Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 270




Trần Việt ở bên cạnh âm thầm nhìn theo, không hề lên tiếng làm phiền.

Động tác của Giang Nhung thành thục lưu loát, có thể thấy với rất chuyên tâm, chuyên tâm đến nỗi anh nhìn cô chằm chằm mà vẫn không thể ảnh hưởng đến cô.

Cho đến khi điện thoại vâng lên Trần Việt mới rời đi.

Anh nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”

Âm thanh của Lục Diên truyền đến: “Anh Trần, tuần trước ông cụ về nước, chỗ đến là thủ đô, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của ông.”

Trần Việt cau mày:

“Ông về nước rồi? Không liên lạc được với ông?”

Lục Diên nói: “Ông cụ và những người bên cạnh ông đều không liên hệ được, có lẽ là cố tình để chúng ta không liên lạc được.”

Khi biết tin ông đã về nước từ tuần trước, Lưu Diên lập tức bảo người phụ trách ở bên sân bay kiểm tra lại camera.

Sửa khi xem lại camera, có thể xác nhận ông Trần và hai trợ lý đã tự mình đi đến sân bay, không hề bị ai ép buộc.

Không bị ép buộc nhưng lại không thể liên lạc được với họ, vậy thì chỉ có thể thấy rằng họ đang cố tình trốn đi.Trần Việt trầm giọng nói: “Các người không liên lạc được với ông ấy thì hãy nghĩ cách để ông ấy tự mình liên lạc với chúng ta. Cho mấy người thêm một ngày.”

“Vâng.” Lưu Diên đáp xong lại nói: “Việc mua lại công ty PM đã hoàn tất, hơn nữa cũng đã chuyển hết cổ phần của PM dưới tên của phu nhân theo lời dặn dò của anh.”

“Được.” Nhẹ đáp một tiếng, Trần Việt bèn cúp điện thoại.

Giang Nhung thích thiết kế quần áo, anh liền mua một nhãn hiệu nổi tiếng về cho cô, rồi chuyển hết cổ phần cho cô, sau này cô muốn chơi thế nào thì chơi như vậy, không cần chịu sự khống chế của người khác.

Chỉ là hiện giờ anh không thể nói cho Giang Nhung biết, nếu không với tính cách của cô ấy nhất định sẽ không đồng ý.

“Ba……”

Nghe được âm thanh mềm mại, Trần Việt quay đầu, nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tiểu Nhung Nhung đang lao về phía anh.

Trần Việt Giang hai tay đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Nhung Nhung, thơm lên má cô bé: “Nhung Nhung tan học rồi sao.”

“Ba……” Tiểu Nhung Nhung dùng bàn tay nhỏ bé đỡ mặt Trần Việt lên, hôn lên má anh hai phát: “Nhung Nhung nhớ ba quá.”

“Ba cũng rất nhớ Nhung Nhung.” Trần Việt lại thơm Nhung Nhung rồi nói: “Nhung Nhung nói cho ba biết, hai ngày nay đã làm gì ở nhà trẻ?”

Tiểu Nhung Nhung đỏ mặt, mềm mại đáp lại: “Nhung Nhung rất ngoan, không có đánh ai hết.”

Vừa nghe thấy ba hỏi cô đã làm gì ở nhà trẻ, trực giác của Tiểu Nhung Nhung đã biết bà biết bé bắt nạt bạn nhỏ ở nhà trẻ cho nên vội vàng giải thích.

Nhưng cách giải thích này của cô rõ ràng là chỉ ông tôi ở bụi này.

Trần Việt bị đứa bé chọc cho buồn cười, bóp bóp mặt cô bé, cười nói: “Nhung Nhung, con nói con không đánh các bạn nhỏ, ba có nên thưởng cho con không?”

Tiểu Nhung Nhung dùng sức lắc đầu, bất mãn nhìn người ba xấu tính.Chắc chắn ba đã biết cô bắt nạt bạn nhỏ ở nhà trẻ, còn nói cô như vậy, ba chẳng đáng yêu chút nào cả.

Cô quyết định dỗi bà hai phút, hai phút không thèm để ý đến người cha xấu tính.

Trần Việt lại nói: “Thế Nhung Nhung nói cho ba biết, tại sao lại đánh bạn nhỏ khác?”

Tiểu Nhung Nhung chớp chớp mắt với ba, ánh mắt trong suốt lại vô tội, cô vừa nói là cô không hề đánh bạn nhỏ, ba lại hỏi cô tại sao lại đánh bạn nhỏ, còn lâu cô mới nói.

Trần Việt nói: “Nhung Nhung, ba đã nói với con rằng đứa trẻ nói dối không hề dễ thương chưa.”

