Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 336




Ở trong khu danh lam thắng cảnh xa xôi nào đó.

Phong cảnh nơi đây đẹp như một bức tranh vậy, không khí trong lành lại mát mẻ làm người ta thấy thoải mái, có thể nói là được thiên nhiên chăm sóc, sống ở chỗ này khiến nà ta có cảm giác như đang ở trong chốn thần tiên vậy.

Trần Tiểu Bích tới đây quay phim đã mấy ngày.

Cô ở trong gian nhà gỗ nhỏ của khu danh lam thắng, buổi tối có thể nghe được tiếng nước suối róc rách, nghe tiếng chim hót véo von, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh theo.

Trần Tiểu Bích tới đây nhiều ngày như vậy, thậm chí không nhớ tới Chiến Niệm Bắc. Có thể cô không phải không có tâm trạng nhớ tới anh ta, mà cô còn đang giận anh ta.

Cô giận anh ta xem cô như một người phụ nữ không biết liêm sỉ, cô giận vì cô đã cởi hết đồ đứng ở trước mặt anh ta mà anh ta còn giả vờ quân tử với cô.

Rõ ràng bản tính của anh ta chính là một kẻ lưu manh, là người không đứng đắn, nói chuyện không nghiêm túc, trước đây còn dạy cô làm không ít chuyện xấu mà thời gian này lại giả vờ quân tử với cô.

Tôi khinh…

Nếu có thể mua được thuốc nổ, cô đã đốt rồi cho nổ anh ta, làm cho anh ta sớm ngày lên thiên đường đoàn tụ với ba mẹ anh ta, để tránh cho cô nhìn thấy lại phiền lòng.

Nghĩ đến Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích tức giận đến mức tát người đàn ông đối diện, trong miệng mắng: "Đồ đàn ông thối tha, cô chủ đây có chỗ nào không tốt hả? Anh coi thường tôi, tôi còn coi thường anh đấy!"

Cắt…

Giọng nói của đạo diễn truyền đến, xung quanh cũng vang lên tiếng vỗ tay. Đạo diễn nghe được lại nói: "Polaris, lần này cô diễn không tệ. Mọi người chuẩn bị một chút, năm phút sau sẽ bắt đầu cảnh tiếp theo."

Được rồi, cô đang đóng phim. Đó là một cảnh nam phụ cũng chính là bạn trai cũ của vai nữ chính đưa ra lời đề nghị chia tay với nữ chính.

Vừa vặn trong lòng cô nghẹn một hơi nên trút hết căm giận đối với Chiến Niệm Bắc lên trên người đàn ông diễn chung này.

Mặc dù bây giờ quay rất nhiều cảnh đều là đánh thật, nhưng đánh nặng tay như cô vừa rồi thì vẫn là số ít, đánh tới trên mặt nam số hai cũng in rõ năm dấu ngón tay rồi.

Đánh nhầm người nên trong lòng Trần Tiểu Bích vẫn thấy áy náy, vội vàng đi tới bên cạnh nam số 2 và xin lỗi nói: "Vừa rồi tôi ra tay quá nặng, xin lỗi anh!"

Nam số 2 mỉm cười: "Không sao. Cô đánh vui vẻ là được rồi."

Bộ phim này là do giải trí Thịnh Thiên đầu tư, đồng thời người trong giới đều biết Trần Tiểu Bích là nghệ sĩ của giải trí Thịnh Thiên.

Người đại diện đầu bảng của Thịnh Thiên - chị Tuyết Mạt chỉ chịu trách nhiệm với một mình nghệ sĩ là cô, hơn nữa trước đó vừa truyền ra những scandal nhỏ đã lập tức bị xóa hết. Chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút cũng đoán ra chỗ dựa sau lưng cô quá lớn, nếu có thể bọn họ đều sẽ cố gắng không chọc vào cô.

Trần Tiểu Bích bối rối... Cái gì gọi là cô đánh vui vẻ là được rồi? Thật giống như cô cố ý bắt nạt người khác vậy... Được rồi, cô đúng là cố ý bắt nạt người khác.

Năm phút sau, lại là cảnh giữa Trần Tiểu Bích và nam số 2. Trong giới, kỹ năng diễn xuất của hai người xem như không tệ, chỉ NG một, hai lần là qua, việc quay phim vẫn tính là thuận lợi.

Vừa hết cảnh quay, Trần Tiểu Bích lại nghe được có người hô to: "Polaris, bạn trai vt cô tới thăm này."

Bạn trai của cô tới thăm á?

Trần Tiểu Bích thầm vui mừng. Gã đàn ông Chiến Niệm Bắc đê tiện kia đột nhiên nghĩ thông suốt rồi sao?

Không ngờ anh ta lại lấy thân phận bạn trai của mình để chạy tới đây thăm, có phải anh ta muốn cô bất ngờ không?

Trần Tiểu Bích kích động nói: "Anh ấy đang ở đâu vậy?"

"Ở lều nghỉ số một đấy."

"Được, cảm ơn!" Trần Tiểu Bích vui mừng vừa chạy vừa nói: “Hôm nay tôi mời khách, mọi người muốn đi đâu vui vẻ thì cứ tùy tiện, buổi tối kết thúc công việc lại gặp nhé."

Thấy Trần Tiểu Bích hưng phấn như vậy, ánh mắt tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều dõi theo bóng cô.

