Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 294




Bên ngoài phòng không ngừng vang lên tiếng sấm, con mưa to đến đúng thời hạn, tiếng mưa tí tách như đang bủa vây cả thế giới.

Thế nhưng ở trong Nặc Viên, tâm tình của chủ nhân không hề chịu một chút ảnh hưởng nào của thời tiết, một nhà ba người Trần Việt đều đang ấm áp vô cùng.

Giang Nhung tự nhiên nói ra câu “không được bắt nạt con gái tôi” như vậy.

Trong lòng Trần Việt cực kì vui mừng, ý Giang Nhung là muốn nhận Tiểu Nhung Nhung sao?

Tiểu Nhung Nhung chớp đôi mắt to long lanh nước, có chút không hiểu những gì chị Nhung Nhung vừa nói, nhưng lại như nghe hiểu những gì chị Nhung Nhung vừa nói.

Trong lòng Giang Nhung còn lo sợ hơn, cô chưa suy nghĩ cẩn thận đã nói ra lời như vậy.

Việc này đến quá đột ngột, không có chút chuẩn bị tâm lý nào cho Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung sẽ đồng ý chấp nhận cô là mẹ không?

Sự chú ý của Trần Việt để trên người Giang Nhung, sự chú ý của Giang Nhung lại để trên người Tiểu Nhung Nhung, Tiểu Nhung Nhung nhìn ba, lại nhìn chị Nhung Nhung, đột nhiên ôm lấy mặt của Giang Nhung hôn xuống hai phát, để lại một vệt nước dãi.

Cô bé mềm mại nói: “Nhung Nhung có mẹ rồi.”

Ở trong nhà trẻ, những bạn nhỏ khác đều có mẹ, chỉ có mỗi cô là không có, bây giờ cô cũng có mẹ rồi, vui quá vui quá, cảm giác dường như xung quanh đều đang nổi lên bong bóng đầy màu sắc.

“Nhung Nhung, chị chính là mẹ.” Giang Nhung nhìn Tiểu Nhung Nhung, cẩn thận mà nói.

“Mẹ.” Tiểu Nhung Nhung múa mày gọi, gọi xong liền hôn lên mặt Giang Nhung một cái, vui vẻ cười rộ lên.

Đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc hơn, có người ba yêu thương mình, có em gái luôn ở bên trưởng thành cùng cô, còn có anh Liệt, giờ còn có cả mẹ nữa.

“Ừ, Nhung Nhung.” Giang Nhung hôn Tiểu Nhung Nhung, nước mắt không nhịn được rơi xuống, “Nhung Nhung, mẹ yêu con.”

“Nhung Nhung yêu mẹ.” Tiểu Nhung Nhung dùng đôi bàn tay bé nhỏ lau đi nước mắt trên mặt Giang Nhung, lại nói: “Mẹ đừng khóc, ba sẽ đau lòng, Nhung Nhung cũng sẽ đau lòng.”

“Ừ, bảo bối, mẹ không khóc.” Giang Nhung ôm chặt lấy Tiểu Nhung Nhung, cô rơi nước mắt không phải vì buồn mà là vì vui mừng.

Cô vui mừng cuối cùng cũng nhận lại con gái, vui mừng có thể dùng thân phận vợ của Trần Việt, mẹ của Tiểu Nhung Nhung trở về bên cạnh hai người họ.

Trần Việt ôm lấy cả hai mẹ con, anh hôn Giang Nhung rồi lại hôn Tiểu Nhung Nhung, trái tim bị đóng băng ba năm cuối cùng cũng được hoá giải trong giây phút này.

Vợ của anh, con gái anh đều đang ở trong lòng anh, đời người như vậy thì còn cần gì nữa.

Giây phút này Giang Nhung mới biết cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì mới là cảm giác có một mái nhà thật sự.

Trước đây Giang Chính Thiên đối với cô rất tốt, nhưng cô luôn cảm thấy loại quan tâm này quá mức tận tâm, ông ta luôn nói bên miệng rằng phải đối xử tốt với cô, nói cô là người thân duy nhất của ông.

