Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 328




" Tiêu Kình Hà, hôm nay người phụ nữ này giao cho anh. Anh trông chừng cô ta, không được để cô ta ra khỏi phòng một bước, không được để cô ta liên hệ với bất cứ ai. Nếu xảy ra chuyện gì, sẽ xử lý anh."

Giang Nhung đột nhiên đổi chủ đề, cũng không gọi Tiêu Kình Hà là anh nữa, hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung của một người phụ nữ mạnh mẽ.

"Được." Tiêu Kình Hà bị cô em gái này điều khiển, nghe giọng ra lệnh của Giang Nhung, không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại đồng ý vô cùng sảng khoái.

"Hừ..." Hứa Huệ Nhi cười lạnh một tiếng, nói: "Lục Diên, cậu thấy chưa. Suy nghĩ của hai anh em này anh sẽ không nhìn ra được đâu. Chẳng lẽ cậu..."

Hứa Huệ Nhi theo bên cạnh Trần Việt hơn mười năm, cùng Lục Diên làm việc cho Trần Việt, Lục Diên đường nhiên sẽ tin lời cô ta nhiều hơn chút.

Giang Nhung ư?

Giang Nhung là vợ Trần Việt, là mẹ bé Trần Nhạc Nhung, Trần Việt yêu thương cô ấy, nuông chiều cô ấy, là chỗ dựa vững chắc của cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Trần Việt.

Mặc dù Hứa Huệ Nhi một mực tuyên bố Giang Nhung là giả mạo, thế nhưng Lục Diên không ngu, nói chính xác hơn là cậu chủ của bọn họ cũng không ngu.

Nếu như Giang Nhung này chỉ là bản thân có khuôn mặt giống Giang Nhung thật, cậu chủ của bọn họ sẽ không thể không nhìn ra.

Lục Diên vốn đang đắn đo giữa hai người này, theo lời Giang Nhung và Hứa Huệ Nhi để anh ta đưa ra quyết định cuối cùng.

Dù sao anh ta cũng không ngờ được Giang Nhung cái người thoạt nhìn phong cách tao nhã kia, gặp chuyện thì sẽ phản ứng nhanh chóng như vậy, có một số việc anh ta chưa nghĩ tới, cô đã nghĩ tới.

Không chỉ có phản ứng nhanh chóng, quyết sách của cô cũng vô cùng quyết đoán, triệu tập phóng viên, khống chế Hứa Huệ Nhi, bảo vệ tổng giám đốc Trần của bọn họ...

Nghĩ tới những thứ này, Lục Diên không khỏi nhìn Giang Nhung nhiều hơn.

Trước đây thật sự là anh ta đã quá coi thường cô, cho rằng cô là một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối núp dưới cánh của cậu chủ bọn họ cái gì cũng không biết.

Ai ngờ sau khi cậu chủ bọn họ gặp chuyện không may, cô có thể trong thời gian ngắn như vậy đứng ra, thậm chí có thể chống đỡ một mảng tình cảnh.

Trái lại thái độ Hứa Huệ Nhi, lần này Hứa Huệ Nhi cho người ta cảm giác, giống như cô ta biết trước cậu chủ sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa biết rõ chuyện cậu chủ và ông cụ Trần cãi nhau như nước với lửa, cậu chủ thậm chí đã kiểm soát hành động của ông cụ, mà cô ta lại năm lần bảy lượt nói để ông cụ đứng ra chủ trì tình hình.

Thịnh Thiên bây giờ, là tổng giám đốc Trần của bọn họ quản lý, tay chân của tổng giám đốc Trần đủ loại người tai to mặt lớn chỗ nào cũng có, anh bị bệnh, người phía dưới mỗi phút đều có thể xử lý tốt chuyện của Thịnh Thiên, hoàn toàn không cần ông cụ đứng ra kiểm soát tình hình.

Tin Trần Việt trúng độc lan truyền nhanh chóng, tin đồn không đúng so với tình hình thực tế truyền đi nhiều hơn, Hứa Huệ Nhi luôn miệng bảo ông cụ đứng ra chủ trì tình hình thực sự rất đáng nghi.

Những điểm đáng ngờ này, Lục Diên hơi chút suy nghĩ, cũng đã hiểu rõ rồi, rốt cuộc anh ta nên đứng ở bên nào, trong lòng đã rất rõ ràng.

Anh ta nhìn thoáng qua Hứa Huệ Nhi, lại quay đầu nhìn về phía Giang Nhung, kính cẩn nói: "Mợ chủ, tổng giám đốc Trần bị bệnh liệt giường mấy ngày nay, cô có gì căn dặn cứ việc nói với tôi, tôi sẽ đi làm."

"Thư ký Lục, cảm ơn cậu!" Giang Nhung cảm ơn không phải vì thư ký Lục chọn tin tưởng cô, mà là cảm ơn cậu ta lúc Trần Việt gặp khó khăn nguy hiểm vẫn kiên quyết đứng bên cạnh Trần Việt như vậy, không nghe theo kẻ bỉ ôi giật dây.

