Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 314




Đây cũng là lúc để kiểm tra xem trong lòng của Chiến Niệm Bắc có cô hay không.

Nghe những lời này của cậu Bùi, Trần Tiểu Bích không hiểu nhưng vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Nếu như sau khi thấy những tin tức này, Chiến Niệm Bắc vẫn không có động tĩnh gì, như vậy có nghĩa là anh đối với cô chẳng có chút tình cảm nào cả sao?

Nhưng mà từ trước tới nay Trần Tiểu Bích vẫn luôn lạc quan, Chiến Niệm Bắc không có tình cảm với cô thì có liên quan gì, chỉ cần cô có tình cảm với anh là tốt rồi.

Tranh thủ chuyện xấu hôm nay để xem thử thái độ của Chiến Niệm Bắc, kế tiếp mới biết được cô nên dùng biện pháp gì để đối phó với Chiến Niệm Bắc.

"Đi. Đi ăn cơm." Cậu Bùi ôm Trần Tiểu Bích đi, Trần Tiểu Bích cũng không tránh, y như chú chim non nép vào trong ngực của cậu Bùi, diễn trò phải làm như thật, đó mới là diễn viên xuất sắc.

Có thể là do tướng mạo của cậu Bùi không tệ, cũng có thể là do anh ta đang giúp cô, còn có thể là do nói chuyện lâu ngày, Trần Tiểu Bích cảm thấy căn bản người này không có đáng ghét như vậy, vẫn có thể làm bạn.

Cô coi cậu Bùi là bạn, vậy nên không cần phải khách khí với anh ta, trong lúc hai người ăn cơm, Trần Tiểu Bích bình thường ăn thịt uống rượu như nào thì vẫn như vậy, hoàn toàn không chút ngượng ngùng.

Nồng độ của rượu vang đỏ không cao, nhưng cũng không phải là không có nồng độ cồn, uống nhiều quá sẽ say.

Cậu Bùi lên tiếng nhắc Polaris uống ít một chút, nhưng vẫn không ngừng rót rượu cho cô.

Sau mấy chén vào bụng, không chỉ mặt của Trần Tiểu Bích đỏ lên, mà cô cũng bắt đầu trở nên chóng mặt, nói ngày càng nhiều hơn.

Cô vừa uống rượu, vừa trách mắng Chiến Niệm Bắc, đem oan niệm trong lòng đối với Chiến Niệm Bắc nói ra toàn bộ.

"Cậu Bùi, trong mắt các anh nhất định luôn cho rằng Chiến Niệm Bắc là một nhân vật tài giỏi. Thế nhưng trong mắt của tôi, Chiến Niệm Bắc chính là một con rùa đen khốn kiếp, gã đàn ông cặn bã, đê tiện!"

"Tên khốn kiếp kia rõ ràng chính là thích tôi, nhưng lại muốn trốn tránh. Nếu không phải suy nghĩ tích phúc cho bản thân sau này, tôi đã sớm đem gã đàn ông khốn kiếp kia phế ngay lập tức."

"Nhưng mà, ai bảo anh ta lại ưu tú như vậy, tuổi vẫn còn trẻ nhưng chỉ dựa vào cố gắng của chính mình mà ngồi lên chức đoàn trưởng của quân khu hàng đầu Giang Bắc, đương nhiên là nhân vật rất giỏi."

"Người đàn ông ưu tú như vậy, rất nhiều người phụ nữ theo đuổi anh ta, đều muốn gả cho anh ta... Cho nên ánh mắt của bổn tiểu thư cũng không kém chút nào."

Trần Tiểu Bích vốn là đang trách mắng Chiến Niệm Bắc, nói đi nói lại, lại chuyển sang khen Chiến Niệm Bắc, ai bảo chính cô vừa nói gã đàn ông đê tiện.

Cậu Bùi lẳng lặng nghe cô trách mắng Chiến Niệm Bắc, con ngươi khẽ hiện lên ánh sáng nhu hòa khiến người khác không dễ phát hiện, yên lặng nói: "Tiểu Bích, cô rất ưu tú. Cô coi trọng Chiến Niệm Bắc chính là phúc của anh ta. Nếu anh ta không cảm kích, tôi sẽ dẫn cô rời đi, để cho anh ta vĩnh viễn không tìm thấy cô."

Trần Tiểu Bích đã mất hình tượng trong bộ dạng say rượu, lung lay đứng lên: "Cậu Bùi, cảm ơn cậu đã cùng tôi uống rượu, nói chuyện phiếm. Sau này, chúng ta sẽ là bạn, lúc nào anh muốn uống rượu, gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ đến ngay lập tức."

"Vậy rất cảm ơn cô Trần, tôi rất vinh hạnh khi được trở thành bạn của cô." Cậu Bùi đỡ lấy thân thể đang lung lay của Trần Tiểu Bích, còn nói: "Cô uống say rồi, ngồi xuống trước đi, tôi làm cho cô một ly trà giải rượu."

"Cảm ơn!" Trần Tiểu Bích cười cười lại nói: "Cậu Bùi, anh thật sự cũng không tệ. Nếu không phải vì tôi biết Chiến Niệm Bắc trước, có thể tôi sẽ thích anh. Ai bảo tôi biết Chiến Niệm Bắc trước, cho nên nếu như anh thích tôi, anh nên giấu trong lòng, đừng nói ra, sau này chúng ta còn có thể làm bạn."