Cô cũng từng bị cảm động, nhưng khi ở một mình, màn đêm thanh tĩnh, cô luôn cảm thấy mình rất cô độc, dường như mình là người bị cả thế giới bỏ quên.

Còn ở bên Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt chưa bao giờ nói phải đối xử tốt với cô, anh luôn dùng hành động thực tế để quan tâm cô, ở bên cô, để cô biết rằng cô không chỉ có một mình, cô còn có anh, còn có con gái của họ.

“Ba, ba ôm con chặt quá.”

Âm thanh mềm mại của Tiểu Nhung Nhung phá vỡ bầu không khí, để Trần Việt biết rằng, anh quả thực đã dùng lực quá lớn, ôm Tiểu Nhung Nhung đến nỗi cô bé không động dậy được.

“Chị cũng đẹp như Nhung Nhung vậy.” Tiểu Nhung Nhung nhì chị Nhung Nhung ở trong gương, càng nhìn càng cảm thấy chị đẹp giống mình vậy.

“Ừm, hai chúng ta một Nhung Nhung lớn một Nhung Nhung bé đều xinh đẹp giống nhau.”

Hai mẹ con đang nói chuyện rôm rả, một giọng nói vừa trầm ấm gợi cảm vừa dịu dàng truyền đến tai hai người.

Bỗng nhiên nghe thấy Trần Việt nói “Nhung Nhung lớn của anh”, Giang Nhung không nhịn được mà đỏ cả mặt, nhỏ giọng nói: “Ai là Nhung Nhung lớn của anh?”

Trần Việt bước tới, kéo bàn tay đeo nhẫn cưới của cô: “Đã bị anh bắt giữ rồi, không phải Nhung Nhung lớn của anh thì là gì?”

“Nhung Nhung là Nhung Nhung của ba, chị Nhung Nhung cũng là của ba.” Tiểu Nhung Nhung gật đầu, thể hiện mình rất hài lòn.

“Ừm, vẫn là con gái của ba hiểu ba nhất.” Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung từ tay Giang Nhung, hôn con bé, lại nói: “Nhung Nhung nhớ ba không?”

“Nhớ chứ! Nhung Nhung nhớ ba lắm, nhớ đến đau cả răng.” Tiểu Nhung Nhung mềm giọng nói, còn giơ tay sờ sờ răng cửa: “Ba nhìn xem.”

“Được, để ba xem xem.” Trần Việt cúi đầu nhìn chăm chú, làm bộ bất ngờ nói: “Nhung Nhung, răng con không phải vì nhớ ba mà đau, mà là bị sâu gặm đau đó. Con xem bên trên còn có hai con sâu đây này.”

“Ba, Nhung Nhung không phải là bị sâu cắn.”

Vừa nghe thấy răng mình bị sâu gặm, Tiểu Nhung Nhung hoảng muốn chết, muốn khóc, nhưng lại không muốn mất mặt trước chị Nhung Nhung, mặt tức đến đỏ, nước mắt tràn ở khóe mi.

Trần Việt hay trêu Tiểu Nhung Nhung như vậy, đứa trẻ này lần nào cũng bị mắc lừa, rồi sau đó anh lại phải mất công dỗ nó.

Nhưng hôm nay có Giang Nhung, sao có thể để anh bắt nạt con gái mình, kéo Tiểu Nhung Nhung lại ôm, lườm Trần Việt một cái: “Không được bắt nạt con gái em.”

“Ba xin lỗi con.”

“Nhung Nhung tha thứ cho ba.”

“Được, chúng ta tha thứ cho ba rồi.”

Hai mẹ con họ bất giác lại thành một chiến tuyến, Trần Việt bất lực mà lắc đầu, xem ra từ sau, anh không có tiếng nói trong nhà rồi.

Tiểu Nhung Nhung lại nói: “Mẹ, chúng ta đi thăm em, Nhung Nhung muốn nói với nó con và em có mẹ rồi.”

“Được, chúng ta đi thăm em.” Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung đi xem Miên Miên, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông đứng cạnh.

