, em yêu tôi có được không?" Cung Dạ Tiêu nhìn cô, ánh mắt sâu sa dồn ép cô trả lời.

Trình Ly Nguyệt hoảng loạn chớp mắt, sao đột nhiên anh lại hỏi điều này? Cô chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, không trả lời.

"Không yêu?" Giọng anh trở lên buồn bã, như thể vô cùng thất vọng.

Trình Ly Nguyệt hoảng hốt ngẩng đầu, lông mi run run, mặc dù cô biết dường như anh đang ép cô nói ra cảm giác thực trong lòng mình, nếu là bình thường cô sẽ không dễ dàng gì bộc lộ tình cảm thật trong lòng với người khác.

Tới tận khoảnh khắc này cô vẫn không muốn thừa nhận cảm giác của mình đối với anh, suy cho cùng, dũng khí muốn bày tỏ tình cảm với anh vẫn không đủ mạnh.

Cung Dạ Tiêu nhìn cô, ánh mắt lạnh dần: "Thôi! Em không muốn trả lời tôi cũng không ép em."

Nói xong, anh bất ngờ lấy tay ôm lấy vết thương, nét mặt đau đớn tột độ.

"Cung Dạ Tiêu, anh sao vậy?" Trình Ly Nguyệt lo lắng nhìn anh, ánh mắt bộc lộ tình cảm thật sự, không hề có chút nào là không quan tâm, ánh mắt chỉ toàn lo lắng và quan tâm.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn đôi mắt đang lo lắng của cô, anh bực tức nói: "Bảo em nói một câu yêu tôi khó vậy sao?"

Trình Ly Nguyệt vẫn còn đang lo lắng tới vết thương của anh: "Anh còn đau không? Có cần gọi bác sỹ tới không?"

Cung Dạ Tiêu nhìn lên gương mặt đang lo lắng của cô, giọng khàn khàn: "Nếu như em đồng ý nói em yêu tôi, tôi sẽ bớt đau đi một nửa."

Trình Ly Nguyệt nhìn anh, lập tức hiểu ra anh đang gạt cô, nhưng sắc mặt của cô không hề nhẹ nhõm, cô mím môi, hít thở thật sâu nói: "Thật sao? Chỉ cần tôi nói, anh sẽ dễ chịu hơn sao?"

"Ừ!"

"Được, Cung Dạ Tiêu, em yêu anh!" Cô khẽ nói.