Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 305




Một trăm năm mươi tỉ! Một trăm năm mươi tỉ! Một trăm năm mươi tỉ!

Lão già không bằng cầm thú Giang Chính Thiên vừa mở miệng đã đòi một trăm năm mươi tỉ, sao ông ta không làm trộm cắp đi cướp luôn đi cho xong.

Giang Nhung hận không thể quay người rời đi luôn, nhưng cô lại rất muốn biết nguyên nhân, muốn biết lý do tất cả những chuyện mà mình gặp phải.

Giang Chính Thiên cũng hiểu ý của Giang Nhung, nên ông lại nói: “Giang Nhung, nếu như bí mật này có thể bị điều tra ra dễ dàng như vậy, Trần Việt cũng sẽ không để cô đến đây đàm phán với tôi.”

Giang Nhung nhìn ông mà không hề lên tiếng, cô muốn chờ xem ông còn làm ra được trò gì nữa.

Giang Chính Thiên âm trầm cười, lại nói: “Một trăm năm mươi tỉ, một xu cũng không được thiếu, có muốn đưa hay không, cô cứ tìm Trần Việt thương lượng đi.”

Thật ra Giang Chính Thiên cũng hiểu rõ, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần bỏ ra thêm một chút thời gian, dựa vào khả năng của Trần Việt sớm muộn cũng sẽ điều tra ra chuyện này.

Nhưng bây giờ Trần Việt vẫn chưa tra ra được điều gì, chỉ cần cậu ta chưa tra ra được thì trong tay ông cũng sẽ cầm chắc con cờ đàm phán.

Một trăm năm mươi tỉ quả là cái giá trên trời, nhưng đối với Trần Việt mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, cậu ta có thể cho được, hơn nữa vì Giang Nhung, cậu ta cũng nhất định sẽ cho.

Giang Chính Thiên đang cược, cược vị trí của tiền bạc và vị trí của Giang Nhung trong lòng Trần Việt.

Vào lúc Giang Nhung đang do dự không quyết thì điện thoại trong túi cô vang lên, cô lôi ra xem thì là Trần Việt gọi đến.

Trên người cô có máy nghe lén, Trần Việt có thể nghe được tình hình bên này của cô, nội dung cuộc trò chuyện của cô và Giang Chính Thiên đều lọt vào tai anh không sót chữ nào.

Cô nhấc máy, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp gợi cảm của Trần Việt truyền đến: “Giang Nhung, chỉ cần ông ta đồng ý mở miệng, tiền không phải là vấn đề.”

Giang Nhung: “Trần Việt, anh điên rồi sao? Một trăm năm mươi tỉ không phải vấn đề, vậy bao nhiêu mới là vấn đề?”

Trần Việt: “Đồng ý với ông ta.”

“Một trăm năm mươi tỉ quả thật không phải chuyện lớn đối với Trần Việt, xem ra cậu ta cũng rất quan tâm đến cô.” Giang Chính Thiên thở một hơi dài, quái gở nói một câu: “Đời này có thể gặp được một người đàn ông nguyện ý chi tiền vì cô như vậy, cô tiêu tiền là được rồi, còn tiết kiệm giúp cậu ta làm gì? Lẽ nào muốn giữ lại cho cậu ta để sau này cậu ta tiêu cho tiểu tam sao?”

“Giang Chính Thiên, ông ngậm mồm!” Giang Nhung không hề khách khí hét lên.

Bí mật này cô rất muốn biết, nếu như là tiền của cô thì chẳng cần chớp mắt cô cũng sẽ đưa cho ông ta.

Nhưng tiền là của Trần Việt, anh ấy làm việc ngày đêm, lúc nào cũng bận rộn, có lúc nửa đêm rồi cũng bận họp video với bên nước ngoài, cứ họp là mấy tiếng liền.

Số tiền này người khác đều thấy rằng rất dễ kiếm, chỉ có ở bên anh ngày đêm, thấy anh bận rộn biết bao, hao tổn biết bao tâm tư, mới biết anh kiếm tiền chẳng hề dễ gì.

“Nể tình mấy người là vãn bối của ta, ta có thể cho các ngươi thêm một tiếng suy nghĩ, một tiếng sau, nếu như vẫn chưa có kết quả, cho dù các ngươi có đưa ta ba trăm tỉ thì cũng đừng hòng lấy được thông tin từ chỗ ta.”

Vừa xong nghe ngữ điệu của Giang Nhung với Trần Việt trong điện thoại, Giang Chính Thiên có thể đoán ra Trần Việt đồng ý chi khoản tiền này, cho nên ông mới càng không hề kiêng dè gì.

Không biết Trần Việt còn nói gì ở đầu bên kia, Giang Nhung cứ nghe được một chữ lại mím môi chặt hơn một chút, đốt ngón tay cầm điện thoại cũng trở nên trắng bạch.

