Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 266




Không biết qua bao lâu, lâu đến mức dường như thời gian đã ngừng lại Trần Việt mới kết thúc nụ hôn sâu ngọt ngào này.

Giang Nhung đỏ mặt nép vào trong lòng anh, trái tim nhỏ "bình bịch bình bịch" nhảy không ngừng, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.

Người đàn ông này sao có thể dùng cách này để ngăn cản cô tiếp tục nói chuyện chứ, trước kia anh cũng đối xử với cô như vậy sao?

Nhìn Giang Nhung vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu như vậy, tâm trạng Trần Việt rất tốt, lại cúi đầu hôn một cái lên mặt cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng gọi tên cô: "Giang Nhung..."

"Ừm?" Giang Nhung mềm mại hừ nhẹ một tiếng, ghé vào trước ngực Trần Việt, vẫn không có can đảm ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Việt gác hàm dưới lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát, nói: "Cho dù em có thể nhớ lại chuyện trước kia hay không, em chỉ cần nhớ kỹ, anh là chồng của em, tiểu Nhung Nhung là con gái của em. Bọn anh luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của em."

Giang Nhung ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, đối mặt với ánh mắt kiên định lại dịu dàng của anh, khẽ nói: "Trần Việt, khi em còn chưa nhớ lại được chuyện quá khứ thì em sẽ không thể tin tưởng anh một trăm phần trăm được, anh hiểu không?"

Trước khi phát hiện chính mình bị ba cho uống thuốc phiện, mỗi lần cô nhìn thấy ánh mắt của ba đều cảm thấy thật hiền lành dịu dàng, luôn quan tâm săn sóc cho cô mọi lúc mọi nơi.

Cô rất sợ hãi, sợ hãi Trần Việt cũng sẽ giống như ba mình, mặt ngoài đối tốt với cô, còn ở sau lưng lại...Cô có thể chịu đựng một lần phản bội, nhưng lại thêm một lần, cô cũng không biết mình sẽ ra sao.

Nếu trước khi tìm lại được ký ức trước kia lại phải chịu đựng thêm một lần phản bội như vậy, cô nghĩ cô sẽ phát điên mất.

"Không sao hết. Cho dù phải chờ bao lâu, anh cũng sẽ chờ em." Anh không cần Giang Nhung ngay lập tức tin tưởng anh một trăm phần trăm, anh chỉ cần được ở bên cạnh bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị tổn thương thêm lần nữa là được rồi.

Anh luôn nói "không sao hết".

Anh luôn nói anh sẽ chờ cô.

Anh luôn nói xin cô hãy tin tưởng anh.

Từ lần đầu gặp lại anh sau khi trở lại Giang Bắc, anh vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh bảo vệ cô.

Khi cô mơ thấy ác mộng anh sẽ kéo cô ra khỏi ác mộng đó.Lúc mà chính bản thân cô cũng không biết mình đang lên cơn nghiện, anh cũng ở bên cạnh giúp cô cai nghiện.

Lúc cô bàng hoàng bất lực, anh luôn sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô, nói với cô "Giang Nhung, anh ở đây!"

Giang Nhung, anh ở đây!

Năm chữ đơn giản như thế, lại khiến người ta an tâm vô cùng.

Giang Nhung lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, gật đầu: "Ừm, em sẽ cố gắng."

Cô sẽ cố gắng tìm lại ký ức của mình, cố gắng để có thể trở lại bên cạnh ba con anh thật nhanh, dùng thân phận vợ của Trần Việt và mẹ của tiểu Nhung Nhung trở về chứ không phải dùng thân phận của một Giang Nhung không có quá khứ để quay trở về.

Trời vẫn tiếp tục mưa to, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm, thời tiết rất xấu, nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của Trần Việt.

Thời gian dường như lại quay trở về khi anh và Giang Nhung vừa kết hôn, sau khi tan làm hai người cùng ăn cơm tối, Giang Nhung sẽ ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình, còn anh thì vào thư phòng vội vàng làm việc.

Tuy hai người nói chuyện với nhau rất ít, nhưng biết được đối phương vẫn luôn ở bên cạnh, lúc bản thân cần, nhất định người ấy sẽ xuất hiện.

Trần Việt ngồi trong thư phòng, không phải đang vội vàng làm việc mà là đang xem một bức thư, là thư mà Tiêu Kình Hà gửi cho anh.

Trong thư Tiêu Kình Hà nói, nhóm bọn họ điều tra được có một loại thuốc khi tiêm vào người có thể khiến người ta mất đi trí nhớ.

Loại thuốc này là được quân đội nước A dùng để đối phó với gián điệp quân sự, sau khi tiêm vài lần thân thể người bị tiêm sẽ chịu kích thích rất lớn, có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ mất đi trí nhớ.

