Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 566




“Cho dù tôi nói dối lừa anh là không đúng, nhưng đây đâu chỉ có đôi mắt tôi đang nhìn.” Đối với người như anh chả có tí thiện cảm hay đồng tình.

Thậm chí lời anh vừa nói, mình cũng thuận miệng nói Cảnh Thần Hạo là chồng trước.

Trong lòng cô tự nhiên thấy không thoải mái.

Không thoải máu hơn, do thấy sắc mặt anh chẳng tốt gì cả!

“Xem ra là động lòng rồi, đến tâm hồn cũng không tha!” Tề Viễn Dương móc 1 bên miệng lên, nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đang chột dạ.

Có người sắp gặp xui rồi!

Nhưng giờ cô không muốn ở đây thêm phút nào nữa.

“Tôi đi trước, anh xử lý.” Cô thừa nhận mình lợi dụng Tề Viễn Dương, nếu không cô thật không có cách nào.

Tề Viễn Dương nghiêng đầu nhìn bóng cô rời khỏi, quay người đi theo, nhưng tuyệt đối sẽ không tha anh ta.

“Nhiễm Nhiễm,..” Anh gọi trong lo lắng.

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước cửa phòng bao, cúi thấp giọng, “Tôi có thể tự ngồi xe về được, cảm ơn anh giúp đỡ, lời anh nói tôi sẽ không để bụng.”

“Câu nói đó của anh?” Anh vui vẻ hỏi lại.

Anh vừa nói chẳng phải là cô là người đàn bà của anh sao?

Đó là không thể.

“Trong lòng anh hiểu rõ, hiểu rõ mà giả hồ đồ.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh, mở cửa đi khỏi phòng.

Sau khi cô đi, Tề Viễn Dương đứng bên cạnh, đi được 2 bước, dừng chân lại.

Cảnh Thần Hạo thân hình cây bút ấy mặc đồ tây đang ở phòng đối diện nhìn xéo qua, tay cầm điếu thuốc, đâu thuốc đang sáng đột nhiên tối lại, khuôn mặt anh giống như vừa bị khói thuốc thiêu cháy.

Cô lại có thể nhìn rõ mặt anh, 1 nét lạnh lùng như băng bắc cực.

Anh không hay hút thuốc, lần trước thấy anh hút thuốc là năm ngoái.

Chân cô muốn đi về hướng anh, đột nhiên vừa đưa chân lên, lại cứng đơ tại chỗ.

Cảnh Thần Hạo nhận được tin tức, cô ở đây, nên đến đây.

Cũng biết cô và Tề Viễn Dương cùng đến, giờ nhìn họ cùng đi ra, anh như rơi từ trên mây xuống mười tám tầng đại ngục.

Nhiễm Nhiễm của anh có phải không cần anh nữa, đã có người khác chăm sóc cô, bảo vệ cô, ở cạnh cô.

Thậm chí Tề Viễn Dương không so đo sự có mặt của Dương Dương Noãn Noãn, chỉ vì Nhiễm Nhiễm.

“Cảnh Tổng! Trùng hợp quá! Hút thuốc thật biết chọn chỗ, mùi của điếu thuốc này có phải đặc biệt tuyệt không?”

Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo im lặng như thế, nhưng không đại diện Tề Viễn Dương không còn sống.

Cảnh Thần Hạo biết Nhiễm Nhiễm không thích khói thuốc, nên đã tắt đầu thuốc, rồi vứt vào sọt rác.

Rồi đôi chân dài anh đi về hướng họ.

Bùi Nhiễm Nhiễm thấy anh đứng gần, lạnh lùng mở miệng, “Chúng ta đi thôi!”

Tề Viễn Dương nhìn Cảnh Thần Hạo cưới đắc ý, cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, em no chưa? Hay là chúng ta về dẫn Dương Dương Noãn Noãn đi ăn khuya.”

“Không cần, tụi nó không ăn khuya.”

Cảnh Thần Hạo đứng yên tại chỗ, nghe thấy giọng nói thánh thót của cô, lời nói dịu dàng ấy đáng lẽ dành cho anh.

Tư thế cứ giữ nguyên, lạnh lùng nhìn 2 người rời khỏi, hàng lông mày dựng ngược lên, đôi tay từ từ nắm chặt.

Tiếp đo, 1 nắm đấm vào tường.

Bùi Nhiễm Nhiễm và Tề Viễn Dương cùng nhau đi khỏi khách sạn Nhược Thiên, cô cúi đầu cảm ơn, rồi đưua tay kêu chiếc taxi.

Tề Viễn Dương nhìn cô đi khỏi, mình cũng nhanh chóng rời khỏi.

