Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 532




Đang lúc Giang Nhung đau lòng khổ sở thì có một bàn tay ấm áp rắn chắc ôm eo của cô, kéo cô vào trong ngực nói: “Muốn khóc thì hãy khóc lớn lên đi.”

Giang Nhung cũng không muốn kiên cường mà nhịn nữa, vùi đầu vào trong ngực của Trần Việt mà thoải mái khóc một trận. Hãy để cho cô tùy hứng một lần này thôi, sau khi khóc xong mới có thể tốt lên được.

Trần Việt không biết khi phụ nữ khóc thì có bao nhiêu lợi hại, ít nhất từ trước đến giờ anh cũng không biết người phụ nữ của anh khi khóc lên thì lại lợi hại như vậy, ước chừng đã khóc nửa tiếng rồi.

Hơn nửa Giang Nhung đang khóc, lời gì cũng nghe không vào, anh không thể khuyên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc thành một con mèo lớn.

Khóc thoải mái rồi, Giang Nhung lau khô nước mắt trên áo sơ mi của Trần Việt, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sưng đỏ ngại ngùng nhìn anh.

“Nếu anh bắt được hung thủ giết hại ba mẹ thì em sẽ làm như thế nào?”

Cô đang muốn nói với Trần Việt cái gì đó thì bên tai thình lình nghe được giọng nói của Tiêu Kình Hà, Giang Nhung nhìn ánh mắt âm trầm của anh ta đang nhìn cô.

“Đương nhiên là phải báo thù cho ba mẹ.” Giết người thì phải đền mạng, đây là chuyện hiển nhiên rồi, suy nghĩ của Giang Nhung chính là đơn giản như vậy.

“Bất kể hung thủ là ai?” Tiêu Kình Hà truy hỏi đến cùng.

“Đương nhiên!” Giang Nhung không cho rằng việc này còn có gì không đúng.

“Việc tìm hung thủ, tôi sẽ phái người đi tìm, rất nhanh sẽ có tin tức. Còn việc này thì để tôi làm là được rồi.” Trần Việt cũng không muốn Giang Nhung tham gia vào những việc đẫm máu như thế này.

“Vậy hai anh em chúng tôi phải cảm ơn Trần Tổng Giám đốc anh đây nhiều rồi.” Tiêu Kình Hà quái đản nói, lạnh lùng liếc nhìn Trần Việt rồi quay lưng rời đi.

“Ba mẹ vừa mới bị giết hại, trong lòng anh của em cũng không thoải mái nên anh cũng đừng so đo với anh ấy.” Tiêu Kình Hà khắp nơi đều nhằm vào Trần Việt, cô vẫn có thể nhìn ra được.

“Sẽ không đâu.” Bởi vì Tiêu Kình Hà là anh cả của Giang Nhung nên Trần Việt cũng không so đo với anh ta, nếu đổi lại là người khác… cũng sẽ không có ai dám lớn lối trước mặt anh như vậy.

Trần Việt xoa đầu cô nói: “Trên núi gió lớn, chúng ta đi về trước đi.”

Thời tiết ở Kinh Đô không giống với Giang Bắc, thời tiết tháng mười ở Giang Bắc là tháng dễ chịu nhất trong năm, nhưng thời tiết ở Kinh Đô ngược lại là rất lạnh, gió thổi ở trên mặt lạnh thấu xương.

“Anh lạnh à?” Giang Nhung lúc này mới chú ý đến, thời tiết lạnh như vậy mà Trần Việt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, giống như không thấy lạnh vậy.

“Hơi lạnh.” Anh nói.

Giang Nhung định cởi áo khoác đưa cho anh mặc nhưng bị Trần Việt nắm chặt tay, anh dắt cô đứng trước mộ của ba mẹ Giang Nhung, mạnh mẽ nói: “Ba vợ, mẹ vợ, Giang Nhung đã có con chăm sóc rồi, hai người hãy yên tâm.”

Trước đây, Trần Việt chưa từng hứa hẹn điều gì giống như vậy, đây là lần đầu tiên, cũng có thể là lần duy nhất.

Giang Nhung đã có anh chăm sóc, hai người họ cũng có thể yên tâm mà rời đi.



Bọn họ lặng lẽ đến Kinh Đô, sau khi an táng cho Tiêu Viễn Phong thì trước tiên trở về Giang Bắc.

Đến sân bay Giang Bắc, thời gian là hơn bốn giờ chiều, vẫn đang trong giờ làm việc.

