Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 507




Trên đường trở về, Tiêu Kình Hà nắm chặt túi giấy trong tay. Khi xe đến nhà, anh ta ngồi ở trong xe và từ từ mở túi ra.

Trong túi có chứa toàn bộ giấy tờ thân phận mới và một quyển hộ chiếu hoàn toàn mới. Ảnh trên giấy chứng nhận là ảnh của ba lúc còn trẻ đã được xử lý qua, nhìn qua đại khái khoảng năm mươi tuổi.

Trong túi giấy ngoại trừ giấy chứng nhận, còn có chứng minh thư, giấy chứng nhận của bệnh viện chứng minh mặt Tiêu Viễn Phong bị bỏng dẫn tới bị tổn thương.

Còn có chứng minh thư là loại do chính phủ cấp, có thể dùng để xuất cảnh.

Những giấy tờ và thẻ chứng minh thư được chuẩn bị cẩn thận, tỉ mỉ đến mức bản thân Tiêu Kình Hà cũng không nghĩ tới. Ban đầu anh ta còn tưởng chỉ cần có một quyển hộ chiếu là có thể đi tới nơi mình muốn, lại không nghĩ tới tình hình đặc biệt của ba.

Bây giờ có Trần Việt giúp đỡ, đồng thời làm mọi chuyện tốt như vậy, về sau anh ta dẫn theo ba đi ra nước ngoài sẽ không gặp bất kỳ cản trở nào.

Nhìn chứng minh thư, hộ chiếu và một đống tài liệu chứng minh, Tiêu Kình Hà không làm sao nói hết được cảm xúc trong lòng mình, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên cẩn thận hơn.

Trần Việt à Trần Việt, cậu không hổ danh là chủ của Thịnh Thiên, ngay cả chuyện mặt ba bị thương, cậu cũng biết được.

Hai ngày trước Trần Việt tới tìm anh ta, sợ rằng lúc đó đã có thể đoán được ba còn sống, anh tới tìm anh ta chỉ là muốn xác nhận một bước cuối cùng.

Nhưng Tiêu Kình Hà không để ý được nhiều như vậy, bây giờ dẫn theo ba đi ra nước ngoài làm phẫu thuật mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ cần phẫu thuật thành công, khi bọn họ về nước, ba lại có thể nhận Giang Nhung, cũng chính là lúc cả nhà bọn họ đoạn tụ với nhau.

Tiêu Kình Hà cất túi giấy và xuống xe, khóa cửa xe, theo thang máy từ tầng hầm lên thẳng tầng một chỗ anh ta ở.

Khi thang máy đi lên, Tiêu Kình Hà lấy điện thoại di động ra lật xem chỗ video mình quay được hôm nay.

Anh ta xem lại đoạn Nhung Nhung nhỏ phồng hai má, bĩu môi, rất không vui nói: "Cậu không ngoan!"

Lúc đó anh ta cướp ô mai mà cô bé thích ăn, cô bé không vui mới nói cậu không ngoan, còn đang tức giận với anh ta.

Nhìn dáng vẻ Nhung Nhung nhỏ đáng yêu như vậy, khóe miệng Tiêu Kình Hà không khỏi cong lên, cười lẩm bẩm nói: "Nhung Nhung nhỏ nhà chúng ta đúng là di truyền ưu điểm của cả hai người Nhung Nhung lớn và Trần Việt."

Tối nay, Tiêu Kình Hà dùng điện thoại quay mấy đoạn video, có Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhung, thậm chí ngay cả Trần Việt cũng lọt vào màn hình.

Anh ta cầm điện thoại di động và vui vẻ nghĩ, lát nữa cho ba xem mấy đoạn video này, ba nhất định sẽ vui mừng cho xem.

Tinh tinh.

Cửa thang máy mở ra. Bởi vì tâm tình tốt, Tiêu Kình Hà vừa cầm chìa khoá mở cửa, còn vừa huýt sáo.

"Ba, con đã về rồi!" Tiêu Kình Hà vừa thay giày, vừa nói: “Hôm nay con quay rất nhiều video về Nhung Nhung và Nhung Nhung nhỏ, ba xem chắc chắn sẽ thích đấy."

Trước kia, khi Tiêu Kình Hà về nhà, Tiêu Viễn Phong nhất định sẽ đi ra hỏi thăm tình hình của anh ta, hai người sẽ lại tùy tiện nói chuyện nhà một lát.

Hôm nay không thấy Tiêu Viễn Phong đi ra, Tiêu Kình Hà không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn: "Ba, con đã về rồi!"

Anh ta nói thêm một lần nữa nhưng Tiêu Viễn Phong vẫn không hề đi ra trả lời. Anh ta vội vàng lao về phía phòng làm việc, trong đó không có người.

Anh ta lại tìm tới hai gian phòng ngủ, tìm từng ngóc ngách trong nhà cũng không thấy ba mình đâu.

"Ba, ba đang ở đâu vậy?" Tiêu Kình Hà không tìm được Tiêu Viễn Phong nên vội vàng gọi điện thoại của Tiêu Viễn Phong. Sau khi điện thoại đổ chuông, rất nhanh đã có người nghe máy.

