Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 257




Mấy vấn đề này càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng đau đầu. Giang Nhung vỗ vào đầu mình. Nếu không nghĩ ra thì cô không cần nghĩ nữa.

Chờ cô nghĩ cách tìm ra được một vài manh mối, kiểm tra một vài chuyện, như vậy sẽ có thể biết được mình rốt cuộc có phải là "Giang Nhung" kia của Trần Việt không.

Giang Nhung rời khỏi vòng tay ấm áp của Trần Việt, nói: "Anh Trần, bây giờ không còn sớm nữa, em muốn đi nghỉ đây."

"Vậy anh cũng đi nghỉ cùng em." Trần Việt đuổi theo cô, tuyệt đối sẽ không để cho cô ở một mình.

"Anh Trần, em vừa mới đồng ý qua lại với anh thôi." Cô vừa mới đồng ý làm bạn gái của anh, anh đã nói muốn đi nghỉ cùng cô, tốc độ phát triển này quá nhanh, cô còn chưa có chuẩn bị xong đâu.

Thấy gương mặt nhỏ nhắn của Giang Nhung ửng hồng, Trần Việt biết cô lại suy nghĩ đến chuyện khác nên không khỏi phì cười: "Đồ ngốc!"

Hơn ba năm mà anh còn chờ được, có chờ cô thêm chút thời gian cũng chẳng sao. Anh sẽ chờ tới khi cô nhớ lại quá khứ của bọn họ và thật sự chấp nhận anh.

Nhìn Trần Việt cười, mặt Giang Nhung càng đỏ hơn.

Lẽ nào Trần Việt chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh cô, là cô suy nghĩ nhiều sao?

A a a…

Nghĩ đến tư tưởng của mình không trong sáng như vậy, Giang Nhung thật muốn đánh người. Cô thật sự muốn đánh Trần Việt sưng lên thành người mập.

...

Giang Nhung chỉ muốn đánh Trần Việt thành người mập, còn Trần Tiểu Bích đã bị người ta đánh thành người mập, mặt sưng vù đến mức ngay cả cô cũng nhận không ra chính mình nữa.

Xin người!

Cô là diễn viên đấy. Diễn viên ăn cơm dựa vào gương mặt xinh đẹp và kỹ năng diễn xuất có được không?

Ngay cả cô gái xinh đẹp như cô mà những tên khốn kiếp kia cũng có thể ra tay cho được, hơn nữa còn đánh vào mặt của cô, bọn họ đã hỏi qua ý kiến của cô chưa?

Thật đáng ghét, thật đáng giận, sở dĩ cô bị đánh đến bản thân cũng không nhận ra được mình đều là do tên khốn kiếp Chiến Niệm Bắc kia gây ra.

Ngày đó, Chiến Niệm Bắc không nhận điện thoại của cô, cô bảo Chung Khôn lái xe đi tới quân khu tìm anh ta.

Sau khi vất vả rất lâu, cô mới nghe được Chiến Niệm Bắc căn bản không ở trong quân khu mà đã đi luyện tập thực chiến, có người nói anh ta tự mình huấn luyện một nhóm bộ đội đặc chủng, phải mất một thời gian rất lâu nữa mới có thể trở về.

Thấy mình không còn mấy ngày nữa lại phải vào đoàn làm phim mới, hơn nữa vừa vào đoàn làm phim sẽ phải bận rộn hai, ba tháng, dù thế nào cô cũng muốn gặp mặt Chiến Niệm Bắc trước khi vào đoàn làm phim mới được.

Vì vậy, cô lén lút chạy tới nơi tập luyện thực chiến, đi vài vòng thiếu chút nữa mệt như chó mới tìm được đến nơi.

Có thể là do cô quá xui xẻo, chờ tới khi cô lén đi vào lại đúng lúc bọn họ đang luyện tập bắn xa.

Nếu không phải mạng cô lớn lại phản ứng nhanh, cơ thể linh hoạt thì chắc chắn đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi.

Cô suýt nữa bị thương nhưng tên khốn kiếp Chiến Niệm Bắc kia không những không đau lòng vì cô còn cho cô tội danh gì đó.

Tha lỗi cho cô lúc đó bị chọc tức nên không nhớ được Chiến Niệm Bắc cho cô tội danh gì nữa.

Cô chỉ biết là mình rất tức giận, trong lúc tức giận lại nhào qua chỉ muốn một đấu một với Chiến Niệm Bắc. Nhưng cô còn chưa nắm được góc áo của anh ta đã bị cấp dưới của anh ta bắt được.

Cô nhớ lúc đó Chiến Niệm Bắc dùng giọng điệu chảnh chẳng khác nào kẻ ngốc, cao ngạo hỏi cô: "Muốn đánh nhau đúng không?"

Anh ta chảnh như vậy thì cô chắc chắn không thể phục được, vì vậy mới ưỡn ngực mà kêu lên: "Đúng vậy, bà cô đây muốn đánh nhau đấy. Cậu có bản lĩnh thì bảo những người này cút ngay, hai chúng ta một đấu một."

"Cô ấy muốn đánh nhau, vậy các người đánh với cô ấy đi. Nên đánh thế nào thì cứ đánh như thế. Nếu ai dám nương tay sẽ xử lý theo quân pháp." Chiến Niệm Bắc bỏ lại một câu rồi đi.

