Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 400




“Vâng.” Tiểu Nhung Nhung hưng phấn đáp.

Tiểu Nhung Nhung từ nhỏ đã là đứa trẻ hiếu kì, món đồ chơi nào mới lạ chưa từng được chơi cô bé đều muốn chơi thử.

“Vậy Nhung Nhung cầm lấy cái súng này, ông trẻ dạy cháu cách bắn.” Chiến Niệm Bắc để Tiểu Nhung Nhung cầm lấy cái súng đồ chơi, anh cầm lấy tay Tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung, từ giữa đình nghỉ mát này nhìn ra, ngắm chuẩn bông hoa ở giữa đó, chuẩn bị bắn.”

“Tiểu Bích không đến cùng cậu sao?”

Chiến Niệm Bắc đang chuẩn bị giúp Tiểu Nhung Nhung ngắm bắn thì âm thanh trầm thấp từ tính nhưng lạnh lùng của Trần Việt vang lên sau lưng họ.

Tiểu Nhung Nhung quay đầu ngọt ngào cười: “Ba.”

Trần Việt gật đầu: “Nhung Nhung ngoan.”

Chiến Niệm Bắc quay đầu, không cam lòng nói: “Từ lúc nào cháu đã học cách đi mà không gây ra tiếng động rồi, muốn dọa chết người ta sao?”

Trần Việt tiến lên mấy bước, cười cười nói: “Cậu đường đường là quân đoàn trưởng của quân khu Giang Bắc, sao có thể bị dọa dễ dàng như vậy.”

Chiến Niệm Bắc hét lên: “Trần Việt, cháu chính là bình nào không mở cháu liền mở bình đó.”

Trần Việt không nhắc đến ba chữ “quân đoàn trưởng” còn tốt, vừa nhắc đến ngọn lửa trong lòng Chiến Niệm Bắc đã bùng lên, có người giết người trong quân khu Giang Bắc của anh, đã sắp trôi qua gần nửa tháng rồi, nhưng thứ anh có vẫn chỉ là những manh mối ban đầu, chẳng có chút tiến triển nào.

Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung lên, lại nói: “Cháu đến là để hỏi cậu, có phải Tiểu Bích vẫn luôn ở cùng cậu không, sao cậu không đưa em ấy đến?”

Nhắc đến Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc còn tức giận hơn, hận không thể học Trần Tiểu Bích, bế cô lên cắn vài phát cho bõ tức.

Ngày trước nha đầu Trần Tiểu Bích ngày nào cũng chạy theo anh, lúc thấy anh hận không thể biến thành một miếng cao dán da chó dán lên người anh.

Thế nhưng nửa tháng nay, nha đầu đó trừ nói với anh về chuyện hung thủ, thời gian khác không cần biết anh có kích cô như nào cô cũng không thèm để ý đến anh.

Chiến Niệm Bắc nắm chặt tay thành quyền, tiếng khớp xương răng rắc: “Tính khí của cô ấy cháu cũng không phải là không biết, cô ấy nói không đến, chẳng lẽ cậu trói cô ấy đem đến?”

Trần Việt nói: “Cũng không phải cậu chưa làm chuyện này bao giờ.”

Chiến Niệm Bắc: “Hôm nay cậu đến tham gia tiệc sinh nhật Tiểu Nhung Nhung, cháu đừng chọc cậu, cậu cáu lên rồi vẫn sẽ đánh cho cháu đến mẹ cháu cũng không nhận ra.”

Tiểu Nhung Nhung: “Ông trẻ, cháu sẽ bảo vệ ba.”

“Nhung Nhung, ông trẻ chỉ đùa ba cháu vậy thôi.” Chiến Niệm Bắc nhanh chóng dịu lại ngữ điệu, trong lòng: Làm một kẻ độc thân thật khổ quá! Không ai yêu không ai thương, đến cả một người giúp đỡ cũng không có.

Cũng không biết cái trên lầm lì như Trần Việt này sao lại tốt số đến vậy, lấy được một người vợ hiền lành chăm chỉ không nói, còn có thể có được một đứa con gái đáng yêu như Tiểu Nhung Nhung.

Trần Việt thả Tiểu Nhung Nhung xuống, sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Nhung Nhung, con đi tìm anh Liệt chơi đi, một chút nữa ba đi tìm con.”

“Vâng.” Nhung Nhung nhẹ nhàng đáp lại rồi chạy lon ton đi tìm anh Liệt.

Thấy Tiểu Nhung Nhung đã chạy xa, Trần Việt mới nhìn Chiến Niệm Bắc, mặc dù không nhìn rõ đối phương nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào đó.

Anh nói: “Việc hung thủ cậu tạm thời đừng điều tra nữa.”

Chiến Niệm Bắc giật giật mi mày: “Cháu có manh mối sao?”

Trần Việt nói: “Manh mối thì không có. Nhưng cháu đoán những manh mối mà cậu đang có là hung thủ cố tình để lại cho chúng ta, thật ra là muốn dẫn chúng ta đi theo hướng sai lầm, cho nên cậu mới không điều tra ra hắn ta được.”

Nghe Trần Việt nói như vậy, Chiến Niệm Bắc vỗ tay đánh đét vào đùi: “fuck, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ?”