Lục Diên mang người đến sân bay đón họ, vừa mới chạm mặt thì có một lượng lớn công việc cần Trần Việt xử lí, thế là Trần Việt bị người của anh vây quanh báo cáo tình hình, còn Giang Nhung và Tiêu Kình Hà bị đẩy ra bên ngoài.

Tiêu Kình Hà liếc mắt thì thấy được tên thuộc hạ đi sau Lục Diên.

Anh ta kéo Giang Nhung, chỉ tên đàn ông kia nói: “Giang Nhung, em đã từng gặp người kia chưa?”

Giang Nhung gật đầu: “Đã từng nhìn thấy.”

Giang Nhung rất ít tiếp xúc với những thuộc hạ của Trần Việt, nhưng cô cũng có để tâm quan sát, hễ là những người bên cạnh Trần Việt đã từng xuất hiện, Giang Nhung ít nhiều cũng có chút ấn tượng.

Người đàn ông Tiêu Kình Hà chỉ kia, Giang Nhung ở bên cạnh Trần Việt đã thấy vài lần rồi, tuy không có nói chuyện nhưng cô vẫn nhớ rõ gương mặt đó.

Tiêu Kình Hà lại nói: “Người đó là thuộc hạ của Trần Việt, chính là làm việc thay Trần Việt, điều này em có chắc không?”

“Đương nhiên rồi!” Giang Nhung trả lời rất chắc chắn.

Những người thuộc hạ kia, có rất nhiều người đi theo bên cạnh anh nhiều năm rồi, mỗi một người đều rất trung thành tận tâm giúp anh làm việc, tuyệt đối không có tâm tư khác.

Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ như Hứa Huệ Nhi, chẳng qua chuyện ngoài ý muốn này cũng đã đủ để nhắc nhở Trần Việt rồi.

So với tính tình và năng lực của Trần Việt, bị người ta phản bội một lần là đủ rồi, anh tuyệt đối sẽ không để cho người có tâm tư khác ở bên cạnh anh giúp anh làm việc nữa.

Giang Nhung lại nói: “Anh, anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”

“Không có gì.” Tiêu Kình Hà không muốn nói nhiều nữa, cất bước rời đi.

Giang Nhung nhìn bóng lưng anh ta, oán thầm: “Người này rốt cuộc là bị sao vậy? Hai ngày nay luôn kì lạ như vậy.”

“Giang Nhung, công ty có chút việc bận, anh để tài xe đưa hai người trở về nhà trước.” Vừa bận việc của Thịnh Thiên, vừa bận việc truy tìm hung thủ, Trần Việt không có thời gian bên cạnh Giang Nhung.

“Anh đi làm việc của anh đi, không cần để ý đến em.” Giang Nhung hiểu công việc của Trần Việt, cô sẽ tận lực không làm phiền anh.

Trên đường về nhà, Tiêu Kình Hà vẫn không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu buồn bã nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không biết đang nghĩ gì.

Giang Nhung kéo ống tay áo của Tiêu Kình Hà nói: “Anh, việc của ba mẹ đã qua rồi, anh cũng đừng đau lòng nữa, chúng ta cùng nhau nỗ lực tìm kiếm hung thủ, đưa hắn ta ra trước pháp luật.”

Tiêu Kình Hà vô lực thở dài: “Tìm được hung thủ thì có thể làm gì?”

Hung thủ ở ngay bên cạnh bọn họ, là người đàn ông chung giường chung gối mỗi tối với Giang Nhung, nhưng bọn họ có thể làm gì được Trần Việt.

Nhìn Tiêu Kình Hà tiêu cực như thế, Giang Nhung tức giận nói: “Anh nói tìm hung thủ để làm gì? Đương nhiên là để cho hung thủ đền mạng rồi.”

“Nếu đơn giản như thế thì tốt rồi.” Nếu đơn giản để Trần Việt đền mạng, anh ta cũng sẽ không rối rắm lâu như vậy, rối rắm rốt cuộc nên làm như thế nào.

“Anh, anh biết hung thu là ai đúng không? Trong nhà anh có giám sát, anh nhìn thấy người bắt cóc ba mẹ đi là ai phải không?” Giang Nhung nghĩ ra rồi, ngày đó Lục Diên có nói trong phòng Tiêu Kình Hà có trang bị camera giám sát.