Sau khi tiêm loại thuốc này, trong vòng ba năm sẽ không thể khôi phục trí nhớ, khả năng hồi phục trí nhớ sau ba năm cũng rất nhỏ, chỉ khoảng mười lăm phần trăm.

Quân đội nước A dùng gián điệp bị bắt được để thí nghiệm, có mười sáu người bị thí nghiệm, tám người chết, tám người mất đi trí nhớ.

Tỉ lệ số người chết và mất đi trí nhớ là năm mươi phần trăm. Nói cách khác, khi bị tiêm loại thuốc này, sẽ có năm mươi phần trăm nguy cơ đối mặt với cái chết.

Tám người bị mất đi trí nhớ kia lại được chia thành hai nhóm tiến hành hai thí nghiệm khác.

Thí nghiệm của bốn người tổ A là tìm lại trí nhớ cho bọn họ trong vòng ba năm, trong bốn người có hai người tìm lại được trí nhớ, có hai người vĩnh viễn mất đi trí nhớ.

Bốn người còn lại ở tổ B được tạo một đoạn trí nhớ khác trong vòng ba năm, sau ba năm sẽ giúp bọn họ tìm lại trí nhớ trước kia, kết quả không có bất kỳ ai nhớ lại được ký ức trước kia.

Tâm trạng tốt đẹp của Trần Việt sau khi đọc xong bức thư này nháy mắt sụp đổ, ánh mắt nhìn màn hình máy tính sắc bén giống như Tu La, bàn tay cầm chuột dường như cũng muốn bóp nát con chuột trong tay.

Nếu tìm được chứng cứ chứng minh năm đó ông nội đã cho Giang Nhung dùng loại thuốc này, vậy có thể nghĩ tới năm đó Giang Nhung đã đi qua cửa chết một lần, sống chết chỉ cách nhau một đường chỉ.

Trần Việt còn nhớ rõ, Giang Nhung từng nói ba năm trước cô từng bị bệnh nặng, nằm ở bệnh viện suốt cả một năm.

Nói cách khác, sở dĩ cô phải nằm viện một năm, trải qua những ngày sống không bằng chết chính là do bị tiêm loại thuốc này.

Đang suy nghĩ đến nhập thần, điện thoại đặt trên bàn rung lên, anh cầm điện thoại lên nghe: "Còn có chuyện gì muốn nói?"

Giọng nói của Tiêu Kình Hà truyền tới từ trong điện thoại: "Minh Chí, không ai trong chúng ta có thể xác định được rốt cuộc Giang Nhung có phải đã bị tiêm loại thuốc này không, bởi vì bất cứ ai cũng có thể dễ dàng tiêm thuốc cho cô ấy. Nếu muốn hoàn toàn xác định, tôi nghĩ cậu cần phải tìm đến người ông nội đức cao vọng trọng kia của cậu."

"Mặc kệ cô ấy có phải đã bị tiêm loại thuốc này hay không, trước hết các cậu cứ nghĩ biện pháp khôi phục trí nhớ cho cô ấy đi đã. Việc xác định có phải cô ấy đã bị tiêm loại thuốc này hay không cứ giao cho tôi." Nói xong Trần Việt liền cúp điện thoại.

Anh cầm điện thoại, bấm một dãy số khác, giọng nói lạnh lùng: "Lục Diên, lập tức cho người mời ông nội tôi tới Giang Bắc."

Làm xong tất cả mọi chuyện Trần Việt mới rời khỏi thư phòng đi tìm Giang Nhung.

Giang Nhung sớm đã tắm rửa lên giường đi ngủ, nhưng bởi vì còn chưa hoàn toàn cai nghiện thành công nên cô vẫn chưa thể ngủ được.

Cô chỉnh điều hòa tới khoảng mười lăm độ, lại quấn mình vào trong chăn. Nhiệt độ trong phòng rất thấp nhưng cả người cô vẫn đổ mồ hôi lạnh, áo ngủ mỏng manh trên người sớm đã ướt đẫm.

Cô rất khó chịu, khó chịu tới mức nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng muốn đập vỡ, nhưng cô vẫn cố hết sức khống chế bản thân, cô không muốn khiến Trần Việt lo lắng cho mình.

Đã rất nhiều ngày không uống thuốc, mấy ngày nay nhờ có Trần Việt mà cô đã vượt qua được, cô tin tưởng bản thân nhất định có thể kiên trì, nhất định có thể cai nghiện.

Trần Việt vừa trở về phòng liền nhìn thấy Giang Nhung đang cuộn trong chăn run rẩy, trong lòng lại đau đớn, giọng nói khi gọi tên cô cũng trở nên khàn khàn.

"Giang Nhung..."

"Trần Việt, anh đừng tới đây, anh nhanh ra ngoài đi." Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình, không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh.

Trần Việt bước hai bước tới bên người cô, ôm lấy cả chăn lẫn người cô, dịu dàng nói: "Giang Nhung, đừng sợ, anh ở đây với em."

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!