Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 606




Trần Việt chưa bao giờ can thiệp vào công việc của Giang Nhung.

Mặc dù bảo việc thu mua công ty PM là vì Giang Nhung nhưng anh chưa công bố ra ngoài, công việc của Giang Nhung không bị ảnh hưởng gì cả.

Hôm nay Giang Nhung đến “Thiết kế cá nhân” để ứng tuyển và anh cũng lặng lẽ đi theo cô, lúc này cô mới biết rằng chuyện này không phải do anh cố tình sắp xếp.

Bị hiểu lầm nhưng Trần Việt không hề giải thích nhiều, anh cũng không cần phải giải thích với người khác, sau khi chào hỏi với Lương Thu Ngân liền rời đi.

...

Hôm nay gặp được ba, tiểu Nhung Nhung vui vẻ không thôi, khi về nhà trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười.

Thấy cô bé vừa nhảy nhúng vừa ngâm nga bài hát thiếu nhi tiếng Anh, Giang Nhung đang bận vẽ bản thảo thiết kế cũng bị cô bé lây nhiễm: “Bảo bối, hôm nay sao con vui thế?”

“Suỵt! Nhung Nhung không nói được!” Tiểu Nhung Nhung đưa ngón tay lên miệng, bé đã hứa với ba rằng tuyệt đối không được nói với mẹ, nên bé sẽ không nói cho mẹ biết đâu.

“Chuyện gì bí mật thế? Không thể nói với mẹ sao?” Giang Nhung buông bút vẽ xuống, quan sát bảo bối nhà cô một cách nghiêm túc.

“Mẹ, Nhung Nhung không nói được!” Nếu bé nói thì có thể ba sẽ rời đi, vậy ngày mai làm sao bé chơi với ba được nữa?

“Được thôi, Nhung Nhung không nói thì mẹ sẽ không hỏi nữa.” Giang Nhung bất lực lắc đầu, con gái của cô chẳng qua chỉ mới bốn tuổi hơn một chút thôi mà đã có bí mật nhỏ của mình không thể nói với mẹ rồi.

“Nhung Nhung rất yêu mẹ!” Tiểu Nhung Nhung phấn khởi nhào vào lòng Giang Nhung, giọng nói ngọt ngào mềm mại.

Giang Nhung ôm chầm lấy tiểu Nhung Nhung, vùi đầu vào cổ cô bé cọ sát, đột nhiên một luồng hơi thở nam tính quen thuộc không thôi truyền vào mũi cô.

Ngửi được hơi thở quen thuộc này, Giang Nhung tưởng cô đang có ảo giác, cô vội cúi đầu xuống ngửi lên người tiểu Nhung Nhung.

Trên người tiểu Nhung Nhung có một mùi thơm rất nhẹ, mùi thơm này chính là loại nước hoa mà Trần Việt thường dùng.

Bất kể lúc nào, trên người Trần Việt cũng sẽ có một mùi thơm nhàn nhạt, rất nhẹ rất tươi mát, luôn khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Biết bao nhiêu ngày đêm, Giang Nhung đều phải ngửi mùi này mới có thể ngủ được, đối với cô thì thực sự quá quen thuộc rồi.

Cô có thể khẳng định rằng mùi cô ngửi được từ trên người tiểu Nhung Nhung chắc chắn được lây nhiễm từ trên người Trần Việt, ngoài anh ra sẽ không ai khác có được.

Giang Nhung bỗng dưng hiểu ra tại sao tiểu Nhung Nhung lại vui vẻ đến vậy, cô bé chắc chắn đã gặp được ba mà bé hằng đêm nhớ mong.

Trần Việt đã thông suốt và đã đến New York, đến gặp tiểu Nhung Nhung rồi...

Nghĩ đến đây, Giang Nhung càng ôm chặt tiểu Nhung Nhung hơn, tham lam mà hít hơi thở trên người của tiểu Nhung Nhung, dường như cô đang mượn tiểu Nhung Nhung để ôm một người khác và ngửi hơi thở của một người khác.

Người đàn ông mà không thể nào thuộc về cô nữa.

Tuy mỗi ngày cô đều thầm nhắc nhở bản thân đừng nghĩ đến anh nữa, nhưng anh lại luôn xuất hiện trong tâm trí của cô, không tài nào xua tan được.

“Mẹ ơi, Nhung Nhung đau!” Tiểu Nhung Nhung lên tiếng kháng nghị, mẹ ôm bé chặt quá, chặt đến nỗi bé không thở được luôn.

Nghe thấy giọng nói của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung mới nhận ra sự thất lễ của mình, cô buông tiểu Nhung Nhung ra và vỗ nhẹ vào lưng tiểu Nhung Nhung, nói một cách dịu dàng: “Bảo bối, mẹ xin lỗi!”

“Nhung Nhung không sao.”

“Ừm, ngoan!” Giang Nhung cười xoa đầu cô bé: “Mẹ đã rửa dâu tây để trên bàn ăn cho con rồi, con đói thì tự mình rửa tay lấy ăn nhé.”

“Mẹ, Nhung Nhung không đói.” Vừa nãy ba đã mời bé ăn rất nhiều món ngon, bây giờ bé không đói chút nào nên ngay cả dâu tây cũng không muốn ăn.

