Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 216




Hồ Cường ngẫm nghĩ một lát, sợ hãi báo cáo lại: "Tôi nghĩ Cung Dạ Tiêu chắc đã bắt đầu ra tay từ nửa tháng trước."

Lục Hải mặt biến sắc, nửa tháng trước? Dựa vào thủ đoạn của Cung Dạ Tiêu chắc đã điều tra tương đối rồi.

"Liên hệ người tài xế đó chưa?"

"Tên một năm trước được thả ra đó sao? Không biết hắn đã đi đâu rồi."

"Mau đi tìm, hắn là mấu chốt, nếu như không tìm được hắn, vậy thì chắc chắn Cung Dạ Tiêu đã tìm được hắn rồi."

"Được, tôi đi tìm liền."

"Trước chiều nay tôi cần thông tin chính xác, nếu như thực sự không còn đường nào khác thì chúng ta cũng không thể ngồi yên đợi chết."

Hồ Cường nhìn ông ta, sắc mặt khiếp đảm: "Lục tổng, nhỡ Cung Dạ Tiêu tìm đủ bằng chứng, vậy chúng ta phải làm sao?"

"Chúng ta cũng không thể ngồi yên đợi chết, nếu như Cung Dạ Tiêu thực sự muốn giúp Trình Ly Nguyệt đối phó với tôi vậy là anh ta tự tìm đường chết, không thể trách tôi ra tay vô tình."

"Lục... Lục tổng, anh định đối phó với Cung Dạ Tiêu?" Hồ Cường sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn.

Lục Hải tung hoành thương trường ba mươi năm, sớm đã luyện được bản lĩnh gan hùm, đâu có sợ gì? Cho dù chọc thủng trời cũng dám làm, ông ta hừ một tiếng: "Sợ gì chứ? Hắn ta có mạnh thế nào đi nữa thì chẳng qua cũng là người phàm xác thịt."

"Nhưng hắn ta là đứa cháu nội mà ông Cung yêu quý nhất! Hơn nữa lại là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Cung Thị."

Lục Hải không hề sợ hãi nói: "Ông Cung đó chả còn mấy năm nữa sẽ chầu trời, Cung Dạ Tiêu nếu như chết đi, nhà họ Cung sẽ có người lên nắm quyền, những kẻ đó không có hại cho chúng ta là được."

Hồ Cường vẫn còn sợ hãi thở không ra hơi: "Được rồi, tôi lập tức đi điều tra."

Hồ Cường rời đi, Lục Hải đấm mạnh một đấm xuống bàn. Thật không ngờ, cháu của ông ta lại giở thủ đoạn này, đưa ông ta tới tay Cung Dạ Tiêu, nếu như không phải thủ hạ của ông ta điều tra ra được, ông ta thực sự sẽ không biết mình sẽ chết thế nào?

Lúc này, trong lòng Lục Hải đã có chuẩn bị, Cung Dạ Tiêu chắc chắn đã nắm được một bộ phận bằng chứng, nói không chừng cháu của ông ta cũng góp một phần, ông ta lập tức nhấc điện thoại gọi một dãy số, hỏi đầu dây bên kia: "Tôi là Lục Hải, muốn biết gần đây cháu tôi có vào phòng dữ liệu không?"

"Lục phó tổng, anh đợi một lát." Đầu bên kia kiểm tra hai phút, lập tức trả lời: "Lục tổng không vào phòng dữ liệu, nhưng trợ lý riêng của anh ta mấy hôm trước có vào."

Sắc mặt Lục Hải sa sầm cực độ, quả như dự đoán, Lục Tuấn Hiên cũng tham gia.

Không ngờ ông ta một đời anh minh lại bị hủy trong tay đứa oắt con này, hừm, không dễ dàng vậy đâu.

Trình Ly Nguyệt tới văn phòng làm việc, văn phòng buổi sáng tràn ngập sức sống, cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ dồi dào sinh khí dưới ánh nắng mặt trời, hương cà phê ngào ngạt, những nhân viên mới đi làm đều trong trạng thái thảnh thơi.

Trình Ly Nguyệt bước vào văn phòng, nhìn thấy chậu sen đá, cô liền đẩy cửa hỏi Đường Duy Duy: "Ai tặng vậy?"

"Em tặng, chị Ly Nguyệt, gần đây chị bận quá, nhớ chú ý cho mắt nghỉ ngơi, nhìn nhiều thực vật màu xanh, như vậy sẽ tốt cho mắt hơn."

"Cám ơn!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười cảm ơn trợ lý kỹ tính.

Đường Duy Duy cười hì hì: "Không cần khách sáo."

Trình Ly Nguyệt nộp hai tác phẩm đã hoàn thành cho Linda, chuông điện thoại vang lên, Trình Ly Nguyệt liếc nhìn, là Bùi Tử Hiên, cô mỉm cười nhấc máy: "Alo, Tử Hiên à."

"Khảo sát thị trường mệt muốn chết, trưa mời em ăn cơm nhé." Bùi Tử Hiên than thở ở đầu dây bên kia.

"Được thôi! Em mời anh! Trước đây anh mời em nhiều rồi."

"Đừng, tôi mời em!" Nói xong, Bùi Tử Hiên mỉm cười hỏi: "Cung Dạ Tiêu không ghen chứ!"