Cảm giác bị người ta điều khiển trong tay, họ bảo mình đi hướng đông thì mình chỉ có thể đi hướng đông, họ bảo đi hướng tây thì phải đi hướng tây này thật sự không tốt chút nào.

Nhưng Giang Nhung không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể đau lòng nghe theo ý kiến của Trần Việt, đáp ứng yêu cầu của Giang Chính Thiên.

Cô cúp điện thoại, cắn răng nói: “Giang Chính Thiên, năm phút sau tiền sẽ chuyển vào số tài khoản của ông, ông tự mình kiểm tra xem.”

“Ta đã nói mà, đứa con rể đó của ta thương cô như bảo bối, có mỗi một trăm năm mươi tỉ, cậu ta có gì không nỡ đâu.”

Giang Chính Thiên đắc ý cười cười, Giang Nhung hận không thể lao lên cào rách bộ mặt đó của ông ta, nhưng vì vẫn muốn biết bí mật trong miệng ông ta nên vẫn phải nhẫn nhịn.

Năm phút chớp mắt đã trôi qua, điện thoại của Giang Chính Thiên nhận được thông báo nhận tiền, nhìn dãy số 0 đằng sau số 15, Giang Chính Thiên đếm đi đếm lại mấy lần.

Đợi đến khi đã xác nhận đủ một tỉ năm trăm triệu rồi, Giang Chính Thiên cười càng đắc ý hơn, nói: “Giang Nhung à, tôi phải nói gì cô mới được? Cô không phải con ruột của tôi, nhưng cũng là do tôi nuôi lớn lên, thế nhưng cô thà giúp đỡ người ngoài cũng không chịu giúp người cha nuôi là ta đây.”

Giang Nhung nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nói: “Phí lời nhiều như vậy làm gì, tôi chỉ muốn biết tại sao ông cụ Trần lại hận không thể để tôi chết.”

Nhìn gương mặt phẫn nộ của Giang Nhung, Giang Chính Thiên không nhanh không chậm đáp lại: “Cô muốn biết tại sao ông cụ Trần lại chỉ muốn cô chết thì tôi sẽ nói cho cô biết.”

Sắp biết được chân tướng mà mình mong chờ từ lâu, Giang Nhung căng thẳng nuốt nước bọt, vô thức nắm chặt tay lại thành quyền.

Cô đợi một lúc mới thấy Giang Chính Thiên nhàn nhã nói: “Ông cụ Trần không thể đồng ý cô bước vào nhà họ Trần, thậm chí còn tìm mọi cách giết cô, là bởi vì ông ta chính là hung thủ thật sự giết chết cha cô.”

Giang Nhung không thể nào ngờ đến đáp án này, cô luôn cho rằng tai nạn xe cộ mà mọi người cho rằng là “ngoài ý muốn” lần đó là do Giang Chính Thiên và người nhà họ Cù làm ra, tại sao lại có liên quan gì đến ông Trần?

Năm cha cô xảy ra chuyện, Thịnh Thiên của nhà họ Trần cũng đã vô cùng phát triển và nổi tiếng rồi, người nhà họ Trần cũng đã định cư ở Mỹ từ lâu, tại sao ông Trần lại muốn ra tay với cha cô?

Hơn hai mươi năm trôi qua rồi, ba cô đã mất hơn hai mươi năm rồi, tại sao ông Trần vẫn phải ra tay với cô?

“Tại sao, tại sao ông ấy phải làm như vậy?” Lúc hỏi câu này, âm thanh của Giang Nhung vô cùng run rẩy.

Cô đang sợ hãi!

Ông Trần là ông nội ruột của Trần Việt, mà ông nội ruột của Trần Việt lại sát hại cha ruột của cô, đây rốt cuộc là thứ oan nghiệt gì?

“Một trăm năm mươi tỉ tôi chỉ trả lời một câu hỏi.” Giang Chính Thiên lại cười, nói: “Muốn biết cái gì thì đáp ứng thêm một yêu cầu của tôi.”

“Giang Chính Thiên, ông đừng hòng.” Giang Nhung hét lên.

“Điều kiện này đối với Trần Việt mà nói còn đơn giản hơn cả cho ta một 150 tỷ. Cô có nên nghe điều kiện của tôi một chút rồi mới đưa ra quyết định không?”

Lời của Giang Chính Thiên vừa dứt, cửa phòng bị mở ra, bóng dáng cao lớn của Trần Việt xuất hiện trước cửa, anh nói: “Giang Chính Thiên, nói đi, ông muốn ra điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý.”

“Trần Việt, sao anh lại đến đây?” Giang Nhung nhìn Trần Việt, anh vẫn là Trần Việt, vẫn là bộ dạng đó, nhưng cô lại cảm thấy anh có chút khác lạ.

Cụ thể là khác ở chỗ nào thì Giang Nhung nhất thời không thể nói ra được, cô quay đầu muốn đi về phía Trần Việt, nhưng còn chưa kịp bước đi Trần Việt đã đi đến bên cô, ôm cô vào lòng.