Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 937




Mọi người lo lắng rất nhiều chuyện, đó là vì bản thân không xác định được những yếu tố tạo nên chuyện đó.

Long Duy biết, sở dĩ Quyền Nam Dương không hề lo lắng không phải chỉ vì, trong tay anh ta đang nắm giữ tư liệu và manh mối, mà quan trọng hơn là Quyền Nam Dương đang điều khiển toàn bộ hướng đi của sự việc lần này.

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Quyền Nam Dương… Nói đúng hơn là, mọi thứ đều đang phát triển theo sự dẫn dắt của Quyền Nam Dương.

Điều làm cho Quyền Nam Dương cảm thấy lo lắng nhất chính là Trần Nhạc Nhung, cũng may là có gia đình Chiến Niệm Bắc ở bên cạnh cô, có Chiến Niệm Bắc ở đó, anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Anh đứng dậy.

Long Duy vội hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Quyền Nam Dương nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ đi rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ mà thôi.”

Long Duy: “…”

Anh đúng là đang căng thẳng.

Hung thủ làm cho nhà họ Long bị diệt sắp xuất hiện, đương nhiên anh phải căng thẳng rồi, bởi vì anh đã nghĩ ra 100 cách tra tấn để chờ bọn chúng.

*

Nam Dương đi ra ngoài phòng tắm, thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề, bên ngoài là một bộ vest đen mà anh vẫn thường mặc, được phối hợp rất trang trọng.

Đôi chân thon dài, mỗi bước đi giống như một tác phẩm nghệ thuật, vừa tao nhã lại vừa phong độ, trông rất quyến rũ.

Long Duy nhìn thấy anh cũng không nhịn được huýt sáo: “Bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra ngài Tổng thống của tôi lại đẹp trai như vậy.”

Quyền Nam Dương không hề đáp lại Long Duy, cũng không liếc nhìn anh ta, đi thẳng sang một bên, cầm cà vạt lên thắt, rồi nhìn chính mình ở trong gương.

Quả thật nhìn tinh thần của anh rất tốt, có thể là do nghĩ đến chuyện một lưới bắt tóm gọn kẻ địch, máu huyết trong người anh sôi trào, vô cùng hưng phấn, vì vậy tâm trạng anh đang rất tốt.

Cũng may bây giờ đứng cạnh anh chính là Long Duy, nếu đổi Long Duy thành Trần Nhạc Nhung mê người kia, có lẽ anh đã bổ nhào về phía cô rồi.

Quyền Nam Dương giơ cổ tay nhìn đồng hồ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Đến giờ rồi.”

Long Duy gật đầu: “Nhi đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ đi cùng cô ấy.”

Muốn dụ kẻ địch xuất hiện, nếu bọn họ chỉ tuyên bố tin tức này trên mạng vẫn chưa đủ, vẫn phải có một người bên phía chính phủ đứng ra thông báo.

Bây giờ, Tưởng Linh Nhi vẫn còn mang thân phận vợ chưa cưới của Quyền Nam Dương, cho nên bọn họ sắp xếp để cho Tưởng Linh Nhi đứng ra thông báo là thích hợp nhất.

“Em hơi căng thẳng.” Tưởng Linh Nhi chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã tỉnh rồi, cô vẫn luôn ở trong phòng viết bản thảo, lo lắng lát nữa mình sẽ quên từ, nói không tốt.

“Đừng lo lắng, anh vẫn luôn ở đây.” Long Duy vươn tay vén mái tóc rối của cô ra sau tai, không nhịn được muốn ôm cô vào lòng rồi hôn.

“Vâng, em biết rồi.” Tưởng Linh Nhi ra sức gật đầu: “Em sẽ cố gắng làm tốt, không để các anh phải lo lắng, cũng sẽ không lãng phí tâm huyết của mọi người.”

Vụ việc lần này, bọn họ có thể tính cả cô vào trong kế hoạch, để cho cô đóng góp chút sức lực, giúp bọn họ sớm ngày bắt được hung thủ diệt môn nhà họ Long, cô cảm thấy rất vui.

“Tiểu Nhi…” Mẹ kiếp, người phụ nữ thật biết cách làm cho người khác yêu thích, lúc nhìn thấy cô, Long Duy vẫn luôn không thể kiềm chế được bản thân.

Tối hôm qua, anh mới hung hăng ‘muốn’ cô, sáng sớm nay, trong đầu tràn đầy hình ảnh không thích hợp với trẻ em, làm cho anh hận không thể ôm cô trở về phòng, không muốn để ý những chuyện khác nữa.

“Hả?” Tưởng Linh Nhi không biết anh đang nghĩ gì.

Lâm Thành Thiên lại đi tới đây: “Ngài Tổng thống, mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ chờ cô Tưởng đi qua đó.”

Long Duy đang muốn hôn Tưởng Linh Nhi, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng của Lâm Thành Thiên, làm cho anh phải ngừng động tác, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Thành Thiên.