Trần Việt lại bất lực lắc đầu lần nữa, lại một lần nữa cảm thấy mình không bằng một chú chó.

Kết hôn cùng Giang Nhung không lâu, sau khi Miên Miên vào nhà, tâm tư của Giang Nhung đều đặt lên Miên Miên, quên luôn cả anh.

Đến nay anh lại cảm nhận được cảm giác ấy một lần nữa, nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc, Giang Nhung bắt nạt anh, còn tốt hơn nhiều so với việc không có cô ở bên, để anh một mình trải qua những đên cô đơn trống trải.

Tiểu Nhung Nhung ôm Miên Miên trong lòng, xoa đầu nó, nghiêm túc giới thiệu: “Em gái, chúng ta có mẹ rồi.”

“Gâu gâu gâu...” Miên Miên kêu, lắc lắc cái đuôi, dùng cách đặc biệt của nó thể hiện tình yêu với “mẹ”.

“Miên Miên ngoan lắm!” Thấy Miên Miên, cô dường như thấy một con phốc trắng khác.

Nhìn nó chạy xung quanh mình, nhìn nó làm nũng trong lòng mình, những cảnh tượng ấy tuyệt đối không phải là cô tưởng tượng ra, trước kia có phải cô cũng từng nuôi một con chó phốc màu trắng như này hay không?

Trong lúc nghi hoặc, Giang Nhung theo bản năng mà nhìn Trần Việt đang đứng bên cạnh mình, không cần cô mở miệng, Trần Việt đã biết cô đang nghĩ gì.

Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Chuyện liên quan đến Miên Miên, anh sẽ nói rõ cho em sau.”

Giang Nhung gật đầu: “Được.”

Cô không cần nghi ngờ gì cả, chỉ cần tin tưởng anh là được, tin anh sẽ không giấu cô chuyện gì, cho dù có giấu cũng là vì tốt cho cô.

“Mẹ, Nhung Nhung và Miên Miên muốn ôm.” Tiểu Nhung Nhung ôm Miên Miên chui vào lòng Giang Nhung, thỏa thích mà làm nũng trong lòng cô, cảm giác có mẹ thật khác với cảm giác chỉ có mỗi ba.

“Được, từ sau ngày nào mẹ cũng sẽ ôm Nhung Nhung và Miên Miên.” Giang Nhung dịu dàng dỗ dành Tiểu Nhung Nhung, khóe môi khẽ nhấc, dịu dàng cười.

“Được rồi, từ sau Nhung Nhung phụ trách cùng mẹ học Taekwondo nhé, xem ai học nhanh hơn.” Trần Việt bế Tiểu Nhiên Nhiên lên, không muốn để nó làm phiền Giang Nhung.

“Được, Nhung Nhung sẽ dạy mẹ, để mẹ cũng giỏi như Nhung Nhung.” Tiểu Nhung Nhung nhẹ nhàng trả lời.

“Bốn người nhà mấy người, lại ngược em.”

Giọng nói lạnh nhạt Trần Tiểu Bích vang lên, bọn họ quay đầu nhìn, thấy cô đi xuống lầu với mái đầu rối tung, gương mặt như vừa ngủ dậy.

“Cô, Nhung Nhung và em gái có mẹ rồi, mẹ bay trở về rồi.” Tiểu Nhung Nhung tự hào giới thiệu với cô, chị Nhung Nhung không phải là hị, mà là mẹ.

“Vậy cô chúc mừng Tiểu Nhung Nhung.” Trần Tiểu Bích đi tới véo má Tiểu Nhung nhung, lại chào Giang Nhung: “Chị dâu, mừng chị về nhà.”

Không chỉ là người về, mà trái tim cô cũng về rồi, xuất hiện tại đây với thân phận là nữ chủ nhân của Nặc Viên.

Trở về bên cạnh anh trai và Tiểu Nhung Nhung.

Trần Tiểu Bích thật lòng vui mừng vì gia đình bọn họ, đồng thời cũng chúc họ sau này có thể sống tốt, không gặp phải những chuyện không hay nữa.