Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 612




Ngoài việc thiết kế trang phục cùng với tiểu Nhung Nhung, còn những việc khác cô luôn luôn dễ quên, việc vừa mới giao cho cô, chớp mắt thì cô đã không nhớ rồi.

Rất nhiều người dưới tình huống áp lực lớn cùng với việc luôn che giấu tâm sự thì sẽ thường xảy ra việc này, Giang Nhung chính là như vậy.

Đây vốn dĩ cũng không phải là việc gì lớn, nhưng Giang Nhung hiện tại đang là phụ nữ có thai, lỡ như đứa trẻ sinh ra xảy ra việc gì thì phải làm sao?

“Em cũng biết đã muộn như vậy rồi à, vậy sao em không đi nghỉ ngơi? Đừng quên mình đang là người phụ nữ có thai, em không ngủ, nhưng đứa trẻ cũng cần nghỉ ngơi chứ.” Thấy Giang Nhung làm việc muộn như vậy, Tiêu Kình Hà hơi tức giận.

Giang Nhung cười dịu dàng nói: “Đã hứa với khách hàng rồi, ngày mai đưa bản phác họa cho họ xem, mấy bản em vẽ chiều hôm nay, em không hài lòng lắm nên mới làm thêm để chỉnh sửa.”

Một khi đã tiến vào trạng thái làm việc, Giang Nhung sẽ luôn rất nỗ lực, không cầu khách hàng trăm phần trăm đều vừa ý, chỉ cần chín mươi phần trăm thôi là cô cũng thỏa mãn rồi.

Tiêu Kình Hà giật cây bút vẽ trên tay cô nói: “Mau đi nghỉ ngơi, ngày mai lại vẽ tiếp. Thân thể là của bản thân, em không đau lòng cho mình, chẳng lẽ hy vọng người khác đau lòng cho em hay sao?”

“Em sắp vẽ xong rồi.” Bút bị Tiêu Kình Hà lấy đi, Giang Nhung lại lấy ra một cây bút vẽ khác để vẽ bản thảo của mình.

Tính tình của Giang Nhung cũng rất cố chấp, chỉ cần việc nào đó mà chưa làm xong thì ai cũng sẽ khuyên không được cô. Cuối cùng Tiêu Kình Hà đành phải thức khuya cùng với cô.

Tiêu Kình Hà đem những việc của Giang Nhung xảy ra trong mấy ngày này đều nói ra hết, Trần Việt sau khi nghe cũng không bày tỏ cái gì, Tiêu Kình Hà có chút tức giận nói: “Trần Minh Chí, cậu rốt cuộc có ý gì? Thật sự không quan tâm cô ấy, để cho cô ấy tự sinh tự diệt phải không?”

Tiêu Kình Hà nói nặng lời, Trần Việt cũng không tức giận nói: “Đường của cô ấy đi, là do bản thân cô ấy tự chọn, không ai có thể ép buộc được cô ấy cả.”

“Trần Minh Chí, đầu cô ấy bị chập mạch chẳng lẽ cậu cũng giả vờ theo cô ấy sao?” Tiêu Kình Hà từ trước đến giờ chưa gặp qua một Trần Việt ngu ngốc như vậy.

Nếu là Giang Nhung và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó để cho cậu ta trốn trong phòng vệ sinh khóc đi, không có ai thương hại cậu ta.

“Tôi đang rất tỉnh táo.” Anh bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo, Giang Nhung người phụ nữ ngốc kia tự chọn đường đi của bản thân, không để cô đụng đầu vào tường thì cô tuyệt đối sẽ không biết quay lại.

Anh buông tay cô ra, cô muốn làm gì, thì anh để cô làm… Anh đợi cô nghĩ thông suốt, chỉ cần cô quay đầu, anh đều sẽ ở sau lưng cô, bất luận lúc nào.

Tiêu Kình Hà gầm lên: “Trần Minh Chí!”

Trần Việt trầm giọng trả lời lại: “Tiêu Kình Hà, cậu đừng quên, là cô ấy muốn ly hôn với tôi trước.”

Tiêu Kình Hà nói: “Cậu rõ ràng là biết cô ấy bị người ta uy hiếp.”

“Ha…” Trần Việt cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của Tiêu Kình Hà.

Anh biết thì có tác dụng gì, để cho người phụ nữ kia nghĩ thông suốt mới tính.

“Tôi muốn rời khỏi NewYork một thời gian. Một mình cô ấy chăm sóc hai đứa nhỏ, cậu tự nghĩ cách đi.” Nói xong lời này, Tiêu Kình Hà liền rời đi.

Anh ta không tin rằng sau khi anh ta đi, Trần Việt còn có thể ngồi một chỗ được, mỗi ngày nhìn Giang Nhung bận việc rồi lại chăm sóc hai đứa trẻ nữa.

Đúng vậy, Trần Việt xác thực không thể không quan tâm Giang Nhung được.

Việc của Giang Nhung, cho dù lớn hay nhỏ, mỗi một việc ở trong lòng Trần Việt đều là việc lớn.

