Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 301




Giang Nhung không muốn nói, Trần Việt chưa bao giờ ép cô, từ trước đến nay anh luôn cố hết sức tôn trọng lựa chọn cá nhân của cô.

Trần Việt nói: “Vậy anh đến phòng làm việc xử lý một số công việc.”

Trong tay còn có rất nhiều việc cần xử lý, nếu không phải đối phương là Giang Nhung, Trần Việt đâu thể bỏ thời gian ra được.

“Được, anh đi đi.” Giang Nhung đóng nhẹ cửa phòng làm việc lại, quay mình đi đến nhà bếp, đeo tạp dề, vo gạo nấu cơm, nhặt rau rửa rau, động tác không nhanh nhẹn như trước nhưng cũng không tệ.

Không bao lâu, ba món ăn một canh đã hoàn thành, Giang Nhung nhìn vào những món ăn này, cô vẫn rất tự tin với tài nghệ nấu ăn của mình.

Cô lại gõ cửa phòng làm việc, ngó đầu vào hỏi: “Ông Trần, thức ăn đã làm xong rồi, anh có rảnh để ăn không?”

Trần Việt cười nói với cô: “Bà Trần, xin hãy cho ông Trần thêm vài phút nữa.”

Giang Nhung làm một động tác OK với anh, nói: “Anh làm việc trước đi, em không gấp, em có thể đợi anh.”

Cô có thể đợi anh, một câu nói rất đơn giản song vô tình đã đánh thẳng vào sâu trong trái tim anh, khiến anh cảm thấy mất đi khả năng suy nghĩ một hồi lâu.

Giang Nhung đóng nhẹ cửa phòng làm việc lại, lui ra ngoài ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem tivi trước, xem được một lúc, Giang Nhung dường như lại thấy Miên Miên đang hí hửng chạy nhảy trước mặt cô.

Trước kia khi cô xem chương trình tivi, Miên Miên do muốn gợi lên sự chú ý của cô, không chạy nhảy ở trước mặt thì chạy vào lòng cô lăn lộn, đáng yêu biết bao.

Trần Việt nói với cô, sau khi cô rời khỏi, Miên Miên cũng đã rời khỏi, là mãi mãi rời khỏi thế giới này đến một thế giới cực lạc khác, suốt đời này cô không còn gặp được nó nữa.

Miên Miên từng cùng cô trải qua rất nhiều ngày tháng vất vả, cùng cô bước ra từ trong bóng tối, nó tưởng cô không còn trên thế giới này nữa, nó cũng dùng cách tuyệt thực để rời khỏi thế giới này luôn, vốn muốn đi theo cô, nhưng...

Nghĩ đến đây, Giang Nhung hít sâu một hơi, thầm nói với lòng: “Miên Miên, ở một thế giới khác, con nhất định phải sống thật tốt. Nếu có cơ hội, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ gặp lại.”

Ting ting...

Chuông cửa đột nhiên reo lên, Giang Nhung đang chìm đắm trong thế giới hồi ức liền giật nảy mình, cô vừa đứng dậy, Trần Việt cũng bước ra từ phòng làm việc.

Trần Việt giành mở cửa trước Giang Nhung, Giang Nhung ngó đầu ra nhìn, rất tò mò là ai lại đến tìm họ vào lúc này.

Họ không thường ở đây, vừa đến không bao lâu liền có người tìm đến, vậy rất có thể là họ đã bị theo dõi một khoảng thời gian rồi.

Trần Việt giao tiếp với người đó, suốt quá trình đều giao tiếp bằng tiếng Anh.

Giang Nhung đã sống ở Milan hơn ba năm, đa số đều dùng tiếng Anh giao tiếp với mọi người, trình độ tiếng Anh trong ba năm qua cũng tiến bộ vùn vụt, tất nhiên cô cũng có thể hiểu được Trần Việt đang nói những gì.

Vào lúc Giang Nhung đang nghe chăm chú, Trần Việt lui về sau hai bước đóng cửa lại.

Quay đầu bắt gặp phải ánh mắt quan sát của Giang Nhung, anh nhún vai nói: “Một số chuyện nhỏ trong công việc.”

Rất nhiều chuyện Trần Việt không muốn nói với cô, không phải không tin tưởng cô mà là không muốn cô gặp nguy hiểm, không muốn cô lo lắng.

Có một số chuyện, Giang Nhung rõ ràng biết được, cô không thể giả vờ không biết.

Giang Nhung nhìn chằm chằm Trần Việt, nghĩ một hồi nói: “Trần Việt, anh có biết tại sao em biết anh đã lắp đặt máy nghe lén vào trong bùa hộ mệnh tiểu Nhung Nhung cho em không?”