Mọi người còn tưởng rằng scandal ít ngày trước là do cô đang tuyên truyền, không ngờ lại là thật. Đồng thời nhìn phản ứng của Polaris thế này thì hình như rất thích người đàn ông kia.

Ở trong ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, Trần Tiểu Bích dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trong lều nghỉ số 1, còn chưa kịp nhìn người rõ ràng đã nhào qua ôm lấy đối phương: "Chiến Niệm Bắc, đồ khốn nạn, anh đúng là đáng bị coi thường, cô chủ đây không liên hệ với anh, anh mới biết đưa mình tới cửa."

Trần Tiểu Bích hưng phấn quá mức, vừa nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông đã nhào tới. Nhưng khi vừa nhìn thấy rõ người đàn ông mình đang ôm là ai, cô liền đạp tới: "Họ Bùi kia, anh không có việc gì lại giả mạo bạn trai của bà cô đây, muốn chết sao?"

Trần Tiểu Bích đạp qua, cậu Bùi chỉ cần tùy tiện nghiêng người là có thể tránh được nhưng anh ta không tránh, mà thực sự nhận lấy một đá.

Anh ta không chỉ không giận, trái lại cười nói: "Cô Trần, lẽ nào cô quên bạn trai của cô là tôi chứ không phải người đàn ông tên Chiến Niệm Bắc gì đó à."

"Muốn tôi làm bạn gái anh sao?" Trần Tiểu Bích hơi híp mắt quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Nếu như anh có dáng người của Chiến Niệm Bắc, có vẻ ngoài của anh ấy, có thế lực như anh ấy, cô chủ đây còn có khả năng suy nghĩ một chút."

"Thật sao?"

"Luộc anh bây giờ."

Muốn cho làm bạn trai cô à? Anh ta cũng không hứng lấy chậu nước và soi thử xem, anh ta có thể so sánh được với Chiến Niệm Bắc sao?

"Tiểu Bích, nếu như cô không có Chiến Niệm Bắc, cô sẽ thế nào?" Vẻ mặt cậu Bùi bỗng nhiên nghiêm nghị hỏi.

"Tôi sẽ chết!" Trần Tiểu Bích không cần suy nghĩ đã buột miệng nói ra.

Mặc dù bây giờ Chiến Niệm Bắc còn chưa tiếp nhận cô, nhưng cô biết sớm muộn gì anh ta cũng sẽ là của cô, cho nên cô phải sống thật tốt mới được.

Cậu Bùi lại nói: "Tiểu Bích, mạng của cô còn đáng quý hơn sự tưởng tượng của cô nhiều, không nên tùy tiện lấy mạng sống của mình ra nói đùa."

"Anh tưởng tôi ngu ngốc sao? Nếu như Chiến Niệm Bắc dám cưới người phụ nữ khác, tôi sẽ giết anh ta, sau đó đi tìm một người đàn ông khác đẹp trai hơn anh ta để kết hôn, rồi sinh ra một đám Tiểu Bích con."

Trần Tiểu Bích là người có cá tính hiếu thắng, từ trước đến nay sẽ không thể hiện ra sự yếu đuối của mình ở trước mặt người khác, chỉ luôn thể hiện ra phương diện cậy mạnh hiếu thắng.

Từ trước đến nay cô cũng không dám nghĩ nếu mình thật sự mất đi Chiến Niệm Bắc sẽ như thế nào?

"Phong cảnh ở đây tốt như vậy, cô đi dạo với tôi một lát đi, tôi mang tới cho cô tin tức tốt đấy."

"Tôi không có hứng thú."

"Tôi là đàn ông, đàn ông vẫn hiểu đàn ông hơn. Tôi có thể giúp cô phân tích tâm lý của Chiến Niệm Bắc, giúp cô thuận lợi tán đổ được anh ta."

"Vậy thì đi thôi, còn chờ gì nữa?" Vừa nghe nói có thể giúp mình tán đổ được Chiến Niệm Bắc, không quan tâm điều đó có tác dụng hay không, Trần Tiểu Bích đều không muốn bỏ qua cơ hội.

Trên con đường nhỏ trong rừng rậm của khu danh lam thắng cảnh, bây giờ không phải là mùa du lịch nên rất hiếm du khách, bọn họ đi rất lâu cũng không gặp được người nào. Trần Tiểu Bích không nhịn được lầm bầm nói: "Anh nhanh phân tích giúp tôi đi, thời gian của cô chủ đây rất quý báu, không rảnh đi dạo cùng anh."

Cậu Bùi đứng lại, từ trên cao nhìn chăm chú vào Trần Tiểu Bích: "Cô quay phim ở khu danh lam thắng cảnh, có xem tin tức trên mạng không?"

"Không muốn xem." Cô muốn biết tin tức gì cũng không cần phải xem trên mạng, Tin tức có thể xem ở trên mạng đều không phải là điều cô cảm thấy hứng thú.

Cậu Bùi còn nói: "Vậy cô hẳn còn chưa biết anh cô đã xảy ra vài chuyện nhỉ?"

Trần Tiểu Bích nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì? Chị dâu tôi bị sao à?"

Cậu Bùi nói: "Chị dâu cô không sao, nhưng nghe nói anh cô trúng độc gì đó, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào."

"Anh nói chuyện thối lắm!" Trần Tiểu Bích không muốn tin tưởng, nhưng vẫn vội lấy điện thoại di động ra, gọi về nhà để xác nhận tình hình.

Cuộc gọi được kết nối, Trần Tiểu Bích lại sốt ruột hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"