Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 438




Chiến Niệm Bắc giơ chân dài mình lên, kẹp chặt hai chân của Trần Tiểu Bích, không khách sáo nói: “Anh mệt rồi, ngủ thôi”.

“Anh là lợn à?” Cả ngày đến tối là ngủ ngủ ngủ, đã chạy đến phòng của cô rồi, lẽ nào chỉ chạy đến để ngủ thôi sao? Không có ý nghĩ gì khác à?

“Tôi là lợn, vậy em là gì?” Chiến Niệm Bắc ôm cô, dùng lực bóp bóp, nặn nặn, nha đầu này đem lại cảm giác thật tuyệt vời.

Thân thể cô mềm mại, đặc biệt là hương vị nữ tính đặc trưng trên người cô, trước đây anh thật sự nhìn không ra cô lại có cơ thể đầy đặn tuyệt vời như vậy.

Anh thật sự ân hận muốn chết, trước kia cô cởi bỏ toàn bộ quần áo phơi bày trước mặt anh, anh còn không nhìn cô nhiều, nhìn cô tỉ mỉ một chút.

Không dám nhìn, là bởi vì anh sợ bản thân sau khi nhìn sẽ không khống chế nổi bản thân, sẽ ko màng đến cái gì đem cô ăn sạch.

Giờ đây anh đã không còn phải lo lắng về điều này nữa,

Khoảng cách giữa họ đã được lấp đầy với chức năng tự phục hồi mạnh mẽ của cô bé này.

“Anh là lợn, thì em sẽ là đồ tể.” Trần Tiểu Bích đắc ý nói: “Sau này nếu anh dám không nghe lời, em sẽ làm thịt anh, hấp lên, nấu canh ăn.”

Chiến Niệm Bắc ôm Trần Tiểu Bích, chân tay chạy loạn trên người cô: “Anh là lợn, thì em cũng là người phụ nữ của lợn”.

Trần Tiểu Bích đánh anh một cái: “Cút đi”.

“Đau không?” Chiến Niệm Bắc một tay giữ lấy nắm đấm của Trần Tiểu Bích, một tay vuốt ve những vết sẹo do dao làm bị thương, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng đi nhiều.

Tuy là bác sĩ đã kê cho Trần Tiểu Bích những loại thuốc trị sẹo tốt nhất, nhưng trên người cô ấy có những mười mấy vết thương, vì vậy vẫn còn lưu lại chút vết tích.

Vết thương của cô mới lành, những tàn tích của vết sẹo do bị dao làm thương vẫn in hằn từng vết từng vết hồng hồng, nhìn cũng không đến nỗi kinh sợ, nhưng cũng rất chướng mắt.

Cô nhóc này cực kì yêu cái đẹp, trước đây trên mặt có mỗi nốt mụn nho nhỏ, vậy mà khiến cô nàng tức giận đến nỗi nửa ngày không thèm để ý đến người khác.

Nhưng lần này lại khiến người khác rất kinh ngạc, cô nàng vậy mà không hề đề cập đến những vết thương, cứ như là không để tâm chút nào vậy.

Hôm đó cô nói với Trần Việt, bảo bọn họ không cần phải truy cứu việc trước kia nữa.

Nhất quyết không nhắc lại chuyện bị thương với bọn họ, bảo bọn họ đừng truy cứu nữa, đây dứt khoát không phải là tính cách của Trần Tiểu Bích.

Hôm đó, lúc Chiến Niệm Bắc đuổi theo xuống phòng, Trần Tiểu Bích thoi thóp dưới đất trong vũng máu, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất đi hơi thở cuối cùng.

Nghĩ lại tình cảnh ngày hôm đó, Chiến Niệm Bắc không khỏi hít ngụm hơi lạnh, đến ý nghĩ giết người đều có.

Mỗi lần anh nghĩ tới chuyện này hận không thể đem bọn khốn kiếp ấy băm ra nghìn mảnh, một người cá tính mạnh như Trần Tiểu Bích sau sự việc này sao có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy?

Hoặc là Trần Tiểu Bích là vì vụ việc Thẩm Văn Tuyên nên đã trưởng thành hơn, trưởng thành hơn, lí trí hơn, hiểu được có một số việc nên nhượng bộ cho qua.

Cho dù nên nhượng bộ, thì cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho vụ việc này.

“Anh nói xem có đau hay không?” Sắp đau chết cô rồi có được hay không?

Người đàn ông này thật thô lỗ, lực ở tay mạnh muốn chết, động tác thì thô lỗ, không cảm nhận cho cô là lần đầu tiên, cứ như vậy ngang ngược đi vào, cô lúc đó hận không cắn chết anh.

Nhưng may mà, cảm giác đau đớn không dài, sau cùng cô vẫn là cảm thấy sung sướng nhiều hơn là đau đớn.

Trần Tiểu Bích hỏi ngược lại.

Đúng vậy, có thể không đau sao!

Toàn thân trên dưới nhiều vết thương như vậy, suýt chút nữa cái mạng bé nhỏ cũng không còn, có thể không đau sao, chỉ là cô nhóc này từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện chưa từng kêu đau lấy một tiếng.

Bác sĩ lúc đưa thuốc cho cô, cô đau đến mức mặt trắng bệch, răng đập vào môi, nhưng lại kiên cường nhịn vào trong, còn cười nói không có gì to tát cả.

“Biết đau, sao lúc ấy không kêu ra?” Chiến Niệm Bắc trước nay không bao giờ biết nói những lời dễ nghe, câu này đối với anh mà nói là đã quá dịu dàng rồi.