“Ai nói với em là trong nhà anh có trang bị camera giám sát?” Trong lòng Tiêu Kình Hà hơi kinh hãi, chẳng lẽ là Trần Việt để Giang Nhung đến thăm dò ý tứ của anh ta?

“Em vô ý nghe thấy người bên cạnh Trần Việt nói.” Giang Nhung không biết suy nghĩ của Tiêu Kình Hà, tự nhiên sẽ nói thật.

Qủa nhiên, quả nhiên là Trần Việt.

Tiêu Kình Hà hừ lạnh một tiếng, lại nghe Giang Nhung nói: “Anh, anh đưa video cho người của Trần Việt xem xem. Mọi người cùng nhau tìm hung thủ.”

Tuy không nên làm phiền Trần Việt nhưng Giang Nhung hiểu rõ, để cho thuộc hạ của Trần Việt giúp bọn họ tìm hung thủ, tỷ lệ tìm được cao hơn.

“Là Trần Việt kêu em tới chỗ anh hỏi lấy video?” Tiêu Kình Hà nắm chặt nắm đấm.

Anh ta biết Trần Việt đem chuyện ba mẹ nói cho Giang Nhung là có mưu đồ, thì ra là Trần Việt biết trong tay anh ta có chứng cớ, cho nên mới trước tiên nói cho Giang Nhung biết, rồi lại nói Giang Nhung đến hỏi anh ta đòi chứng cớ.

Một khi chứng cớ đã rơi vào tay Trần Việt, như vậy coi như là dù anh ta có nói Trần Việt là hung thủ thì Giang Nhung cũng sẽ không tin anh ta, ai cũng đều không tin anh ta.

Con hồ ly Trần Việt này, quả nhiên xảo quyệt như vậy, chuyện gì cũng có thể bố trí không chút sơ hở nào.

Không chỉ không giúp được trong công việc, anh còn chăm sóc cô trong cuộc sống.

Cô đã từng nói với anh mấy lần, trong sinh hoạt cô có thể tự lo cho cô, không cần anh vội trong vội ngoài, nhưng Trần Việt lo lắng.

Anh thường hay nói với cô, chăm sóc mẹ con hai người là chuyện vui vẻ nhất, tới giờ anh cũng không thấy mệt.

Giang Nhung đau lòng cắn môi, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài khuyên anh, Lục Diên gõ cửa bước vào.

Lục Diên đưa Trần Việt một phần văn kiện, thật cẩn thận nói: “Tổng Giám đốc Trần, đã theo dõi nhà Tiêu Kình Hà, ông Tiêu bị giết vào buổi tối hôm đó, camera theo dõi chắc đã ghi lại quá trình ông Tiêu bị người ta bắt cóc.”

Ánh mắt Trần Việt lạnh lùng nhìn về phía Lục Diên, Lục Diên bổ sung thêm: “Trong tay Tiêu Kình Hà nắm chứng cứ chính xác ông Tiêu bị người ta bắt cóc, nhưng anh ta không giao ra đây.”

“Tiêu Kình Hà có bằng chứng chính xác Tiêu Viễn Phong bị người khác bắt cóc, cầm bằng chứng đó có thể tìm được ra hung thủ sát hại Tiêu Viễn Phong, nhưng anh ta không giao chứng cứ ra.” Trần Việt nhắc tới Tiêu Viễn Phong.

Anh đẩy gọng kính, trong thoáng chốc anh đúng là không nghĩ ra Tiêu Kình Hà vì sao giấu chứng cứ chính xác quan trọng nhất đi.

Lục Diên nói thêm: “Tổng Giám đốc Trần, chuyện ông Tiêu bị giết không giấu xuống. Cũng không phải không đè xuống nhưng dường như có người cố ý thả ít tin tức rợn người sau lưng. Hôm nay rất nhiều người truyền đi, đầu người chết bị cắt, thân thể dị dạng.

“Cậu lo chuyện của cậu đi, tôi sẽ bắt Tiêu Kình Hà giao video ra. Đi tìm nguồn gốc lời đồn, ngăn sự việc truyền tiếp.”

Trần Việt đang nói, khóe mắt nhìn thấy bên kia phòng nghỉ có bóng người lướt qua.

Anh nhìn lại, thấy Giang Nhung đứng ở cửa, cô trừng lớn đôi mắt to xinh đẹp, không chớp mắt nhìn anh.

“Giang…” Trần Việt há miệng thở dốc, muốn nói điều gì, song nghẹn lại, một chữ cũng không nói lên lời.