Hung thủ cố tình để lại manh mối sai lệch, thuộc hạ của anh đi điều tra chính là rơi vào cái bẫy mà hung thủ đưa ra, đương nhiên là không tìm được hung thủ.

Trần Việt lại nói: “Hoặc là hung thủ quá hiểu tính cách của cậu, biết cậu không tìm được hung thủ sẽ không buông tay nên đã để lại bằng chứng khiêu kích cậu. Nếu cậu gấp gáp thật thì là cậu thua rồi.”

Chiến Niệm Bắc gật đầu: “Trở về tôi sẽ bảo người xử lý lại manh mối, đổi hướng điều tra.”

“Hoặc là cậu đừng điều tra nữa, không quan tâm đến nữa, hung thủ chắc chắn sẽ lộ ra đuôi cáo.” Nói đến đây, Trần Việt bỗng nhiên đổi chủ đề: “Tiểu Bích thật sự không đến cùng cậu sao.”

Chiến Niệm Bắc: “Cháu hiểu cô ấy mà. Cô ấy mà không mở được nút thắt thì sẽ không thể quay về nhà họ Trần.”

Trần Việt bởi vì quá hiểu Trần Tiểu Bích nên mới biết cô ấy yêu thương Tiểu Nhung Nhung, hôm nay Tiểu Nhung Nhung bốn tuổi rồi, lần đầu tiên mừng sinh nhật, là cô của Tiểu Nhung Nhung, Trần Tiểu Bích sẽ không vắng mặt.

Có thể là Trần Tiểu Bích ở bên ngoài Nặc Viên không chịu vào, cô ấy thấy không còn mặt mũi để đối diện với nhà họ Trần nữa.

Thật ra mọi người nhà họ Trần đều rất nhớ cô, ba mẹ sáng thức dậy đều ngóng trong Trần Tiểu Bích, đợi gần cả một ngày cũng không thấy cô về, e là tâm ý đã nguội.

Không chỉ Trần Tiểu Bích không đến, mà cậu Tiêu Kình Hà vô cùng thương yêu Tiểu Nhung Nhung cũng không đến.

Hai ngày trước Giang Nhung gọi điện cho anh ta, anh ta nói không ở Giang Bắc, phải qua một thời gian nữa mới trở về được, sau khi trở về sẽ bù lại quà sinh nhật cho Tiểu Nhung Nhung.

Tiệc sinh nhật được tổ chức vào đúng sáu giờ chiều.

Giang Nhung gọi người chuẩn bị một cái bánh kem sinh nhật bốn tầng, ngụ ý Tiểu Nhung Nhung đã tròn bốn tuổi.

Miếng bánh trên cao nhất được gắn bốn cây nến, sau khi mọi người hát chúc mừng sinh nhật xong, Nhung Nhung ở bên ba mẹ thổi tắt ngọn nến.

“Nhung Nhung, sinh nhật vui vẻ!”

Mọi người cùng nhau hét lên, vô cùng náo nhiệt.

Giang Nhung và Trần Việt cùng nhau hôn lên hai bên má cô bé: “Bảo bối Nhung Nhung, sinh nhật vui vẻ!”

Tiểu Nhung Nhung hôn trả lại mẹ một cái, rồi lại hôn trả lại ba, cô bé cười hi hi cảm ơn mọi người!

Hôm nay cô thấy mình giống như một cô tiểu công chúa thật sự, ba mẹ, ông bà nội, còn có anh Liệt và ông cậu... rất nhiều rất nhiều người đều đang đón sinh nhật cùng cô.

Cô bé sờ sờ cái đầu nhỏ, luôn cảm thấy thiếu một ai đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được, vậy thì cô bé sẽ không cố nhớ nữa.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn ba người họ đều là ngưỡng mộ.

Một gia đình, có người chồng tốt, có người vợ đảm, còn có đứa con đáng yêu, đời người cũng chỉ mong có vậy mà thôi.

Sau khi tiệc tan, khách khứa đều về hết, Giang Nhung và Tiểu Nhung Nhung cùng nhau về phòng cô bé mở quà, mỗi một hộp quà đều vô cùng tinh xảo, cũng có đề tên là của ai tặng.

Trong một Đống quà tặng, có một cái hộp với cùng tinh sảo đã hấp dẫn ánh nhìn của Giang Nhung, cô cầm ra cùng Tiểu Nhung Nhung ngồi bóc nó.

Bên trong hộp là một đôi giày cực kì xinh đẹp, trên giày còn gắn thủy tinh, mỗi một viên thủy tinh đều là làm thủ công, rất tinh tế rất đẹp đẽ.

Món quà dụng tâm như vậy nhưng lại không hề để tên, trong hộp còn có một tấm thiệp chúc mừng, trên thiệp viết...... Nhung Nhung bảo bối, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ!

Những món quà khác đều có thể đối chiếu được, nhưng món quà này lại không thể, hơn nữa còn là món quà dụng tâm như vậy, Giang Nhung đoán chắc chắn là do Trần Tiểu Bích tặng.

“Mẹ ơi, Nhung Nhung rất thích giày thủy tinh xinh đẹp.” Cho dù Tiểu Nhung Nhung đã được thấy vô số đồ đẹp nhưng cũng bị đôi giày trước mắt thu hút sự chú ý.