Anh ta vội vàng nói: "Ba…"

"Tôi không phải là ba anh, đừng gọi thuận miệng như thế." Đầu điện thoại bên kia vọng đến một giọng đàn ông xa lạ nói.

"Anh là ai? Sao điện thoại của ba tôi lại ở trên tay anh?" Tiêu Kình Hà sốt ruột, gần như hét lên.

"Bởi vì ba anh đang ở trong tay tôi, cho nên điện thoại di động của ông ta cũng ở trên tay của tôi." Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói kiêu căng lạnh lùng, từng tiếng đều lạnh thấu xương.

"Anh muốn làm gì?" Tiêu Kình Hà siết chặt nắm đấm hỏi.

"Tôi muốn làm gì à? Tôi cũng không biết nữa." Người ở đầu điện thoại bên kia nói với giọng điệu khó chịu: “Tôi chỉ là nhận lệnh chủ nhân của tôi, bảo chúng tôi đi xử lý một người, làm cho ông ta mãi mãi không cần xuất hiện nữa, không cần quấy rầy cuộc sống của người khác nữa."

Tiêu Kình Hà hỏi tới: "Chủ nhân của các người là ai?"

Đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói: "Anh không cần quan tâm chủ nhân của chúng tôi là ai, cho dù anh có biết cũng không làm gì được người đó."

"Rốt cuộc là ai?" Tiêu Kình Hà giận dữ hét lên.

"Biết là ai thì anh có thể làm được gì chứ?" Người bên kia vẫn không muốn nói ra.

Người mà anh ta không có cách nào đối phó được à?

Sẽ là ai chứ?

Tiêu Kình Hà ôm đầu suy nghĩ, tất cả những người anh ta quen biết đều được anh ta nghĩ tới một lượt.

"Trần Việt à?" Tiêu Kình Hà nghĩ đến Trần Việt lại lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào là Trần Việt được."

Trần Việt tốt với Giang Nhung như vậy, hận không thể cố gắng yêu thương, nâng Giang Nhung trong lòng bàn tay. Trần Việt sẽ không vừa làm người tốt lại vừa ngầm làm mấy chuyện xấu sau lưng đâu.

Không phải là Trần Việt, vậy có phải là Chiến Niệm Bắc không?

Chiến Niệm Bắc à?

Sẽ là anh ta sao?

Tiêu Kình Hà cẩn thận suy nghĩ một lát, cũng loại bỏ Chiến Niệm Bắc.

Chiến Niệm Bắc muốn đối phó với anh ta thì hoàn toàn có thể quang minh chính đại tới. Với tính cách của anh ta, từ trước đến nay không thích ngầm ra tay.

Không phải là Trần Việt và Chiến Niệm Bắc, Tiêu Kình Hà cũng không nghĩ ra được còn có ai khác nữa.

Mấy năm nay, ba anh ta tập trung tất cả sức lực để đối phó với ông già nhà họ Trần, cuối cùng bắt cóc Trần Tiểu Bích.

Ông ấy cũng chỉ từng đắc tội người của nhà họ Trần.

Vào lúc Tiêu Kình Hà đang bàng hoàng không nghĩ ra được ý gì, người trong điện thoại lại nói: "Tiêu Kình Hà, chúng tôi sẽ không tổn thương ba anh, chỉ cần anh đưa ông ấy đi, đi càng xa càng tốt, về sau cũng không cần xuất hiện nữa, như vậy chúng tôi sẽ bảo đảm nửa đời sau của ông ta sẽ không phải lo tới áo cơm."

Tiêu Kình Hà tức giận nói: "Các người có ý gì?"

Người kia lại nói: "Chủ nhân của tôi chỉ có ý này. Chỉ cần về sau ông ta không xuất hiện ở Giang Bắc nữa, ngài ấy có thể cho các người rất nhiều tiền, bảo đảm cuộc sống nửa đời sau của ông Tiêu."

Tiêu Kình Hà vô cùng tức giận nói: "Các người đừng mơ!"

Người ở đầu điện thoại bên kia lại cười một cách nham hiểm: "Nếu như anh không đưa ông ta đi, vậy đừng trách chúng tôi không khách sáo, cả đời này các người vĩnh viễn cũng không mong được gặp lại ba mình nữa. Dù sao ông ta đáng lẽ phải rơi chết vào hơn hai mươi năm trước rồi. Ông ta tham sống sợ chết mới sống được nhiều năm như vậy, cũng xem như đã có lời rồi."

"Các người..." Tiêu Kình Hà nghiến răng ken két, bàn tay cầm điện thoại di động cũng siết chặt, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

"Tôi cho anh nghĩ suy nghĩ trong vòng nửa giờ, nghĩ xong thì liên hệ lại với chúng tôi. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng suy nghĩ quá lâu, bằng không chỉ vài phút là anh và ba anh có thể âm dương cách biệt đấy."

Nói xong, bên kia đã cúp máy, Tiêu Kình Hà nghe được những tiếng tút tút trong điện thoại, phẫn nộ đến mức hận không thể đập điện thoại xuống.

Rốt cuộc là ai?

Anh ta mới rời đi có một lát như vậy mà ba đã bị bọn họ bắt đi.

Cửa sổ trong nhà vẫn tốt, không có dấu hiệu bị đập hỏng, như vậy chỉ có hai khả năng.