"Chắc là không!" Trình Ly Nguyệt bật cười: "Hay là lát em sẽ báo cáo với anh ấy một tiếng."

"Nhìn em kìa, chẳng qua chỉ là ăn một bữa với bạn khác giới mà thôi!"

"Được rồi! Đặt nhà hàng xong thì gửi tin nhắn cho em." Trình Ly Nguyệt cười nói rồi tắt máy, sau đó cô ngẫm nghĩ xem có nên gọi điện báo với Cung Dạ Tiêu hay không, nhỡ may anh ta ghen thì sao?

Ý! Rõ ràng họ không có quan hệ gì, thậm chí tới người yêu cũng không phải, tại sao cô phải quan tâm tới cảm nhận của anh ta chứ?

Trình Ly Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, để anh ta không ghen, cô thuận tay gọi một cuộc điện thoại.

Trình Ly Nguyệt gọi vào số của Cung Dạ Tiêu.

"Alo!" Cung Dạ Tiêu bên kia rất yên tĩnh.

"Anh đang họp à?" Trình Ly Nguyệt le lưỡi, mỗi lần gọi điện cho anh ta đều gặp đúng lúc đang họp.

"Em nói đi!" Cung Dạ Tiêu dịu dàng lên tiếng.

"Tôi muốn báo với anh một việc, trưa nay tôi sẽ ăn trưa cùng Bùi Tử Hiên, anh không có ý kiến gì chứ!" Trình Ly Nguyệt mím môi khẽ hỏi.

Chờ đợi suốt mấy giây, đầu dây bên kia trả lời một câu không mấy vui vẻ: "Chỉ được ăn cơm, không được có tiếp xúc thân thể."

Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười: "Được rồi!" Nói xong cô liền ngắn máy.

Trong lòng nhủ thầm, thật bá đạo.

Buổi trưa, xe của Bùi Tử Hiên đã được vận chuyện về nước qua đường hàng không, lúc này đang đắc ý chạy xe tới đón Trình Ly Nguyệt.

"Đổi xe mới rồi?" Trình Ly Nguyệt vừa ngồi vào liền hỏi.

"Quà sinh nhật ba anh tặng anh." Bùi Tử Hiên cười tít mắt: "Anh đưa em đi dạo một vòng nhé."

"Thôi, không đi đâu, đi tới nhà hàng thôi, ăn xong em còn phải về làm việc nữa."

"Có Cung Dạ Tiêu người giàu có đầu bảng làm bạn trai mà em vẫn phải đi làm?" Bùi Tử Hiên nhìn cô, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

"Anh ta là anh ta, em là em, em kiếm tiền tự tiêu, không cần anh ta phải nuôi." Trình Ly Nguyệt tự hào nói.

Bùi Tử Hiên bật cười lắc đầu: "Chả trách Cung Dạ Tiêu ưng ý em, chỉ nhìn khí phách này của em, đàn ông nào cũng yêu thích."

Trình Ly Nguyệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ nói: "Nói thật, em cũng không biết Cung Dạ Tiêu thích em ở điểm gì, trên đời này những cô gái xinh đẹp có khí chất hơn em nhiều như sao trên trời."

"Anh ta không phải là đàn ông nông cạn, nói không chừng trên người em có một loại khí chất thu hút anh ta." Bùi Tử Hiên phân tích giúp cô.

Trình Ly Nguyệt nheo mắt, mỉm cười lắc đầu: "Em thấy em rất bình thường! Người như em trên đường có đầy rẫy!"

Bùi Tử Hiên ngoảnh đầu nhìn cô, hạ cửa xe xuống, cô dựa đầu vào ghế, gương mặt xinh đẹp đầy đặn, đẹp khiến người ta mê mẩn nhưng lại tự chê mình bình thường? Cô gái này bình thường không soi gương sao?

Bùi Tử Hiên dừng xe ở cửa nhà hàng, nói với cô: "Bạn bè giới thiệu, nghe nói nhà hàng này có món bò bít-tết rất ngon, chúng ta tới ăn thử."

Trình Ly Nguyệt vui vẻ cười nói: "Được thôi!" Cô cũng muốn ăn một bữa ra trò.

Hai người vừa bước vào nhà hàng, Bùi Tử Hiên chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, cả hai cười nói gọi món.

Đúng lúc này, nhà hàng khá đông người, chí ít có mười mất bàn, một trong số đó có bàn của Thẩm Quân Dao và Lục Nhã Tình. Hai người họ thấy Trình Ly Nguyệt bước vào cùng một anh chàng trẻ tuổi, liền đưa mắt nhìn nhau.

"Trình Ly Nguyệt hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng Cung Dạ Tiêu, chị dâu, chúng ta phải chụp hình lại."

Thẩm Quân Dao nhìn qua, Trình Ly Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, chàng trai trẻ tuổi tuấn tú ở đối diện cũng rất dịu dàng, yêu chiều cô, cô ta cười nhạt một tiếng: "Chụp đi! Để Cung Dạ Tiêu biết được sự lăng nhăng của cô ta!"

Lục Nhã Tình nhìn chàng trai tuấn tú kia liền cảm thấy ngưỡng mộ và đố kị: "Cô ta thật có bản lĩnh, chuyên chọn những người giàu có và đẹp trai để xuống tay."