Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 68




Trước cú đấm của Cù Mạnh Chiến, Trần Việt không hề di chuyển, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.

Nhưng nắm đấm của Cù Mạnh Chiến còn chưa đụng tới Trần Việt thì đã bị Lục Diên tóm chặt, anh ta hơi dùng sức bóp, khớp xương của Cù Mạnh Chiến kêu lên răng rắc.

"Buông ra! Mẹ nó, mày muốn làm gì?" Cù Mạnh Chiến cảm giác các khớp xương sắp bị bóp nát rồi, hắn nổi điên gào lên: "Tên họ Trần kia, mày muốn chết phải không? Mày cho mày là ai? Mày tưởng mày họ Trần là có thể thành khách quý của Leo Tran à? Mày có tin tao cho mày vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này không?"

Trần Việt nhìn Cù Mạnh Chiến đang nổi điên như nhìn một thằng hề, anh chỉ lạnh lùng nhìn như thể đang xem một vở kịch, một trò hài.

Anh không muốn xem tiếp nữa, bèn quay người bỏ đi.

Cù Mạnh Chiến thấy Trần Việt muốn đi thì càng nôn nóng, làm sao có thể để anh đi như vậy được.

Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện

Hắn vung tay còn lại đấm về phía Lục Diên, nhưng Lục Diên đã nhanh nhẹn tránh được, lại đá một cú vào bụng Cù Mạnh Chiến.

Cù Mạnh Chiến bị đau, không nhịn được chửi ầm lên: "Đệt! Trần Việt, mày đứng lại cho tao! Có bản lĩnh thì đấu tay đôi!"

"Ha ha ha ha..." Nghe vậy Lục Diên mỉm cười: "Anh Cù, tôi khuyên anh nên dừng lại ở đây thôi. Nếu sếp Trần nhà chúng tôi ra tay thì có thể anh chẳng còn mạng để đấu nữa."

Cù Mạnh Chiến vẫn không phục, chỉ coi như Lục Diên đang giễu cợt hắn. Thế là hắn lại vung nắm đấm, lần này cũng như lần trước, nắm đấm không đụng được đến Lục Diên, ngược lại hắn bị ăn một cú.

Sau khi Cù Mạnh Chiến ăn vài cú đấm, đám nhân viên bảo vệ mới chạy tới.

Lục Diên thả Cù Mạnh Chiến ra, quay lại nói với nhân viên bảo vệ: "Các cậu làm việc thế nào vậy? Hạng người không có thiệp mời mà cũng cho vào à?"

"Anh Lục..."

"Thôi." Lục Diên khoát tay: "Đuổi hắn ra ngoài."

"Các người ai dám động vào tôi. Tôi được Leo Tran của Thịnh Thiên mời tới, ai dám đụng vào tôi." Cù Mạnh Chiến quá tức giận nên không chú ý đến thái độ của bảo vệ đối với Lục Diên, còn muốn lôi Leo Tran của Thịnh Thiên ra làm chỗ dựa, không hề biết người hắn vừa đắc tội chính là vị bá chủ giới thương nghiệp Leo Tran kia.

Lục Diên cười lạnh: "Các cậu nói rõ cho cậu cả nhà họ Cù biết, là ai muốn mời hắn rời khỏi đây."

"Anh Cù, Leo Tran không hoan nghênh anh, mời anh lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng tôi phải "mời" anh ra ngoài." Vụ ẩu đả vừa rồi đã hấp dẫn không ít ánh mắt, lúc này bảo vệ còn nói rất to, đã có người chỉ trỏ Cù Mạnh Chiến rồi.

Cù Mạnh Chiến còn chưa hết hy vọng: "Mẹ nó, mày biết tao là ai không? Tao là Cù Mạnh Chiến, cậu cả nhà họ Cù ở Kinh Đô. Chúng mày dám đuổi tao đi à, hãy đợi đấy!"

"Nhà họ Cù ở Kinh Đô gì tôi không biết, chúng tôi chỉ biết Leo Tran của Thịnh Thiên. Nếu anh Cù còn không phối hợp thì đừng trách chúng tôi không khách sáo." Lời của nhân viên bảo vệ còn khiến Cù Mạnh Chiến khó chịu hơn cả khi phải ăn một cái tát.

Lúc này cuối cùng hắn cũng nhận ra, hôm nay coi như hắn thiệt hại lớn rồi, chẳng những bị mất hết thể diện mà còn để lại ấn tượng xấu trong lòng Leo Tran.

Vì để sau này có thể tiếp tục hợp tác với Thịnh Thiên, Cù Mạnh Chiến quyết định nhẫn nhịn, về sau sẽ tính sổ với tên họ Trần kia sau.

Cù Mạnh Chiến bị nhân viên bảo vệ đi theo qua đại sảnh, những ánh mắt xung quanh đều tập trung lên người hắn, từng tiếng cười nhạo truyền vào tai hắn, dường như đêm nay hắn đã hoàn toàn biến thành một tên hề.