“Vậy sao?” Giang Nhung buông tiểu Nhung Nhung ra, đổi sang bưng mặt cô bé lên, yên lặng nhìn bé: “Hôm nay Nhung Nhung đã gặp ai rồi?”

“Nhung Nhung không có gặp ba! Ba không có đến New York!” Cô nhóc không quen nói dối, khi nói hai câu này mặt đỏ bừng cả lên.

Thấy bộ dạng cố hết sức phủ nhận của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, đứa trẻ ngốc này chẳng phải là người không đánh mà khai điển hình sao.

Giang Nhung thương tiếc tiểu Nhung Nhung: “Ừm, mẹ tin Nhung Nhung.”

Nghe thấy mẹ nói tin bé, lúc này tiểu Nhung Nhung mới yên tâm, vui vẻ đi tìm em gái Miên Miên chơi.

“Gâu gâu gâu...” Miên Miên gâu gâu vài tiếng, xoay quanh tiểu Nhung Nhung vài vòng, không biết có phải cũng ngửi thấy mùi của nam chủ nhân nó giống với chủ nhân nhà nó hay không.

Thấy tiểu Nhung Nhung và Miên Miên ở phòng khách chơi vui vẻ đến vậy, Giang Nhung bật cười thu hồi tầm mắt nhưng cô không tài nào tập trung vào bản thảo thiết kế trong tay nữa.

Trần Việt đến New York nhanh như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Anh muốn lấy lại quyền nuôi dưỡng của tiểu Nhung Nhung sao?

Hay là bởi vì những lý do khác?

Bởi vì nghĩ đến Trần Việt, trái tim Giang Nhung lại trở nên rối mịt, bút vẽ cầm trong tay xém chút bị cô bẻ gãy.

Nếu Trần Việt muốn lấy lại tiểu Nhung Nhung thì cô cũng không có ý kiến gì, dù sao tiểu Nhung Nhung được chính tay anh nuôi nấng, cô nhóc cũng nhớ đến ba suốt ngày, Trần Việt nuôi dưỡng tiểu Nhung Nhung dù thế nào cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hôm qua tiểu Nhung Nhung nhớ ba khóc đến nỗi đứt gan đứt ruột, không tài nào khuyên được cô bé, cô thực sự không nghĩ ra cách khác ngoài việc đau khổ cùng tiểu Nhung Nhung.

Rồi lại nhìn trạng thái hôm nay của tiểu Nhung Nhung, do gặp được ba nên vẻ mặt vui mừng không thôi của cô bé cứ như có được cả thế giới vậy.

Thật ra rất dễ hiểu, trong lòng tiểu Nhung Nhung, người cha nuôi bé lớn lên chính là cả thế giới của bé, ba ở đâu thì bé ở đó, chỉ cần có ba thì bé sẽ không sợ hãi.

Nếu Trần Việt lên tiếng muốn lấy lại con thì cô sẽ không từ chối chỉ là... Ánh mắt của Giang Nhung nhìn vào tiểu Nhung Nhung lần nữa, trong lòng bỗng cảm thấy chua sót, nếu tiểu Nhung Nhung bị Trần Việt lấy đi thì cô phải làm sao đây?

Vậy cô có phải chỉ còn lại đứa con trong bụng không?

Giang Nhung không kìm được vuốt ve bụng mình, đã mang thai gần ba tháng rồi nhưng bụng cô vẫn bằng phẳng, không hề nhận ra là người đang mang thai.

Cũng không biết có phải do gần đây cô kén ăn dẫn đến không đủ dinh dưỡng nên đứa bé cũng phát triển chậm theo.

Buổi tối trôi qua trong những suy nghĩ lo lắng của Giang Nhung, buổi sáng khi thức dậy, cô sửa soạn cho tiểu Nhung Nhung trông thật xinh đẹp, mang theo tâm trạng thấp thỏm và hồi hộp đợi người của Trần Việt đến tận cửa nói với cô muốn lấy lại tiểu Nhung Nhung.

Sau bữa sáng, Tiêu Kình Hà vừa đưa tiểu Trạch đến trường thì tiếng chuông cửa trong nhà chợt reo lên vài tiếng leng keng.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, trái tim Giang Nhung bỗng thắt chặt lại, cô ôm tiểu Nhung Nhung vào lòng và hôn cô bé: “Nhung Nhung...”

Tối hôm qua cô đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói với tiểu Nhung Nhung, nhưng khi đến thời điểm quan trọng cô lại không biết phải nói gì với tiểu Nhung Nhung.

Thế giới của tiểu Nhung Nhung tốt đẹp đến vậy, cô vẫn không nên nói nhiều, chỉ cần cô nhóc biết rằng bất kể ba và mẹ có ở bên cạnh cô bé hay không, họ vẫn sẽ mãi yêu thương cô bé là được.

Giang Nhung hít sâu một hơi, nắm tay tiểu Nhung Nhung cùng ra mở cửa.

Khi mở cửa trong sân ra, Giang Nhung thấy hai nhân viên mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa, họ nói một cách lễ phép: “Cô Giang, đây là món quà do cửa hàng DD tặng cho cô, xin cô hãy ký nhận.”

Hóa ra là nhân viên vận chuyển hàng hóa... Vẫn may rằng không phải là người của Trần Việt đến lấy lại tiểu Nhung Nhung!

Trái tim thắt chặt của Giang Nhung bỗng chốc trở về vị trí ban đầu!