Lâm Thành Thiên tỏ vẻ mình rất xui xẻo, anh làm việc bên cạnh hai người đàn ông này, thật sự lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, bị hai người đàn ông này xé xác.

*

Chín giờ.

Giây phút thu hút sự chú ý của người dân cả nước đã đến, mặc kệ là lớn hay nhỏ, già hay trẻ, tất cả đều ngồi ngay ngắn trước màn hình TV, đợi tin tức được phát sóng trực tiếp, đợi chính phủ lên tiếng.

Ngay cả đứa trẻ mới mấy tuổi cũng yên lặng nhìn chằm chằm TV, không ai nói gì, có thể là do bầu không khí ngột ngạt của người lớn, đã ảnh hưởng tới những đứa trẻ này.

Khi người dẫn chương trình thông báo rằng, vợ chưa cưới của ngài Tổng thống là Tưởng Linh Nhi sẽ thay mặt ngài Tổng thống phát biểu, rất nhiều khán giả đều im lặng.

Vào giây phút quan trọng như thế này, nếu ngài Tổng thống không sao, ngài ấy chỉ cần đứng ra, chỉ cần ngài ấy xuất hiện, như vậy có thể phá vỡ tin đồn.

Nhưng ngài Tổng thống không xuất hiện.

Người bước ra lên tiếng chính là vợ chưa cưới của ngài ấy, điều này đã xác định, vụ tai nạn trực thăng chở ngài Tổng thống trở về từ khu vực gặp thiên tai ở núi Vụ Sơn ngày hôm qua, chính là sự thật.

Ngài Tổng thống gặp nạn là thật!

Là sự thật!

Như vậy sau này, các cơ quan chính phủ phải làm thế nào?

Đương nhiên, nhân dân không thể làm chủ được, bọn họ còn phải đợi các cơ quan chính phủ lên tiếng, phải để cho bọn họ đề xuất các ứng cử viên, có như vậy người dân mới có cơ hội tham gia bỏ phiếu.

Do đó, bọn họ phải đợi, đợi vợ chưa cưới của ngài Tổng thống lên tiếng, để xem rốt cuộc cô ấy sẽ nói điều gì?

Lần đầu tiên Tưởng Linh Nhi đối mặt với hàng trăm hàng ngàn máy quay và micro, trong lòng cô rất căng thẳng, nhưng cô không thể căng thẳng được.

Vào lúc này, cô không là chính cô, mà cô lấy thân phận là vợ chưa cưới của Quyền Nam Dương, xuất hiện trước máy quay, trước mặt nhân dân cả nước.

Cũng may là những năm gần đây, cô đã chịu nhiều cực khổ, nhiều mệt mỏi, vô tình luyện thành không thể hiện rõ sắc mặt.

Cho dù trong lòng cô rất căng thẳng, nhưng vẻ mặt của Tưởng Linh Nhi vẫn rất tốt, chí ít là người khác không nhìn thấy cô đang căng thẳng.

Người khác không nhìn ra được, nhưng Long Duy luôn ở bên cạnh cô thì nhìn thấy rất rõ, anh lặng lẽ vươn tay, vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

Tưởng Linh Nhi nhận được sự nhắc nhở của Long Duy, cô thầm thở ra một hơi, có anh ở bên, mọi thứ đã có anh chống đỡ giúp cô, cô còn lo lắng điều gì nữa.

Cô khẽ hắng giọng nói: “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn các bạn truyền thông đã đến đây từ sớm, điều thứ hai là tôi muốn nói tiếng cảm ơn với nhân dân cả nước đã lo lắng cho ngài Tổng thống.”

Cô cúi người hành lễ với nhân dân trước máy quay, sau đó từ từ ngẩng đầu, đau xót nói: “Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến Nam Dương! Thật sự cảm ơn mọi người đã quan tâm đến anh ấy!”

Vừa dứt lời, Tưởng Linh Nhi đã nghẹn ngào đến mức suýt khóc, chỉ có điều cô hơi ngửa đầu, ép nước mắt quay trở lại.

Sau khi khôi phục tâm trạng, cô lại nói: “Tôi nghĩ, chắc chắn Nam Dương có thể biết được sự quan tâm của mọi người dành cho mình, nhất định anh ấy sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này, dẫn dắt đất nước chúng ta trở nên phồn thịnh và lớn mạnh.”

“Cô Tưởng, ngài Tổng thống chính là cội nguồn của quốc gia chúng ta, tôi nghĩ điều mà người dân quan tâm nhất, không phải là tương lai ra sao, mà chính là bây giờ ngài Tổng thống đã xảy ra chuyện gì?”Ở bên cạnh đã có một người đứng ngồi không yên đặt câu hỏi rồi.

Tưởng Linh Nhi nghiêng đầu nhìn, là một người đàn ông mặc đồ vest, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ nham hiểm gian xảo.

Tưởng Linh Nhi nhớ tới, lúc trước cô đã từng gặp người này, chỉ là nhất thời không nhớ ra tên, chỉ có điều có lẽ anh ta chính là một trong những nhân viên ở Bắc Cung.