Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 489




Sau khi đưa Giang Nhung rời đi, Tiêu Kình Hà trở về ngồi ở phòng khách.

Ánh mắt phức tạp của anh ta im lặng nhìn chằm chằm một chỗ nào đó, sau khi nhìn một lúc lâu thì hít mạnh một ngụm khí lạnh, đấm mạnh một cái lên bàn trà, lửa giận xuất hiện trong mắt.

Phí công anh ta làm con trai của người ta, ba mình bị thương nặng, phiêu bạt ở bên ngoài, trải qua nhiều năm sống không bằng chết như vậy, thế nhưng một chút tình hình anh ta cũng không biết.

Nếu không phải lần này ba chủ động tìm tới anh ta, e là cả đời này anh ta cũng không biết ba mình còn sống trên đời.

Dáng người của ba năm đó thẳng tắp như vậy, khuôn mặt của ba năm đó hăng hái như thế, ba của năm đó cả người kiên cường chính trực……

Nhưng mà mấy năm nay, ba lại trở nên thấp kém như vậy, sống mà không hề có tôn nghiêm……

Sống người không ra người, quỷ không ra quỷ…… Ngay cả một người con trai như anh ta khi nhìn thấy ba trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhận ra ông ấy.

Nghĩ đến khổ cực mà ba chịu đựng mấy năm nay, Tiêu Kình Hà giơ tay tát mạnh lên mặt mình một cái, hận mình vì sao lại vô dụng như thế, ba khổ cực ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nhưng cái gì anh ta cũng chưa từng làm.

Một cái tát không đủ, Tiêu Kình Hà lại hung hăng đánh mình hai bạt tay, dường như làm như thế mới khiến trong lòng anh ta dễ chịu hơn một chút.

Lại qua rất lâu, Tiêu Kình Hà mới từ từ đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

Đi đến cửa phòng làm việc, anh ta giơ tay cầm lấy then cửa, lúc tính vặn xuống thì chợt dừng động tác trên tay lại.

Anh ta ngẩng đầu hít sâu một hơi, cố gắng hồi phục lại cảm xúc trong lòng mình, mãi đến khi cảm thấy mình có thể dùng tâm trạng bình thường để đối mặt với người trong phòng làm việc kia, anh ta mới vặn then cửa.

Sau khi mở cửa, ánh mắt của anh ta dừng trên bàn làm việc trong phòng làm việc đầu tiên.

Ngồi trên bàn làm việc của anh ta là một người đàn ông tóc đã bạc hơn phân nửa, trên mặt có một vết bỏng rất rõ ràng, vết thương trên mặt ông ấy rất nghiêm trọng, gần như không thể nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của ông ấy.

Không chỉ có gương mặt bị bỏng, lưng ông ấy cũng đã cong, cái đầu cao gầy, nhìn qua như vậy giống một người lớn tuổi đã tám chín mươi tuổi, hình như đã trải qua rất nhiều tang thương mới biến thành dáng vẻ của ông ấy bây giờ.

Nhưng tuổi thật của ông ấy còn chưa đến sáu mươi, năm tháng để lại quá nhiều dấu vết trên cơ thể của ông ấy, mới có thể khiến ông ấy nhìn qua già hơn mấy chục tuổi.

“Ba......”

Một chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng Tiêu Kình Hà gần như dùng hết sức lực cả cơ thể mới có thể gọi ra một chữ đơn giản như vậy.

Nhưng tiếng kêu của anh ta cũng không được người đàn ông già nua kia trả lời, hai mắt ông ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vài giây sau mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái.

Tiêu Kình Hà cũng không kêu ông ấy nữa mà từ từ đi đến bên cạnh ông ấy, ánh mắt cũng nhìn vào màn hình máy tính trên bàn làm việc.

Người xuất hiện trên màn hình là Giang Nhung, một cái nhăn mày một cái chớp mắt, mỗi một động tác của Giang Nhung, đều được phát lại một cách rõ ràng.

Lúc Giang Nhung tới đây, Tiêu Kình Hà đã lắp ráp camera theo dõi ở phòng khách, mục đích là để ghi lại từng li từng tí cô hôm nay, để lúc ba của bọn họ nhớ tới cô thì đều có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào.

Đứng bên cạnh Tiêu Viễn Phong nhìn một lúc lâu, Tiêu Kình Hà nhịn xuống đau đớn trong lòng, lại thử nói: “Ba, ba đã nhìn rất lâu rồi, chúng ta tạm dừng trước, nghỉ ngơi một lát lại xem tiếp, có được không?”

“Nhung Nhung là con gái của ba……” Tiêu Viễn Phong giống như không nghe thấy lời nói của Tiêu Kình Hà, chỉ vào Giang Nhung trên màn hình, cười nói: “Con nhìn xem, mắt của nó lớn lên rất giống mẹ nó, nhưng lông mày của nó lớn lên lại giống ba.”

“Không chỉ có lông mày giống ba, có rất nhiều rất nhiều chỗ khác đều giống ba đó.” Tiêu Kình Hà không biết làm sao cười khổ một tiếng, cũng nói theo ba.