Trần Việt biết Giang Nhung đã phát hiện máy nghe lén, cô không nói với anh, anh cũng không hỏi, hai người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Giang Nhung đột nhiên nhắc đến, Trần Việt bỗng chốc cũng không biết nên nói gì, có chút lo lắng, nhưng cũng có chút vui mừng.

Lo lắng cô sẽ trách anh, vui mừng là cuối cùng cô cũng chịu mở lòng, bằng lòng nói với anh những chuyện mà trước kia không muốn nói với anh.

Giang Nhung nói: “Hôm đó em bước ra từ chỗ của Giang Chính Thiên, em ngồi lên một chiếc taxi, chiếc xe chạy không bao lâu, tài xế đưa cho em xem một mảnh giấy nhỏ, chính ông ta nói cho em biết trong bùa hộ mệnh có máy nghe lén.”

“Là tài xế taxi nói với em à?” Rất rõ ràng tài xế taxi đó không phải tài xế thực sự, chỉ là không biết tài xế taxi đó là người của ai?

Giang Nhung gật đầu, lại nói: “Trần Việt, người biết chuyện anh lắp đặt máy nghe lén lên người em không nhiều. Nhưng tài xế taxi đó có thể biết được, hơn nữa để ở đâu cũng biết rất rõ, có lẽ đã có được tin tức chính xác.”

Giang Nhung nhìn Trần Việt, mím môi, ngập ngừng một lúc lại nói: “Em mạnh dạn suy đoán, bên cạnh anh có nội gián.”

Nhất định là có nội gián, nếu không sao lại có người biết rõ đến thế, còn giả vờ tốt bụng nói cho cô biết, thật ra là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa cô và Trần Việt.

Cô rất may mắn vì cô đã đi theo con tim của mình, không bị đánh lừa bởi những người cố tình chia rẽ tình cảm vợ chồng của họ, may mắn rằng cô không trách lầm Trần Việt.

Hiện giờ đã khôi phục trí nhớ trước đây, cô mới biết Trần Việt quan tâm cô đến thế nào.

Cô nửa đêm gặp ác mộng, anh cũng sẽ gọi điện đánh thức cô, vậy chứng tỏ rằng anh luôn quan tâm đến cô, bảo vệ cô, vào lúc nửa đêm khuya, chỉ có điện thoại của anh mới đến đúng lúc như thế.

“Ừm, chuyện này anh sẽ điều tra, em đừng lo lắng.” Ngay khi biết được Giang Nhung lấy máy nghe lén ra một mình đến Thủ Đô, Trần Việt đã biết bên cạnh mình chắc chắn có nội gián, nhưng anh không nói gì cả, không muốn đánh rắn động cỏ.

Anh đang đợi, đợi một thời cơ thích hợp, lúc đó anh sẽ dụ rắn ra hang, khiến nội gián ở bên cạnh anh không còn nơi trốn nữa.

Nhắc đến nội gián, Trần Việt vẫn tỏ ra vẻ ung dung dường như không để tâm chút nào, nhưng Giang Nhung lại lo lắng.

Nghĩ đến luôn có một đôi mắt ở phía sau anh quan sát anh, luôn theo dõi mọi hành động cử chỉ của anh, sao cô có thể không lo lắng được.

Giang Nhung lại nói: “Trần Việt, hứa với em, bất kể gặp phải chuyện gì, xin anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, bất kể lúc nào, anh cũng đừng quên rằng anh còn có em và tiểu Nhung Nhung.”

Trần Việt xoa đầu cô, dịu dàng cười với cô: “Anh có thể gặp chuyện gì được? Xem em kìa nói bậy gì đó, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Trần Việt...” Giang Nhung nhào qua, ôm chầm lấy anh: “Đứng đắn một chút, nói rõ trước hẵng đi ăn cơm.”

“Em muốn nói gì?” Anh thực sự không thể làm gì hơn.

“Anh hứa với em, anh phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, không được để mình bị thương tí nào.” Giang Nhung nói hết sức nghiêm túc, trong mắt tràn đầy sự quan tâm đối với anh.

Trần Việt xoa đầu, dịu dàng cười nói: “Anh nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt.”

Vì chỉ có bảo vệ mình thật tốt mới có khả năng bảo vệ hai mẹ con họ.

Trần Việt bưng mặt Giang Nhung lên, cúi xuống hôn lên mi tâm của cô, lại nói: “Giang Nhung, nắm chặt tay anh, đừng buông ra nữa.”

“Em sẽ không buông tay anh ra.” Giang Nhung lại gần hôn anh, nhưng còn chưa hôn được đã bị Trần Việt bắt lấy.