"Không. Tôi biết cô trước anh ta." Trong lòng cậu Bùi hò hét, nhưng cũng không có nói ra.

Anh buồn cười lắc đầu, rốt cuộc cô đã tự chăm sóc mình như thế nào mà lại trở thành một người như vậy?

Trần Tiểu Bích không chỉ tự luyến, còn không biết trời cao đất rộng, tính tình hoang dã. Cũng không biết là tốt hay là không tốt?

Sau khi uống một ly trà đậm đặc, Trần Tiểu Bích đã tỉnh rượu hơn một chút, lấy điện thoại di động ra, rà soát tất cả các tin tức trên trang web, tất cả đều là ảnh chụp Cậu Bùi hôn cô, lượt xem đang ngày càng tăng lên.

Những bức ảnh chụp này huyên náo như vậy, không chỉ Chiến Niệm Bắc thấy mà người nhà của cô cũng sẽ thấy.

Thế nhưng điện thoại di động của cô vẫn luôn yên tĩnh, Chiến Niệm Bắc không có gọi điện thoại tới, điện thoại của người nhà cũng không ai gọi.

Trước kia dù chỉ có chút động tĩnh, ông nội đều lập tức gọi điện tới quan tâm cô, thế nhưng lần này ngay cả ông nội cũng không gọi.

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều xem chuyện xấu do chính cô tự tạo ra đủ rồi, cho nên lần này không giúp cô xử lý, cũng không gọi điện thoại quan tâm cô, để cho cô tự sinh tự diệt sao?

"Polaris, làm sao vậy?" Cậu Bùi hỏi.

"Cậu Bùi, thời gian không còn sớm nữa. Anh có thể đưa tôi về nhà được không?"

Cô phải yên tĩnh từ từ suy nghĩ một chút, nếu.... Không có nếu, ngay cả có nếu, cô vẫn sẽ không bỏ qua cho Chiến Niệm Bắc.

"Polaris, cho dù có gặp bất kỳ chuyện gì, nhất định phải nhớ rõ, không được quên ước nguyện ban đầu, đừng quên chủ định của cô."

Sau khi đưa Trần Tiểu Bích về nhà, cậu Bùi để lại một câu nói như vậy xong rời đi.

Trần Tiểu Bích đứng tại chỗ suy nghĩ hầu lâu cũng không hiểu rốt cuộc anh ta muốn nói với cô cái gì, lắc đầu, quay người đi về hướng của khu chung cư.

Hiện tại căn phòng này của cô, vị trí địa lý vô cùng tốt, khu nam của Giang Bắc, bên ngoài chính là công viên sinh thái lớn nhất Giang Bắc.

Lúc này tại Giang Bắc, bình thường Trần Tiểu Bích đều ở chỗ này, thỉnh thoảng sẽ quay về Nặc Viên giúp chăm sóc tiểu Nhung Nhung, còn những thời gian khác cũng không trở về.

Hiện tại chị dâu của cô đã trở lại, tiểu Nhung Nhung đã có mẹ chăm sóc, chắc cũng không nhớ đến người cô này của con bé đâu.

Lúc Trần Tiểu Bích nghĩ đến những thứ này thì đã về đến nhà.

Mở cửa phòng, cô đem giày cởi ra, túi xách tùy ý quăng đi, đèn cũng không có mở, mượn ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ mà đi tới phòng tắm.

Uống rượu, cả người mùi rượu, sau khi tắm nước nóng, cả người cũng đã tỉnh táo, thư thái, cũng không còn muốn bận tâm đến những thứ kia.

Trần Tiểu Bích đi chân trần, trên người không một mảnh vài từ phòng tắm đi ra, đi tới phòng khách, sờ lên trên bàn, sờ thấy bao thuốc cùng bật lửa.

Tách.

Bật lửa được bật lên, nhờ ánh lửa, Trần Tiểu Bích thấy trên ghế sôfa có một người ngồi, sắc mặt âm trầm giống như là hồn ma đến từ Địa Ngục.

"A..."

Trần Tiểu Bích sợ tới mức hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.

Sau khi chạy được một lúc, lại chậm chạp nghĩ ra cái gì đó.

Trần Tiểu Bích dừng bước, quay đầu nhìn lại, xuyên qua ánh trăng yếu ớt chắc chắn trên ghế sôfa là một người đàn ông, một người đàn ông mặc quân trang.

Chiến Niệm Bắc.

Chính là anh ta, chính là người đàn ông khốn kiếp kia.

Anh ta đến đây lúc nào?

Vì sao không bật đèn?

Mang khuôn mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ kia chính là muốn dọa chết cô sao?

Biết là Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích cũng đã gan dạ hơn, dứt khoát mở đèn trong phòng lên, anh ta muốn xem, cô cho anh ta xem.

Thế nhưng sau khi bật đèn lên Trần Tiểu Bích liền thấy hối hận, vô cùng hối hận.

Bởi vì Chiến Niệm Bắc vô cùng dọa người, cô chưa thấy anh trông dọa người như vậy bao giờ, giống như lúc nào anh cũng có thể ăn thịt cô.