Giang Nhung là sinh ra ở nhà họ Giang, lớn lên ở nhà họ Giang, ba của bọn họ từ khi Giang Nhung sinh ra, đến sau khi mất tích, đều chưa từng được ôm con mình một cái.

Đứa nhỏ này, Tiêu Viễn Phong không nhìn cô sinh ra, không lớn lên cùng cô, cô còn do người ông ấy yêu thương sinh ra, mấy năm nay mẹ con hai người sống quá cực khổ, đương nhiên ông ấy sẽ thương cô hơn Tiêu Kình Hà một chút.

Hai người nói nói, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt của Tiêu Viễn Phong, một giọt lại một giọt, làm mờ đi đôi mắt ông ấy.

Ánh mắt ông ấy không thấy rõ Giang Nhung trên màn hình máy tính, nhưng trong lòng ông ấy lại nhìn thấy rất rõ ràng, con gái của ông ấy, có rất nhiều chỗ giống ông ấy.

“Ba, ba không cần phải như vậy. Ba đã trở lại bên cạnh bọn con, sau này ba có thể nhìn thấy Nhung Nhung và con bất cứ lúc nào.” Tiêu Kình Hà nhìn ba, mỗi lần liếc nhìn khuôn mặt của ba mình, trong lòng anh ta liền siết chặt lại.

Đặc biệt là khi nhìn thấy nước mắt của ba, cuối cùng Tiêu Kình Hà cũng không thể chịu đựng được nữa, cơn giận dữ dâng trào giống như nước lũ, nhưng anh ta lại không có chỗ trút ra.

Thẩm Văn Tuyên hại ba biến thành như vậy đã chết rồi, bọn họ cũng không thể đi tìm Trần Tiểu Bích không chút liên quan tới chuyện năm đó để trút giận được.

Tiêu Viễn Phong không nói gì, chỉ là nước mắt đầy mặt, như muốn chảy hết nước mắt đã nhịn xuống hai mươi mấy năm trong lúc này.

“Ba......” Tiêu Kình Hà kêu ba, muốn khuyên ông ấy đừng khóc, lại không biết nên mở miệng khuyên thế nào.

Ba vẫn luôn nhớ thương đứa con gái mà cho tới bây giờ ông ấy vẫn chưa từng được ôm.

Mấy ngày nay ông ấy cũng chỉ có thể nhìn Giang Nhung từ xa, gọi điện thoại nghe giọng nói của cô một chút.

Hôm nay có thể nhìn thấy con gái ở khoảng cách gần như vậy, nghe thấy giọng nói của cô, tâm trạng xúc động của ba, Tiêu Kình Hà có thể hiểu được.

“Nhung Nhung...” Tiêu Viễn Phong lau nước mắt, bàn tay run rẩy sờ lên màn hình máy tính, dán lên khuôn mặt của Giang Nhung.

Rõ ràng chỉ là màn hình máy tính lạnh băng, nhưng trong tích tắc khi chạm vào gương mặt của Giang Nhung, Tiêu Viễn Phong tựa như có thể cảm nhận được độ ấm của Giang Nhung.

Ông ấy xúc động đến than thở khóc lóc: “Nó là con gái của ba, nó là con gái của ba, nó là con gái của ba, là con của ba……”

Ông ấy không ngừng lặp lại một câu như thế, mỗi khi nặn ra một chữ, bờ môi của ông ấy đều sẽ run nhè nhẹ.

“Ba.....” Ngoại trừ kêu một tiếng ba, Tiêu Kình Hà thật sự không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Hai mươi mấy năm nay, ba của anh ta trải qua những ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, những khổ cực mà ba đã chịu, anh ta chỉ hận mình không thể chịu thay ba.

“Kình Hà, con nói xem Nhung Nhung sẽ chấp nhận người ba như ba sao?” Tiêu Viễn Phong giống như bị dọa sợ thu tay lại, hai tay che lấy mặt mình: “Không, không, không…… Ba không thể để nó nhìn thấy dáng vẻ của ba, ba không thể dọa nó.”

Tiêu Kình Hà nhào tới bắt lấy tay Tiêu Viễn Phong, liên tục nói: “Ba, ba đừng như vậy. Vừa rồi ba cũng nghe thấy rồi đó, Nhung Nhung nói, cho dù ba có biến thành dáng vẻ gì, ba cũng là ba của em ấy, em ấy chắc chắn sẽ chấp nhận ba.”

“Không, ba không muốn dọa nó. Con đừng cho nó biết sự tồn tại của ba.” Tiêu Viễn Phong nhìn trái nhìn phải, đẩy Tiêu Kình Hà ra chui xuống dưới bàn làm việc trốn: “Đừng để nó tìm thấy ba, đừng để nó tìm thấy ba.”

Tiêu Kình Hà ngồi xổm xuống, lôi kéo tay của Tiêu Viễn Phong, an ủi nói: “Ba, Giang Nhung là con gái ruột của người, là em gái ruột của con, con còn hiểu em ấy hơn ba, em ấy rất khát khao tình thân.”