"Chiến Niệm Bắc, đồ khốn nạn, sao cậu dám?" Trần Tiểu Bích vừa gào hét vừa nhảy cẫng lên, chỉ muốn xông tới giết anh ta, nhưng lại bị người khác ngăn cản không thể xông qua được.

Các chiến sĩ cấp dưới của anh ta ngơ ngác nhìn nhau, suy nghĩ một lúc lâu cũng không có ai dám chống lại quân lệnh. Vì vậy Trần Tiểu Bích liền biến thành bộ dạng bây giờ - bị đánh sưng thành đầu heo rồi.

Trần Tiểu Bích càng nghĩ lại càng tức. Cô rút kim tiêm trên tay ra, cầm cả túi truyền dịch ném ra ngoài: "Chiến Niệm Bắc, đồ khốn! Cậu tốt nhất đừng để cho cháu nhìn thấy cậu, nếu không cháu sẽ biến cậu thành thái giám!"

Trần Tiểu Bích vừa dứt lời thì thấy một bóng người cao lớn mặc quân trang, đi giày bộ đội đã xuất hiện ở trước mắt cô, dáng vẻ uy phong lẫm liệt nhìn cô: "Không muốn sống nữa à?"

"Mặt mũi cũng mất hết, vẫn muốn sống làm gì nữa chứ?" Trần Tiểu Bích chộp lung tung mới nắm được cái cốc trên tủ đầu giường, không suy nghĩ đã ném về phía Chiến Niệm Bắc.

Chiến Niệm Bắc chỉ cần tùy tiện nghiêng người là có thể tránh được công kích của cô. Trước đây anh ta đều làm thế, nhưng hôm nay lại đứng yên không hề di chuyển.

Nước sôi rất nóng trong cốc hắt vào trên người anh ta. Cái cốc đập vào trên người anh ta rất đau, nhưng anh ta thậm chí không nhíu mày.

"Chiến Niệm Bắc, tên khốn này, sao cậu không tránh chứ?" Trần Tiểu Bích càng tức hơn, sắp tức muốn nổ phổi rồi.

Không đập được Chiến Niệm Bắc, cô sẽ tức giận, nhưng đập trúng anh ta thì cô lại đau lòng. Không phải tên khốn kiếp này không biết cô sẽ đau lòng vì anh ta. Chắc chắn là anh ta muốn cô tức chết đây mà.

Trần Tiểu Bích tức giận đến mức nhảy từ trên giường bệnh xuống, nắm lấy tất cả những vật có thể vơ được bên cạnh và ném về phía Chiến Niệm Bắc.

Anh ta không tránh đúng không? Vậy cô lại đập chết anh ta.

Chờ Trần Tiểu Bích trút giận tới mệt mỏi, Chiến Niệm Bắc mới đi tới bên cạnh cô và bế cô lên ném vào trên giường bệnh, giơ tay lên liền đánh mạnh vào mông cô.

Sức anh ta đã lớn, khi đánh Trần Tiểu Bích còn mạnh hơn, lập tức làm cho cô cảm thấy mông mình chắc hẳn cũng muốn sưng hơn cả gương mặt này rồi.

Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hết đạp lại đá: "Chiến Niệm Bắc, cậu đúng là khốn kiếp mà! Cậu đánh phụ nữ! Cậu lại dám đánh phụ nữ!"

Chiến Niệm Bắc lạnh lùng nói: "Trần Tiểu Bích, mạng sống là của bản thân cháu. Nếu như cháu chết sẽ không có ai đau lòng vì cháu đâu."

"Nếu như cậu chết thì ngoài cháu ra cũng sẽ không có ai đau lòng vì cậu cả." Trần Tiểu Bích thở hổn hển và trừng mắt với anh ta rồi quát: “Nếu như cháu chết, ông nội, ba mẹ, còn có anh trai và Nhung Nhung nhỏ, bọn họ đều sẽ đau lòng vì cháu. Cháu mới không phải là người cô đơn giống như cậu đâu."

Chiến Niệm Bắc nói: "Tôi tưởng cháu không biết chứ? Hóa ra cháu cũng biết có nhiều người sẽ lo lắng cho cháu như vậy sao?"

Hôm qua, anh ta dẫn dắt một tổ luyện tập bắn xa. Trong lúc mọi người đang tập luyện đầy khí thế thì Trần Tiểu Bích đột nhiên xuất hiện ở phía sau bia ngắm.

Lúc đó, anh ta sợ đến mức tim cũng suýt vọt ra ngoài rồi.

Nếu không phải anh ta đúng lúc phát hiện ra cô, không phải anh ta đúng lúc bảo người trong đội dừng bắn, vậy thì lúc này nằm ở đây không phải là Trần Tiểu Bích giống như đầu heo, mà là thi thể của cô.

Cô gái lỗ mãng không sợ trời không sợ đất như vậy, nếu như không trừng trị cô một trận nên thân, nếu không dạy dỗ cho cô nhớ lâu, sợ rằng cô mãi mãi cũng không biết trời cao đất rộng, không biết thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm, không biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác đáng sợ.

"Chiến Niệm Bắc, nếu như cháu chết, cậu sẽ đau khổ chứ?" Đột nhiên, Trần Tiểu Bích muốn biết Chiến Niệm Bắc có thể lo lắng cho cô không.

"Sẽ không." Anh ta sẽ không để cho cô chết, sẽ cố gắng bảo vệ cô, sẽ làm cô nhanh chóng trưởng thành, làm cho cô có thể chống đỡ được bầu trời của mình.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!