Hứa Huệ Nhi thất thanh quát: "Lục Diên, cậu điên rồi sao? Cậu biết rõ hai anh em này có ý đồ khác với tổng giám đốc Trần, cậu còn muốn giúp bọn họ, có phải cậu đã sớm thông đồng với bọn họ rồi không?"

Lục Diên tin tưởng Giang Nhung, như vậy nói cách khác, sau này Giang Nhung có thể tùy ý điều động tay chân của Trần Việt, như vậy kế hoạch của bọn họ muốn thực hiện sẽ khó khăn nhiều hơn so với ban đầu, điều này Hứa Huệ Nhi tuyệt đối không thể chấp nhận.

"Chị Hứa, việc đã đến nước này, chị tự giải quyết cho tốt đi." Lục Diên giọng điệu lạnh lùng nói với Hứa Huệ Nhi một câu.

Cô ta có lẽ vẫn không biết, câu nói nghi ngờ anh vừa nãy của cô ta, khiến anh ta không tin tưởng cô ta nữa.

Cho tới nay, anh ta luôn trung thành và tận tâm với Trần Việt, anh ta cho rằng Hứa Huệ Nhi cũng giống như mình luôn trung thành và tận tâm với cậu chủ.

Mà Hứa Huệ Nhi lại nghi ngờ, rõ ràng là biểu hiện của kẻ cắp giả dối.

Lục Diên chọn tin tưởng Giang Nhung, như vậy nói cách khác Hứa Huệ Nhi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ông cụ giao cho cô ta.

Hứa Huệ Nhi ẩn núp bên cạnh Trần Việt nhiều năm như vậy, trước đây ông cụ chưa từng để cô giúp ông ta làm chuyện gì, lần này là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.

Ông cụ giao cho cô làm chuyện quan trọng như vậy, vậy mà cô lại làm hỏng, cô đâu còn mặt mũi nào đi gặp ông nữa.

Nhưng mà gây ra ra tất cả kết quả này đều là Giang Nhung người phụ nữ kia. Nếu như không có sự xuất hiện của cô ta, thì sẽ không có mọi thứ ngày hôm nay.

Hứa Huệ Nhi càng nghĩ càng giận, ý muốn xé nát Giang Nhung trong đầu cô ta càng ngày càng mãnh liệt, nghĩ một chút, phẫn nộ phá tan lý trí của cô ta.

Cô ta giống như nổi điên đánh về phía Giang Nhung...

Tốc độ Hứa Huệ Nhi quá nhanh, nhanh đến mức Tiêu Kình Hà và Lục Diên bên cạnh chưa kịp phản ứng, cô ta đã đến bên cạnh Giang Nhung.

Giang Nhung không ngờ lúc Hứa Huệ Nhi bị vạch trần sẽ lập tức trở mặt, cũng thật không ngờ cô ta sẽ cực đoan như vậy.

Giang Nhung liên tục lui về phía sau hai bước, lùi đến sát bức tường, không còn đường lui nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Huệ Nhi nhào tới...

" Giang Nhung..."

Tiêu Kình Hà kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa tay bắt Hứa Huệ Nhi, sau đó lúc tay anh ta vẫn đang vươn ra còn chưa bắt được Hứa Huệ Nhi, Giang Nhung đã đánh một quyền vào mặt Hứa Huệ Nhi.

Trần Việt bởi vì lo lắng Giang Nhung sẽ xảy ra điều bất trắc, sau khi bọn họ từ Kinh đô trở về, anh liền sắp xếp để Giang Nhung học taekwondo với tiểu Nhung Nhung.

Đến nay học cũng mới được có một hai tháng, cộng thêm Giang Nhung học rất chăm chỉ.

Tuy không có quá lợi hại, thế nhưng tố chất cơ thể tốt hơn nhiều, đối phó với loại người không biết chút võ thuật nào như Hứa Huệ Nhi, cô hoàn toàn không có áp lực.

"A" Hứa Huệ Nhi đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, sờ khuôn mặt bị đánh, đằng đằng sát khí trừng mắt với Giang Nhung: "Cô, cô..."

Giang Nhung vỗ tay một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Huệ Nhi: "Hứa Huệ Nhi, nếu cô nói cho tôi biết Trần Việt trúng độc gì. Trước đây cô từng làm chuyện gì, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Hừ... Cô Giang, tổng giám đốc Trần trúng độc gì, cô hẳn là rất rõ, nghĩ sao lại đến hỏi tôi?" Bọn họ không có chứng cứ bắt được cô ta liên lạc với ông cụ, chỉ cần cô ta không thừa nhận, bọn họ ai cũng không dám làm gì cô ta?

Giang Nhung tới gần Hứa Huệ Nhi, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Hứa Huệ Nhi, bây giờ cô không nói cũng không sao. Tiếp theo tôi có một nghìn cách để khiến cô nói. Đến lúc đó cô cũng đừng trách tôi không cho cô cơ hội."

" Giang Nhung, cô dám?"

"Chúng ta nhìn xem, tôi rốt cuộc có dám hay không?"

"Xem ra trước đây thật đúng là tôi đã xem thường cô." Hứa Huệ Nhi cắn răng nghiến lợi nói.

Giang Nhung lẳng lặng nhìn, gần đây hai con ngươi lộ ra một loại trầm tĩnh khó có thể nói.