Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 417




“Tiểu Bích, vậy chị kêu bác sĩ đến xem.” Trần Tiểu Bích đột nhiên nói không khỏe, Giang Nhung nghe vậy liền nóng lòng, quay người muốn chạy ra ngoài kêu bác sĩ.

“Chị dâu, em không sao chỉ là muốn nghỉ ngơi thôi... Chị về trước đi.” Trần Tiểu Bích xoay mặt đi không nhìn Giang Nhung, lẩm bẩm.

Trần Tiểu Bích nói như vậy rõ ràng đang đuổi người, Giang Nhung sao lại không hiểu được, cô gật đầu: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, chị đi trước đây khi nào rảnh sẽ đến thăm em nữa.”

Giang Nhung không hiểu tại sao Trần Tiểu Bích lại đột nhiên đuổi cô đi, khi đi đến cửa cô dừng bước quay đầu lại nhìn, thấy Trần Tiểu Bích cũng đang nhìn cô, hai mắt đỏ hoe dường như muốn khóc vậy.

Trong lòng Trần Tiểu Bích chắc chắn đang giấu chuyện gì đó, chỉ là cô ấy không muốn nói với cô, Giang Nhung cũng không tiện truy hỏi đành đi về trước.

Sau khi Giang Nhung rời khỏi, Chiến Niệm Bắc trở về phòng mở hộp cơm ra theo thói quen, đang muốn “hầu hạ” Trần Tiểu Bích dùng bữa, thì thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, đôi mắt đỏ hoe, anh bỗng sa sầm mặt nghiêm nghị hỏi: “Sao vậy?”

Giọng nói của Chiến Niệm Bắc vừa vang ra, Trần Tiểu Bích liền khóc òa lên, trừng mắt nhìn Chiến Niệm Bắc hung tợn chửi anh: “Chiến Niệm Bắc, tôi bị thương nặng như vậy, nếu không phải do mạng lớn chắc đã chết rồi, cậu không an ủi tôi thì thôi đi còn ở đó làm dữ với tôi.”

Vì nghĩ đến hung thủ rất có thể có quan hệ với chị dâu mà cô thích, trái tim Trần Tiểu Bích vừa hoảng loạn vừa bối rối, trong phút chốc không biết nên xử lý thế nào.

Vừa nãy xém chút nữa, chỉ xém một chút thôi cô đã hỏi Giang Nhung rằng có phải Giang Nhung quen người bắt cóc cô không?

Nếu hỏi ra vậy hậu quả gây nên tuyệt đối không phải trách nhiệm mà cô có thể gánh nổi.

Số lần ương bướng không nói lý lẽ của Trần Tiểu Bích không ít, nhưng gần như không có sự ngang bướng vừa khóc vừa quấy không chút hình tượng đến vậy.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Chiến Niệm Bắc nhướn mày lại hỏi: “Có phải Giang Nhung nói gì với cháu không?”

Khi anh ra ngoài Trần Tiểu Bích vẫn ổn, sau khi trở về đã trở nên như vậy.

Khoảng thời gian này chỉ có Giang Nhung đến, nên Chiến Niệm Bắc liên tưởng sự thất thường của Trần Tiểu Bích có liên quan với Giang Nhung cũng rất bình thường.

Không nhắc Giang Nhung còn đỡ, vừa nhắc đến Giang Nhung Trần Tiểu Bích lại càng đau lòng hơn, tức đến lấy gối ném vào Chiến Niệm Bắc: “Chiến Niệm Bắc, tôi không cho cậu bôi nhọ chị dâu tôi.”

Mỗi khi nghĩ đến Giang Nhung bị mổ bụng lấy con, bị xóa đi ký ức, khiến cô xém chút chết mất, khiến cô nhận giặc làm cha...

Sau này trở về rồi, tiểu Nhung Nhung ở ngay trước mặt cô, anh trai đầu gỗ ở ngay trước mặt cô nhưng cả nhà ba người họ lại không thể nhận nhau.

Nghĩ đến những chuyện này của Giang Nhung, Trần Tiểu Bích đương nhiên sẽ nghĩ đến anh trai đầu gỗ của cô, trong những năm chị dâu không ở đây, một mình anh trông con sống vất vả đến thế nào cô đều biết rất rõ.

Lại nghĩ những chuyện này đều do ông nội mình gây ra, cảm giác tội lỗi lại ngập tràn trái tim Trần Tiểu Bích.

Cho nên cô bị bắt đi để trả thù, cô không ngạc nhiên chút nào cả, chỉ là không ngờ rằng người bắt cóc cô lại có liên quan với Giang Nhung.

Vậy người bắt cóc cô luôn miệng nói muốn báo thù cho con gái, nói mình mới là người phải chết trong vụ tai nạn xe, là người bị thiêu cháy đến không nhận dạng được mặt, có thực sự là ba của Giang Nhung không?

“Tôi bôi nhọ cô ấy hồi nào?” Chiến Niệm Bắc nắm lấy tay đang xằng bậy của Trần Tiểu Bích: “Trần Tiểu Bích, đừng quá hống hách, nếu không tôi trừng phạt cháu.”

“Cái gì? Cậu nói lại một lần thử xem?” Tên khốn này mới nghe lời vài ngày, hôm nay lại nói muốn trừng phạt cô!