Tiểu Nhung Nhung bĩu môi, ủy khuất nói: “Nhung Nhung không muốn làm đứa trẻ không dễ thương.”

Trần Việt lại nói: “Vậy con nói cho và nghe tại sao lại đánh bạn nhỏ khác? Dùng tay nào đánh?”

Tiểu Nhung Nhung giơ tay phải lên, ngoan ngoãn nói: “Nhung Nhung không thích bạn ấy, bạn ấy không ngoan. Nhung Nhung dùng tay này đánh bạn ấy.”

Trần Việt cầm lấy bàn tay phải của cô bé xem xét, xác nhận không bị thương mới nói: “Ừm, ba biết rồi.”

Anh lại sờ lên khuôn mặt cô bé nói: “Nhung Nhung nghe kĩ nhé, sau này những việc thô bạo như đánh nhau giao cho người khác đi làm, tay của Nhung Nhhmung nhà chúng ta không thể bị thương được.”

Lúc này Tiểu Nhung Nhung vẫn không hiểu ý của ba, có điều khi cô lớn lên, cô đã đem lời ba nói với cô hôm nay phát huy đến mức tối đa.

Giang Nhung đang bận rộn làm việc nghe thấy tiếng của Tiểu Nhung Nhung đã lập tức dừng công việc trên tay lại.

Sau khi biết Tiểu Nhung Nhung là con gái mình, cô vẫn chưa hề gặp con bé, Giang Nhung không nhịn được có chút căng thẳng, căng thẳng đến nỗi tay cô đầy mồ hôi.Cô đi từ trong phòng ra, vừa hay nhìn thấy hai cha con đang ở với nhau rất vui vẻ.

Cho dù bây giờ cô không nhớ được quá khứ, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật Tiểu Nhung Nhung là con gái của cô.Hai cha con họ là hậu thuận vững chắc nhất của cô.Giang Nhung rất muốn chạy lên ôm Tiểu Nhung Nhung, nhưng lại căng thẳng đến không nhấc được chân lên, cho đến khi nghe thấy Trần Việt dạy hư con, Giang Nhung mới không nhịn được mở miệng: “Anh Trần, anh dạy con như vậy sao?”

Âm thanh bất mãn của Giang Nhung vâng lên sau lưng hai cha con, cũng không biết đã đứng đó bao lâu, nghe được những gì.

Trần Việt lặng người tại chỗ, hỏng rồi, lúc dạy hư con bị mẹ nó bắt được rồi.

“Chị, Nhung Nhung muốn bế.” Nhìn thấy Giang Nhung, Tiểu Nhung Nhung vô cùng hưng phấn, hưng phấn hơn cả khi nhìn thấy ba.

Giang Nhung đem Tiểu Nhung Nhung trong lòng Trần Việt ôm vào lòng, dịu đang hỏi: “Nhung Nhung, tối nay muốn ăn gì, chị làm cho em được không?”

Sau khi biết mình chính là mẹ của Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung mang theo một cảm xúc mới đối diện với Tiểu Nhung Nhung.

Mặc dù cô không nhớ gì về quá khứ, nhưng cô vẫn muốn yêu thương Tiểu Nhung Nhung thêm một chút, mà chút yêu thương này chỉ có thể làm từng chút một trong cuộc sống.

“Nhung Nhung muốn ăn pudding dâu, dâu tây,…..”

“Nhung Nhung không ăn cơm sao?” Giang Nhung cắt ngang lời của Tiểu Nhung Nhung.

Tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung thích ăn dâu tây.”

“Nhung Nhung, trẻ con phải ăn cơm mới có thể cao lên được, mới có thể trở nên xinh đẹp, không tin hỏi ba xem.” Giang Nhung nhìn sang Trần Việt, bất mãn trừng anh, dường như muốn nói con gái không ăn cơm mà anh cũng không quan tâm.

Tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung ăn cơm và thức ăn chị nấu.”

Trần Việt lập tức giơ ngón cái lên với Tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung ngoan quá!”

Giang Nhung cũng vừa lòng mỉm cười: “Nhung Nhung và ba đều rất ngoan!”

Ánh mắt của Tiểu Nhung Nhung dừng trên mặt chị Giang Nhung, lại nhìn lên mặt ba, dường như phát hiện ra một chuyện gì đó rất to lớn.

Đêm qua ba không về nhà, còn nói với cô bé rằng ba đi theo đuổi chị Giang Nhung rồi.

Ban nãy chị Giang Nhung khen ba, có phải là ba đã theo đuổi được chị rồi không?

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!