Hắn siết chặt nắm đấm, đôi mắt nheo lại lộ ra ánh nhìn nham hiểm. Hắn thầm nghĩ, Giang Nhung, Trần Việt, do các người không biết tốt xấu, đừng trách tao vô tình.

...

Trần Việt đứng trước cửa phòng nghỉ chừng một phút mới đẩy cửa bước vào.

Hứa Huệ Nhi thấy anh đến thì rất biết điều lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.

Trần Việt xoay khóa cửa rồi nhìn Giang Nhung với ánh mắt u ám.

"Trần Việt, em..." Giang Nhung muốn giải thích, thế nhưng trước ánh mắt âm u của Trần Việt, cô không thốt lên lời.

Tựa như có gì đó nghẹn lại ở cổ, mở miệng thì sẽ tan vỡ mất.

"Em giải thích đi, anh nghe." Trần Việt đợi hồi lâu không thấy Giang Nhung nói gì thì không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở.

Cô có thể nói gì với anh đây?

Khóc lóc kể lể những chuyện xảy ra trong nhà với anh sao?

Để anh thương hại mình sao?

Nhưng anh biết thì có thể làm gì? Bắt anh lấy lại công bằng cho cô ư? Chống đối với nhà họ Cù quyền thế ngập trời kia ư!

Huống chi, cho dù là lý do gì thì quả thực cô đã làm trái lời hứa hẹn của mình, rõ ràng đã hứa với anh sẽ không gặp lại Cù Mạnh Chiến nữa, vậy mà lại lần nữa bị anh bắt tại trận.

Không chỉ thế, vừa rồi Cù Mạnh Chiến còn ôm cô.

Cô nên cho anh một lời giải thích, nhưng cô vừa không muốn dùng lý do thực sự, vừa không muốn lừa dối anh.

Một lúc lâu sau, thời gian như ngừng lại, nhưng Giang Nhung vẫn không biết nên nói từ đâu.

Cô nhìn Trần Việt, đôi mắt đen sẫm kia đã không còn biển sao rực rỡ, chỉ có sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, cơn sóng này nối tiếp cơn sóng kia.

Trong một khoảnh khắc cô bỗng hy vọng mình cứ thế chìm vào cơn sóng ngầm ấy, không cần quan tâm đến thế giới phức tạp kia nữa.

Thế nhưng, cô không thể.

"Em..." Cô mở miệng, muốn nói lại thôi.

Mà một tiếng này tựa như kèn lệnh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Trần Việt im lặng nãy giờ như thể không chịu đựng nổi sợ chờ đợi kéo dài này nữa, anh đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng, tay phải giữ chặt gáy cô, một nụ hôn nóng bỏng ập đến.

Một nụ hôn dồn dập, mãnh liệt, tràn đầy phẫn nộ. Anh nuốt trọn hơi thở của cô, cắn xé đôi môi cô.

Giang Nhung ra sức đẩy ra, song chỉ đổi lại nụ hôn càng thêm bá đạo.

Ngay sau đó, làn môi cô đã không còn thỏa mãn được Trần Việt nữa.

Nụ hôn ngang ngược táo bạo dời xuống cổ và chuyển thành liếm cắn như thể đang trừng phạt.

"Trần Việt, đừng!" Miệng vừa được tự do, Giang Nhung không kìm được kêu lên, nhưng tiếng kêu kinh hãi này lại không ngăn được Trần Việt.

Bàn tay anh từ eo cô di chuyển lên trên rồi dùng sức kéo đai lưng của bộ lễ phục ra. Chỉ nghe một tiếng "roẹt", cơ thể bỗng có cảm giác lạnh lẽo, Giang Nhung hoảng sợ kêu lên: "Đừng..."

Cô đưa tay muốn bảo vệ phần ngực của mình, nhưng Trần Việt lại nhanh hơn, bàn tay to lớn đã di chuyển từ xương quai xanh xuống...

Nụ hôn nồng cháy của anh men theo cần cổ chậm rãi di chuyển xuống dưới, để lại một chuỗi dấu hôn.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt ập đến, Giang Nhung ra sức đẩy ra, nghẹn ngào cự tuyệt.

Mấy ngày nay cô đã nghĩ đến vô số cảnh tượng giữa hai người, nhưng chưa bao giờ ngờ sẽ là thế này.

Giữa bọn họ không nên là sự tổn thương lạnh lùng như vậy.

"Trần Việt, dừng lại đi." Nước mắt tuôn rơi, Giang Nhung khẩn cầu lần cuối cùng. Giọng cô khàn đặc, sức cùng lực kiệt.

Nụ hôn mạnh bạo hơi ngưng lại, lực trói buộc cô đột nhiên lỏng ra, cho cô được tự do.

Trần Việt ngẩng đầu nhìn Giang Nhung.