Rốt cuộc là ai bị trừng phạt?

Chiến Niệm Bắc ho nhẹ: “Giờ trưa đã qua rồi, ăn cơm trước. Ăn cơm xong cháu muốn làm gì, tôi sẽ làm với cháu.”

“Đồ khốn, dám hống hách trước mặt bà đây hả, bà đây bắt cậu phải trả giá.” Trần Tiểu Bích giảo mồm, coi như người đàn ông thối tha này biết điều, nếu không cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.

Chiến Niệm Bắc buông chén xuống xua tay muốn rời khỏi, cô gái này không thể nuông chiều được, càng nuông chiều cô ấy càng hống hách, sắp quên mất mình là ai luôn rồi.

“Ai ya...” Chiến Niệm Bắc còn chưa làm gì, Trần Tiểu Bích đã ôm bụng lăn lộn trên giường.

Nếu là trước đó Chiến Niệm Bắc chắc chắn sẽ cho rằng cô đang giả vờ, nhưng vết thương cô vẫn chưa hồi phục, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Chiến Niệm Bắc không nghĩ ngợi gì cả, ôm chầm lấy Trần Tiểu Bích: “Sao vậy? Đau chỗ nào? Cháu nhịn một chút, tôi lập tức kêu bác sĩ đến.”

Chiến Niệm Bắc một tay ôm Trần Tiểu Bích, một tay nhấn vào chuông cấp cứu trên đầu giường.

“Đau! Rất đau, thực sự rất đau rất đau!” Trần Tiểu Bích cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh.

“Tiểu Bích, đừng sợ, bác sĩ sắp đến rồi.” Chiến Niệm Bắc ôm cô nhưng không dám dùng sức, sợ đụng vào vết thương chưa lành trên người cô.

“Chiến Niệm Bắc, nếu tôi chết rồi, mỗi năm cậu nhớ đốt nhiều tiền giấy cho tôi...” Vừa nói, cô vừa rơi hai giọt nước mắt để phối hợp.

Chiến Niệm Bắc hét lên: “Trần Tiểu Bích, không được ăn nói bậy bạ!”

Trần Tiểu Bích tiếp tục giả vờ đáng thương: “Đốt tiền giấy cũng đâu tốn bao nhiêu tiền, chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này của tôi cậu cũng không muốn hứa với tôi sao?”

Chiến Niệm Bắc lại nói: “Có tôi ở đây, cháu sẽ không chết đâu.”

Trần Tiểu Bích hừ nhẹ: “Đồ nhỏ mọn, tôi bảo cậu đốt nhiều tiền giấy cho tôi còn không phải vì muốn tạo mối quan hệ tốt với bên đó à, sau này khi cậu đến thì có thể hưởng phước rồi.”

Hứ hứ hứ...

Làm dữ với cô đúng không, uy hiếp cô đúng không, cô chỉ cần tùy tiện phát huy tài diễn xuất của mình thôi thì người đàn ông này đã mắc bẫy rồi, anh ta khó chịu, đáng đời.

Bác sĩ rất nhanh đã đến, sau khi kiểm tra cho Trần Tiểu Bích xong không hề phát hiện bất kỳ sự bất thường nào, nhưng Trần Tiểu Bích lại la lối om sòm, giờ vờ như là thật vậy.

Hai người Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc, trông Chiến Niệm Bắc có địa vị hơn và có tiếng tăm hơn, nhưng Trần Tiểu Bích ở trước mặt mọi người không cần địa vị và tiếng tăm, cô chỉ cần giữ chặt Chiến Niệm Bắc là được.

Những bác sĩ đã cư xử với hai người họ nhiều ngày như vậy sớm đã nhìn rõ tình hình, Trần Tiểu Bích nói có bệnh thì chính là có bệnh, chỉ cần cho cô ấy uống một số vitamin là được, nói không chừng còn có thể dậy thì lần thứ hai.

Chiến Niệm Bắc: “Rốt cuộc cô ấy có vấn đề gì?”

Bác sĩ: “Trong bụng cô Trần có thể có máu tích tụ lại, tuyệt đối không thể để cô ấy tức giận nếu không tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tôi kê cho cô ấy một số thuốc lưu thông máu trước, uống hai ngày tình hình sẽ được cải thiện.”

Bác sĩ phối hợp tốt như vậy, Trần Tiểu Bích thật muốn khen ông ta một trăm lần, nhưng Chiến Niệm Bắc rất thông minh, cô chỉ cần lộ ra một chút sơ hở thôi anh ta chắc chắn sẽ nhận ra, cho nên cô vẫn nên yên ổn một chút.

Chiến Niệm Bắc vội nói: “Các người kiểm tra kĩ lại đi, không được bỏ qua bất kỳ khả năng nào gây ra thương tích.”

Nhìn vẻ nóng lòng của Chiến Niệm Bắc khi lo lắng cô, trái tim Trần Tiểu Bích trở nên ấm áp đồng thời cũng chua xót, người thông minh như anh cũng bị cô và bác sĩ gạt được, vậy chứng tỏ anh thực sự rất lo lắng cô.

Cô và anh thực sự có thể vứt đi các mối lo ngại và ở bên nhau sao?