Anh không biết Giang Nhung đã nghe được bao nhiêu, anh không biết Giang Nhung sẽ nghĩ thế nào, anh…… Nghĩ đến Giang Nhung đau lòng khổ sở vì biết chuyện Tiêu Viễn Phong, Trần Việt cuống lên.

Đôi mắt anh nhuốm sắc đỏ, ánh mắt hung ác nham nhiểm khiến người ta sợ hãi.

Chết tiệt!

Giang Nhung đến từ lúc nào, sao thư ký cũng không nói gì?

Lục Diên biết việc không ổn, rời ngay khỏi văn phòng, để lại không gian cho vợ chồng hai người, đồng thời anh ta muỗn đi tìm tên thư ký không thông báo cho họ tính sổ.

“Trần Việt, các anh mới nói cái gì?”

Bắt đầu từ lúc nghe cuộc đối thoại của họ, Giang Nhung đờ đẫn luống cuống rồi loạn, mãi mới tìm được giọng cô.

Nhất định là giả, tin tức cô mới nghe được chắc chắn là giả.

Ba cô Tiêu Viễn Phong đã qua đời hơn hai mươi năm, gần đây sự kiện giết người ồn ào huyên náo chắc chắn không liên quan tới ba cô.

Đúng vậy, chắc chắn là không liên quan.

Trái tim Giang Nhung không ngừng thủ thỉ với cô như vậy.

Nhưng cô hiểu, là tự cô lừa mình.

Nếu chuyện họ vừa nói không liên quan tới cô, khi Trần Việt nhìn thấy cô thì sẽ không có vẻ mặt thế này.

Nhưng cô vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi mở miệng hỏi anh.

Mình nhớ anh Liệt lâu như vậy, không dễ gì mới có thể gặp lại, mình có biết bao nhiêu ngạc nhiên xúc động. Nhưng anh Liệt lại không để ý đến mình, sự mất mát này là một đả kích nặng nề đối với tâm hồn bé nhỏ của cô bé.

Cô bé mới chỉ bốn tuổi, rất nhiều chuyện không thể hiểu, thân phận của anh Liệt ra làm sao căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô bé, cô bé chỉ biết có là anh Liệt của mình, những cái khác mình đều không quan tâm.

Cho nên lúc nãy, vừa nhìn thấy anh Liệt, cái gì cô bé cũng không nghĩ nữa, liều xông vào đám người, chạy đi tìm anh Liệt của mình, muốn được nhảy vào vòng tay của anh Liệt.

Trước đây khi anh Liệt ở bên cạnh mình, không kể là lúc nào, chỉ cần mình muốn anh Liệt ôm, anh Liệt nhất định sẽ ôm mình.

Đây là lần duy nhất, anh Liệt không ôm mình, nhận chí còn không nhìn mình lấy một cái.

Tiểu Nhung Nhung mếu mếu môi, mềm nhũn nói: “Anh Liệt, em là Nhung Nhung, Nhung Nhung muốn anh Liệt ôm ôm.”

Lần này vẫn không có được câu trả lời của anh Liệt, tiểu Nhung Nhung rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi đau long nữa, chép miệng muốn khóc cho anh Liệt xem, nhưng cô bé vẫn cố gắng nhịn, vì trước đây anh Liệt từng nói, trẻ con thích khóc không đẹp chút nào.

Cô bé không muốn làm bộ dạng của một đứa trẻ thích khóc, mình muốn cho anh Liệt thấy rằng, mình là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này.

Thế nhưng, thế nhưng anh Liệt của mìnhvẫn không nhìn mình lấy một cái, dường như người này thực sự không phải là anh Liệtcủa mình nữa, không phải là người con trai sẵn sàng dùng tính mạng của mình để bảo vệ mình nữa.

“Thật sự xin lỗi vì đã đem phiền phức đến cho người, tôi lập tức đem đứa bé này đi.” Xác định vị khách quý mà họ tiếp đón không quen với đứa nhỏ này, người đàn ông ôm tiểu Nhung Nhung quay người ôm cô bé đi.

“Đồ xấu xa, đại xấu xa! Ông là đại xấu xa. Đại xấu xa buông tôi ra! Tôi muốn tìm anh Liệt!” Tiểu Nhung Nhung vừa đẩy vừa túm, nhưng vì cô béquá nhỏ, căn bản không cách nào thoát ra được.

