Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 223




Giọng nói của Chiến Niệm Bắc vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt rất hờ hững. Trần Tiểu Bích cũng không thấy được sự quan tâm từng li từng tí trong mắt anh ta như trước kia nữa.

Đã từng, khi cô ngã té bị thương, anh ta còn khẩn trương hơn cả cô.

Có một lần, đầu gối của cô chỉ bị trầy da nhưng anh ta lại kiên quyết cho bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô.

Anh ta nói: “Da dẻ của đàn ông bọn cậu thô ráp nên té thế nào cũng không sao. Nhưng cháu lại là cục cưng của cả nhà chúng ta, là trái cây vui vẻ của chúng ta nên cháu không thể có việc gì được.”

Anh ta còn nói: “Cô bé, cháu là trời cao phái xuống cứu cậu. Cho dù cậu không vui đến mức nào đi nữa thì chỉ cần thấy cháu là vui rồi."

Đã từng, Trần Tiểu Bích cảm thấy rằng cô chính là cả thế giới của Chiến Niệm Bắc, rời khỏi cô thì anh ta không có cách nào sống thật tốt.

Đã từng, Trần Tiểu Bích cho rằng chỉ cần cô trưởng thành, thì có thể thuận theo lý thuyết cùng Chiến Niệm Bắc ở bên nhau.

Nhưng mà, sự thật thì không phải thế.

Sau khi cô tròn mười tám tuổi, Chiến Niệm Bắc luôn né tránh cô, tránh cô mấy năm trời.

Cô đã bày tỏ với anh ta vô số lần, nhưng lần nào cũng chỉ đổi lấy sự giễu cợt vô tình của anh ta: “Cháu thích tôi thì liên quan gì đến tôi?"

Cô đã từng cho rằng cô cách anh ta rất gần. Nhưng rõ ràng rằng bây giờ anh ta ở ngay bên cạnh cô, thế nhưng cô không bắt được anh ta, cũng không giữ được anh ta.

Nghĩ tới những chuyện này, sắc mặt của Trần Tiểu Bích đột nhiên trở nên ảm đạm, cô sâu kín nói: “Chiến Niệm Bắc, nếu lần nay cháu té chết thật thì cậu sẽ rất vui vẻ đúng không?"

Không chờ Chiến Niệm Bắc trả lời, Trần Tiểu Bích tiếp tục nói: “Cháu chết thì sẽ không còn ai làm phiền cậu nữa, khi đó cậu được yên tĩnh rồi. Thế nên chắc chắn trong lòng cậu đang nghĩ rằng, mới té gãy hai cái xương sườn thì có chuyện gì to tát chứ, một lần té chết mới phải."

Nghe được lời nói của Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc lộ ra đôi mắt sự sắc sảo khẽ híp lại, anh ta nói: “Cậu cứ tưởng cháu không biết, ai ngờ cháu vẫn tự mình biết mình."

Vẻ mặt còn đang ảm đạm của Trần Tiểu Bích lập tức hăng hái trở lại, cô cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Chiến Niệm Bắc: “Chiến Niệm Bắc, cậu là đồ cầm thú!"

Cô chỉ là nói đùa để nghe anh nói mấy câu an ủi dễ nghe. Nhưng tại sao anh lại tiếp lời cô như thế chứ? Người đàn ông này thành tâm muốn chọc cho cô tức chết sao?

Chiến Niệm Bắc thờ ơ nhún vai: “Mắng cậu cầm thú, cháu không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng."

Trần Tiểu Bích chỉ hận không thể chạy qua rồi mạnh mẽ cắn anh ta một cái: “Mẹ! Chiến Niệm Bắc, hai ta đấu tay đôi đi!"

Chiến Niệm Bắc duỗi cánh tay dài ra rồi đè lên người Trần Tiểu Bích, cô lập tức bị đau đến kêu to: “Chiến Niệm Bắc, cậu không có tính người!"

Cô bị thương nặng thế rồi mà anh ta lại đè lên vết thương của cô. Người đàn ông này đúng là chẳng có chút tính người nào hết, rốt cuộc tại sao cô lại nhìn trúng anh ta chứ?

Không đúng! Là do trước đây người đàn ông này giả vờ quá giỏi, anh ta đối tốt với cô quá và đã làm cô đắm chìm trong sự dịu dàng của anh ta. Chờ đến lúc cô đã rơi vào rồi thì anh ta không để ý đến cô nữa. Đây là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô đúng không?

Chuyện nhỏ!

Chờ mà xem. Đợi đến lúc vết thương của cô lành hẳn thì xem cô tính sổ anh ta thế nào.

Chiến Niệm Bắc: “Đau sao? Có muốn cậu buông tay không?"

Sắc mặt của Trần Tiểu Bích đã trở nên nhợt nhạt: “Khốn kiếp! Cậu mau buông tay!"

Chiến Niệm Bắc thu tay về: “Trần Tiểu Bích, cháu lại thua rồi."

Trần Tiểu Bích tức giận nói: “Thua cái gì? Mẹ nó! Chiến Niệm Bắc, cậu là một người đàn ông mà dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, rốt cuộc thì cậu có biết xấu hổ hay không? Cháu nằm trên giường không nhúc nhích được, thế mà cậu còn đấu tay đôi với cháu! Có bản lĩnh thì cậu chờ cháu khỏi hẳn rồi chúng ta đấu!"