Trước đó vài ngày, bởi vì trong sân bị trơn trượt, Giang Nhung thiếu chút nữa đã té ngã, Trần Việt kêu người xử lí chỗ đó, bảo đảm không còn xuất hiện tình trạng này nữa.

Giang Nhung cứ cách hai ngày là sẽ đi đến công ty một lần, bởi vì khu vực này gọi xe rất khó, nên Trần Việt tự mình trả tiền thuê một đoàn xe, để cho họ đi qua đi lại chỗ của Giang Nhung thường lui tới, cô muốn gọi xe thì sẽ dễ dàng gọi được, không cần phải đứng trong gió tuyết chịu lạnh.

Những cái này đều là việc nhỏ, nhỏ đến mức không đáng nhắc đến, nhưng Trần Việt vẫn xem là việc lớn mà giải quyết, một chút sơ hở cũng không được xảy ra.

Anh chăm sóc cho cô khắp nơi, đồng thời cũng tức giận cô, giận cô cái gì cũng không nói với anh, giận cô có thể bình tĩnh như vậy mà đề xuất ly hôn với anh.

“Ba!” Tiểu Nhung Nhung thò đầu ra ngoài cửa gọi anh.

“Nhung Nhung, sao vậy?” Thấy cô bé, vẻ mặt Trần Việt nhu hòa đi rất nhiều.

“Nhung Nhung đau!” Tiểu Nhung Nhung gắng sức vén tay áo lên nhưng bởi vì áo ấm quá dày nên vén một lúc lâu mà cũng không lên được.

“Nhung Nhung đến ngồi trong lòng ba đây, để ba xem xảy ra chuyện gì.” Trần Việt ôm cô bé ngồi trong lòng, cởi áo khoác của cô bé nói: “Nhung Nhung nói cho ba biết, con đau ở đâu?”

“Ở đây ạ!” Tiểu Nhung Nhung dùng tay phải chỉ lên cánh tay trái.

“Để ba xem xem.” Trần Việt lập tức cởi áo Nhung Nhung ra, lộ ra cánh tay vừa xanh vừa sưng, nói: “Nhung Nhung, nói cho ba biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhung Nhung bị ngã.” Tiểu Nhung Nhung đáng thương nói.

Bởi vì ba đã nói qua với cô bé, việc gì cũng không thể để mẹ lo lắng cho nên sau khi bị ngã, cô bé nhịn không nói với mẹ mà chạy đến nói với ba.

“Nhung Nhung nhịn đau một chút, ba lập tức đưa con đến bệnh viện.” Trần Việt lập tức ôm tiểu Nhung Nhung đến bệnh viện.

Tay của cô bé sưng như vậy, đến giờ mới để cho anh biết.

Thật đáng chết!



Biết tiểu Nhung Nhung đi tìm ba, Giang Nhung cũng yên tâm ở nhà làm việc.

Bởi vì bản thiết kế trang phục của cô nhận được nhiều lời phê bình tốt, một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng cũng từ đó ra.

Vì vậy từ đơn đặt hàng đầu tiên đó, lại có rất nhiều đơn khác nữa, tuy rất bận nhưng thu vào cũng không tệ.

Một ngày hai mươi bốn tiếng, ngoài việc chăm sóc tiểu Nhung Nhung và ngủ, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng làm việc.

Bận rộn một ngày, cô bận đến nỗi cái gì cũng quên đi, qua một thời gian mà tiểu Nhung Nhung vẫn chưa về, cô cũng không phát hiện.

Cho đến khi Trần Việt mang Nhung Nhung từ bệnh viện trở về.

Trần Việt ôm tiểu Nhung Nhung đứng trước cửa nhấn chuông, chuông cửa vang lên mấy lần nhưng người ở trong phòng đều không phản ứng.

Vừa bắt đầu, Trần Việt đoán là Giang Nhung cố ý tránh mặt anh, nhưng sau khi ấn vài lần, anh nghĩ đến những lời Tiêu Kình Hà nói, Giang Nhung rất có thể xảy ra chuyện rồi.

Nghĩ tới Giang Nhung có thể đã xảy ra chuyện, Trần Việt gần như là không suy nghĩ, nhấc chân đạp mạnh vào cánh cửa, ôm tiểu Nhung Nhung với tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà.

Lúc Trần Việt chạy vào phòng, nhìn thấy Giang Nhung đang ngồi trước bàn làm việc để vẽ bản thảo thiết kế, đối với mọi người và mọi thứ xung quanh dường như không có phản ứng.

Lửa giận của Trần Việt ẩn nhẩn từ lâu dường như cùng một lúc bùng phát hết lên, không thể nào thu hồi được.

Anh giận dữ không khống chế được mà đi đến bên Giang Nhung, một tay đem chiếc laptap của cô, vung tay lên đập vỡ xuống sàn nhà.

Ầm…

Sau một tiếng vang thật lớn, chiếc laptop Giang Nhung mới vừa dùng đã chia năm xẻ bảy, mảnh vụn bay khắp nơi.

“A…”

Giang Nhung chậm chạp nhìn qua thì thấy Trần Việt, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh.

Trong đôi mắt anh lửa giận đang hừng hừng thiêu đốt, ánh lửa có thể đem Giang Nhung đốt cháy.