“Cô bạn nhỏ, vị này là khách quý của chúng tôi, không phải là anh Liệt của cháu. Cháu muốn tìm anh Liệt của cháu, thì về nhà tìm nhé.” Người đàn ông rất nhẫn nại giải thích cho tiểu Nhung Nhung nghe.”

“Đồ xấu xa! Đó là anh Liệt của Nhung Nhung!” Dám nói đó không phải anh Liệt của tiểu Nhung Nhung, cô bé hận không thể cắn chết ông ta, khiến cho mẹ ông ta không nhận ra hình dáng của ông ta luôn.

“Chú không phải người xấu, nếu chú là người xấu, sớm đã ôm cháu đi rồi.” Cô bé con này thực sự rất đáng yêu, khiến ông ta ông nỡ nói lời khó nghe với con bé.

“Đồ xấu xa! Ông chính là đồ xấu xa!” Đem cô bé rời khỏi anh Liệt, chắc chắn là vô cùng vô cùng xấu xa.

“Buông em tôi ra!” Tiểu Trạch đột nhiên xông đến, đem cơ thể bé nhỏ của mình chắn trước mặt người đàn ông cao lớn này.

“Đây là em của cháu?” Người đàn ông cười nói: “Cháu bé, cháu phải trông em mình cho tốt, đừng để em mình chạy linh tinh, nếu lạc mất thì phải làm sao?”

Người đàn ông vừa nói xong, tiểu Trạch lao đến ôm lấy một chân ông ta, cắn cho ông ta một phát vào chân.

Lực của tiểu Trạch cũng không hề nhẹ, hơn nữa còn nhìn thấy em gái bị người khác bắt nạt, nên dùng hết sức lực bộc phát ra.

“Cậu bé, mau bỏ ra! Sao lại có thể cắn người linh tinh như thế!” Người đàn ông đem tiểu Nhung Nhung bỏ xuống, muốn thoát khỏi cậu bé đang cắn mình.

Tiểu Nhung Nhung lấy lại được tự do, lại chạy về phía anh Liệt... Nhưng mà nơi lúc nãy rất nhiều người, giờ lại không có một ai, chỉ có vài nhân viên phục vụ đi qua đi lại, đương nhiên cũng không thấy anh Liệt của mình nữa.

“Anh Liệt...”

Tiểu Nhung Nhung hét lên vài tiếng, nhưng không ai đáp lại con bé, vài người quay lại nhìn nhưng không có anh Liệt của nó.

Cái cảm giác mất đi xong lại thấy, thấy xong lại mất đi giờ phút này cô bé mới cảm nhận được, giống như cảm giác bầu trời nho nhỏ trên đầu cô bé sắp sập xuống khiến cô bé cảm thấy mờ mịt.

Ánh mắt mắt tuyệt vọng, mơ hồ, hoảng loạn,...

Anh Liệt đi đâu mất rồi?

Anh Liệt tại sao lại không ôm mình?

Anh Liệt có phải là không nhận ra mình nữa rồi?

“Nhung bảo bối!” Trần Tiểu Bích nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ trai quen thuộc, liền vội vã chạy qua tìm tiểu Nhung Nhung.

“Cô út, Nhung Nhung nhìn thấy anh Liệt, anh Liệt....” Nói đến đây, cô bé lao vào vòng tay của cô út, đau lòng bật khóc thành tiếng.

“Tiểu Nhung Nhung, nghe cô út nói được không?” Trần Tiểu Bích đỡ lấy vai Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Cậu bé đó chỉ là giống với anh Liệt của con, cậu ta không phải anh Liệt của tiểu Nhung Nhung, anh Liệt của tiểu Nhung Nhung đang ở một nơi rất xa rất xa.” Trần Tiểu Bích tuyệt nhiên không biết anh Liệt của tiểu Nhung Nhung không hề chết, mà còn cùng với Bùi Huyền Trí về nước A.

Lần này nhìn thấy khách quý từ nước A, phản ứng đầu tiên của cô là cứ tưởng rằng nhìn thấy Liệt, sau đó cảm thấy là không thể nào, có khả năng chỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi.

Thế giới rộng như vậy, điều gì kì lạ chả có, hai người không quan hệ gì với nhau giống nhau về ngoài hình, không có gì là quá kì lạ cả.

“Không, anh ấy là anh Liệt của Tiểu Nhung Nhung!” Nhung Nhung nói rất khẳng định, sao nó có thể không nhận ra anh Liệt cơ chứ.