Chiến Niệm Bắc: “Mặt là của cậu chứ không phải người khác cho. Còn cậu có muốn mặt hay không thì đó là chuyện của cậu. Còn nữa, đấu tay thôi thì cậu lựa chọn ra tay vào lúc cháu yếu nhất, khi đó cậu không phải phí nhiều sức lực đã đánh bại cháu rồi. Cần gì phải chờ đến khi cháu khỏi cơ chứ?"

Trên mặt Trần Tiểu Bích hiện lên đầy sự không thể tưởng tượng nổi: “Chiến Niệm Bắc, cậu không có phẩm hạnh như thế thì cha mẹ đã qua đời của cậu có biết không? Lãnh đạo của cậu biết không? Cấp dưới của cậu biết không? Những cô em thầm mến cậu có biết không?"

Chiến Niệm Bắc vẫn dùng vẻ mặt rất nghiêm túc trả lời: “Cái này gọi là chiến thuật! Phẩm hạnh là cái gì? Có ăn được không? Có thể kiếm tiền được không?"

Trần Tiểu Bích: “..."

Đây mới là bộ mặt thật của Chiến Niệm Bắc đúng không? Một người đàn ông không có chút phẩm hạnh nào.

Người đàn ông như Chiến Niệm Bắc, bề ngoài trông rất công chính lẫm liệt, thế mà sau lưng thì không có chuyện xấu hổ nào là không làm.

Trần Tiểu Bích quyết định sau này sẽ không quay phim nữa mà đi viết sách, tên thì cô đã nghĩ xong rồi. Cuốn sách có tên《Tám chuyện về cuộc sống của Chiến Niệm Bắc》sẽ moi ra tất cả chuyện cũ của anh ta, như thế thì chắc chắn sẽ rất bán chạy.

"Cô út! Ông cậu!"

Giọng nói mềm mại của Tiểu Nhung Nhung đột nhiên truyền tới từ cửa. Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc không hẹn mà cùng nhìn ra cửa thì thấy Tiểu Nhung Nhung đang bước từng bước nhỏ cùng với A Linh, bàn tay nhỏ bé vừa đi tới vừa vẫy vẫy về phía bọn họ.

Chiến Niệm Bắc bước lên trước hai bước rồi ôm Tiểu Nhung Nhung: “Tiểu Nhung Nhung, ông cậu thấy cháu lại đáng yêu nữa rồi."

"Ông cậu, trả tiền đi." Hừ hừ, Tiểu Nhung Nhung đột nhiên cảm thấy mình rất thông minh. Đừng tưởng rằng khen mình đáng yêu thì mình sẽ quên mất chuyện ai ôm mình sẽ phải trả tiền.

"Tiểu Nhung Nhung, rốt cuộc là ai dạy cháu chuyện ôm một cái là phải trả tiền thế này?" Chiến Niệm Bắc không tin rằng Trần Việt có thể làm ra chuyện như thế.

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, khi một người đàn ông im lặng quá lâu, nếu không phải là bùng nổ trong im lặng thì cũng là biến thái trong im lặng. Trần Việt có lẽ là loại người sau.

Trần Tiểu Bích hỏi: “ Nhung Nhung, sau cháu lại tới đây?"

"Ba nói cô út không nghe lời nên đã té xuống từ một nơi rất cao, té hỏng luôn rồi." Tiểu Nhung Nhung vừa nói vừa khoa tay múa chân để miêu tả lại động tác rớt xuống từ trên cao: “Nhung Nhung tới đây để sửa cô út bị té hỏng."

Nghe Tiểu Nhung Nhung nói vậy, Chiến Niệm Bắc lập tức không kiềm chế được mà cười to: “Hahaha... Tiểu Nhung Nhung, cháu đúng là thông minh tột đỉnh. Sau này thì cô út của cháu tìm được đối thủ rồi."

Trần Tiểu Bích hung hăng trừng Chiến Niệm Bắc một cái, cô giận đến mức nắm lấy gối đầu rồi đập về phía Chiến Niệm Bắc. Kết quả là cô không chỉ không đập được Chiến Niệm Bắc mà còn làm hại mình đau đến kêu to: “Chiến Niệm Bắc, cháu muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu!"

"Được." Chiến Niệm Bắc đặt Tiểu Nhung Nhung xuống mép giường của Trần Tiểu Bích: “Tiểu Nhung Nhung, cô út của cháu té hỏng rồi, cháu phải nghĩ cách để sửa chữa cô ấy tốt lại nhé!"

"Dạ, Nhung Nhung làm được." Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu, bé nhất định sẽ sửa chữa xong xuôi cho cô út đã bị té hỏng.

Chiến Niệm Bắc sờ đầu Tiểu Nhung Nhung rồi xoay người rời đi.

Trần Tiểu Bích: “Chiến Niệm Bắc, cậu đi đâu đấy?"

Chiến Niệm Bắc: “Không phải cháu muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu sao? Đương nhiên là cậu đi rồi."

Trần Tiểu Bích tức giận đến cắn răng, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ nó! Chiến Niệm Bắc, cậu là tên trứng thối!"

Tiểu Nhung Nhung khiếp sợ nhìn Trần Tiểu Bích tức giận hét to, ôi, cô út tức giận lên trông thật đáng sợ. Trứng thối là quả trứng gì thế? Có thể ăn được không?

Trần Tiểu Bích cũng nhận ra cô đã doạ Tiểu Nhung Nhung nên vội vàng cười một tiếng, dịu dàng nói: “Cục cưng nhỏ, ba cháu bảo cháu đến đây chăm sóc cô út, vậy sao cháu không đi giúp ba đuổi theo mẹ?"