Đây không phải là nơi anh thích.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe, trong đầu toàn là hình ảnh Cảnh Thần Hạo dùng tay tắt đi đầu thuốc, tay anh có đau không?

Cô lấy điện thoại trong túi ra, tìm số, Thích Thịnh Thiên đang ở nhà cùng Lâm Tri Hiểu, Đường Sóc thì không thể rồi, cô lại không thân với Mẫn Lệ lắm.

Nhưng giờ...

Cô lo cho sự an nguy của Cảnh Thần Hạo, đừng uống say.

Cô gọi điện thoại cho Mẫn Lệ, rồi đưa điện thoại ra xa, trong điện thoại quả nhiên truyền lại giọng nói, “Chị dâu, có chuyện à!”

Cái giọng to chói tai ấy, bao giờ sửa được?

Cô thu điện thoại lại, “Đến Nhược Thiên coi anh Hạo của anh, đừng để anh ấy uống say!”

“Chị dâu, ở đâu?”

Giọng thì lớn, mà tâm tư thì nhạy bén.

“Tôi mới đi khỏi, anh mau đến đi, tôi cúp trước đây.” Cô tắt máy nhưng vẫn không yên tâm, nắm chặt điện thoại.

Cô thực sự xém tí xông qua đó, nhưng cô nhớ đến tin tức sáng nay, nhớ đến Diệp Mộ Yên, rồi nhớ đến đứa bé tên An An, cô lại khó chịu.

Cô vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho anh, cũng không thể để anh không làm ảnh hưởng mình.

Cô nghiêng đầu nhìn cửa sổ, ngoài kia ánh đen lấp lánh, thành phố A về đêm luôn đẹp như thế, đã lâu rồi cô không ngắm chúng.

Cô về tới nhà, đã thấy bên trong có tiếng nói chuyện.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn 9h, còn chưa ngủ!

Lần sau không để cho Cao Sâm chăm bọn nhóc.

Cô vừa đi vào, 3 người nhìn cô.

“Mami, mẹ về rồi!” Noãn Noãn chạy về hướng cô, 2 người khác nhìn cô, Dương Dương đứng lên.

“Mami về rồi, giờ đã trễ rồi, mami dẫn tụi con đi ngủ.” Cô kéo tay Noãn Noãn, nhìn Cao Sâm, “Cảm ơn cậu.”

“Chị khách sáo quá! Tôi là chú nó thì phải chăm sóc tụi nhỏ, đúng không!” Anh nhìn chúng, “Vậy không làm phiền, về trước đây.”

“Đi đường cẩn thận.” Bùi Nhiễm Nhiễm dặn dò 1 câu, rồi lại kéo tay Dương Dương.

Sau khi tiễn anh rời khỏi, cô dẫn tụi nhỏ lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện.

Sau khi Cao Sâm vào trong xe, đeo tai nghe bluetooth, “Tề tổng nè, bên anh là tình hình gì đây! Bảo tôi đến chăm tụi nhỏ, anh thì sao? Mới 9h, đưa người ta về! Anh theo đuổi phụ nữ như thế, chắc tôi sắp theo họ anh được rồi!”

“Cậu lắm lời thế.” Bên trong vọng lại âm thanh bình tĩnh của Tề Viễn Dương.

“Tôi lắm lời? Tôi đang nói thật lòng, anh giữ thân trong sạch, là cái cây! Đợi thỏ nhào vào anh, anh không biết chủ động sao, lần sau lên kế hoạch, thời đại này đều thịnh hành chiếm thân xác trước, rồi chiếm con tim!”

“Đó là anh.” Tề Viễn Dương đứng ở ban công, gió đêm thổi, trong tay không có ly rượu, chỉ có điện thoại.

“Tôi làm sao? Anh biết giờ chính là thế không? Ngày dài sinh tình, ngày dài sinh tình, tinh túy trong đó anh không biết sao, tôi nói có phải anh cấm dục quá lâu, không được luôn rồi hả? Có cần tôi tìm đàn bà cho anh thử trước? Đến lúc đó không thể thì mất mặt lắm.” Cao Sâm càng nói càng hăng, như thế sẽ tìm đàn bà cho Tề Viễn Dương liền.

“Không biết.”

“Sao lại không? Anh không biết thật? Má ơi, anh là trai tân? Động vật hiếm! Cô Bùi theo anh là lời to rồi!”

“Anh muốn chết đúng không?” Tề Viễn Dương ít khi giận, đối với bạn mình thì không chút niệm tình. “Đưa vị trí chính xác cho tôi.”

“Anh cần vị trí của người đẹp, hay của tôi.” Cao Sâm hỏi lại.