“Chết tiệt!” Trần Tiểu Bích trừng mắt nhìn anh một cái, anh ta còn dám chê bai cô không kêu ra, tiếng kêu của cô to đến mức có lẽ những người đứng bên ngoài đều nghe thấy rồi.

Bọn họ ngày thứ hai đi ra ngoài, ánh mắt nhìn cô đều có chút ái muội, khẳng định những người này đều nghe thấy hết rồi.

Cứ nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy bị người khác nghe thấy, Trần Tiểu Bích chỉ có thể tìm kẻ tội đồ Chiến Niệm Bắc tính sổ, giơ tay tàn độc cấu một phát vào ngực của anh.

Đồ xấu xa, tên biến thái, còn dám chê cô kêu không đủ to à.

Chiến Niệm Bắc: “Sau này đừng ngốc như vậy nữa, trẻ con thích khóc mới có kẹo ăn, đạo lí này chả nhẽ em không hiểu.”

“Chiến Niệm Bắc, anh đây là muốn đánh nhau phải không?” Trần Tiểu Bích cúi đầu cắn một phát vào vai anh, hận không thể cắn chết anh.

Bị cô cắn, Chiến Niệm Bắc hiếm khi lại không phản kháng, còn xoa đầu cô giống như đang vuốt ve một con vật yêu thương, cô đã phải chịu biết bao nhiêu uất ức, vậy thì anh cho cô phát tiết một chút.

Chiến Niệm Bắc không phản kháng, Trần Tiểu Bích cắn anh cũng không còn hứng thú, dần dần buông lỏng nhả ra, bất mãn nói: “Đồ xấu xa”.

Nếu đánh nhau thì phải hai người cùng đánh mới thú vị, anh đây lại nhường cô, cô sẽ mềm lòng, căn bản không nỡ ra tay đánh anh, thật là vô vị.

Chiến Niệm Bắc cười nhẹ một tiếng: “Em không ngủ được phải không?”

“Ngủ được mới là gặp quỷ ý.” Một mỹ nam bày ra trước mặt cô, toàn thân trên dưới chỉ mặc chiếc quần lót hình tam giác, dục vọng toàn thân cô vì vậy mà bị khơi gợi lên rồi, làm sao có thể ngủ đây.

Chiến Niệm Bắc lật người áp chặt cô, nói: “Đã không ngủ được, vậy chúng ta làm một hiệp đi?”

“Làm cái con khỉ nhà anh.” Miệng tuy là nói vậy nhưng động tác của cô đã bán đứng cô.

Trần Tiểu Bích dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ của mình đẩy Chiến Niệm Bắc ra, thân hình nhỏ bé linh hoạt lập tức lật người cưỡi lên người của Chiến Niệm Bắc, nói giống như một nữ hoàng: “Chiến Niệm Bắc, lần này em làm chủ”.

“Được”. Chiến Niệm Bắc đáp ứng một cách sảng khoái, trong thế giới của anh, không có chủ nghĩa nam quyền, vì vậy anh cũng không bác bỏ chút nào việc Trần Tiểu Bích ngồi trên người anh.

“Chết tiệt….” Cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào.

Chiến Niệm Bắc: “Học theo hướng dẫn của anh.”

Trần Tiểu Bích: “Tuân lệnh, Quân trưởng Chiến”.

Đêm của hai người, giờ mới bắt đầu, họ dùng cách thức trực tiếp nhất viết nên những khoái lạc cơ bản nhất của con người.

Hai người họ ôm hôm, va chạm, giống như sao hỏa chạm vào địa cầu, chậm rãi tham quan vũ trụ khoảng thời gian dài, đem theo tất cả những nhiệt lượng nóng bỏng nhất của bản thân đốt cháy đối phương, chỉ vì trong nháy mắt muốn chạm vào nơi sâu nhất của đối phương.

Hai người họ cứ dùng lực như vậy, cứ vô lý như vậy, cứ gai góc như vậy không một chút ôn nhu dịu dàng….Chỉ vì bọn họ đã đợi nhau rất lâu rất lâu rồi.

Lâu ngày không gặp không bằng lòng dùng ôn nhu dịu dàng đối đáp nhau, chỉ muốn dùng phương thức mạnh mẽ, trực tiếp nhất biểu đạt, làm cho đối phương hiểu được, thì ra người mà tôi thích là người trước mắt, yêu người trước mắt giống như sinh mệnh của bản thân vậy!

Chiến Niệm Bắc, anh ấy nhất định nghe được, nghe được tiếng lòng sâu thẳm nhất từ trái tim cô.

Chỉ cần là anh, cô bằng lòng từ bỏ tất cả, cùng với anh làm mọi thứ không thể xảy ra ở trên thế giới này.

Theo đuổi chạy theo anh nhiều năm như vậy, đợi anh nhiều năm như thế, hôm đó khi cô cứ tưởng rằng cô sắp chết rồi, anh lại đột nhiên xuất hiện trước mắt của cô.

Giây phút đó, thời khắc đó, cô hơn ai hết hiểu rõ con tim của mình, không có gì có thể ngăn cản được quyết tâm muốn được ở cùng anh của cô.

Quá nửa đêm, trời bắt đầu mưa.

Gió lạnh không thể tràn vào bên trong, khiến cho nhiệt độ trong phòng không chút thuyên giảm tạm thời dừng lại ở giờ khắc này.